Minh tiếp tục thôi diễn trận pháp, xong hết tổ trận pháp thứ nhất định tiếp tục thôi diễn sang tổ trận pháp thứ hai. Bỗng nghĩ đến đệ nhị thánh anh ngồi chơi thất nghiệp nên trở lại Thiên Huyền Tinh Vô Cực Tông đón đệ nhị thánh anh, chỉ để lại một tia nguyên thần điều khiển phân thân.
Bổn tôn thánh anh thôi diễn tổ hợp trận pháp ba, năm, bẩy. Còn đệ nhị thánh anh phụ trách số chẵn 2, 4, 6, 8. Chàng chia bỗn tôn nhận phần ít hơn như vậy vì nhiều khi phải dừng lại tiếp Hồng-Linh và mấy đứa con..
Trận pháp tổ hợp thứ ba đương nhiên trận pháp cùng một cấp bậc, nhưng cao hơn tổ thứ nhất nhiều. Chàng phát hiện điều này liền tự hỏi, phải chăng tán tổ hợp từ cấp một đến cấp tám thần trận? Trận pháp phức tạp khó hơn trước nên tốc độ nghiên cứu, thông ngộ rồi thôi diễn cũng lâu hơn, chàng cảm khái may mắn mình chia ra làm hai cho đệ nhị thánh anh một nửa. Tuy phức tạp nhưng sau khi chàng thôi diễn xong năm bảy trận liền thông thạo hơn vân tốc thôi diễn tăng dần lên.
Như thường lệ Hồng-Linh đưa hai con trai mỗi khi có hai ngày lễ nghỉ, chàng luôn chú ý nên mỗi lần chàng đều dừng tay dạy dỗ và chơi đùa với chúng. Chàng dạy thêm nhạc lý và kỹ thuật thổi sáo, gảy đàn, huýt sáo chơi đùa với các loài chim muông, linh điểu. Riêng gà chọi chàng không chỉ vì nghĩ Hồng-Linh không thích.
Chàng nghe Hồng-Linh kể lại nhiều người chú ý đến hai đứa, thấy nàng lo lắng chàng đem một tia nguyên thần cực nhỏ đóng ấn vào trong lớp da trên vai rồi nói:
- Chúng nó có con đường số phận riêng của chúng, chúng ta dạy được bao nhiêu thì dạy, phần còn lại để theo cơ duyên, nhiều khi chúng còn gặp cơ duyên khiến vượt cao hơn chúng ta.
- Anh không phải vô địch thiên hạ hay sao?
- Em nói giỡn rồi. Ngay thằng Át-Mô-Đai-Ô anh cũng không làm gì được nó.
- Anh đem đồ ghê tởm ra so sánh ra làm gì?
- Thế gian này ẩn danh cao thủ nhiều lắm. Anh gặp mụ Quỳnh-Hương cung chủ đã tính là cường đại, nàng còn có sư phụ Thủy Mẫu nương nương, từ đó suy ra trên Thủy Mẫu nương nương còn có đồng bọn, hay còn có cấp trên nữa. Còn phe tên ác quỷ còn nhiều, hắn là một trong nhóm phản thần trước khi có vũ trụ, vậy còn bao nhiêu ác quỷ, thần dữ cường mãnh, và bao nhiêu thiên thần, em có nghe nói chín phẩm thiên thần, đạo binh thiên quốc trong Thánh Kinh không, họ thần thiêng nhưng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào khi có việc. Như vậy anh giống em chẳng là gì cả... nên anh nghĩ hai con được em dạy dỗ kỹ lưỡng, còn số phận của chúng ngoài tầm tay của chúng ta..
Àh! Em kể chuyện này cho anh nghe, sau khi Thầy em chết, linh hồn Thầy có về yêu cầu em làm một số việc bác ái để Thầy được mau thoát khỏi luyện ngục. Một người đạo đức, suốt một đời sống mẫu mực nhưng cũng phạm vào lầm lỗi và cũng cần phải thanh tẩy ở luyện ngục mới được vào Thiên Quốc...
- Em nói chuyện này làm gì?
- Nói để anh chú ý xem có thể cảm ứng được thế giới vô hình thần thiêng không?
- Sao cần phải như vậy. Chúng ta sống đúng với phẩm các, địa vị của mình, gặp người đói kém bệnh tật, hay đang gặp khó khăn thì giúp, gặp kẻ ác thì can đảm đứng ra ngăn chặn khuyên giải, gặp quỷ thì tử chiến, gặp kẻ tốt thì khen, khuyến khích... Nói chung làm hết sức mình hư vậy lương tâm ổn định, lòng bình an thanh thản đâu có kém bậc thiên thần sống trong thế giới vô hình thần thiêng.
- Không chỉ thế, anh cần phải nhớ các linh hồn nơi luyện ngục không thể làm việc lành cho mình nữa, không thể cầu nguyện xin ơn cho mình mà phải nhờ người sống như chúng ta. Khốn những ai ở đó không có con cháu người thân tốt lành cầu nguyện cho họ, làm việc lành giùm họ. Họ mới là người nghèo nhất thật sự, so với ăn mày tuy đói ăn thể xác nhưng vẫn còn cơ hội cầu nguyện xin ơn cho linh hồn họ.
- Xin ơn cho linh hồn! Thảo nào nhiều người cứ cầu cho giàu có, trúng số, làm ăn thành công...nhưng không được.
- Anh nói cũng đúng, ai nấy đều xin những ơn phần xác cho sướng, lắm lúc không được còn chửi. Vậy anh nếu cảm ứng được các linh hồn, anh có thể giúp họ.
- Giúp làm sao được, họ đâu cần công pháp, đâu cần đan dược, hay tiên bảo.
- Anh giúp, cầu xin ơn trên giùm họ..
- Cái này, chuyện này em giỏi hơn anh.
- Chưa chắc, hôm trước trái tim anh phát sáng, rõ ràng nhận được nhiều tình yêu từ cội nguồn Tình Yêu là đấng chí thánh chí tôn. Anh nếu không sử dụng ánh sáng tình yêu này đúng ý Ngài thì có lỗi.
Minh nghe không hiểu lắm nên hỏi:
- Phải sử dụng cách nào bây giờ?
- Hôm nào trong khung cảnh cô tịch, anh thử bỏ hết tạp niệm, tập trung cảm ứng rồi nói chuyện với Ngài xem.
- Anh thật là không hiểu nổi, nhưng em đã nói thì anh thử... Nếu Ngài bảo anh vào luyện ngục thì em phải lo cho mấy đứa con một mình đấy!
- Đừng nói giỡn, nghiêm chỉnh một chút..chuyện này hệ trọng đó.
Mùa nghĩ hè thứ hai đến, Hồng-Linh đem hai đứa vào Hồng Mông Linh Châu ba năm rưỡi, cũng là thời gian hai đứa trên mười hai tuổi. Minh truyền hồng mông ngũ hành quyết cho hai đứa, sau hai tuần chàng ngạc nhiên ngẩn người, vì hai đứa luyện khí thu nạp không phải là linh khí mà là tiên khí... ba năm rưỡi qua đi, hai đứa tu luyện được một năm rưỡi đã nhảy cấp trực tiếp kết thánh thai... Tuy mừng rỡ nhưng Minh vò đầu óc không hiểu cuối cùng miễn cưỡng cho là Hồng Mông Linh Châu giới thượng tầng đã thăng cấp, thậm chí ngang hàng với tiên giới, thậm chí hơn vì tiên khí độ dày tinh thuần.
Hồng-linh thấy hai con mười ba tuổi rưỡi đã đạt Thánh-Thai mừng rỡ nụ cười rực rỡ như hoa, nàng không ngờ hai đứa mới tu luyện đã có thành quả này. Nàng còn không biết ở tiên giới con mới sinh ra đã được hưởng tiên thiên khí tẩy rửa, năm bảy tuổi nguyên anh, mười tám tuổi chân tiên là chuyện thường, tiên giới không thể sánh như Tu Chân giới, cũng như Tu chân giới không thể sánh như nhân gian giới, đang bị không khí đang ô nhiễm đầu độc nặng nề. Minh nói nhận định của chàng cho nàng nhưng Hồng-Linh hỏi ngược lại:
- Tại sao mười một đứa con của anh kia không như vậy...
Minh ngẩn ra một lúc nói:
- Mấy năm trước tiên khí nơi đây còn kém, với lại hai đứa này em sinh ra được nhiều ưu đãi.
- Ưu đãi nào.
- Ngay trong khi bào thai đã được ưu đãi nhé... trước đó còn chuẩn bị chu đáo, dành cho đủ thứ tốt.
- Anh này....
- Thôi để anh truyền cho chúng mấy xảo thuật, nhất lá ẩn thân, ẩn uy khí, và một số thuật linh tinh khác.
- Hay là để cho chúng ở luôn trong này.
Minh cười phản đối:
- Không được! Chúng là niềm vui của bà ngoại chúng, trừ khi em có thêm đứa nhỏ để thay thế.
- Anh muốn lắm hay sao?
- Ơ hay, chuyện này tùy thuộc nhiều vào em sao lại hỏi anh. Hai đứa con trai, công lao phần nhiều là của em, anh nào giúp được bao nhiêu.
- Không đúng! Không có anh chúng không được như bây giờ. Em không có bản năng này.
- Thôi, hai đứa nó cần phải tôi luyện ngoài đời. Em chú ý hỗ trợ tâm tính của chúng, tuy gần mười bốn tuổi, nhìn ra vẻ người lớn, nhưng sinh lý vẫn còn là bê bê. Cẩn thận kẻo người ta bôi nhọ tâm linh nó... Còn một điều hệ trọng, ở Tân Triều bọn chúng không cần tu luyện khí công vì không có tiên khí, chỉ luyện mấy xảo thuật anh đã dạy và quyền cước cũng đủ, khi nào chúng vào Hồng Mông Linh Châu giới mới tiếp tục tu luyện. Thậy ra chúng cần củng cố tâm cảnh cho vững căn bản.
Minh thấy ba mẹ con về Tân Triều rồi chàng lại tiếp tục đến tháng thứ mười lăm chàng mới thôi diễn xong tám tổ hợp trận pháp, lúc này mới bắt đầu dung hợp liên kết thành tổ rồi lại liên kết tám tổ với nhau, mỗi đều có hai đường lớn thông liên với hai tổ trận pháp khác lập thành một lăng lưới đại chu thiên chặt chẽ ngoài đường thông liên lớn còn có những đường nhỏ li ti phức tạp kết nối với năm tổ hợp còn lại... Thời gian mười hai năm chàng không hề ra ngoài, tập trung toàn lực một mực thôi diễn trận pháp..
Mặc dù phân một nửa công việc cho đệ nhị thánh anh, nhưng cũng phải mất trọn mười hai năm mới hoàn thành. Thời gian cần nhiều hơn dự tính bảy năm, ở bên ngoài được tính một năm ba tháng... Nếu tính thời giờ, thôi diễn trận pháp hai mươi bảy năm cũng không được xem là lâu, nêu chàng không dùng thanh vân tiêu và có nhị thánh anh hỗ trợ thì mất khoảng bảy mươi năm.
Thấy trận pháp dùng để khải linh „Xích Bích Thần Chuông“ đã tinh thông, chàng không cần tự đánh giá cấp bậc trận pháp đạo của mình đã đến đâu... cẩn thận lấy Xích Bích Thần Chuông ra, vẽ lại sơ hình cấu trúc một lần nữa mộc cách tỉ mỉ rồi mới xoá bỏ toàn bộ trận pháp đi... rồi mới dùng ý niệm tụ hội hồng mông bạch (xám) khí chờ cho đến khi đủ số lượng ngưng đọng mất cả một ngày.
Minh mồ hôi đổ như tắm không ngờ tu bổ Xích Bích thần Chuông mệt mỏi, hao tổn tinh thần quá sức. Cuối cùng kiên trì cho đến khi khải linh hoàn thành.
Trong khi mười ba đứa con của chàng sau một năm du lịch đã cùng các bà mẹ trở về, Hồng-Linh cũng đem hai đứa con trai vào. Mọi người đang chờ Minh phá quan đi ra đã nửa năm, không ai biết còn phải chờ đến bao giờ... Cũng may Hồng Mông Linh Châu giới thượng tầng bây giờ đã có thêm vô số sinh vật sinh sản ra lại được cung cấp đầy tiên khí đủ nên rất cường mạnh. Mười một đứa tuổi hai mươi, sau một năm tu vi không tiến bộ bao nhiêu nhưng tâm cảnh và các cư xử chững chạc hơn hẳn lúc trước. Bọn chúng sinh ra trong lúc Hồng Mông Linh Châu giới thượng tầng chưa đầy đủ tiên khí, chỉ sánh với Yêu Cầm giới mà thôi nên bọn chúng đều hấp thụ linh khí tu luyện. Có điều từ sơ sinh cũng được một ít tiên thiên khí tẩy lễ nên đối với tiên khí quen thuộc.
Trong Hồng Mông Linh Châu giới thượng tầng, người tu luyện, kẻ chơi đùa tùy ý. Hôm nay sáng sớm tinh sương bỗng mọi người cảm ứng không gian ba động, khi thăm dò mới biết từ phòng Minh khiến ai nấy vui mừng, nhất là thằng Tĩnh Minh, Chính Lộ và Quang Huy.
- Bùng,....
- Boong!
- Boong!
- Boong!
Bọn trẻ nghe tiếng chuông rung đầu liền cảm thấy rung động, nhịp tim nhảy thót lên và chân khí trong người tự động gia tốc vận hành. Âm ba độ rung khiến mọi người cảm thấy thời gian trôi chậm lại, tâm thần tiến vào một cảnh giới kỳ diệu, thánh khiết cao siêu, cái nhìn, tư tưởng trong sáng không vương chút bụi trần. Cảm thấy tất cả những sinh vật, từ linh thú khổng lồ, đến cây cỏ nhỏ bé đều có dây liên quan lạ lùng với mình... Cảnh vật làm cho mỗi người tham ngộ những đạo lý khác nhau, tùy theo tâm tính, tư tưởng, ý chí và tình trạng thân thể của mình.
Tiếng chuông âm ba vang lên truyền đi mười mấy lần rồi ngưng hẳn, nhưng mọi người ai nấy không quan tâm, người ngồi tĩnh tọa, kẻ đứng, kẻ nằm tiếp tục say đắm trong cảnh đốn ngộ cao siêu huyền bí tuyệt vời.
Link góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40:030: