Cả buổi chiều hôm đó tâm trạng Henry thật sự rất không tốt, gặp ai cũng gườm gườm nhìn như ăn tươi nuốt sống. Ron và Hermione bất đắc dĩ an ủi cậu đôi ba câu nhưng Henry chẳng có vẻ gì là vui lên nổi. Henry tuy biết trong năm nay Harry sẽ gặp tai nạn với quả Bludger do Dobby ếm bùa, nhưng cậu thật sự không chấp nhận nổi việc ông giáo sư hết - xí - quách kia, giáo sư Lockhart rút đi xương tay của Harry. Henry cảm thấy thật ấm ức, lúc cậu định nhào đến vật ông ta xuống đất, cậu đã muốn dùng cái pháp thuật thiên phú của mình, thế mà vẫn muộn! Henry càng nghĩ càng cảm thán rằng sức mạnh của cốt truyện thật đáng sợ.
Cả buổi chiều hôm đó Henry nhốt mình trong thư viện để tiếp tục tu luyện tinh thần lực. Cậu thật sự công nhận cách luyện này của Elizabeth rất có ích nhưng vẽ vời như vậy làm cậu khó giải thích với người khác là mình làm gì. Cậu đành biến nó thành một bảng danh sách bản vẻ hình dạng các loài quái vật luôn. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu Henry, và cậu nhanh chóng lục tìm cuốn sách đó.
Buổi tối đó, trong phòng sinh hoạt chung của Gryffindor. Ron, Seamus, Dean và cả Neville khui hộp kẹo dẻo đủ vị hiệu Bertie Bott mà thầy Lockhart cho Henry lúc trước, chơi trò phạt kẹo. Ron may mắn nhất, thử ra được mấy vị dễ ăn như nho, dâu, bạc hà, bánh mật nhưng có một lần ăn nhầm vị đất vì lầm với vị caramel. Neville khá xui xẻo khi hết cả ba lần đều bóc trúng vị rễ non - nó đắt ngét - và một viên vị thúi. Dean và Seamus thì luôn luân phiên gặp may lẫn xui, số vị tụi nó ăn được đều bằng số vị khó ăn. Hermione không tham gia vào trò này, cô bé vẫn còn bận làm bài tập môn bùa mê. Và Henry thì vừa vẽ vời vừa làm quân sư cho tụi Ron, kiểu như đề xuất ý kiến nên ăn viên vị nào.
-- Ồ Henry, theo cậu nghĩ thì màu sắc nào là nguy hiểm nhất? - Seamus đột nhiên hỏi khi đến lượt nó bốc kẹo
-- Màu nào nguy hiểm nhất? Theo mình nghĩ là màu trắng...
-- Tại sao? Viên màu trắng có thể là vị đường hay vị kem sữa mà! - Seamus săm soi viên kẹo dẻo trăng bóc trên tay rồi cho vào miệng.
-- ... Và nó có thể là vị muối hoặc xà phòng... - Henry chen vào và hầu như ngay sau đó, mặt Seamus nhăn nhún, nó thè viên kẹo ra, đau khổ nói
-- Mèn đét ơi, nó vị chua! Chua đến nuốn rúm luôn cả mặt! -- ba đứa Ron cười vang.
-- Vậy còn màu nào an toàn nhất, Henry? - Neville run run lựa chọn trong đám kẹo và trông nó lưỡng lự dễ sợ, nó rất muốn ăn vị caramel như lại sợ bóc nhầm vị thúi như lúc nãy, nó quay sang Henry khẩn khoản hỏi
-- Mình nghĩ là xanh lá, nó có thể là vị bạc hà hay rau diếp cá, ít nhất nó còn dễ ăn hơn đám màu nâu. - Henry bâng quơ trả lời.
Quả như vậy, cái Neville bóc trúng là vị lá. nó thở phào cảm ơn Henry. Ron nhe răng cười, rồi nó ngó coi Henry đang vẽ cái gì. Nó lập tức giật mình khi bắt gặp một hình vẻ quái dị, Henry đang vẻ một con quái vật với mái đầu toàn rắn nhưng lại có khuôn mặt xinh đẹp đến không tưởng. Nó ồ lên một tiếng.
-- Medusa! Henry, mình không biết bồ vẽ đẹp như vậy đấy!
Henry vẽ xong nét cuối cùng, cậu đưa cho Ron cùng tụi Seamus xem, chúng xuýt xoa mãi không thôi. Ngay cả Hermione cũng bị hấp dẫn, cô bé đóng cuốn sách bùa chú và nhập bọn cùng tụi Ron.
-- Bạn vẽ y như thiệt vậy! - Dean bảo -- So với bạn mình chẳng bì kịp!
-- Làm sao bạn vẽ được mụ dạ xoa vậy? Bạn có bao giờ gặp nó đâu! - Hermione trừng mắt nhìn con quỷ dạ xoa trong cuộn da.
-- Mình đọc sách! Có vài con quái vật tạo hình mắc cười lắm, mình tính vẽ tụi nó ra xem thử!
-- Xem này, sư tử của Gryffindor!! - Neville xuýt xoa chỉ vào hình vẽ một con quái vật có hai cái đầu sư tử với bốn cái sừng trâu, đuôi rắn và cặp cánh ưng lớn, đang ra vẻ uy phong trong hình.
-- Đó không phải sư tử của Gryffindor đâu, Neville! Đó là Chimera, một sinh vật huyền thoại! - Hermione ra điều hiểu biết bảo.
-- Vậy còn con rắn này? Nhìn nó giống rắn hổ mang nhưng ghê hơn! - Ron chỉ vào một hình con rắn lớn với đôi mắt vàng ké cùng hai chiếc răng nanh khổng lồ mang vài vệt đen.
-- À, mình đọc nó trong một cuốn sách cổ ở thư viện. Nó tên là Basilik hay còn gọi là Tử Xà. Nó ngộ lắm, là rắn nhưng lại được phôi thai trong một cái trứng gà và được một con cóc ấp ra. Sống rất lâu và có kích thước khổng lồ, theo như sách nói, nó là loài rắn nguy hiểm nhất.
Cả bọn ồ lên thích thú, nhất là Hermione. Sau khi cả bọn nhấm nháp xong hộp kẹo đủ vị liền kéo lên phòng ngủ. Henry chợt nhớ đến một việc cuối cùng khi cậu đã yên giấc ngủ. Có lẽ bây giờ Harry đã gặp Dobby và biết ngọn nguồn việc tại sao tụi nó không thể vào sân ga.
Và đúng như vậy, bây giờ Harry mắt to trừng mắt nhỏ với Dobby - một con gia tinh có hai mắt lồi to như hai trái banh quần vợt màu xanh lá cây. Harry ngó trừng trừng con gia tinh, chầm chậm rít lên.
-- Vậy là mi! Chính mi đã khiến cái hàng rào không cho tụi này đi qua!
