Hậu duệ của ai? Cô gái áo trắng nói quá nhanh, những từ kia lại phát âm vô cùng kỳ lạ, Sở Vân Thăng vừa rồi hết sức khẩn trương, căn bản không nghe rõ ràng.
Cái con quái vật đầu có thể hé ra này có vẻ là bị nàng khống chế, vẫn làm như không thấy những người ở bên dưới.
Sau khi nàng và quái vật đi mất, Sở Vân Thăng thở phào một hơi, không nói đến cô gái áo trắng đó, chỉ riêng con quái vật đầu có thể nở hoa cũng đã đủ để hắn cảm thấy áp lực cực lớn rồi, đây là cảm giác chỉ khi đối mặt với Hỏa Diễm Huyễn Điểu mới xuất hiện.
Cổng trời đang đến gần, pháp tắc biến đổi, tình huống có vẻ như càng ngày càng trở nên phức tạp, Sở Vân Thăng vẫn là hai mắt tối đen, mù mờ không biết ra sao, đối với việc giải mã ký tự trong sách cổ lại càng cảm thấy cần kíp, tiền bối nhất định là có ghi chép một ít bí ẩn trong đó.
"Ngài là Sở... Sở tiên sinh?" Chu Đình Vận cẩn thận nói, sợ nhận lầm người.
Tuy rằng áo giáp của người trước mắt có hơi khác với người kia, trên áo giáp đỏ ngầu có lóe lên những ánh vàng kim, kiểu dáng chỉnh thể với những đường nét khí động học tạo nên một cảm giác vô cùng sắc bén, nhưng Chu Đình Vận vẫn nhớ rõ một thứ, chính là kiếm. Áo giáp và kiếm, kết hợp với nhau đại khái chỉ có hắn từng dùng qua mà thôi.
Sở Vân Thăng gật đầu, đè xuống cái cảm giác kinh hoảng không tên mà cô gái áo trắng mang đến, kỳ quái nói: "Các người vốn nhiều người như vậy, sao giờ chỉ còn rơi lại mỗi mình cô vậy?"
"Bọn họ chắc cũng đã đến được Kim Lăng rồi, tôi trong lúc hỗn loạn bị tụt lại phía sau." Chu Đình Vận chán nản nói, khi đó năng lực của nàng thấp nhất trong đội hộ vệ thức tỉnh, bởi vì hồi ấy nàng mới thức tỉnh không lâu.
"Có thể sống sót là tốt rồi, phía trước chính là Kim Lăng, nhanh chạy đi thôi." Sở Vân Thăng cười cười nói, cái cô gái luôn bị Tiễn Đức Đa ăn hiếp này, có thể may mắn sống sót đến bây giờ đúng là không dễ dàng.
"Cái cô bạn g ... bạn kia của anh, chắc hẳn là vẫn còn sống, anh đi rồi, Tiễn Đức Đa rút một danh ngạch của mình ra cho cô ấy, có điều sau khi tôi tụt lại phía sau cũng không biết được nữa, với tốc độ đi đường của bọn họ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn đã sớm đến được Kim Lăng rồi." Chu Đình Vận nhớ ra chút gì đó, bỗng nhiên nói.
"Bạn của tôi?" Sở Vân Thăng sửng sốt, mới nhớ ra, người nàng nói chắc hẳn là Lâm Thủy Dao. Khi đó Sở Vân Thăng toàn tâm vì Dư Tiểu Hải báo thù, vì thế đường dài đuổi giết, không chết không thôi, căn bản không để ý đến cái cô nàng Lâm Thủy Dao gì đó, sau đó lại liên tiếp là chạy trốn bán sống bán chết, thiếu chút nữa đã quên luôn người này rồi.
"Ừ, tôi nghe Tiễn Đức Đa nói, hình như bạn của anh còn là một người nổi tiếng hay sao ấy." Chu Đình Vận vén vén lọn tóc tán loạn, bởi vì chịu đói khát trong thời gian dài, thân thể đã trở nên hết sức gầy yếu, giữa gió rét có vẻ vô cùng mỏng manh yếu ớt.
Cái miệng rộng của Tiễn Đức Đa, Sở Vân Thăng cũng đã được lĩnh giáo qua, cùng Dư Tiểu Hải đúng là hai tên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
"Ta còn có việc, phải đi trước, khi tới Kim Lăng cô có thể đến khu thành tây tìm ta." Sở Vân Thăng cười cười, không nói rõ thật giả, nhấc kiếm Thiên Ích lên, chuẩn bị rời đi. Kế hoạch tìm kiếm Kim Giáp Trùng của hắn còn chưa hoàn thành, từ núi Thanh Long này đến Kim Lăng hẳn cũng không còn nhiều côn trùng nữa, vả lại hắn cũng không có cái nghĩa vụ phải hộ tống đám người này tiến vào Kim Lăng, mọi người là bèo nước gặp nhau, vừa rồi có thể ra tay cứu giúp cũng đã không dễ rồi.
Hơn nữa đàn côn trùng phía trước còn bị hắn và hổ con "càn quét" qua một lần, tạm thời cũng sẽ không có nguy hiểm gì, chỉ là những người này không biết mà thôi, Sở Vân Thăng cũng không tiện nói rõ.
*****
"Đình Vận, hai người già này đi quá chậm! Tuyệt đối không thể mang theo họ nữa, bằng không chúng ta cũng sẽ bị hai người bọn họ kéo chết cùng!" Một người trẻ tuổi mặc quần áo màu đen cau mày nói.
"Lâm đại ca, chúng ta ban đầu không phải đã thống nhất rồi sao, hơn nữa, sắp tới được Kim Lăng rồi, thực sự không còn cách bao xa nữa!" Chu Đình Vận có chút tức giận nói, cặp vợ chồng già này là giáo viên của Đại học Đông Thân, ở thời đại Mặt Trời, điều kiện kinh tế của gia đình Chu Đình Vận không được tốt, vẫn luôn được hai vị giáo viên này chiếu cố và giúp đỡ, nàng sở dĩ tụt lại phía sau, cũng là bởi vì duyên cớ hai vị người già này.
"Đúng thế, nhưng tình huống ban đầu khác với bây giờ, bây giờ ai ai cũng bị thương, sức cùng lực kiệt, mà chân của vị lão tiên sinh này lại bị thương nặng, căn bản đi không nhanh được, vừa rồi cũng là vì tốc độ chạy của mọi người quá chậm nên mới có thể bị côn trùng cuốn lấy, bây giờ Kim Lăng đã gần trong gang tấc, lại càng không thể xuất hiện sai lầm gì, không thể để bị họ liên lụy được!" Lâm Tuấn Trì kiên quyết nói.
Hắn vốn không muốn đắc tội với Chu Đình Vận, thậm chí còn có hơi thích cô nàng này, cho nên khi nhìn thấy người mặc giáp là Sở Vân Thăng xuất hiện lại còn có vẻ như quen biết với Chu Đình Vận, hắn còn ôm hy vọng có thể được người áo giáp hộ tống, nhưng không ngờ người áo giáp đó sau khi nói vài câu, liền dẫn theo con hổ rời khỏi, không có chút ý tứ muốn hộ tống bọn họ cùng nhau vào thành nào.
Nếu như còn mang theo những người đi lại khó khăn này, tuy rằng Kim Lăng đã ở ngay trước mắt, thế nhưng ai cũng không thể cam đoan có thể lại lần nữa gặp phải côn trùng hay không, còn có thể tiếp tục tiến lên hay không? Nếu như phải chết ngay dưới Kim Lăng, quả thực là quá mức oan uổng.
Cho nên dưới sự thống nhất của mấy người thức tỉnh bọn hắn, quyết định bỏ lại những người già yếu gây ảnh hưởng đến tốc độ, tăng tốc tiến vào thành!
"Lâm đại ca, giúp một chút nữa được hay không? Nếu gặp phải côn trùng, tôi là người xông lên đầu tiên được không? Được rồi, thầy Đường là giáo sư của Đại học Đông Thân, khi đến Kim Lăng nhất định sẽ được chính phủ coi trọng..." Chu Đình Vận nói với giọng hết sức nhún nhường.
Nhưng lại bị một cô gái khác cắt đứt: "Chu Đình Vận! Cô còn muốn gạt người sao? Lão ta chẳng qua chỉ là thứ giáo sư ngôn ngữ chó má, ngay cả trường học của các người cũng không đặc biệt bảo hộ cho ông ta, chính phủ Kim Lăng cần loại người như thế sao? Lâm đại ca giúp cô nhiều lần như vậy, cô còn muốn giả bộ đáng thương lợi dụng bọn họ sao!"
