Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụ thân, cái tên phản đồ đáng xấu hổ Thu Nguyệt Xung Trường lại bắt đầu nịnh bợ người Trung Quốc mới tới kia!" Trong một gian phòng hình vuông, một người trẻ tuổi tóc dài, thắt bím, ngồi quỳ trước mặt một nam nhân gầy gò, hơn bốn mươi tuổi, mang theo tức giận nói.

"À..." Nam nhân gầy gò đến mí mắt cũng không có nhấc, tùy ý phát ra một tiếng, giống như đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.

"Hắn hiện giờ càng ngày càng làm càn, nếu cứ như vậy, sẽ càng ngày càng có nhiều người bị hắn đầu độc!"

Người trẻ tuổi khẽ nhíu lông mày, nói

"À..." Nam nhân gầy gò vẫn như cũ thờ ơ mà ừ một tiếng.

"Phụ thân! Phải cho Thu Nguyệt Gia một bài học!" Người trẻ tuổi quỳ tiến về phía trước hai bước, ngẩng đầu thỉnh cầu nói.

"À..." Nam nhân gầy gò giống như là chả nghe thấy gì.

"Phụ thân!" Người trẻ tuổi vội la lên.

Người nam nhân kia nhẹ nhàng mở mắt, nhìn qua người trẻ tuổi, nói: "Ngươi muốn thế nào đây?"

"Giết Thu Nguyệt Xung Trường, dùng hài tử của nhà chúng ta làm con nối dõi Thu Nguyệt Gia, đảm bảo chắc chắn địa vị lãnh đạo người Nhật Bản của Lập Hoa Gia chúng ta tại Giang Đông!" Người trẻ tuổi hai tay đặt lên đùi, hữu lực nói.

Nam nhân gầy gò thở dài một hơi, lại nhắm mắt lại, giống như đang nhập định.

"Khẩn cầu phụ thân đại nhân hạ lệnh!" Người trẻ tuổi giập đầu nói.

"Mời đại nhân hạ lệnh!" Phía bên ngoài, vài võ sĩ thức tỉnh của Lập Hoa Gia quỳ gối đồng thanh nói.

Nam nhân gầy gò mặt không biểu tình, nhưng thần sắc càng ngày càng lạnh, thật là ăn khớp nha, hắn đứng lên, rút ra một thanh đao đặt trên kệ, ánh đao chợt hiện, mái tóc người trẻ tuổi theo đó mà rơi!

"Còn dám nói chuyện giết Thu Nguyệt Xung Trường, chém đầu!"

"Phụ thân!" Người trẻ tuổi gương mặt kiên nghị, không có một tia sợ hãi, liều chết can gián nói.

Nam nhân gầy gò cầm trong tay trường đao, lạnh như băng nói: "Thứ Lang, ta cho rằng con sẽ hiểu, nhưng mà đã lâu như vậy, con vẫn không hiểu! Ta rất thất vọng!"

"Phụ thân?" Người trẻ tuổi ngẩng đầu, thần sắc áy náy.

Nam nhân gầy gò nắm lấy trường đao, đi qua người trẻ tuổi, ra trước mặt các võ sĩ ở bên ngoài, buồn bã nói: "Ta nếu như thắng, Thu Nguyệt Xung Trường bất quá là tên hề; nhưng nếu ta thua, Thu Nguyệt Xung Trường lập tức có thể cứu ngàn vạn người Nhật ở Giang Đông!"

"Ta nếu muốn giết hắn, há có thể để đến hôm nay!"

"Đi ra ngoài!"

Người trẻ tuổi đột nhiên run lên, giập đầu rời khỏi lầu các.

Nam nhân gầy gò cho đao vào vỏ, đứng trước cửa sổ, khuôn mặt đau thương nói nhỏ: "Nhất Lang, nếu như người còn sống, ta sao lại phải bận tâm như vậy..."

Bỗng nhiên trên không trung chợt lóe, như có một sóng dao động lướt qua, tiếp theo dưới lầu xuất hiện những tiếng quát tháo, mà âm thanh quát tháo cuối cùng lại đột nhiên im bặt giống như nghẹn lại ở cổ mà tiêu tan mất.

"Đại nhân, đại nhân!"

Tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng kinh hô, cắt đứt sự trầm tư của nam nhân gầy gò. Nam nhân mày nhăn lại, có chút giận dữ, trách cứ: "Vội vàng hấp tấp, còn ra bộ dáng gì nữa!"

"Đại nhân, có cường địch đột kích!" Người tới đứng ở ngoài cửa cực kỳ gấp gáp nói.

"Ta biết, ra ngoài trước đi!" Nam nhân gầy gò mắt hiện lệ mang, quay người đi vào phòng bí mật.

*****

Tìm được trụ sở của Lập Hoa Gia cũng không khó, với tư cách là thế lực lớn nhất Giang Đông, mười người Nhật Bản thì cả mười người đều biết, trong đó không thiếu người có thể nói được một vài câu tiếng Trung Quốc.

Sở Vân Thăng không phí bao nhiêu khí lực liền có thể tìm tới nơi này, bất kể như thế nào, hắn đều muốn lấy được cái thứ "Thần dụng" kia, đi đường biển, tuy rằng cũng có hai con đường có thể chọn, trong đó một cái bắt đầu từ địa phương cực bắc, xuyên qua eo biển bạch lĩnh (白令海峡 mù địa lý, chả biết có đúng là eo biển này tên bạch lĩnh không nữa :80: - DG), bất quá hắn không dám khẳng định nơi đó đã đóng băng chưa, dù sao còn có vài chục km đường biển, coi như là đã đóng băng, phía dưới sẽ có hải quái loại gì càng là không biết được, bởi vậy nếu có thể có vật giúp vượt biển bình yên như "Thần dụng", dù sao cũng là một biện pháp tránh tai họa.

Nhưng hắn còn chưa kịp đi vào, chỉ thấy trên bầu trời u ám, giữa một đám mây, đột ngột chui ra một khối lập phương trong suốt, óng ánh như được chế tạo bằng thủy tinh, chậm chạp quay tròn, từ trên cao hạ xuống càng ngày càng lớn, mặt ngoài như thủy tinh, phản chiếu ánh lửa bập bùng dưới mặt đất, lộ ra thập phần cao quý, thần bí mà lại tinh khiết.

Các võ sĩ thức tỉnh của Lập Hoa Gia vội vàng tụ tập lại cùng một chỗ, ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt lộ ra sự rối loạn bất an, dần biến thành sợ hãi, mà mấy người bình thường trên mặt quái dị lại hiện ra vẻ kính sợ, thần thánh.

Sở Vân Thăng nhướng mày, cảm giác được sự chấn động giống mà lại không hoàn toàn giống với thao túng tinh thần của Thần Vực, thân hình khẽ ngừng, ẩn vào sau tường của con đường nhỏ.

"Cái quái gì chứ!"

Một tên võ sĩ thức tỉnh tâm trí kiên định, rút ra trường đao bổ về phía bầu trời, quát.

Hắn vừa lên tiếng, liền thấy bốn mặt của hình lập phương khẽ xoay tròn, hiện ra bốn cái hắc động giống như bốn cái cửa nhỏ, tinh quang lóe lên, bốn thân ảnh đi ra từ cửa, giống như thiên thần hạ phàm, phiêu nhiên hạ xuống, một âm thanh thánh khiết, linh hoạt, kỳ ảo khẽ quanh quẩn!

Bốn bóng người lơ lửng, một người đằng trước, ba người đằng sau, mặc trên người thủy tinh thần y (bộ quần áo thiên thần như làm bằng thủy tinh) thánh khiết, lóng lánh, không chỗ nào không hiển lộ rõ khí tức tôn quý, tay nâng hào quang lơ lửng, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể làm cho người khác sinh tâm quỳ lạy.

"Quỳ xuống!"

Thủy tinh y nhân trôi lơ lửng phía trước nhất chợt tỏa ra một thứ ánh sáng thánh khiết, một cỗ khí thế uy nghiêm không thể kháng cự cũng đồng thời phát ra, các võ sĩ Lập Hoa Gia lập tức nhao nhao quỳ xuống, kể cả tên võ sĩ đã rút đao ra kia cũng gục xuống quỳ lạnh trên mặt tuyết. (Đã định dịch ra thành "người mặc thủy tinh y", cơ mà cụm từ này còn dùng nhiều, nhiều ngữ cảnh mà dịch ra nghe chuối chuối, nên quyết định giữ nguyên, ai có góp ý về cụm từ này thì vào góp ý cái nhể - DG)

"Người tự tiện trộm đi thánh vật, không tha!"

"Ban chết!"

Thủy tinh y nhân trôi nổi tiến lên, tay nâng hào quang, từng đạo thần quang từ trời rơi xuống, hình thành bốn cột ánh sáng theo sự quay tròn của hình lập phương mà tỏa ra bốn phía.

Hàng võ sĩ thức tỉnh thứ nhất đang quỳ rạp ở trên mặt đất bỗng nhiên đứng dậy, rút đao, quay người, mặt không thay đổi vung đao chém xuống, đầu người của hàng võ sĩ thức tỉnh thứ hai theo từng cột máu phun ra lập tức lăn xuống nền tuyết trắng.

Tiếp theo, hàng thứ ba, Giết! Hàng thứ tư, Giết!... Giết, Giết, Giết!

Từ trụ sở của Lập Hoa Gia lao ra bên ngoài vô số người, có võ sĩ thức tỉnh, cũng có người không phải võ sĩ thức tỉnh nhưng tất cả đều quỳ rạp xuống đất, tùy ý để hàng võ sĩ thứ nhất từng dãy, từng dãy chém giết.

Không đến một lát, trước tòa nhà, dĩ nhiễn là máu chảy thành sông, bất luận nam nữ, bất luận già trẻ, bất luận thức tỉnh hay không, tất cả đều nghển cổ đợi giết, mất mạng tại chỗ.

Từng dòng máu nóng hòa tan băng tuyết, ào ào đổ xuống, lan tràn khắp mặt đất, thậm chí còn chảy đến dưới chân Sở Vân Thăng!

Cuối cùng một đạo thân ảnh lao ra khỏi tòa nhà, khuôn mặt phẫn nộ cùng bi thương, một tay cầm hào quang thể giống Thủy tinh y nhân, một tay cầm theo trường đao, phóng tới trang nghiêm mà cao quý, thánh khiết mà rực rỡ thủy tinh y nhân.

"Nô lệ phản bội!"

"Tội không thể tha thứ!"

Một đạo hào quang thánh khiết từ cột sáng phóng ra, nhìn như nhẹ nhàng, nhưng cho dù có được hào quang thể trong tay bảo vệ, người giơ đao phóng tới kia, cả người đều bị đánh bay ra ngoài, hốc mắt vỡ toang, miệng mũi phun máu!

Thân thể nam nhân kia lăn trên mặt đất, vạch nên một đạo vết máu trên nền tuyết trắng, cuối cùng đập trúng vách tường mà dừng lại, ấy vậy mà không hề kêu lấy một tiếng.

"Ban chết!"

Người mặc thủy tinh y lại đạm mạc mà uy nghiêm nói.

Sau khi giết sạch mọi người, hàng võ sĩ thứ nhất đều đồng loạt giơ lên những thanh đao đẫm máu, thần sắc lạnh lùng, từng bước vây lấy người mà bọn họ từng đi theo, từng kính yêu, gia chủ đại nhân!

Nam nhân kia cười nhạo một tiếng, thần sắc nhất biến, đột nhiên biến lạnh, nhổ ra máu bẩn trong miệng, chém ra một đạo hỏa diễm đao quang, thân hình mượn nhờ phản lực, bật dậy đạp lên vách tường, ý đồ bỏ chạy.

Hai tên võ sĩ hàng thứ nhất lập tức bị chém thành hai đoạn, nhưng những người khác giống như lại không hề sợ hãi tử vong, từng bước áp sát, truy đuổi không rời!

Bốn gã Thủy tinh y nhân cũng không thèm nhìn hắn một cái, người đứng phía trước khẽ vung tay, hào quang thể trong tay nam nhân kia lập tức mất khống chế bay về phái Thủy tinh y nhân.

Bồng!

Lúc này, mắt thấy sắp chạy thoát, đột nhiên nam nhân kia như đụng phải bức tường vô hình, trực tiếp bị bắn ngược trở về, đâm vào lưỡi dao trong tay những võ sĩ đang đuổi giết.

"A!"

Hơn mười thanh đao đồng loạt chém xuống, thân thể lập tức bị chém thành bảy tám khúc, đầu người lăn xuống, trong miệng máu mơ hồ kêu ra mấy chứ: "Thu Nguyệt...", lập tức mất mạng!

Thủy tinh y nhân đến nhìn cũng chằng thèm nhìn, chậm rãi quay người, từng người bay vào khối lập phương đang quay tròn.

Những võ sĩ hàng thứ nhất còn lại, lại giơ đao trong tay, chém giết lẫn nhau rồi lần lượt ngã vào trong vũng máu...

Ánh mắt Sở Vân Thăng lạnh lùng, băng hàn, như từ cửu u chi địa mà xuất ra, hắn không biết vì sao, tuy những người bị chết ở đây đều là người Nhật Bản, mà tổ tiển hắn lại là người Kim Lăng từng bị người Nhật Bản xâm lược, có chết nhiều người Nhật Bản hơn nữa cũng chẳng có quan hệ gì cùng hắn, thế nhưng máu tươi cuộn chảy, đầu người lăn lốc, trong mắt hắn lại trở thành cảnh tượng Dị tộc lạnh lùng đồ sát nhân loại, coi như heo chó, khơi gợi lên lòng hận thù vô hạn của hắn đối với Dị tộc.

Nhưng hắn vẫn một mực khắc chế chính mình, dựa vào khả năng che dấu hơi thở của lục giáp phù mà tiếp tục ẩn trốn, hắn sẽ không bởi vì người Nhật Bản mà để chính mình rơi vào hiểm cảnh.

Cái vách tường vô hình vừa rồi cực kỳ giống với Thần Vực không gian, thậm chí càng mạnh hơn tại Thần Vực, không những người bên trong không ra được mà người ở phía ngoài cũng không vào được; mà Thủy tinh y nhân có khả năng không chế tinh thần so với Thần Vực càng thêm tinh thuần cùng mênh mông; ngoài ra, cái khối lập phương đang xoay tròn kia còn chưa có thể hiện ra uy lực của nó, chỉ với bốn đạo cột sáng kia đã đủ mãnh liệt.

Mắt thấy sắp tránh được những kẻ mặc thủy tinh y kia, nhưng không ngờ, ngay tại thời điểm người cuối cùng bay vào trong khối lập phương, hắn bỗng nhiên quay người, ánh mắt nhìn về phía Sở Vân Thăng đang ẩn thân.

"Ồ?"

"Còn có người!"

Sở Vân Thăng lập tức rùng mình, thân hình bạo khởi, cổ cung xuất hiện trên tay, cực quang kéo ra!

Hắn luôn luôn tuân theo tư tưởng "tiên phát chế nhân", ngay tại vừa rồi, đột nhiên sách cổ phá vỡ sự ngăn cách của vật nạp phù mà đoạt lấy nguyên khí bản thể của hắn, khiến hắn không có sự chuẩn bị mà dẫn đến việc dao động nguyên khí bị tiết ra ngoài làm cho thủy tinh y nhân phát hiện.

Nếu như đã tránh không được, hắn liền muốn tiên hạ thủ vi cường!

Sở Vân Thăng không phải là lần đầu tiên chém giết đối với địch thủ xa lạ, âm thầm quan sát chúng lâu như vậy, hắn rất nhanh phát hiện một cái nhược điểm của đối phương, đó là tốc độ di động của chúng rất chậm!

Điều này cực kỳ quan trọng, tốc độ chậm mà nói là phù hợp nhất để sử dụng chiến kỹ gây tổn thương mạnh nhất của hắn - Khiếu Vân tiễn!

Hầu như chỉ trong chớp mắt, hắn liền lên xong sách lược chiến đấu, đây là một trong những năng lực mà hắn có được thông qua vô số lần chiến đấu sinh tử.

Nhưng không chờ hắn bắn tên, đối phương càng nhanh hơn, một thủ đoạn tấn công càng nhanh chóng ập đến, tập kích tinh thần! Một cỗ tinh thần mãnh liệt có thể so với Mân đột nhiên đánh tới, phá vỡ thông đạo Không Gian Bốn Chiều, lập tức đánh tới ý niệm của hắn!

Chỉ trong một phần trăm giây, cũng có thể là một phần nghìn giây, Sở Vân Thăng cũng không thể xác định, hắn chỉ cảm giác mình đột nhiên lại tiến vào trong không gian kỳ dị mà lúc nằm bên trong "hạt giống" từng tiến vào, tuy rằng lập tức bị đẩy ra, nhưng hắn vẫn "thấy" cái vòng xoáy hắc khí kia, tùy ý, khinh miệt mà đem tinh thần công kích của thủy tinh y nhân xoắn giết, không còn một mảnh, thậm chí còn hấp thu làm bổn nguyên!

Tên thủy tinh y nhân nãy giờ vẫn một mực uy nghiêm, cao quý giống như thần nhân kia, lại lảo đảo một chút, loạng choạng trôi nổi trên không, thanh âm nghiêm nghị vang lên:

"Kẻ tự tu mạng nguyên! Vi phạm cấm lệnh! Tử tội!"

Đồng thời phương hướng khối lập phương, nơi đầu lĩnh thủy tinh y nhân đã bay vào cũng vang lên thanh âm kinh ngạc:

"Mạng nguyên thật hùng hậu!"

Mà thanh âm nghi hoặc của người thứ ba cũng vang lên:

"Người của tộc ta?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK