Chuyện diễn biến cũng không tốt đẹp như Tiễn Đức Đa dự đoán.
Một tiếng hét to từ sau xe buýt số 1 truyền tới: "Tiễn Đức Đa!!!"
Tiếng hét chưa dứt, người đã nhún mình nhảy lên xe tải, chính là đội trưởng Chung Nam đang trợn mắt nhìn, đi lên liền một cước đá văng Tiễn Đức Đa, mắng: "Tiễn Đức Đa, đồ miệng rộng! Cậu không thể cho bố mày sống yên chút à? Cậu gây loạn còn chưa đủ à?"
Tiễn Đức Đa cười ha hả từ trên bảng xe bò dây, xoa xoa tay nói: "Cái này, đội trưởng, anh đừng giận, em chỉ thí nghiệm chút thôi, đừng khẩn trương thế, không chết người đâu!"
Chung Nam tức giận hừ một tiếng: "Không chết người à? Bố mày cảnh cáo cậu sống yên ổn một chút, tự cậu nhìn xem bây giờ quậy thành cái dạng gì rồi?"
Tiễn Đức Đa nhìn ra ngoài xe, ái chà một tiếng, buồn bực nói: "Đội trưởng, cái này không thể trách em, anh bay lên đạp em một cước, tay không cầm chắc, lạp xưởng liền rơi ra rồi!"
Sở Vân Thăng từng thấy rất nhiều người vì một cửa hàng mà sinh ra đổ máu đại quy mô, nhưng chưa từng thấy vì một đoạn lạp xưởng rơi xuống đất mà dẫn đến hỗn chiến.
Thậm chí hắn căn bản không thấy rõ bóng đoạn lạp xưởng kia, đã nghe ở đó thỉnh thoảng có người hô to một tiếng: "Ở cô kia!" Tiếp theo đám người ùn ùn chen tới, chôn lấp hoàn toàn người khả nghi đáng thương!
Đám người kêu loạn, càng ngày càng điên cuồng, rối loạn lan rộng từng bước, có người thậm chí chỉ mù quáng mà gia nhập trận hỗn loạn này, khắp nơi đều có người bị giẫm đạp bị đè ép, kêu cứu từng trận!
Chung Nam xanh mặt, ngay cả Tiễn Đức Đa luôn thần kinh lớn sắc mặt cũng có chút trắng bệch, nếu không nhanh ngăn lại, có lẽ thật sự có thể gây ra án mạng! Mặc dù thời đại này, mạng người tựa hồ không đáng giá lắm, nhưng dùng cách này, nếu làm lớn chuyện, rất có thể sẽ khiến nhóm người trùng kích hệ thống chỉ huy trường học. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Pằng! Pằng pằng pằng!
Liên tiếp bốn tiếng súng trong trẻo vang lên!
Đám người hơi ngẩn ngơ một chút, ngay cả tranh giành cũng tạm thời dừng lại.
Là Chung Nam nổ súng, gã nhảy lên mui xe tải, cầm lấy loa ở buồng lái, la lớn: "Các bạn học! Các bạn học! Xin lập tức dừng hết các hành vi hỗn loạn! Xin kiềm chế!"
Hiển nhiên kỹ xảo diễn thuyết của gã còn lâu mới bằng Sở Vân Thăng trước kia từng gặp chính ủy. Chẳng những không ngừng hỗn loạn thành công, ngược lại còn dẫn tới chuyện khiến bọn Chung Nam lo lắng.
Một nam sinh cầm mũ, ném mạnh xuống đất, la lên: "Các bạn học, kiếm chế *** cái đầu mày đó! Mấy đám cháu nội này ngày nào cũng ăn no, mặc tốt, còn ngồi xe, vì sao chúng ta phải chịu đói, phải chịu lạnh, phải *** cho trùng tử ăn!"
"Nói cho cùng, các bạn à, bọn họ được xưng là bảo vệ chúng ta, nhưng bảo vệ ai, ngày nào cũng đều có người chết đi, nhưng bọn họ thì ở đâu?" Một nữ sinh lạnh giọng hô.
"Bọn họ ngoài trừ khi dễ chúng ta, còn có thể làm gì? Sớm muộn gì không phải chết ở trong tay trùng tử, thì cũng chính là chết trên tay bọn họ!"
"***, làm nhục bạn gái tôi!"
"Lên đi, mấy bạn ơi!"
...
Cuộc chiến đoạt thức ăn, trong nháy mắt diễn thành nội loạn, học sinh điên cuồng phóng về phía xe tải, phóng về phía xe buýt số 1, phóng tới tất cả xe!
Khí thế như băng sụp biển trào, nước triều dâng cao!
Quân đội phối hợp với nhóm nhân viên quản lý nhà trường, vẻ mặt lạnh lùng, rút súng lục ra, đứng trên mui xe buýt số 1, quát lớn với đám người: "Người phía trước quay lại nếu không bắn!!!"
"Toàn thể chuẩn bị bắn!"
Chung Nam khẩn trương, vứt bỏ cái loa đã không dùng được nữa, vội vã quát với đội viên: "Tổ 1 bảo vệ cho xe tải, tổ 2, tổ 3 đi với tôi tới xe buýt số 2, số 3 ngay, thành quả nghiên cứu khoa học tuyệt đối không thể bị phá hỏng! Tổ 4 với tổ 5, đi tới xe buýt số 1! Nhớ kỹ, không có lệnh của bố mày, không được giết người! Tôi nhắc lại một lần nữa, không có lệnh của tôi không được phép giết người!"
Sở Vân Thăng trong nháy mắt khởi động chiến giáp, hắn vốn cũng muốn gia nhập trận nội loạn này, bất kể một bên là học sinh bình thường, hay là một bên quyền lực, đều không có quan hệ gì lớn với hắn.
Nhưng bây giờ, học sinh giống như sóng to gió lớn bức hắn phải lập tức làm ra lựa chọn!
Thay vì đứng ở bên kẻ yếu, không bằng đứng ở bên kẻ mạnh, lựa chọn duy nhất của hắn là đứng bên đội viên thức tỉnh, người thắng trận nội loạn này vĩnh viễn không phải là học sinh bình thường bị vây vào thế yếu kia, nhất định sẽ là nhân viên nhà trường có vũ khí và lực lượng thức tỉnh cường đại. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Huống chi, Sở Vân Thăng từng tận mắt nhìn thấy đội viên chiến đấu kịch liệt đẫm máu với trùng tử, có lẽ có chỗ hơi quá một chút, nhưng thật sự bọn họ vì bảo vệ nhóm mà có cố gắng rất lớn! Cho nên hắn thấy những học sinh kích động gây chuyện ở dưới kia, hoàn toàn là người vô trách nhiệm, hoặc cũng có thể nói là do tâm lý bọn họ cuối cùng cũng đã sụp đổ!
Nhược điểm xe buýt số 1 có lẽ là nhược điểm của tất cả đội viên, bởi vì những người thân nhất, yêu nhất của mọi người đều ở trên chiếc xe này, tổ 5 là có nhân số nhiều nhất, cũng là mạnh nhất, nên Chung Nam giao việc bảo vệ an toàn chiếc xe này cho tổ 5 cũng xuất phát từ suy nghĩ này.
Các học sinh đã vọt tới dưới xe buýt, có người bắt đầu bò lên, có người trực tiếp đẩy xe.
Sắc mặt Tiễn Đức Đa đã hoàn toàn trắng xanh, gã căn bản không ngờ trò đùa nửa đoạn lạp xưởng, lại xuất hiện hỗn loạn lớn như thế, đội viên đã mang máy móc đi lên mui xe buýt số 1, gã vẫn đứng sững như cũ.
Học sinh xông lên một, đội viên đá bay một, nhưng người quá nhiều, Sở Vân Thăng thậm chí đã có thể cảm giác được dưới lực lượng đám người, xe buýt hơi lắc lư không ngừng. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Cửa kính trên xe bị học sinh đập nát, bởi vì bên ngoài có thép phòng hộ, bọn họ tạm thời chui không lọt, có điều chỉ như vậy, cũng khiến người trong xe hét lên không ngừng.
Lúc này lại xảy ra biến cố.
Một đội viên không cẩn thận, cổ chân đá xuống bị học sinh bắt lấy, chưa kịp phản ứng, đã bị kéo xuống, lập tức bị đám người bao phủ.
Đội viên kia là thuộc tính hỏa, bị dìm ngập cùng lúc, liền kích phát năng lực theo bản năng lớn nhất của gã, lửa lớn hừng hực, từ trong đám người bốc ra ngoài!
Lúc tính mạng người đang bị uy hiếp, liền liều mạng không còn quan tâm gì cả!
Một người, hai người, ba người... những học sinh này lần lượt bị lửa có năng lượng ám có thể đốt cháy Xích Giáp Trùng này thiêu, kêu thảm không thôi!
Lửa từ thân thể đội viên này, vẫn cháy đến cạnh xe buýt số 1, Sở Vân Thăng kinh hãi, vội cầm cung nỏ trong tay Dư Tiểu Hải, lập tức rót một lượng nguyên khí vào, cài tên bắn ngay, nhanh chóng đóng băng thế lửa đã sắp mất đi khống chế.
Trận này đột nhiên xuất hiện lửa lớn như vậy, khiến các học sinh mất đi sức mạnh, ở trước mặt các đội viên thức tỉnh, bọn họ tựa hồ như con kiến nhỏ yếu, không chịu nổi một kích.
Hỗn loạn lâm vào giằng co.
"Nhìn kìa! Máy bay trực thăng!" Chu Đình Vận mắt tinh, chỉ vào ba điểm sánh ở phía sau dần dần tới gần.
Lúc máy bay trực thăng càng ngày càng tới gần, vị doanh trưởng thận trọng kia đột nhiên ra lệnh quay đầu súng máy lại, Sở Vân Thăng tới lúc này mới cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì ba chiếc máy bay trực thăng kia hoàn toàn là bộ dạng chạy giữ lấy mạng!
Sở Vân Thăng nhảy từ đầu xe tới đuôi xe, đeo dụng cụ nhìn ban đêm quan sát, ở sau máy bay trực thăng đang chạy thục mạng, xuất hiện mấy điểm nhỏ, đang tiến tới gần.
Vật đó là gì? Trong lòng Sở Vân Thăng trầm xuống!
Tạch! Tạch! Tạch!!!!
Trên máy bay trực thăng truyền đến tiếng súng hạng nặng dồn dập, viên đạn trong bóng đêm, lóe ra chút ánh sáng, bắn về những điểm nhỏ kia.
Đám người phía dưới, kể cả đội viên thức tỉnh đều ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người nhìn lên bầu trời, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Máy bay trực thăng càng bay càng gần, điểm nhỏ biến thành điểm lớn, càng ép càng gần, rốt cuộc, vật đuổi theo máy bay trực thăng kia, dây dưa một chỗ với trực thăng.
Trên bầu trời, càng truyền đến tiếng súng không ngừng, máy bay trực thăng phía trước thậm chí còn bắn hai quả tên lửa về phía sau.
"Là trùng tử! Trùng tử có thể bay!!!"
Máy bay trực thăng bị quái vật kia công kích rốt cuộc mất đi thăng bằng, đầy khói đặc, lao đầu xuống dưới, quái vậy kia kêu ré đánh về phía một máy bay trực thăng khác.
Lúc này, Sở Vân Thăng đã có thể thấy rõ, đó là quái vật có cỡ bằng máy bay trực thăng, vẫy cánh như chuồn chuồn, miệng dài nhọn, có bốn chân, hai chân trước ngắn, hai chân sau dài, bay nhanh như gió!
Đi theo con đầu tiên, còn có hai con!
Một con trong đó lao xuống, kêu ré lên, đánh về phía xe buýt số 1 có ánh lửa.
Súng máy dưới mệnh lệnh của doanh trưởng, lập tức bóp cò, nóng súng đen như mực phun ra ngọn lửa thật dài.
Sở Vân Thăng kinh hãi liền lùi lại mấy bước, hét lớn: "Nằm xuống! Nằm xuống!"
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, phi trùng (sâu bay) liền cướp đất mà tới, Sở Vân Thăng chạy trốn, nhào tới chỗ mọi người đang đứng ngây ngốc ở đầu xe.
Trùng tử từ bầu trời trên xe buýt số 1 bay vút qua, vẫn bổ nhào tới chỗ xe tải, chân sau đâm lấy một người, phóng lên trời.