"Cô! Tôi..." Chu Đình Vận muốn phân bua, thế nhưng có tâm mà không có lực, chẳng biết phải nói thế nào mới tốt.
"Liễu Mộng, cô bớt tranh cãi đi!" Lâm Tuấn Trì lạnh giọng nói: "Đình Vận, đây là quyết định của tất cả mọi người, hy vọng cô suy nghĩ kỹ càng!"
Lời hắn còn chưa dứt, một cái bóng đỏ như máu đã chạy như điên tới đây, bốc lên một đường bụi bặm, chính là Sở Vân Thăng vừa đi mà nay lại quay lại, khi lướt qua đám người bỗng đột ngột dừng lại, nhưng hổ con đi theo sau hắn lại theo quán tính vọt đi khá xa: "Cô tại sao còn chưa đi! Đi mau! Phía sau đâu đâu cũng là côn trùng!!!"
Sở Vân Thăng sau khi rời đi không bao lâu, liền phát hiện ra một con Kim Giáp Trùng bò ra khỏi mặt đất, vốn chuẩn bị ẩn nấp ở chỗ tối, định đánh lén nó, nhưng không ngờ lũ côn trùng càng ngày càng nhiều, một con tiếp một con xông ra từ sau màn ánh sáng mờ mịt, chỉ riêng Kim Giáp Trùng, bằng mắt thường hắn đã có thể thấy bốn đến năm con, mà còn chưa tính đến Thanh Giáp Trùng lượn vòng trên bầy trời, và những cái bóng quái vật to lớn loáng thoáng nấp trong bóng tối.
Hắn lập tức chém chết mấy con Xích Giáp Trùng đã đến gần bên người, cùng hổ con liều mạng chạy trốn, cái loại thế trận này, căn bản không phải là mình và hổ con có thể đối phó được!
"Mau nhìn, lũ côn trùng biết bay đến!!!" Có người la hoảng chỉ vào bầu trời xa xa.
Tiếng rít gào của Thanh Giáp Trùng lại càng phát ra rõ ràng!
Đoàn người trong nhất thời liền đại loạn!
"Tiểu Chu, em đi nhanh lên đi! Đừng để ý đến chúng ta, chúng ta đã già rồi, có chết cũng không việc gì, em nhanh chạy lên đi!" Ông lão bị thương ở chân thấy Chu Đình Vận còn không đi, vội nói.
"Đình Vận! Nếu còn không đi thì không kịp nữa rồi!" Lâm Tuấn Trì luống cuống dẫm dẫm chân, mà những người khác đã không còn quan tâm đến mấy người Chu Đình Vận nữa, trực tiếp bỏ chạy.
Lâm Tuấn Trì liền quyết tâm, cưỡng ép kéo theo Chu Đình Vận bỏ chạy.
"Buông!!!" Chu Đình Vận vốn vẫn luôn nhu nhược bỗng nhiên rống to một tiếng, vươn tay đẩy Lâm Tuấn Trì ra, lao đến bên người đôi vợ chồng già, kiên cường nâng bọn họ lên, nói dứt khoát: "Nếu phải đi, thì chúng ta cùng đi!"
Sở Vân Thăng cho rằng hai ông bà lão này là người thân của Chu Đình Vận, tình cảm máu thịt khó có thể dứt bỏ, lúc này đã vô cùng khẩn cấp, niệm tình từng kề vai chiến đấu với Chu Đình Vận, hắn liền đoạt lấy hai ông bà lão đã gầy trơ xương này, kẹp ở bên hông, trầm giọng nói: "Theo ta!"
Sức nặng của hai người già gầy trơ xương, đối với Sở Vân Thăng đã mặc chiến giáp căn bản không tính là gì. Lời còn chưa dứt, đã mang theo hai người phóng thẳng ra ngoài, tốc độ không hề giảm bao nhiêu.
Hổ con tung vó, đuổi sát theo sau mông hắn.
Tốc độ của Sở Vân Thăng quá nhanh, sức mạnh lại hơn hẳn Chu Đình Vận, nàng căn bản không kịp phản kháng mà cũng chẳng thể phản kháng được, hơi ngây ra một lúc, sau đó liền hết sức vui mừng, vội vã cùng Lâm Tuấn Trì đuổi theo.
