Năm người ngồi ăn bánh cuốn, bạch khướu bị nhốt vào lồng, nó không chịu vào bay tứ tưng, đành bắt nó đậu ở một bên gần Hồng-Linh, hai nàng kia thấy vậy hâm mộ. Nữ nhân trời sinh vốn có cản tình với những con vật nhu mì, đẹp đẽ, con bạch khướu không những làm Hồng-Linh mà cả hai nàng kia đều ưu thích, lúc Minh và Tuân nói chuyện về con Bạch Khướu này tuy trong phòng bếp hai nàng cũng nghe rõ ràng... nên rất tò mò, vừa thông linh, hiểu tiếng người lại còn có thể tự tu luyện thăng cấp nữa. Quá thần kỳ...
- Chuyện gì, sao ba cô đều có vẻ thích thú con chim nhỏ này...
Huyền Trâm đỏ mặt phản đối:
- Cái gì mà đều thích, em lấy làm lạ về linh thú, linh cầm thôi...
- Thì ra hiểu lầm! Ở tu chân giới có bán nhiều loại linh thú, chỉ là anh không phải con nào cũng thích, vậy hai em thích loại linh thú nào... chuột, mèo, chó, rắn, bọ cạp...côn trùng, con nào cũng dữ tợn có thể hỗ trợ chủ nhân chiến đấu, hay có loại còn có thể dùng để cưỡi. Trong Hồng Mông Linh Châu giới anh có nuôi một số linh thú bò cạo, nhện, hắc ong, một số chim.. à con mấy con Hoàng Tiểu Thử (Chuột vàng) không biết hai em thấy thế nào.
“Nhớ lại Vân Mộng đại tiểu thư, một trong ngũ đại mỹ nữ Đông-Duyến Châu, phát hiện ra ổ chuột linh thú này tiện nghi cho mình, mình còn để lại một đôi không biết nàng có đắc thủ không. Xem ra khí chất Hồng-Linh không kém nàng, sau nàng có thể tiến hơn nữa, vì lần gặp mặt đó nàng kia đã có trúc cơ tu vi còn Hồng-Linh bây giờ mới luyện khí trung kỳ...”
- Chuột à, ghê tởm lắm, em không thích đâu, ghê sợ lắm...
- Em cũng sợ!
- Tại hai em chưa thấy bọn chúng nên nghĩ nó là chuột thường, không đáng yêu nên sợ. Nếu làm bạn với nó, khi tu vi nó tăng lên ai là đối thủ với nó thì dễ dàng bị nó cắn cho đứt yết hầu và dị tài của nó là vận tốc, thuộc hệ phong thuật.. Nó trông đẹp lắm không như người ta tưởng tượng, cho là đỏ hỏn hay ưa chui rúc gặm bậy...
- Em vẫn sợ..
Thôi không nói linh hoàng thử nữa, khi nào vào Hồng Mông Linh Châu nhớ nhắc anh kiếm bọn chúng.
Dùng bữa xong ba cô gái rủ nhau đi shopping, chở ba trên một chiếc Honda Dream đến chợ bến thành, công an thấy xe chở ba thổì còi mấy lần, ba nàng dừng xe thì vị công an trẻ tuổi thất thần, ánh mắt không rời ba cô nhất là Hồng-Linh sau đó Hồng-Linh nói chuyện mấy câu, đã thông qua cho đi...
Nguyệt-Ánh và Huyền-Trâm thấy mị lực của nàng mạnh như vậy thì hâm mộ hết sức, trong lòng hạ quyết tâm phải chăm chỉ tu luyện thêm, quyết không để Hồng-Linh bỏ quá xa.
Minh cùng Tuân ở nhà trọ lúc này trao đổi những ưu tư chuẩn bị của Lê Tuân, đương nhiên khả năng Minh mạnh hơn nhiều nên không tiếc truyền cho Lê Tuân, Ẩn thân thuật, Liệt Hoả Kiếm quyết của quá cố Lâm Đàm đại trưởng lão, tất cả kiến thức luyện đan. Từ ngày Dì Hoa ở lại Tu Chân Giới không ai chuyên về môn này nên Minh thấy Tuân cũng là người của Ngọc-Huyền Đan tông nên học môn này, sau này có thể giúp tông môn và có thể cung cấp cho mình ít đan dược.
Những năm vừa qua Minh không dùng đến đan dược bao nhiêu, kể cả số đan dược cho người khác dùng, ngay cả Dưỡng Nhan Đan cũng tặng cho thanh thông linh hầu... người bình thường quý trọng đan dược này, nhưng từ khi mẹ chàng Mai-Nhị từ chối không dùng nó thì chàng không xem trọng nó nữa.
Lê Tuân có thể xuất ra hỏa, chỉ là hỏa hầu còn kém, chất lượng cũng kém mới đầu chỉ là màu vàng, số lượng ít, duy trì không được bao lâu. Nếu duy trì lâu thì cũng miễn cưỡng luyện được đan dược cấp 1 cấp 2. Lê Tuân nhận được nhiều hơn những gì mình mong muốn khiến hắn cảm kích người bạn thân không thôi, trong lòng nhiều lúc cũng nghĩ ngợi nên nói ra:
- Mày đưa tặng tao bao nhiêu thứ tốt nhất, không đâu mua được. Tao cho đến bây giờ chưa làm cho mày chuyện tốt nào, tao không dám nói trả ơn nhưng sau này có chuyện gì cần tao thì đừng ngại nói ra một lời.
- Có đấy! Những khi tao đi vắng mày chẳng chiếu cố cho Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết là gì, mày hổ trợ bạn tao thì cũng như là làm chuyện tốt cho tao rồi.Mày với tao còn cần gì nghĩ đến chuyện ơn nghĩa làm gì.
- Ủa, hỗ trợ hai nàng là bổn phận của tao mà.
- Bổn phận nhưng cũng là tự nguyện, tự giác tóm lại hai nàng bình yên và trưởng thành như hôm nay cũng có công sức của mày.
Xong trung học rồi hay mày vào Hồng Mông Linh Châu giới tu luyện củng cố lại tu vi kim đan một ít. Thật ra Kim đan kỳ chưa phải là thời kỳ đi tranh cường mà là cần yên tĩnh một chỗ củng cố cho tốt tiến lên nguyên anh kỳ, sau đó mới đủ năng lực tranh đua với đời tung hoành thiên hạ... nên tao khuyên mày kiên nhẫn tiếp tục tu luyện tăng lên tu vi...Năm xưa tu vi của Mỵ-Điệp đã là Nguyên Anh sơ kỳ vậy mà còn dễ dàng gặp nguy, bây giờ tu vi nàng xem như tạm đủ để tung hoành..
- Vậy tu vi của mày đã đến trình độ nào?
- Tao cũng không rõ ràng lắm vì đường lối tu luyện của tao khác, tao phỏng chừng so với độ kiếp kỳ, đại thành kỳ gì đó...
- Vậy mày ở Tu Chân giới là vô địch rồi...
- Cũng khó nói lắm! Trên đời không hề có vô địch vì thỉnh thoảng vẫn có thiên sứ, tiên sứ hạ phàm hay cao thủ từ giới khác qua thông đạo mà đến, ai biết được tu vi của họ tế nào, nếu họ là thần nhân thì còn vô địch được sao?
- Có chuyện này hay sao?
- Đương nhiên, ở Việt Nam đây tao đã đụng hai cao thủ quỷ tu, hai tên bị tao hạ nhưng một tên trốn thoát kịp qua một dị giới, tao đuổi tới dị giới đó nhưng đáng tiếc không thấy hắn đâu nữa. Trước đó còn gặp Nguyên Anh kỳ...
- Cái gì? Quả thật có dị giới, vậy ở đó mày thấy gì?
- Chẳng có gì, ánh sáng thiếu thốn, không có người sống mà chỉ toàn là quái vật đủ loại... Còn ở Tu Chân giới tao cũng đã gặp một “Sơn Hà Giới” trong đó không biết có bao nhiêu cao thủ Yêu nhân và yêu thú...Sơn Hà giới này chắc không tương đương Hồng Mông Linh Châu giới của tao.. Vậy có biết bao nhiêu giới lớn nhỏ chẳng ai biết được. Tao trước sau gì cũng phải đi thám hiểm một phen nên nếu mày muốn đi thì phải tăng thêm thực lực đến ít nhất nguyên anh kỳ...
Lê Tuân nghe Minh nói vậy liền quyết tâm tu luyện nên chờ mấy ngày nữa lãnh bằng tốt nghiệp Trung học là vào Hồng Mông Linh Châu giới tu luyện. Hắn đối với dị giới rất hứng thú, rất tò mò muốn tận mắt xem nó ở dạng gì, mình có thể chinh phục được không? Bây giờ khoảng cách tu vi so với Minh thì cách quá xa nhưng nghe Minh nói nguyên anh kỳ trở nên thì đã có thể miễn cưỡng cùng đi thám hiểm thì mình còn hy vọng. Nghĩ đến công pháp độc đáo của Minh đưa cho, tu vi tăng thật nhanh, mình một là ở đây hay đi Tu Chân giới tu luyện thì có lẽ mau chóng đến đích Nguyên Anh kỳ..
Một lúc sau ba nàng đi chợ về, Minh lại đem Hồng-Linh về đưa tặng cho nàng con bạch khướu luôn, để hòng khi Bạch Khướu bị đánh cắp chàng quán trên mình nó một tia thần thức.
Hôm sau chàng vào Hồng Mông Linh Châu giới sửa lại bộ ẩn thân thuật phần tu vi khí chất hợp cho Hồng-Linh dùng, chàng thấy nhiều người đã biết mị lực của nàng nên nghiên cứu thêm cho người thuỷ linh căn và mộc linh căn, quyết định truyền thêm cho nàng ẩn thân thuật không những ẩn dấu tu vi hơi thở khí chất còn có phần khác nhằn lúc nguy hiểm có thể ẩn tàng thân mình phòng thân.
Lúc truyền cho nàng, Minh truyền cho nàng thêm môn Thanh Mộc quyết và dặn nàng tạm ngưng tập Hồng Thủy quyết, luyện Thanh Mộc quyết cho đến khi tương đương. Hồng-Linh hầu như mọi ngày cũng tiếp xúc với cây cối nàng thích ở ngoài vườn rau, sau khi nàng bắt đầu tu luyện Thanh Mộc quyết thì cảm giác ngay ngoài vườn rau mộc linh khí dày hơn một chút, nàng không ra vườn rau tu luyện mà chỉ cảm thụ một chút gần gũi, quen thuộc thoải mái. Ban đêm nàng tu luyện, nàng thử như mọi hôm mở Ngọc-Hồ ra tu luyện thì không thấy mộc linh khí, khi nàng bắt đầu hấp thụ mộc linh khí ở ngoài tụ đến thì nàng ngạc nhiên mộc linh khí tụ tập nhanh hơn khi hôm qua nàng không dùng Ngọc-Hồ. “Chẳng lẽ Ngọc-Hồ cũng trợ giúp mình tụ mộc linh khí hội tụ về đây.. Nàng không tìm hiểu nguyên nhân, miễn chung quanh có đủ mộc linh khí cho mình hấp thụ là được. Nàng cũng sợ mình hấp thụ hết mộc linh khí của vườn rau nên sáng sớm nàng ra xem thì cảm nhận mộc và thuỷ linh khí tại vườn rau vẫn như cũ không bị ảnh hưởng chút nào nàng mới yên tâm.
Ngày ngày tưới rau nghe khướu hót hưởng thụ đời sống gần thiên nhiên, lúc này Hồng-Linh được nghỉ hè, Minh về Đắc-Lắc chỉ dạy thằng Rần một chút, nó năm nay đã mười một tuổi niên khoá tới học lớp sáu. Con Diễm-Hồng vẫn gầy như hôm nào học khác lớp nhưng rất thích chơi với Rần, từ khi học lớp hai đã bên vực Rần. Trong lớp con bé mập mạp mũm mĩm Ngọc-Oanh bị Rần lúc trước dùng dây thung đạn mơ bắn, lúc đó nó thấy Rần tự nhận tội bị phạt, còn nhận thay cho thằng Tín, con bé chẳng những không giận Rần trái lại sau khi bị phạt đứng tấn lại rất thích Rần, thích tính can đảm và nhất là cái tư thế đứng trung bình tấn anh Rần, trông vững vàng làm sao nên thỉnh thoảng có quà gì ngon còn đem đến tận nhà cho Rần...Rần không để ý, ai cho thì cám ơn nên sau một năm hai đứa cũng thân với nhau...Ngọc-Oanh lâu lâu lại đòi Rần biểu diễn võ cho nó xem, hay bắt dạy đứng tấn và các thế căn bản...
Minh ở nhà thấy thằng Rần có hai cô bạn học thì ngạc nhiên, một đứa cao gầy, một đứa mập mũm mĩm...hai đứa học cùng trường biết nhau nhưng không chơi thân với nhau. Minh mặc kệ nó chỉ lo dạy cho Rần những thế lăn lộn dưới đất, khi thành thục thì nhảy lộn trên không. Lúc đầu Rần hoảng sợ nhưng tin tưởng phó thác vào Minh nên mạnh dạn lộn thử, cũng té đau nổ mắt đóm đóm cũng có khi nguy hiểm Minh dùng nhu khí nâng đở, điều chỉnh, sau giờ học nào cũng được Minh xoa bóp chữa trị cho khiến cả tuần học không lúc nào ngơi.
Đến ngày thi vào các đại học, Minh về Sài-Gòn trợ giúp Huyền-Trâm, Ánh-Tuyết, Toản và Diệu-Hương, cô gái Minh chọn ngồi bên mình thuở nào. Còn Tuân không thi vào đại học, đã vào Hồng Mông Linh Châu tu luyện. Khi hổ trợ xong chàng vào thăm Hồng-Linh thì thấy nàng buồn thảm, Minh ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì làm em buồn như vậy?
- Con chim Bạch-Tuyết của em bị người ta ăn trộm hai hôm trước...
Thì ra Hồng-Linh đặt tên cho chim bạch khướu là Bạch-Tuyết. Minh thấy nàng ủ rũ liền đến gần ôm ấp hôn nàng một lúc an ủi:
- Đừng buồn nữa! Để anh tìm lại cho em thử xem may ra đem về được.
Lần đầu tiên bị mất của, nàng xem Bạch-Tuyết như bảo vật sau Hồ-Ngọc và bảo giáp, Bạch-Tuyết với nàng như niềm vui hằng ngày, những lúc nghe tiếng hót của nó như được nghe một tiên khúc, diễm tình ca tuyệt diệu nên Bạch-Tuyết như niềm vui bất tận của mình bị mất khiến nàng tiếc đứt ruột, cả ngày ngẩn ngơ, ai hỏi gì cũng chẳng buồn nói.
Minh thả thần thức bao trùm bảy tám trăm cây số không thấy tông tích. Chàng liền dùng thần thức liên lạc với tia thần thức quán trên thân con chim thì nhận ra Bạch-Tuyết bị bắt đem sang tận Trung Quốc thảo nào kiếm hoài không thấy.
- Anh thấy dấu vết gì không?
- Thấy rồi, nó bây giờ không sao, ở một nơi khá xa trên một ngàn cây số. Em cứ yên tâm đi anh kiếm nó về dùm em.
Mấy ngày trước đó có chuyện gì không sao trộm đến thăm nhanh như vậy?
- Có, ba ngày trước có người vào nhà hỏi muốn mua chim, em từ chối không bán, họ đòi xem chim em cũng không cho. Chẳng lẽ người hỏi mua chim này có liên quan đến người trộm chim.
- Chắc không thoát khỏi liên quan. Hắn nghe tiếng hót đặc biệt của Bạch-Tuyết thì đánh giá được giá trị của nó nên đòi mua. Mua không được thì tìm cách bắt trộm..
- Em thật là vô ý quá, đáng lẽ có người hỏi mua chim thì phải nghi ngờ mà đề phòng mới phải, bây giờ đã lỡ.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=30