Hôm sau đi học ở trường có khách nước ngoài đến thăm, thì ra ba trong số năm người Đức Quốc chàng đã gặp mấy hôm trước còn đòi mua xe đạp của chàng. Thì ra họ dò xem lực học của các học sinh, vì muốn nhận một số sinh viên vào đại học bên Đức quốc đi học.
Vị hiệu trưởng đem danh sách ra giới thiệu những học sinh suất sắc của khối 12, điểm học lực cho họ, sau đó khối 11. Bất chợt họ nhình thấy hình của Minh thì kêu “Ồ” lên, kêu cả nhóm xem lý lịch hồ sơ học của Minh, lớp 1, 2, 3 năng suốt kém, ký ức kém, ở lại lớp hai lần, sau đó đổi trường nhảy lớp dẫn đầu, cấp 3 hai năm vẫn dẫn đầu khối toàn là tối ưu, phía dưới phê, chưa cố gắng hay chưa học hết sức.
- Này ông, học trò này điểm đã tối ưu, còn phê chưa cố gắng là sao?
- À, học trò này lạ lắm, đi chơi nhiều, bỏ học cũng không ít nhưng bài thi xuất sắc, kiến thức rộng, cái gì cũng thông, ngay cả kiến thức lớp mười hai đều biết, rõ ràng chưa tận dụng hết đầu óc vào việc học hành nên thầy chủ nhiệm phê chưa cố gắng là thế.
- Trò này năm nay cho thi tốt nghiệp được không?
- Có chút rắc rối nhưng giải quyết được.
- Nếu Lã Thanh-Minh này thi đậu thì chúng tôi đài thọ tất cả mời sang Đức quốc vào học đại học bên nước chúng tôi.
Hiệu trưởng cho người gọi Minh lên văn phòng nói chuyện, mọi người biết nhau nhưng Minh chưa biết hết tên, ông Marc Beier làm việc trong bộ giáo dục đại học, ông Bernhardt Schmidt bộ giáo dục ngành du học, ông Jörg mann làm trong bộ giáo dục ngành sức khoẻ thể thao.
Ông Marc Beier vui vẻ nói:
- Chào cậu Minh, chúng ta lại gặp mặt lại rồi. Không ngờ chúng ta có duyên như vậy phải không.
- Vừa rồi vị hiểu trưởng đã trình bày ý kiến của chúng tôi, vậy anh nghĩ thế nào?
- Tôi không biết về nước Đức của ông mấy, ông có thể giới thiệu sơ lược được không?
- Về địa lý thì chắc anh biết rồi, là một nước đào tạo ra biết bao nhân tài, anh cứ xem bao nhiêu nhà Bác học xuất xứ từ Đức Quốc thì biết, Einstein, Karlmax, Schumann, ngay vị Đức Giáo Hoàng của đạo công giáo hiện nay cũng là người Đức đó thôi… còn về kinh tế chính trị là một nước thì đứng đầu trong khối Âu Châu.
- Mấy ông mời tôi đi học còn đài thọ tiền sống tiền học vậy có điều kiện gì không?
- Cũng không có điều kiện gì khắt khe, nguyên nhân chính là chúng tôi muốn giúp nước Việt Nam đào tạo một số nhân tài. Điều kiện là giữ luật lệ như một người dân Đức, không phạm pháp, và mong những người du học cố gắng học thành tài, học cho xong chương trình. Sau này nếu tốt nghiệp thì có thể về nước, hay ở lại đi làm trong nước chúng tôi, cũng được hoan nghênh.
- Anh đã tính sau này làm ngành gì?
- Nghành gì à.. Tôi nghĩ tôi thích về khoa học kỹ thuật, động cơ Mechanic, Elektronic hay Informatic.
- Vậy anh từ từ quyết định ba ngày cho chúng tôi biết, chương trình học 4 năm, nếu giỏi thì có thể rút ngắn được. Đây là giấy hướng dẫn đầy đủ từ làm thủ tục giấy tờ đến học tiếng chuẩn bị.
Minh về nhà suy nghĩ cơ hội này khá đấy, được mời đi chơi miễn phí lại còn học đại học … Minh nói cho Tuân Huyền Trâm và Ánh Tuyết biết thì đứa nào cũng nói không nên bỏ qua cơ hội tốt.
Minh lại hỏi ý kiến mẹ thì mẹ mỉm cười khuyên:
- Con đã trưởng thành, đi đâu học cũng được nhớ lời mẹ dạy từ nhỏ làm theo là được, trên đường đời phải cẩn thận kẻo bị dụ dỗ sa ngã vào đường tội lỗi. Nếu có ai hãm hại con, con phải tha thứ cho họ, chúng ta là con người yếu đuối, ai cũng có lỗi lầm, nên ai có lỗi với con thì con phải tha cho họ, như vậy lỗi của con mới được người khác tha cho. Mẹ tin tưởng con nên con lấy cơ hội này đi ra nước ngoài học hỏi thêm tốt lắm.
- Còn mẹ ở nhà một mình thì sao?
- Mấy năm nay mẹ chẳng ở một mình là gì, còn có thể lo cho bọn trẻ mồ côi này, còn nhiều niềm vui. Con không cần lo lắng cho mẹ làm gì.
Tối đến Minh không quên thổi tiêu cho Hồng-Linh nghe, thường là một bản Thánh ca đúng lúc sau khi nàng cầu nguyện mỗi tối. Hôm nay chàng thổi từ Đắc-Lắc không biết cường âm có bị giảm nhiều không. Khi thổi xong không thấy nàng có phản ứng khác lạ mới yên tâm. Đêm nay Minh ngủ phòng mẹ, hai mẹ con lâu nay không nói chuyện, tâm sự cho đến một giờ sáng mới ngủ. Sáng sớm Minh về Sài-Gòn đi học.
Tối hôm sau chàng đến thăm Hồng-Linh nói chuyện du học, nàng tuy buồn nhưng thôi thúc Minh không được bỏ cơ hội. Minh an ủi:
- Họ nói bốn năm, nhưng với sức học của anh có lẻ chỉ khoảng hai năm là xong.
- Thôi anh đừng đoán non đoán già nữa, anh cứ ráng sức học xong và biết em mong mỏi đợi chờ là được rồi. Anh học bao lâu em cũng chờ được.
Hai người tâm sự chuyện học hành một hồi, bỗng nàng hỏi:
- Hôm qua anh thổi sáo từ phương khác phải không?
- Sao em biết? Em nghe thấy khác hay sao?
- Có chút ít, tiêu âm không rõ bằng trước, và âm nghe từ hướng khác đến.
- À, tối qua anh về thăm mẹ anh ở Đắc-Lắc nên thổi tiêu cách xa hơn và đương nhiên từ hướng khác.
- Xa như vậy hơn bốn trăm cây số mà vẫn nghe được, lạ thật.
- Hay mai này thổi từ Đức quốc em cũng nghe được không biết chừng..
- Anh lại nói đùa chọc em.
- Ah,, mình xuống bếp đi anh, em đang nướng mấy củ khoai, một chút nữa thì quên cháy mất…
Hai đứa xuống bếp thì Mẹ của nàng đã lấy khoai ra ngoài rồi. Nhìn mấy củ khoai mật chưa bẻ ra cũng đã thấy ngon, nước miếng chảy ra… Hồng-Linh nhìn chàng nhoẻn miệng cười nói:
- May mà mẹ để ý lấy ra không thì cháy mất.
Minh thấy bên cạnh bếp củi có năm sáu củ khoai nướng. Mẹ nàng cũng đã lên nhà trên rồi, dưới bếp không còn ai không gian chỉ dành riêng cho hai đứa.
Sau đó gắp đưa cho chàng một củ. Minh cầm củ khoai còn nóng hổi nhưng tay chàng không hề hấn gì, tự động toả ra hơi mát lạnh giải luồng nhiệt từ củ khoai truyền vào tay. Chàng nhìn nàng mỉm cười nói:
- Nhìn đã biết là khoai ngon rồi.
Sau đó không chờ thêm nữa hai tay xoa lăn củ khoai mấy cái, tro dính trên củ khoai lập tức rơi rụng hết xuống, chàng bẻ ra thì thấy củ khoai phía trong vàng ửng như mật ong. Chàng lại nói:
- Nhìn cũng đủ biết là ngọt rồi!
Sau đó không chờ nữa cắn một miếng. Quả nhiên khoai ngọt lịm, khoai nưóng vừa chín tới nên vỏ bị cháy bén, nhai vào cảm thấy chỗ mềm chỗ dai, chỗ giòn.
Chẳng mấy chốc củ khoai không còn một chút gì kể cả vỏ. Nhìn sang Hồng-Linh thì thấy nàng đang nhìn mình cười, nàng vẫn chưa ăn khoai… vội nói:
- Sao em không ăn đi, để nguội mất ngon.
- Còn nóng quá em ăn chưa được! Nhìn anh ăn khoai thấy mà thèm.
Nói xong nàng gắp cho chàng một củ nữa.
Minh không khách sáo ngốn luôn thêm hai củ nữa, thấy nàng vẫn chưa ăn chàng chộp luôn củ của Hồng-Linh hay tay xoa lăn hết tro đi sau đó đưa cho nàng nói:
- Thôi ăn đi, anh lăn hết tro sạch rồi đó và cũng không còn nóng đâu.
Hồng-Linh mỉm cười nhận lấy củ khoai ăn từ từ. Trong khi Minh lại xem nàng ăn khoai.
- Anh cứ nhìn người ta chằm chằm như vậy sao người ta ăn.
- Thì em cứ ăn đừng để ý đến anh là được. Nhìn dáng em ăn khoai cũng đẹp.
- Đẹp chỗ nào?
- Giống cô gái lọ lem… trong phim ba hạt dẻ.
Thì ra lúc này mặt nàng bị nhọ có chỗ bị tro và than dính lên.
Minh nhìn dáng điệu của nàng ăn như mèo cắn từng chút, mặt nhọ, hai mắt long lanh với làn tóc được cột lên tạm thời, đôi tay da trắng cầm củ khoai vàng tro đen lẫn lộn trông sắc màu tương phản làm nổi bật hình ảnh công chúa lọ lem ăn khoai nướng…
Minh đang trên đường về thì Đoan-Trúc gọi điện thoại muốn gặp chàng. Minh đến quán Hồ Giang gặp nàng.
- Có chuyện gì mà em làm bí mật thế?
- Có chuyện mới phiền anh đây. Chúng ta ăn uống xong rồi em nhờ anh chút việc.
Nàng gọi thịt nướng cho hai người, Minh gọi thêm hai ly rượu đỏ. Hai người dùng xong nàng mới trân trọng nói:
- Anh Minh, em có chuyện này van xin anh.
- Chuyện gì?
- Xin anh mau tìm cách cứu anh Phong nhà em.
- Anh Phong làm sao mà phải cứu.
- Anh Phong tử khi gặp Hồng-Linh về bị bệnh tương tư, không ăn không ngủ đến nay gần hai tháng người chỉ còn bọc xương, xuống gần hai chục ký, bây giờ chỉ còn bốn hai ký.
- Bệnh tương tư là do tự tâm gây ra sao mà cứu được, trừ khi tự mình cứu mình.
- Anh phải nghĩ cách cho em đi, bác sĩ thầy lang, kể cả bác sĩ tâm lý cũng bó tay rồi.
- Anh cũng không là bác sĩ sao cứu được ai.
- Em không biết, nói tóm lại anh phải cứu anh Phong…
Minh yên lặng suy nghĩ một lúc, hai mắt bỗng sáng lên, “ tên Phong này bị hình ảnh Hồng-Linh in vào tâm trí xoá không được, quên không xong, càng cố quên tương tư càng thấm sâu, bệnh càng nẵng. Không dè lại có người si tình như thế, ta cứ xoá luôn một đoạn ký ức của hắn là được…”
- Thôi để anh thử một lần, anh Phong bây giờ đang ở đâu?
Trong một nhà thương nơi an dưỡng, Minh xem đồng hồ thì thấy đã gần giờ thổi tiêu cho Hồng-Linh nghe nên nói vậy chúng ta hẹn hai tiếng sau ở trước cổng nhà thương đó.
- Cám ơn anh Minh…
- Em cũng đừng hy vọng quá nhiều..
Đoan-Trúc vội thanh toán tiền ăn rồi hai người chia tay.
Minh về phòng mình suy nghĩ chuyện của Phong, chuyện này cũng không phải tại ta, không phải tại Hồng-Linh cũng không phải tại hắn, mà tại cơ duyên dun rủi. Không ngờ Phong tinh thần lực tâm linh yếu như vậy, qua không nỗi bệnh tương tư dày vò. Chàng lấy Thanh-Vân tiêu ra thổi cho Hồng-Linh nghe sau đó ôn lại khúc thanh tâm khúc…
Hai tiếng sau đến đã thấy Đoan Trúc chờ ở cổng rồi. Nàng dắt Minh đến trước cửa phòng nói:
- Chính là phòng này.
Minh nhìn vào cửa phòng một chút nói:
- Chúng ta không cần vào phòng ngay, mình ra ngoài kia nói chuyện đi.
- Không vào phòng sao xem bệnh được.
- Em cứ tin tưởng đi, anh đã nói giúp thì giúp không phải lo lắng.
Hai người trở ra ngoài, thực ra Minh đã dùng thần thức quan sát Phong rồi, bây giờ cũng không cầnphải gặp mặt. Chàng dẫn Đoan Trúc ra ngoài đến một thảo cầm viên gần đó nói:
- Bây giờ anh thử dùng âm nhạc chữa hắn xem sao.
Đoan Trúc nghe vậy nghi ngờ không nói gì nhìn vào Minh thì thấy chàng lấy ra một cây gậy màu xanh, đưa lên múa một cái biến thàn một câu tiêu. Chàng trịnh trọng đưa cây tiêu lên môi thổi, tiêu âm đưa vào phòng Phong hắn đang khổ sở nghe thấy tiếng tiêu cũng không để ý, rồi bất ngờ bị tiếng tiêu xâm nhập lúc nào không biết, tinh thần hắn đang căng thẳng cực độ thì tiếng tiêu len lỏi vào tâm trí, hắn cảm thấy mơ hồ cảm giác mình như ở trong cõi thiên thai, trong đó cảnh tuyệt đẹp có tiếng chim hót, tiếng ve sầu não ruột, lại còn có tiếng gà gáy trưa từ đàng xa vọng lại. Tinh thần hắn vô tình lúc này được dịu lại, nghỉ ngơi hắn thấy phía trước giữa hai cây có chiếc võng, sẵn người đang uể oải nên đến đó nằm nghỉ, rồi giấc ngủ đã đến lúc nào không hay.
Minh dừng thổi tiêu nói:
- Mình đì vào xem anh Phong được rồi. Anh Phong đang ngủ ngon nên phải nhẹ chân kẻ hắn bị đánh thức đấy.
Đoan-Trúc không nói gì nghĩ „chẳng lẽ tiêu khúc vừa rồi là khúc nhạc ru ngủ?“ nàng âm thầm theo sau vào phòng quả nhiên như anh Minh nói, anh Phong đang nằm trên giường ngủ ngon. Minh ra dấu cho nàng ngồi xuống còn mình cũng xếp bằng tĩnh tọa dưới đất. Minh đưa thần thức của mình vào thức hải Phong xoá một đoạn ký ức liên quan đến Hồng-Linh và mình, sau đó rút lui. Khoảng nửa tiếng chàng đứng dậy ra dấu cho Đoan-Trúc ra khỏi phòng.
Ra đến cổn chàng nói:
- Anh Phong bị anh xoá những ký ức liên quan đến Hồng-Linh em và tất cả những người thân không được nhắc Hồng-Linh hay tên anh cho hắn, vậy hắn mới giúp anh Phong khỏi hẳn được. Nhớ đấy.
Đoan-Trúc nghe vậy ngơ ngác nghĩ „vậy cũng được hay sao…khó tin quá“ nhưng không dám nói ra chỉ gật đầu nói:
- Cám ơn anh…
- Thôi anh về đây, em cũng đi về nghỉ đi, anh Phong sẽ ngủ trên mười tiếng đồng hồ là ít… sau đó dậy ăn, mai em chuẩn bị đồ tốt đi.
Minh về suy nghĩ, giả như một người chịu được tâm bệnh dằn vặt cuối cùng tự vượt qua khỏi thì tâm lực của ngườì đó càng được củng cố biến thêm cường mạnh, trường hợp Phong đáng tiếc không thể duy trì thêm đượcm thành ra công lao khổ cực hai tháng nay trở thành không. Thật đáng tiếc cho hắn…