Chạy một mạch, tốc độ của Sở Vân Thăng thực sự quá nhanh, trong nháy mắt đã liên tiếp vượt qua mấy người bỏ chạy đầu tiên kia, bỏ họ lại xa lắc sau lưng.
Chu Đình Vận dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể thấy được cái bóng của Sở Vân Thăng, căn bản không thể nào đuổi kịp.
Sở Vân Thăng không thể không chạy một chút dừng một chút, dừng một chút lại chạy một chút, cho đến khi tới được tuyến phòng ngự thứ nhất ngoài thành Kim Lăng, Chu Đình Vận mới hồng hộc theo tới được, hai tay chống đầu gối, thở hổn hà hổn hển.
Nhưng kỳ lạ là đàn côn trùng chỉ vượt qua núi Thanh Long liền dừng bước chân, không biết là muốn làm gì.
Khi chờ đợi Chu Đình Vận, Sở Vân Thăng đã hỏi han rõ ràng hai người lớn tuổi này, mới biết được bọn họ chẳng phải là người thân của Chu Đình Vận gì, có điều cái công việc nghiên cứu ngôn ngữ ký tự của ông lão này lại khiến cho Sở Vân Thăng cảm thấy hết sức hứng thú.
Hắn vốn vẫn luôn bó tay với những ký tự trong sách cổ, có cái gọi là nghề nào có chuyên gia nghề đó, hắn cũng hiểu được một người chuyên ngành khoa học kỹ thuật như mình, căn bản không phải có tài năng gì trong việc nghiên cứu về mặt này, từ đó đến nay trải qua thời gian dài như vậy, chẳng qua cũng chỉ mò mẫm ra được khoảng chừng 500 ký tự đơn giản, tiềm lực đã gần dốc cạn, hai ngày trước, bản thân giấu mình trong mật thất ở khu thành tây, nhưng đến cả một ký tự cũng không thể hiểu ra được, lúc này mới không thể không đổi sang một cách mới, đi nghiệm chứng ký tự.
Ký tự của sách cổ cũng giống với chữ Hán, là dạng chữ vuông hoàn thiện, đại khái cũng là được biến hóa từ chữ tượng hình, giữa những ký tự nhất định là có một quy luật nào đó, Sở Vân Thăng là một tên ngoài nghề, căn bản không thể hiểu nổi, chỉ trong ngày một ngày hai cũng không thể nào học được.
Hôm nay, nguy hiểm khắp nơi, côn trùng và quái vật xuất hiện ngày càng nhiều, ngày càng mạnh mẽ, mà bản thân lại bởi vì vấn đề ký tự, lại tạm thời không thể nào tu luyện! Đây tuyệt đối là nguy hiểm trí mạng! Hắn căn bản không thể nào tiêu tốn một lượng lớn thời giờ để học tập một ngành học mới, sau đó dùng cái ngành học đó làm công cụ, nghiên cứu những ký tự trong sách cổ.
Cái ông lão bên cạnh bị Sở Vân Thăng ôm thiếu chút nữa tắt thở này, mang đến cho hắn một biện pháp hoàn toàn mới. Bây giờ, ở Kim Lăng nhất định là còn nhiều nhân tài ở những lĩnh vực khác, bởi vì nguyên nhân chuyên môn khiến cho bọn họ không hề được tổng bộ chỉ huy chú ý đến, thậm chí còn có khả năng đang phải chịu đựng đói khổ lạnh lẽo.
Chỉ cần để cho Đinh Nhan âm thầm vơ vét những người này, tập trung đến tòa nhà ở khu thành tây, bản thân phân tách riêng rẽ những ký tự trong sách cổ ra, phân chia giao cho bọn họ, lấy cơ sở là 500 ký tự mà trước đó mình đã tìm hiểu được, để cho bọn họ đi nghiên cứu, cuối cùng, bản thân căn cứ những hàm nghĩa mà họ suy đoán ra, tập trung lại với nhau, đối chiếu sách cổ, xác định ý nghĩa chính xác nhất.
Nếu như vậy, việc giải mã sách cổ sẽ có tiến triển nhanh hơn nhiều, có kém nhất cũng vượt lên sức lực của một mình hắn, khiến hắn có thể dành ra tinh lực đặt vào những việc giúp tăng cường thực lực như tu luyện nguyên khí.