Minh rời nhà nàng thả bộ nhẩn nha trên con đường về, bỗng một chiếc Honda dừng trước mặt chàng, hai thanh niên nhanh nhẹn bước xuống, dựng xe một bên tên to con hung dữ, khí thế mười phần hùng hổ bức người, bước sát mặt Minh hai cái mũi chỉ còn cách nhau một phân hỏi:
- Mày có phải là thằng Minh cả gan cua em Hồng-Linh của tao không?
Minh đứng yên ánh mắt không chút nhượng bộ:
- Tao cua ai việc gì đến mày, giọng điệu của mày nói chuyện cũng đủ biết mày tư cách không có…
- Thằng khốn nạn, tao cho mày biết “Hồng-Linh là của tao, bất cứ thằng nào muốn cua thì phải bước qua xác của tao đã.”
- Xác mày cũng đáng để tao bước qua ư? Hừ! Mày chỉ là đồ con cóc ghẻ mà dám ở trước mặt ta dương oai.
- Nó còn dám phản kháng kìa.. Thịt nó đi anh Hai…
- Từ từ, chú mày chớ vội…
Vừa nói tới đây nắm đấm đã nhắm cằm Minh múc lên, hai người đứng sát nhau nên anh Ba tưởng rằng cú đấm múc của mình đối thủ cũng như bao tên khác không sao tránh né kịp. Nhưng đáng tiếc hắn đánh giá quá thấp đối thủ, quyền còn cách cằm đối thủ ba phân, cổ tay đã bị tay đối phương nắm lấy từ lúc nào. Hắn lấy hết sức bình sinh giật tay về, đúng lúc Minh đẩy hắn khẽ một cái, hai lực đạo lồng vào nhau khiến hắn bắn ra sau ngã lăn lộn năm sáu vòng nằm xoài ra đường.
Minh đứng đó mỉm cười nói:
- Mày quá yếu, đứng còn chưa vững còn đòi kiếm tao dương oai dọa nạt. Thật là làm trò cười.
Minh quay mặt định bước đi, thì thần thức thấy đối phương bật đứng dậy, trong tay cầm một con dao găm từ bao giờ. Hắn xông đến nhằm vai Minh đâm chéo xuống. Minh nhanh nhẹn xoay người lại ngược chiều thế đao, ba ngón tay chụp vào lưỡi con đao khiến thế đao đâm bị ngăn chận trong gọng kìm của ba ngón tay...
- Đâm lén tao ư, mày chậm quá….
Anh Ba thấy lưỡi đao bị ba ngón tay đối phương kẹp chặt đang định rút thì lưỡi đao nóng như than bất giác bật một tiếng.
- Á!
Tay buông con dao găm, xoa bóp nhìn vào bàn tay bị phỏng sưng phồng tím rất dọa người, hai mắt lại nhìn chằm đối thủ, thì thấy con dao găm đỏ rực, sau đó chảy thành một cục sắt vụn nhỏ đen xấu xí…
- Mày còn không biết điều nữa thì tao đốt mày. Lúc đó thân mày, xương mày không biết có cứng chắc được như con dao này thành cục không hay thành tro? Cút đi!!!
Trần Tiếu ôm tay lên xe, tên kia chứng kiến đã run sợ, vừa nghe Minh nói “cút đi” liền lên xe hồi hộp đề máy chờ anh Ba lên xe. Minh dùng thần thức theo dõi chiếc xe thì chẳng mấy chốc quẹo vào ngõ hẻm chạy thẳng vào trong sân trước nhà kêu gọi người nhà ra, hai thằng em cũng ra, một đứa chạc tuổi Minh tên Huy còn đứa nhỏ khoảng 16 còn trong tuổi thiếu niên tên Hoàng.
Huy hỏi anh:
- Ai! Ai đã đánh anh hư bàn tay thế này nói em trả thù cho..
- Phải đó anh Ba, chúng ta đông người sợ gì…
- Không được đâu, mình đánh không lại đâu, đối phương lợi hại lắm, cả sắt thép hắn còn bóp nung cho chảy thành cục….
Hoàng nóng vội:
- Anh Hán, anh mau lấy xe chạy trước chỉ đường kiếm tên kia cho chúng em đi…
- Mấy con đừng đi kiếm chuyện gây sự đánh nhau nữa!
Minh thấy một thiếu phụ từ trong nhà bước ra ngăn cản khuyên ba người con trai.
Hoàng phân bua:
- Mẹ xem anh con bị người ta đánh bị thương, con phải đi báo thù…
- Ba anh em chúng con cũng đã đánh bao nhiêu người bị thương, nếu người ta đến báo thù thì sao trả cho hết…
Hoàng quả quyết:
- Họ không dám đâu mẹ, còn tên này con nhất định phải kiếm nó báo thù…
Bỗng mọi người nghe rõ như trước mặt:
- Khỏi phải kiếm tao, tao đã đến tận nhà cho mày trả thù đây!
Mọi người nhìn ra cổng đã thấy một thanh niên khoan thai chậm bước vào sân nhà, dáng điệu cử chỉ khinh thường tám phần thách thức, khi bước đến gần chỗ Hoàng, thì thằng Hoàng xông đến chân đá mạnh vào đối phương.
Minh bước chéo qua bên trái tránh chiêu đá của Hoàng, chân vừa qua người chàng bước tới xoay người chân nhằm bàn tọa Hoàng xuất một đá.
- “Bộp, ầm”
Thằng Hoàng thân bay bổng ra đàng trước bảy tám mét đụng vào hàng dậu râm bụt rớt xuống đất nằm bất tỉnh. Thằng Huy từ trong cầm một cây gậy ra nhảy lên cao nhắm đầu Minh đập xuống, Minh bước qua một bên tránh “ầm”, gậy đập xuống đất khiến bụi đất bay mịt mù. Huy thấy đối phương né tránh thế đập lại điều khiển cây gậy nhắm đầu đối phương đánh chéo lên thì bị đối phương tay chộp nắm được đầu gậy.
Trần Tiếu thấy nguy vội hét:
- Mau buông gậy, Huy!!!
- Á a…
Đồng thời mùi khét của gỗ cháy cùng cây gậy biến thành than rồi ra tro thành bụi rơi xuống đất. Thằng Huy ôm hai tay nhìn lại thì thấy bị bỏng sưng lên bầm tím giống như anh Ba chỉ khác là mình bị cả hai tay...
Bà Mẹ chạy ra lại chỗ thằng Hoàng nằm thấy Minh tiến lại thì tưởng Minh muốn kết liễu con mình vội năn nỉ:
- Xin tha mạng con tôi….hu hu.. xin tha thứ cho chúng nó!!
- Chúng mày yên phận đi, đừng để lần sau tao gặp được….
Minh về báo cho Mai-Nhị lời mời của ba mẹ Hồng-Linh, sau đó vào Hồng Mông Linh Châu giới điêu khắc mấy món làm quà cho Hồng-Linh, vừa rồi nàng thích cái trâm cài tóc chàng đã ghi nhớ mẫu bây giờ chỉ cần chọn tài liệu… Minh xem các loại đá quý mình có thì vẫn chưa thấy nguyên liệu vừa ý chàng dùng thần thức quét một vòng thấy tảng đá bị ba con dị thú đập bể hôm nào vẫn còn đó chưa ai dọn thì lẩm bẩm: „Mấy tên lười này, đá vụn để ngổn ngang nơi đây không dọn.
Thằng Ba tên thật là Trần Tiếu, nhà hắn có bốn anh em trai, anh lớn đã lập gia đình nên an phận làm ăn không còn quấy phá xóm làng nữa, còn ba thằng em nối tiếp tính ngang ngược, còn hơn đàn anh, đánh lộn như côm bữa khiến ai cũng ngán sợ. Nửa năm trước có một tay cũng thích đánh lộn trong thôn bị thằng Ba đâm lén một dao vào đùi, khiến máu chảy lênh láng phải đem đi nhà thương khâu bốn mũi làm thanh thiếu niên vùng này đều chạy mặt. Hai năm trước hắn nhìn thấy Hồng-Linh thì mê như mất hồn, sau đó tuyên bố “Hồng-Linh là của ta, thằng nào cua thì phải bước qua xác tao.” Sau đó cũng có mấy trận tranh giành nhưng đều ngán Tiếu nên bỏ cuộc.
Sau đó cũng đến phiền Hồng-Linh nhưng bị anh và anh họ của Hồng-Linh cảnh cáo. Họ cũng người luyện võ nên không ngán sợ tên Tiếu này nên sau đó Hồng-Linh được yên ổn một thời gian. Thỉnh thoảng lại có thanh niên ngấp nghé Hồng-Linh thì Trần Tiếu lại đến tìm cách đuổi… nên hôm nay đụng Minh..
Minh về nhà vào phòng mình một lúc vào Hồng Mông Linh Châu giới kiếm nguyên liệu làm quà tặng cho người yêu, hắn đi ra ngoài cung điện buông lỏng tâm thần, nhàn nhã thì thấy trên đường một đống đá vụn, Chàng xem thì ra viên đá chàng đã mua ở chợ trời Tu Chân giới, hôm trước bị ba con lôi thú đập bể, sau đó không ngờ bọn chúng cũng chẳng thu dọn đi. Minh lẩm bẩm
- „Thật là…phải hầu hạ bọn ranh này.“
Minh đến đó cầm một mảnh vụn lên thấy vân đá đen bóng óng ánh phản chiếu ánh sáng trông rất đẹp. Minh đem thần thức vào phân tích cấu trúc thì buột miệng „Hắc Kim Cương thạch“ vui mừng cười ha hả, sau đó thu hết vào trữ vật nhẫn của mình…
„Tưởng là đồ bỏ ai dè cũng là bảo vật….“ Minh về cung điện ngồi xuống suy nghĩ:
Nếu dùng nguyên liệu này không làm trâm cài thì nặng quá, vậy lấy ít sừng thú làm rồi dùng hắc kim cương thạch bọc bên ngoài có lẽ tốt nhất. Trong trữ vật nhẫn chàng còn nhiều sừng thú không biết loại thú gì, chàng thấy nó mầu vàng liền lấy đại ra bắt đầu luyện chế phôi trâm tạo hình dáng đúng mẫu, chàng lại làm một lớp cách nhiệt bọc phía ngoài, sợ khi làm lớp bọc bằng hắc kim cương thạch làm hư, cho chắc ăn chàng còn chuẩn bị một ít Hàn Thủy trong hồ kia. Chàng vừa luyện thạch sắp thành hình liền phun hàn thuỷ trên trâm phôi sau đó lấy lớp hắc kim cương bọc vào, vừa thành liền thối hỏa bằng băng khí và hàn thủy phụ trợ… Đây không phải là pháp bảo nên phần khải linh bỏ hẳn. Minh cầm cái trâm lên thì thấy ó óng ả, bóng láng như gương lại có những điểm phản ánh sáng, chàng cầm lên thử mở đóng thấy cơ cấu đóng mở hoạt động như ý….
Chàng lại dùng nguyên liệu luyện thành một cái hộp đựng, dùng hai loại tiểu trận pháp khải linh. Nếu người không biết thì đừng mong mở ra được…Minh thử lại xem đóng lại rồi mở ra thì một hàng chữ hiện ra trước mắt, „Kỷ vật dành cho người yêu dấu Hồng-Linh! Thanh-Minh. 23.12.2010“ Chữ hiện ra trong vòng 10 giây rồi biến mất…
Minh ra khỏi phòng thì thấy sáu tiếng qua đi. Bỗng con Thanh Thông Linh Hầu xuất hiện trước mặt, rồi nhảy lên vai đứng. Minh tò mò hỏi:
- Mấy năm nay ở đây mày đã làm được chuyện gì rồi…
Tiểu Hầu vội nhảy xuống dẫn đường, Minh đi theo đến phòng cất rượu vừa bước đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng nặc khiến chàng chưa thử đã thấy nước miếng tiết ra một chút. Tiểu Hầu đư cho Minh một hũ, chàng cầm lấy mở ra thì thấy rượu màu đỏ thẫm hương rượu bốc lên khiến chàng không nhịn được hớp một ngụm, thấy nồng độ khoảng 20 độ, vị mận ngọt dễ uống. Thứ này cho đàn bà con gái chắc rất thích…
- Rượu ngon, được tao nhận một hũ…
Tiểu hầu lại đưa cho chàng một hũ khác, chàng thử thì không biết là loại gì nồng đến 47 độ, uống vào muốn cháy cổ đáng chát sau đó mới dịu lại. Bỗng một luồng hỏa khí trong người bốc lên nguyên khí tự đan điền tự động vận hành mãnh liệt như thác lũ, Minh cả kinh vội ngồi xuống kiềm chế nội chiếu thì thấy Thánh Anh phân thân ở đan điền thức tỉnh, quang ảnh chói lòa dáng điệu vui vẻ hấp thụ hỏa khí từ rượu tinh túy… Tình trạng kéo dài nửa tiếng mới dứt. Minh thấy nguyên khí trong người ổn định trở lại mới thở phào than „Thứ tốt! Còn mạnh hơn Hỏa Nguyên Đan... Thật làm cho người ta giật mình… Thứ này không thể để cho người thường dùng được, không thì kinh mạch nổ mạnh, hay tự hỏa thiêu mất.. Khi nào cho thằng Tuân mất giọt xem phản ứng ra sao…“
Minh đứng lên thu hũ rượu thì thấy tiểu hầu lại đem một hũ khác đến, Minh mở nắm ra thì khí lạnh bốc sương tràn ra, hương nồng vừa hít vào lồng ngực liền cảm thấy cả người khoan khoái, thần thanh, khí sảng… Minh cũng không chờ lâu uống một ngụm nhỏ, chàng biết là thứ rượu mãnh liệt nên không dám uống một ngụm lớn như lúc vừa rồi. Quả nhiên, rượu vừa trôi qua khỏi cổ liền cảm thấy như mình vừa nuốt một tảng băng, cả người đóng băng, nguyên khí từ đan điền vội vàng phản ứng, mấy luồng chân khí từ Hồng Mông Linh Châu cũng thức tỉnh phản ứng theo kinh mạch hợp với nguyên khí từ đan điền toả ra khắp cơ thể, đi đến đâu cơ thể thoải mái đến đó,, xương cốt vang lên liên hồi những tiếng lắc cắc như bắp rang, trong chốt lát bao nhiêu ẩn thuật bị phá hết. Minh nhìn lại cơ thể bên ngoài thấy da mình trở lên trắng hồng, thân cao lên thêm ba phân nữa… thành 1m78. Minh nhìn thân hình của mình thay đổi thì cảm thán, thứ rượu này quá tốt tác dụng còn hơn tẩy tủy hay hoán cốt đan… May mà vừa rồi thận trọng chỉ uống một ngụm nhỏ..
Vừa đứn lên cất hũ rượi tiểu hầu lại đem một hũ khác, Minh mở nắp ra thấy màu rượu đỏ như máu, linh khí dày đặc, chàng vội vàng đậy nắp trả lại cho tiểu hầu nói:
- Thôi hôm nay thử ba hũ thôi… Tao sợ mày rồi. Lần khác tiếp tục…
- Tiểu hầu nhe răng cười nham nhở.
- Rượu mày cất khá lắm ngoài mức dự đoán của tao, mấy thứ này mà đem ra đãi khách phì phải pha loãng ra, nếu không thì xảy ra nạn giết người tập thể…
Tiểu hầu gãi đầu tỏ vẻ không hiểu…
Minh thầm nhủ „Thứ này tác dụng như rượu thuốc cực mạnh chứ không phải rượu uống giải sầu, hôm nào dặn nó làm một ít rượu thường để đem ra đãi khách. Thanh Thông Linh hầu này tài làm rượu độc đáo, nhưng không biết tài hái quả thế nào. Hôm đó Mộc đại ca nói tài thứ ba là tìm hái dị quả, có lẽ mấy hai hũ rượu vừa uống là từ kỳ hoa dị thảo hay dị quả hiếm có nó tìm hái được rồi đem về chưng rượu. Hôm nào đến Amazon để nó kiếm xem trong đó có thứ gì giá trị không.“
Minh vỗ về tiểu hầu khen một lát rồi kiếm hai chai 0,75l san rượu mận sang. Mỗi hũ rượu mận này là có thể dùng biếu bố mẹ vợ tương lai được… nhưng cũng phải đem về cho mẹ uống thử trước..
Minh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới rót rượu mời mẹ. Mai-Nhị không để ý uống hết, Minh quan sát kỹ thấy da mặt mẹ hồng lên, chàng quan sát huyết mạch, kinh mạch nhận thấy bình thường như người uống rượu mạnh thôi không mãnh liệt như hai hũ kia.
Mai-Nhị uống ly rượu thấy người nóng lên bừng bừng, lúc này mới biết là loại rượu mạnh, vì khi uống chỉ thấy ngọt êm dịu nhưng khi nuốt xuống rồi thì huyết mạch tự nhiên vận chuyển nhanh hơn, nhịp tim tăng lên một ít.
- Rượu ngon, thứ này ở đâu?
- Con có chuẩn bị sẵn hai chai, mai đem đi biếu. Mẹ còn muốn uống nữa không con còn nhiều…
- Thôi .. uống thêm say mất, mẹ còn phải chuẩn bị một số việc….
- Mẹ cần con phụ gì không?
- Việc phụ nữ thôi, mẹ muốn mua một món nữ trang…
- Mẹ định mua cho Hồng-Linh à, con cũng đã chuẩn bị một món…
- Đâu đưa mẹ coi.
Minh đưa hộp đựng huyềm trâm cho mẹ xem. Mẹ loay hoay một hồi mở thử không được. Minh vội nói:
- Đây cũng là một đặc điểm đặc biệt của cái hộp. Mẹ xem con mở…
Chiếc hộp mở ra, hàng chữ xuất hiện „Kỷ vật dành cho người yêu dấu Hồng-Linh! Thanh-Minh. 23.12.2010“ . Mai-Nhị xem ngạc nhiên ngẩn người, thấy bên trong một chiếc trầm màu đen tuyệt đẹp.
- Thứ này con mua ở đâu?
- Con vừa luyện chế ra..
- Không được kỹ vật con tặng được rồi, mẹ cũng phải tặng cho nó một món.
- Vậy con đi sắm với mẹ, nếu có điểm chưa vừa ý con xem mẫu rồi về sửa hay luyện chế…
Hai mẹ con đi quả nhiên chọn được lắc đeo tay nhưng mẫu mã , màu sắc không vừa ý, Minh ghi nhớ những điểm mẹ muốn sau đó còn đề nghị:
- Hồng-Linh là người ngoan đạo, hay lần chuỗi, hay để con luyện chế vòng tay nhưng bẳng chuổi hạt màu hồng nhạt và xen lẫn màu trắng. Mẹ thấy sao…
- Ừ, những đặc điểm mẹ muốn con đã biết rồi, còn cấu tạo bằng chuỗì hạt cũng hay…. Con thử luyện chế đi..
Minh lại vào Hồng Mông Linh Châu giới luyện, chế, nguyên liệu, ngọc thạch và hồng thạch chàng còn nhiều chàng cũnh làm thêm hộp đựng, sau đó lại làm một bộ cho mẹ màu nâu.
Minh đem ra mắt cho mẹ xem thì Mai-nhị ngạc nhiên đeo thử, thấy vòng tay có ba vòng co giãn khi tháo ra hay đeo vào. Khi đeo vào cảm thấy dễ chịu như vòng tay toả ra một loại khí tức đặc biệt. Bên ngoài nhìn thật lạ mắt… Mẹ lại lấy vòng mầu nâu đeo thử thấy tác dụng cũng như vậy nhìn Minh hỏi:
- Cỗ này con làm cho mẹ phải không???
- Vâng, lâu nay con chẳng có gì tặng mẹ, nhân dịp này con kính tặng mẹ một món.
- Cám ơn con. Thật ra từ khi bị tai nạn xảy ra, mẹ đã được chị em tu sĩ cứu giúp, yên ủi lại giới thiệu đạo Chúa cho mẹ, mẹ thấy dân Êdê của mẹ nhận Thượng đế là cha, khi biết đạo Chúa thì mẹ nhận ra Chúa và vị Thượng đế là một nên mẹ vui lòng nhận học và vào đạo. Từ đó tâm hồn mẹ mới được an vui, thanh thản, chẳng còn lo sợ…một điều an ủi, cần tạ ơn Thượng đế là con sau đó bình an trở về, sau này chỉ cần con sống cho phải đạo là mẹ mừng rồi…
- Vâng, những gì từ nhỏ đến nay mẹ dạy dỗ con đều nhớ và làm theo… Mẹ tốt lành của con… Mẹ lại ra sức chăm lo cho các em nhỏ mồ côi một cách vô vị lợi làm con cảm động thêm.
- Đó là niềm vui của mẹ, so với lúc mẹ còn đi dạy học thì hạnh phúc hơn nhiều…
Hôm sau mười giờ sáng, Minh thấy mẹ vận bộ đồ mới trông trẻ ra mấy tuổi, trông không kém thời còn dạy học nên cười nói:
- Hôm nay trông mẹ đẹp lắm, tuổi chừng ba mươi…
- Đẹp làm cái gì, mẹ sắp trở thành bà già rồi…
Mấy đứa nhỏ hôm nay được nghỉ học nghe trong nhà nói chuyện vội chạy vào xem đều trơ mắt lên nhìn… trầm trồ:
- Chúng mày mau lại xem, hôm nay mẹ Mai-Nhị trẻ đẹp hẳn lên mười tuổi.
Minh nhìn kỹ mẹ so với hôm qua có chút bất đồng, đúng là có thay đổi. “Hay là ly rượu hôm qua cũng có tác dụng phản lão hoàn đồng..”
- Mẹ thử soi gương xem có thấy mình trẻ ra không?
Mai-Nhị nghe vậy cũng bước đến trước gương, nhận thấy đúng là mình có phần trẻ ra nhưng không nghi ngờ gì đến ly rượu hôm qua, chỉ tưởng vận quần áo mới có tác dụng như vậy..
- Mẹ thấy vẫn bình thường không có gì lạ…
Mai-Nhị dặn dò mấy đứa lớn coi nhà, buổi chiều nàng sẽ về rồi cùng Minh ra khỏi nhà.
Đi đến chỗ đường vắng Minh xuất Tạc đao số ba ra biến thành phi đao lớn rộng sáng ngời, rồi mời mẹ lên, chàng cẩn thận bố trí ngự trận ngăn gió rồi ẩn thân bay lên. Mai-Nhị từ nhỏ đến bây giờ chưa được đi phi cơ, bây giờ đứng trên thanh đao bay lên lúc đầu giật mình, sau lại thấy mình như ngồi trên thảm êm ái. Nàng nhìn xuống phía dưới, cây cối, nhà cửa còn có thể thấy đường xá ngoằn nghèo, xe cộ nối đuôi nhau như những con rắn uốn mình chuyển động. Minh biết mẹ ngồi trên phi đao lần đầu nên cũng cố tình giảm tốc độ tối đa, đến mười hai giờ kém năm phút thì đến.
Minh đem thần thức quét vào nhà thì ngạc nhiên thấy trong nhà đầy người, tiếng nói tiếng cười xôn xao vui nhộn khác hẳn bình thường, chàng nhận ra có bốn cô gái ngoài Hồng Linh chị Dũng còn hai cô gái lạ xinh đẹp không kém Hồng-Linh. Trên nhà có ba thanh niên, Minh đoán là ba anh của Hồng-Linh và hai ông bà giáo Thông, ba mẹ Hồng-Linh…”Hôm nay hội tụ gia đình nhà nàng!!”
Hai mẹ con Mai-Nhị vừa vào cổng hai ông bà Thông đã ra tiếp đón chào hỏi rồi dẫn vào nhà ngồi xuống nói chuyện, Minh chào hỏi xong đến nói chuyện với ba thanh niên đúng là ba anh của Hồng-Linh, anh Tâm, anh Dũng, anh Chí. Trước nay chàng tưởng anh Dũng là cả thì ra lầm. Tất cả có bốn người anh Hùng, Tâm, Dũng, Chí. Anh Hùng chết từ thuở nhỏ. Bây giờ anh lớn là anh Tâm 27 tuổi, anh Dũng 25, anh Chí 21 rồi đến cô út Hồng-Linh 17 tuổi. Ba anh này không ngờ thầy mẹ gọi về xum họp gia đình, đúng dịp tiện lợi có người muốn lễ xem mắt em út Hồng-Linh. Ba người ở trọ chung một nhà đi làm ở Sài-Gòn nên nhanh nhẹn trở về, đang còn ngạc nhiên thắc mắc, thày lại nói: “thằng Tâm, thằng chí nếu có bạn gái thì chở về luôn cho thầy mẹ biết mặt.” Anh Dũng thỉnh thoảng về thăm vợ nên nghe vợ kể biết Minh một chút…
Hôm nay tận mắt thấy thằng em rể tương lai, phong độ chững chạc hơn mình tưởng tượng, khí chất thượng thừa, ăn nói lịch sự dễ gần gũi. Thân hình cao lớn hơn mình đôi chút..Anh Dũng hỏi:
- Nghe nói em đang được đi du học, bây giờ thế nào, khoảng bao giờ xong?
- Vâng, em vừa học xong học kỳ 1, học ở đó quả khó hơn ở trong nước, em dự đoán khoảng ba năm thì xong.
- Ở đó em có gặp ai người đồng hương không?
- Có một lần, nhưng thật xui xẻo gặp ngay một cô kiêu ngạo, tự cao.
- Chuyện này từ từ, anh nghe Việt kiều ở bên đó không ít, họ phần đông lịch sự chứ không kiêu ngạo như người em đã gặp đâu.
- Mấy anh ở Sài-Gòn làm việc gì.
- Anh và anh Tâm làm nhân viên trong nhà băng còn thằng Chí vừa thi tốt nghiệp xong còn đang phải làm thực tập..
- Anh Chí thực tập ở đâu?
- Thực tập hãng FPT, anh không giống anh Tâm, và anh Dũng thích ngành IT thông tin hơn.
- Vậy ngành anh học là Informatic phải không?
- Đúng, sao chú cũng biết…
- Em cũng đang học Informatic nhưng có lẽ bất đồng vì phần của em là tin học kỹ nghệ (Technic Informatic), của anh chắc là về tin học kinh tế.
Nói chuyện đến đây Minh đã thấy Hồng-Linh từ trong bước lên phòng khách, hai tay cầm khay nước trà. Hôm nay nàng vận đồ màu xanh dương lợt, mặt trang điểm qua loa, môi son, trông đẹp như một tiên nữ.
Nàng xấu hổ không dám nhìn Minh, khoan thai chào Mai-Nhị sau đó đặt ly rót trà mời Mai-Nhị, sau đó lần lượt rót hai ly mờì thày mẹ.
Mai-Nhị thấy nàng đẹp hơn mình thời trẻ rất nhiều, khuôn mặt trái xoan, cân đối, da nhẵn nhụi trắng trẻo, giọng nói trong thanh, dáng yểu điệu thùy mị, cử chỉ nhanh nhẹn vững vàng, khi gần kề thoảng mùi hương hoa hồng.
Hồng-Linh rót trà mời xong đang định cầm khay đi xuống. Anh Chí chọc:
- Còn mấy anh, em không rót trà mời à…
- Mấy anh chịu khó chờ ba chục năm nữa, sẽ có người khác mời…
Nói xong nhanh nhẹn đi vào…
- Ừ, cô út năm nay lanh lẹ hơn trước khá nhiều….
Thôi mình đi ra đàng sau nói chơi, để yên cho người lớn nói chuyện. Ra phía sau, gặp các chị, hai anh Tâm, và anh Chí thay phiên nhau giới thiệu bạn gái của mình cho Minh, Nghi-Dung và Mai-Thương. Hai cô kia nhìn Minh đánh giá thấy thanh niên trước mặt, dáng người cao ráo, trông bình thường không kể là đẹp trai người trẻ măng nhưng cử chỉ chững chạc, khoan thai, ánh mắt kiên định, mặt sáng sủa. Bỗng chị Dũng lên tiếng:
- Ủa, Minh hôm nay em bỗng cao lớn lên nhiềư thì phải…
Hồng-Linh nghe vậy cũng nhìn kỹ Minh, cũng thấy chàng cao hơn hôm qua.
- Đêm qua em có uống mấy ly rượu thuốc thì thân thể lớn lên một chút chắc là trưởng thành thời kỳ cuối.
- Không phải đâu, anh nghe nói, đàn ông con trai tuổi phát triển đến năm 21 tuổi.
- Vậy đàn bà con gái thì sao?
- Anh đoán lớn đến 19 tuổi.
Hồng-Linh vội nói:
- Vậy em còn có cơ hội….
Anh Chí cười hỏi:
- Em lớn chưa đủ hay sao? Con gái lớn quá không đẹp đâu.
- Em không cần biết, anh Minh lớn thêm, em cũng muốn lớn thêm.
Anh chí lại cười lớn hơn:
- Hì, hì, tao hiểu rồi….
Hai cô Nghi-Dung và Mai-Thương hôm nay mới quen biết Hồng-Linh thấy nàng đẹp, tính tình hồn nhiên nên rất quý mến, thấy mọi người nói chuyện vui vẻ không khí ấm cúng như trong một đại gia đình thì ước ao “Nếu chúng ta xum họp tụ lại thành một đại gia đình thì hạnh phúc biết mấy.”
Cuối cùng Mai-Nhị ngỏ ý cùng hai ông bà giáo Thông xin phép cho Thanh-Minh chính thức được đi lại gần gũi tìm hiểu cô Hồng-Linh và được vui vẻ chấp nhận. Hai ông bà hỏi thăm cuộc sống từ nhỏ của Minh và cuộc sống hiện nay của Mai-Nhị…, thấy Minh không cha từ nhỏ thì hai ông bà thở dài, nhưng càng phục ý chí phấn đấu của hai mẹ con Mai-Nhị.
Khi bắt đầu bàn tiệc, Mai-Nhị đưa cặp rượu ra góp phần tiệc vui, cùng trao quà cho Hồng-Linh. Nàng nhận quà, mở ra lấy vòng đeo vào tay yêu thích mân mê hoài…Mọi người vui vẻ dùng tiệc, hai chai rượu chia nhau ra uống xong, anh Tâm thấy ngon uống vào men rượu bốc lên huyết mạch gia tốc toàn thân nóng rang, thấy chai còn trước mặt liền cầm lấy xem nhãn hiệu: Rượu Mận, 20 độ, Sản phẩm: Thanh Thông Linh Hầu, không thấy địa chỉ gì cả…
Hai ông bà giáo Thông vừa ăn tiệc một lát uống rượu xong vội xin phép vào trong, các cô cũng đồng thời kiếu vào trong vì cảm thấy cơ thể nóng bừng bừng, chỉ có mấy anh thanh niên kiềm chế được, sau nửa tiếng cơ thề mọi người mới trở lại bình thường, Mai-Nhị đã dùng một lần rồi nên không cảm thấy rượu công phạt như người khác… Hồng-Linh thì chỉ cảm thấy linh khí dao động tự động vận chuyển qua kinh mạch, năm mười phút thì linh khí hoá giải, phân tán ra toàn cơ thể. Nàng vừa xả công thì nghe thấy xương cốt mình kêu lắc cắc một chuỗi, khi đứng lên thì thấy tay áo mình cộc lốc, nàng vội đứng trước gương thì thấy mình cao lên thêm ba phân, nàng nhớ lại lời Minh nói, hôm qua chàng uống rượu thuốc thì thân thể lớn lên thì ra là chàng nói thật, chứ không phải giỡn…
Nàng đi ra thấy hai chị Nghi-Dung và Mai-Thương chị Dũng đang nằm khó chịu da đỏ hồng liền lấy tay định ấn vào mạng huyệt dồn một ít thủy khí sang giải rượu thì nghe giọng Minh nói:
- Em không cần phải lo lắng giúp họ, sau mười lăm phút họ sẽ hấp thụ hết men rượu rồi tỉnh, để yên cho họ mới có ích…
Hồng-Linh đi ra bàn tiệc trở lại, ngồi bên Minh. Chàng thấy nàng liền nói:
- Hôm nay anh cũng có một món quà tặng riêng em!
Sau đó trao cho nàng một cái hộp màu đen.
- Em cất đi đã và nhìn kỹ thủ pháp, đây là cách mở hộp duy nhất.
Tay Minh ra thủ quyết kỳ quái, Hồng-Linh xem hoa cả mắt, sau đó chàng làm chậm từng động tác, giải thích, để nàng làm thử điều chỉnh lại, sau đó đến động tác khác, đúng hai mươi phút sau nàng mới nắm vững. Khi nhìn lại thì mọi người đã trở về bàn tiệc, ai trên mặt cũng vui mừng không vì bỏ dở bữa tiệc mà phiền lòng… Ông giáo Thông lấy ngay chai rượu lên xem, đọc to: Rượu Mận, 20 độ, Sản phẩm: Thanh Thông Linh Hầu.
- Thanh Thông Linh Hầu là ai…?
- Đó là một con khỉ linh thông lông màu xanh, nó có biệt tài chưng cất rượu.
- Rượu ngon thật, uống vào thơm ngọt, say lúc nào không biết nhưng sau đó lại có cảm giác như được hồi sinh, tất cả các tế bào trong người, nơi nào yếu, hao tổn đều được hồi sinh làm cho người khoẻ khắn thoải mái vô cùng… Đáng tiếc thứ này hiếm ít quá…
Mọi người nghe nói, nhìn lại hai chai rượu hết sạch…
Ngồi dùng bữa xong, Hồng-Linh đứng lên định dọn dẹp thì chị Dũng la lên:
- Kìa, Hồng-Linh sao em vừa lớn lên được một ít thì phải.
Chuyện của nàng vừa rồi, nàng quên khuấy đi, bây giờ nghe chị Dũng nói vậy mới kể:
- Vừa rồi uống xong ly rượu em thấy người nóng lên mới vào phòng nghỉ ngươi năm mười phút, ai dè khi đứng dậy thì nghe thấy tiếng xương kêu lách cách, xem lại thì đã thấy em lớn như vậy rồi…
Hai cô Nghi-Dung và Mai-Thương nghe vậy liền nhìn thân thể mình thì thấy không lớn lên chút nào, chỉ thấy nước da trắng mịn hơn trước đôi chút… Hai cô này cũng mới 19, 20 tuổi, vẫn còn mong mình cao lớn thêm một chút….Đáng tiếc không được.
Anh Chí thấy thế nói:
- Tuy chị Nghi-Dung và Mai-Thương không lớn thêm nhưng đẹp hơn, da trắng mịn hơn như vậy cũng đáng mừng….