Tháng hè cuối cùng của anh anh em Harry sống ở nhà ông bà Dursley không vui chút nào hết. Đúng là Dudley bây giờ sợ Harry và Henry đến nỗi không dám ở chỗ nào có mặt tụi nó. Còn ông bà Dursley thì không còn nhốt cả hai dưới gầm cầu thang nữa, không bắt tụi nó làm chuyện này chuyện kia nữa, cũng không quát thét tụi nó nữa. Thực tế là bây giờ họ không thèm nói chuyện với tụi nó. Nửa sợ nửa giận, họ hành động như thể không hề có sự tồn tại của Harry cùng Henry trong nhà họ. Mặc dù về nhiều mặt, điều đó có thể coi như là một sự tiến bộ, nhưng như vậy hoài thì thật là căng thẳng.
Harry và Henry cứ rúc trong phòng mình ở lầu hai, làm bạn với con cú. Harry đã quyết định đặt tên con cú tuyết của mình là Hedwig. Cái tên này nó thấy có trong cuốn Lịch sử pháp thuật. Và con cú lông đốm của Henry được cậu đặt một cái tên gọi là Corn (Bóc bừa trong một đám giấy lộn đầy những cái tên mà cậu cùng Harry nghĩ ra). Harry cảm thấy tinh thần Henry rất sa sút từ cái hồi mà cậu kể cho em ấy nghe về việc hồi nhỏ em ấy chơi đùa với dao hoa quả bị cắt trúng tay, Harry chẳng biết tại sao Henry lại phiền muộn như vậy, nhưng hết cách rồi Harry chẳng muốn nhìn một Henry mặt ủ mày chau mỗi ngày, thế là cậu tống mớ sách giáo khoa cho thằng bé nhấm nháp.
Biện pháp này tốt có tác dụng, nhưng Henry lại sắp biến thành một con mọt sách rồi, mặc dù cậu cũng đã đọc qua vài cuốn sách giáo khoa rất thú vị nhưng vẫn không bằng cậu em trai của mình. Em ấy đọc tất tần tật và nhớ hết ráo mớ chữ mình đã đọc làm Harry cảm thấy hơi xấu hổ. Thế là sau vài lời khích tướng của cậu em trai tinh quái, Harry cũng nhập bọn cùng và cả hai dành thời gian cả ngày chỉ để đặt câu hỏi lẫn nhau về nội dung trong những cuốn sách giáo khoa dày cộm, đôi lúc Harry sẽ hối hận khi khuyến khích Henry đọc sách giải sầu, mỗi khi Henry tinh quái đặt câu hỏi cho cậu, Harry thật nghĩ có vẻ như cậu đã tự kê đá đập chân mình rồi (Đến khi vào học ở Hogwarts, Harry mới biết việc này có ích ra sao).
Tụi nó cứ nằm dài trên giường đọc sách đến khuya, con Hedwig và con Corn cứ bay xẹt ra xẹt vô cửa sổ tùy hứng. Cũng may là bà Dursley không còn vô phòng tụi nó dọn dẹp nữa, bởi vì hai con cú cứ tha chuột chết về phòng (Henry đôi lúc nghĩ rằng có đôi lúc cậu chợt nghe vài tiếng thì thào nho nhỏ ở trong phòng làm cậu hơi hơi ớn lạnh nhưng Harry thì chẳng nghe thấy gì và an ủi cậu chỉ là ảo giác mà thôi).
-- Hôm nay như thế nào đây, anh trai? Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật thì sao?
-- Lại nữa à? Tùy em vậy! -- Harry bất lực nhìn cậu em trai đang suy nghĩ câu hỏi để làm khó cậu. Hôm nay đã là ngày cuối cùng của tháng tám, ngày mai hai anh em sẽ được đến sân ga Ngã Tư Vua và khởi hành đến Hogwarts, tránh xa gia đình Dursley cả một năm! Vậy mà đứa em trai này của cậu vẫn còn tâm trạng để làm khó dễ cậu với những câu hỏi.
-- Vậy.... Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây....
-- ..... Sẽ tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến với cái tên: cơn đau của cái chết đang sống -- Harry không để Henry nêu xong câu hỏi đã trả lời.
-- Một câu nữa! Nếu anh muốn tìm một be - zoar thì anh sẽ tìm ở đâu?
-- Be - zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc!!
-- Vậy cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?
-- Henry chính em đã bảo rằng chỉ một câu nữa thôi mà!
-- Có sao đâu! Anh cứ trả lời đi mà! -- Henry cười toe khiến Harry hơi mủi lòng, đành phải trả lời
--Mũ thầy tu và bả chó sói là một, nó còn có tên là cây phụ tử!
-- Yeb! Bingo!! -- Henry khoa trương vỗ tay bôn bốp làm Harry buồn cười. Cậu hắng giọng
-- Không đùa nữa được đâu! Anh nghĩ mình nên nói cho dì dượng biết là sẽ đến sân ga Ngã Tư Vua vào ngày mai và chúng ta sẽ xin dượng Vernon quá giang đến đó, em nghĩ như thế nào?
-- Ý kiến đó không tồi! Nhưng anh trai, anh chắc là dượng sẽ đồng ý chứ? -- Henry đánh thẳng vào trọng tâm.
-- Chưa thử làm sao biết được? - Harry nở một nụ cười tự tin và cậu đi xuống phòng khách nơi gia đình Dursley đang xem một chương trình hài kịch.
Henry thì nằm dài trên giường, suy nghĩ lung tung mà ngắm nhìn vết sẹo trên cổ tay phải, không hiểu tại sao lại cảm thấy bực tức trong lòng khi nhìn lại vết sẹo này. Vậy, để làm cơn bực tức đấy biến đi, cậu lục lọi trong đống sách, rút hai tấm vé mà lão Hagrid đưa cho hai đứa hôm bữa ra mà nhìn thêm một lần. Ngắm nghía một hồi cho đến khi cái cảm giác bực tức khó chịu đó dần biến mất, cậu mới nở một nụ cười. Quan tâm gì đâu cho mệt, thời gian qua rồi cũng sẽ cho ra cậu muốn đáp án. Mà lại, sắp rồi! Cậu sắp đến Hogwarts huyền thoại rồi (và còn học ở đó đến bảy năm). Harry chỉ thấy cậu bình tĩnh ở bên ngoài mà thôi, thật ra cậu đang hưng phấn đến muốn nhảy cẫng lên đây. Harry thắng lợi trở về, rồi hai anh em dành cả thời gian buổi tối để kiểm kê lại tất cả các thứ trong danh sách và đặt nó gọn gàng trong hai chiếc rương to.
Sáng hôm sau, thật bất ngờ khi Harry thức dậy còn sớm hơn cả Henry. Cậu hồi hộp, thay vào một bộ quần áo (Cậu không muốn đi đến nhà ga trong bộ áo chùng phù thủy. Khi nào lên tàu cậu sẽ thay ra). Xong xuôi cả rồi mà Henry vẫn chưa dậy làm cậu sốt ruột, đứng ngồi không yên. Thế là Harry bắt tay vào việc vật lộn với cái rương của mình mà chuyển nó xuống lầu, cậu nhốt kỹ hai con cú vào chuồng kín. Mất hết một tiếng đồng hồ đổ mồ hôi Harry mới có thể chuyển cái rương đến trước cửa, vậy mà Henry vẫn chưa chịu dậy! Trong lúc Harry ngứa tay ngứa chân muốn chuyển luôn cái rương của cậu em trai đi luôn thì Henry rốt cuộc cũng tỉnh. Henry nhìn căn phòng trống trơn chỉ còn sót lại duy nhất cái rương đồ của cậu mà không khỏi cảm thán:
-- Tuyệt! Em công nhận là anh còn nôn nóng hơn cả em rồi!! Anh trai, bây giờ chỉ vừa mới đúng sáu giờ mà thôi!!
Harry xấu hổ cười, hai anh em cùng khuân nốt cái rương xuống lầu. Ba tiếng sau, gia đình Dursley đã dọn xong hai cái rương cùng chuồng cú vào xe (Dì Petunia phải năn nỉ mãi mới làm cho Dudley ngồi chung với tụi Harry). Nhà Dursley hôm nay tốt bụng đột xuất khi hào phóng chi hai anh em quá giang đến Sân Ga Ngã Tư Vua (Harry đã nói cho Henry biết họ cũng phải lên London để cắt bỏ cái đuôi heo của Dudley). Họ đến sân ga vào lúc mười giờ rưỡi, dượng Vernon chất hai cái rương lên hai cái xe đẩy và đẩy vào trong nhà ga. Đúng như những gì Henry nghĩ, quả nhiên dượng Vernon khi nhìn thấy chỉ có hai nhà ga số chín và số mười không khỏi nở nụ cười.
-- Tới rồi đó nhóc. Sân ga số chín..., số mười. Sân ga của mày chắc ở là ở đâu khoảng giữa, nhưng chắc là người ta chưa xây xong hả?
Dĩ nhiên ông Dursley nói hoàn toàn đúng. Có một con số 9 rất lớn bằng nhựa ở trên một sân ga, và một con số 10 cũng rất lớn ở trên một sân ga khác kế bên. Và ở giữa hai sân ga đó không có cái gì khác.
Ông Dursley cười nham nhở hơn nữa:
-- Đi học cho giỏi nghen.
Ông bỏ đi không thèm nói thêm tiếng nào nữa. Harry quay lại và thấy gia đình Dursley đã lái xe đi, cả ba người ngồi trên xe cười ngất. Miệng của Harry trở nên khô đắng, Henry nắm tay cậu thật chặt, nói vài câu an ủi rồi đi loanh quanh trong nhà ga tìm gia đình tóc đỏ Weasley. Mặc cho nhiều người bắt đầu nhìn tụi nó chòng chọc khi tụi nó kéo những cái rương to quá khổ và xách theo một cái lồng cú. Harry đã cố gắng không phát hoảng vào lúc này. Theo như cái đồng hồ to bành gắn trên tấm bảng thông báo tàu đến, tụi nó còn mười phút nữa để lên chuyến tàu đến Hogwarts, mà tụi nó thì không biết làm sao lên được tàu. Harry và Henry bị kẹt cứng giữa sân ga với hai cái rương to tổ nái mà tụi nó không tài nào xoay xở nổi, trong túi chỉ có tiền phù thủy, và bên cạnh chỉ có hai con cú. Harry đã nghĩ rằng lão Hagrid ắt là đã quên dặn nó điều gì đó, chẳng hạn như kiểu gõ lên viên gạch thứ ba tính từ bên trái để mở cánh cổng vào Hẻm Xéo. Cậu đang băn khoăn không biết có nên rút cây đũa phép ra, gõ vào quầy soát vé nằm giữa sân ga số chín và sân ga số mười không...
Đúng lúc đó có một nhóm người đi tới sau lưng Harry và tụi nó nghe lóm được vài ba câu họ đang nói.
-- ... đầy nhóc Muggle, biết ngay mà...
Harry liếc nhìn Henry và cũng thấy được nét kích động trong mắt em ấy. Cả hai quay phắt lại. Người nói là một người đàn bà béo múp míp. Bà đang trò chuyện với bốn cậu con trai, tất cả đều có tóc đỏ hoe. Mỗi đứa cũng đẩy trước mặt một cái rương giống như cái của hai anh em Harry - và họ đều có cú. Trống ngực đánh liên hồi, Harry lập tức kéo Henry và đẩy cái rương theo họ. Họ dừng lại, Harry cũng dừng lại, đủ gần để nghe rõ hơn những gì họ nói. Bà mẹ nói với đứa con:
-- Xem coi, sân ga số mấy?
-- Chín - ba - phần - tư!
Một bé gái nhỏ xíu, cũng tóc đỏ nắm tay bà mẹ nài nỉ:
-- Má ơi, con muốn đi...
-- Con chưa đủ tuổi đi học mà Ginny. Yên nào. Được rồi, Percy, con đi trước.
Đứa con trai có vẻ là đứa lớn nhất trong bọn bèn đi thẳng về phía sân ga số chín và sân ga số mười. Harry chăm chú nhìn, cẩn không chớp mắt lấy một cái để không bị mất hút cậu ta. Nhưng vừa đúng lúc thằng bé đến được hàng rào ngăn hai sân ga thì một đám đông du khách kéo tràn qua trước mặt Harry. Khi tên khách đeo ba lô cuối cùng đi ra khỏi tầm nhìn của Harry thì thằng bé kia đã tan biến.
Người đàn bà múp míp nói:
-- Fred, tới phiên con.
Một trong mấy đứa con trai còn lại nói:
-- Con không phải là Fred, con là George. Thật tình, thưa bà, bà tự xưng là mẹ của chúng con, vậy bà không thể phân biệt con là George sao?
-- Xin lỗi con, George à.
-- Đùa tí thôi, chứ con là Fred.
Thằng bé nói xong là chạy mất, người em song sinh của nó hối hả chạy theo gọi ơi ới. Lẽ ra chúng đừng chạy nhanh quá như vậy. Chỉ nháng một cái là thằng chạy trước mất tiêu. Nhưng mà mất tiêu đi đâu? Harry không thể hiểu được. Nhưng Henry lại thấy được một cách rõ ràng, đứa con trai thứ hai đã biến mất, hay nói đúng hơn là nó đi xuyên qua hàng rào ngăn cách giữa hai nhà ga!! Bây giờ đến đứa con trai thứ ba đang chạy về phía hàng rào. Nó gần tới rồi, bỗng nhiên hết sức đột ngột, không thấy nó đâu nữa.
Không có gì xảy ra cả.
Harry bất lực, đành hỏi thăm người đàn bà múp míp:
-- Xin phép hỏi bác...
Bà đáp.
-- Ồ! Chào hai con, lần đầu tiên đến Hogwarts hở? Thằng Ron nhà bác cũng mới toanh.
Bà chỉ vào đứa con trai nhỏ nhất của mình. Nó cao, gầy, lóng ngóng, mặc đầy tàn nhan, bàn tay bàn chân to bè, và mũi thì dài sọc.
Harry đáp:
-- Dạ nhưng mà... nhưng mà... tụi con không biết làm sao... làm sao...
-- Làm sao vô sân ga hả?
Người đàn bà múp míp tử tế tiếp lời, Harry gật đầu lia lịa. Henry cười cười, ngắm ngắm vài lần "chị dâu" tương lai đang lén lút từ phía sau mẹ mình thò đầu ra, mắt lúng liếng đánh giá hai anh em Henry, khi vô ý mắt đối mắt với Henry, cô bé giật mình rụt đầu lại, sau lại rụt rè thò ra lại, nét cười trên miệng Henry lại xán lạn một phần. Lúc này, bà mẹ nói:
-- Đừng lo, tất cả những gì tụi con phải làm là đi thẳng vào hàng rào giữa sân ga số chín và sân ga số mười. Đừng dừng lại và đừng sợ đâm đầu vào đó, điều này rất quan trọng. Tốt nhất là cứ chạy nhanh một chút nếu tụi con thấy sợ. Con đi đi, đi trước đi.
Bà kéo Harry ra, đẩy đến trước cái hàng rào, Harry luống cuống:
-- Ơ... dạ.
Bị đẩy ra trước, Harry bất đắc dĩ đẩy cái rương của mình quay lại, đăm đăm ngó cái hàng rào. Trông hết sức chắc chắn. Cậu bắt đầu đi về phía đó. Người ta vượt qua mặt cậu để đến sân ga số chín hoặc số mười. Harry đi mau hơn. Cậu sắp đụng vào hàng rào và thế nào cậu cũng bị rắc rối. Tựa người vô cần chiếc xe đẩy, Harry dồn sức đẩy xe chạy tới thật nhanh. Hàng rào gần hơn, gần hơn và gần hơn. Cậu không thể nào ngừng được nữa rồi. Chiếc xe đẩy chạy muốn vượt khỏi tay cậu lôi luôn cậu theo. Chỉ còn cách hàng rào một bước mà thôi. Harry nhắm nghiền mắt lại để khỏi thấy một vụ tông rào khốc liệt.
Nhưng điều đó chẳng xảy ra... Harry cứ đẩy xe chạy hoài. Cậu bèn mở mắt ra.
Trước mắt cậu là một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường rầy kế bên sân ga đông đúc hành khách. Một tấm bảng trên cao mang hàng chữ Tốc hành Hogwarts, khởi hành lúc mười một giờ. Harry ngoái nhìn lại phía sau và thấy một cái cổng sắt thô ở đúng ngay chỗ cái hàng rào trước đó, trên cổng có ghi: Sân ga số chín - ba - phần - tư. Thế là Harry đã vô được sân ga chín - ba - phần - tư. Lúc này Henry cùng cậu nhóc tóc đỏ và người phụ nữ tốt bụng khi nãy đột nhiên xuất hiện tại ngay chính cái cổng đó.
-- Cảm giác ra sao hở? -- Henry đẩy xe đến trước mặt Harry mà hỏi.
-- Hừm, cũng không tệ lắm! -- Harry cười toe đáp
Khói từ đầu máy xe lửa bảng lảng trên đầu đám đông đang trò chuyện, trong khi những con mèo lông đủ màu ưỡn ẹo quẩn chân người khắp đó đây. Bọn cú vọ thì hí hoé nhau theo phong cách cú vọ, giữa những tiếng loé xoé và tiếng rương hòm ken két cạ vào nhau. Henry nghe được trong đám âm thanh tùng phèo đó có vài giọng đang cãi nhau chí chóe nhưng khi cậu nhìn lại thì chẳng có gì ngoài những con cú. Cú không thể nói phải không? Henry lắc lắc đầu và cho rằng mình lại bị ảo giác, gần đây số lần bị ảo giác của Henry tăng lên một cách rõ rệt nhưng cậu chỉ nghĩ mình vì hưng phấn quá mà tưởng tượng ra mà thôi. Những toa xe đầu đã đầy nhóc học sinh, có mấy đứa vẫn thò đầu ra cửa sổ nói chuyện với gia đình, mấy đứa nữa đang cự cãi nhau giành ghế. Henry đẩy chiếc xe hành lý của mình theo anh trai xuống sân ga tìm một ghế trống, đi ngang qua một thằng bé mặt tròn quay đang kêu:
-- Bà ơi, con làm mất cóc nữa rồi!
-- Ôi Neville! - Harry nghe tiếng thở dài của một bà già.
Góc kia, một thằng bé khác có mái tóc bết từng lọn đứng giữa một đám nhóc đang nài nỉ:
-- Cho coi chút đi, Lee. Coi chút thôi mà.
Thằng bé bèn hé nắp cái hộp nó đang ôm trong tay. Bọn nhóc chung quanh kêu thét lên, hết hồn nhảy thối lui khi thấy một cái chân dài lông lá thò ra từ trong hộp. Harry cùng Henry chen lấn đám đông cho đến khi kiếm được một toa trống gần cuối xe lửa. Tụi nó đẩy chuồng cú vô trước rồi mới bắt đầu vật lộn với hai cái rương khổng lồ của mình, cả hai vừa nâng vừa đẩy cái rương về phía cửa toa xe, nhìn cả hai chuyển cái rương mà vật vã vô cùng. Trong khi đang loay hoay đau đớn thì nghe có tiếng hỏi:
-- Cần giúp một tay không?
Thì ra là một trong hai anh em sinh đôi tóc đỏ mà anh em Harry đi theo từ ngoài quầy bán vé. Harry hổn hển:
-- Ôi! Cám ơn.
-- Ê, Fred! Lại đây đỡ một tay coi!
Nhờ hai anh em sinh đôi giúp, cuối cùng hai anh em Harry cũng đưa được hai cái rương vô một góc toa tàu. Harry vừa vuốt mớ tóc đẫm mồ hôi trên trán nói:
-- Cám ơn nha!
Bỗng nhiên, một trong hai anh em sinh đôi chỉ vào vết thẹo hình tia chớp trên trán Harry, kêu lên:
-- Cái gì kia?
-- Á... các cậu là...? - Đứa thứ hai lắp bắp.
-- Đúng là hai cậu ấy rồi - Đứa sanh đôi đầu tiên lại nói - Đúng không?
Harry ngơ ngác:
-- Đúng cái gì?
Cả hai anh em sanh đôi đồng thanh nói:
-- Song sinh nhà Potter!!!
-- Ờ, nó... - Harry vỡ lẽ ra - À, ý tôi nói, vâng, vâng..., là tụi tôi đó mà.
Hai thằng bé kia đực mặt ra nhìn Harry khiến nó ngượng chín cả người. Henry thì ngược lại, cậu nhìn cặp sanh đôi bằng ánh mắt ác thú vị, tính toán tính toán điều gì đó khiến khóe miệng cậu hơi hơi giương giương, Fred và Geogre tuy cảm thấy cái nhếch môi của Henry có thâm ý nhưng cả hai tự động đem nó xem nhẹ rơi, họ chỉ cảm thấy đàn em này trông rất thân thiện, nhưng hai anh em nhà Weasley tương lai nhất định sẽ hối hận đến xanh cả ruột khi gắn cái mác thân thiện lên người Henry. Mà Harry vừa xấu hổ vừa căng thẳng khi cặp sanh đôi vẫn cứ nhìn nó chăm chăm, may sao vừa lúc đó, bên ngoài cửa toa xe lửa cất lên một giọng nói dịu dàng làm Harry thở phào một hơi.
-- Fred ơi? George à? Các con có trong đó không?
-- Tới liền, má ơi.
Hai anh em nhìn Harry cùng Henry lần nữa rồi mới nhảy ra khỏi toa xe. Harry hít thở sâu mấy hơi, cậu nhìn cậu em trai đang thích thú ngắm nghía mọi thứ trong toa xe và chồm người nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt háo hức. Harry cũng không kiềm được mà ngó ra ngoài và cậu bắt gặp gia đình tóc đỏ đứng nói chuyện ở gần đó. Người mẹ rút ra một chiếc khăn tay bảo:
-- Ron, có cái gì dính trên mũi con kìa.
Thằng bé nhỏ nhất trong đám ngọ nguậy né tránh, nhưng bà mẹ đã tóm lấy cổ nó và dùng khăn tay chùi chóp mũi nó. Nó vùng vằn ngọ nguậy:
-- Má... buông con ra.
Một trong hai đứa sinh đôi nói:
-- Ý ẹ... Ronnie mũi thò lò...
-- Im đi! - Ron hét.
Mẹ chúng hỏi:
-- Percy đâu rồi?
-- Ảnh đang tới kìa.
Đứa lớn nhất trong mấy anh em xuất hiện. Anh chàng đã thay bộ đồng phục đen, rộng lùng thùng của học sinh Hogwarts và Harry thấy trước ngực áo anh là một phù hiệu bạc, trên đó có một mẫu tự P. Anh nói:
-- Không ở đâu được má à! Con ở toa phía trên kia. Có hai toa danh riêng cho các huynh trưởng.
Một trong hai đứa sinh đôi tỏ vẻ ngạc nhiên:
-- Ủa? Anh là huynh trưởng hả anh Percy? Lẽ ra anh phải nói chớ! Tụi em chẳng biết gì cả.
-- Có mà - Đứa sinh đôi thứ hai nói chen vào, - Khoan, tao nhớ có lần ảnh nói gì đó về vụ huynh trưởng. Hình như có một lần...
-- Hổng chừng hai lần...
-- Để nhớ coi...
-- Hình như nói suốt mùa hè...
Anh Percy huynh trưởng bảo:
-- Thôi im nào!
Nhưng một trong hai anh em sinh đôi vẫn thắc mắc:
-- Nhưng mà tại sao anh Percy vẫn có đồng phục mới?
Bà mẹ nói với vẻ trìu mến:
-- Bởi vì anh con là huynh trưởng. Mà thôi, cục cưng, chúc các con một niên học tốt. Nhớ gởi cú cho má khi tới nơi nghen!
Bà hôn lên má Percy tiễn anh đi. Rồi bà quay lại hai cậu song sinh dặn dò:
-- Bây giờ, hai con... liệu mà cư xử, năm nay các con đã lớn rồi. Nếu má còn nhận được cú báo là các con đã làm... làm những chuyện như... nổ bồn cầu tiêu hay...
-- Nổ bồn cầu tiêu? Tụi con đâu có làm nổ bồn cầu tiêu bao giờ đâu? - một đứa sinh đôi kêu lên.
Nhưng đứa sinh đôi thứ hai lại nói:
-- Ý của má hay đó! Cám ơn má!
-- Má không nói đùa đâu. Nhớ trông nom Ron với.
-- Má đừng lo. Có tụi con thì đảm bảo nhóc Ron bé bỏng của má chẳng việc gì đâu.
-- Im đi.
Ron lại la lên. Nó cao gần bằng hai ông anh sinh đôi và cái mũi vẫn còn hồng hồng vì bị mẹ nó vò lúc nãy.
-- A, má đoán thử coi, đoán thử hồi nãy tụi con gặp ai trên xe lửa coi?
Harry vội thụp đầu xuống và kéo Henry vẫn đang ló cái đầu lồ lộ ra ngoài cửa sổ vào trong toa xe và ấn đầu cậu em trai xuống để gia đình tóc đỏ không thể nhìn thấy tụi nó.
-- Má nhớ thằng nhỏ tóc đen đứng gần mình ngoài ga không? Má biết nó là ai không?
-- Ai?
-- Harry Potter và em trai nó, Henry Potter!!
Harry nghe giọng đứa con gái nhỏ:
-- Ôi, má cho con lên toa xe nhìn hai ảnh một cái nha, má! Một cái thôi!
-- Không được Ginny. Con đã nhìn thấy người ta rồi. Người ta không phải là thú lạ trong sở thú cho con nhìn chòng chọc đâu. Mà có đúng là hai cậu ấy không, Fred? Làm sao con biết được?
-- Con hỏi tụi nó. Con nhìn thấy cái thẹo của Harry. Đúng là cái thẹo đó... y như tia chớp.
-- Tội nghiệp. Hèn gì má thấy tụi nó đơn độc. Lúc nãy tụi nó hỏi má cách vô sân ga mà hết sức lễ phép, tội quá!
Harry vẫn muốn tiếp tục nghe cuộc trò chuyện của gia đình tóc đỏ nhưng một tiếng đẩy cửa đã làm cậu giật mình nhìn lại.
-- Ô! Đã có người rồi sao? A, là hai bạn!!
Henry trân mắt nhìn ba con người đang đứng trước của toa xe mà lắp bắp không thể nói nên lời!
-- Mình biết ngay là hai bạn sẽ đến học ở Hogwarts mà! -- Đó là cô bạn có mái tóc bạch kim kỳ lạ đã giúp cả hai trong sở thú khoảng ba tháng trước! Bên cạnh cô còn có hai người nữa, một cậu con trai trông lớn hơn anh em Harry một vài tuổi, anh ấy có một khuôn mặt đẹp, thanh tú và rất dễ nhìn, khóe miệng anh hơi hơi giương lên làm cho người khác cảm thấy rất dễ sinh hảo cảm. Một còn lại có lẽ trạc tuổi cả hai với khuôn mặt non nớt, mái tóc vàng hoe và đôi mắt to có màu lục bảo đảo lia lịa cả hai anh em, trông cậu ấy khá nhút nhát. Cả ba đều đã thay ra đồng phục Hogwarts.
-- Tại sao lại là bạn!? -- Harry nghe tiếng Henry thốt lên đầy kinh ngạc.
-- Tại sao lại không? Hì, hì, mình đã bảo là sẽ gặp lại hai bạn sớm thôi mà! -- Cô bé cười khúc khích khi thấy Harry và Henry mặt thộn cả ra vì kinh ngạc.
--Ồ, quên mất chưa giới thiệu với hai bạn. Mình tên là Elizabeth von Lancaster, gọi mình Elizabeth hay Eli đều được! Mình cũng là học sinh năm nhất của Hogwarts như hai bạn vậy! Còn đây là Erik Elwards, ảnh là thân vệ riêng của mình và học năm thứ ba ở Hogwarts! -- Elizabeth cười cười chỉ tay vào cậu con trai lớn tuổi đang đứng phía sau mình. Erik lịch sự cuối chào cả hai theo một lễ tiết quý tộc làm cả hai luống cuống, gật gật đầu xem như đáp lại.
-- Gọi anh Erik là được! -- giọng Erik rất nhẹ nhàng cũng khiến hai anh em bớt lo lắng hơn
-- Còn đây là William, cậu ấy trạc tuổi tụi mình và là trẻ mồ côi được ba mình nhận về, từ nhỏ đã hầu cận bên cạnh mình, cậu ấy cũng sẽ vào Hogwarts với tụi mình luôn! -- Elizabeth đẩy cậu bé về phía trước làm cậu khá hoảng, nhưng William vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng giới thiệu.
-- À, ừm...Mình là William! Gọi mình Will cũng được và mình là người hầu cận của tiểu thư Eli... À không, ý mình là Eli....
Harry để ý thấy William rụt cả cổ lại khi nhận lấy một ánh mắt không vui của Elizabeth. Nhưng Harry kinh ngạc khi nhận ra một chuyện
-- Bạn là quý tộc? -- Harry bật thốt lên
-- Thực ra là hoàng tộc! Gia đình mình từng là hoàng gia Đức nhưng cũng là một dòng họ phù thủy lâu đời ở đó! Nhưng ngàn năm trở lại đây gia đình mình đã định cư lâu dài ở Anh và là khách quý của hoàng gia Anh hay còn gọi là quý tộc như trong lời bạn nói.
Henry nhận ra mình đang há hốc cả miệng đủ để nhét cả một quả trứng gà, vội ngậm miệng, nuốt ực một cái, khó tin nhìn ba người -- Ba nhân vật không hề có trong cốt truyện -- Không lẽ là do cậu xuyên vào nên đã làm xáo trộn cốt truyện? Không thể nào! Suốt mười một năm cậu luôn theo dõi diễn biến của câu chuyện và nó chẳng có dấu hiệu gì là đã bị xáo trộn cả! Vậy chuyện này là như thế nào đây?
-- Các bạn cũng nên giới thiệu về mình chứ nhỉ? -- Elizabeth hòa nhã nói
-- À, ừm, xin lỗi! -- Harry xấu hổ, gãi gãi đầu rồi chỉ vào mình mà giới thiệu -- Mình là Harry Potter và đây là em trai mình, Henry! Nếu bạn thích có thể gọi bọn mình là Harry và Henry...
-- Ôi, mình thích lắm chứ! Vậy hai bạn thật sự là họ sao?! -- Elizabeth hai mắt sáng rực nhìn chăm chăm vào hai anh em khiến cả hai đỏ phừng cả mặt, hồi hộp không dám nhìn Elizabeth, phải nói, Elizabeth thật sự là một cô gái xinh đẹp về sau và điều đó làm hai anh em cảm thấy rất áp lực.
-- Phải, chính là tụi tôi đó! Tiểu thư Elizabeth...
-- Gọi mình là Eli cũng được mà! -- Henry bị ánh mắt của Elizabeth đánh bại... trong một giây.... Henry cảm thấy đời thật con mẹ nó tôn thờ cái đẹp!!...
-- .... Thôi được rồi, Eli!! -- Henry thúc một cú vào bụng cậu anh trai đang sắp sửa cười ra tiếng kia một cú, hắng giọng, lại tiếp tục nói -- Mặt dù tụi mình đã giới thiệu về nhau nhưng mình vẫn có một thắc mắc cần bạn giải thích! -- Henry xoa xoa huyệt thái dương của mình, cảm thấy mình thật sự là một kẻ thua cuộc (Thua một cô bé chỉ mới vừa mười một tuổi trong khi cậu đã là một người lớn hơn ba mươi tuổi!)
-- Được thôi! Bạn cứ hỏi đi, nếu mình biết, mình sẽ trả lời tất! -- Elizabeth cười một cách thích thú khi nhìn Henry xoa huyệt thái dương
-- Lúc trước,... Hồi ở sở thú ấy! Tại sao bạn lại biết tụi mình sẽ nhập học ở Hogwarts?
-- À, cái này hả? Có gì bí mật đâu, mình vừa liếc mắt đã nhận ra hai bạn là một phù thủy rồi! Tấm kính đột nhiên biến mất là bằng chứng rõ ràng nhất! Mà nếu là một phù thủy vị thành niên, chắc chắn họ sẽ vào học ở Hogwarts hay vài trường khác, mà đây lại là Anh quốc nên Hogwarts là sự chọn lựa duy nhất thôi! -- Trả lời xong câu hỏi, Elizabeth cười toe, khoe ra hai lúm đồng tiền xinh xắn và hàm răng trắng muốt khiến hai chân Henry có chút lảo đảo. Đời thật con mẹ nó tôn thờ cái đẹp!! Henry hận tại sao con người lại có sức kháng cự với cái đẹp yếu ớt đến thế chứ! (thật ra chỉ có sức chịu đựng của Henry là khá ăn hại mà thôi :'v)
Đúng lúc ấy, một tiếng còi tàu vang lên
-- Ồ, đã bắt đầu khởi hành rồi sao? Vậy Harry, Henry chào nhé! Mong tụi mình sẽ được phân vào cùng một ký túc xá! -- ba người Elizabeth vừa đi, Harry và Henry đồng loạt thở phào, Henry ngồi phịch xuống rùn mình vài cái khiến Harry cười phá lên. Harry cảm thấy cô bạn đó rất thú vị còn Henry nghĩ rằng tim mình đã sắp rụng đến nơi!
Tàu lửa bắt đầ chuyển bánh. Harry nhìn thấy bà mẹ đứng vẫy tay theo các con và cô em gái út vừa khóc vừa chạy theo đoàn tàu cho đến khi tàu tăng tốc độ bỏ xa cô bé. Cô đành đứng lại cố vẫy tay theo. Harry vẫn ngoái nhìn cô bé và bà mẹ cho đến khi họ khuất sau những khúc quanh của đoàn tàu. Qua cửa sổ toa tàu, những ngôi nhà lướt nhanh. Harry thấy lòng sao mà hồi hộp. Henry huých anh trai một cái rồi cười nói:
-- Đang nghĩ gì thế? Có giống em không?
-- Song sinh đồng tâm, sao lại không chứ?
Cả hai nhìn nhau cười rồi đồng thời chồm qua cửa sổ toa xe, hét to
-- HOGWARTS!! CHÚNG TA ĐẾN ĐÂY!!!
Tụi nó không biết rồi sắp phải làm gì, không hề biết tương lai rồi sẽ ra sao, nhưng ra sao thì ra, chắc chắn cũng còn hay ho hơn những thứ mà tụi nó bỏ lại sau lưng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK