Ở thời đại bóng tối, ban đêm lạnh lẽo dị thường. Không khí hít vào khoang mũi tựa như những lưỡi đao băng, kích thích niêm mạc, cắt vào hệ thần kinh con người từng trận đau rát.
Sự yên tĩnh là bộ mặt vĩnh hằng của thế giới hôm nay. Bất luận là khi có ánh sáng yếu ớt hay là trong đêm đen, bất luận là rừng núi hoang vắng, hay trong những thành phố hoang tàn, đều chưa bao giờ có được sự yên tĩnh và trầm lặng như vậy. Đôi khi, có một hai tiếng kêu không biết là của lũ quái vật hay là của động vật trên trái đất, đều có thể truyền đi cực xa trong trời đêm rộng mênh mang.
Sở Vân Thăng không đi quá xa, hắn dừng lại trong tòa lầu nhỏ đối diện với tòa nhà mà đoàn người kia nghỉ ngơi. Ở chỗ này, thi thoảng lại truyền đến những tiếng rên rỉ tiêu hồn, cùng với tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông từ tòa nhà đối diện vọng lại.
Mãi đến khi tiết tấu càng lúc càng dồn dập, đạt đến đỉnh điểm của mọi giác quan, hơi thở nhục dục tựa như nước lũ vỡ bờ, ầm ầm phun trào.
Sở Vân Thăng cũng không phải là thánh nhân coi sắc như không, lúc trước, trong máy vi tính của hắn cũng có Aoi Sora. Chỉ là hơi thở tử vong ép cho người ta khó thở luôn theo sát sau lưng hắn, như thể chỉ cần hắn hơi buông lỏng, lập tức sẽ bị nó bóp nghẹt, cắn nuốt tính mạng của hắn.
Đến khi hắn giải quyết xong bốn con Thanh Giáp Trùng hình thái nguyên thủy, vốn đang định tĩnh tâm lại chỉnh lý pháp tắc của các tầng Dung Nguyên Thể Hai Nguyên Thiên, đồng thời nghiên cứu luôn cái loại biến hóa thần bí quỷ dị này một chút, nhưng những âm thanh ân ái luôn không tự chủ được chui vào trong tai hắn, không thể nào tránh khỏi.
Dù đã cố gắng chuyển dời sự chú ý, cố gắng không quan tâm, nhưng nó vẫn tựa như nguyên khí có thể phá vỡ tầng tầng lớp lớp "vách ngăn", chui vào trong đầu hắn cực kỳ rõ ràng, làm cho máu huyết trong người hắn như muốn sôi lên sùng sục.
Sự bực dọc bùng lên trong lòng Sở Vân Thăng, chợt có một luồng ác niệm xộc thẳng lên não. Hắn nhấc súng Lửa lên, nhắm thẳng vào tòa nhà đối diện. Chỉ cần bóp cò một cái, cả thế giới sẽ trở lại sự tĩnh lặng vốn có.
Không ai có thể ngăn cản hắn, cũng không có cảnh sát đến trừng phạt hắn. Thời đại này chính là vậy, trật tự vốn có của xã hội đã sụp đổ hoàn toàn, hóa thành một đống mảnh vụn. Giết người không cần đền mạng, phóng hỏa cũng không phải ngồi tù, chỉ cần nắm tay đủ lớn, đủ hung ác, đủ mạnh mẽ...
Nhưng chung quy, hắn không bóp cò. Khi những âm thanh mê hoặc đến tận xương tủy kia thỉnh thoảng ngắt quãng, suy nghĩ kích động trong đầu Sở Vân Thăng cũng dần dần dịu lại. Hắn lẳng lặng thu hồi súng Lửa. Vấn đề không phải nằm ở những âm thanh ở đối diện kia, mà ngược lại từ chính bản thân hắn.
Không biết có phải là vì vô tình thấy qua thân thể trần trụi của Tỉnh Mâu Ấu lúc ở khu trại của những người sống sót gần Vu Thành hay không, bắt đầu từ lúc đó, một thứ dục vọng đã manh nha hình thành, nảy mầm ở sâu trong nội tâm hắn. Chỉ là, ngay khi mới bắt đầu nó đã bị ý chí kiên cường rèn luyện qua bao lần sinh tử của hắn lấp kín, làm hắn không hề hay biết.
Hôm nay bị những âm thanh ân ái kích thích kia khơi dậy, tựa như trạng thái trúng độc lần hai của Tỉnh Mâu Ấu. Giờ nó đã đủ lông đủ cánh, "thực lực" hùng mạnh, khi không còn pháp luật, luân lý, đạo đức ngăn cản, lại thêm việc bị những áp lực mạnh mẽ và nguy hiểm hơn áp chế trong thời gian dài, giờ phút này, nó liền bùng lên cực kỳ mãnh liệt, xé tan tất cả rào cản, khí thế không thể ngăn cản!
Sở Vân Thăng dập tắt ngọn đuốc, rời khỏi cửa sổ, thân hình lùi vào trong bóng đêm. Khi luồng dục niệm đó lắng đi, hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Hắn cho rằng xung động vừa rồi của mình đơn giản chỉ vì rất lâu rồi không chạm qua phụ nữ. Nếu hắn nhớ không lầm, hẳn là từ khi chia tay bạn gái lúc trước, sau đó vẫn luôn bị sách cổ cuốn hút, rồi mãi cho đến hiện tại, đại khái cũng coi như nhịn rất lâu rồi. Là đàn ông, đôi khi phải giải tỏa hormone một chút cũng là chuyện bình thường, bởi vậy hắn không hề để ý quá nhiều đến chuyện này.
Nhưng hắn lại không biết, khi cái ham muốn rục rịch muốn ngóc đầu dậy đó mới lộ ra chút đỉnh đã một lần nữa bị nhấn chìm vào đáy lòng, ở đó, nó lại không ngừng nghỉ, âm thầm tiếp tục sinh sôi nảy nở, sinh trưởng, lớn mạnh. Cho đến khi hóa thành một quái vật khổng lồ, lặng lẽ đợi chờ đến cơ hội bùng nổ kinh thiên động địa lần thứ ba!
Sở Vân Thăng ngáp một cái, sửa sang lại quần áo rồi bước ra khỏi căn nhà. Phía trước xe RV, cô gái kiều mị kia vẫn còn đang dây dưa với "tiến sĩ" Edgar.
Thấy Sở Vân Thăng trở về, cô gái kia cũng không nhịn được nữa, liền thay đổi sách lược. Thừa dịp Edgar đang phân thần khi thấy Sở Vân Thăng, lập tức chui vào trong ngực Edgar, nắm lấy tay trái của y ôm ghì vào ngực mình, bộ dạng đáng yêu ai oán nói: "Tiến sĩ, em lạnh quá, đói quá, lẽ nào ngài không thấy thương xót chút nào sao?"
Ánh mắt khát vọng của cô gái xuyên qua cửa xe, rơi vào số thịt trùng mà Vu Chi Truyền mới múc từ trong nồi ra chuẩn bị gói lại. Vì muốn tiết kiệm thời gian, tranh thủ khi trên trời có ánh sáng yếu có thể liên tục chạy trên đường, Sở Vân Thăng đã cho chuẩn bị sẵn số thịt trùng này để làm lương khô.
Edgar cả kinh, vội vàng muốn đẩy cô ta ra. Nhưng cô gái ôm rất chặt, trong chốc lát cũng chẳng đẩy ra được, trong lòng âm thầm kêu khổ: cô cầu ta thì có ích gì? Ta đến cái rắm cũng không bằng a. Nếu ngài Lennon không đồng ý, ai dám cho thêm người tiến vào ?
Nhưng y không dám nói cho cô gái cần phải đi cầu xin ai, lỡ đem phiền phức tới cho ngài Lennon, đến lúc đó e rằng y cũng thê thảm.
"Trình, thực sự không thể cho cô vào, trên xe đã hết chỗ rồi!" Edgar cuối cùng cũng rút được cánh tay ra, hai cánh tay đẩy ra, giữ khoảng cách với thân thể của cô gái, như thể là đang chứng minh sự thanh bạch của mình với Sở Vân Thăng.
"Vậy tại sao cô ta có thể ở trên đó? Cô ta có chỗ nào tốt hơn em chứ? Lẽ nào xinh đẹp hơn em? Hay là bộ ngực lớn hơn em?" Cô gái hơi ưỡn người lên, chỉ vào Vu Chi Tuyền, ghen tị nói.
Vu Chi Tuyền ở trên xe nghe thấy vậy, hai tay chợt khẽ run run.
Nếu nói đến ghen tị với Vu Chi Tuyền thì cũng không chỉ riêng một mình cô ta. Lúc chạy trốn trên đường cái, trong tình huống Sở Vân Thăng đã rời đi không thể "xin phép" được, Edgar bạo gan tự mình đồng ý với Tưởng Thiên Thấm cho các nàng lên xe RV, cấp tốc rút lui khỏi hiện trường nguy hiểm.
Đến khi tới thị trấn Từ Gia Doanh, những người khác đều bị Edgar chột dạ "mời" đi ra. Chỉ có Vu Chi Tuyền bị té gãy chân, cần thiếu tá Tần nắn lại xương, mới được ở lại trong xe.
Mức độ an toàn và thoải mái của xe RV quả thật là khó tưởng tượng nổi đối với bọn họ. Khi tiến vào thị trấn Từ Gia Doanh, bọn họ tận mắt thấy được, cái vị nữ sĩ quan quân đội kia bởi vì quá suy yếu mà không kịp phanh lại, đụng phải một bức tường thấp. Tường đổ, mà xe RV ngay cả kính thủy tinh cũng không mẻ một miếng, cứ như thể đang có một cái lồng phòng ngự vô hình nào đó bảo vệ cho nó vậy.
Ngoài ra, trên xe có thức ăn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đó là thịt! Có nước sạch, có chăn đệm sạch sẽ, trắng bóc, thật dày, có chỗ có thể tắm, thậm chí bọn họ còn thấy được kem đánh răng!
So với hai chiếc xe buýt tàn tạ, luôn phải gồng gánh quá tải, lại bốn bề lộng gió mà nói, quả thật chính là Thiên Đường so với Địa Ngục.
Bởi vậy các cô gái được ngồi trên xe RV đến đây đều vô cùng hâm mộ Vu Chi Tuyền, đều nghĩ là do tiến sĩ nhìn trúng nàng. Mà nàng quả thực cũng mi thanh mục tú, khá là dễ thương, vì vậy lúc ở trong đại sảnh, những cô gái này mới tụ tập cùng nhau lén thảo luận. Có đố kỵ, có ghen ghét, có hâm mộ, mà cũng có nói xấu.
Nhưng các nàng cũng chỉ dám lén thảo luận mà thôi. Ai cũng biết Thiên Hành Giả không dễ chọc, không dám nói xấu về tiến sĩ. Hiện nay, chị đại Tưởng Thiên Thấm của các nàng và tên đại ác ôn Nhậm Tam Bảo đều đang tiến hành cuộc "chiến tranh" tranh đoạt tiến sĩ.
Chỉ có một mình Trình Đại U là dám làm ra hành động thực tế. Nàng cảm thấy bản thân điểm nào cũng không thua kém Vu Chi Tuyền, vô luận là khuôn mặt, mông, ngực, hay là đùi, đều vượt trên cô ta một bậc, tiến sĩ không lý nào lại nhìn trúng cô ta mà lại không nhìn trúng bản thân. Đơn giản là vì Vu Chi Tuyền bị thương nên chiếm được tiên cơ có thể thân cận với tiến sĩ, chỉ cần mình nỗ lực một chút, lớn mật một chút, hoàn toàn có thể xoay chuyển được.
Nàng chướng mắt với đám người Nhậm Tam Bảo mà chọn tiến sĩ, không phải vì tiến sĩ là người có học thức hơn. Trái ngược, nàng căn bản không thích người da đen, nhưng trong tay tiến sĩ lại có thứ mà những Thiên Hành Giả khác không có. Trong thời đại Bóng Tối băng giá rét buốt, khắp nơi nguy hiểm này, có một thế giới nhỏ an toàn, ấm áp, đầy đủ thức ăn, đủ để nàng không quan tâm đến màu da tiến sĩ là đen hay trắng.
Có điều, khiến cho nàng chán nản là, bất luận là nàng nũng nịu quyến rũ thế nào, thậm chí muốn ép tiến sĩ sàm sỡ mình mà vẫn không thể đả động y được. Y không đồng ý, hơn nữa còn cực kỳ kiên quyết.
"Bởi vì nàng may mắn hơn so với cô, người ta có đôi khi phải trông cậy vào may mắn." Sở Vân Thăng đi lướt qua bên cạnh bọn họ, đáp lời thay Edgar.
"Tiến sĩ, ta có chuyện muốn nói với anh một chút."
Không đợi cô gái nói gì, Sở Vân Thăng nói xong trực tiếp đi về phía đuôi xe, đoán rằng cô ta cũng không dám làm chậm trễ công việc nội bộ của "tiến sĩ" đại nhân.
Trình Đại U quả nhiên không thể không buôn tiến sĩ ra. Nàng không biết thân phận của Sở Vân Thăng, nhưng suy cho cùng cũng là người có thể lên xe cùng với tiến sĩ. Bọn họ có chuyện cần thương lượng, bản thân đương nhiên phải thức thời một chút, bằng không nếu để lại ấn tượng xấu thích dây dưa lằng nhằng cho tiến sĩ và hai người đồng bạn của y, vậy thì triệt để không hay ho gì rồi.
"Ngài Lennon, tôi..."
"Không cần giải thích, ta hơi mệt, lát nữa phải nghỉ ngơi. Thịt trùng dưới thùng xe, ngươi có thể lấy một ít chia cho cô gái búi tóc dưới đại sảnh kia, có thể giúp đỡ bọn họ cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Không cần phải nói là do ta quyết định. Ngươi cũng thấy nội bộ những người này chia làm hai phe, ta không muốn bị kéo vào mấy cái chuyện nhức đầu này, cứ để họ nghĩ tiến sĩ ngươi là lão đại được rồi, sáng sớm ngày mai, chúng ta tiếp tục xuất phát." Sở Vân Thăng vỗ vỗ cánh tay Edgar nói.
Đám người bên trong tòa nhà có mâu thuẫn phức tạp, hắn không muốn đi quản mấy chuyện vớ vẩn trong nội bộ nhà người ta, đương nhiên cũng không có thời gian đó. Dù sao bọn họ đều cho rằng Edgar là một Thiên Hành Giả có thực lực không tầm thường rồi, vậy cứ để bọn họ tiếp tục hiểu lầm như vậy cũng tốt, có Edgar che ở phía trước, sẽ không có ai đến quấy rối hắn. Hắn phải nắm chặt đoạn thời gian này, cố gắng đột phá đến cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng ba!
Vạn nhất rừng rậm bào tử vô cùng vô tận, không thể đi vòng qua được, hắn phải liều chết xông qua, đi xuyên qua toàn bộ rừng rậm bào tử. Đến hướng tây bắc tìm tấm bản đồ thứ ba, rồi tìm tấm thứ bốn, thứ năm, mau chóng lấy được thứ tiền bối để lại, xem thử có biện pháp nào xuyên qua cái lối đi "mặt kính" kia, đi đến thế giới côn trùng tìm kiếm thành Kim Lăng hay không.
Edgar gật đầu. Y đã tạo thành thói quen, những chuyện mà ngài Lennon giao phó, mặc kệ có đạo lý hay là không có đạo lý, y đều phải đi làm, tuy rằng trong lòng y rất cảm thông với học sinh của mình.
"Đi đi!" Sở Vân Thăng xoay người định trở về xe, đột nhiên phát hiện ở chân trời có một luồng ánh sáng, từ phía bắc nhanh chóng bay về phía nam, chợt dừng lại ở bầu trời trên đầu bọn họ một chút.
"Mẹ kiếp!" Sở Vân Thăng lập tức lao đi, chạy vào trong xe RV, đưa tay ôm lấy Tấn Kỳ Anh đang chuẩn bị nghỉ ngơi ra ngoài, đưa ống nhòm cho nàng, chỉ vào tia sáng gấp gáp nói: "Mau nhìn xem, đó có phải là vật thể bay của đám văn minh ngoài trái đất kia không!"
Tần Kỳ Anh bỗng nhiên bị Sở Vân Thăng ôm ra ngoài xe, gió lạnh xộc vào mặt làm nàng giật nảy mình. Nghe thấy câu hỏi của Sở Vân Thăng, nàng không dám chậm trễ chút nào, theo hướng chỉ của ngón tay Sở Vân Thăng, cầm ống nhòm lên nhìn.
"Không sai, đây không phải là máy bay của chúng ta!" Tần Kỳ Anh tỉnh táo tiếp tục nói: "Bên dưới nó có sáu máy năng lượng... Nó phát hiện chúng ta! Nó đến rồi!"