Hàn Tinh rời Thiên Vân Cung chưa được năm trăm dặm, thần thức nhận ra phía đàng sau Đường Thăng đại đế đuổi theo, chàng cười nhạt trong lòng thầm tính, „Đúng là chưa đánh chưa biết, chưa sợ. Mình đã nể Uyển-Ngọc nhẫn nhịn, lấy lòng nhân đối đãi, lão lại càng làm tới, đã như vậy cứ cho lão hối hận không kịp vì sự tự cao của lão.“ Chàng dừng lại đón Đường Thăng đại đế, lại cảm thấy ba phương khác đều có cường mãnh khí tức ba động, ít nhất cũng là đế cấp cường giả.
- Hừ! Thì ra lão họ Đường cẩn thận mời trợ thủ vây công.
Hàn Tinh không sợ, đứng chờ trong giây lát bốn cao thủ xuất hiện.
- Thì ra lão, lâu ngày không gặp, quả nhiên bản nguyên thân Tôn Thường đại đế.
Khí tức quen thuộc khiến chàng nhận ra ngay. Hai người còn lại một nam một nữ đối với chàng hoàn toàn xa lạ.
- Thằng nhóc! Chúng ta chính thức gặp lại.
- Tôn Thường đại đế mạnh giỏi! Hôm nay hân hạnh gặp được chính danh Tôn Thường đại đế.
- Thằng nhóc gan lớn tày trời, chẳng những dám chọc đến ta còn vuốt râu hùm Đường đạo hữu..
- Không đáng kể là hùm, chỉ là râu hải cẩu, râu thổ cẩu.
- Đường đạo hữu chúng ta nên xử thế nào?
- Để Tôn đạo hữu ra tay trước, quan trọng nhất chúng ta canh chừng đừng để nó chạy thoát.
Hàn Tinh tuy không sợ Tôn Thường, nhưng cẩn thận trong nội tâm nghĩ đến tiên điện và không gian trận mình thu được của lão, thật cao minh. Thỉnh thoảng nghiên cứu nó nhưng chỉ hiểu được một phần nhỏ không đáng kể, nếu trận pháp đó chính lão bố trí thì thật đáng sợ.
- Chết đi thằng nhỏ!
Hàn Tinh biết rõ Tôn Thường tinh thông trận pháp và khôi lỗi tưởng là lão sẽ đem một trong hai lãnh vực này thi thố, không dè chàng chỉ thấy mười hai con thú hồn, cua vàng khổng lồ hồn ảnh, một càng to một càng nhỏ, càng to gấp đôi thân hình trông thật khủng bố, răng cưa sắc bén. Nếu bị nó kẹp vào tay chân, bụng chắc chắn nơi đó sẽ bị đứt lìa.
Nhớ đến Phục Ngưu Thần chưởng của mình lâu rồi không tiến vẫn cứ ở tầng năm, chàng đem ra thử nên cũng vận tiên nguyên vào bàn tay đánh ra một thế, lập tức một con trâu xanh bay ra, đạp chân phóng nước đại nhằm mười hai con cua khổng lồ húc mạnh.
- Ầm..ầm ...
Một hồi tiếng vang hỗn loạn, cua khổng lồ bị đánh bay, nhưng không tổn thương gì. Hàn Tinh cảm thấy vỏ của nó cứng chẳng thua gì mai rùa, sừng trâu xanh chém chỉ khiến chúng hăng máu điên tiết lên thôi.
Cua khổng lồ phân bố chia ra bốn phương tám hướng bao vây, bò nhảy tán loạn. Hàn Tinh lập tức nhìn ra không phải chúng đơn giản di chuyển loạn, mà có quy củ đúng lúc đúng phương vị phối hợp với nhau... phát ra tinh quang bố trí thành một trận pháp kỳ lạ. Số con cua không chỉ mười hai như trước mà tăng theo cấp số nhân, chớp nhoáng đã lên đến hai ngàn con khiến cho trâu xanh bó chân không làm gì được.
Hàn Tinh thấy trận pháp vây khốn mình, quả nhiên lão Tôn Thường cuối cùng cũng đem Trận Pháp ra đối địch với mình chàng thu trâu xanh hồn, liền thấy cua khổng lồ biến dạng thành bốn đàn thú, chó sói xanh, sư tử đỏ, rồng xanh, lân đỏ mỗi thứ dư hai trăm con... bao vây trên dưới không chút sơ hở.
- Ha ha...Khốn Trận thú vị...
Vừa dứt tiếng chàng đã thấy hai ngàn đầu há miệng đồng thời phun lửa, phát lôi điện...
- Đồ chơi con nít!
Nói xong trên tay cầm quạt vung một đường vòng bán cung 180° quanh cổ tay. Phong quang chợt hiện cuốn tất cả ngọn lửa vào trở thành một cơn lốc lửa, và lôi điện hỗn hợp.
Hai ngàn đầu thú càng ra sức phun lửa, phát lôi vòng xoáy cơn lốc càng lớn mạnh... chưa đầy năm phút đã cuốn cả thú vào trong.
Hàn Tinh vừa cuốn thú vào liền cảm thấy chúng khác thường, không còn là thú hồn mà là khôi lỗi... chàng không hiểu tại sao số con cua khổng lồ sao biến thành haì ngàn bộ khôi lỗi con thú, và biến đổi lúc nào.
Thấy ngàn cỗ khôi lỗi, nếu hủy đi thì đáng tiếc nên chàng đổi ý thu lại nên vội đem hắc tháp ra thu hết những con bị cuốn vào cơn lốc vòng xoáy lửa vào đó.... thoáng một chút đã thâu hơn phân nửa. Chàng cười ha ha:
- Thật là biết điều. Lão Tôn vừa gặp mặt đã tặng quà ra mắt quý trọng, thật hết lòng cảm tạ. Đồ chơi này dành cho con cháu Hàn mỗ chơi đùa rất hợp.
- Ngươi dám!
Tôn Thường thấy trong chốc lát hơn ngàn khôi lỗi con thú bị mất liên lạc mới biết bọn chúng bị kẻ thù bắt sống. Lão vội ra sức thu lại những con còn lại nhưng vẫn chậm, chỉ thu được ba bốn trăm cỗ. Lần trước lão bị thiệt thòi nặng nề, chẳng những khôi lỗi bị mất, nguyên thần cũng bị cắn nuốt, không gian thần cấp trận đồ, tiên điện, truyền tống phi thăng trận đều rơi vào tay Hàn Tinh nên sau đó luyện chế khôi lỗi không dám dùng nguyên thần điều khiển khôi lỗi nữa, hoàn toàn dùng thú hồn câu thông ra lệnh điều khiển.
Lão Tôn Thường vừa tức giận vừa nôn nóng hô:
- Mau cùng ta vào trận chém giết, thằng này thật bỉ ổi lại không sợ lôi hỏa.
Nói xong xông vào xuất kiếm đánh một lúc ba chiêu kiếm ý.
Kiếm Trảm Vân Thần!
Ngưng Thủy Trảm!
Lục Thần Phân Nguyệt!
Hàn Tinh cũng xuất Quang Nhật đao, đao ý hình thành một màn đao khí phòng ngự quanh người...
Ba chiêu chém đều bị cản lại, còn chiêu cuối cùng sau mũi kiếm đâm thấu qua lớp đao khí phòng ngự khiến Hàn Tinh giật mình vội dùng xúc cốt công thủ người nhỏ lại, hai tay dùng chỉ công bắt được hai đầu kiếm đầu thứ ba bị hai hàm răng cắn giữ, ba chiêu còn lại một nhắm cổ họng, một nhắm mi tâm bị đánh hụt chiêu cuối cùng vốn nắm hạ bộ, đâm vào hông gây tổn thương, máu phun ra... cũng may chỉ bị thương ngoài da.
Hàn Tinh vội lui lại điểm chỉ ngưng huyết, thì đầy trời hàng vạn phi trâm bay đến, thì ra nữ tử kia tên Tuyết-Như ra tay. Hàn Tinh cười khảy, đổi đao lấy quạt phất ra cuồng phong cuốn lôi, chuyển hướng bay của phi châm vào Tôn Thường...
Phi châm vừa bay hết chàng đổi quạt lấy bá vương thương, đúng lúc Đường Thăng và hai nam tử còn lại xông đến, Đường Thăng dùng kiếm, hai nam tử một dùng búa một dùng Long đầu trượng, chiêu nào cũng trầm ổn, lực lượng hủy diệt trời đất như bổ chẻ núi Thái Sơn thành nhiểu mảnh. Chàng lui nhanh đồng thời bá vương thương vẽ lên một vòng quang ảnh đón lấy kiếm chiêu, phủ chiêu cùng long đầu.
Nói ra quá chậm so với điều vừa xảy ra, phòng ngự đao khí, chỉ huyết, phiến phong, thương quang ảnh chỉ xảy ra trong chớp mắt, chiêu nối chiêu. Hàn Tinh đã tiếp xúc lần lượt năm tiên đại đế hợp công.
Bá Vương thương vừa xuất hiện một uy khí áp bức ra cường hoành, bá đạo lấn áp khiến bốn người mất hết chiến ý, uể oải chỉ muốn quỳ xuống nhận thua. Trong tay bọn họ cũng có thần khí nhưng không sánh được với Bá Vương Thương nên không dám đem ra bêu xấu, trong lòng suy đoán đây là một kiện thần khí trung phẩm hay thượng phẩm
Tôn Thường bị châm của đồng bọn chuyển hướng đánh vội thuấn di tránh thoát, khi định thân thần thức dò xét, thấy đồng bọn không làm gì được Hàn Tinh. Bá Vương Thương trong hắn uy lực khổng lồ áp bức khiến ba người chật vật lùi lại liên tiếp. Tuyết-Như vội thu phi châm lại bỏ chạy thuấn di ra ngoài. Hai nam tử cùng Đường Thăng chưa kịp thuấn di đã bị quang minh lĩnh vực khống chế linh hồn đem vào hắc tháp...
Tuyết-Như thuấn di ai dè không ra khỏi khốn trận, vừa định thân liền cảm thấy mắt tối xầm, như bị rơi xuống hố đen sâu thẳm, hét lên tiếng thê lương rùng rợn, thân ngọc rơi rụng té xuống liền bị chàng thu vào hắc tháp...
Hàn Tinh phá trận đi ra, không còn thấy dấu vết Tôn Thường. Lão vừa thấy không ổn liền thuấn di ra khỏi trận pháp thuấn di liên tục mấy chục lần chạy trối chết. Tiếng hét thê lương của Tuyết-Như vang vọng đến tai càng làm Tôn Thường khiếp đản, dùng hết nguyên lực thuấn di.
Bên trong Hắc tháp Hàn Tinh thu hồi quang minh lĩnh vực, ba đại đế đang trong ngục tối từ đáy linh hồn thanh tỉnh dần, cả thân người run lên bần bật. Mỗi người đều vừa chứng kiến ảo cảnh trong bóng tối đều khiếp sợ, hãi hùng nên vừa thấy được ánh sáng chẳng khác nào vừa chết đi sống lại thấy Hàn Tinh quay lưng đứng thẳng trước mắt liền hô:
-Bái kiến chủ nhân!
Vừa bị hút vào hắc tháp thì linh hồn bị trói buộc, bọn họ cũng chỉ có thể hàng phục Hàn Tinh. Không dám đắc tội để buộc phải trở lại thế giới bóng tối lần nữa.
- Tuyết Như bái kiến chủ nhân!
- Đổng Tước bái kiến chủ nhân!
- Đàm Phục bái kiến chủ nhân!
- Các ngươi nếm khổ không ít... nên mới tỉnh ngộ.
- Chủ nhân thần thông Quang Minh kinh người, lại còn có Bá Vương Thần Thương, bọn nô tài không thể chịu nổi một kích. Từ nay nô tài một lòng theo chủ nhân phục vụ, mọi sở hữu của bọn nô tài đều quy về chủ nhân.
Đường Thăng vội tiếp lời:
- Đúng thế! Bao nhiêu tiên vệ, tiên quân và ngay cả vợ con cũng thuộc quyền sở hữu của chủ nhân.
Nguyên Đường Thăng nhớ lại chàng mới đây không ngừng gọi mình cùng Uyển-Hương nhạc phụ, nhạc mẫu nên cho rằng chàng có tình ý với Uyển-Ngọc. Nếu được con rể như vậy thì bao nhiêu con gái mình bao nhiêu công chúa dâng hết cho chủ nhân cũng không tiếc. Sau này có con rể thần thông quảng đại như vậy thì còn sợ ai?
Ai dè Hàn Tinh giơ tay ra dấu cản:
- Nói bậy! Thê thiếp, con cháu của các ngươi ta lấy sở hữu làm gì? Các ngươi tiếp tục cai quản vương triều, lo cho dân đầy đủ. Khi cần cho ta một chỗ nghỉ chân là được.. Còn tên Tôn Thường kia tinh ranh chạy thoát lần này, các ngươi báo cho hắn biết, lo đối xử tiên nhân phi thăng cho tốt nếu không ta sẽ nhanh tìm lão tru diệt.
- Sao chủ nhân không bắt lão quy phục. Lão hồ ly này giầu có, nắm giữ rất nhiều bí mật liên quan đến thượng giới.
- Lão đã thoát lần này, không cần miễn cưỡng hành động, đành để dịp khác xem.
Nguyên bốn người bị nạn tâm lý lại càng muốn người khác cũng bị như mình để an ủi, nhất là Tôn Thường đã là đồng bọn mình nên đề nghị với nỗi chờ mong, chẳng dè Hàn Tinh không xem trọng việc này khiến ba người hơi thất vọng, cố tạo dịp cho chàng thu luôn Tôn Thường đại đế.