Minh về cư xá rồi vào Hồng Mông Linh Châu giới, chàng nhận thức ký ức mới thu nơi thức hải, thì ra tên chủ nhà tên Frank Becher, 45 tuổi vợ hai con, khi Frank bị tai nạn chết đứa con gái mới 7 tuổi con trai 10 tuổi. Sau khi Frank chết vợ con hắn đau buồn sau đó bị vụ kiện cáo nhà cửa tình hàng xóm không có nên quyết định bán nhà đi dọn sang thành phố Berlin ở. Minh không tìm hiểu thêm đời tư của Frank nên xoá đi, chỉ để lại kiến thức học vấn.
Frank từ nhỏ đã thông minh nên thời trung học toàn dẫn đầu, tú tài cũng tối ưu. Sau đó vào đại học thành kiến trúc sư, vì thấy còn trẻ nên học tiếp theo Elektronik đến Doktor, tất cả hết 12 năm, sau đó đi làm cho Intel, Software AG, sau cùng làm một hãng nhỏ ở cảng Bremenhaven, lập gia đình dọn về Borstel, xây nhà ở và chết ở đây.
Minh xóa bỏ những kiến thức không cần thiết của Frank, như kiến thức lịch sử Đức, căn bản toán học, …. còn lại dung hợp với kiến thức của mình, mất một tuần lễ mới hoàn thành, chàng lấy bài vở các môn sắp thi đọc lướt qua một lần.
Quả nhiên dễ dàng thông hiểu, vấn đề nào phân tích, đánh giá, nhận xét dễ dàng. Gần năm chục môn sắp thi chàng học trong vòng hai tuần đã xong. Thấy giờ còn nhiều chàng lấy sách trên kệ đọc, phần nhiều Frank cũng đã đọc qua, hiểu sơ lược, Minh đọc lại theo kiến thức của mình hiểu thêm... Thời gian ba tháng nữa lại trôi qua minh thấy kỳ thi cận kề đành ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới, Minh thấy chung quanh đen tốì xem đồng hồ là 2 giờ sáng ngày mồng chín, tức là ngày mai bắt đầu kỳ thi. Chàng dùng thần thức quét chung quanh thì thấy Laura, Andreas và Irene đang trong giấc ngủ say.
Nhà trường nhận được các môn đăng ký thi của Minh thấy tất cả 49 môn thì giật mình kinh hãi, không còn tin tưởng vào mắt mình tưởng là Datenbank bị hư, gọi đt tìm Minh thì không gặp, cuối cùng phải nát óc sắp xếp thời khoá biểu thi cho hợp lý. Nhưng cuối cùng cũng bị trùng hợp, 12 môn bắt buộc phải thi trùng nhau, 3 giờ phải thi 2 môn, 2 giờ thì ba môn một lúc.
Hai tuần thi đã qua, mười hai môn thi trùng giờ Minh làm bài thật nhanh giờ lúc nào cũng vừa đủ, xong bài phòng thi này vội qua phòng thi khác thi môn kia... Thi xong được nghỉ ba tháng, có thể dùng thời gian này đi thực tập. Minh thấy đơn xin thực tập ở Airbus đã nhận lời, còn hãng Info AG cho ngành Informatik thì chưa, chàng lại gửi thêm hai đơn xin thực tập nữa vào hãng Wincor Nixdorf và Kühne AG.
Hai tuần thi cử Laura không có cơ hội gặp được Minh hôm nay là ngày cuối vừa thấy chàng nàng liền hỏi thăm:
- Kỳ này thi làm bài được không?
- Làm được hết đấy nhưng không biết có đúng ý mấy ông thầy không...
- Đúng nhỉ, nhiều lúc cảm thấy bài mình làm đúng hết nhưng được chấm thành sai hết, rớt... Anh lần này thi bao nhiêu bài, sao mà có vẻ bận rộn quá cả hai tuần chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
- Bốn năm chục bài gì đó...không nhớ..
Laura trợn tròn mắt như hai hòn bi xanh tưởng mình nghe lầm:
- Cái gì! bốn chục bài thi, nhiều như vậy...anh dám đăng ký thi à...
- Có gì không dám với dám, thi xong rồi đó. Nếu thi đậu hết thì học kỳ tới chỉ cần làm thực tập là xong phần Bachelor bình thường dành cho thời gian học 6 học kỳ (ba năm), còn nếu rớt một số môn thì kỳ sau thi lại.
Laura thi bẩy tám bài thì đã cực hạn, không thể nhét thêm được nữa nên nghe Minh nói vậy thì cực kỳ sợ hãi...
- Ba tháng nghỉ em định đi làm quán ăn kiếm thêm thu nhập...Anh định làm gì.
- Thì đi thực tập. Vậy em kiếm được chỗ làm chưa?
- Chắc làm chỗ cũ thôi..
- Làm gì, ở đâu?
- Bồi bàn ở một tiệm Sushi...
- Sushi, của Nhật?
- Trước kia chủ người Nhật, sau đó bán cho chủ Đức.
Tối nay anh rảnh không hay theo em đến đó một lần cho biết..
- Nơi đó có cái gì hay đâu?
- Bây giờ là mùa đông, trời tối sớm em đi lại một mình sợ lắm! Lần trước nếu không có anh thì em nguy rồi...
- À thì ra muốn lợi dụng anh, dùng anh làm bảo tiêu...
- Anh đi thì em trả công cho anh cái gì nào?
Laura nhìn Minh mỉm cười có vẻ bí mật:
- Anh thì chắc không cần tiền rồi, vậy em lấy thân báo đáp anh được không?
Minh không nghĩ ngợi nhanh nhẹn đáp ngay:
- Không được!
Laura buồn bã giọng như muốn khóc:
- Tại sao không được? Anh có biết em yêu anh lắm không?
Minh yên lặng không biết nói sao cho phải, chuyện này trước sau cũng phải rõ ràng nên một lúc suy nghĩ mới quyết định nói:
- Xin lỗi Laura, thật ra anh đã có người yêu nên không thể hại em..
- Hại cái gì, chúng ta cứ yêu nhau có thiệt hại gì đâu...
- Không được! Anh chỉ có thể yêu một người mà thôi, không thể đáp ứng em được. Xin lỗi...Laura!
Minh thấy Laura chảy nước mắt không an ủi nàng sa sao đành yên lặng.. Một lúc sau Laura chợt hỏi:
- Anh có thể cho em biết người yêu anh là ai không, cô ta chắc rất đẹp...
- Cô ta là người việt, so với em chưa chắc đẹp hơn nhưng trong lòng anh chỉ có cô ta nên đối với anh cô ta đúng là đẹp nhất trên đời.
- Cô ta thật là diễm phúc...
Laura thật ra đã chuẩn bị tâm lý, trước đây đã phỏng đoán chàng có người yêu nên có thể khống chế được tình cảm của mình nhưng nước mắt cũng ứa ra rồi xong. Nàng đương nhiên còn nuôi hy vọng chiếm được Minh, với hoàn cảnh xa người yêu của chàng như bây giờ là cơ hội lớn của mình bất giác nàng muốn dùng thủ đoạn để cám dỗ Minh. Nghĩ vậy liền giả vờ nói:
- Vậy chúng ta cứ giữ tình bạn như trước được không?
- Vậy mới đúng!
Trong lòng Laura nhủ thầm “đúng cái con khỉ” rồi hỏi:
- Em đi làm quán nhờ anh đưa đón được không, em thật là sợ lắm!
- Đành phải vậy chứ biết làm sau bây giờ...
Minh thấy nàng cười tươi vui vẻ thì nghĩ: “Con gái thật là khó hiểu, vừa khóc đó bây giờ lại cười thay đổi nhanh chóng không biết đâu mà lường”. Vừa nghĩ đến đây bất chợt bị Laura ôm chặt đôi môi bị nàng hôn, Minh đành đền bù cho nàng một ít chủ động hôn lại thì lưỡi nàng chạm đến môi mình, Minh không dám đáp lại nhưng hỏa dục cũng bị đánh thức, huyết khí dâng trào chàng vội tập trung tinh thần dùng hết ý chí của mình khống chế, tay phải giả vờ khẽ vỗ mông nàng một cái, tay kia đẩy nàng ra nói:
- Không phải em muốn đi đến quán Sushi hay sao.
Laura bị vỗ mông, một cảm giác lạ lùng khoan khoái truyền lan khắp cả toàn thân, nàng vừa hưởng thụ rồi lại bị đẩy ra lúc nào không biết, lại tưởng là mình thành công bước đầu trong lòng được an ủi, hy vọng tăng lên một thành. Còn Minh lo mình cự tuyệt, nếu thẳng tay quá nàng sẽ thất vọng thêm nên trước khi đẩy nàng ra thì hành động an ủi một chút. Nhưng không ngờ tay vừa vỗ thì hối hận, vì cảm thấy tay mình đánh vào nơi mềm mại, đàn hồi trong lòng mười phần thích thú lẫn tò mò.. “Không ngờ Laura này người mềm mại như thế, so với Mỵ-Điệp, Ánh-Tuyết còn nhuyễn mềm hơn”.
- Chờ em một chút!
Đến quán Sushi chủ quán vui mừng thấy Laura, nàng phục vụ chạy bàn rất tốt, mỗi khi có nàng khách ăn đều vui vẻ, đến ăn đều hơn còn mang đến thêm bao nhiêu là khách. Chủ quán thấy Minh lại càng mừng tưởng nàng kiếm thêm người làm cho quán mình. Vì người đứng mặt quán cuốn Sushi tốt nhất là một người á đông, cho ra vẻ Sushi đặc Nhật tính càng tốt. Chủ Quán tên Timo nhìn Minh đánh giá gật gù không thôi, cao khoảng 1m8 chân tay dài, bàn tay to nhưng so với tay người Đức là nhỏ, thon dài...nhìn cũng đủ biết là một đôi bàn tay khép léo.... Timo hỏi:
- Anh Minh! Anh có thể cuốn thử mấy cuộn sushi không?
- Anh muốn cho tôi cuốn thử à?
Từ lúc mới vào Minh đã quan sát thợ cuốn sushi làm việc khá nhanh nhẹn gọn gàng bất giác thủ pháp, nguyên liệu cách chi phối đã ghi vào trí nhớ.
- Đúng! Nhìn thấy tướng của anh tôi đoán anh chính là một nhân tài cuốn Sushi.
Laura đứng đó nghe vậy thì cũng tò mò, anh Minh nào biết Sushi là cái gì đâu mà chủ quán nhận định như vậy. Chủ quán thấy Minh như vậy vội đưa cho chàng yếm, một cái mũ trắng rồi đẩy chàng vào bên cạnh chỗ thợ đang cuốn sushi.
Minh thấy vậy cũng tò mò cuốn thử, hai cuộn đầu làm hơi lâu, song cũng chắc vừa phải. Sau đó chàng tăng tốc độ cuốn dần, làm đến cuốn thứ mười thì tay thợ bên cạnh cũng dừng tay nhìn Minh làm. Laura và Timo thì không phải nói, họ quan sát theo dõi từ đầu nên trợn mắt há mồm không nói câu nào. Laura và Timo thấy hai bàn tay của Minh như thoi đưa, khiến mờ cả mắt, có lúc thấy trước mắt như có mấy chục bàn tay múa trước mắt, họ dụi mắt mấy lần nhưng cứ xem một lúc lại thấy cảnh như vậy. Minh cắt xong xếp vào ba đĩa, một cho Timo, một cho Laura, và mình giữ một đĩa.
Ba người ăn mấy miếng bỗng Timo nói:
- Anh Minh tôi đồng ý mướn anh làm quán tôi, anh muốn lương bao nhiêu?
Laura và Minh ngạc nhiên nhìn Timo, Minh lắc đầu nói:
- Anh Timo, chắc anh hiểu lầm tôi, hôm nay tôi đến đây chỉ có ý đưa đón Laura đi làm còn chính mình không biết Suhsi, nên không định đi làm...
- Anh Minh! Tôi biết anh không biết nghề này nhưng tôi tin tưởng chỉ trong vòng một tuần anh sẽ vượt hơn tất cả các thợ cuốn sushi và ngay cả tôi cũng không bằng, nếu anh đồng ý làm cho tôi thì anh đòi bao nhiêu tôi cũng trả.
- Thật xin lỗi chủ quán... Tôi không thể nhận lời anh được.. Laura, em làm ở đây khoảng mười hai giờ đêm anh đến đón.. Chào anh Timo...
Nói xong Minh ra khỏi quán..Timo nhìn theo lắc đầu nuối tiếc...
- Nhân tài a, quả nhiên, tuyệt đối là nhân tài. Mới cuốn lần đầu đã biểu hiện xuất sắc như vậy rồi..phải nhờ Laura khuyên anh ta xem... Nếu có anh Minh này thì quán trong một thời gian ngắn sẽ nổi danh cả nước, cả âu châu không biết chừng...
Minh ra khỏi quán cũng lắc đầu, cuốn sushi sao có thể so với dùng đao tạc tượng được, dĩ nhiên có chủ ý là làm được không có gì phải ngạc nhiên. Bảo ta làm đồ ăn à, không được! Ta còn nhiều việc khác quan trọng hơn phải làm...