Tiểu Hồng hấp thụ ba ngày đêm quang hỏa cầu, khi thức tỉnh thấy eo bụng, mông, ngực nhột nhạt mở mắt nhìn xem thấy mình vẫn ở tư thế song tu, những chỗ nhột đang bị nhiều tia bạch quang ảnh sờ nắn, miết liền cảm thấy như một luồng khí nóng như lửa thâm nhập thiêu đốt, nhói lên sau đó lập tức một luồng khí mát làm êm dịu thoải mái...Hai giờ sau hai người đứng lên hoàn thành ba ngày song tu. Tiểu Hồng lập tức thấy thân thể mình cơ bắp, da thịt ẩn tàng không biết bao nhiêu sức lực, sinh cơ bừng bừng so với khi xưa mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, nhất là những da thịt xương cốt, chỗ sau khi sinh hạ con trai luyện tập mãi không phục hồi nay lại như cũ. Nàng uốn éo nhìn lại thấy Minh mỉm cười.. nàng nhẹ giọng:
- Cám ơn anh!
- Giữ cùng tôi em còn khách sáo làm gì. Quang hỏa cầu kia chắc đủ để cho em vài năm hấp thu.
- Anh có sao không?
- Một vài tia quang hoả có đáng gì, tu luyện vài ngày sẽ khôi phục. Đáng tiếc em chỉ có thể tiếp thụ được một vài tia thôi..
Tiểu Hồng thấy ba ngày đem chỉ lo tu luyện, lợi ích ích kỷ như vậy không hay, nàng muốn tình cảm được bồi dưỡng thêm, nên ánh mắt lại dò xét trên thân Minh một lần nữa, rồi chủ động hôn môi, lật chàng ra khỏi tư thế xếp bằng... Minh bị kích thích buông lỏng cuối cùng đáp lại chủ động hành sự. Không lâu thấy nàng thỏa mãn mới tách dặn:
- Anh còn một hồ cá lửa, thu được khi cứu em ở Bạch Vận Sơn. Loại cá này hỏa tính rất mạnh phù hợp với mẹ con em. Anh chỉ cho em, giao cho hai mẹ con em toàn quyền sử dụng chăm sóc.
Nói xong chàng chỉ điểm vị trí càng cách mở phong ấn, trận pháp.
Minh rời Tiểu Hồng căn phòng Hồng Mông Linh Châu giới, vội khống chế hỏa dục. Ân ái Tiểu Hồng hai giờ khiến nàng thoả mãn nhưng chính mình không đủ, chàng không kiếm ai giải tỏa về phòng thấy chưa nửa đêm, chàng ngồi luyện một giờ Cổ Loa Quyết để hồi phục nguyên khí, luyện một giờ thân thể hiện nay dư sức chịu được. Điều này khiến chàng quyết tâm tiếp tụ tu luyện tăng thêm vòng xoắn Cổ Loa, không ngờ tinh thần lực khống chế tốt thuận lợi tăng lên được sáu vòng nữa, vừa đủ để tinh lọc thần khí có thể tu luyện.
Minh không ngờ tinh thần lực tăng lên nhiều như vậy, không rõ do kiên trì luyện thể, do cuộc chiến với bọn hộ vệ Trần gia, hay chẳng lẽ vừa rồi song tu với Tiểu Hồng đã có thu hoạch. Chàng nghi thoáng một chút rồi gạt bỏ tạp niệm hấp thụ thần khí trong trời đất.
Ai dè ngồi tu luyện đến trời sáng tỏ, thần khí cuồn cuộn kéo đến biến nhà trọ thành một cột khí xoáy. Mạc Kha buổi sáng nhận ra thần khí dầy đặc, lão bị cơn lốc khí xoáy làm giật mình tỉnh giấy trước lúc trời sáng một giờ, vội tìm hiểu nguyên nhân và biết do Hàn Tinh gây ra. Lão trợn mắt kinh ngạc đến há miệng, không nói được lời nào chờ một giờ trời sáng hẳn mới đánh thức Hàn Tinh.
Hàn Tinh thức tỉnh thấy trời đã sáng cũng giật mình kinh hô, chàng khống chế tâm tình cho khỏi tẩu hỏa nhập ma rồi từ từ thu công. Nội thị thân thể mới phát hiện dù tu vi được phong ấn tu vi phát ra đã tăng thêm hai thành nữa thành thần nhân cấp chín. Chàng vốn phong ấn một đại cấp tu vi, nếu theo tỷ lệ tháo gỡ phong ấn tu vi hiện tại sẽ là thần quân chín cấp, chì thua lão Mạc Thanh hơn ba cấp.
Thấy mình tu luyện quên thời gian để lộ thiên địa dị tượng, chàng mặc kệ thuận tiện cới bỏ phong ấn thử quang lực, cùng độn thuận, ẩn thuật một lần nữa. Ngũ hành độn thuật dưới lực áp bách của không gian nơi đây thật không dễ. Trước kia độn ngoài ngàn thước bây giờ miễn cưỡng chỉ độn xa ba thước. Quang Minh lĩnh vực cũng động dạng chỉ sử dụng trong vòng tối đa bốn thước. Phát hiện nhược điểm của mình, chàng thầm nhủ may mắn chưa đem sức yếu của mình ra làm trò đùa, một khi gặp nguy cấp sử dụng thì chẳng khác gì dâng tính mạng cho kẻ khác. Hàn Tinh phong ấn tu vi cảnh giới lại như cũ rồi đứng dậy đi ra đã thấy lão Mạc Kha lo lắng gọi to:
- Đi mau! Tiền phòng đã thanh toán rồi, chúng tôi lập tức lên đường.
Vừa nói xong đã có âm thanh tiếp lời:
- Đi đâu làm gì vội như vậy!
Sau đó hai mươi mấy nhân ảnh xuất hiện đột ngột nam nhiều nữ ít cách ăn mặc bất đồng, điều tương đồng là người nào cũng mang vũ khí trên hông, trên vai.
- Vân Phong Hắc Trại! Chạy trốn mau.
Một người dân thị trấn kinh hộ. Mọi người vội kiếm nơi ẩn núp. Mạc Kha cười khổ, không ngờ lần này bị thằng Hàn Tinh này làm liên lụy. Bọn Vân Phong Hắc trại là bọn cướp mới nổi lên chừng hai mươi năm nhưng đã quy mô, nghe đồn còn có cả ba vị cường giả cấp Thần Tướng, còn lại thần quân trên sáu trăm, thần nhân hai ba trăm người. Chuyên thừa dịp thời thế bất ổn để đánh cướp, giết người đoạt bảo, đoạt mỹ nữ vv....
Mạc Kha thấy trên mười thần quân, người nào cũng thực lực cường mạnh không thua gì mình liền lo lắng. Lão từng đưa nhãn hiệu Thương Ung thành Ung Dương thần vương ra hù dọa Trần phu nhân thành công, nhưng không thể đem ra dọa bọn cướp nên vội truyền âm Hàn Tinh:
- Hàn Tinh! Mày đã gây động lớn rất phiền phức, mười thần quân tôi ứng phó không nổi nên mày phải thừa lúc kiếm cơ hội chạy trốn. Tôi cũng phải xuống nước hành động như vậy, nếu mày thoát được kiếp này, khi nào mày có tiền thuận đường Thương Ung Thành có thể thanh toán nợ cho chúng tôi là được. Thật ra trên người mày kiện trung phẩm Bá Vương Thương không tệ đủ tư cách trừ nợ, nhưng đó là bảo khí mày dựa vào để duy trì mạng sống nên tôi không nỡ đòi nợ.
Hàn Tinh nhận ra lão Mạc Kha này đối với mình không tệ, nhắc nhở mình kỹ càng như vậy nên quyết định không dấu thực lực nữa nói:
- Lão Mạc! Lão không cần quá lo lắng, chúng ta hẹn gặp ở phía đông cách đây ngàn dặm.
Nói xong tiêu thất tại chỗ, ẩn thân thuật, tháo gỡ phong ấn, thân nhắm ngay tám thần nhân đang bao vây vọt đến. Trong lòng không khỏi tức giận hừ một tiếng.
Bảy nam một nữ bao vây, cũng không phải chỗ yếu nhất chợt thấy một trong hai con mồi biến mất, rồi một cơn gió thổi đến liền cảnh giác lùi lại nữa bước, đem bảo khí ra..
Bỗng một tia chớp quang mang đại thịnh lóe lên trước mắt, rồi trời đất quay cuồng biến thành một mầu đen.
Thì ra Hàn Tinh ẩn thân xông lại, cách họ chỉ hai thước dùng Quang Minh lãnh vực bắt gọn tám thần nhân quăng vào hắc tháp rồi dùng Cuồng Phong Di vọt đi về hướng nam.
Mạc Kha vừa thấy Hàn Tinh tiêu thất cũng vội độn thổ sang hướng bắc.
Bọn cướp được lệnh bỏ Mạc Kha tập trung toàn lực đuổi theo Hàn Tinh. Chẳng những thế còn có nhiều thế lực khác có người dò xét theo.
Trong đó có cả Thần Tướng họ Đoàn.
Đoàn Chấn cười nói:
- Thì ra hắn tên Hàn Tinh, chúng ta đi theo ta bảo đảm bọn cướp này trước sau cũng bị khốn trong trận pháp.
- Sao chúng ta không ra tay bắt lấy, còn theo dõi làm gì.
- Tôi muốn chứng kiến tài năng bố trận của thằng này. Ngay lục hợp diệt thần trận có thể phá giải, vậy không phải trận pháp sư là gì?
Hàn Tinh chạy thoát trên đường nghỉ liền kiếm chỗ kín đáo, đem mười tên thần nhân lột sạch chỉ để lại quần lót, ném xuống hồ, còn một nữ thì chàng cũng trấn lột, rồi bắt giữ bỏ nhốt trở lại.
- Hừ dám chặn cướp thì phải chịu bị trấn lột cho biết mùi!
Làm xong mới đổi về hướng đông.
Đoàn Chấn theo dõi tuy không thấy người nhưng chợt thấy chín người trần như nhộng bị ném vào hồ liền cười ha hả nói:
- Thú vị! Hạ nhục bọn cướp đến trình độ này còn hơn là giết chúng đi.
Đồng bọn Lưu Chấn Đông thấy vậy cũng giật mình hỏi:
- Mày có chứng kiến hắn dùng cách gì tóm chín tên kia không?
- Không rõ lắm, vì hắn dùng ẩn thân thuật có chút tương đồng với ẩn thân thuật của họ Đoàn ta. Tôi chỉ thấy một tia chớp khẽ rồi người bị chộp vô ảnh vô tung.
- Thằng này ra tay ẩn dấu thật thần kỳ, ngay cả thần tướng cũng khó nhìn ra. May mà có lão ở đây chứng kiến mới có chút hiểu được.
Ẩn thân chạy cho đến trời chập choạng tối Hàn Tinh mới dừng lại kiềm một nơi hiểm trở dừng rồi, chân bố trí ảo trận và phòng ngự trận lúc này chàng mối đem nữ cướp ra hỏi chuyện. Nữ tử trông tuy không tuyệt sắc khuynh thành nhưng dễ coi, tướng khoẻ mạnh nhanh nhẹn, vừa tỉnh đã hét:
- Tối quá! Thật kinh khủng. Ủa đây là đâu?
- Đây không phải lúc cô hỏi mà là lúc trả lời.
- Ủa nhớ rồi thì ra con mồi, mày là người đang bị Đoàn hoàng gia truy tìm... không ngờ tu vi cảnh giới Thần Quân, đẹp trai như vậy.
- Cô bé! Cô nói một câu vô nghĩa nữa là lột áo cô ra, hai câu lột quần cô ra...
Hàn Tinh gọi là cô bé, thật ra chẳng bé tí nào, dáng người cao bằng chàng, lại có cơ bắp không ít.
- Tiểu nữ gọi là Tăng Kiều-Liên phi thăng giả, trước đây mười hai năm, vừa rời khỏi phi thăng trì điều vào một Đặng đại gia tộc làm nô, dè đâu người tiếp đón họ Đặng và tiểu nữ gặp bọn Phong Vân Hắc Trại chém giết còn tiểu nữ bị bắt, rồi làm nữ tặc..
- Cô đã cướp bao nhiêu lần, giết bao nhiêu người rồi?
Kiều-Liên nghe giọng hỏi uy nghiêm run lên sợ quá, tưởng chừng đứng trước toà án tối cao sắp tuyên án tử hình run giọng phủ nhận:
- Nào có tự tay cướp của giết người lần nào! Tiểu nữ chỉ có tư cách đi theo trợ uy, và làm công việc phục dịch lặt vặt.
- Được rồi! Tạm tin tưởng, cô cũng thuộc loại nghèo rớt mồng tơi, gia tài có mỗi ba khối thần thạch. Trả cho cô nè!
Kiều-Liên nghe vậy kinh hô mò chỗ kín kiểm lại, quả nhiên ba khối thần thạch bị lấy mất. Nàng từ lúc phi thăng chịu nhiều khổ nhục, cả tiên khí, tiên nhẫn trữ vật cũng bị tịch thu còn nợ một triệu thần thạch, phải làm nô hai trăm năm...nàng ứa nước mắt căm hận nhìn Hàn Tinh.
- Căm hận tôi làm gì. Tôi không hiểu sao cô còn có thể từ tiên giới phi thăng được đến đây, lớn già đầu chứ đâu phải mấy tuổi đầu vừa sờ một chút đã khóc. Tôi cũng không cướp sắc, hiếp đáp cô, vậy mà cô làm như mấy ngàn năm nay đã giữ trinh tiết sạch sẽ như tấm bảo kính trinh nữ, đụng một cái đã bị vết tay làm bẩn. Thôi mau làm việc, từ nay phục dịch cho tôi, ai bảo cô dại dột làm nghề ăn cướp làm gì.
Đang lúc Minh đang thiếu thần thạch tiện tay thu hết, tất cả tám thần nhân chỉ được hai chục khối, trả nàng ba khối còn được mời bảy khối, còn vũ khí nàng dùng là một cây dù chàng không thu. Cây dù hạ phẩm, có chút sát khí, chàng đoán trong đó dấu tiểu kiếm và không cần quan tâm cốt ý để nàng giữ, xem có dám ám sát mình không?
Kiều-Liên khi ở tiên giới có chị có em, còn có thuộc hạ, liên kết với nhau dựa vào nhau tạo ra sự nghiệp thế lực vững vàng Thiên Thần hội toàn là tiên nữ, chiếu cố lẫn nhau dư sức tự vệ đến nỗi ngay cả Tôn Thường đại đế nhiều lần lấy đủ cớ lấn áp định nuốt chửng nhưng cuối cùng tổn hại quá mức nên đành gạt sang một bên. Nàng phi thăng thượng giới được mười hai năm, chịu đựng khổ cực, khinh mạn, sỉ nhục đầy đủ mười hai năm. Nay bị bắt vào tay Hàn Tinh chưa biết sẽ ra sao. Nghe hắn bảo sao dại dột làm nghề ăn cướp làm gì, làm như chính mình có quyền lựa chọn chằng bằng, khiến nàng càng uỷ khuất muốn trào nước mắt khóc một hồi.
Hàn Tinh nói xong nhắm mắt dưỡng thần, còn Kiều-Liên không hiểu phải phục dịch thế nào cho vừa ý. Nàng thấy đối phương nhắm mắt, bèn nhìn quanh thấy nơi này hiểm trở đá tảng ngổn ngang, cây cỏ dại lại nhiều. Cách chừng mười mấy thước bỗng nàng phát hiện ra có một hang động, bị một cây cổ thụ che khuất khiến người vô tâm khó phát hiện ra được. Nàng liền đi đến đó, thấy nơi này tạm trú được, dường như đã từng có người ở đây. Nàng vội dọn dẹp cho sạch sẽ kỹ càng rồi bước ra đến gần chàng nói:
- Chủ nhân! Mời ngài rời bộ qua đây, nơi có một cái hang động có thể tạm trú được.
Hàn Tinh nghe nàng xưng hô mình chủ nhân từ từ mở mắt ra khẽ nói:
- Tốt lắm!
Rồi đi vào xem một hồi vừa ý, chàng thấy Kiều Liên đã chuẩn bị một tấm bồ đoàn bằng lá cây, chàng không khách khí ngồi vào nói:
- Cô đến đây!
- Vâng chủ nhân.
Nói xong lòng không khỏi run lên, nàng rơi vào tay bọn cướp mười hai năm dùng đủ mọi thủ đoạn giữ được tấm thân trong sạch, chẳng lẽ bây giờ đã đến lúc không cách nào phản kháng? Nghĩ đến tiểu kiếm trong cây dù, nàng thầm quyết định nếu nguy hiểm mình sẽ tự vận trước khi bị nhục.
Hàn Tinh nhìn nàng một lúc, thấy cô nàng này tâm thần bất định, còn có chút sợ hãi nên không làm khó nàng nhẹ giọng ôn tồn hỏi:
- Cô từ nơi nào phi thăng đến đây?
- Tiên giới Lạc Trung Tinh thuộc Lam Ngân Hà Bồng Lai tinh hệ.
- À! Phải nhớ rồi, hẳn là trong phạm vi thế lực của tên đại đế Tôn Thường. Cô có tương quan gì với hắn không?
- Biết hắn nhưng không có liên quan gì, thậm chí còn khinh hành vi của hắn. Hắn đã nhiều lần quấy nhiễu chị em chúng ta tu luyện.Thật là một thằng lỏi đáng ghét.
- Tôi nghĩ hắn cũng sắp phi thăng rồi, đến lúc ấy phải giáo huấn cho hắn một trận.
- Thì ra chủ nhân cũng là phi thăng giả, còn từng gặp tên Tôn Thường..
- Phải rồi! Cô cũng kiếm chỗ ngồi xuống tu luyện đi. Tôi cũng cần nghỉ ngơi, một ngày vất vả rồi.
Hàn Tinh ngồi xuống kiểm tra nguyên thần lực của mình, bốn giờ tu luyện Cổ Loa Quyết chẳng những phục hồi tiêu hao, quang hỏa khí phân nửa, còn giúp thân thể cường hóa một chút. Trong lúc bất ổn này chàng lại tiếp tục luyện Linh Tuyền đao thế đến nửa đêm mới nằm xuống ngủ thiếp đi cho đến khi nghe động tĩnh bên ngoài trận, thần thức liền thăm dò thì ra bọn Phong Vân Hắc Trại đã tìm đến nơi... Kiều-Liên cũng nghe động tĩnh, nàng tưởng chàng chưa tỉnh lên tiếng gọi khẽ:
- Chủ nhân, bên ngoài có động.
Hàn Tinh đứng lên nói:
- Có lẽ người của Phong Vân Hắc Trại đến cứu cô đấy!
- Không thể nào! Tiểu nữ đối với chúng không có giá trị nào, còn chủ nhân mới có giá một triệu trung phẩm thần thạch.
- Thì ra bọn chúng muốn bắt tôi để bán lấy tiền. Khì..Cô cứ ẩn ở đây đừng chạy loạn để tội ra chộp vài đứa trấn lột, kiếm ít thần thạch.
Chàng thấy bọn họ không xông vào ngay, dường như nghị ngại nơi hiểm địa nguy hiểm.
- Không dám vào hay sao, để mình tăng cho bọn hắn ít lòng tự tin, can đảm.
Lẫm bẩm xong rồi lấy Thanh Vân Tiêu ra tấu vài khúc hùng tráng, khiến lòng người quên sợ, thúc dục chiến ý, sau đó đổi qua khúc thiên thai, tiên nữ ảo cảnh đầy trời... Quả nhiên bọn cướp không chống lại được câu dẫn, bị kích thích dục tính, ham mê sắc tính mạnh dạn tiến lên tiếp cận tiên nữ.
Chàng nhận ra lần này tất cả năm mươi bốn tên, ba tên không vào trận vì cảnh giác nên vừa nghe tiếng tiêu đã lùi ra xa bịt tai nhắm mắt.
- May mà chúng ta cảnh giác, nhưng năm mươi bốn thuộc hạ bị mê hoặc vào trận e rằng lành ít dữ nhiều.
- Chúng ta phải làm sao bấy giờ?
- Lão Đắc Dụng, lão về báo cho đại vương, xin chỉ thị cách giải quyết, còn hai chúng ta ở đây chờ xem, có cách nào hồi vãn tình thế không.