Dobby gật đầu lia lịa, đôi tai ve vẩy:
-- Thưa cậu, đúng vậy. Dobby lén rình Harry và Henry Potter, rồi ếm bùa lên cánh cổng, rồi sau đó Dobby phải ủi lên bàn tay của mình.
Con gia tinh xòe mười ngón tay bị quấn băng cho Harry xem.
-- Nhưng Dobby không hối tiếc đâu, thưa cậu. Vì Dobby chỉ nghĩ đến sự an toàn của Harry và Henry Potter, mà không thể ngờ được rằng Harry và Henry Potter vẫn đến trường bằng một cách khác.
Con gia tinh lắc lư từ đằng trước ra đằng sau và ngược lại. Cái đầu xấu xí của nó cũng lắc qua lắc lại.
-- Dobby sửng sốt hết sức khi nghe nói Harry Potter vẫn trở về nhập học Hogwarts. Sửng sốt đến nỗi làm khét cả bữa cơm chiều của chủ nó. Dobby bị một trận đòn chưa từng thấy trong đời, thưa cậu...
Harry lại dụi đầu xuống gối. Cậu tức giận càu nhàu:
-- Bạn suýt làm cho Ron với hai anh em tôi bị đuổi học. Dobby, bạn khôn hồn thì biến mất trước khi xương cốt tôi lành lặn lại, nếu không tôi sẽ vặn trẹo bạn cho coi.
Dobby mỉm cười yếu ớt:
-- Thưa cậu, Dobby quen bị dọa giết chết rồi. Ở nhà Dobby bị dọa giết chết đến năm lần một ngày kia.
Con gia tinh hỉ mũi vô góc cái áo gối dơ hết chỗ nói mà nó đang mặc, trông thảm thiết đến nỗi cơn giận của Harry xìu xuống, dù cậu vẫn còn muốn giận. Cậu tò mò hỏi:
-- Sao bạn lại mặc cái đồ đó, hả Dobby?
Dobby kéo cái áo gối, nói:
-- Cái đồ này hả cậu? Đây là dấu hiệu nô lệ của một con gia tinh đó, thưa cậu. Dobby chỉ được tự do khi nào chủ của nó cho nó mặc quần áo. Bởi vậy người trong gia đình chủ rất cẩn thận, không bao giờ đưa cho Dobby dù là một chiếc vớ, thưa cậu, bởi vì chỉ cần nhiêu đó là đủ đề giải phóng Dobby và Dobby sẽ ra đi không bao giờ trở lại.
Con gia tinh dụi hai con mắt lồi của nó và đột ngột nói:
-- Harry và Henry Potter phải về nhà! Dobby nghĩ làm biến mất cái lan can tháp Ravenclaw và trái Bludger của nó đã đủ để khiến...
-- Trái Bludger của bạn? Lan can biến mất?!
Giận dữ lại nỗi lên trong giọng nói của Harry:
-- Thì ra là bạn! Bạn có biết Henry suýt chút nữa là đã té chết? Trái Bludger của bạn, là ý làm sao? Chẳng lẽ bạn đã ếm bùa trái Bludger để giết tôi?
Dobby rùng mình chối đây đẩy:
-- Không phải để giết cậu đâu, thưa cậu, không đời nào giết cậu đâu. Dobby chỉ muốn cứu mạng của cậu mà. Thà cậu về nhà, dù có bị thương tích, còn hơn là ở đây. Dobby chỉ muốn Harry và Henry Potter bị thương vừa đủ để được đưa về nhà.
Harry càng thêm giận:
-- Chỉ vậy thôi sao? Thế bạn có ý định nói cho tôi biết tại sao bạn muốn cho người ta gởi những mảnh xương thịt vụn của tôi về nhà không?
Dobby than khóc, nước mắt ràn rụa chảy xuống ướt đẫm cái áo gối te tua.
-- Ôi, giá mà Harry và Henry Potter biết! Giá mà hai cậu biết các cậu có ý nghĩa như thế nào đối với chúng tôi, những con gia tinh hèn mọn bị nô lệ, bị khinh miệt trong thế giới phù thủy. Thưa cậu, Dobby vẫn còn nhớ cái thời Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra còn tác oai tác quái. bọn gia tinh chúng tôi bị đối xử như đồ sâu bọ. Thưa cậu, đành rằng bây giờ Dobby vẫn còn bị đối xử như vậy.
Dobby nhìn nhận, chùi mặt vô áo gối, nói tiếp:
-- Nhưng thưa cậu, hầu như cuộc sống đã được cải thiện đối với bọn gia tinh chúng tôi kể từ khi hai cậu chiến thắng quyền lực của Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra. Harry và Henry Potter vẫn sống, và quyền lực của trùm phe Hắc ám tiêu tan. Thưa cậu, một bình minh mới mở ra, và Harry cùng Henry Potter chiếu sáng như một ngôi sao hy vọng cho những người như chúng tôi, những người cứ ngỡ những ngày Hắc ám không bao giờ tàn. Thưa cậu... bây giờ, ở Hogwarts, chuyện khủng khiếp sắp xảy ra, mà có lẽ xảy ra rồi. Và Dobby không thể để cho Harry và Henry Potter ở lại chốn này, khi mà lịch sử dường như đang lặp lại, khi mà Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra một lần nữa.
Dobby bỗng khựng lại kinh hoảng, chụp lấy cái bình nước uống của Harry trên cái bàn con cạnh giường ngủ mà tự nện lên đầu mình mạnh đến nỗi ngã lăn kềnh ra sàn, lăn đi mất tiêu.
Lát sau, nó lồm cồm bò trở lại bên giường, mắt lấm lét, miệng lầm bầm:
-- Dobby tồi, Dobby tồi lắm...
Harry thì thào:
-- Như vậy là có Phòng chứa Bí mật? Và bạn vừa mới nói là trước đây nó đã từng được mở ra? Dobby, nói cho tôi biết đi!
Harry nắm chặt khuỷu tay gầy gò của con gia tinh khi nó vói tay toan chụp cái bình nước để tự trừng phạt mình một lần nữa.
-- Mà làm sao tụi tôi lại bị nguy hiểm được khi căn phòng đó mở ra? Tụi tôi đâu phải xuất thân trong gia đình Muggle?
Đôi mắt của con gia tinh, vốn rất to, lại trợn trừng trong bóng tối, nó lắp bắp:
-- Ôi, xin cậu, đừng hỏi nữa. Xin cậu đừng vặn hỏi Dobby khốn khổ nữa. Những âm mưu Hắc ám sắp diễn ra ở đây, nhưng Harry và Henry Potter không nên ở đây khi điều đó xảy ra... Về nhà đi, Harry Potter. Xin cậu hãy về nhà đi và cả em trai cậu. Harry và Henry Potter không nên dính vô mấy vụ tranh đoạt này, nguy hiểm lắm...
Harry càng nắm chặt cổ tay Dobby hơn để không cho nó đập cái bình nước vô đầu nó lần nữa. Harry hỏi:
-- Dobby, ai vậy? Ai đã mở cửa Phòng chứa Bí mật? Ai đã mở nó lần trước?
Con gia tinh khóc rống lên:
-- Thưa cậu, Dobby không thể nói, không thể, không được nói! Về nhà đi, Harry Potter, về nhà đi mà!
Harry nổi giận:
-- Tụi tôi sẽ không đi đâu hết! Một trong những người bạn thân nhất của tôi xuất thân từ gia đình Muggle, nếu Phòng chứa Bí mật thật sự đã mở ra thì cô ấy sẽ là người đầu tiên bị hại...
Dobby lại rên rỉ trong một trạng thái đau thương cực kỳ:
-- Harry Potter liều mạng mình vì bạn bè! Cao thượng biết bao! Anh dũng biết bao! Nhưng mà cậu ấy cũng phải tự cứu lấy mình chứ! Harry Potter không được...
Đột nhiên Dobby nín lặng, đôi tai như cánh dơi rung nhẹ. Harry cũng nghe thấy. Có tiếng bước chân đang đến gần bên ngoài hành lang.
-- Dobby phải đi thôi!
Con gia tinh khiếp đảm, thở hổn hển. Một tiếng "rắc" vang lên và nắm tay của Harry chỉ còn nắm chặt không khí mà thôi. cậu chuồi mình xuống dưới lớp chăn trên giường, mắt vẫn mở trong bóng đêm, hướng về phía cửa khi tiếng bước chân đến gần hơn.
Chỉ lát sau là cụ Dumbledore xuất hiện bằng cách đi giật lùi vào phòng. Cụ mặc áo ngủ dài bằng len và đội một cái nón ngủ. Cụ đang khiêng một đầu của cái gì đó giống như một pho tượng. Giáo sư McGonagall xuất hiện liền sau đó, khiêng chân của bức tượng. Hai người đặt cái tượng đó lên một cái giường.
Cụ Dumbledore nói khẽ:
-- Đi gọi bà Pomfrey.
Giáo sư McGonagall lập tức đi ngang qua giường Harry ra ngoài. Harry nằm im, giả đò như say ngủ. Cậu nghe những tiếng nói khẩn cấp, và rồi giáo sư McGonagall hối hả trở lại, có bà Pomfrey theo sát bước chân. Bà Pomfrey vừa đi vô phòng vừa tròng cái áo len không tay qua đầu, mặc ngoài tấm áo ngủ. Harry nghe như bà hít hơi thật nhanh.
Tiếng bà Pomfrey thì thầm với cụ Dumbledore khi bà cúi xuống xem xét bức tượng.
-- Chuyện gì xảy ra thế?
Cụ Dumbledore nói:
-- Một cuộc tấn công nữa. Giáo sư McGonagall phát hiện ra cậu bé trên cầu thang.
Giáo sư bổ sung:
-- Với một chùm nho bên cạnh. Tôi nghĩ là thằng nhóc này định lẻn đến đây thăm Harry.
Bụng Harry quặn lên một cái đau đớn. Cậu nhích đầu lên một cách từ từ thận trọng để có thể nhìn thấy mặt bức tượng trên giường. Một vạt trăng rọi chiếu khuôn mặt trợn trừng của pho tượng.
Đó là Colin Creevey, mắt nó mở to, hai tay vẫn giữ cứng đơ trước mặt, cầm cái máy chụp hình của nó. Bà Pomfrey hỏi:
-- Bị hóa đá hả?
Giáo sư McGonagall đáp:
-- Phải. Nhưng mà tôi rùng mình khi nghĩ đến... Nếu lúc đó cụ Dumbledore không đang xuống cầu thang để lấy sôcôla nóng uống, thì... Ai biết chuyện gì có thể xảy ra...
Cả ba người chăm chú nhìn Colin. Rồi cụ Dumbledore chồm tới, tháo cái máy chụp hình trong tay Colin ra.
Giáo sư McGonagall hăm hở nói:
-- Ông có nghĩ là thằng nhóc lúc đó đang tìm cách chụp hình kẻ tấn công nó không?
Cụ Dumbledore không trả lời. Cụ mở hộp đựng phim của cái máy chụp hình. Bà Pomfrey thốt kêu lên:
-- Quỷ thần ơi!
Một tia khói xịt ra khỏi cái máy. Harry nằm cách đó ba giường cũng hửi thấy mùi phim nhựa khét lẹt.
Bà Pomfrey hoang mang:
-- Tiêu hết. Tất cả tiêu hết...
Giáo sư McGonagall khẩn thiết hỏi:
-- Như vầy nghĩa là sao, ông Dumbledore?
Cụ Dumbledore nói:
-- Nghĩa là Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra lần nữa.
Bà Pomfrey giơ tay bụm miệng mình lại. Giáo sư McGonagall trợn mắt nhìn đăm đăm cụ Dumbledore:
-- Nhưng... ông Dumbledore... chắc vậy... nhưng... ai?
Cụ Dumbledore vẫn nhìn Colin.
-- Vấn đề không phải là ai, vấn đề là như thế nào...
Từ chỗ nằm của Harry, cậu có thể nhìn thấy gương mặt lờ đờ của giáo sư McGonagall. Nó thấy rằng giáo sư cũng không có vẻ gì hiểu hơn cậu về chuyện này.
Sáng chủ nhật, Harry thức dậy, nhận thấy bệnh thất tràn ngập tia nắng rạng rỡ của một ngày chớm đông, và tay cậu thì đã mọc đủ xương nhưng vẫn cứng đờ. Cậu vội ngồi nhổm dậy để nhìn qua giường của Colin, nhưng chẳng thể thấy gì vì đã có một tấm màn ngăn ở giữa. Thấy Harry đã tỉnh dậy, bà Pomfrey xông vào với cái khay điểm tâm. Kế tới, bà bắt đầu bẻ gập mấy ngón tay rồi đến cánh tay của Harry, xong kéo chúng duỗi ra. Bà nói:
-- Đâu vô đó rồi đấy.
Harry lóng ngóng tự múc cháo ăn bằng bàn tay trái. Bà Pomfrey nói:
-- Khi nào ăn xong, con có thể ra về.
Harry mặc ngay quần áo vào thật nhanh rồi vội vàng chạy về tháp Gryffindor, háo hức muốn kể cho Henry, Hermione và Ron nghe chuyện về Colin và Dobby. Nhưng cả ba đứa kia đều không ở trong ký túc xá. Harry đi loanh quanh tìm kiếm, tự hỏi không biết chúng có thể biến đi đâu, trong lòng có hơi tự ái một chút khi thấy ba đứa tụi nó không có vẻ quan tâm gì đến chuyện xương cốt của cậu có mọc lại hay không?
Khi đi ngang qua thư viện thì gặp Percy đang từ trong đó đi ra, trông vẻ mặt hớn hở hơn lần gặp nhau trước rất nhiều. Percy nói:
-- A, chào Harry! Cú bay hôm nay thiệt là xuất sắc. Đúng là xuất sắc. Nhà Gryffindor nhờ vậy mà dẫn đầu trong cuộc thi đua Cúp Nhà, em kiếm được năm mươi điểm đấy!
Harry hỏi:
-- Anh có thấy Henry, Ron và Hermione ở đâu không?
Nụ cười của Percy có hơi héo đi, anh nói:
-- Anh không thấy. Nhưng anh hy vọng là thằng Ron không chui vô một cái buồng vệ sinh nữ nào khác nữa...
Harry cố cười phụ họa câu nói đùa của Percy. Cậu nhìn theo anh cho tới khi khuất tầm mắt, rồi cậu nhắm hướng buồng tắm nữ – lãnh địa của con ma khóc nhè Myrtle – mà bước tới. Harry chịu không đoán ra được tại sao tụi Henry, Ron và Hermione lại chui vào chỗ ấy lần nữa, nhưng cậu vẫn cứ lẻn vào đó để tìm tụi kia, sau khi ngó trước dòm sau để yên chí là chung quanh không có bóng dáng thầy Filch hay một Huynh trưởng nào nữa. Vừa mở cánh cửa buồng vệ sinh nữ là Harry nghe thấy tiếng của ba đứa bạn, vọng ra từ một buồng cầu tiêu khóa kỹ.
Harry lập tức chui vào, khép cửa lại ngay, lên tiếng:
-- Tôi đây.
Có tiếng loảng xoảng, lèo xèo lẫn với tiếng thở phì phò vang lên từ bên trong buồng cầu tiêu đóng kín. Ở lỗ khóa hiện ra con mắt Hermione trợn tròn nhìn ra ngoài. Cô bé kêu lên:
-- Harry! Bạn làm tụi này hết hồn. Vô đây. Tay của bạn ra sao rồi?
-- Khỏe.
Harry ép mình lách qua cánh cửa hé mở. Cậu thấy trên cái bồn cầu là một cái vạc cũ kỹ, phía dưới đáy vạc vang lên tiếng tanh tách, chứng tỏ ba đứa kia đã nhóm một ngọn lửa nhỏ. Ấy là một trong những ngón nghề đặc biệt của Hermione hóa phép ra được những ngọn lửa xách tay, không thấm nước.
Henry vừa khóa cánh cửa lại vừa cố gắng giải thích cho Harry hiểu một cách khó khăn:
-- Tụi em tính đi thăm anh, nhưng rồi quyết định để thì giờ bắt tay vào bào chế thuốc Đa dịch. Hermione nghĩ giấu thuốc chỗ này là thích hợp nhất.
Harry vừa bắt đầu kể chuyện Colin thì Hermione cắt ngang:
-- Tụi này biết hết rồi – tụi này nghe giáo sư McGonagall nói với giáo sư Flitwick hồi sáng này. Chính vì vậy mà tụi này quyết định là tụi mình nên...
Ron hầm hè tiếp lời:
-- ... làm cho thằng Malfoy thú tội càng sớm càng tốt. Mấy bồ biết mình nghĩ gì không? Chính nó, vì tức điên lên sau khi thua trận Quidditch, nó giận cá chém thớt, trúng nhằm thằng nhóc Colin.
Harry vừa nhìn Hermione bứt mớ cỏ chút chít bỏ vô vạc nấu thuốc vừa nói:
-- Còn một chuyện nữa. Dobby lại tìm đến tôi vào nửa đêm hôm qua.
Henry không ngạc nhiên lắm, Ron và Hermione cùng ngẩng lên nhìn, sửng sốt. Harry kể cho ba đứa nghe tất cả những gì mà Dobby đã nói – hoặc không dám nói với cậu. Hermione và Ron há hốc miệng ra mà nghe. Hermione lẩm bẩm:
-- Phòng chứa Bí mật đã từng được mở ra trước đây à?
Ron nói với giọng đắc thắng:
-- Vậy là rõ rồi: chắc là chính ba của thằng Malfoy, ông Lucius Malfoy, đã mở cửa Phòng chứa Bí mật hồi ổng còn đi học ở trường Hogwarts. Còn bây giờ ổng biểu thằng quí tử Draco Malfoy của ổng làm lại chuyện đó. Quá rõ ràng. Phải chi Dobby nói cho bồ biết quái vật bên trong Phòng chứa Bí mật là con quái gì há? Mình thiệt tình thắc mắc ghê, làm sao lại không ai nhận ra khi nó đang lẩn lút ở quanh trường chớ?
Hermione vừa khều mấy con đỉa dưới đáy vạc vừa nói:
--- Không chừng nó biết tàng hình. Hay không chừng nó cải trang – giả làm một bộ giáp sắt chẳng hạn. Hồi đó mình có đọc qua về bọn Ma cà rồng Cắc kè bông...
-- Bồ đọc nhiều quá rồi đó, Hermione!
Ron nói, trong lúc tay vẫn trút mấy con ruồi cánh mỏng chết lên trên đám đỉa. Nó vò cái bao rỗng, ngó Harry:
-- Vậy là chính Dobby đã ngăn trở, không cho tụi mình lên xe lửa tốc hành Hogwarts vào hôm khai trường hả? Rồi cũng chính nó làm gãy tay bồ và hại Henry rớt từ độ cao cả trăm thước đấy hả?
Nó lắc đầu nói tiếp:
-- Bồ biết không, Harry, nếu nó không chịu bỏ cái kiểu cứu hai bồ đó đi thì thể nào cũng có ngày nó làm cho hai bồ chết ngắc.
Tin Colin bị hóa đá và đang nằm như chết rồi trong bệnh thất đã nhanh chóng lan ra khắp trường vào sáng thứ hai. Không khí bỗng nhiên bị những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đại làm cho ngột ngạt. Bọn học sinh năm thứ nhất bây giờ chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bíu chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu đi lêu bêu một mình thì thể nào cũng bị tấn công.
Ginny, bạn ngồi cùng bàn với Colin trong lớp học Bùa chú, thì sợ đến gần như quẫn trí. Nhưng Harry thấy cái trò mà Fred và George bày ra để chọc cho cô bé vui lên không phải là một trò hay lắm: họ thay phiên nhau núp sau mấy bức tượng, trùm kín đầu bằng áo lông hay áo sơ mi, rồi thình lình nhảy bổ ra hù cô bé. Hai đứa nó chỉ chịu thôi cái trò đó khi Huynh trưởng Percy nổi khùng lên vì tức giận, dọa sẽ viết thư méc má là Ginny đang bị ác mộng. Riêng cô bé Ginny, lúc nào cũng làm như tình cờ bắt gặp Henry trong những lúc chuyển lớp nhưng cô bé chẳng chịu nói gì làm Henry cũng đành bó tay.
Trong lúc đó, một phong trào bí mật tràn lan khắp trường: bọn học trò lén lút đổi chác, mua bán những lá bùa hộ mạng, những bửu bối, và các loại bùa phép phòng thân, mà không để cho thầy cô hay biết. Neville mua một củ hành to tướng, màu xanh lá cây, có mùi quỉ sứ, một mẩu thủy tinh nhọn sắc màu tím, và một cái đuôi con sa giông đã thối rữa. Mấy đứa khác trong nhà Gryffindor bèn bảo cho Neville biết là nó không việc gì phải lo: nó thuộc dòng dõi phù thủy thuần chủng, không có nguy cơ nằm trong "sổ bìa đen" của Người kế vị Slytherin. Nhưng gương mặt tròn mũm mĩm của Neville vẫn tái mét vì sợ hãi:
-- Thì thầy Filch cũng bị tấn công đó thôi! Tại thầy là một Squib, mà ai cũng biết tui thì cũng gần như là Squib vậy. (Squib: Pháo xì, phù thủy con nhà nòi mà lại không biết làm phép thuật)
Vào tuần lễ thứ hai của tháng 12, giáo sư McGonagall lại đi một vòng các ký túc xá để ghi danh những học sinh sẽ ở lại trường trong dịp lễ Giáng Sinh. Harry cùng Henry, Ron và Hermione đều ghi tên. Tụi nó nghe nói Malfoy cũng sẽ nghỉ lễ Giáng Sinh ở trường. Điều này khiến chúng càng thêm nghi ngờ và đưa đến quyết định lấy kỳ nghỉ làm thời gian thích hợp nhất để đem món thuốc Đa dịch ra moi một lời thú tội của Malfoy.
Không may là món thuốc ấy chỉ mới đang ở giai đoạn bào chế lưng chừng. Bây giờ tụi nó đang cần sừng của song kỳ mã và da vụn của một con rắn ráo, mà nơi duy nhất để lấy được hai món đó là trong cái kho riêng của thầy Snape. Riêng Harry thì nghĩ là nó thà đương đầu với con quái vật còn hơn là để cho thầy Snape bắt tại trận nó đang ăn trộm trong văn phòng của thầy.
Vào trưa thứ năm có hai tiết Độc dược liền nhau của thầy Snape. Hermione nói dứt khoát:
-- Tụi mình phải bày ra một trận nghi binh, đánh lạc hướng chú ý của thầy, để cho một đứa trong đám thừa cơ lẻn vào văn phòng của thầy, chôm mấy thứ tụi mình cần.
Harry và Ron cùng nhìn cô bé một cách lo âu. Hermione tiếp tục bằng giọng nói-huỵch-toẹt-ra-cho-rồi:
-- Mình tính mình sẽ là người đi chôm đồ. Ba bạn mà bị bắt quả tang vi phạm nội quy gì nữa thì bị đuổi là cái chắc, còn mình thì hồ sơ hình sự còn sạch bong. Vậy tất cả những gì ba bạn phải làm là gây ra một vụ bùm xum gì đó để giữ chân thầy Snape trong lớp chừng năm phút là được.
Harry gượng cười yếu ớt. Cố tình gây ra một vụ bùm xum trong lớp học Độc dược của thầy Snape thì có khác gì cầm gậy chọc vô mắt một con rồng đang ngủ. Henry vốn có thể dễ dàng đột nhập vào phòng thầy Snape với pháp thuật thiên phú của mình, nhưng giờ chưa phải lúc bộc lộ nó, cậu chỉ im lặng xem diễn biến.
Lớp học Độc dược ở trong một gian hầm rộng. Bài học hôm thứ năm đó diễn ra bình thường. Giữa những dãy bàn là hai chục cái vạc đang bốc khói nghi ngút; trên bàn bày nào cân đồng, nào các hũ đựng dược liệu. Trong làn khói tỏa mờ mờ, thầy Snape lảng vảng đó đây, phê bình châm chọc những thứ học sinh nhà Gryffindor làm, trong khi bọn Slytherin rúc rích cười khoái chí. Draco Malfoy, học trò cưng của thầy Snape, cứ lập lòe mấy con mắt cá bong bóng ngay mặt Ron và Harry. Hai đứa ráng nhịn, biết là mình mà trả đũa thì thế nào cũng bị cấm túc trước khi kịp phản đối "vậy là bất công!".
Cái dung dịch Sưng tấy của Harry vẫn còn lỏng lét, nhưng cậu chẳng bận tâm mấy. Đầu óc cậu còn bận bịu những chuyện quan trọng hơn nhiều. Harry đang chờ Hermione ra hiệu hành động, nên chẳng còn tai đâu mà nghe thầy Snape chế nhạo cái món thuốc còn lõng bõng nước của cậu lúc thầy dừng chân bên cái vạc, ngay khi thầy vừa bỏ đi sang bắt nạt Neville, thì Hermione đưa mắt cho Harry, khẽ gật đầu.
Harry nhanh chóng thụp xuống đằng sau cái vạc của mình, rút từ trong túi ra một cái pháo bông bung xòe của anh Fred, dùng cây đũa phép mồi cho nó một cái. Viên pháo bắt đầu xẹt lửa kêu xèo xèo. Biết là cơ hội dành cho mình chỉ có vài giây thôi, Harry đứng thẳng người, nhắm hướng, quăng mạnh viên pháo. Viên pháo bay vút một đường cầu vồng, rồi đáp xuống đúng chóc mục tiêu là cái vạc của Goyle.
Thuốc trong vạc của Goyle phát nổ và bắn tung tóe khắp lớp. Bọn học trò rú lên khi những tia dung dịch Sưng tấy bắn trúng vào người. Nguyên cái mặt Malfoy lãnh đủ và mũi nó bắt đầu sưng lên như cái bong bóng; còn Goyle thì đưa hai bàn tay bè ra to bằng cái dĩa, bưng lấy hai con mắt, dò dẫm loanh quanh. Thầy Snape cố gắng trấn an và lập tức tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra. Trong cảnh lộn xộn đó, Harry thấy Hermione lặng lẽ lỉnh vào văn phòng của thầy.
Tiếng thầy Snape gào:
-- IM LẶNG! IM LẶNG!... Trò nào bị văng trúng thuốc Sưng tấy thì lại đây mà lấy thuốc Xì độc. Ta mà tìm ra tên đầu têu vụ này thì...
Henry đã huých Harry một cái để cậu thu lại nét cười khi nhìn thấy Malfoy hấp tấp chạy tới trước, cái đầu gục xuống vì sức nặng của cái mũi phồng to bằng một trái dưa hấu nho nhỏ. Cả đến nửa lớp xúm xít quanh bàn thầy Snape, đứa thì vẹo qua một bên vì sức nặng của cánh tay sưng bự như cái chày, đứa thì không thể nói nên lời vì đôi môi vều lên choán gần hết cái mặt... Và một lát sau, Harry đã thấy Hermione nhẹ nhàng trở vô lớp, váy trước phồng lên.
Sau khi mỗi học sinh bị sưng tấy đã làm xong một ngụm thuốc giải độc và những nốt phồng to nhỏ các cỡ đã xẹp xuống, thầy Snape vét cái vạc của Goyle, hớt ra một chút tàn dư đen sì của cái pháo bông. Cả lớp bỗng nhiên lặng như tờ.
Thầy Snape nói rít qua kẽ răng:
-- Ta mà tìm được trò nào đã ném viên pháo này, ta cam đoan rằng trò đó sẽ bị đuổi.
Thầy Snape nhìn thẳng vào mặt Harry thành công bày ra vẻ mặt hơi hoảng, giữ một vẻ mặt mà cậu hy vọng là có vẻ bí ẩn. Mười phút sau, nghe tiếng chuông reo, cậu mừng húm. Chưa bao giờ cậu nghe tiếng chuông kêu hân hoan như vậy.
Khi bốn đứa hối hả chạy đến buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle, Harry nói:
-- Tôi dám cá thầy biết thủ phạm chính là tôi.
Hermione thảy mớ nguyên liệu mới lấy được vô cái vạc và khuấy lên một cách nôn nóng. Cô bé hào hứng nói:
-- Hai tuần nữa là xong.
Henry trấn an Harry:
-- Thầy Snape lấy gì chứng minh anh là thủ phạm được? Vậy ổng đâu có làm được gì anh đâu nè!
Ron cười toe hưởng ứng lời Henry nói, Harry nhìn xuống món thuốc tụi nó bào chế đang sủi bọt, nổi bong bóng:
-- Đụng thầy Snape là xui tận mạng.
Một tuần sau, khi Harry cùng Henry, Ron và Hermione đang băng qua tiền sảnh thì thấy một đám đông bu quanh một thông báo, đọc một mẩu giấy da đính trên bảng. Dean và Seamus ra hiệu kêu tụi nó lại, tỏ vẻ hào hứng lắm. Seamus nói:
-- Người ta đang thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi! Tối nay có buổi họp mặt đầu tiên! Mình không ngại mấy bài học đấu tay đôi đâu; nhất là vào những ngày này, biết đâu mình sẽ phải cần đến...
Ron nói:
-- Cái gì? Bộ mấy bồ tưởng con quái vật của Slytherin biết thách đấu tay đôi à?
Dù vậy Ron cũng chăm chú đọc thông báo, rồi nói với Harry, Henry và Hermione:
-- Coi bộ cũng hữu ích lắm. Tụi mình tham gia không?
Harry và Hermione đều ủng hộ, Henry hào hứng nữa là đằng khác, thế là lúc 8 giờ tối hôm đó, tụi nó vội vã trở lại Đại Sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một cái võ đài vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình và lộ vẻ hồi hộp.
Hermione nói khi cùng hai người bạn chen lấn trong đám đông:
-- Không biết ai sẽ dạy tụi mình đây? Có người nói với mình thầy Flitwick từng là vô địch môn đấu tay đôi hồi thầy còn trẻ – không chừng thầy Flitwick sẽ dạy tụi mình cũng nên.
Harry nói:
-- Miễn sao đừng là...ổng!
Nhưng câu nói của cậu kết thúc bằng một tiếng não nề: thầy Lockhart đang bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo chùng màu đỏ mận chín, bên cạnh thầy không ai khác hơn là thầy Snape mặc chiếc áo chùng màu đen thường ngày.
Thầy Lockhart giơ tay vẫy mọi người im lặng và kêu gọi:
-- Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào! Mọi người có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm!
Thầy tằng hắng để bắt đầu:
-- Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp – Cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này.
Nở một nụ cười sáng chói gương mặt, thầy Lockhart nói tiếp:
-- Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape. Thầy nói với tôi là bản thân thầy có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước khi chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng – Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!
Ron thì thầm vào tai Harry:
-- Nếu hai người đó tiêu diệt lẫn nhau thì có phải hay hơn không?
Môi trên của thầy Snape cong lên. Henry cười đến là vui vẻ, được dịp xem ông thầy này mất mặt làm sao cậu không vui cho được? Đồng thời cậu còn cầu cho ông ta thua thiệt thảm!!
Thầy Lockhart và thầy Snape bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì thầy Lockhart cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Còn thầy Snape thì chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt.
Thầy Lockhart nói với đám học trò đang im re:
-- Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đấu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả.
Harry ngó hàm răng nghiến chặt của thầy Snape:
-- Mình không dám đánh cược đâu.
-- Một... Hai... Ba...
Cả hai thầy đều vung gậy qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ. Thầy Snape hô:
-- Expelliarmus. (Câu này tách ra sẽ là: expel – tống khứ, liar – kẻ nói xạo, mus – chuột = ùm ba la úm ba li, tống đi con chuột xạo!" )
Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Lockhart khiến thầy văng bật ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn.
Malfoy và mấy đứa nhà Slytherin vỗ tay hoan hô. Hermione bồn chồn nhấp nhổm trên mấy đầu ngón chân, còn mấy ngón tay thì đè trên môi cố ngăn tiếng thét đau đớn:
-- Mấy bồ nghĩ thầy có bị gì không?
Harry cùng Henry và Ron cùng nói:
-- Kệ ổng chứ!
Thầy Lockhart gượng đứng trên đôi chân không được vững vàng lắm. Nón của thầy đã văng mất, và mái tóc dợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu thầy. Bước cà nhắc trở lên võ đài, thầy nói:
-- Thế đấy, các trò thấy đấy. Đó là phép Giải giới – các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình... À, đây rồi, cám ơn trò Brown... Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, chứ phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có tác dụng giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ...
Vẻ mặt thầy Snape đằng đằng sát khí. Có lẽ thầy Lockhart cũng nhận thấy điều ấy, nên thầy vội nói:
-- Biểu diễn nhiêu đây là đủ rồi! Tôi sẽ xuống với các trò, chia các trò thành từng đôi.
Thầy Lockhart ráp Neville với Justin, còn thầy Snape thì đi thẳng đến chỗ Harry cùng Henry và Ron.
Thầy cười nhếch mép:
-- Ta nghĩ đã đến lúc tách nhóm thôi. Ron, trò bắt cặp với Finnigan. Henry trò thì sang bắt cặp với Elizabeth. Còn Harry...
Harry tự động quay sang Hermione. Nhưng thầy Snape vẫn mỉm cười lạnh lùng:
-- Ta e không được đâu. Malfoy, lại đây. Để thử xem trò làm được gì với Harry lừng danh. Còn trò, Hermione, trò đấu tay đôi với Bulstrode.
Malfoy khệnh khạng bước tới, miệng cười khinh khỉnh. Bước đằng sau nó là một cô bé bên nhà Slytherin. Cô bé này khiến Harry nhớ đến một bức tranh nó đã xem trong cuốn "Kỳ nghỉ với Phù thủy", bởi vì "cô bé" bự chàm vàm, cằm bạnh ra vuông vức nặng nề đầy vẻ khiêu khích hung hăng. Hermione nở một nụ cười yếu ớt để chào, nhưng cô bé kia không đáp lại. Henry rất bất đắc dĩ tiến lại gần Elizabeth. Thầy Lockhart đã lại bước lên võ đài kêu gọi:
-- Hãy đối diện với đấu thủ của mình! Và cúi chào!
Harry và Malfoy hầu như không nghiêng đầu đi một tý nào, mắt không hề rời khỏi đối thủ.
Thầy Lockhart lại hô:
-- Đũa phép sẵn sàng! Khi tôi đếm đến ba, các trò hãy tung bùa phép của mình ra mà giải giới đối thủ. Chỉ tước vũ khí của đối thủ mà thôi – Chúng ta không muốn có bất kỳ ai bị tai nạn nào hết – Một... Hai... Ba...
Harry quơ cây đũa phép của cậu lên, nhưng Malfoy đã ra tay trước, ngay từ tiếng đếm thứ hai: đòn phép của Malfoy quật Harry mạnh đến nỗi cậu cảm giác bị cả một cái chảo nện mạnh trên đầu. Harry loạng choạng suýt ngã, nhưng gượng được và không để mất thêm một giây nào, cậu chĩa thẳng cây đũa phép vào mặt Malfoy mà hét:
-- Rictusempra! (Rictus: cái miệng há. Câu thần chú này có thể dịch là: "Hô biến, hô hố, hô hố cười!)
Giọng thầy Lockhart la to, cảnh cáo, trên đám đầu đen đang đánh nhau xà quần:
-- Tôi đã bảo chỉ giải giới thôi mà!
Malfoy khuỵu xuống ôm bụng cười ngặt ngẽo. Harry đã đánh Malfoy bằng bùa Cù lét, khiến cho Malfoy không cách nào ngừng cười được. Harry hơi lưỡng lự, cảm thấy lờ mờ là đánh tiếp Malfoy đang bò lăn trên sàn thì không có tinh thần thể thao lắm, nhưng đó là cả một sai lầm. Vừa há miệng hớp hơi để thở, Malfoy vừa chĩa cây đũa phép vào đầu gối Harry và đọc:
-- Tarantallegra! (Tarantula: một điệu vũ nhanh của Ý; Allegra: nhịp nhanh. Câu này có nghĩa là: "Lóc cóc mòng mòng, lóc cóc quay vòng vòng!" )
Ngay lập tức, hai chân của Harry bắt đầu nhảy cà giựt cà tưng như điên, không cách nào điều khiển được.
Thầy Lockhart quát inh ỏi:
-- Dừng lại! Thôi!
Chẳng xơ múi gì. Thầy Snape đành can thiệp:
-- Finite Incantatem! ( "Thâu hồi phép thuật" )
Sau tiếng hô của thầy Snape, chân Harry thôi nhảy nhót, Malfoy thôi cười, và cả hai đểu có thể ngẩng nhìn lên.
Một làn khói mờ đang bao phủ toàn cảnh. Cả Neville và Justin đều nằm lăn quay trên sàn thở hổn hển. Ron thì đang đỡ dậy một thằng Seamus mặt mày xám ngoét như tro, xin lỗi rối rít về cái tai họa mà cây đũa phép te tua của nó gây ra. Nhưng Hermione và Bulstrode vẫn còn múa may. Hermione thì bị cô "Bé Bự" dùng miếng đòn hiểm khóa đầu, đang thút thít khóc vì đau đớn; cả hai cây đũa phép của hai cô bé đều bị bỏ mặc nằm lăn lóc trên sàn. Harry nhảy tới lôi Bé Bự ra khỏi Hermione. Kể cũng khó: Bé Bự to cồ hơn cả Harry. Cặp duy nhất còn thanh thản có lẽ là Henry và Elizabeth.
Thầy Lockhart nhìn hậu quả của trận đấu tay đôi, nhấp nha ướm lời:
-- Nào. Nào... Macmillan, buông ra đi... Coi chừng, trò Fawcett... trò Boot kẹp chặt lại, chút xíu nữa là nó ngừng chảy máu thôi...
Đứng trong đám khói mờ mịt giữa hội trường, thầy Lockhart cố át sự náo động:
-- Chắc là tôi phải dạy cho các trò cách thức khóa những lời nguyền không thân thiện thôi!
Thầy Lockhart liếc một cái sang chỗ thầy Snape. Đôi mắt đen của ông này phát ra một tia sáng long lanh, nhưng ông nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Thầy Lockhart đành nói tiếp:
-- Chúng ta cần một đôi tình nguyện làm thử – Neville và Finch lại đây – Anh thấy sao, anh...
Thầy Snape gạt đi ngay:
-- Không ổn chút nào, giáo sư Lockhart à. Neville thì chỉ với một câu thần chú đơn giản thôi cũng sẽ gây ra một cảnh tan hoang tàn khốc. Còn Finch thì có thể sẽ chỉ còn di thể đủ đựng trong mấy cái hộp quẹt để đưa đến bệnh thất.
Gương mặt tròn trịa hồng hào của Neville ửng đỏ lên. Thầy Snape nói tiếp với một nụ cười nhăn nhó:
-- Hay là cặp Harry và Malfoy, anh thấy sao?
Thầy Lockhart tán thành:
- Ý kiến xuất sắc!
Thầy ra hiệu gọi Harry và Malfoy đi tới giữa hội trường, đám đông lùi lại để chừa chỗ trống cho chúng thi thố tài năng. Thầy Lockhart bảo:
-- Nghe đây, Harry, khi Malfoy chĩa cây đũa phép vào trò, thì trò làm như vầy.
Thầy giơ cây đũa phép của mình lên, cố gắng làm một động tác phức tạp xong làm rớt luôn cây đũa. Thầy Snape cười ngạo nghễ nhìn thầy Lockhart vừa vội vàng lượm cây đũa lên và nói:
-- Ấy! Tại cây đũa phép của tôi hăng hái quá mà!
Thầy Snape đến gần Malfoy, cúi xuống, thì thầm điều gì đó với nó. Malfoy nở nụ cười ngạo nghễ. Harry lo lắng nhìn thầy Lockhart, nói:
-- Thưa thầy, làm ơn chỉ lại con một lần nữa cách khóa lời nguyền đó.
Malfoy quay sang thì thầm cho thầy Lockhart khỏi nghe thấy:
-- Sợ rồi hả?
Harry đáp qua khóe miệng:
-- Còn lâu!
Thầy Lockhart vui vẻ vỗ vai Harry:
-- Cứ làm y như tôi dặn nhé, Harry!
-- Dạ, sao hả thầy? Làm rớt cây đũa phép như thầy hả?
Nhưng thầy Lockhart chẳng thèm nghe nữa. Ông hô to:
-- Ba... hai... một... Bắt đầu!
Malfoy giơ đũa lên thật nhanh và đọc thần chú:
-- Serpemsprtia! (Mãng xà tấn công!)
Đầu đũa của Malfoy bùng nổ. Một con rắn đen dài vọt ra, rớt phịch xuống khoảng sàn trống giữa hai đứa, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Harry đứng nhìn kinh hãi. Đám đông nhảy thối lui ra sau ngay, nhiều tiếng rú kinh khiếp vang lên, Henry vội tìm ra thằng bé Justin, đẩy nó ra đằng sau mình. Thầy Snape rõ ràng là rất khoái cái bộ điệu đứng chết trên của Harry, như bị con rắn thôi miên, mắt cứ nhìn trừng trừng vào mắt rắn. Thầy Snape nói lừ đừ:
-- Đừng nhúc nhích, Harry. Để ta đuổi nó đi...
-- Để tôi làm cho!
Thầy Lockhart la lên. Ông lại vung cây đũa phép lên phía trên đầu rắn, và một tiếng nổ đùng vang lên: con rắn không biến mất mà phóng vọt lên không trung chừng ba thước rồi rớt xuống sàn kêu một cái oạch thiệt lớn. Nổi điên lên, con rắn rít lên giận dữ và trườn về phía Justin Finch-Fletchley và Henry. Nó ngóc đầu lên, nhe răng nanh nhọn hoắt, tư thế sẵn sàng mổ một cái đích đáng cho đã cơn tức.
Lúc đó, Harry không thiết nghĩ gì nữa. Cậu vội vàng ba chân bốn cẳng lao tới như thể bên dưới chân có những bánh xe con vậy. Và khi lao tới trước mặt con rắn, che Henry sau lưng, cậu quát lớn:
-- Tránh xa em ấy!!
Và thật kỳ diệu – không sao giải thích nổi – con rắn thụp đầu nằm im dưới sàn, cuộn mình lại như một cuộn ống nước bằng nhựa đen trong vườn, con mắt nhìn Harry đầy vẻ tuân phục. Harry cảm thấy rất rõ là mình đã hết trơn sợ hãi. Cậu biết chắc con rắn sẽ chẳng tấn công ai nữa cả. Nhưng nếu hỏi cậu vì sao cậu dám chắc thế thì chịu, không giải thích được.
-- Em không sao chứ, Henry! Justin, cậu có sao không?
Harry ngước nhìn Henry, nhe răng cười, Justin chợt rú lên một tiếng quái dị rồi nhanh chóng lùi ra sau và ba chân bốn cẳng chạy đi mất, Harry nét mặt khó hiểu, nhưng cậu chợt nhận ra có cái gì lại lùng trong bầu không khí này, mọi người cứ nhìn cậu chăm chăm, ngay cả Ron và Hermoine. Henry quăng cho Harry một cái nhìn trấn an, đẩy Harry qua một bên. Henry nhìn chăm chăm con rắn, mở miệng ra lệnh:
-- Cút ngay!! -- một câu nói của Henry làm mọi người sửng sốt, ngoại trừ Ron, Hermione và Elizabeth cùng William. Bọn họ đều biết cậu có thể thấu hiểu tụi thú vật nói gì. Con rắn bị cậu nạt liền co rút đầu lại, run rẩy sợ hãi, vội vã trườn nhanh về phía người triệu hồi nó ra -- Draco.
Thầy Snape bước tới, vẫy cây đũa phép một cái, và con mắt rắn biến mất trong một làn khói đen nhạt. Thầy nhìn Henry một lúc lâu rồi quay sang nhìn Harry một cách lạ lùng: một cái nhìn tính toán sắc xảo mà Harry không thích chút nào. Cậu cũng cảm thấy mơ hồ những tiếng bàn tán rì rầm chung quanh không hay ho gì hết. Rồi cậu cảm thấy áo chùng của cậu bị ai kéo sau lưng. Henry đã kéo cậu đi, đi một mạch ra khỏi đại sảnh và chẳng thèm hội họp với Ron và Hermione. Giọng của Henry không cảm xúc kề bên tai cậu:
-- Đi thôi. Đi, ra ngoài thôi.
Hai anh em chen qua đám đông ra khỏi Sảnh đường. Ron và Hermione vội vã bám theo sau sát gót. Khi bốn đứa đi qua cửa, mọi người dạt ra hai bên như thể hoảng sợ trước một cảnh tượng gì ghê gớm lắm.
Sau buổi tối trò chuyện về khả năng của Harry, cả bọn đều hãi hùng mà lên giường ngủ. Ngoại trừ Henry và Harry. Harry vẫn còn suy nghĩ vẫn vơ đến cái năng kiếu xà khẩu - Một khả năng làm Salazar Slytherin nổi tiếng, Harry thật không thể tin vào khả năng cậu và Henry là hậu duệ của Salazar Slytherin. Cậu không biết gì về gia đình bên nội hết. Dì dượng Dursley luôn cấm cậu tuyệt không được hỏi gì tới những họ hàng phù thủy của tụi nó, Harry lặng lẽ thử nói mấy tiếng Xà ngữ. Nhưng chẳng có tiếng nào được thốt ra. Có vẻ như chỉ khi nào đối diện với một con rắn, cậu mới bộc lộ khả năng đó.
"Nhưng mà mình là thành viên nhà Gryffindor!" Harry nghĩ. "Cái nón phân loại ắt hẳn đã không xếp mình vô nhà Gryffindor nếu mình mang dòng máu của Slytherin."
Dường như có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên trong đầu Harry:
-- À, mi không nhớ sao, lúc đầu cái nón phân loại đã muốn xếp mi vô nhà Slytherin mà.
Điều làm Harry tức nhất là Justin, bộ nó không nhận ra là cậu đang cố cứu nó hay sao? Cậu suy nghĩ đến mức mệt thiếp đi. Nhưng Henry thì lại không, cậu chợt rùn mình khi một cơn gió lạnh lùa vào trong phòng. Henry không thể hiểu được cái gì đang diễn ra với cậu, khi cậu đối diện với con rắn, cậu chỉ muốn bảo nó quay về mà thôi nhưng lời ra khỏi miệng cậu lại là hai chữ "cút ngay!", Henry có thể cảm nhận rõ ràng khi con rắn vừa nghe lời cậu nói, nó đã co rút lại và run lên bần bật vì sợ hãi. Cái gì làm nó sợ hãi đến vậy chứ? Là do uy áp tinh thần lực của cậu, hay là một thứ gì khác? Henry nhắm hai mắt, cố làm đầu óc thanh tỉnh, bỏ hết mọi tạp niệm ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu để đầu óc trống rỗng lần nữa, hình ảnh con sói tuyết lại hiện ra trong đầu cậu cùng với chiếc vòng cổ mang ký hiệu gia huy kỳ lạ đó, cậu luôn cảm thấy cái gia huy này rất quen mắt, đâu đó trong linh hồn cảm thấy thật quen thuộc nhưng lại không tài nào nhớ ra được, cậu dành hàng giờ đồng hồ để nhìn ngắm cái gia huy đó mà không biết thời gian xung quanh cậu lại ngừng trôi. Henry vì sử dụng pháp thuật thiên phú thời gian quá lâu, đến khi thoát ra cậu đã chìm vào giấc ngủ say.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK