Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trùng vương? Là thứ gì vậy?" Một mặt Sở Vân Thăng kéo Tiểu Tứ lướt đi, một mặt nghi ngờ hỏi. Thật sự thì hắn hầu như chẳng hề biết gì về những sinh vật trong rừng rậm bào tử cả.

"Không giấu gì ngài, cho đến bây giờ chúng tôi cũng chưa từng thấy qua trùng vương, hoặc có thể nói, những người từng gặp qua nó đều đã chết hết!" Tiểu Tứ run run nói: "Trước giờ chúng tôi cũng chỉ nghe được tiếng gào của nó, nó luôn sống ở sâu trong rừng rậm, rất ít khi đi ra, trừ phi, trừ phi... lẽ nào...?"

"Trừ phi gì cơ?" Sở Vân Thăng thấy Tiểu Tứ cứ lắp ba lắp bắp, nhíu mày hỏi.

"Trừ phi côn trùng trong rừng rậm bào tử lại bắt đầu phát động 'chiến tranh' với lũ côn trùng ở bên ngoài, hơn nữa còn là cuộc chiến quy mô lớn. Thường thường nếu chỉ là những đợt tấn công quy mô nhỏ của côn trùng bên ngoài thì trùng vương sẽ không tham gia, nhất định là ở một chỗ nào đó gần đây xảy ra đại chiến rồi!" Tiểu Tứ ổn định tinh thần, nói với giọng chắc như đinh đóng cột.

"Côn trùng bên ngoài, côn trùng bên trong là cái gì?" Sở Vân Thăng bị lời gã ta làm cho hồ đồ!

"Côn trùng bên ngoài chính là các loại như Xích Giáp Trùng đó. Tấm chắn của chúng tôi đều là nhặt từ xác chết chúng nó lưu lại mà chế thành. Còn côn trùng bên trong chính là quái vật côn trùng sống trong rừng rậm bào tử, từ khi thực vật bào tử xuất hiện đến nay, quá trình chém giết tranh đấu giữa hai phe bọn chúng vẫn chưa bao giờ ngừng lại, bằng không chúng tôi sớm đã chết sạch cả rồi!" Tiểu Tứ cẩn thận giải thích một lượt.

Cách xưng hô Xích Giáp Trùng là định nghĩa được quân đội đưa ra khi thông tin liên lạc giữa các nơi vẫn còn chưa hoàn toàn bị ngăn trở và cắt đứt. Ít nhất thì ở vùng Hoa Đông này cũng tính là xưng hô thông dụng, không giống như võ sĩ Bóng Tối, Thiên Hành Giả, người thức tỉnh, là các loại xưng hô khác nhau dành cho cùng chung một sự vật.

Đương nhiên, những quái vật sau này mới xuất hiện như là Kim Giáp Trùng, Tử Viêm Ma Trùng, thì cũng chỉ là cách gọi mà Kim Lăng đặt cho chúng nó, người nơi khác tất nhiên sẽ không biết, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn cũng có rất nhiều xưng hô và tên gọi khác nhau.

Đây là thời loạn thế, là buổi mạt thế mà con người bị quái vật côn trùng bao vây chia tách, là thời đại Bóng Tối mà thông tin liên lạc hoàn toàn bị cắt đứt.

"Hóa ra là như vậy!" Sở Vân Thăng vừa rồi còn tưởng phong ấn trùng của mình đã khiến cho một loại quái vật nào đấy tương tự như "Mân" chú ý nữa chứ.

Có câu ca dao rất đúng: Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng! Sở Vân Thăng ban đầu thiếu chút nữa đã chết trên tay Mân, khi mẫn cảm phát hiện ra những biến động dị thường của phong ấn trùng, rất dễ nghĩ đến nó.

"Tiểu Tứ, cậu biết ở gần đây còn nơi nào có lũ quái đầu bay này nữa không?" Sở Vân Thăng nghe xong lời giải thích của Tiểu Tứ thì không gấp gáp đến nỗi chạy thục mạng nữa. Hắn thả chậm bước chân lại. Hơn nữa hắn cũng cảm nhận được một cách rõ ràng làn sóng dao động nguyên khí kia đã xẹt qua phụ cận, phóng về một hướng khác, lần nữa chứng thực mục tiêu của nó không phải là mình, mà có thể là một chiến trường ác liệt nào đấy.

"Ngài Lennon? Chuyện ngài cần còn chưa làm xong sao?" Tiểu Tứ hơi kinh ngạc và lo âu nói.

"Không phải, đã làm xong rồi! Sau khi trở về liền có thể chuẩn bị bắt tay vào chữa trị cho cô gái kia. Sau đó, ta còn cần kiếm thêm một ít loại quái đầu bay này, đây là cơ sở cho cách chữa trị của ta, đề phòng sau này lại trúng độc." Sở Vân Thăng đơn giản giấu diếm đi.

Tiểu Tứ ngẩn ra nhìn Sở Vân Thăng, đầu nóng lên, kích động nói: "Ngài Lennon, biện pháp này của ngài có thể dạy cho tiểu Tỉnh được không? Chúng tôi, chúng tôi thường xuyên có người trúng...."

Sở Vân Thăng cười cười, ngắt lời: "Có dạy thì cô bé đó cũng không học được, đây là biện pháp của riêng ta, tương tự như thị lực của mắt cậu vậy."

Tiểu Tứ bị Sở Vân Thăng cắt ngang, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tiên sinh Lennon, tôi, tôi,..."

"Không việc gì." Sở Vân Thăng vỗ vỗ bả vai gã, móc từ trong ngực ra một tấm bản đồ Vu Thành, nói: "Sau khi trở về, còn cần cậu giúp ta đánh dấu ra những vị trí có quái đầu bay. Đúng rồi, cậu có thể đánh dấu những tuyến đường đi lại trong rừng rậm bào tử này ra luôn không? Những con đường này thật sự khiến cho người ta chóng mặt."

"Bản đồ những con đường trong rừng rậm thì trong trại có đấy, là do tôi vẽ, giờ đang ở trên người trại chủ, nhưng đó chỉ là những con đường ở vùng lân cận, còn những chỗ xa hơn, chúng tôi lâu lắm rồi không đi ra ngoài, nên cũng không biết bây giờ thế nào rồi! Thực vật bào tử biến hóa rất nhanh, ngày hôm nay còn đường để đi, nhưng không đến một tháng có thể sẽ không còn nữa!" Tiểu Tứ đưa tay nhận lấy bản đồ, gật đầu nói.

Hai người không ngừng rẽ ngang rẽ dọc, mất nửa ngày mới về được tới trại.

"Cậu là người địa phương phải không, trước kia làm gì? Có vẻ quen thuộc chỗ này lắm thì phải?" Sở Vân Thăng đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, theo thói quen móc thuốc lá ra, chuẩn bị làm một điếu cho lên tinh thần.

Mạng sống của cô bé kia chỉ còn hai ngày, nếu tính từ thời điểm trúng độc lúc rạng sáng, đến bây giờ đã sắp qua 12 tiếng đồng hồ rồi, tiếp theo đây coi bộ hắn có muốn nghỉ ngơi cũng chẳng được nữa rồi.

Sở Vân Thăng xé ra một lỗ hổng ở vị trí miệng của chiếc khăn trùm bằng len, châm thuốc, lại bất ngờ rộng rãi cho Tiểu Tứ một điếu. Thuốc lá này, đến ngay cả Edgar hắn cũng chưa từng cho một điếu, bản thân Sở Vân Thăng mỗi lần hút cũng đều phải tính toán tỉ mỉ.

Tiểu Tứ vội vàng gỡ chiếc mặt nạ phòng độc ra, vui mừng quá đỗi nhận lấy điếu thuốc lá, ngón tay phát run: "Tôi cũng sắp quên mất mùi vị thuốc lá ra sao rồi. Lần cuối cùng, cũng đã là nửa năm trước..."

Gã say sưa rít một hơi thật sâu, qua một lúc lâu mới chậm rãi phun ra, nói: "Tôi trước đây lái xe lậu, gia đình gom góp cho tôi được chút tiền, mua một chiếc Ngũ Lăng Chi Quang*, chở khách chở hàng qua lại giữa thành phố và nông thôn, ai thuê gì thì làm nấy. Định bụng kiếm được tiền rồi sẽ xây một căn nhà, rồi cưới một cô vợ, lúc đó tính ra cũng dành dụm được kha khá rồi, chẳng ngờ mạt thế ập đến, chẳng còn chỗ cho tôi dựng một căn nhà nữa, ha ha!"

*Một loại xe 16 chỗ.

Tiểu Tứ cười tự giễu một cái, tiếp tục nói: "Chẳng qua ước mơ cưới vợ lại làm được rồi, chỉ bằng đôi mắt này, tôi ở trong trại cũng có thể coi là một người hữu dụng, lương thực được phân chia mỗi ngày đều nhiều hơn một chút so với những người khác, những cô gái sống sót chạy từ nơi khác đến kia, có người còn là sinh viên đại học và nữ cán bộ trong thành phố, đều nguyện ý gả cho tôi.

Ngài Lennon, ngài biết không, nếu là ở thời đại Mặt Trời, với loại người có thân phận địa vị như tôi đây, đó là chuyện dù chỉ tưởng tượng thôi cũng không dám .... Tôi biết mình không xứng với cô ấy, cô ấy xinh đẹp, lại có văn hóa, cho nên tôi cố gắng đối tốt với nàng hết sức có thể. Tôi mà có miếng ăn, thì cô ấy tuyệt đối sẽ không bị đói... Cô ấy cũng rất tốt với tôi, mỗi lần tôi và anh Chiêu đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn, cô ấy luôn ở trong trại lo lắng không yên, sợ tôi sẽ không về được. Được như vậy, cũng coi như có một mái nhà... Nhưng chúng tôi không dám sinh con, sợ không nuôi sống nổi."

Sở Vân Thăng trầm mặc cười cười, lại vỗ vỗ bả vai hắn: "Tiểu Tứ, cậu là một người thành thật, có thể làm được như vậy đã rất không dễ rồi."

Không cần nói đến những tên Thiên Hành Giả ở Vu Thành khi có được năng lực vượt trên người thường thì liền bắt đầu khi nam hiếp nữ, hoặc là khi nữ hiếp nam. Mà ở ngay chính Kim Lăng, có khối người có được lương thực vật tư, liền coi những lưu dân kia như nô lệ, có mấy ai được như Tiểu Tứ, chỉ tìm cho mình niềm hạnh phúc gia đình đơn giản.

"Ngài Lennon, ngài là Thiên Hành Giả, có thể sẽ không hiểu nỗi lòng phấn đấu vì sự sống của những người bình thường như chúng tôi. Tôi chẳng qua cũng chỉ là người có chút hữu dụng thôi cũng đã được hoan nghênh, còn như tiểu Tỉnh, một Thiên Hành Giả xinh đẹp như vậy, tấm lòng lại thiện lương, lại còn có thể tìm kiếm thức ăn và chữa trị cho những người trúng độc, trong trại không biết có bao nhiêu đàn ông nằm mơ cũng muốn cưới được nàng, nhưng không một ai dám nói ra, anh Chiêu cũng chính là một trong số đó." Tiểu Tứ cười ha hả, tiếp đó hạ giọng nói: "Ngay cả người có tuổi như Tần gia, trong trại cũng có cô gái trẻ tuổi công khai tuyên bố chỉ cần Tần gia mở miệng, liền nguyện ý ở cùng một chỗ với ông ấy, thế đạo này, đúng là điên cả rồi...."

Sở Vân Thăng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng với vấn đề tuổi tác của Tần Nhân Bá, thì đã thấy Edgar thở hổn hển chạy tới, nói: "Ngài Lennon, đã tháo được súng đóng băng ra rồi, ngài muốn đi xem không?"

"Nhanh vậy sao?" Sở Vân Thăng dập tàn thuốc, đứng lên hỏi lại, thì đã thấy Tiểu Tứ nhanh tay nhanh mắt nhặt tàn thuốc lên, lúng túng cười cười, thu vào trong túi áo.

"Trước đây đám bọn Ngô Vi Kiến đã từng tháo ra rồi, lúc đó tôi cũng nhìn thấy. Dựa theo trí nhớ lại thêm ba người chúng tôi cùng nhau nghiên cứu, cho nên mới thuận lợi như vậy." Thiện Vu Hùng đi theo sau Edgar giải thích thêm.

"Được rồi, để Edgar mang tới cho ta xem, Thiện trại chủ, ông kiếm cho ta một túp lều độc lập, ta muốn chuẩn bị vài thứ để giải độc cho cô bé kia.." Sở Vân Thăng gật đầu nói, hắn không ngờ ba người này có thể tháo khẩu súng đóng băng ra nhanh đến vậy. Vốn tưởng rằng trong lúc bọn họ tháo súng thì mình cũng đồng thời tiến hành giải độc, chờ đến khi cứu được cô bé kia, đại khái cũng tháo được khẩu súng ra, bản thân ngủ qua một giấc rồi có thể cẩn thận nghiên cứu khẩu súng đóng băng này.

Có điều, nếu đã tháo được rồi, trước hết cứ để một bên đã, lúc này chuyện cứu người vẫn quan trọng hơn. Trùng vương vẫn không theo tới đây, đoạn thời gian này mình ở lại trại vẫn còn tương đối an toàn.

"Đã chuẩn bị xong cho ngài rồi!" Thiện Vu Hùng thấy Sở Vân Thăng còn chưa nghỉ ngơi gì đã gấp gáp muốn giải độc cho Tỉnh Mâu Ấu, trong lòng không khỏi có mấy phần cảm động.

Sở Vân Thăng ừ một tiếng, nói với Edgar: "Vẫn quy củ cũ, ngươi canh cửa cho ta, trong thời gian ta chuẩn bị những thứ cần thiết, đừng để ai đến quấy rầy."

"Ngài yên tâm đi, ngài Lennon, tôi sẽ luôn canh chừng ở đó." Edgar cảm thấy đây là sự tín nhiệm Sở Vân Thăng dành cho mình, sự tín nhiệm của một võ sĩ Bóng Tối siêu cấp, nên không khỏi có chút cao hứng cam đoan.

Khu Độc phù, đại khái chia ra làm năm loại, trong đó Khu Độc phù khử độc thuộc tính hỏa đã được Sở Vân Thăng chế tạo rất nhiều lần, trong Vật Nạp phù của hắn bây giờ vẫn còn dự trữ sẵn rất nhiều.

Pháp tắc chế tạo của chúng trên cơ bản đều giống nhau, chỉ có một số điểm sắp đặt then chốt có chút khác biệt, Sở Vân Thăng lấy ra cuốn sổ ghi lại những phán đoán của mấy người giáo sư Đường ở tòa nhà văn phòng về ý nghĩa của những ký tự tự phù, đối chiếu với những tự phù chế tạo ghi trên sách cổ, tính toán sơ qua, có hai tự phù còn chưa xác định được hàm nghĩa.

Với các suy đoán về ý nghĩa của hai tự phù này, nếu tổ hợp lại sẽ có tất cả là sáu cách khác nhau. Hay nói cách khác, nếu hắn may mắn thì một lần liền có thể hoàn thành, mà nếu không may, ít nhất cần phải làm sáu lần mới được.

Mặt khác, cũng giống như Khu Độc phù thuộc tính hỏa cần phải có băng nguyên khí làm mồi dẫn. Khu Độc phù thuộc tính mộc cũng cần có năng lượng kim nguyên khí khắc chế nó làm mồi dẫn, mới có thể đạt được hiệu quả trừ khử độc tố tốt nhất.

Nhưng bây giờ trên tay Sở Vân Thăng không có Nhiếp Nguyên phù chứa kim nguyên khí, Nhiếp Nguyên phù mà hắn có nhiều nhất chính là hỏa nguyên khí. Băng nguyên khí và mộc nguyên khí, cũng chỉ từng thu được từ trên người Hồng Nhãn Ma Thảm và Nhục Trùng ở thành phố sương mù mà thôi, sớm đã dùng hết rồi. Còn quái vật kim nguyên khí và thổ nguyên khí thì cho đến giờ hắn còn chưa gặp qua một con nào.

Chuyện tình gấp gáp, Sở Vân Thăng tạm thời chỉ có thể dùng năng lượng hỏa nguyên khí làm mồi dẫn thay cho kim nguyên khí, hỏa có thể khắc kim, cũng có thể phá mộc, chẳng qua trong quá trình khử độc phải cẩn thận khống chế, đề phòng độc chướng hệ mộc lại thôi sinh ra năng lượng hỏa quá lớn, làm tổn thương thân thể của người trúng độc.

Trải qua ba giờ đồng hồ vất vả, vận may của Sở Vân Thăng tính ra không quá tốt mà cũng chẳng quá tệ, thử đến lần thứ ba mới thành công chế tạo ra Khu Độc phù thuộc tính thổ.

Đến khi hắn cầm Khu Độc phù bước ra khỏi túp lều thô sơ, làn ánh sáng yếu ớt trên bầu trời đã như ẩn như hiện, báo hiệu một ngày sắp sửa trôi qua rồi.

"Các người đi ra ngoài hết đi!" Sở Vân Thăng nói với đám người đang đứng trong túp lều của Tỉnh Mâu Ấu.

Đám người Trương Tử Chiêu quay mặt nhìn nhau, không thể không rời khỏi lều.

"Ông cũng ra ngoài đi." Sở Vân Thăng thấy vẫn còn một lão già không đi, khoát tay áo nói.

"Tôi có thể ở lại giúp ngài." Tần Nhân Bá cẩn thận cất lời, hơn nữa, ông ta cũng muốn xem thử vị Thiên Hành Giả có sức mạnh khủng bố này giải độc như thế nào, chuyện này đối với những ca trúng độc trong trại sau này rất có giá trị tham khảo.

"Không cần, đi ra ngoài đi, đừng làm lỡ thời gian, ta mệt muốn chết rồi đây!" Sở Vân Thăng lập tức cự tuyệt.

Hắn đúng là đã mệt lắm rồi. Từ tối hôm qua sau khi tiến vào căn nhà nông thôn kia thì chỉ mới được ngủ một chút. Nếu là giai đoạn bình thường thì thức một đêm tất nhiên không vấn đề gì, nhưng mà hắn vừa mới liều mạng đại chiến xông ra khỏi vùng đất chất nhầy, tất cả tiềm năng đều đã phát huy đến cực hạn, nếu không phải có hiệu quả phi phàm của Dung Nguyên Thể, chỉ sợ không thể chịu được tới bây giờ rồi.

Đối với Sở Vân Thăng mà nói, trong biện pháp khử độc của hắn, điểm khó và tốn thời gian đều nằm ở chỗ chế tạo nguyên phù, còn bước trừ khử độc tố cuối cùng đã là chuyện nước chảy thành sông rồi, rất nhanh sẽ xong, chẳng cần tốn mấy công sức và thời gian, thậm chí so với việc đứng đây nhầy nhưa với lão già này còn nhanh hơn.

Tần Nhân Bá biết đây là Sở Vân Thăng không muốn để mình thấy được cách thức khử độc của hắn, trên mặt có chút lúng túng, cũng không dám nói thêm gì nữa, xấu hổ rời khỏi lều.

Xoạt!

Tự phù của Khu Độc phù hiện ra, pháp tắc thành!

Ánh lửa mờ ảo như một màng sương mù chậm rãi tản ra, bao phủ lấy Tỉnh Mâu Ấu đang nằm trên chiếc giường gỗ thô sơ, dần dần thấm vào.

Lúc này, bỗng xảy ra một chút ngoài ý muốn, có thể là do Sở Vân Thăng quá mức mệt mỏi mà sơ sót.

Trước đây hắn chỉ từng dùng Khu Độc phù để trị thương cho mình, chưa bao giờ dùng qua với bất kỳ ai khác.

Bên ngoài thì hắn có Lục Giáp phù hộ thân, ở giữa có nguyên khí hộ thể, bên trong lại có nền tảng là Dung Nguyên Thể, có thể nói là tầng tầng phòng hộ, cực kỳ kín kẽ, thế nên năng lượng thuộc tính ẩn chứa trong Khu Độc phù hầu như chẳng hề ảnh hưởng chút nào đến hắn.

Nhưng trước mắt lại khác, cô bé này đã trúng phải độc chướng bào tử cấp hai, nguyên khí cực kỳ yếu ớt đã hoàn toàn thu hết vào bên trong thân thể, gần như chẳng hề có chút sức kháng cự nào đối với "tác dụng phụ" của hỏa nguyên khí của Khu Độc phù ở bên ngoài.

Hơn nữa, sức chú ý của Sở Vân Thăng phần lớn đều tập trung vào việc áp chế sự biến hóa năng lượng hỏa của Khu Độc phù, nên hắn cũng không để ý tới điểm này.

Chờ cho Sở Vân Thăng phát hiện ra thì đã chậm. Chỉ trong nháy mắt quần áo trên người cô gái và đệm chăn xung quanh đều bị ngọn lửa mờ ảo đốt không còn một mảnh, lộ ra một thân thể non nớt không mảnh vải che thân!

Bầu ngực trắng mịn, đôi chân dài thẳng tắp, giữa đôi chân trắng ngần lộ ra từng sợi cỏ mềm lóng lánh, quanh co uốn lượn...

Biến cố đột nhiên xảy ra, làm Sở Vân Thăng cũng không khỏi đờ ra một lúc. Có điều hắn đã trải qua không biết bao nhiêu họa nạn, tâm tính đủ kiên định, thân thể trần truồng của phụ nữ, không nói đến thời đại Mặt Trời, mà dù là khi tiến vào thời đại Bóng Tối, ở chỗ của quái vật xúc tu hắn cũng đã thấy rất nhiều, không phải là chuyện gì ghê gớm lắm. Chưa đến một hơi thở thì hắn đã khôi phục lại như lúc ban đầu, lập tức tiếp tục hoàn thành quá trình khử độc. Cứu sống cô gái nhỏ này mới là quan trọng nhất, bằng không lại lãng phí vô ích tấm Khu Độc phù mà hắn đã phải tiêu hao một lượng lớn nguyên khí mới chế tạo được.

Màn sương lửa mờ ảo rất nhanh đã chui vào da thịt trắng nõn của Tỉnh Mâu Ấu, bắt đầu quét sạch tất cả độc tố thuộc tính mộc, không chỉ là độc chướng cấp độ hai kia, mà kể cả những độc chướng ẩn sâu trong cơ thể từ những lần nàng cứu người trước kia cũng đều được quét sạch dưới sự tẩy rửa của Khu Độc phù trong tay Sở Vân Thăng!

Tinh hoa mộc nguyên khí trong thân thể cô bé lập tức tràn trề trở lại, chuẩn bị khôi phục quyền khống chế thân thể, đồng thời một mùi hương nhàn nhạt cũng tản mát ra.

Có thể bởi vì quá mức suy nhược nên nàng không lập tức tỉnh lại. Sở Vân Thăng nhìn xung quanh một chút, trong túp lều cực kỳ đơn sơ này thực sự không thể tìm ra một món chăn đệm dự phòng nào có thể che thân cản gió cho cô bé. Hắn đành phải lấy từ trong Vật Nạp phù của mình ra một tấm đệm mà hắn từng gom góp ở chỗ khách sạn hạng sang nơi hắn cứu Dư Tiểu Hải, đắp lên thân thể trần trụi của nàng.

Giờ hắn đã mệt mỏi lắm rồi, thực sự không còn hơi sức đâu đi ứng phó với việc này nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là mau chóng làm xong việc rồi đi kiếm chỗ ngủ!

"Nàng không sao rồi, ta đi nghỉ đây, bất luận kẻ nào cũng đừng làm phiền, bằng không tự gánh lấy hậu quả!" Sở Vân Thăng đẩy cửa túp lều ra, bỏ lại một câu, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám người bên ngoài túp lều, liền vội vã rời đi.

"Nhanh vậy sao?" Trương Tử Chiêu có chút không dám tin, hắn cảm thấy mình mới bước chân ra tức thì mà thôi.

"Ngài Lennon đã nói là không sao, vậy nhất định là không có vấn đề gì rồi!" Edgar tin tưởng nói.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó vội vã đẩy cửa bước vào...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK