Lê Tường trở lại xuất hiện đột ngột trong cung điện hậu phòng khiến Nữ Thần Vương Trân Trân sửng sốt, thị nữ chưa phát hiện, nàng đã đến tận phòng hỏi thăm:
- Hàn Tinh, em đã đi đâu làm cho mọi người lo lắng tìm kiếm khắp nơi, chính bản thân chị cũng kiếm Tôn đại thế gia hạch hỏi.
- Ồ! Đây là lỗi em, vì cấp cách kiếm nơi yên tĩnh chữa thương nên không kịp thông báo.
- Thương thế của em thế nào, nhất là nguyên thần bị nguyên thần thần tôn phản kích không phải là chuyện thường, dù thần vương giả cũng không chống nổi.
- Cám ơn chị hỏi thăm, em đã khôi phục hoàn toàn chẳng những thế nhờ đó ngộ giải được một số điều thắc mắc.
- Điều gì em có thể cho chị biết không?
Hàn Tinh ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Chị có bao giờ nghĩ đến con tim có rất nhiều điều huyền bí không?
- Không hiểu em muốn nói phương diện nào, con người khi trưởng thành ai cũng biết trái tim liên quan mật thiết đến tình yêu, đặc thù nhất là tình yêu lứa đôi.
Thấy Nữ Thần Vương Trân Trân đề cập đến tình yêu cũng có cảm xúc rung động như một thiếu nữ dậy thì, không giống một bà lão từng trải một cuộc sống hôn nhân chút nào, xấu hổ bẽn lẽn đỏ mặt ngại ngùng khiến chàng ngạc nhiên vô cùng, nên nói:
- Em không phải muốn đề cập ý này.
- Vậy trái tim còn có điều gì huyền bí?
- Tình yêu đúng rồi nhưng em muốn đề cập tình yêu trên diện rộng gồm đủ các phương diện, tình yêu phụ tử, mẩu tử, tình yêu anh chị em, tình yêu đồng loại vv..
- Sao em lại đề cầp chuyện này.
- Vì một hôm bất ngờ em đau lòng vì một người thân mới phát hiện trái tim mở ra khiến nguyên anh thánh anh tiến vào trong đó ngộ ra trái tim có một không gian rực lửa nhưng không đốt cháy thiêu hủy, lại có công năng chữa lành nguyên thần, nguyên anh của chính mình và nguyên anh trọng thương của người thân.
- Không tin! Em điên rồi mới nghĩ đến thứ kỳ quặc này.
- Không quan trọng, chị không cần tin nhưng điều em nói cho chị biết thì đã nói.
- Như vậy ý em nói là ngyên thần bị trọng thương được chữa lành chính là nhờ công năng tình yêu hay ngọn lửa kỳ diệu trong chính trái tim em.
- Phải rồi, ý là như vậy. Đây chỉ là một trong những sự kỳ diệu huyền bí, số còn lại khác em không hiểu rõ.
- Vậy được rồi, miễn sao em lành mạnh là được. Có chuyện này, thân phận Lê Tường của em bị lộ, các cường giả năm châu đều đoán được Hàn Tinh chính là Lê Tường và Lê Tường cũng chính là Hàn Tinh.
- Vậy phải làm sao bây giờ, e rằng chuyện này khiến cho gia đình Lê Hành chịu không nổi sự thiệt thòi mất mát.
- Chị suy nghĩ kỹ phát hiện một điều, Nguyên thần của Lê Tường ta có giữ một phần, nếu có thể thu thập thêm một phần nữa chúng ta có thể giúp hằn ngưng thể sau này tán tu. Em thử nghiên cứu xem có thể phục hồi và bồi bổ rồi ngưng thể được không. Việc này phải thực hiện ngay vì chị định chuyến đi cứu ông tổ họ Lê chúng ta phải tiến hành sớm hơn ba tháng. Việc này có Mỵ Lan đồng ý đi theo hỗ trợ, em có đồng ý để nàng đồng hành và làm việc chung với em không?
- Mỵ-Lan là ai? Sao em chưa nghe bao giờ và tại sao nàng muốn đi hỗ trợ em.
- Nàng là một em họ hàng xa của chị, một thiên tài hội họa, tinh thông trận pháp, nguyên thần cường mạng, tuy tu vi cảnh giới chưa đạt đến thần vương nhưng nguyên thần cảnh giới đã vượt qua. Bên nàng luôn có một tinh linh, mộc tinh linh dường như từ một cụm lan rừng
„Giáng Hương Hồng Nhạn“...
- Thì ra „Giáng Hương Hồng Nhạn“ tinh linh.
- Như vậy em đồng ý để nàng đi hỗ trợ rồi chứ.
- Đồng ý, em cũng tò mò muốn nhận thức một nữ họa sĩ thiên tài.
- Đi theo chị, chúng ta đến thăm nàng.
Trân Trân đằng không bay lướt đi nhẹ nhàng khinh vân, tà áo khẽ động nàng mỉn cười trông lại phía sau chân đạp không mà đi chẳng khác gì đi lên thang trời, khi đã lên đến độ cao nhất định người lướt đi theo sát nàng. Chẳng mấy chốc Hàn Tinh thấy nàng dừng lại trưóc một cung điện vùng ngoại ô, tường cao thay hàng rào vây kín chung quanh, thần nhân đứng ngoài không thể nhìn vào được. Hai người chưa đáp xuống cổng đã mở toang, hai hàng cung nữ đứng hai bên đón chào, tiếp rước.
Hai người không khách sáo một trước một sau bay lướt qua cổng mà vào. Hàn Tinh thần thức xem cảnh vật chung quanh không khỏi khen thầm họa sĩ nghệ thuật gia có khác, chẳng hồ ao, nhà thuỷ tạ, tượng đá lớn nhỏ đều hài hoà với cảnh vật thiên nhiên những cây cối hoa lá phong phú đủ chủng đủ loại, còn không thiếu những động vật sống hòa bình với nhau trong vườn quanh cung điện.
Trong cung một đại mỹ nữ bạch y điểm hoa lan các màu vàng hồng tím cùng hai cung nữ đi ra chào đón.
Đại mỹ nữ diễm lệ xinh đẹp, dung mạo rực rỡ như hoa xuân, sáng như nắng ban mai, mắt sáng tinh khiết đến trong suốt lúc đạm mạc chứa chan cảm tình lúc . Dong dỏng cao tóc dài che cổ, búi cài trâm gọn gàng, chân dài lưng cân đối, vòng eo nhỏ nhắn, ngực mông đầy đặn, đường cong lung linh sống động ẩn hiện Hàn Tinh thầm than thở những nét đẹp của nàng có thể nói cộng lại tất cả cái đẹp của các thê thiếp của mình cộng lại mới so nổi. Đáng tiếc mình đã có đầy đủ nếu không chỉ cần một mình nàng cũng đủ không cần số lượng chỉ cần một người vợ đẹp hiền độc nhất.
- Hoan nghênh Trân Trân tiền bối, hoanh nghênh Hàn tiên sinh, Mỵ-Lan rất vui mừng được đón tiếp nhị vị trong bổn cung.
- Kính chào Mỵ-Lan cô nương...
- Tiên sinh cứ gọi thằng tên Mỵ Lan được rồi.
- Vậy được Mỵ Lan cũng đừng một hai hô tiên sinh, cứ Hàn Tinh mà gọi.
Hai người đàm đạo chuyện trận đấu vừa rồi, chuyện chữa thương, chuyện sắp hợp tác đồng hành sau cùng nói chuyện nghệ thuật, cũng may Hàn Tinh tinh thông điêu khắc nên có thể cảm thông hiểu được những họa ý của nàng. Nói chung kể cả họa lẫn nghệ thuột trồng cây nuôi thú nàng chuyên một đường tỉ mỉ tinh xảo đạt đến cảnh giới tinh túy về chiều sâu, Hàn Tinh trái lại không quan tâm chiều kích tỉ mỉ hoàn mỹ, trái lại chàng chuyên về thực dụng, tác dụng sao cho thật tốt là được, trừ khi bảo vật đặc biệt có nhu cầu đòi hỏi về phương diện tỉ mỉ tinh xảo. So sánh về nghệ thuậtt thẩm mỹ Hàn Tinh không thể nào bằng nàng Mỵ, về mặt tác dụng, công năng Hàn Tinh lại vượt hơn nàng.
Chàng xem một số tranh nàng vẽ thích nhất một tranh một đóa hoa sen màu ngọc bích, bông trăng pha lẫn màu xanh đậm trong ao hồ, khi xem cảm giác như mình đi vào một thế giới lưu ly, tráng lệ, đầy những sắc hương lung linh. Thấy chàng say mê tác phẩm này Mỵ-Lan trong lòng đắc ý mừng thầm, liền có một dự định đem tặng chàng khi có dịp.
Thưởng tranh nghe đàn ra vườn ngắm hoa thoáng đã ba giờ trôi qua, đến khi muốn rời khỏi mới biết Nữ Thần Vương Trân Trân đã về từ lâu, nàng dặn lại chàng đừng về nhà Lê Hành, hay về cung phòng cũ của chàng hôm xưa nghỉ ngơi.
Khi về phòng Nữ thần vương Trân Trân liền gọi đem phần nguyên thần của Lê Tường cho chàng nghiên cứu tham khảo.
- Ồ! Điều quan trọng nhất vẫn còn gìn giữ là thần hồn còn nguyên vẹn. Như vậy để em tìm cách bồi bổ nguyên thần cho hắn.
- Việc này giao cho em rồi.
Khi trở lại phòng chàng gặp lại Kiều-Liên, mấy tháng không gặp thị nữ mình thu không dè tu vi nàng cũng có tăng trưởng đáng kể, thần nhân cấp năm.
- Chủ nhân, ngài an mạnh!
Chàng gật đầu mỉm cười nói:
- Cô cũng khá, thực lực tăng nhanh thật dáng mừng.
- Đó là Nữ Thần Vương thương tình ban cho tiên đan bổ nguyên khí. Nàng còn nói thị nhữ của Hàn Tiên sinh không thể yếu kém nên khuyên tỳ nữ cố gắng tu luyện.
- Phải rồi. Đêm nay không có chuyện gì cô cứ đi ngủ trước đi.
Hàn Tinh về Hồng Mông Linh Châu giới cập nhập nguyên thần mới biết Tĩnh Minh đang ở trong Tiên Thú bí cảnh, đồng bọn chết khá đông. Chàng nhớ đến sư phụ của Đinh Lan và Đinh Hương, nguyên anh đang cần thân thể nên thần di bay thẳng vào, đem nguyên anh cho nàng kiếm thân thể thích hợp, chàng dặn trước:
- Chỉ nên chọn thi thể không còn nguyên thần nếu chọn lầm chết ta không cứu. Còn thân thể bị hư hại ta vẫn có thể chữa lành để sử dụng không ngại.
Cuối cùng nguyên anh tìm được một nữ tử bị nguyên thần công kích phấn tán, chịu không nỗi đến nổi linh hồn xuất khiếu chết.
Thấy Tĩnh Minh đang cùng nhóm đồng môn yên ổn trốn trong ngự trận chàng yên tâm rời khỏi đem sư phụ Đinh Lan về Hồng Mông Linh Châu giới.
- Tiểu nữ Trương Hiểu Vân cảm tạ ơn tái sinh.
- Cô vừa ý thân thể mới không, có ý định gì không?
- Rất vừa ý, mạnh hơn thân thể cũ rất nhiều..
- Tiên thể đương nhiên phải hơn thân thể tu sĩ bình thường.
- Thì ra tiên thể.
- Đúng rồi, nạn nhân là một nữ đệ tử Tiên Vân Tông thi săn bắn trong Tiên Thú bí cảnh bị nạn chết. Cô có cơ hội lấy thân phận của người này ở Tiên Vân Tông tu luyện tiên pháp, cũng có thể trở về Tu Chân giới tiếp tục con đường của mình. Còn hai cô đệ tử kia cô có thể nhận lại.
- Nếu tiểu nữ chọn đường cũ, em rằng gian khổ gấp bội, còn con đường mới tuy hiểm nguy nhưng tiết kiệm một đoạn dài.
- Phải, ta thêm một điều, đưòng cũ tôi luyện tâm tính, với thnâ thể này tu vi tăng nhanh chẳng mấy chốc phải độ kiếp, có thể phải làm nô ngàn năm, tuỳ theo rồi tu luyện nhập môn tông khác thì bằng với thân phận của người này.
- Cô ở đây suy nghĩ cho kỹ ba ngày sau gặp lại nói cho ta biết, cô cũng có thể gặp hai đệ tử Đinh Lan và Đinh Hương, họ đang ở trong này.
Hàn Tinh về phòng riêng ngồi xuống đem một ma tộc nguyên thần nghiên cứu, sau đó lại đem một thần nhân nguyên thần ra tham khảo, so sánh. Cuối cùng đem Nguyên thần của Lê Tương ra phân tích, nhận định rõ ràng cuối cùng cũng chẳng tìm ra thêm điều gì hữu ích, nên đành thử bồi bổ bằng cách đem hắn vào thức hải của mình, bố trí trận pháp bảo vệ không cho nguyên thần làm bất cứ chuyện gì ngoài việc từ từ hấp thụ ánh sáng năng lượng, chàng dùng quang năng của thánh thai chiếu rọi vào, uẩn dưỡng từ từ. Vì hắn không phải là ruột thịt máu mủ nên chàng không muốn đem nguyên thần hắn về trái tim không gian ngay để chữa trị, bối bổ.
Chàng theo dõi rồi thỉnh thoảng xem lại, tiếp theo chàng giải quyết một số ma tộc nguyên thần, đọc ký ức tìm hiểu cuộc sống sinh hoạt tu luyện và các cuộc tranh đấu ở tầng trời thứ hai. Riêng công pháp, thần thông chàng chỉ đọc lướt để thêm kiến thức chứ không nghiên cứu. Giờ còn lại chàng hoàn thành kiện Giáng-Hương Hồng-Nhạn thần khí trung phẩm và diễn luyện trận pháp.
Ba ngày sau gặp lại Trương Hiểu Vân, nàng quyết định lấy thân phận mới, còn nhờ chàng chăm sóc hai đệ tử Đinh Lan, và Đinh Hương một thời gian. Hiểu Vân bỗng đưa cho chàng một kiện ngọc giản hỏi:
- Kiện đồ vật này phát hiện trên người, không hiểu có tác dụng gì, tiền bối xem dùm!
Hàn Tinh xem một hồi trả lại nói:
- Đây là ngọc bài của Tiên Vân Tông, trên đó có ghi thân phận của cô phía dưới còn khắc ấn một tiểu truyền tống trận hẹn giờ, còn hai ngày nữ người có ngọc bài tự động được truyền tống ra khỏi Tiên thú bí cảnh..Ủa nạn nhân sao cũng gọi là Hiểu Vân, Trương Hiểu Vân thật là trùng hợp. Sau khi được truyền tống cô cứ giả quên mất trí nhớ, chờ họ dạy lại công quyết mà luyện. Còn không mai này muốn gặp lại thì đế Cổ Loa thành, đây là thẻ ngọc thông hành của cô. Ta đem cô tạm thời đến Cổ Loa thành, cô ở đó hai ngày sau đó sẽ được truyền tống, nơi này cô yên tâm, bảo đảm an toàn.
๑๑۩+۩๑๑
Bọn Tĩnh Minh bỗng nhiên bị nhốt trong một không gian kỳ lạ đưa vầo cung điện nguy nga, an nấy toàn thân bị khóa trụ không giẫy ra được. Thấy năm người lạ mặt hung ác Tĩnh Minh hỏi:
- Các ông là ai, sao bắt ta đến nơi này?
- Mày còn hỏi tại sao? Không phải là mày đã mạnh mẽ giết hết trên năm chục con Huyết Biển Bức, một ngàn bảy mươi tám tiên thanh lang thú cũng bị mày khiến cho chúng cắn xé lẫn nhau chết ba trăm bảy mươi mốt con.
- Ông nói gì vậy, săn giết tiên thú là bổn phận và đề thi của ta. Các ông là ai mà dám hạch tội bắt bớ chúng tôi.
Lúc này lão áo choàng vàng mới lên tiếng:
- Mày kể như gan lớn, chỉ cần mày để lại cho ta một mầm tiên chủng tao sẽ tha tội chết cho.
Hồ Ngân nguyệt mau ra tiếp đón phu quân.
Một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, dáng vóc thân thể bốc lửa đi ra, ánh mắt như hồ lệ thu khẽ liếc khiến cho tất cả nam nhân tim đập thình thịch, nước miếng trào ra phải nuốt xuống liên tục. Ngay cả bọn Hoa Anh-Đài tuy là nữ nhân cũng cảm thấy ngứa ngáy, bị mị lực của nàng lôi cuốn nhịn không được đỏ mặt lên.
- Sao thằng nhỏ mày nghĩ thế nào có đồng ý cùng nàng hưởng thụ mấy ngày lửa nước không?
Bọn nam nhân đồng bọn còn bị trói buộc Trương Phú, Chu Thành, Ngu Nhạc và Thái Hiên nghe vậy nội tâm không khỏi mất hết cảnh giác sinh ra ghen ghét, phân bì thằng này cũng như mình lại quá tốt phúc bị kẻ thù bắt còn ban cho một tuyệt đại mỹ bốc lửa dường ấy. Nếu gặp phải ta, ta chịu ngay dù mất mạng sướng một lần cũng đáng.
Mọi người đinh ninh rằng Tĩnh Minh đồng ý chẳng dè hắn lạnh lùng dõng dạc trả lời:
- Cô gái Hồ Ngân Nguyệt đầy mị lực kia hẳn là hoá hình bạch hồ tiên thú đi. Ta đường đưòng là nam nhân là nhân loại, sao lại có thể đồng cùng thú nhân hoan ái. Xin lỗi rồi...
- Ngoại trừ thằng này, đem tất cả đi nhốt.
Chờ đem bọn kia đi rồi lão hoàng y mới nói:
- Đáng tiếc thằng nhỏ định lực mạnh mẽ lại chọn con đường chết..
Lão đang thong thả vừa đi vừa nói bỗng nhập nội sát bên Tĩnh Minh, bất ngờ chưởng phải ấn vào ngực Tĩnh Minh, nguyên lực chưởng kình đồng thời bộc phát ra. Trong khi Tĩnh Minh toàn thân bị trụ khoá cứng ngắc không sao giẫy dụa được mà dù nếu không bị trói đồi thủ ra tay nhanh như thế chàng muốn né cũng không kịp. Trên mặt chàng nụ cười còn đọng trên môi vì tự thưởng cho lời khen định lực của mình, không biết cái chết đã đến kề ngay bên..
- Hự! …..Ọc!
Tĩnh Minh vẫn đứng yên tại chỗ như thường.
Một ánh quang chói mắt chợt xuất hiện, hoàng y lão giả Kim Chất Vinh bay ngược ra xa tám thước, ọc ọc mấy búng máu tươi, ánh quang không tha đuổi theo chui vào mi tâm khiến lão không ngớt la hét hãi hùng:
- Tiền bối xin tha mạng!!!
Năm tiên thú nhân và Tĩnh Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.. chỉ trong chốc lát, lão già áo vàng thân thể nước da nhăn nheo, già đi rất nhiều nằm thoi thóp, rồi một bóng quang ảnh bay ra. Tĩnh Minh không khỏi giật mình nhận ra chính là hình ảnh lão ba hô lên:
- Ba?....
- Mau thu thập bảo vật của lão rồi chạy xuống tầng hầm cứu người..
Nói xong quang ảnh nhắm năm tiên thú nhân bay vọt qua, đi đên đâu người đó biến thành bản thể con thú, hai con chồn trắng, một con chồn xanh, một con chó sói, và một con dơi màu đỏ nằm chết giấc .. Quang ảnh tiếp tục bay vụt vào trong, thần thức Tĩnh Minh theo dõi mới phát hiện bên trong có đường dẫn xuống hầm. Chàng vội thu thập đồ vật trên lão già, và năm con thú, nghĩ ngợi tiếc nuối rồi lại quyết tâm „thứ ác độc hại người này không nên tha!“ Dùng phi đao chém năm con thú thu vào trữ thú nhẫn rồi chạy xuống hầm.
Xuống hầm Tĩnh Minh dùng thần thức tìm kiếm thấy đầy người, toàn là đệ tử hôm kia cùng với mình vào Tiên Thú Bí Cảnh thi săn bắn, họ bị nhốt từng phòng, trong phòng còn có giường chiếu, một số còn đang trần trụi vội vã mặc quần áo, bên hị còn thấy mấy con tiên thú, chàng đoán ra ngay đó là mấy tên Tiên thú nhân hóa hình bị lão ba của mình phế đi, biến thành con tiên thú trở lại, không còn tu vi. Tĩnh Minh còn đang suy nghĩ bỗng quang ảnh loé lên, thì ra nguyên thần lão ba quay trở lại ẩn vào trong ngọc bội