- Hạnh-Chi, con trở với bạn tục tiếp đi học, khi tan học cô tìm con sau.
- Sao cô không đi với con..
- Con nhãi này lớn đầu rồi không tự đi học còn nhõng nhẽo đòi cô đư đón hay sao.
- Tại vì con sợ bọn ác nhân trở lại.
- Bọn đó dùng kỹ xảo tơ nhện và lưới nhện có gì phải sợ, vả lại có cô ở gần con thì không cần phải sợ. Con cần thận trọng đối với hai thanh niên kia và những người tiếp xúc thân cận con hơn, còn tám người vừa rồi để cô giải quyết.
Hạnh-Chi được Hồng-Linh buông xuống vội lấy xe tiếp tục chở bạn đến trường, con Diễm-Ngân thấy bạn mình đánh nhau một hồi rồi biến mất, sợ hãi quá sức định lấy xe tiếp tục lên đường đi học thì Hạnh-Chi bất chợt xuất hiện trở lại. Vừa đi Diễm-Ngân vừa lo lắng hỏi:
- Chuyện gì vừa xảy ra, cậu có bị thương không?
- Không có gì, vừa rồi cậu chắc cũng nghe đấy, thanh niên kia là anh con Doanh-Doanh, sức lực mạnh hơn mình nhưng tốc độ lại kém nên trận này bất phân thắng bại. Sau đó có mấy kẻ lạ bao vây đòi bắt mình, nhưng bị sư phụ mình đánh đuổi..
- Sư phụ... sư phụ cậu vừa xuất hiện, còn ra tay...
- Cậu nói nhỏ chứ, đừng xúc động như thế...
- Cậu có sư phụ dạy võ... thật sung sướng quá. Cậu giới thiệu mình với sư phụ cậu được không?
- Được! Nhưng cậu đừng hy vọng quá nhiều, vì mình chưa nghe sư phụ nói nhận học trò bao ngoài mình..
Hạnh-Chi không nói trầm tư nhớ lại trận đánh vừa rồi, linh khí hấp thu được từ trước đến nay không có gì hữu dụng, đêm hôm qua phát hiện tu luyện có thành quả linh khí nhiều hơn sau đó lại có thể vận hành tu luyện cổ loa quyết có phản ứng. Một đêm tu luyện cổ loa quyết chẳng những không mệt nhọc trái lại cảm giác khoẻ mạnh, trong người tràn đầy sức lực... Nàng không biết đêm vừa rồi linh khí đã được cổ loa quyết chuyển sang chân khí một phần mười, chân khí này đang mang lại cho nàng nhiều chỗ tốt kỳ diệu nàng không hiểu thấu.
Chân khí trong đan điền dù bây giờ nàng không tu luyện vẫn cứ âm thầm xoay chuyển tiếp tục biến linh khí thành chân khí, đồng thời tác dụng phạt mao tẩy tủy, nhẹ nhàng thong thả bài trừ chất độc trong người qua lỗ chân lông ra ngoài.
Trận chiến vừa rồi khi nàng dùng phi yến xung thiên chân khí cảm ứng phát lực, khiến nàng giật mình vì hiệu quả to lớn đem lại, trước nay nàng nhảy lên cao được ba mét đã là cực hạn, hôm nay dùng chiêu này thân người liền bay lên như mũi tên cao ít nhất hai mươi lăm thước. Hạnh-Chi nhớ đến đây không ngừng suy tính, nếu mình có thể dùng lực lượng này cho Điệp Lãng quyền cước thì hẳn là ngoạn mục và tăng lên đẳng cấp. Ba năm luyện tập Phi Yến Điệp Lãng mới luyện xong căn bản, tấn pháp, thủ pháp, cước pháp, bộ pháp đã nhuần nhuyễn thuần thục như ý, cảnh giới tiếp tục hẳn là chiêu nối chiêu liên tục không kẽ hở, tự nhiên như nước chảy mây trôi. Muốn như vậy phải có khí lực lớn mạnh, nàng trước đây mấy tháng đã thử nghiệm nhưng chỉ có thể diễn luyện được bốn chiêu liên tục sau đó bị thiếu lực khiến quyền chiêu bị đứt quãng, quyền ý có đủ nhưng không có năng lực thì cũng vô dụng. Hôm nay nếu khí lực đã tăng thì vấn đề thiếu lực sẽ được giải quyết nhanh chóng vấn đề Phi Yến Điệp Lãng tiến đến cảnh tiểu thành, không còn sơ hở.
Hồng-Linh vui mừng nhận ra đệ tử mình luyện ra một tia chân khí, bộ quyền Phi Yến Điệp Lãng đã luyện xong buớc căn bản, tương lai đạt đến tiểu thành không thành vấn đề.
Nàng phát hiện tám người bịt mặt kia đồng môn, trên góc áo đều lộ ra một hình logo con nhện bay trước gió.. nhớ lại người cách phi hành quái dị của họ dường như không phải lăng không phi hành mà nhờ một sợi tơ nhện nhỏ. Nàng suy nghĩ quả quyết chưa từng nghe hay đọc qua ai đề cập đến họ, không bíết họ thuộc tông phái dị môn nào lại lấy con nhện làm tiêu chí, chuyên dựa vào tơ nhện, lưới nhện làm vụ khí.
Hồng-Linh lúc tiếp cận tên đàn ông kia đã cố tình để lại trên y phục một tia thần thức ấn ký. Nàng thấy Hạnh-Chi đi rồi thì thần thức bao trùm, rồi phân tán rộng ra, chưa đầu năm phút đã thấy tám người kia như ma quỷ giữa ban ngày, bay vào khu khách sạn, họ thay y phục không kiêng nể gì nói chuyện tự nhiên:
- Đường đại ca, chuyện gì đã xảy ra. Con bé kia rõ ràng đã bị Thiên Võng của anh chộp vào, sao bỗng nhiên lại biến mất...
- Chúng mày không nghe tiếng sư phụ của nó cảnh cáo hay sao. Mẹ nó, lần này thật là mất mặt, thảm bại mà hình dáng đối phương ra sao cũng không thấy được.
- Anh kể lại xem, sự việc ra sao?
- Nói ra thật xấu hổ, ta đang thu lưới thì trước mắt cả lưới lẫn con mồi biến mất, tiếp theo bị nó đánh lén bật ngã xuống.. như chúng mày đã thấy rồi..
- Lợi hại như vậy...chẳng lẽ tốc độ ra tay còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng, chớp mắt đã xong..
- Tao không biết, lần này chúng ta tình cờ gặp được con bé, có thân thủ có vẻ rất hợp với võ công Siêu Nhện Môn của chúng ta, nếu dung hợp hai môn võ công vào với nhau thì thực lực bản môn vượt lên trên nhiều môn phái đối thủ, nên định dụ ép nó đưa ra bí cấp chẳng dè xui xẻo gặp sư phụ của nó.
- Chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ bỏ qua vụ này.
- Đành chờ một vài tháng theo dõi xem thực lực của sư phụ nó ra sao đã.
Lúc này tám người thay xong y phục, sáu nam hai nữ, tuổi từ mười bảy đến ba mươi. Hồng-Linh ghi nhớ khí tức và mặt mũi từng người rồi không để ý họ nữa. Nàng trở về Sài Gòn với mẹ và gia đình anh Cường. Bầu khí xô bồ nhộn nhịp ở thành phố Sài-Gòn khiến nàng không thích nên thần thức hướng về nhà mình xem xét. Nàng thấy có người ở trong nhà nên xem kỹ hơn thì nhận ra là người hàng xóm quen.
Khi đến nhà Hồng-Linh thấy cả nhà đã thức dậy từ lâu, chị Cường đã mua đồ ăn sáng đang chờ nàng.
- Sao cô Út đêm qua ngủ được không?
- Tạm thôi, ở đây ồn ào quá...
- Cô nói phải đó, lần đầu chị về đây cũng cảm thấy khó chịu lắm nhưng sau đó quên dần.
- Vậy mẹ đã quen cuộc sống nơi đây chưa?
- Có gì mà không quen, tao ở đâu cũng vậy nhưng ở nhà với con Linh vẫn thích hơn.
- Thì ra mẹ cũng nhớ nhà rồi, không biết nhà ta còn không?
- Ừ, nhà còn đấy, tao nhờ cô Xuyến hàng xóm của chúng ta thỉnh thoảng ghé qua trông nom dùm.
- Vậy ăn sáng xong con chở mẹ về xem sao.
Bà giáo Thông còn mỗi đứa con gái út chưa lập gia đình nên lo lắng không yên, ba năm nay nó bị mất tích khiến bà sầu khổ nhớ nhung từng ngày, bây giờ Chúa ban bình an nên hạnh phúc không muốn rời xa Hồng-Linh nửa bước. Nghe con mình muốn đưa mình về Tân Triều nhà mình bà giáo Thông vui vẻ như bắt được vàng, còn chị Cường hỏi:
- Sao vội như vậy, cô Út sao không ở đây với mẹ vài ngày?
- Không vội, ba năm nay em mới về xem nhà cửa ra sao, còn ở đây cũng không xa xôi thăm nhau mấy hồi.
Vì có mẹ nên Hồng-Linh sử dụng phương tiện giao thông bình dân, một mực chịu nóng nực, ngồi xe đò hai ba giờ. Nàng thấy mẹ nóng toát mồ hôi, nên ngồi bên khẽ vận Hồng Thủy Quyết khiến người tỏa ra khí mát, Bà giáo Thông chợt nhận ra người con gái mình mát lạnh thì ngạc nhiên cầm tay xem định hỏi thì lại ngửi thấy múi thơm hương hoa hồng.. khiến bà càng ngạc nhiên nhịn không được kích động giọng run run hỏi:
- Con gái, người con sao bỗng thay đổi thành mát lạnh, lại tỏa mùi hương...
- Con không biết, mấy năm trước con đã có những thứ này..
- Con đã trưởng thành rồi, thay đổi không ít..
- Vậy mẹ thích con như bây giờ hay như trước kia...
- Con làm sao mẹ cũng thích cũng yêu, vì lúc nào, thế nào con cũng là Hồng-Linh của mẹ..
Hay mẹ con chúng ta dọn về nhà ở cho thoải mái, vừa rộng rãi vừa quen thuộc.
- Ừ! Được, ở nhà tao còn mấy người bạn già gặp gỡ cũng đỡ buồn..
Hai mẹ con về tới, hàng xóm biết được liên tiếp đến chúc mừng. Hồng-Linh thu xếp dọn dẹp hơn một giờ đã ngăn nắp. Nàng lén đưa Tiểu Băng ra ngoài nói:
- Chúng ta tạm ở dây một thời gian, đây là nhà của ta đã sống từ nhỏ.
Chờ Tiểu Băng làm quen môi trường chung quanh, nàng giới thiệu nó với mẹ:
- Nó là Tiểu Băng ở chúng với con mấy năm nay, mẹ cho nó ở chung với mẹ con chúng ta làm việc lặt vặt.
Mẹ của Hồng-Linh thấy tiểu băng như nhìn ra điều gì nói:
- Con Băng này da rõ trắng trẻo, trên người phát ra hơi lạnh, sao mẹ cảm giác nó như không có hồn như vậy..
- Có chứ, chỉ tội hồn nó quá bé nhỏ.
Tiểu Băng bị bà già chê như không có hồn thì ngạc nhiên lắm, nó tự biết trí khôn mình và mới tiến hoá hình không bao lâu, quả nhiên hồn nhỏ, không hiểu sao bà già này lại cảm giác ra được.
Hồng-Linh sợ tiểu băng vô lễ với mẹ mình nên dọa nạt:
- Tiểu Băng! Mày phải đối xử với mẹ tao thật thốt nếu không ta không nhận mày nữa, từ nay đường ai nấy đi.
- Vâng! Tiểu Băng nhất định hết lòng với bà cụ..
Hồng-Linh đem tiểu băng đi phố mua sắm những đồ dùng bị hư hại, hay bị mất, cùng thực phẩm, gạo, mắm muối, rau thịt.... về nấu ăn trưa.
Vì nhà lâu nay không ở nên cảm giác trống vắng lạnh lẽo, nên nàng mở toang các cửa, từ cửa lớn đến cửa sổ để ánh sáng, ánh nắng chiếu rọi vào..
Ba người dùng bữa trưa xong thì có tiếng xe dừng lại ngoài đường một lát, rồi chạy vào cổng. Hồng-Linh thần thức nhận ra ngay anh Nhân ca đoàn trưởng lâu rồi không gặp nên chạy ngay lên nhà đúng lúc anh Nhân nhìn vào tò mò cửa chưa dám gõ. Hồng-Linh thấy vậy khẽ cười gọi:
- Anh Nhân, lâu rồi không gặp, cơn gió nào hôm nay đưa anh đến đây.
- Ah, Hồng-Linh! Cơn gió nào... Dù có bão bùng giông tố đưa người đến đây cũng không ai gặp được em. Ba năm nay đi đâu mất mặt, sao không thấy!
- Cũng chỉ vì có ít việc vội phải đi xa nên không kịp thông báo thôi.. Anh Nhân, ca đoàn bây giờ thế nào rồi.
- Ca đoàn à, khá đông và vui nhộn nhưng ca viên trước đây ba năm đi gần hết, người đi lập gia đình, kẻ dọn nhà bỏ ca đoàn, cũng may có lớp trẻ gia nhập nên vẫn đông, có phần hơn xưa.
- Vậy anh vẫn chưa lập gia đình à, vẫn còn là ca trưởng.
- Lập gia đình rồi không làm ca trưởng được sao? Anh chưa lập gia đình nhưng cũng không lâu... À Hồng-Linh, Anh Minh đâu, em có biết anh ta ở đâu không?
- Anh Nhân còn nhớ đến anh Minh tốt lắm... đương nhiên em biết anh Minh đang ở đâu, anh có việc gì cần gặp hay sao?
- Không có việc cần hỏi không được à?
- Ai đang muốn gặp tôi thế ?
Hồng-Linh cười chưa kịp trả lời tiếng Minh đã vang lên, hai người nghe giọng quen nhìn ra đường đã thấy một thanh niên thong dong đi vào, phong thái đơn sơ, ăn mặc bình dân, áo sơ mi ngắn tay quần Kaki mỏng nhợt, nụ cười trên môi còn dọng lại, ánh mắt dịu dàng hoà ái vẫn như xưa.
- Thì ra anh Nhân đến thăm Hồng-Linh lại hỏi đến tôi..
- Anh Minh phong độ vẫn như xưa, không biết âm nhạc đặc biệt là nghệ thuật thổi sáo và chơi dương cầm có tiến bộ không..
- Không tiến cũng không lùi.. ôn lại một vài lần là được..
- Tốt quá, vậy là tôi yên tâm. Lần này có việc phải nhờ anh chị rồi...
- Anh Nhân có chuyện gì cứ nói, nếu làm được tôi sẽ giúp đừng ngại. Anh vẫn là ca trưởng mà.
- Thẳng thắn như vậy được lắm. Anh chị mau đi tập hát ca đoàn lại đi, vì tôi sắp làm đám cưới.
Minh và Hồng-Linh nghe xong trố mát nhìn nhau không hiểu anh ca trưởng này ý muốn nói gì nên cứ ngơ ngác..
- Thôi để tôi nói rõ ra, đám cưới tôi sắp đến mà vẫn chưa kiếm ra người đánh nhịp thế tôi nên nhờ anh Minh, còn giọng hát để ca mấy tiểu khúc Solo đang chọn mấy ca viên nhưng tôi chưa vừa ý, bây giờ nhờ Hồng-Linh. Thời gian chỉ còn một tháng nên tập dợt được khoảng năm bẩy lần nữa.
- Được anh Nhân đã tin tưởng thì cứ giao trọng trách này cho chúng tôi, tuy tôi chưa đánh nhịp bao giờ nhưng đã tham dự mấy lần trình diễn nhạc giao hưởng, trí nhớ vẫn còn như mới hôm qua.. nên liều mình bêu xấu.
Nói xong hay tay xoa nhau trong đầu cảnh chơi nhạc đêm Giao thừa ở trên boong tầu du lịch cảng Hamburg lần luợt hiện ra... cảnh nhạc sĩ Michael Hildenbrandt cầm cây nhỏ phất nhịp rất sống động, dứt khoát, tất cả cảm tình, tâm hồn bỏ hết vào ý nhạc, diễn bằng đôi bàn tay, nét mặt và toàn thân...
Hồng-Linh thấy Minh thất thần vội hô:
- Anh Minh ngẩn người làm điều kỳ quái gì đó...
- À vừa nghe nói sắp được đánh nhịp nên tay chân ngứa ngáy, đang ôn lại một chút kỷ niệm.. Được rồi, khi nào là ngày tập hát.
- Chiều mai, bảy giờ tối... tuần sau cùng ngày giờ, sau đó nếu thiếu thì tập thêm thứ ba nữa.
- Được, nhưng mai kia anh Nhân phải giúp lại tụi này đó..
- Chuyện gì...
- Giống nhau, cũng là đám cưới... hì hì
- Ha, ha.. hì hì , hay làm ngay sau tuấn đó đi, đã phải tập hát nhiều.
- Vậy sao được, chúng tôi chưa chuẩn bị xong...
- Không sao, thì để tính sau. Đám cưới tập hát thánh ca thật mệt, nhưng vui.... Bây giờ là mùa cưới...http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40