Minh phục hồi nguyên khí, tinh thần sảng khoái, nội tâm niềm vui dạt dào như những đợt sóng, khi chàng thanh tỉnh liền phát hiện mọi người trong gia đình đã về tụ họp nơi đây, mười một người con của chàng du lịch một năm nay tu vi đều tấn thăng nguyên anh kỳ, có đứa nguyên anh sơ kỳ, có đứa nguyên anh trung kỳ, có đứa nguyên anh hậu kỳ. Lạ một điều là hai đứa con gái Minh Uyên con của Uyên Thảo đã bị chết, Nhung-Linh con Thùy-Nhung và Tĩnh Minh đạt đến nguyên anh hậu kỳ. Sáu hiền thê tu vi cũng thăng tiến mạnh mẽ, Mỵ-Điệp, Kiều-Tuyết, cùng với đệ tử của chàng Trác Thải-Hà ti vi đạt đến hợp thể hậu kỳ và không bao lâu nữa sẽ độ kiếp phi thăng. La Tiểu Hồng không kém cũng theo sát đến phân thần kỳ, Huyền-Trâm, Doanh-Doanh xuất khiếu kỳ, Thùy-Nhung thể chất âm hàn, tu luyện Hồng Thủy Quyết sau khi nguyên anh thành trực tiếp vượt nhiều cấp tiến chân tiên giả.
Minh hỏi chuyện gì đã xảy ra, như thế nào mọi người tu vi cảnh giới tiến nhanh như vậy mới được cho biết, họ vừa nghe tiếng chuông ai nấy lập tức được dẫn vào ngộ cảnh, nơi đây tiên khí dầy đặc nên cung cấp đầy đủ nhu cầu mỗi người. Đến khi tỉnh lại đã thấy mình đã thành người khác, tu vi thăng vượt mấy cấp, thâm chí kim đan kỳ bị vỡ tiến nguyên anh lúc nào cũng không biết. Minh nghe vậy dặn dò:
- Khi nào ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới nên cẩn thận, có khi vừa ra sẽ nhận lôi kiếp không chừng. Tốt nhất mọi người vào Cổ Loa thành, để thành di chuyển một vòng Tu Chân giới, Tiên giới.
Minh ở Hồng Mông Linh Châu giới xum họp ba ngày, rồi về Thiên Huyền Tinh, Vô Cực Tông. Chàng chưa kịp cập nhập tin tức với phân thần đã cảm ứng không gian ba động mãnh liệt, vội dùng thần thức mãnh liệt bao trùm cả vô cực tông chu vi trong vòng trăm dặm. Liền thấy vô số cường giả đang bao vây đánh Vô Cực Tông.
- Diệp Phi Hùng, Thần Chung tàn kiện của Hợp Kình môn chúng ta sao quý tông lại cho người đến cướp. Nếu lão muốn cho Vô Cực Môn được yên lành hãy mau giao Thần Chung ra đây, chúng ta sẽ bỏ qua cho hành vi cướp bảo này.
- Chu Nham chớ có nói bừa! Thần Chung khi nào thuộc quyền sở hữu của Hợp Kình môn. Thiên hạ ai cũng biết trăm vạn năm nay, Thần Chung là thần vật trấn phái của bản tông, chính các ngươi ăn cướp còn la làng, may thay lưới trời lồng lộng, tiên tổ hộ phù cuối cùng thần bảo trở về nguyên chủ.
- Mọi bảo vật trong thiên địa đều là của chung, Dao Trì cung chúng ta hôm nay biết được chuyện này, lão họ Diệp mau đem Thần Chung ra để chúng ta định đoạt, ai cường mạnh thì có tư cách làm chủ Thần Chung.
Ba tháng nay Diệp Phi Hùng và toàn thể trưởng lão, cường giả vô cực môn hoang mang, Phi Hùng đã đến cầu kiến Hàn-Tinh, nhưng phòng một mực đóng kín, lão dùng thần thức xem bên trong thì thấy Hàn Tinh ngồi tĩnh tọa, phía trước mặt là thần chung đang lăng không. Đến khi thấy càng lúc càng bất ổn, các tông phái lớn nhỏ biết tin Vô Cực môn mời luyện khí sư phục hồi Thần Chung, liền kéo nhau đến làm khó dễ, Diệp Phi Hùng lại đến cầu kiến Hàn-Tinh thì nghe chàng truyền âm:
- Phục hồi thần chung đang trong giai đoạn mấu chốt, cần thêm khoảng ba tháng nữa mới hoàn thành.
Sau đó Thần Chung biết mất trước người Hàn Tinh. Diệp Phi Hùng và các trưởng lão đành nhẫn nại chờ đợi. Những cuộc tranh đấu bắt đầu, cứ vài ngày lại có cường giả đến làm phiền tra hỏi, gây sự, trắng trợn thách đấu. Ba tháng Vô Cực Tông đã mất đi hơn một trăm đệ tử cấp, chân tiên, hoàng tiên... Hôm nay lại có hơn mười tông môn tụ họp cùng đến vô cực tông đòi yêu sách, một mực nhắm đến Thần Chung đòi chia phần lợi ích, hay độc chiếm được càng tốt mới đề nghị „Đệ nhất cường giả thì có tư cách làm chủ Thần Chung”. Đương nhiên Vô Cực Tông bác bỏ ý kiến này, làm gì có chuyện mình đem bảo vật của mình ra cho thiên hạ định đoạt quyền sử hữu.
Dao Trì tông Âm Khuê Tuyền cung chủ nói toàn chuyện vô lý, sao mụ không đem Dao Trì tông Thần Phiến làm quà thưởng cho „Đệ nhất cường giả thì có tư cách làm chủ Thần Phiến” một thể...
- Gần đúng ý ta đó, hôm nay ta muốn xem Thần Phiến của bổn cung mạnh hay Thần Chung tàn phế cường... Nếu chống không lại thì quý tông giữ đồ rác rưởi ấy làm gì, giao ra cho đồng đạo làm tài liệu nghiên cứu có hay hơn không?
- Vậy trước hết sao không đen thần phiến ra cho thiên hạ thưởng thức, xem thần khí có chỗ nào hơn tiên khí.
- Chu Nham cũng đừng khách sáo, đem Thần Phủ ra đây chúng ta thử lửa một phen. Ai mạnh thì làm chủ ba kiện thần khí...
- Thần Phủ của bổn môn đương nhiên không thua kém bất cứ thần khí nào. Nhưng Diệp Phi Hùng đạo hữu còn chưa đem Thần Chung ra thì ta đem thần phủ khí ra cũng bằng thừa...
- Thần Chung của bản tông hiện nay chỉ là tàn phẩm, sao có thể tranh khí với các vị... Hai vị cứ đem thần khí ra so sánh là được.
Mọi người nghe vậy cho là Diệp Phi Hùng thành thật, tàn phẩm còn lấy tư cách gì tranh phong nên không ai phải đối. Hợp Kình Chu Nham muốn chiếm luôn Thần Phiến lẫn Thần Chung tàn phẩm nên nhắ lại đề nghị:
- Ai là đệ nhất cường giả thì có chủ quyền cả ba kiện thần khí, kể cả Thần Chung tàn phẩm. Tuy là tàn phẩm nhưng vẫn là thần khí và có giá trị nghiên cứu hay tu bổ.
Chu Nham tự ngạo mình tu vi cao nhất thiên tiên hậu kỳ cấp tiên đế, đệ nhất cường giả ở Tiên giới Thiên Huyền Tinh, lại có trong tay hộ môn thần khí nên mười chắc chắn mình có thể chiếm được hai kiện thần vật kia, dù đối thủ là tiên tôn lão cũng vẫn có phần thắng.
Lão từng nghe sanh Thần Chung năm xưa được xem như một cao đỉnh Thần khí, chuyên giúp cường giả ngộ đạo thăng tiến cảnh giới, nên ngay cả khi đã hư hỏng, cũng có giá trị tuyệt lớn. Hy vọng qua Thần Chung có thể tìm được một đường tắt để thăng tiến cảnh giới đột phá tiên đế trở thành tiên tôn.
- Diệp Phi Hùng, thần chung đâu sao không đem ra để chúng ta chứng kiến.
- Kia không phải thần chung, thần khí hộ tông là gì..
Diệp Phi Hùng bị Chu Nham bức bách đang bực mình chưa biết phản ứng ra sao, bỗng nghe Hàn Tinh truyền âm bảo họ nhìn về phía động phủ Hàn Tinh..
Mọi người ngạc nhiên nhìn hướng Diệp Phi Hùng chỉ, không biết Thần Chung xuất hiện từ lúc nào, Thần Chung hai màu xanh đỏ diễm quang, khí thế áp bách ra bốn phương bát hướng khiến tâm thần run lên.. Thần Chung lại biến mất trước mắt như thể vừa rồi chỉ là một ảo ảnh.
- Đây là Thần Chung tàn bảo hay sao? Khí thế quả nhiên trấn áp lòng người, chỉ ở phía xa đã phát ra uy lực mạnh đến thế. Nếu không phải bị hư hại, uy khí Thần Chung còn khủng khiếp đến cỡ nào.
Họ không biết Thần Chung đã được Hàn Tinh tu bổ hoàn thành, nhưng Diệp Phi Hùng, các cường giả, các trưởng lão Vô Cực Tông vừa thấy đã mừng rỡ thầm biết ngay Thần Chung đã được luyện khí sư tu bổ thành công nhưng không nói ra cho mọi người biết.
- Để ta đến gần xem cho rõ!
Từ Đô thốt lên rồi phi hành bay về hướng động phủ của Hàn Tinh.
Từ Đại Hải không chậm phi hành theo ngay sau rồi vượt Từ Đô. Theo sao hai cường giả còn mấy chục người theo sau..
- Hỗn láo! Ai mời các ngươi đến gần đây. Cút hết đi.
Tử Đô, Từ Đại Hải vừa phi hành đến còn khoảng cách nửa dặm liền bị một bức tường vô hình cản trở rồi cả người mất hết năng lực khống chế thân thể, trực tiếp bị đánh văng ngược trở lại cách xa mấy chục dặm...
Dao Trì cung Âm Khuê Tuyền thấy vậy cười khanh khách khen:
- Dịch Phi Hùng thủ đoạn quả cao minh, bọn ngu ngốc các ngươi tưởng người ta để bảo vật khơi khơi khiến ai muốn đến sờ cũng được hay sao. Quả nhiên có cao thủ trấn giữ bảo vật, không biết là vị nào của quý Vô Cực Tông?
Cung Nham cười khảy trong lòng nghĩ, quả là Thần Chung tàn phiến cường đại rồi nói:
- Âm tiên tử chúng ta mau tranh tài để còn thu thập bảo bối!
- Thôi đi lão Cung Nham, ta nghĩ kỹ lại rồi, rút lui khỏi cuộc tranh chấp này.
- Đâu có chuyện dễ dàng như thế! Nếu tiên tử trao nộp Thần Phiến ra đây thì tiên tử có quyền rú lui.
Nguyên vừa rồi nàng cảm ứng được một tia khí tức nguy hiểm của cao thủ đang trấn giữ Thần Phiến, lòng cảm thấy bất an nên muốn bỏ cuộc. Âm Khuê Tuyền nghe lời lấn áp của Chu Nham liền bực mình hô:
- Chu Nham lão già xấu xa. Đừng tưởng ta sợ ngươi, nếu lão cảm thấy hứng thì cứ lại đây, lãnh nhận vài quạt cho mát da.
Chu Nham từng nghe danh Thần Phiến của Dao Trì Cung, một quạt đánh ra có thể khiến cho trời đất thất sắc, mây cuộn sóng to, cường giả bị phiến phong quạt trúng liền bị chết khô rồi biến thành bụi phân tán trong trời đất, trong chốc lát biến mất như nạn nhân chưa từng tồn tại.
Mọi người trừ Chu Nham ra bị Thần Phiến của Âm Khuê Tuyền uy khí bức bách tự động lui lại bảy mươi dặm. Chu Nham cười ha hả nói:
- Ai sợ quạt của ngươi, chứ ta thì không. Hãy xem búa thần của ta chém gãy tất cả. Dù mụ là thần mây thần gió hay thứ quái đản gì bản nhân vẫn xem thường.
- Xem chiêu!
Hai người phát động cùng một lúc, Thần Phiến rung lên, phóng đại thành phát ra muôn vạn phiến ảnh. Phiến ảnh đầy trời, khí thế bàng bạc mang theo tiếng gió rít gào mặt đất bao nhiêu cây cối, đá tảng những chỗ nào gồ ghề đều bị quét cho bằng phẳng tạo thành một luồng gió mang theo hỗn độn đồ vật đen kịt áp thẳng đến trước mặt Chu Nham.
- Hừ! Xem Khai Thiên nhất phủ! Gió bão làm gì được ai...
Một thanh cự đại phủ xuất hiện khí thế phá trời hủy đất bức ra chung quang khiến mọi người lại bị đẩy lui ra xa thêm mười dặm nữa.
- Oành!!
Cuối cùng một tiếng nổ mạnh khiến trời đất rung chuyển, trăng sao lu mờ đi nhiều lắm.. dùng mắt không ai nhận rõ ai đứng trước mặt nữa.
Thần thức dò xét thấy hai người cùng bị đẩy lui mười dặm. Có thể tạm cho kẻ tám lạng người nửa cân, bất phân thắng.
Link góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40:030: