Mục lục
[Dịch]Hồng Mông Linh Bảo- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tinh ngồi yên dò xét phán đoán lực lượng yêu thú triều, quả nhiên hai ngàn hóa hình kỳ có dư, trong đó hơn một trăm tu vi vượt trội hơn cả, con số này làm chàng sợ hãi. Một trong số một trăm yêu nhân này chàng không chắc đã xứng làm đối thủ nhưng đây hơn một trăm. Nghĩ đến đây không biết phải dùng cách nào đẩy lui được thú trào lần này, trong Hồng Mông Linh Châu giới yêu thú của mình đáng tiếc tu vi còn yếu, chưa có lấy một hoá hình yêu thú tu vi, xem như không cậy nhờ được gì… Nghĩ một lúc lâu cũng không có phương pháp, dù cho đem nỏ thần ra bắn thì thế nào, một mũi tên của mình diệt được năm bảy tên là cùng và mình chỉ bắn được một lần, vậy thì nguy hiểm không dùng được. Chàng nhớ lần trước sau khi bắn con cửu đầu đại ác xà kia, tinh khí hao tổn cạn rất nhiều. Nếu không vào đường cùng thì không nên đem ra sử dụng bừa bãi…

Lúc chàng thanh tỉnh lại thần thức dò xét đã thấy chung quanh thành dầy đặc yêu nhân cùng yêu thú, chúng chưa xông vào ngay, một trong những tên hóa hình yêu thú đứng ra nói chuyện:

- Nhân loại thành Cương Thượng nghe đây. Các ngươi mau đầu hàng thì chúng ta tha mạng cho tất cả không giết một mạng nào, còn không cứ ngoan cố thì sẽ tru diệt toàn bộ.

- Hừ chỉ biết nói sạo! Chúng bay tuy đông nhưng chưa chắc nên việc gì. Đã đến đây thì cứ thử xem ai tru diệt được ai.

- Được, quả nhiên chưa thấy chưa tin. Các ngươi có chí khí.

- Tiến lên. Sát!!!

- Sát!!

Hàn Tinh ngồi quan sát đã thấy gần hai vạn, trong số đó đa số còn chưa có hoá hình kỳ tiến vào trong trận thì vừa lòng, chàng lại quan sát các đội ngũ bên mình ẩn nấp trong ảo khốn trận thấy họ kiên nhẫn chờ đợi chưa có ai xuất thủ, trong một đội chàng thấy có bốn anh em Hùng, Dũng, Can Trường của Ngạo Thế Tông với tám người khác một nhóm.

Yêu nhân bên ngoài lúc phát hiện thấy người phe mình xông tới được một đoạn rồi chạy quanh quẩn không tiến thêm được thì nhận ra ngay điều không ổn, liền biết ngay đối phương bố trí trận pháp, lúc này đã hơn ba vạn quân vào trong trận, Yêu nhân tướng chỉ huy vội ra lệnh:

- Dừng lại! Không được tiến lên nữa!

- Ha ha, dừng lại không phải đã trễ rồi hay sao? Hay là vào hết chết chung cho có bạn.

Hàn Tinh thấy bọn chúng không tiến vào nữa thì thầm “Đáng tiếc!! Chỉ vào được ba vạn tên.”

Hai bên thách thức nhau một hồi, yêu tướng tập trung hóa hình kỳ yêu thú cho lên oanh phá trận. Hàn Tinh biết được ý định của địch sợ khi chúng oanh phá, người của mình bên trong cũng bị tổn thương nên lấy Thanh Vân Tiêu ra thổi khúc “Vạn Thú Dẫn”, không biết yêu thú đông đảo như thế có tác dụng không, lần trước bốn tên kết quả quá tốt.

Tiếng tiêu phát ra lập tức mười vạn yêu thú, kể cả những yêu thú đang bị khốn trong trận pháp bị ảnh hưởng dẫn vào ảo cảnh, thấy trước mặt của mình không phải đồng bọn nữa, hai mắt đỏ lên chực xông vào tấn công.

Yêu Tướng cũng thấy tâm thần bị rung động, thần trí u mê lờ mờ, biết lợi hại vội hét lên một tiếng rung động thiên địa rồi nói:

- Cẩn thận! Mọi người mau thanh tỉnh, tâm bình khí hòa.

Song lời của hắn hơi trễ những yêu thú tu vi kém hơn một chút đã u mê vào khốn cảnh không tỉnh lại được, bắt đầu đánh với nhau. Còn khoảng hơn một trăm hóa hình kỳ kịp thời thanh tỉnh ngơ ngác đứng nhìn. Chiến trường bỗng chốc hỗn loạn, yêu thú tự thanh toán nhau. Mọi người ở phía trong thấy vậy ngơ ngác nhìn nhau như không thể tin nổi.

Thạch Khôn đứng bên Tạ Thanh bỗng nói:

- Hàn đại ca quả nhiên lợi hại, tiếng tiêu tuyệt kỷ năm xưa sao mình quên khuấy không ngờ Tiêu kỹ của Hàn đại ca đã tiến bộ bực này, có thể dễ dàng khống chế gần chục vạn yêu thú.

- Cái gì! Hàn đệ giấu thật là thâm, Ta là đại ca của hắn bấy lâu nay không biết gì cả.

Hai người nhìn Mỵ-Điệp bên cạnh, nàng biết ngay họ muốn hỏi mình nên nói

- Ta chỉ biết chàng có mấy tiêu khúc hay, nhưng không biết tiêu khúc lợi hại này!

Hàn Tinh ngồi thổi nhưng thần thức vẫn quan sát trong trận, lúc này bên địch trong trận đã có nhiều yêu thú bị thương, các đội đã bắt đầu làm việc diệt sát những tên bị thương, và bị đuối sức, chàng lại thấy bốn anh em Hùng,Dũng, Can, Trường cũng đã ra tay, Hùng, Dũng dùng đao còn Can Trường dùng thương. Bốn anh em liên thủ chặt chẽ đánh đến đâu thắng đến đó dễ dàng như thế chẻ tre, trong chốc lát có đến mấy trăm tên mất mạng trong tay bốn anh em họ, không rơi đầu, đổ ruột cũng thủng tim thủng yết hầu, đao khí, thương khí bao trùm lấy địch nhân, cứ nhằm những sơ hở mà len vào như nước biển tràn vào sông bé, bốn anh em càng đánh càng hăng, thế đánh càng lúc càng nhanh càng chặt chẽ. Chàng xem một chút phát hiện ra họ dùng chiến thuật trận pháp âm dương tứ tượng. Bỗng chàng nghe Tạ Thanh nói bên tai:

- Bốn Vũ huynh đệ sư điệt dùng bản lãnh của mỗi người dựa vào “âm dương tứ tượng” trận ra tay diệt địch dũng mãnh tuyệt luân, đi giết địch như vào chỗ không người, không dè bốn huynh đệ họ Vũ này ngộ được trận pháp nhanh như vậy, sử dụng càng lúc càng thành thục. Đào Hải sư huynh có con mắt tinh đời đã nhìn ra chân tướng bản lãnh của bọn họ chẳng trách chỉ trong vòng chưa đầy nửa năm đã dốc sức Trúc cơ, bồi dưỡng bọn họ, thật là không uổng công là niềm an ủi lớn cho Đào sư huynh.

Hàn Tinh trước đây không biết tên họ bốn anh em, bất ngờ nghe Tạ Thanh nói mới vỡ lẽ bốn anh em mang họ Vũ, được cao thủ Đào Hải trong tông phái họ thu nhận đệ tử, bồi luyện thành tài. Họ ở đây hữu dụng hơn ở phàm giới nhiều, lại gặp may có người thưởng thức bồi dưỡng cho. Chàng lại nhìn vào trận pháp thấy địch nhân đã chết hơn phân nửa, cũng có một số yêu nhân vào đến ngũ hành âm dương sát trận. Đây không phải là sơ hở của khốn trận, là chàng đã tính toán cố tình để một cửa nhỏ dẫn họ vào sát trận, số vào được chỉ có hoá hình kỳ sau khi diệt được đối thủ của mình không kịp thời gặp đối thủ khác mới lọt vào sát trận phía trong.

Bên ngoài trận số yêu nhân còn thanh tỉnh cũng không dám tiếp tục công kích vào trận pháp, lúc nào cũng đề cao cảnh giác không để tiếng tiêu chi phối, nhiều yêu nhân chịu không nổi phải lui về phía sau mấy dặm ngồi xuống tĩnh tọa thủ giữ tâm thần. Hai tiếng trôi qua số yêu nhân tử thương bên trong trận đã lên đến hai phần ba, bên ngoài số tử thương một phần ba, chưa biết xử trí ra sao bỗng có tiếng đàn từ xa vọng lại, chẳng mấy chốc một nam một nữ từ phía xa ngự bảo bay tới, Phi Bảo của họ là một đám mây hồng, trên gối nữ nhân là một cây cổ huyền cầm hình dáng như đàn tranh, tiếng đàn sát phạt. Hàn Tinh nhận ra ngay một trong hai người quen DươngKhôn đại ca, vậy nữ tiên tử phải là Liễu Thi Ngâm sư bá của Hỏa Mỹ nhân.

Lúc này đám mây bay đến gần tiếng đàn bỗng trở nên sắc bén tạo thành cầm khí vô hình sắc như đao kiếm chém xuống bọn yêu nhân đang ngồi tĩnh tâm chống lại tiếng tiêu, bị cầm khí tấn công bất ngờ có kẻ không kịp phản ứng liền bị chém chết, có yêu thú kịp thời tránh khỏi, nhưng vừa thoát được tâm thần buông lỏng lập tức bị tiếng tiêu lợi dụng sơ hở khống chế, xông lên tấn công đồng bọn.

Một số yêu nhân còn tỉnh thấy vậy liền nhắm hai người trên đám mây đánh tới, đám mây như có mắt vội nâng chéo bên phải tránh né, đồng thời Dương Khôn cũng nhảy xuống, tay cầm bảo kiếm phản công miệng nói:

- Ha ha, thật thống khoái, đã lâu ta không được cơ hội hoạt động co giãn gân cốt!

Trên tay Dương Khôn kiếm khí bộc phát ánh sáng kim quang chói lọi, linh khí không ngừng hội tụ quán chú vào bảo kiếm, trong chốc lát khí thế kiếm quang càng lớn rộng cường độ áp người. Năm yêu nhân thấy vậy vội xông lại kẻ dùng đao kiếm, người dùng trảo đánh tới, người chưa đến đao và kiếm khí đã ép đến thêm vào trảo chiêu tạo thành những luồng gió sắc bén vô hình cuộn tới. Kiếm khí của Dương Khôn không chờ nữa vọt đến tạo thành một quỹ tích kỳ lạ tiếp đón năm luồng khí của năm yêu nhân. Năm yêu nhân liền bị đẩy lui ra sau bảy tám bước, kiếm khí không buông tha đuổi theo yêu nhân dùng trảo công đánh tới. Bốn yêu nhân vừa bị bức lùi thấy vậy lại nhanh nhẹn xông lên đao khí cùng kiếm khí lại đồng kịp thời ngăn chặn kiếm chiêu. Dương Khôn thấy khó lòng thắng nổi năm yêu nhân vây đánh vội dùng thân pháp biến chiêu kiếm khí vừa chạm thân đã tránh né phía trái cách mười mấy trượng.

- Tổ Mẹ quân cầm thú khốn nạn, lấy số đông thủ thắng!

Dương Khôn lại thấy phía xa còn cả trăm tên đứng quan chiếnn thì biết đánh không có chút lợi nào nên bay nhanh lên đáp trên Hồng Vân bảo khí cùng Liểu Thi Ngâm. Thi Ngâm lúc này đang còn say xưa dùng cầm âm chém giết, chốc lát đã diệt sát mấy trăm tên, nhờ tâm thần bọn này bị tiếng tiêu khống chế chỉ lo giết đồng bọn.

Dương Khôn vừa đáp xuống hồng vân, hai yêu nhân bỗng trở về nguyên hình yêu thú biến thành hai con “Cửu đầu đại ác điểu “ bay lên rượt theo, tiếng chim hót không ngừng vang lên. Lão đang định ra tay đánh thì nghe:

- Dương đại ca! Hàn Tinh đây, mau bay lên cao năm trăm trượng bay đến trước lầu cao phía trước để đệ bắt hai con chim nhỏ này.

Hàn Tinh thấy hai con hóa hình, tuy không lớn mạnh bằng con chàng đã gặp ở tiên giới nhưng đoán Dương đại ca khó lòng chống đỡ một lúc hai con trên không. Thấy Dương đại ca chuyển hướng vọt lên, Hàn Tinh hai tay vẩn cầm Thanh Vân Tiêu cũng vọt người lên lăng không dùng tiểu không gian khống chế Thanh Vân tiêu trước môi, hay tay cầm hai kiện Thù Võng nhắm hai con cửu đầu đại ác điểu ném tới.

Bảo võng mở ra bao phủ mấy trượng chụp vào hai con chim đang đà bay tới, hai con vật phát hiện nhưng đã trễ bị lưới chụp vào, cánh quạt mạnh cho thân dừng lại thì cảm thấy cái lưới xiết chặt lại, hai cánh bị ép vào thân vừa rơi xuống một chút đã bị người kéo vào trong tòa lầu cao.

- Ha ha! Hảo thủ đoạn. Hàn đệ!

- Quá khen! Đại ca, mọi người mau ra sức đập chết hai con vật đi, võng bảo chưa chắc trói bọn nó được lâu dài.

Thế là một trận âm thanh “quang quác vang lên”. mười mấy cao thủ ở đây đã ăn khổ nhiều với bọn yêu thú, trong lòng căm hận thâm sâu tận xương tủy không khách sáo quyền cước, côn đánh tưng bừng trên thân hai con thú nhưng ai nấy đều cảm thấy như quyền cước mình đánh vào da trâu, khiến hai con vật chẳng mang thương tích nào chí tử, vẩn sống nhăn răng.

- Thân thể hai con súc vật này thật là cứng cáp, đánh như đánh phải lớp da dầy.

- Thôi mấy vị đánh đập như vậy không ăn thua, tránh ra để ta đốt nó!

Hàn Tinh đến gần hai con vật đưa ngón tay ngay tim vận xuyên nguyệt chỉ công đánh mổi con một chỉ, chỉ lực được khống chế không để xuyên hẳn thân thể con vật. “Quác, Quác…” Hai tiếng kêu vang lên sau đó một trận giẫy dụa rồi nằm chết yên một chỗ. Mọi người nhìn ra mỗi con bị thủng một lỗ không có dấu vết cháy nhưng không có một giọt máu nào chảy ra ngoài.

Trong khi Thanh Vân Tiêu vẫn thổi, Dương Khôn đại ca vừa rồi hai lần nghe giọng chàng nói, nhưng môi chàng vẫn không rời cây tiêu thì thắc mắc hỏi:

- Sao có thể được, Hàn đệ vừa thổi tiêu lại vừa nói chuyện được?

Đối với lão Hàn Tinh tu vi còn thấp hơn mình Nguyên Anh kỳ, lão dù nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được trong vòng mấy tháng chàng đã vượt qua phân thần, hợp thể, độ kiếp kỳ. Năng lượng kiếp lôi thật là kinh khủng, lần đầu chàng tiếp đón bảy kiếp tu vi liền tăng lên hai cấp, lần thứ hai hấp thụ thêm cử kiếp lôi lại tăng lên qua độ kiếp kỳ trực tiếp phi thăng. Vừa thổi tiêu vừa nói chuyện đối với Hàn Tinh không khó gì, đây là việc của quang Anh, một quang anh nguyên bổn, một quang anh phân thân.

- Chuyện này sau này đệ giải thích cho đại ca. Chúng ta đang vội vã, mau tranh thủ giết địch nhân trước mắt, tất cả có trên trăm tên bản lãnh ngang hàng với hai tên yêu nhân này, nguy hiểm lắm. Vừa rồi Dương đại ca thoát được đã là may mắn.

- À, để ta giới thiệu cho Hàn đệ, vị này là …

Hàn Tinh suốt ruột trả lời:

- Liễu Thi Ngâm Thanh Hà cung!!!.

Liễu Thi Ngâm vẫn còn đang không ngừng gảy đàn, dù Dương Khôn điều khiển Hồng Vân mang nàng đi đâu nàng vẫn sử dùng cầm âm khí chém giết không ngừng, nàng nghe thấy Hàn Tinh nói vậy khẽ liếc mắt một cái mỉm cười gật đầu.

- Hàn đệ nhận thức nàng khi nào…

Hàn Tinh gật đầu không nói sau đó nhắm mắt rồì tập trung tinh thần vào trận đấu

Chương 95 Dương Liễu trọng thương

Lúc này trong Ngũ Hành âm dương sát trận đã có hơn mười yêu nhân đang tiến vào, quả nhiên những yêu nhân đó đã bị khốn trận phía ngoài của chàng biến thành tâm thần hư hao, hoảng hốt, lại bị tiêu âm hành hạ một thời gian dài thân thể qua cuộc chiến đấu với yêu thú khác bị thương nhiều nơi, uể oải mệt nhọc, khi vừa vào được trong ngủ hành âm dương sát trận, liền bị lôi hỏa, băng châm, phong sa, oanh kích thần điên bát đảo ngã gục rồi bị người phụ trách giết chết rồi dọn dẹp sạch sẽ, chẳng mấy chốc chỉ còn hai yêu nhân trong đó.

Trong ảo trận và khốn trận yêu thú chưa hoá hình đã chết sạch, mỗi khi có yêu thú nào bị trọng thương, cả hai liền bị đội ngũ vây đánh diệt sát, còn lại một số hóa hình yêu thú chiến đấu nhiều tên bị đánh biến hình yêu thú trở lại để có lại đầy đủ sức mạnh dã thú tính, bao nhiêu tinh lực trên thân dồn hết vào thân thể đồ sộ. Hàn Tinh thấy các đội ngũ khó làng giải quyết những yêu thú cao cấp này lại thấy nguy cơ hoá hình yêu thú phía ngoài đang không ngừng oanh kích vào trận pháp khiến mấy phen sắp hỏng. Hàn Tinh thấy tình trạng này liền truyền âm cho các đội trong trận rút lui.

Phía ngoài trận yêu thú bị diệt sát đầy dẫy xếp thành đống, một số nhiều còn tranh đấu tự sát lẫn nhau, hóa hình kỳ yêu nhân thỉnh thoảng được yêu nhân khác còn thanh tỉnh can ra, song không kết quả, tâm thần chúng bị tiêu âm khống chế, nên vừa ngườì vào can liền bị chúng đánh giết, đang thanh tỉnh cũng bắt buộc phải chống đỡ bở, lại không dám giết Hàn Tinh lợi dụng lúc đó đem tiêu âm tới tấn công tâm thần hắn, cuối cùng yêu thú đánh loạn không can nổi. Số yêu thú còn thanh tỉnh lại bị bớt đi mấy chục tên.

Liễu Thi Ngâm lúc này không dùng cầm âm chém giết lung tung mà cứ nhằm tên yêu thú và yêu nhân nào bị thương hay đuối sức mà chém giết, phiá ngoài chỉ một mình nàng chém giết giải quyết gần ngàn tên cộng thêm số yêu thú tự diệt lẫn nhau lên đến hai vạn. Bỗng Hàn Tinh nghe ai truyền âm đề nghị:

- Bọn yêu nhân còn lại đã mất hết nhuệ khí, chúng ta làm một cuộc phản công nên hay không.

Hàn Tinh đang còn suy nghĩ thì lại nghe:

- Ta chính là Từ Nguyên hợp thể kỳ phụ trách trấn thành hậu thuẫn!

- Thì ra Từ tiền bối! Tiền bối thật khách sáo Ngài đã là người dẫn đầu tầu thì mời tiền bối làm như Ngài quyết định nhưng cẩn thận mấy hoá hình kỳ thủ lãnh không nên trực diện đấu với họ, có lẽ bản lãnh họ còn trên đại thành kỳ.

Sau sáu tiếng thổi Thanh Vân tiêu Hàn Tinh cũng hao tổn nhiều tinh thần lẫn khí lực nên cũng muốn nghỉ ngơi, thấy cao thủ xuất trận chàng cũng chờ mong thắng lớn chàng ráng sức thổi tiêu tiếp tục thao túng yêu nhân, chẳng phải chờ lâu cao thủ từ trong thành đồng thời như những cánh sao từ trung tâm tràn ra, tổng cộng đến mấy chục ngàn người, trước tiên tiêu diệt các yêu thú đang tranh đấu với nhau.

- Sát! Mau giết hết yêu thú trước sau đó yêu nhân….

- Bùng…..

Đúng lúc này trận pháp ảo trận và khốn trận bị oanh kích tan rã, Hàn Tinh cứ tiếp tục thổi tiêu.

Thấy những yêu thú, yêu nhân bị tiêu âm khống chế bị diệt sát gần hết Hàn Tinh ngừng tiếng tiêu ngồi tĩnh tọa bồi sức tiêu hao không quản chuyện bên ngoài nữa.

Mọi người rời khỏi đi ra ngoài, người vào sát trận, kẻ ra ngoài quyết tâm diệt sát địch chỉ còn lại Mỵ Điệp canh chừng bên cạnh Hàn Tinh.

Từ Nguyên cầm quân ra tấn công yêu nhân mạnh mẽ diệt sát nhanh gọn những yêu nhân tâm thần còn bị tiếng tiêu khống chế, đến khi tiếng tiêu ngừng hẳn tâm thần bọn yêu thú vẫn còn bị ảnh hưởng, chưa kịp thanh tỉnh đã bị nhân loại cao thủ giết chết.

- Ha ha, hay cho bọn nhân loại các ngươi dùng quỷ kế diệt mười vạn quân yêu thú chúng ta. Từ Nguyên lão quỷ tử ngươi bảo chúng ta phải xử bọn nhân loại các ngươi như thế nào cho xứng tội.

- Cuối cùng chịu ló mặt ra, các ngươi phải chết chắc rồi!

- Hồng Sư vương, Bạc Hổ Vương, Thanh Lang vương các ngươi sao không chịu ngoan ngoãn ở Hồng Hoang Thảo Nguyên mà dẫn yêu thú đến đây quấy phá thành trì chúng ta.

- Bọn nhân loại yếu đuối ngu ngốc các ngươi không cần phải hỏi nhiều như vậy. Chúng ta yêu thú cường đại, thông minh tài trí thì muốn làm gì chẳng được, muốn đi đâu làm gì các ngươi quản được hay sao?

- Từ Nguyên lão quái, Thành chủ Lý Đại Thừa tiểu tử, Tạ Thanh tiểu tử! Trận pháp có phải do Khổng Đắc lão già không chết sư tôn của Tạ tiểu tử bố trí không?

- Không phải! Ta việc gì phải nói cho ngươi.

- Còn tên quỷ quái nào thổi tiêu đâu, sao không thấy?

- Được rồi không cần thiết, chết mười vạn đổi lại Tây Thắng Châu cũng không lỗ vốn, các ngươi chịu chết đi là vừa…

- Các ngươi tu vi nguyên anh kỳ mau rút lui còn chờ gì nữa!

- Thì ra Khổng Đắc lão quỷ còn ẩn nấp làm gì, còn không chịu ra đây. Dù lão có bố trí bao nhiêu trận pháp cũng không cản trở nổi bước tiến của chúng ta đâu.

- Tiến lên, Sát, sát toàn bộ, san bằng thành này cho ta….!

Mọi người bỗng cảm thấy hơi thở không thông, khí áp từ đám Yêu Nhân lấn át tới, tâm thần liền bị chấn động, chân tay run rảy, kinh mạch như bị cắt đứt không nghe lời của mình nữa. Bỗng tiếng đàn cầm vang lên, áp lực mới giảm bớt đôi chút.

- Còn không chạy nhanh trở về đứng ngẩn người ra đó chịu chết à. Ta không giúp lâu dài được đâu.

- Con giặc cái này, giết bao nhiêu yêu nhân yêu thú, thưởng cho ngươi một quyền đây.

Hồng Sư Vương bỗng to lớn hẳn lên gấp hai, lông tóc dựng lên hai mắt đỏ ngầu, tay ra thế ấn quyết kỳ lạ khó hiểu, mọi người liền cảm thấy mắt mình đau nhức, rồi bị đẩy ra sau mười mấy trượng. Từ ấn quyết Hồng Sư Vương chuyển thế đánh một quyền, quyền khí hình thành nhanh chóng không những mang theo phong quyển còn tỏa ra Kim Quang chói ngời vọt thẳng đến Hồng Vân đang bay phía trước.

- Bùng! Oàng, Ah!

Mọi người chỉ thấy Hồng Vân Phi Bảo bị Kim quyền khí đánh trúng một ánh hồng vọt bắn đi như mũi tên, rồi chỉ còn một điểm hồng sau đó tắt ngấm không còn tông tích, tiếng đàn cầm cũng tắt lịm. Không biết Dương Khôn và Liễu Thi Ngâm sống chết ra sao. Mọi người lo chạy trối chết.

- Hừ, tiếng đàn đáng ghét… trăm ngàn lần đáng chết!

- Còn chạy đi đâu, chết hết cho ta!

- Hừ Óa O Oa …………òa!

Một tiếng Sư Tử Hống vang lên rung động thiên địa, những ai tu vi kém liền ngã sấp xuống ôm tai quằn quại.

- Hù hú hú u ú……ú u!

Lại một tiếng Lang tru rùng rợn so với Lang yêu không biết khí thế hơn gấp bao nhiêu lần…. Những người vừa té ngã xuống vì tiếng Sư Tử Hống bị tiếng Lang Tru máu miệng, máu tai trào ra. Xem ra khó sống nổi….

Lúc tiêu âm còn vang dội tiếng Sư Tử hống và tiếng lang Tru không xuất ra nổi khí thế, cứ như muối bỏ biển, bị tiêu âm cắn nuốt hết trọn vẹn nên không có tác dụng gì. Không ngờ trong lúc giận dữ Sư Tử Hống và Lang Tru lại có tác dụng to lớn như cũ.

- Ha, ha ha….. Biết lợi hại của bản vương chưa? Xem các ngươi chống đỡ được bao lâu…

Mấy trăm cao thủ chưa kịp rút lui bị trọng thương, tử thương nằm la liệt chung với xác yêu thú yêu nhân. Kể cả Nguyên Anh kỳ, Xuất Thần Kỳ, cũng bị tổn thương không nhẹ. Từ Nguyên cảm thấy huyết mạch trong người chạy chồm, tim đập thình thịch, tâm thần rúng động thầm than:

- Quả nhiên khủng khiếp, mới một tiếng hống đã mãnh liệt như thế, hôm nay mình khó lòng qua khỏi kiếp số.

Mọi người còn lại thấy Hồng Sư Vương ưỡn ngực nạp khí, liền bịt tai bỏ chạy trốn thì bên tai dù đã bịt vẫn nghe tiếng tiêu vang lên nhưng hai tay vẫn bịt chặt hai tai chân chạy nhanh để lại tàn ảnh đôi chân như hai bánh xe xơay tròn cực độ. Bên tai lại nghe người nói „Mau vào cửu cung bát quái ảo trận phía trước, tây bắc năm bước, đông hai bước, ….“

Hồng Sư Vương và các yêu nhân khác nghe thấy tiếng tiêu thì thấy tiếng hống tiếng tru, gào của mình như bị cắn nuốt không còn một tia, khi nhìn lại thì chẳng còn một tên nhân loại nào liền chửi:

- Mẹ kiếp! Trốn so với thỏ còn nhanh!

Tạ Thanh trận pháp đại sư vào trong trận tim đang còn đập loạn nói:

- May mà có Hàn Tinh lão đệ kịp thời thổi tiêu và có sư bá Khổng Đắc bố trí Cửu cung bát quái ảo trận kêu gọi chỉ dẫn chạy vào không thì tánh mạng cả ngàn người bị nguy to rồi .

Một màn thoát chết vừa rồi khiến ai nấy đều biết tu vi cùng bản lãnh của mình so với mấy yêu nhân cấp vương kia không kể là gì. Bọn chúng bản lãnh ít nhất cũng từ độ kiếp kỳ trở lên… Tu Chân giới độ kiếp kỳ, đại thành kỳ và Tán tu cấp bậc không biết có bao nhiêu, chỉ sợ đếm không hết các đầu ngón tay. Nhiều cao thủ sau khi độ kiếp thì phi thăng tiên giới. Những cao thủ độ kiếp thất bại may mắn sống sót thì tu luyện thành Tán tu, còn đại thừa kỳ đã độ kiếm xong nhưng chưa phi thăng tiếp tục tu luyện lên đại thành kỳ.

Từ Nguyên không ngoại lệ, bị hù một màn, khi thanh tỉnh trở lại nhớ lời cảnh cáo của Hàn Tinh thì cảm thấy chàng thần bí vô cùng, chẳng đoán được tu vi đã đành, còn biết rõ sự lợi hại của yêu nhân còn sống sót. Không biết chàng có đủ bản lãnh thắng nổi bọn yêu thú này không?

Bên ngoài yêu nhân bắt đầu oanh kích trận pháp, mọi người vội vàng ra khỏi trận trở vào thành. Các cao thủ về đến tòa nhà cao thì thấy bên Hàn Tinh còn có Mỵ-Điệp bên cạnh lại còn hai nam nữ cao thủ ngồi xếp bằng tĩnh tọa chữa thương. Họ chính là Dương Khôn và Liễu Thi Ngâm không ai hiểu tại sao họ lại có thể ở đây.

Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK