Hàn Tinh thấy trong cung điện người thân tụ hội, chàng trở về. Cung điện mới chính là chỗ tụ hội vui vẻ nhất, cảm giác ấm áp như gia đình mình ở Đắc Lắc. Đinh Dần Ánh-Tuyết đem tới ba đứa con, hai trai một gái, Mỵ Điệp, Trọng-Hiếu, Thùy-Nhung, Linh-Lan, Hồng Linh.
Hồng-Linh nhận thần châm trở về vẫn còn ngẩn ngơ, ngay cảnh vật nàng cũng chưa kịp nhận ra nên vừa thấy Minh về liền hỏi:
- Vừa rồi anh đã đưa em đi đâu?
- Đại Thủy giới, trong Cổ Loa Thành.
Hồng Linh ngạc nhiên không tin:
- Cổ Loa Thành!
Thùy-Nhung sáng mắt khi nghe Đại Thủy giới:
- Đại Thủy Giới!
Hai người cùng sửng sốt, ý nghĩ mục tiêu khác nhau. Đại Thủy giới đối với Thùy-Nhung là quê hương, Hư Vô đan tông tuy bị diệt nhưng nội tâm nàng vẫn nhung nhớ chờ mong có ngày trở về. Còn Hồng-Linh Cổ Loa thành đối với nàng là một mảnh rộng không biên giới, chỉ có đá ngoài ra không có gì cả. Sao bây giờ có một thạch đài cao rộng như vậy, nàng còn không biết mặt phẳng đã được chàng trải bằng đất, có thể trồng trọt, như trên đất lục địa.
Hàn Tinh đã nghe Hồng-Linh kể về Thùy-Nhung, biết nàng nhớ quê hương nên xem tu vi của nàng, trúc cơ hậu kỳ. Chàng đành ẩn nhẫn không đem nàng đi Đại Thủy gìới nên nói:
- Đại Thủy giới đang bị Huyết Ma hoành hành, cô chưa thể về đó được nên ẩn nhẫn cố gắng tăng lên tu vi của mình rồi sẽ nhanh chóng có ngày trở về.
- Anh nghĩ phải có tu vi bao nhiêu mới đủ.
- Đại Thành kỳ. Cô cũng đừng ngại độ kiếp, vì lúc đó sẽ có Hồng-Linh và ta hỗ trợ.
Hàn Tinh được Hồng Linh kể lại, nàng Thùy-Nhung này nhờ luyện Hồng Thủy Quyết của mình được khỏi bệnh âm hàn. Nàng lại thuộc lòng tất cả các tu pháp quyết, còn tinh thông nhiều trận pháp nữa... Chàng muốn thử xem nàng có nhận ra ba trận pháp chàng mới dùng để khải linh Bá Vương Thương không liền hỏi:
- Cô xem có nhận thức trận pháp này không..
Nói xong Hàn Tinh dùng chỉ vẽ lên không, một mạch không hề gián đoạn. Đây chỉ là một trong ba trận pháp tụ linh trận được thu nhỏ nay được chàng vẽ phóng lớn ra, tụ linh trận này đặc biệt ở chỗ tụ linh rất nhanh, nhưng không bền, duy trì không lâu, thuộc loại hoa sớm nở sớm tàn.
Quả nhiên Thùy-Nhung vừa nghe đến trận pháp, mắt liền sáng ra, bao nhiêu tâm trí tập trung cả vào Hàn Tinh. Nàng chỉ nhận ra vài nét sau đó mù tịt, thấy linh khí điên cuồng tụ về đây nàng giật mình, lại thấy Hàn Tinh chỉ vẽ ra một mạch trận khác. Linh khí vừa bị hấp lực tụ về đây liền bị trận thứ hai khống chế vòng vo nhiều đường cuối cùng phát quang, đến khi tay Hàn Tinh vạch hết trận pháp thứ ba thì trong ánh quang mang thành hình một cây thương, chực bắn thoát ra. Khí áp phát ra chấn động không gian chung quanh khiến nàng bị đẩy lui lại mấy bước, chân không sao dừng lại được thì Hàn Tinh đã phất tay hỗ trợ nàng đứng yên..
Tức thì cây thương quang ảnh kia bùng nổ vọt ra đánh vào không gian „bùng „ một tiếng, cả một không gian tỏa sáng như ánh mặt trời hạ xuống trước mặt.
- Đây là trận pháp gì?
- Thì ra cô không nhận thức trận pháp này... ta cũng không biết rõ, chỉ biết là tiên trận pháp cấp ba.
- Không giống, em cũng có tiên trận cấp ba, cấp bốn cùng cấp năm nhưng không bá đạo như vậy.
- Cô thử đưa ta nhận xét so sánh xem, lẽ nào cùng là tiên trận cấp ba lại có sự chênh lệch hiệu quả lớn như vậy.
Thùy-Nhung tu vi còn thấp sức thông hiểu trận pháp có hạn không như Hàn Tinh, chàng trực tiếp dùng chỉ vạch ra đồng thời ý niệm tinh thần khởi động, lấy năng lượng trong thiên địa làm tài liệu, hội tụ đủ, trận đồ liền thành. Chàng may mắn năm xưa đọc được quyển sách của Thạch Khôn, lấy thân thể làm trận, lấy ánh mắt chỉ đạo, ý chí niệm lực làm lệnh phát mà bố trận. Khi đó chàng không tin tưởng ai lại điên rồ tưởng tượng nghĩ ra phương pháp quái đản không thực tế như vậy. Hàn Tinh cho đến nay dùng ý chí niệm lực, tinh thần lực không ít, ngay cả Cổ Loa Quyết vòng xoáy cơn lốc cũng cần tinh thần lực, phân tâm lực để duy trì khống chế kiểm soát, nên khi chàng khải linh Bá Vương Thương liền có ý tưởng dùng chỉ phái vi bút, vi chân khắc trận pháp lên Bá Vương Thương Phôi. Sau khi thành công chàng lại nhớ đến quyển sách luyện trận của Thạch Khôn, biết là tư tưởng điên rồ kia khả dĩ có thể thực hiện được chứ không phải là mơ tưởng.
Chàng nhận ba bộ trận pháp, lấy trận cấp ba ra xem thì ra là tiên trận âm dương ngũ hành trận, nguyên là hai trận pháp lồng lên nhau, lại có liên quan chặt chẽ câu thông chuyển đổi với nhau. Trận pháp này vừa là khốn trận vừa là sát trận, khiến người vào trận mỗi bước đều gặp nguy hiểm chẳng chết cũng khốn khổ..., hết chịu khốn lại chịu sát tế thập phần cường mãnh.
Minh xem xong nói:
- Tiên trận cấp ba này có thua ba trận vừa rồi ta bố diễn đâu, sao cô lại nói có nhiều chênh lệch. Hẳn là cô bố trí dụng năng lượng không đủ.
- Có lẽ em bố trí dụng năng lượng không đủ, vậy anh thử xem.
Minh gật đầu nhắm mắt mấy giây mở ra, hai tay chỉ pháp vạch ra, lúc cả mười ngón, … ba ngón, lúc hai, lúc chỉ có một ngón... Chỉ quang đưa đi kéo lại, vòng trái vạch phải mấy trăm đường khiến Thùy-Nhung xem chóng cả mặt mũi, không sao nhìn theo kịp, chứ đừng nói hiểu thấu. Đây là trận pháp nàng đã thông suốt, dùng linh thạch bố trí trăm ngàn lần. Nhưng bây giờ nhìn Minh bố trí nàng như bị đứng trước sương mù, không hiểu gì cả.
Minh bố trí xong xem quả nhiên trận pháp Âm dương ngũ hành tiên trận này phức tạp cường đại, tiên quân, thậm chí tiên đế cũng khó khỏi chàng muốn vào xem thử nó lợi hại cỡ nào nên hỏi:
- Cô muốn vào xem không?
- Để em vào xem?
Minh nhìn lại thì ra Hồng-Linh, Mỵ Điệp, Trác Thải-Hà, Lam Băng-Yên đều có mặt nhìn hai người. Trác Thải Hà, Lam Băng Yên, Trọng-Hiếu thay phiên nhau chào:
- Bái kiến sư phụ!
- Sư phụ!
- Sư phụ!
- Ở đây toàn người nhà cả, không cần nhiều lễ... các ngươi mới về tốt lắm. Băng-Yên, Trọng-Hiếu, vậy mà đã tiến bộ đến Kim đan hậu kỳ rồi. Chốc lát nữa ta giúp các ngươi phá đan thành anh.
- Thải-Hà, Mỵ-Điệp, Hồng-Linh, Thùy-Nhung theo ta vào thử trận, còn lại người chưa có nguyên anh ở đây xem.
- Nhưng Thùy-Nhung chưa có Nguyên Anh mà?
- Nàng là trận pháp sư có ta ở bên cạnh chiếu cố thì vào xem không sao cả.
- Chú ý cẩn thận, đây là tiên trận cấp ba Âm Dương Ngũ Hành trận không phải tầm thường, ngay cả tiên đế cũng chưa chắc phá vỡ vượt qua được. Ta chỉ cho căn bản nước bước, vị trí có chuyện thì nhớ chiếu lẫn nhau, nếu không bị thương nặng mất mạng không biết chừng... và đây là ba bộ trung phẩm tiên giáp, các ngươi mặc vào giảm bớt áp lực và giảm thương tích không cần thiết.
- Ghê gớm như vậy?
- Vào trận thì biết...
Hồng-Linh xông vào trước, nàng ỷ vào có Hư Vô chỉ và có Hồng Thủy Quyết không sợ gì hết, tò mò muốn biết tư vị uy lực của tiên trận cấp ba ra sao. Vừa bước vào nàng liền cảm thấy áp lực, không gian bỗng trở nên nóng bỏng khô cằn, đâu đâu cũng chỉ là đá đỏ hừng hực hỏa khí, chẳng khác nào rơi vào hỏa diệm sơn vừa mới ngưng phun lửa, hỏa nham vẫn còn nóng bỏng, không khí nóng ngạt thở khiến nàng toàn thân nóng bừng, mồ hôi tuôn ra như tắn, Hồng Thủy Quyết tiên nguyên khí trong người bị đánh thức vùng lên vận hành chạy chồm, đem chân khí còn lại trong kinh mạch chuyển thể thành tiên nguyên khí. Nguyên từ khi Thánh Anh hình thành chân khí liền biến chuyển thành tiên nguyên khí nhưng không chuyển toàn bộ, chỉ thong thả âm ỷ tiến triển. Nay vào tiên trận bị tinh thuần hỏa khí bức bách, tiên nguyên khí trong đan điền, kinh mạch phản ứng chống trả liền gia tốc bước cuối cùng.
Hồng-Linh cảm giác mất khống chế tiên nguyên vận hành nàng giật mình, tập trung bước chân giữ không để loạn, một tiếng gầm rung động cả vách đá, mặt đất. Ngay sau đó một đầu rồng đỏ hiện ra, ánh mắt đỏ rực, sừng râu cũng một mầu đỏ, miệng mũi đều phun lửa. Nàng liền cảm thấy khí áp tăng lên một tầng nữa nên vội nâng tay chuẩn bị Hư Vô Chỉ, nàng lại nghe tiếng động phía sau, thần thức dò xét thấy Mỵ-Điệp và Thải-Hà cũng đã vào trận đứng phía sau run rẩy muốn quỵ xuống, trong khi trên mặt mệt mỏi, ướt đẫm mồ hôi. Nàng thấy vậy liền hét lên một tiếng không chờ Hỏa Long đến gần đánh ra một chỉ.
- Oành!
Một tiếng nổ đinh tai, Hỏa Long trúng chỉ nổ tung, khí áp trở lại như cũ.
Mỵ-Điệp vốn mới gặp lại Hồng-Linh nàng tưởng mình tu vi tiến cực nhanh không ai bì kịp, từ Nguyên Anh liên tục tấn thăng, trung kỳ, hậu kỳ, Xuất Khiếu, tiến đến Hoá Thần hậu kỳ. Xem như trong Tu Chân Giới đã có uy danh, có thể miễn cưỡng so với Hợp Thể kỳ đến lúc nàng gặp Hồng-Linh khiến nàng rung động, niềm hãnh diện trước đây trở thành tủi thân, nàng nhận ra Hồng-Linh bắt đầu tu luyện sau khi mình Nguyên Anh kỳ, bây giờ vượt qua Đại Thành kỳ, khí phách như có như không rõ ràng đạt đến trình độ Phản Phác Quy Chân của tiên nhân. Nàng nghĩ lại biết ngay Hồng-Linh được Minh chỉ đạo hỗ trợ, truyền những môn quyết tốt nhất nên mới có kết quả hiện nay.
Mỵ-Điệp càng nghĩ càng tiếc cho mình, chỉ có thể làm bạn hữu của Minh không sao tiến thêm bước nữa thành người yêu của chàng. Bây giờ nhìn Hồng-Linh một chỉ hiển uy đáng nát Hỏa Long huyễn ảnh, nàng ngạc nhiên nhận ra chỉ quyết lạ chưa từng thấy, hẳn là không phải của Minh truyền thụ mà do nàng gặp cơ duyên luyện được.
Ba người bớt áp lực bước mười mấy hai chục bước, cảnh chung quanh biến đổi nhanh chóng mặt, khí hậu trở nên má mẻ nhưng mùi ống cống, xác thú vật thối xông vào mũi, bùn đất đá đất ẩm ướt …, những thú vật bẩn thỉu xông ra từng đàn, chuột, đỉa, sâu... rắn rết đủ mọi thứ trùng thú. Cả ba cẩn thận bước qua, nhưng chưa được bao nhiêu xa ba người liền bị một cái cửa khổng lồ hút vào, Hồng-Linh đã trải qua trường hợp này nên biết ngay bị một loại yêu vật cự thú nuốt vào bụng...
Minh đem Thùy-Nhung đì vào trận chàng kéo tay nàng bay thẳng lên không, ngự trên cao nhìn xuống, cả hai thấy ba người phía dưới bị hỏa long huyễn ảnh áp bức, rồi lại bị cự ngư nuốt chửng. Thùy-Nhung được chàng dùng một lớp ngự khí che chở nên bị ảnh hưởng rất ít, tuy vậy nàng cũng toát mồ hôi phải chịu áp lực đến cực hạn... Cho đến khi Thùy-Nhung vào cảnh băng giá, băng thủy chẳng làm nàng khó chịu trái lại nàng thích thú muốn tiếp cận, Minh chiều ý thu lớp phòng ngự khí, khiến cả hai người bị đóng thành hai tượng băng.
Minh thấy Thùy-Nhung gặp băng khí liền đi vào tình trạng tu luyện, chàng giữ yên tĩnh để nàng tu luyện dùng thần thức thăm dò trận pháp, cuối cùng thấy Hồng-Linh phá cự ngư mà ra, liền bị bông hoa độc khổng lồ, dây rừng tấn công, cuốn bay như trăm ngàn con rắn khắp không gian dầy đặc không một chỗ hở. Chàng thấy người yêu không ngờ sau ba năm bị nạn tâm trí tiến một bước xa, kiên định, bình tĩnh. Ba người dùng đủ thủ đoạn hòng đẩy lui hỏa thủy, kim kiếm, linh kiếm, cũng không thoát khỏi nổi vòng vây, cả ba cuối cùng mệt lả thở hồng hộc, cây mây giây rừng vòng vây càng lúc càng chặt, càng dầy, thân người mấy nàng bị dậy cuốn quật để lại vết luơn nổi lên đầy người trông thật thảm hại.
Ba người sắp bị dây rừng bó chặt, bỗng Hồng-Linh chen lên phía trước một chỉ xuất ra vét một vòng, dây leo dầy ba thước liền bị thủng để lại một lỗ tròn đường kính bốn tấc vừa đủ cho ba nàng vọt ra bước vào cảnh băng thủy. Sương mịt mùng che khuất mọi cảnh vật, ba nàng gần như người mù chỉ có thể dùng thần thức thăm dò phía trước, chân bước giữ cho đúng bộ pháp tiến về phía trước. Thỉnh thoảng một cơn gió sắc bén như đao thổi qua khiến họ phải uốn éo thân mình, hụp đầu tránh né chân không dám rời mặt đất sợ mất đi vị trí. Mỵ-Điệp lấy phi kiếm đón đỡ liền bị đáng bay may mắn Hồng-Linh nhanh tay chộp được chân nàng kéo trở lại, cả ba giật mình kinh hãi, chân khí vận hành không ngơi, chỉ sợ bị đóng băng. Hồng-Linh bỗng thấy bên trái hai pho tượng băng đứng nàng nghi ngờ truyền âm hỏi hai nàng kia:
- Chẳng lẽ đây là anh Minh và Thùy-Nhung vào đây bị nạn.
Nói xong nàng cẩn thân bước đến xem, thấy hơi thở không có, sinh lực cũng không liền hoảng hốt lui lại, thì thấy Mỵ-Điệp và Thùy-Nhung đã bị đóng thành hai tượng băng. Nàng chưa kịp làm gì đã thấy chân tay cứng ngắc, tiếp theo cổ cũng mất năng lực xoay xở liền hoảng hốt vận hành Hồng Thủy Quyết, thấy linh khí như nước vỡ bờ tuôn vào các lỗ chân lông, rót vào kinh mạch theo tiên nguyên khí vận chuyển... quên đi thời gian, và tất cả lo lắng bên người.
Đến khi thanh tỉnh lại nàng thấy chung quanh mình không còn một ai.
Trong cung điện bỗng Minh và mọi người bước ra đón:
- Bốn cô thăm dò thử Âm Dương Ngũ Hành tiên trận cấp ba, phần yếu nhất, gần cửa vào đã thu hoạch không ít kinh nghiệm. Lần này tạm dừng, khi nào cần thiết lại xông vào nữa.
Bỗng Ánh-Tuyết lên tiếng hỏi:
- Lâu rồi không gặp Huyền-Trâm không biết nó ra sao rồi, sao không thấy nó về đây.
- Tu vi Huyền-Trâm chưa có thể tự mình về đây. Thôi để ta thăm dò xem cô ta đã làm gì.
Minh đứng yên tìm liên lạc với tia nguyên thần nơi ngọc bội Huyền-Trâm và Doanh Doanh giữ. Bỗng ngạc nhiên cười nói:
- Không việc gì, rất cố gắng, luyện khí kỳ cực đỉnh. Nàng đã nhập Bát Cực Tông làm ngoại môn đệ tử đang tranh tài thi luyện trong một bí cảnh rừng rậm. Bây giờ không nên làm phiền để nàng thi xong anh đem nàng về đây thăm nhà một chuyến.
Nhân tiện lúc này chàng liên lạc luôn với nguyên thần của Tăng Hòa.
„- 20 tuổi đạt Nguyên Anh kỳ, trở thành chân tryền nội môn đệ tử. Hồng Lôi quyền luyện đến đại thành, tu luyện phổ thông hạ phẩm tiên quyết Âm Dương Quyết tầng năm. Trận tông pháp quyết có chút keo kiệt, không cho tu luyện pháp quyết mới để hắn tiếp tục luyện Âm Dương Quyết. Nhưng trong vòng ba năm từ trúc cơ đã đạt đến Nguyên Anh kỳ như vậy tốc độ tu luyện đã nhanh.“
Chàng lại xem phần thành quả luyện trận của Tăng Hòa:
-“Tiên trận cấp hai sơ kỳ“
Nguyên thần đã phụ giúp Tăng Hoà trải qua trên năm mươi lần vượt qua nguy hiểm bị kẻ thù giết so với Huyền-Trâm và Doanh-Doanh nhiều hơn gấp mười hai lần. Chàng kết luận Tiên giới nguy hiểm hơn Tu Chân giới ít nhất gấp mười lần.
Chàng tổng kết gom lại những gì thu hoạch, hơn một trăm tiên trận cấp 1, tám mươi bảy tiên trận cấp 2, hư hỏng thiếu sót thần trận cấp 1. Thần trận gọi là Bích Trúc Lâm tiểu trận. Sau đó chàng tăng cường cho nguyên thần ấn ký lực gấp ba lần so với lúc ban đầu.
Chàng định rời khỏi thì Mỵ-Điệp lên tiếng:
- Anh mau sớn trở về Ngọc-Hà cung một phen, trong cung sắp có người phải độ kiếp.
Minh nghĩ ngay đến hai đệ tử của chị Ngọc-Hà, chẳng lẽ tu luyện nhanh như vậy, hay là nhờ mấy khối giả tiên thạch hai nàng mới tiến nhanh như vậy... Vậy thì mình cũng nên đem Cổ Loa Thành về đó cho nàng sử dụng Thiên Lôi kiếp đài một lần, chị Ngọc-Hà cũng nên đem vào thành Cổ Loa tu luyện.