Hàn Tinh Mỵ Lan thần thức đảo qua nhận ra ngàn trượng xa, trước Bạch Thiên Cổ Thành chính diện một không gian nhỏ chừng ngàn trượng, chung quanh một tầng khí chướng vô hình ngăn cách nước biển, ở đó chừng ngàn người thuộc đủ loại, nhân, yêu, ma, quỷ. Đặc biệt một nhóm bảy thần vương cường giả thân đang chật vật ngả nghiêng chống chọi, dường như bị một lực lượng phản chấn vô hình đánh trả.
- Bạch cổ thành này quá quỷ dị, chẳng những phong ấn đại môn lực lượng bảy thần vương cũng không phá được, lại còn bị phản chấn rồi phản phệ cắn nuốt năng lượng bổ sung phong ấn cho thêm cường đại.
- Có thể nói càng ra sức phá phong ấn, càng biến đổi phong ấn thành cường đại thêm.
- Không hiểu vị Trận Pháp sư nào nghĩ ra loại phong ấn quỷ quái này...
- Thần kỳ, có thuộc tính thôn phệ ngoại lực. Không nghĩ ra bình thường có loại trận pháp hấp thu tụ năng lượng cung cấp cho trận pháp để cung ứng duy trì trận pháp, không ngờ phong ấn này có cấm trận sức hấp thu năng lượng mạnh mẽ như vậy, bao nhiêu lực lượng đánh ra bị thôn phệ, lại còn ngược giòng đến tận ngọn nguồn từng người phá trẩn hấp thêm năng lượng.
- Ha ha! Đáng đời một đám ngu ngốc.
Nghe tiếng cười, Hàn Tinh và Mỹ-Linh nhìn lại mộ lão hèn mọn mặt nhỏ đi đến, bên cạnh hai lão thân thể vạm vỡ đồng hành, một mặt vuông không giận mà uy, một mặt mày xếch ngược râu rậm trông dữ tợn lúc nào cũng muốn bốc hỏa uy hiếp người đối diện.
- Hấp Tinh quỷ, là thủ đoạn của ngươi, dám trắng trợn cướp thần nguyên của chúng ta?
- Không phải ta! Oan ức...
Lão mặt dữ tợn lạnh lùng:
- Hừ! Không phải nhưng lão cứ nhận tội thì chúng làm gì được ngươi. Cần gì phải chối mất hết uy phong, chẳng lẽ lão sợ bọn vô dụng thần vương này?
Ai nấy tưởng lão mặt nhỏ sợ không dám, chẳng dè lão to giọng dõng dạc:
- Mấy thứ lễ vật thần nguyên của quân chuột nhắt chính là lão tổ hấp đấy. Bọn chuột các ngươi làm gì được ta!
- Thế mới phải đạo, uy danh của Nhị Tà Nhất Quỷ sao có thể sợ hãi được.
- Quân giả dối lường gạt này làm vài việc nghĩa hiệp khoe thiên hạ rồi lấy danh nghĩa hiệp lừa đời. Thật ra trong lòng tham lam thối tha không chịu được. Vừa gặp mặt lão tam đã vu oan đổ tội trên đầu lão.
- Vậy phải làm sao bây giờ.
- Thứ ngụy hiệp bất tài này! Mau cút đi đàng xa xem uy lực Nhị Tà Nhất Quỷ mà học.
Mỵ Lan thấy Hàn Tinh ánh mắt thính lực đều tập trung trên ba lão Nhị Tà Nhất Quỷ, thần thái hứng thú nàng ngạc nhiên hỏi:
- Anh biết ba lão này?
Hàn Tinh lắc đầu tỏ vẻ không biết.
- Hai lão lớn con là hai anh em họ Thẩm, lão mặt vuông là lão đại Thẩm Định, lão mặt hung dữ Thẩm Phán còn lão mặt nhỏ Bách Ngã Đạo. Hai lão họ Thẩm gọi là tà vì đối với ác nhân sử rất ác độc, đối với ngụy hiệp chuyên châm biếm, khi có cơ hội giết không tha. Còn lão họ Bách đi theo họ chuyên hấp thần nguyên của nạn nhân, nghe nói lão chưa từng chủ động tự hấp thần nguyên của ai bao giờ, tính tình lão rất nhát nên thiên hạ gọi lão là Hấp Tinh nhát lão quỷ.
Nhị tà Nhất quỷ đuổi bẩy thần vương chiếm chỗ định chuẩn bị ra tay công kích vào khi vực cổng thành, bỗng một đội ba bốn chục quỷ tộc xông đến nói:
- Chờ đã, việc gì cũng phải có trước sau. Chúng ta đã tranh dành quyền ưu tiên và kiên nhẫn chờ lâu bây giờ đã tới phiên, ba lão già các ngươi đâu chui ra sao dám vượt quyền ưu tiên của chúng ta?
Nhị Tà Nhất Quỷ ngạc nhiên sửng sốt nhìn bọn ma tộc, Bách Ngã Đạo niềm nở đáp:
- Bọn ma quỷ các ngươi là ai, tự nhiên ra đây đòi hỏi. Thích chết trước thì cứ đến chúng ta tranh dành làm gì.
Ba lão thấy ba chục người trong đó có tám chín tên có cảnh giới thần vương nên thận trọng, không cần vì việc nhỏ tranh chấp kết thêm kẻ thù.
- Ba lão già thông minh ngoan ngoãn dễ bảo, hay là theo chúng ta làm thuộc hạ rất tốt.
- Thông minh ngoan ngoãn con mẹ chúng mày, bọn ma tộc các ngươi không biết từ lỗ nào chui ra bỗng nhiên nên đông đảo như vậy. Đừng tưởng chúng ta sợ các ngươi, dù bọn ma tộc các ngươi có đông đảo gấp trăm cũng không đáng kể là gì. Cứ xem trận Bãi Lau ma tộc các ngươi thảm bại chết toàn bộ cũng đủ biết bọn ma tộc các ngươi mạnh yếu, còn ở đây lên mặt kiêu ngạo.
Thì ra bờ biển nơi đó gọi là Bãi Lau, sau khi Hàn Tinh giải quyết năm tên Cổ Mộ thần vương, bọn ma tộc hoảng hốt mất hết chiến ý, bị Cửu Toàn lão Đạo lãnh đạo quần hùng đánh giết quét sạch quân ma tộc. Việc xảy ra sau đó Hàn Tinh chưa biết, nhưng đã truyền ra khắp năm châu khiến Nhị Tà Nhất Quỷ biết rõ nên đem ra trêu chọc bọn ma tộc.
- Ủa sao bọn ma tộc xuất hiện ở đây mà không ai đụng đến ai, kẻ thù gặp nhau sao lại an ổn như thế được. Chẳng lẽ họ đã thỏa thuận vưới nhau điều gì?
Mỵ Lan cũng nhận như thế.
- Chúng tạm thời gác cừu oán sang một bên để giài phong ấn. Dường như đã tranh chấp xong và lần lượt tiến lên phá phong ấn.
Một trong thần ma vương thấch thức:
- Ai thắng ai bại còn quá sớm, các ngươi có lui không hay chúng ta thử một hồi xem các lão tà ác hay bọn ta mạnh.
- Hừ! Các ngươi phá phong ấn trước mắt rồi tự biết kém mà lui. Chúng ta không cần phải so đấu..
Nhị Tà Nhất Quỷ không biết rõ tình hình, Thẩm Định quyết định lui lại xem bọn này phá phong ấn vừa giữ thực lực vừa xem tình hình ra sao.
Nhị Tà Nhất Quỷ lui ra nhường chỗ, mười hai ma tộc nhân cường giả trong số đó chín thần vương cảnh giới, ba thần ma tướng cực đỉnh chuẩn bị hợp công ra tay, còn hơn hai mươi tên còn lại lui lại phòng ngự.
Ma nguyên hợp công khiến một vùng trở nên đen tối, tụ lại thành hình cô đọng nhỏ dần thành một con rồng đen, khí tức ép mọi người hít thở không thông, khó chịu cực hạn nên tự động lui lại phía xa ngoài hai trăm thước.
Mọi người kinh hô, ngay cả Nhị Tà Nhất Quỷ cũng giật mình không ngờ mười hai tên ma tộc hợp lực lại cường mạnh không thua gì thần đế. Với lực lượng này cũng đủ sức cùng thần đế so đấu. Với sức ba anh em mình hiện tại không thể chịu được một kích hợp công này.
Trong khi mọi người kinh ngạc, một tiếng rồng ngâm rung trời, gió thét mưa gào hắc long hai mắt đỏ rực khí thế bốc lên một tàng nữa rồi nhanh như mũi tên trực chỉ cổng thành bắn tới.
- Chíu!!! Ầm!
Tiếng gió rít ngắn rồi tiếng chạm mạnh nổ rung trời, phía trước một vầng sáng chớp lên, tiếp theo vô số chùm sáng và vô số điện xà trắng xoá oanh tạc hắc long, một hồi hai ba phút. Cuối cùng hắc long tan nát phân tán, ánh quang cũng tắt ngấm yên tĩnh trở lại. Mười hai ma tộc cường giả hợp ma nguyên ngưng thành rồng đen bị đánh tan nát không còn một tia, ma nguyên của mỗi người đều bị hao tổn, mọi người nhìn nhau lắc đầu cảm thấy vô vọng phá được phong ấn.
- Phong ấn năng lượng nơi cổng thành dưòng như là Quang Lôi năng lượng, cũng chính là khắc tinh của ma nguyên, chúng ta không nên miễn cưỡng. Hãy rút lui chờ dịp hay tìm phương tiện khác.
Mọi người đồng ý rời khỏi.
Nhị Tà Nhất Quỷ chứng kiến ma tộc thất bại rời khỏi, cũng đến thử một phen. Không ngờ ba người bị một vàng quang sóng phản kích hấp thụ thần nguyên trong người. May mắn Bách Ngã Đạo vì tu luyện công pháp đặc thù tinh thông Hấp Tinh nguyên biết cách phòng ngự ngăn chặc quang sóng thoát hiểm. Ba người lập tức rời khỏi... rồi mọi người lần lượt lắc đầu rời khỏi.
Thật ra không kẻ nào rời khỏi hẳn, tuy tạm rời khỏi nhưng thần thức thỉnh thoảng quét lại dò xét, một khi phong ấn được mở, chúng lập tức xông lại tranh tiên tiến vào.
Hàn Tinh thấy người người rồi khỏi bèn nói:
- Thôi chúng ta xem đã đủ, bây giờ tiếp tục hành trình của chúng ta.
Mỵ Lan nghe vậy hỏi:
- Chúng ta muốn đi nơi giam giữ Thái lão tổ anh phá được phong ấn không?
Hàn Tinh lắc đầu mỉm cười.
- Vậy anh làm sao vào được?
- Anh có hai cách vào, một là dùng truyền tống trận, hai là trực tiếp độn thổ mà vào. Em muốn cách nào...
Chàng không nói rõ là dùng thần di với sự trợ giúp của Hồng Mông Linh Châu giới.
- Truyền tống chẳng có gì lạ, vậy chọn cách độn thổ nhưng em không có năng lực độn qua tường thành vừa cứng vừa dày kinh khủng, đầy đặc cấm chế.
- Ai cần em độn thổ, em để anh mang đi là được, em mau buông lỏng thần…
Đang nghe nói Mỵ Lan cảm giác bờ eo mình như bị một bàn tay nắm lôi kéo một cái rồi buông ... trước mắt cảnh vật thay đổi, đã thấy trước mắt ánh sáng lờ mờ, nguồn sáng từ những hạt châu trên đỉnh trần và trên tường chiếu sáng. Mỵ Lan eo bị chạm lần thứ hai tuy chỉ trong chớp mắt, tự nhiên đụng chạm nhưng vẫn cảm thấy tim đập loạn, nàng cố trấn tĩnh tập trung vào cảnh trước mắt:
- Đây là bên trong thành...
- Phải rồi, chúng ta trước tiên đi đến nơi giam thần thể thái lão tổ.
Mỵ Lan gật đầu đồng ý, nàng cảm giác nơi đây ẩm ướt lạnh lẽo chẳng đẹp mắt chút nào, chung quanh vắng lặng như tờ chẳng khác gì trong một nhà mồ, chôn sâu dưới lòng biển. Thật là thứ yên lặng đáng sợ, nếu một mình nàng ở đây chắc chắn phải tìm đường quay về lập tức, nơi này không đáng để thám hiểm chút nào.
Bổng một tiếng quái gở như mèo gào, lại mang máng như tiếng trẻ con khóc thét khiến Mỵ Lan, tu vi cảnh giới không kém nhưng nhưng vận bị kinh sợ, tóc gáy dựng ngược cả lên, toàn thân người nổi da gà, phản ứng tự nhiên nhích gần Hàn Tinh một chút.
- Hừ, tên nào giả quỷ gào rú quái gở đến thế?
Cả hai tự nhiên dùng thần thức tra xét, chưa rõ ràng đã bị một mảnh huyết tinh tà khí như sóng trào mây đỏ đổ ập xuống.