Sở Vân Thăng không biết đầu Xích Giáp Trùng này có thể tiến lên từ cầu thang hay không, hắn thấy lấy trí khôn của côn trùng, hẳn là không thông minh đến mức có thể từ hành lang tìm được phòng của hắn, cuối cùng là đầu Xích Giáp Trùng này không nhất định sẽ chạy thẳng vào phòng hắn, cho nên hắn mở cửa để Xích Giáp Trùng trực tiếp tiến vào!
Càng thêm trọng yếu, chính là mới vừa rồi những người đi tới này, nhất định đã bị Xích Giáp Trùng nhận biết, thậm chí có thể nó sẽ cho rằng những người này đã giết đồng bạn của nó.
Cho nên hắn quyết định mạo hiểm, nếu để cho cái con côn trùng này xông loạn trên lầu, hắn không biết lúc nào Xích Giáp Trùng có thể bỗng nhiên từ trên trần nhà hoặc là trong vách tường chui ra, dù sao dịch thể của những thứ súc sinh này có năng lực ăn mòn quá cường đại!
Xích Giáp Trùng xuất hiện, năng lực phản ứng của nó vượt qua xa sự tưởng tượng của Sở Vân Thăng, thời điểm con súc sanh này mới xuất hiện ra trước cửa, Sở Vân Thăng cũng không kịp bóp cò, Xích Giáp Trùng hiển nhiên lập tức phát hiện ra Sở Vân Thăng đang ẩn núp, nó chỉ hơi khựng lại, sau đó kêu lên những tiếng quái gở rồi lao đến chỗ của Sở Vân Thăng, chỉ để lại một đạo tàn ảnh!
Thời khắc sinh tử, cả quá trình không tới 1 giây đồng hồ, Sở Vân Thăng không kịp phản ứng, chỉ kịp bóp cò, căn bản không còn kịp nhắm xem bắn trúng hay không, tay còn lại đang cầm lấy súng lục vội vàng khai hỏa, Sở Vân Thăng bắn liên tục chừng 5, 6 viên đạn.
Ầm, ầm, ầm, viên đạn mang theo nguyên khí Liệt Hỏa bắn vào tường, đó là thanh âm những phát súng bắn hụt, khói bụi qua đi, Sở Vân Thăng mới nhìn rõ hàn băng tiễn trong vạn hạnh đã bắn trúng.
Mặc dù có chút may mắn, trúng vào trên chân của nó, nhưng mà như vậy cũng đủ đóng băng hơn phân nửa thân thể Xích Giáp Trùng, súng lục có đạn thuộc tính hỏa cũng bắn trúng mấy phát. Sở Vân Thăng đã không còn bao nhiêu nguyên khí rồi, dù liên tục bắn ra nhiều phát súng nhưng uy lực cũng thua xa một kích toàn lực của hàn băng tiễn!
Hưởng thụ hết cả băng và hỏa nên Xích Giáp Trùng đã chết không thể chết hơn rồi, từ lúc thái dương biến mất tới nay, nguy cơ nghiêm trọng nhất rốt cục đã bị giải trừ!
Sở Vân Thăng dùng hàn khí còn lại, dập tắt những đóm lửa trên tường do đạn mang nguyên khí Liệt Hỏa để lại, chỉ mới trong chốc lát, những ngọn lửa này đã làm cho vách tường của Sở Thăng Văn xuất hiện vài lỗ to.
Sở Vân Thăng không dám đụng vào thi thể của Xích Giáp Trùng, hắn không biết về những thứ này, nên hắn có chút bận tâm là có bệnh độc gì đó, hoặc là những thứ có tính ăn mòn mạnh, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là dùng Vật Nạp Nguyên Phù thu vào trong đó, mới tính là xử lý sạch sẻ.
Trên đường lớn, đoàn người đã chạy tán loạn, dưới vũ khí hạng nặng của quân đội, sau khi vài chục đầu Xích Giáp Trùng giết chết hơn trăm người, cũng bị quân đội bắn chết không đến mười đầu, lại một lần nữa tiến vào trong màn đêm dày đặc.
Không ai biết lúc nào bọn chúng xuất hiện lần nữa, đoàn xe bị tách ra có vẻ không còn trọn vẹn nữa, bất quá đoàn xe vẫn đang đi theo quân đội bọc thép, cũng không ai biết phía trước còn có bao nhiêu đầu côn trùng đánh hoài không chết như vậy chờ bọn họ.
Một ngày đánh chết 3 đầu Xích Giáp Trùng, làm cho nguyên khí trong cơ thể Sở Vân Thăng tiêu hao nghiêm trọng, những công pháp chỉ cần ngồi xuống hoặc ngủ là có thể bổ sung nguyên khí chỉ ở trong truyền thuyết, hiện tại Sở Vân Thăng đã biết rõ căn bản chuyện này không thể nào tồn tại, tu luyện là tu luyện, giấc ngủ là giấc ngủ, hoàn toàn không thể thay thế nhau, chỉ cần hắn còn là nhân loại bình thường, nhất định phải ăn uống cùng với ngủ nghỉ. Hai chuyện này không thể thiếu được.
Sở Vân Thăng làm một giấc chiêm bao, trong giấc mộng, hắn bằng vào cung nỏ nguyên phù bắn chết một con Xích Giáp Trùng, giải cứu một thần tiên mỹ nhân, mỹ nhân vì muốn báo đáp ân cứu mạng, chủ động kính dâng ngọc thể, đang chuẩn bị vào tình tiết, thì hắn tỉnh dậy, Sở Vân Thăng buồn bực vô cùng.
Toàn bộ tiểu khu đã bị cúp điện, khí thiên nhiên, khí than cũng không có, sau khi Sở Vân Thăng đứng lên bụng rất đói, hắn muốn ăn một chút thức ăn nóng.
Vốn định chuẩn bị dùng rượu cồn để trong Vật Nạp Nguyên Phù làm vật dẫn cháy, đột nhiên Sở Vân Thăng linh cơ vừa động, đem băng đạn súng lục ra, sau đó dùng súng rỗng hướng về phía một khối gỗ, sử dụng một tia nguyên khí rất yếu ớt còn lại trong cơ thể, thành công bắn ra một ngọn lửa, đốt đầu gỗ, thiên địa nguyên khí có năng lượng thập phần cường đại, chỉ chốc lát đã làm tan những mạnh vụn bằng băng của đầu Xích Giáp Trùng, Sở Vân Thăng phỏng đoán ngọn lửa này có năng lực thiêu đốt rất là mạnh.
Tiết kiệm được một chút rượu, làm cho lòng keo kiêt của Sở Vân Thăng hết sức khoái trá, nhanh đến gần ngọn lửa, làm một chén mì, mới ăn được một nửa, liền nghe có người gõ cửa!
Bất cứ lúc nào Sở Vân Thăng cũng vô cùng cảnh giác, mắt như mắt mèo nhìn ra, đối phương cũng rất phối hợp dùng cây nến chiếu sáng cửa, thì ra là người hàng xóm cùng ở tầng mười, chính là tên gia hỏa tìm được đường sống trong chỗ chết lúc trước.
Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút, chẳng lẽ bọn họ biết mình bắn chết ba đầu Xích Giáp Trùng sao?
Hẳn là không phải, thời điểm con Xích Giáp Trùng thứ nhất bị bắn chết, lúc đọ bọn họ cực kỳ hoảng loạn, căn bản không thể nào nhận ra được, hai đầu Xích Giáp Trùng sau chết đi bọn họ căn bản cũng chưa thể biết được!
Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút, hay là mở cửa ra, mặc dù là thời đại hắc ám này như ngày tận thế, nguy cơ tứ phía, nhưng dù sao loài người vẫn bảo trì được tính xã hội, hơn nữa trong nhà mình rất sạch sẽ, đầu Xích Giáp Trùng thứ ba cũng bị thu lại rồi, cũng không sợ hắn phát hiện ra dị trạng gì.
Cùng người hàng xóm trên tầng 10 đứng ở ngoài cửa, còn có 3 người khác, một người đàn ông trung niên, một thanh niên, với một cô gái tướng mạo cũng rất bình thường.
"Ừm, có chuyện gì không?" Sở Vân Thăng "vẻ mặt nghi hoặc" nói.
Vài người ngó vào bên trong nhà Sở Vân Thăng nhìn quanh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.
"Không có, chỉ là vừa rồi có con côn trùng tới đây, anh không nhìn thấy à?" Thật ra người hàng xóm này tuyệt không biết người nào giết côn trùng, nếu không phải mấy người khác van xin nhất định phải tìm ra người đó thì hắn cũng việc gì phải đến từng nhà gõ cửa. Dù sao hắn cũng là cư dân ở đây, thích hợp việc gõ cửa hơn so với những người khác.
Nhìn Sở Vân Thăng không có phản ứng gì, tiểu gia hỏa trẻ tuổi rất nhanh giải thích:
"Người anh em à, là như vậy, mới vừa rồi mấy đầu Xích Giáp Trùng đuổi giết chúng tôi, liền bị một cao thủ bắn chết một con ở ngoài cửa, một con khác đi theo chúng tôi xông lên trên lầu, lúc ấy, chúng tôi chỉ lo chạy lên, sau lại nghe được có tiếng tiếng súng, rồi không có động tĩnh gì nữa, chúng tôi suy đoán có thể con quái vật đó đã bị cao thủ giết chết, cho nên tới đây hỏi một chút, anh có nhìn thấy người nào hay không?!"
Dĩ nhiên, tiểu gia hỏa trẻ tuổi này, cảm thấy trước mắt là một người bình thường đầu tóc lộn xộn, trên khóe miệng còn dính sợi mỳ, hình tượng này thật sự rất khó là cao thủ trong tưởng tượng của bọn họ, cho nên tự động đem Sở Vân Thăng loại bỏ khỏi diện tình nghi.
"A, cái gì? Quái vật kia đi vào? Tôi không biết a, tôi mới vừa tỉnh ngủ, đã nghe mấy người gõ cửa!" Vẻ mặt Sở Vân Thăng lộ ra bộ dáng khiếp sợ và khẩn trương, sau đó cố ý nhìn ngoài cửa, nói: "Thật sự có quái vật tiến vào? Vậy làm sao bây giờ?"
"Anh không cần lo lắng, trên lầu có một cao thủ ẩn mình, rất an toàn, anh cứ yên tâm, nếu như có cái gì đặc biệt nhất định phải liên hệ với mọi người, chúng tôi đi trước!"
Nam nhân trung niên khẽ nhíu mày, hắn cũng cảm thấy người trước mắt này xác thực rất khó là cao thủ đó, liền an ủi Sở Vân Thăng vài câu, rồi mang theo những khác rời đi.
Tin tức nhà số 8 cất dấu một cao thủ cường đại có thể giết chết Xích Giáp Trùng lan truyền, cả tiểu khu cũng sôi trào, trải qua thời gian dài mà quân đội cũng chưa có phương pháp hữu hiệu giết chết Xích Giáp Trùng, mọi người vẫn bị vây trong nguy cơ.
Cái loại cảm giác vô lực và vô vọng này, thậm chí đã làm cho một số người có tâm lý yếu ớt trực tiếp tự tử để giải thoát mình, những người còn sống thì cầu mong cho mình không gặp phải Xích Giáp Trùng.
Bỗng nhiên hiện tại xuất hiện một người có thể "dễ dàng" tiêu diệt Xích Giáp Trùng, hơn nữa còn núp trong nhà số 8, làm cho cả tiểu khu thậm chí cả tiểu khu phụ cận giống như tìm được chỗ dựa vậy.
Hiện tại, thức ăn cùng an toàn là hai yếu tố chủ chốt uy hiếp đến tính mạng, thức ăn bởi vì giai đoạn trước vẫn còn lưu lại một ít, còn có thể chống đở một thời gian ngắn, mà an toàn thì không xong rồi.
Những con quái vật kia hành tẩu như ác ma trong bóng tối, tùy thời có thể xuất hiện ở chung quanh, lấy chỗ ở của Sở Vân Thăng mà nói, đã có không dưới 3 lần Xích Giáp Trùng tập kích.
Toàn bộ không có người sống! Không có toàn thây! Óc bị hút sạch sẻ! Tử trạng kinh khủng, làm cho lòng người cực độ hoảng loạn!
Chỉ có thể sống gần cao thủ mới an toàn, có một cao thủ ở nhà số 8, nhưng mà cao thủ này rốt cuộc là ai? Tìm được hắn, thỉnh cầu hắn che chở! Tất cả cư dân ở đây đều suy nghĩ như vậy.