Hồng-Linh được sư phụ đốc thúc tu luyện Hư Vô Chỉ, khống hỏa, luyện đan qua tháng thứ tư đã đi vào khuôn khổ, nàng chẳng thấy gì là khổ cực. Người chung quang thấy rõ sự tiến bộ của nàng nhưng nàng không nhận thấy. So với trước đây bốn tháng tinh lực, phong cách của nàng đã đổi hẳn, tâm tính ổn định phẳng lặng như mặt nước ao thu, lòng tự tin tăng mạnh, ý chí kiên định bộc lộ ra ngoài cả dáng điệu đi đứng, từng cái nhấc tay đưa chân cũng hài hòa với cảnh vật chung quanh, cộng hưởng với thiên nhiên không ngừng biến chuyển trong trời đất.
Thùy-Nhung quan sát Hồng-Linh thấy từng cử chỉ của nàng, từng cái đưa tay, từng lời nói, nụ cười kể cả chi tiết nhỏ như nhíu mày trên khuôn mặt cũng hài hòa đầy sức lôi cuốn. Dễ coi, tất cả động năng đều mang tính chất nghệ thuật tự nhiên, càng xem càng hấp dẫn, bị lôi cuốn lúc nào không biết, nàng muốn thưởng thức mãi. Hồng-Linh thấy Thùy-Nhung nhìn mình không chớp mắt như phát hiện ra điều gì mới mẻ, nàng cuối cùng nhịn không được hỏi:
- Trên mặt ta có vết nhọ hay sao? Sao em nhìn với ánh mắt lạ như vậy?
- Không có! Em thấy chị có nhiều điểm thay đổi nhưng không biết chính xác thay đổi điểm nào. Mọi cử chỉ của chị, từ ánh mắt, nụ cười, nhíu mày, đưa tay nhấc chân đều ra dáng vẻ tiên nữ, đượm nét thanh cao, khoan thai nhẹ nhàng bất tục … nói chung khác hẳn trước đây.
- Ý em nói là trước đây ta giống nông dân bây giờ lại giống tiểu thư thành thị..
- Không phải, trước đây còn có nét giống phàm nhân, bây giờ hoàn toàn giống tiên nữ, tiên tử... đúng hơn giống một trong truyền thuyết Thập Đại Tiên Tử.
- Thập Đại tiên tử là ai?
- Là mười tiên nữ được xem là đẹp nhất Yêu Cầm giới, trong số đó nhân tộc chiếm hai vị, yêu cầm tộc có bốn vị, ngư tộc hai vị, hồ tộc hai vị.
- Nhân tộc hai vị tiên tử là ai?
- Một là Tây Thiên Cung Băng-Băng con gái của vị Tiên Đế Tây Thiên Cung Uy Năng, hai là Đông Thiên Ngô Giáng Hương.
- Nếu là truyền thuyết thì họ đã già rồi còn gì..
- Vâng, chắc lớn tuổi, nhưng đối với người tu tiên ngàn tuổi chưa kể là già. Phải xem tuổi thọ của họ còn bao nhiêu tùy theo từng người. Nhất là tiên nhân, tuổi thọ của họ hai ba chục ngàn năm là thường.
- Thùy-Nhung đã gặp ai trong thập đại tiên tử chưa mà đem ta so sánh với họ?
- Tuy chưa có dịp gặp nhưng theo lời đồn đại diễn tả có thể hình dung ra được. Tư chất của chị so với bốn tháng trước đã có nhiều thay đổi, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng, đơn thuần, chính xác. Đúng là phong thái của các tiên nữ.
Hồng-Linh nghe Thùy-Nhung nhận xét mình như vậy khiến nàng lắc đầu không tin. Bốn tháng vừa rồi nàng kiên trì ra sức học tập, hết khống hỏa luyện đan, lại luyện hư vô chỉ, chẳng lẽ luyện đan tu vi cũng tăng tiến, sao mình lại không biết. Nàng muốn diễn luyện Phi Yến Diệp Lãng quyền cảm thấy ý động, quyền cước thân chưa xuất, trước mắt thân ảnh trắng mờ đã uyển chuyển đi trước. Vừa diễn xong chiêu thứ nhất, linh khí chung quanh oanh động bị đánh thức lôi cuốn kéo về tập trung quanh thân ảnh Hồng-Linh.
Hồng-Linh không ngờ môn võ mình luyện tập tờ thuở nhỏ, được sửa chữa hoàn chỉnh, mấy tháng trước nàng dung hòa thêm Ẩn Thân Thuật vào chưa được linh hoạt lưu loát, nên diễn luyện đến một mức nhất định liền gặp trở ngại, không sao hoàn chỉnh như ý được. Không ngờ hôm nay tùy hứng diển luyện một lần, ý động quyền ảnh, cước ảnh, thân ảnh đã xuất hiện trơn tru nhuần nhuyễn, trôi chảy như mây nước, tự nhiên không chỗ nào còn gượng ép. Nàng diễn một lần, qua lần thứ hai bỗng lại thấy quyền ảnh biến ra nhiều, thành hai một trước một sau. Nàng ngây ngất đắm chìm trong quyền cước diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần, đến khi dừng lại thu quyền trước mắt mấy chục thân ảnh trắng lờ mờ vẫn còn ẩn hiện tung tăng bay múa, sau mười hơi thở mới tiêu tán..
Nàng đang còn hưởng thụ dư vị huyền diệu của bộ quyền đem lại, tác động trên thân thể tế bào, gân cốt da thịt chẳng khác như vừa được đấm bóp, bao nhiêu mệt mỏi biến mất, da trở nên sáng bóng, nhẵn nhụi, chân khí tiêu hao được bồi dưỡng dư dật, tinh thần phấn chấn thân thể ẩn chứa vô cùng sức sống, bao nhiêu lực lượng.
Hồng-Linh thanh tỉnh chợt nghe âm thanh tiếng thở nặng nhọc, nàng nhìn lại thấy Thùy-Nhung đang ngồi bẹp dưới đất, mặt mày xanh mét thở từng cơn mệt nhọc tỏ vẻ đau đớn chịu không nổi, chung quanh hàn khí tràn ngập như muốn đóng băng tất cả. Nàng vội xếp bằng ngồi xuống đối diện đưa một tia chân khí dò xét chuyện gì xảy ra, nàng giật mình kinh hãi chí âm hàn cửu mạch trong người Thùy-Nhung trước nay vẫn ổn định nay bộc phát, cuồn cuộn như nước biển phát sóng dồn dập, Thùy-Nhung đương nhiên chịu không nổi khiến kinh mạch nhiều nơi bị phá hư. Hồng-Linh vội vận Hồng Thủy Quyết hấp thu âm hàn khí, lúc đầu tiếp được ba phần sau đó hấp thu số lượng tăng dần bốn phần, rồi năm phần, bẩy phần tám phần... Lượng hàn âm khí trong kinh mạch Thùy-Nhung ổn định dần.
Thùy-Nhung xem Hồng-Linh diễn quyền cước Phi-Yến Điệp-Lãng, nàng bị lôi cuốn trong quyền ý, cước ý, thân ảnh nên tham ngộ được mấy điều huyền diệu trong đó, bỗng trong đan điền hàn khí tự vận chuyển theo lối Hồng Thủy Quyết càng lúc càng mãnh liệt, rồi trực tiếp hấp thụ chí âm cực hàn khí trong cửu mạch chẳng mấy chốc chữa lành cửu âm kinh mạch, chí âm cực hàn khí lập tức như nước vỡ bờ xông xáo chảy xiết, không gì cản nổi phá bể kinh mạch.
Đang lúc đau đớn chịu không nổi bổng thấy âm hàn khí đang cuộn trào bỗng giảm xuống dần, Thùy-Nhung biết ngay Hồng-Linh phát hiện kịp thời, bắt đầu thu nạp chí âm cực hàn chân khí hỗ trợ nàng. Nàng yên tâm cố gắng tiếp tục vận Hồng Thủy Quyết thu nạp đem về đan điền, trong ngoài vận hành chẳng mấy chốc chân khí ổn định, những chỗ kinh mạch bị hư được nhanh chóng tái lập, tu sửa. Kinh mạch sửa xong vừa lớn vừa bền so với lúc trước mạnh gấp hai ba chục lần.
Thùy-Nhung mừng rỡ thấy mình có thể tự tu luyện Hồng Thủy Quyết hấp thụ chí âm cực hàn khí. Nàng thấy khả năng hấp thu âm hàn khí càng lúc càng tăng, trong khi Hồng-Linh giảm dần số lượng hấp thụ cho đến khi Thùy-Nhung hoàn toàn tự lập mới yên tâm thu công.
Hồng-Linh theo dõi Thùy-Nhung tu luyện thấy nàng lần này chẳng những khỏi bệnh, có thể tự khống chế hấp thụ chí âm cực hàn khí cửu mạch tu vi còn tăng lên bốn tầng một lúc. Thấy Thùy-Nhung ổn định Hồng-Linh nội so đan điền của mình thấy chân khí tăng trưởng rất nhiều. Nàng xem lại thánh thai trong thức hải lại càng vui mừng thấy thánh thai đã phái triển cực hạn, đầu tóc tai mắt, chân tay đã thành hình, chỉ còn thiếu nửa bước nữa có thể đột phá chui ra trở thành thánh anh..
Hồng-Linh thanh tỉnh thấy Linh-Lan và Tiểu Băng đang ngồi yên lặng chờ sẵn bên cạnh, lại xem thấy Thùy-Nhung vẫn còn tu luyện nàng ra dấu hai đứa ra ngoài nói chuyện.
- Sao chúng mày cùng một lúc ở đây?
- Tiểu Băng về bảy ngày rồi, muốn nói một số tin tức quan trọng cho chủ nhân.
- Cái gì bảy ngày, ta mới tĩnh tọa chừng một ngày thôi mà.
- Không phải đâu! Sư phụ đã tu luyện mười ngày.
Hồng-Linh lúc này mới mình biết thời gia tĩnh tọa qua mau, ý thức về thời gian mơ hồ, mười ngày cảm giác như một ngày.
- Dì Nhung lần này tu luyện lâu thế, mười ngày vẫn chưa tỉnh.
- Còn phải hỏi. Thùy-Nhung lần này thu được kết quả to lớn, ít nhất đột phá liên tiếp ba tầng, sau này có thể tự mình tu luyện không cần ta hỗ trợ nữa, bệnh nàng đã khỏi hẳn.
- Vậy dì tiến vào luyện khí hậu kỳ còn gì!
- Luyện khí hậu kỳ ăn thua gì, vài tháng nữa nàng tiến trúc cơ, một năm sau lại kết đan cũng không khó.
- Chủ nhân lần này tu luyện tiến bộ cũng không ít, hơi thở uy lực tăng mạnh hơn trước nhiều, phong cách cũng trở nên siêu phàm thoát tục.
- Có tiến một chút nhưng không đáng kể. Tiểu Phụng! Lần này có tin tức gì quan trọng không?
- Có một tin có lẽ đối với chủ nhân rất quan trọng. Tiểu Phụng nghe được Tiên Đan Điện, nổi danh đệ nhất về luyện đan, tiên đan, trồng dược thảo, dược hoa bố cáo thiên hạ, sẽ tổ chức khảo hạch thi đấu luyện đan vào ngày rằm tháng chín, tức là còn hai tháng nữa. Phần thưởng mười kiện tiên khí, tiên bảo, hai mươi kiện cực phẩm bảo khí …. còn thưởng ba bộ sách cổ về luyện đan, dị dược thảo và phương thuốc dân gian.
- Tiên Đan Điện ở đâu? Họ thường tổ chức hay không?
- Tiên Đan Điện nằm ở Bằng Lâm Tinh từ đây phi hành thong thả đến đó cần một tháng rưỡi, cho nên nếu chúng ta muốn đi thì trễ nhất là mười lăm ngày nữa phải khởi hành.
Linh-Lan nghe vậy mừng rỡ:
- Vậy tốt quá, sư phụ đúng lúc này có cơ hội thi thố tài năng luyện đan xem đã tiến bộ bao nhiêu, trình độ luyện đan đã đến cấp mấy rồi..
- Chớ có mừng vội con ạ, ta mới học được mấy tháng luyện đan chắc còn chưa đạt được luyện đan cấp một nên không cần đi bêu xấu. Nhưng nhân dịp này chúng ta đi coi nhằm tăng phần kiến thức.
- Dì Thùy-Nhung vẫn còn đắm chìm trong tu luyện, không biết bao giờ mới tỉnh, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Linh-Lan chờ mong mau có ngày rời khỏi nơi này, mấy tháng nay nàng suốt ngày luyện tập, hay làm những việc lặt vặt thấy phát ngán, nàng mong sao cho thời gian qua nhanh mau đi ra ngoài lịch lãm nhìn thế giới bên ngoài xem sao.
Hồng-Linh thấy dáng điệu hớn hở của nàng thì cười thầm, nhớ đến mới cách đây ba bốn năm cùng ca đoàn đi chơi một chuyến miền tây mình cũng háo hức chẳng kém gì với Linh-Lan bây giờ. Nàng nhớ lần đó quen biết anh Thanh-Minh vui vẻ biết chừng nào... Hồng-Linh khẽ thở dài rồi nói:
- Linh-Lan tự lo chuyện của con đi, chuẩn bị mọi sự sẵn sàng chúng ta khởi hành vào bảy ngày sau..
- Còn dì Thùy-Nhung?
- Ba ngày sau nàng sẽ tỉnh lại con không phải lo...
Tiểu Băng nghe vậy cũng mừng rỡ, nàng cũng mong mau có ngày cùng chủ nhân du lịch khắp thiên hạ. Mấy tháng nay nàng độc hành một mình tuy tự do nhưng không thiếu những lúc cảm thấy cô đơn lẻ loi. Nàng cười lớn nói:
- Vậy bảy ngày nữa Tiểu Phụng trở về..
Dứt lời đã bay biến mất chẳng còn thấy bóng dáng.
Hồng-Linh lắc đầu, thần thức theo dõi thấy Tiểu Phụng đã biến thành một cánh chim bay liệng trên bầu trời xa ngoài hai cây số.
Quả nhiên sáng sớm ngày thứ ba Thùy-Nhung thanh tỉnh, lần này nàng tuy gặp nguy hiểm nhưng kết quả khỏi hẳn bệnh tình, kinh mạch được tu bổ mạnh mẽ, rộng ít nhất gấp bốn lần so với lúc trước. Tu vi của nàng tăng mạnh, liên tục đột phá tăng bốn cấp trở thành luyện khí chín tầng. Nàng sung sướng thoải mái đứng lên vươn vai hoạt động tay chân, chỉ cảm thấy thân mình trở thành nhẹ nhàng, như muốn bay bổng lên khỏi mặt đất.
Linh-Lan thấy Thùy-Nhung tỉnh dậy vội chạy lại ríu rít kể chuyện chuẩn bị rời khỏi đây đi Tiên Đan Điện....