Mục lục
[Dịch]Hồng Mông Linh Bảo- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tinh thấy có kẻ chủ ý cướp lấy Kim Tự Tháp chàng cười lạnh, mặt cứng đọng tâm càng ngưng trọng, thừa lúc thiên kiếp đạo thứ bảy chưa đến chàng dò xét địch nhân, hai thanh niên vạm vỡ vận áo choàng vàng nhạt ẩn núp trong một đám mây trắng trên bầu trời cách xa ngót trăm dặm. "Thì ra hai tên tiên sứ hoàng tiên trung kỳ của Lạc Trung Tinh dưới trướng Tôn Thường đại đế. Phải chăng lão sai người kiếm ta tính sổ. Ta mặc kệ, các ngươi đã có chủ ý cướp bảo thì ta không tha được."

Hàn Tinh bỗng cảm ứng một lực đạo hủy diệt thiên địa lay động Kim Tự Tháp, hừ ý niệm lực thu bảo? "Trọng!" Niệm ý Hàn Tinh phát ra, Kim Tự Tháp lập tức ổn định vững chắc như mọc rễ ăn sâu xuống lòng đất hợp lại một thể.

Tiên sứ râu quai nón cảm ứng Kim Tự Tháp khẽ lay động mừng quá sức, xem như dễ dàng thu bảo vào tay, hắn vội thêm ba thành niệm lực, mắt nhắm lại cảm ứng liên lạc, bỗng cảm thấy Kim Tự Tháp không hề nhúc nhích khẽ hô "Uy" một tiếng. Tiên sứ mặt trắng đâu có thể bỏ lỡ cơ hội, Thần khí ah, ngay cả tại tiện giới cũng khiến cho mọi người đỏ mắt, tranh cướp cho bằng được, chỉ cần một kiện Thần Khí cũng đủ làm cả Tiên Giới một hồi huyết vũ phong ba. Hai Tiên sứ như điên tranh nhau ra sức dùng niệm lực thu bảo...

Tiên Sứ mặt trắng thấy vô phương lay chuyển Thần khí, miệng chửi:

- Mẹ Bà Nương, ta không tin một Độ Kiếp kỳ nữ tử nhỏ bé có thể cản được ta thu bảo...

Hắn không phát hiện ra đây là thủ đoạn của Hàn Tinh tưởng rằng Ngọc-Hà tranh thủ giữ của. Hàn Tinh không hề lo lắng, chàng có những ba lợi điểm khiến hai tiên sứ kia không đoạt được mục đích. Thứ nhất Kim Tự Tháp cũng là Cổ Loa thạch do chàng làm chủ, liên hệ mật thiết như một bộ phận của chàng, linh tính liên thông, thứ hai là khoảng cách chàng gần hơn hai tiên sứ kia nhiều, cuối cùng niệm lực của chàng vượt xa hai tiên sứ.

Mọi người xem chung quanh cũng bị Thần khí danh kích thích lòng tham muốn bỗng nghe giọng nhẹ như lời khuyên lọt vào tai:

- Các ngươi mau rời khỏi nơi đây trăm dặm, một cuộc tiên cấp tranh đấu sắp xẩy ra nơi đây.

Những bạn hữu của Hàn Tinh nhận ra ngay giọng nói của chàng, lập tức Thanh-Hà Cung, Ngọc-Huyền đan tông, Luyện bảo tông được người ra lệnh rời khỏi nơi đây cách xa ngoài trăm dặm, Lạc Anh Tông cao thủ cũng nhận ra giọng nói quen thuộc Hàn Tinh lúc đầu không muốn rời đi, nhưng khi thấy toàn bộ Ngọc-Huyền đan tông, Luyện Bảo Tông Thanh-Hà Cung nhanh nhẹn rút lui thì ngạc nhiên vội ra lệnh rút lui nhưng trong đó có mấy trưởng lão không phục, trong Lạc Anh Tông nội bộ họ đã vẫn bất mãn với các trưởng lão kia, nay bị danh thần khí lôi cuốn muốn liều mạng ở lại thử vận.. Cuối cùng chỉ một phần tư rời đi, số người còn lại khoảng một vạn.

Số người vừa rời đi chu vi bốn ngọn đồi liền bị một khí áp vô hình bao phủ xuống khiến cao thủ nơi đây nghẹt thở, khó chịu, tâm linh thân thể đồng thời bị áp bách đe dọa, ngay cả ngón tay cũng không thể nhúch nhích được. Lập tức hai thân ảnh từ trên bầu trời đáp xuống ngọn đồi trọc chính giữa.

- Tiên nhân...

- Tiên sứ...

Mọi người trong đầu ý tưởng "đây là hơi thở khí áp của tiên nhân, thật cường mạnh tiên nhân. Nếu hai tiên nhân này muốn lấy kiện thần khí Kim Tự Pháp kia thì trong chúng ta không ai có đủ thực lực ngăn cản được." Bây giờ nhiều người nuối tiếc vừa rồi không rời đi bây giờ hối hận cũng không kịp.

Hai tiên sứ vừa hạ xuống đồi tinh quang ánh mắt quét chung quanh, mọi người vừa bị quét qua liên run rảy sợ hãi, chân tay bủn rủn, không dám thở mạnh, nghe thấy từng nhịp tim của mình đập thình thịch.

Tiếng tiêu huyền bí như có như không văng vẳng vọng lại không biết từ đâu, mọi người vừa nghe đã cảm thấy áp lực giảm xuống, tâm trí thanh tịnh, họ vội ngồi xuống vận công chống lại khí áp khó chịu kia.

Hai tiên sứ nghe tiếng tiêu quét ánh mắt tinh quang một vòng, vị râu quai nón hừ một tiếng đang định vọt đến quả đồi nơi Hàn Tinh đang tĩnh tọa, bỗng một luồng âm sóng óng ánh như mặt nước lớn như biển đánh phủ hai tiên sứ.

Tiên sứ râu quai nón hành động bị khựng lại, mặt càng lúc càng ngưng trọng rồi mồ hôi lạnh sau lưng toát như tắm. Hắn nhìn chung quanh thấy cảnh vật biến đổi, trước mắt là cảnh biển cả bao la, bên cạnh một con kình ngư miệng há to, hai mắt đỏ như máu, tinh quang bắn về hắn đe dọa. Trong khi đó Tiên sứ mặt trắng lọt vào cảnh rừng rậm, tử vong khí bao phủ dầy đặc đến nghẹt thở, trên một cành cây cổ thụ một con hắc báo đang gầm gừ thỉnh thoảng gào lên tiếng đe dọa bước tiến của mình. Cả hai đồng thời nhủ thầm " quả nhiên thần khí có thần thú bảo vệ".

Hai tiên sứ tuy đồng hành với nhau làm công tác chung nhưng vẫn đố kỵ canh chừng nhau, bình thường không biểu lộ tâm tình ra mặt nhưng bây giờ kiện thần khí xuất hiện lòng đố kỵ bộc phát, chỉ muốn đánh lén chết đối phương hòng chiếm lấy bảo vật.

Tiếng tiêu của Hàn Tinh kịp thời đưa hai tiên sứ vào tâm ma cảnh, ác tâm hiển hiện, trong mắt cái gì cũng là chướng mắt, nhìn người ra thú, nhìn cảnh tốt đẹp thành nơi tử vong, nơi an bình thành chỗ nguy hiểm đe dọa, đâu đâu đều là chướng ngại ngăn cản bước tiến của mình.

Hàn Tinh khi chuẩn bị cho Ngọc-Hà lão tổ độ kiếp nghiên cứu tử lôi cùng tâm ma tìm tòi ra không ít chỗ tốt, trong tử lôi có ẩn chứa âm sóng cực kỳ nguy hiểm, chàng tìm ra ngoài tác dụng khiến nạn nhân chịu áp lực tâm ma, còn có thể đánh thẳng vào nguyên thần, khiến linh hồn cảnh giới vì nguyên thần hư hao gây nên tụt cấp linh hồn cảnh giới. Chàng đã dùng Triệu lão tổ làm đối tượng chứng nghiệm, và đã có kết quả như ý, còn chân nguyên tụt cấp của Triệu lão tổ thì dễ dàng hơn, một ý niệm có thể hóa tán đi một đại cấp tu vi. Sóng âm này chàng có thể nhờ Thanh Vân tiêu hoặc đơn giản nhờ tiếng huýt gió bằng miệng, có điều dùng Thanh Vân Tiêu phát ra âm sóng, vững mạnh và được uyển chuyển như ý hơn.

Đúng lúc thiên kiếp đám mây hội tụ, thiên uy áp lực tăng lên cuối cùng thiên lôi đánh xuống, trong khi đó mọi người xem ngạc nhiên thấy hai tiên sứ điên cuồng đánh nhau đối với nhau một kích..

Tiếng oanh lôi tiếng quyền chưởng trùng chập vang lên. Mọi người còn lại trên ba quả đồi đều cảm thấy trời đất rung động trước mắt quay cuồng, thân thể không sao khống chế được bị lực phản chấn đánh vào bay xa hai mươi dặm không còn biết sống hay chết. Ba ngọn đồi chung quanh chỉ còn lại một mình Hàn Tinh vẫn ổn định tĩnh tọa thổi tiêu.

Hai tiên sứ đứng cách năm mươi thước đối mặt nhau, chính giữa là một cái hố sâu khổng lồ do dư kình hai người vừa tạo ra.

Bên trong Kim Tự Tháp Ngọc-Hà lão tổ vẫn đứng yên không hao tổn gì cả, nàng không hề biết chuyện gì xảy ra bên ngoài vì chỉ chú tâm đến thiên kiếp từ trên bầu trời. Thiên lôi đánh xuống bị Kim Tự tháp ngăn cản bảy tám phần, ba phần còn lại đánh trên người nàng, đem thân thể nàng tôi luyện, thanh tẩy khiến gân, cốt, da thịt, ngũ tạng lục phủ, kinh mạch, từng tế bào được tu sửa không ngừng biến cường, nàng nhắm mắt hờ hưởng thụ cảm giác những biến đổi trong nội thể, cuối cùng một chuỗi những tiếng lách cách vang lên nàng vươn vai hoạt động tay chân mấy cái thì thiên kiếp vân đã tụ lại sắp đánh xuống. Nàng hưng phấn hô:

- Tới đi.

- Oành!

Thiên Lôi đạo thứ tám giáng xuống đúng lúc, hai tiên nhân lại giao thủ một kích lần này hai người thân thể đều bị thương nhẹ, tâm trí bị đả kích nặng hơn nữa nên càng điên cuồng.

Ngọc-Hà trong Kim Tự Tháp tóc dựng ngược lên trông rất dọa người, mặt lúc xanh lúc đỏ, rõ ràng bị đánh cho khí huyết sôi trào, mặc dù kinh mạch thân thể vừa được cường hoá không ít cũng không chịu nổi bốn phần đạo lôi thứ tám. Nàng vội ổn định chân nguyên khí bỗng tiếng tiêu thanh tâm định thần len lỏi vào trong tai khiến nàng dễ dàng tập trung thúc đẩy ổn định nhanh hơn.

Vừa lúc khí huyết tương đối ổn định, Thiên Lôi đạo thứ chín từ đám lôi tử vân giáng xuống. Lần này Kim Tự Tháp chỉ ngăn cản được năm phần, một nửa tiến vào Kim Tử Tháp không gian đánh vào Ngọc-Hà lão tổ thân thể, điện xà tím xanh quang sắc bao bọc chạy lên xuống ngang dọc khiến nàng lúc mê lúc tỉnh, tâm thần bất định. Nửa phút sau nàng hét lớn một tiếng rồi ủ rũ tĩnh tọa, điện xà cũng biến mất.

Trong khi Ngọc-Hà lão tổ nghe tiếng tiêu, hai tiên sứ cũng thanh tỉnh trở lại nhưng lập tức mặt biến sắc, không gian thiên lôi uy khí bao trùm khiến họ nghẹt thở, dù là tiên sứ đã trải qua kinh nghiệm Thiên Kiếp cũng không tránh khỏi sợ hãi, nhìn lên bầu trời màu tím đám mây bao phủ dày đặc cả hai càng thêm kinh hoàng, vốn vừa trong tâm ma ảo cảnh thoát ra lại gặp Tâm Ma Thiên lôi kiếp.

- Oanh!

Lần này thiên lôi đạo thứ chín đánh xuống chia ra làm ba hướng, một đánh trên Kim Tự Tháp, hai hướng kia đánh trên thân hai tiên sứ. Dù đạo thiên lôi chia ra làm ba nhưng khí thế, phá lực của mỗi tiểu đạo không hề yếu.

Chưa đầy nửa phút hai tiên sứ bị oanh tạc thành bụi bặm biến mất, dù bảo vật hay trang bị trên người một kiện cũng không còn. Hàn Tinh há mồm trợn mắt, sợ hãi thay uy lực của thiên lôi đạo thứ chín. Chàng lo lắng xem xét bên trong Kim Tự Tháp thấy Ngọc-Hà tỷ vẫn bình an tĩnh tọa khôi phục nguyên khí mới an tâm.

Trăm dặm ngoài xa, tu sĩ chứng kiến sự việc đều trợn mắt kinh hô. Lúc hơn vạn tu sĩ bên trong bị phản chấn bay đi họ giật mình thầm nhủ mình may mắn nghe lời khuyên cảnh cáo rời ra ngoài trăm dặm nên không chịu ảnh hưởng. Quả nhiên tiên sứ thực lực họ chịu không nổi một kích, dù chỉ là phản chấn gián tiếp cũng không đỡ trụ được.

Một tiếng trôi qua Ngọc-Hà đứng lên, Hàn Tinh liền thu Kim Tự Tháp về lên tiếng:

- Chúc mừng Ngọc-Hà tỷ độ kiếp thành công.

Sau đó một miếng ngọc bội và hai ngàn khối tiên thạch bay trước mặt nàng.

Chàng tiếp lời:

- Tỷ nhận miếng ngọc bội này giữ kỹ, sau khi phi thăng nhờ nó đệ có thể kiếm tỷ được dễ dàng hơn. Còn tặng tỷ chút tiền tiêu vặt. Hẹn gặp lại chị tại tiên giới đệ phải đi trước đây.

Hàn Tinh quét thần thức xem xét hơn vạn tu sĩ bị tiên lực phản chấn đánh bay.Chàng giật mình than:

- Chín ngàn chết đi, chỉ sống sót hơn một ngàn... Thật tai hại.

Bỗng chàng nghĩ đến các nguyên anh trong Hắc Tháp, chàng đến nay vẫn chưa biết phải xử trí ra sao cho thỏa đáng, lần này có thể may mắn giải quết được số nhỏ trong tổng số ba vạn chín ngàn nguyên anh.

Lập tức đệ nhị thánh anh đương sai vào hắc tháp chọn chín ngàn nguyên anh kém nhất đưa ra dặn:

- Bên ngoài có chín ngàn thân thể, nhớ lá chỉ được phép chiếm thân thể kẻ đã chết. Các ngươi thử vận khí xem may ra dùng được. Nếu thành công thì các ngươi tạm lấy thân phận của họ mà dùng.

Chín ngàn nguyên anh bay vụt ra nhanh chóng kiếm thân thể thích hợp, chưa đầy mười phút có hơn hai chục người không thành công được chàng giúp cho, tiện tay chàng chữa trị những nơi hư hỏng, tổn thương. Ba nữ nguyên anh quay trở về buồn bực vì không kiếm được thi thể nữ nhân, Hàn Tinh ngẩn người quên khuấy điểm này, đã không phân biệt nam nữ. Chàng an ủi:

- Thôi các ngươi trở về chờ cơ hội khác.

Chàng thấy hai nguyên anh hao hao giống nhau nên hỏi:

- Hai ngươi tên gì?

- Dạ tiểu nhân Kiều Thu, còn đây là em ruột Kiều Phương.

- Còn ngươi tên gì?

- Dạ tiểu nhân gọi Phùng Hà Uyển.

- Được rồi ba đứa các ngươi về Hắc Tháp nghỉ ngơi.

Chàng lại đem ra ba nam tu sĩ nguyên anh ra thay thế.

Thấy việc ở đây đã xong, Hàn Tinh liên lạc phân thân tại Tiên giới, xác định vị trí tọa độ sau đó dùng thần di mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK