Trên đường vẫn hỗn loạn như cũ, nhóm học sinh và một số người khác đều châu đầu ghé tai, trao đổi thông tin với nhau, suy đoán xem người đàn ông trong hình ảnh ba chiều kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Có người thì lại vắt óc cố tìm kiếm trong đống ký ức, muốn thử vận may. Cái thù lao phong phú kia quả thực là quá mức chói mắt, chói đến mức ai ai cũng choáng váng.
Đáng tiếc, bọn họ không biết nhân vật "mục tiêu" này cũng không phải là xa tận chân trời, thần bí ghê gớm gì lắm, mà ngược lại đang ở ngay cạnh họ, khoảng cách không đến một trăm mét!
Bọn họ càng không biết, một cuộc chiến ác liệt có thể cuốn theo bọn họ, khiến cho phần lớn người tử vong, đang tựa như quả pháo hoa được một sợi dây mỏng manh treo trên đống lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Mà sợi dây trí mạng mà yếu đuối kia, chính là người mà bọn họ luôn miệng gọi tiến sĩ - Edgar.
Nắm trong tay sợi dây dẫn lửa, Edgar trở thành nhân vật cực kỳ trọng yếu trong toàn trường, nhưng không một ai hay biết điều này. Một hồi cuồng phong bạo vũ chỉ tùy vào một ý niệm của Edgar.
Cũng giống như Edgar, giờ phút này, đối với Sở Vân Thăng mà nói, mỗi một giây trôi qua đều cực kỳ chậm chạp. Chỉ là tâm lý của Sở Vân Thăng cứng rắn hơn, có thể kìm chế hơn mà thôi.
Hắn thấy được Edgar run rẩy và phập phồng, nhưng thủy chung không hề nhìn thấy người da đen này quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn. Y như bị trúng tà, hoặc như trúng phải Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ, không thể di động nửa bước.
Bây giờ trong lòng Edgar đang suy nghĩ gì, Sở Vân Thăng không biết, hắn cũng không có tinh lực đi suy xét. Từ sau khi vật thể bay chiếu ra hình ảnh ba chiều, hắn liền vận hành bộ óc bình thường của mình, bắt đầu chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Là chiến, hay là trốn, hắn cũng không quá chắc chắn, bởi vì hắn không biết thực lực của vật thể bay kia như thế nào. Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy, bản thân trực tiếp lựa chọn chạy trốn tuyệt không sáng suốt, tốc độ vật thể bay vượt xa hắn!
Đương nhiên nếu như có cô gái áo trắng ở trên đó, vậy thì bất kể thế nào cũng đều phải chạy. Nếu thực không thể chạy thoát được, vậy thì như Đinh Nhan từng nói, chỉ có thể giả vờ giả vịt cam chịu một đoạn thời gian, chỉ cần giữ được mạng, chung quy vẫn sẽ có cơ hội và biện pháp.
Hiện tại, hắn không có quá nhiều nguyên phù có thể hỗ trợ chiến đấu, chỗ dựa đương nhiên là không đủ. Nếu là mười ngày trước, trên người hắn dự trữ một lượng lớn nguyên phù tấn công và Phong Thú phù, cho dù cô gái áo trắng tự mình đến, thì hắn cũng không sợ hãi chút nào.
Có điều hắn đã quen với loại trạng thái này. Mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, liều mạng thế nào, nguyên phù trợ chiến của hắn luôn luôn không đủ dùng. Ông trời rất công bằng, mỗi ngày cho hắn hai mươi bốn giờ đồng hồ, không hơn người khác được một giây, cũng không ít hơn người khác một giây nào.
Nguyên phù trợ chiến cần phải chuẩn bị sẵn trước khi có chuyện, không tồn tại mãi được, mà kiếm chiến kỹ thì khác, chỉ cần nguyên khí bản thể đầy đủ, lúc nào cũng có thể phát động tấn công.
Sở Vân Thăng từng cho rằng, nếu có thể tự do khống chế quỹ đạo bay của bóng kiếm, kích phóng ra càng ngày càng nhiều bóng kiếm, thậm chí là kiếm khí, mới là chỗ tinh túy của Thiên Quân Ích Dịch.
Nhưng theo thời gian, số lượng phù tự hiểu được càng ngày càng nhiều, hiểu biết đối với sách cổ càng ngày càng sâu, mới phát hiện chiêu Thiên Quân Ích Dịch mà tiền bối tự nghĩ ra này còn ẩn chứa rất nhiều kiếm thức, uy lực thức sau vượt trên thức trước. Một thức mạnh nhất, lấy năng lực không thể tưởng tượng nổi của tiền bối, cũng chỉ có thể thi triển một lần!
Sau khi đạt đến Dung Nguyên Thể tầng ba, Thiên Quân Ích Dịch có thể phát ra mười tám luồng bóng kiếm. Đây là một mắt xích vô cùng trọng yếu. Căn cứ những ghi chép trong sách cổ, một khi xuất hiện mười tám luồng bóng kiếm, liền có thể bắt đầu sử dụng thức thứ nhất của kiếm chiến kỹ Thiên Quân Ích Dịch - Phá Thứ (đâm thủng)!
Phá Thứ, là thức cơ bản nhất trong kiếm thức, cũng là chiêu thức mở đầu. Tác dụng của nó cực kì đơn giản, súc tích, chỉ nhằm phá bỏ phòng hộ, đâm thủng mục tiêu, một kiếm phải chết!
Đây chính là một nguyên nhân quan trọng khác khiến hắn phải nhanh chóng kiếm một chiếc xe, đồng thời cho Edgar hóa thân thành Thiên Hành Giả để ngụy trang. Hắn muốn dựa vào đó để tiết kiệm thời gian, đẩy nhanh việc đột phá cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng ba.
Tăng cường uy lực của kiếm chiến kỹ chính là sức mạnh và bản lĩnh mà Sở Vân Thăng cực muốn có. Đây là năng lực chủ chiến của hắn, nguyên phù chỉ là trợ chiến. Chỉ khi có năng lực chủ chiến mạnh mẽ, mới chân chính là sức mạnh của bản thân, mới có thể tùy thời ứng phó với những nguy hiểm trong các loại tình huống phức tạp, cực đoan nhất.
Ví dụ như hiện tại, hắn muốn đánh bại cái vật thể bay này, hoặc muốn chạy trốn, thì việc đầu tiên là phải phá hủy sáu cái máy năng lượng của vật thể bay, làm tê liệt năng lực vận động của nó. Sau đó muốn đánh hay chạy, quyền chủ động đã nằm trong tay hắn rồi.
Nếu như hắn biết thức thứ nhất - Phá Thứ của kiếm chiến kỹ, xác xuất có thể thành công đánh vỡ máy năng lượng sẽ tăng lên rất nhiều. Bằng không, chỉ có thể tập trung bóng kiếm lại làm một một cách "thủ công", bắn về phía máy năng lượng, hoặc cách khác là hy sinh sáu con Thanh Giáp Trùng II, cho chúng nó tự sát tấn công mấy cái máy năng lượng đó.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hai chiến pháp sau, cũng chưa chắc có thể xuyên thủng được năng lực phòng ngự của con quái vật khổng lồ này. Huống hồ trên nó còn mang theo vũ khí, thậm chí còn có thể có cô gái áo trắng ẩn nấp. Nếu không thể thành công, tình cảnh của hắn sẽ càng nguy hiểm.
Có điều, hắn bây giờ vẫn còn là Dung Nguyên Thể tầng hai, cũng chỉ có thể dựa vào thực lực tầng hai đi tính toán chiến pháp. Những tên phi nhân loại này sẽ không ngồi chờ đến khi hắn đột phá Dung Nguyên Thể tầng ba mới chậm chạp tới bắt bản thân.
Hắn vừa nhìn chằm chằm Edgar, vừa tính toán thiệt hơn của chiến pháp. Bỗng nhiên có một giọng nói quát to một tiếng: "Tôi biết hắn ở đâu!"
Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, trái tim Sở Vân Thăng thoáng cái như thắt lại, tức thời quyết định lập tức triển khai kế hoạch tác chiến của mình.
Hắn sẽ không đánh cược xem người nọ nói thật hay giả. Bất kỳ trận chiến nào cũng phải nắm giữ tiên cơ. Hắn không phải cao thủ tuyệt đỉnh, có thể ngạo nghễ bày trò lấy bất biến ứng vạn biến. Cái giá phải trả khi cược thua thật sự quá lớn, hắn chỉ muốn sống mà thôi!
Hắn tưa như một cơn gió, động tác rất nhẹ, rất êm, tựa như một bóng ma lướt đi.
Mục tiêu là tầng cao nhất trên đỉnh tòa nhà. Từ chỗ đó hắn có thể thoải mái nhảy lên vật thể bay. Đám khốn kiếp này tuyệt đối sẽ không ngờ được rằng hắn dám tiếp cận chúng nó, nhất định có thể thành công!
Cùng lúc đó, một luồng sáng nhanh chóng định vị được người vừa cất tiếng. Là một cô gái. Sự khẩn trương khiến đầu lưỡi nàng có hơi líu lại, chỉ về hướng đông nói: "Vào ngày hôm qua chúng tôi đã gặp qua người này, hắn đi về hướng đông."
Vật thể bay cũng không lập tức đáp lại lời nàng, mà thêm vào trong luồng sáng những tia sóng gợn xanh biếc, khuếch tán đến trên người cô gái.
"Các người có giữ lời, cho chúng tôi thức ăn và vũ khí không?" Cô gái không biết xử sự thế nào trước biến cố đột nhiên này, vẫn kiên trì hỏi.
Những tia sóng gợn màu xanh kia bắn ngược trở về, biến thành màu đỏ, giọng nói máy móc không đổi trong vật thể bay lại vang lên:
"Con người! Thật đáng tiếc, ngươi đang nói dối, đây là hình phạt dành cho ngươi!"
Lại một tia sáng màu trắng ngà nhanh như chớp bắn vào thân thể cô gái. Khác với vừa rồi, không có bức tường ngăn cách, cô gái còn không kịp cất tiếng kêu gào, trong nháy mắt đã biến thành một đống mảnh vụn.
Trong đám người, vừa rồi còn có vài người có ý định học theo nàng nói dối để đổi lấy thức ăn và vũ khí, giờ thấy vậy lập tức yên tĩnh như ve sầu mùa đông!
Lại qua một lúc, Sở Vân Thăng đã lên đến tầng cao nhất, ẩn mình bất động. Dưới ánh đèn, Edgar vẫn không có động tĩnh. Vật thể bay đại khái cho rằng không còn hy vọng gì nữa, bắt đầu chậm rãi bay lên, giọng nói máy móc lại lần nữa vang lên:
"Con người!
Chúng ta có lẽ còn có thể gặp lại nhau, nếu như các ngươi có thông tin chuẩn xác về người này, cam kết của chúng ta vẫn có giá trị. Nhưng các ngươi phải tôn trọng cam kết, đặc biệt là sự thành thật của các ngươi.
Nhớ kỹ bộ dạng của hắn, tên của hắn, nhớ kỹ hắn yêu thích hành động một mình. Nếu như các ngươi có thể gặp được hắn, xin chuyển lời cho hắn, chúng ta không có ác ý..."
Vật thể bay càng bay càng cao, chìm vào trong trời đêm mịt mờ, biến thành một điểm sáng, nhanh chóng vút đi.
Mãi đến khi nó đã hoàn toàn biến mất, Sở Vân Thăng mới thu chiến giáp và kiếm Thiên Ích lại. Lúc xuống lầu, hắn suy nghĩ một chút, lấy từ trong Vật Nạp phù ra mấy bộ quần áo, mặc vào dưới lớp áo choàng, toàn bộ thân hình trở nên hơi chút mập mạp, sau đó mới yên tâm đi ra, ôm lấy Tần Kỳ Anh, trở lại bên cạnh xe RV.
"Tiến sĩ, ngài không sao chứ?" Vừa đến bên cạnh xe, Sở Vân Thăng đã thấy Edgar hai chân mềm nhũn, gần như té quỵ dưới đất, Vu Chi Tuyền ở bên cạnh vội vã đỡ lấy y.
Tiếc rằng bản thân nàng bị gãy một chân, nào có sức đâu đi đỡ một người da đen khỏe mạnh. Mắt thấy Edgar muốn ngã xuống đất, chợt có một đôi tay khác kéo y lại.
"Tiến sĩ, có cần tôi đỡ ngài lên xe nghỉ ngơi một lát không?" Người kéo y là Trình Đại U, ánh mắt đầy vẻ khiêu chiến thách thức nhìn Vu Chi Tuyền, dịu dàng nói.
"Không sao, không sao, ta không có việc gì." Edgar lẩm bẩm nói, đặt mông ngồi xuống chỗ đạp chân lên xe. Kỳ thực trong đầu y bây giờ đã là một mớ bòng bong, sợ mất hồn mất vía, có ai nghĩ tới, ngài Lennon, không ngờ, không ngờ lại là...
"Tiến sĩ, anh cản đường rồi." Sở Vân Thăng ôm theo Tần Kỳ Anh, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh như không nói.
A!
Edgar như một con thỏ bị dọa sợ, nhảy cẩng lên, trên đầu bốp một tiếng, đã đập trúng trần xe.
"Tiến sĩ?" Đến Trình Đại U cũng phát hiện vẻ khác thường của y.
"Không sao không sao, ta không sao đâu..." Edgar không dám nhìn ánh mắt Sở Vân Thăng, né người nhường đường.
Y rốt cuộc biết tên thật của ngài Lennon.
Cái tên này, ở thành Kim Lăng như sấm bên tai. Ngay cả một kẻ nước ngoài ở rìa xã hội như y cũng nghe được rất nhiều câu chuyện vô cùng khoa trương về người này. Thân cũng là một nghiên cứu viên của tổng bộ nghiên cứu, y cũng biết người này là khách quý của mấy vị phó bộ trưởng, gần như có thể đi lại thoải mái trong tổng bộ nghiên cứu.
Trong thời gian ở thị trấn nhỏ, y cũng từng hoài nghi hai người này là một. Nhưng cho tới bây giờ, y chưa từng thấy qua Sở Vân Thăng, không thể nào chứng thực.
Nếu chỉ điểm ấy thôi thì vẫn còn trong phạm vi có thể tiếp nhận của y, thì sự kiện vật thể bay mới xảy ra đây, hoàn toàn đã vượt quá tưởng tượng của y. Ngài Lennon, à không, ngài Sở, không ngờ có thể khiến cho chúng phải huy động vật thể bay tìm kiếm khắp nơi!
"Thực sự không sao chứ?" Sở Vân Thăng leo lên xe RV, tự nhiên quay đầu lại hỏi.
"Thực sự không sao!" Edgar cưỡng chế dằn những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu xuống. Hai bàn tay đang không biết để đâu mới tốt, duỗi ra đằng sau định cầm lấy súng Lửa hòng che giấu tâm tình hỏng bét của mình, nhưng không ngờ lại chạm phải bàn tay nhỏ bé mềm mại của một cô gái.
Vu Chi Tuyền nhất thời đỏ bừng cả mặt.
Sở Vân Thăng đặt Tần Kỳ Anh xuống chỗ giường đệm trên đỉnh khoang lái, nói: "Thiếu tá Tần, cô nghỉ ngơi trước đi. Hy vọng thân thể cô mau khỏe lại, cứ ôm tới ôm lui như vậy cũng không phải chuyện tốt."
Tần Kỳ Anh nằm trên giường, những phản ứng vừa rồi của Edgar nàng thu hết vào mắt. Nhìn bóng lưng Sở Vân Thăng rời đi, trong ánh mắt lóe ra vẻ hoang mang không thể hiểu nổi...
Người đàn ông này có thể không biết, vị cựu quân nhân Thiện Vu Hùng, lúc ở khu trại Vu Thành đã kể lại cặn kẽ không sót chút gì cho nàng về tình cảnh Sở Vân Thăng làm sao xử lý tại chỗ Ngô Vi Kiến....