Henry bị đồng hồ sinh học của cậu đánh thức, mở choàng hai mắt ra và đập vào mắt cậu là một khuôn mặt non nớt, gầy nhom của người anh trai không - thể - tin - được của mình. Cậu nhìn chăm chăm vào vết thẹo hình tia chớp kia cứ như sợ nó sẽ biến mất bất cứ lúc nào vậy! Mười năm! Suốt mười năm!
Henry với bộ óc thiên tài của mình đã điên cuồng làm việc để tiêu hóa hết đống thông tin mà cậu cho là hoang đường đấy đến nỗi muốn bốc khói!! Một năm sau khi xuyên qua, cuối cùng Henry cũng đành phải chấp nhận vụ này. Bởi vì sao ư? Bởi vì mỗi khi mở mắt thức dậy, cậu đều sẽ thấy khuôn mặt quen thuộc cùng vết sẹo truyền thuyết kia!! Lần nào cũng vậy và nó không biến mất trước mắt cậu một lần nào cả! (Trong khi cậu cũng có vết sẹo tương tự ở vai trái)
Henry thở dài một cách bất lực! Cậu chấp nhận rồi! Chấp nhận cái hiện thực quá - hoang - đường này rồi và khi chấp nhận rồi cậu lại thấy phấn khích đến cực điểm! Đùa à, cậu hiện tại là em trai song sinh của Harry Potter và là một trong hai "đứa bé vẫn sống"! Thế có nghĩa là cậu sẽ được tham gia vào những cuộc phiêu lưu đầy kích thích cùng Harry phải không? Henry nhoẻn miệng cười khi nghĩ về điều đó. Henry kiếp trước vốn là con một, giờ đây lại có một anh trai làm cậu rất vui vẻ, mà Harry đối với cậu rất rất tốt là đằng khác cho nên trong lòng Henry cũng chấp nhận người anh trai từ trên trời rơi xuống này.
Nhưng, những ngày tháng sống ở nhà Dursley lại không thể khiến Henry vui nổi. Người dượng duy nhất của hai anh em cậu - Dượng Vernon, một người đàn ông mập mạp, cao to lực lưỡng như một con bò mộng, cổ hầu như chẳng thấy đâu, mà thay vào đó là một bộ ria mép vĩ đại, ông ta lúc nào cũng cau có và thường xuyên nạt Harry phải chải mái tóc xoăn tít của anh ấy cho gọn gàng. Ông là giám đốc một công ty gọi là Grunnings, chuyên sản xuất máy khoan, và thường xuyên khoe khoang về công việc đến mức tai Henry tự tiến hóa, phản xạ có điều kiện đem tạp âm loại bỏ rơi mất. Thú thật, lần đầu thấy dượng ấy Henry thật sự đã dâng lên một suy nghĩ rằng bò mộng ở đâu xổng chuồng.
Dì Petunia là một người phụ nữ trung niên và có thân hình ốm nhom và xương xẩu, góc cạnh, tóc vàng, với một cái cổ dài gấp đôi bình thường, rất tiện cho bà nhóng qua hàng rào để dòm ngó nhà hàng xóm. Dì ấy có chất giọng the thé và với gương mặt hinh hỉnh hất cao cằm, dì ấy thể hiện ra sự chán ghét hai anh em Harry và Henry mà không chút gì cố kị gì cả. Henry chỉ cho dì ấy một nhận xét duy nhất: Gầy quá! Thịt của dì ấy lấy đi hết để nuôi cái cổ dài đó rồi!
Nhưng, đó chưa phải là ngọn nguồn của tất cả những cơn ác mộng mà hai anh em nhà Potter phải chịu. Còn có một thứ còn đáng ghét hơn giọng quát nạt của dượng Vernon hay sự bất mãn của dì Petunia, đó chính là cậu quý tử bé ngoan (mà theo hai ông bà Dursley thì không thể có đứa bé nào trên đời này ngoan hơn được nữa), cũng chính là cơn ác mộng lớn nhất đối với hai anh em nhà Potter - Dudley Dursley - cậu anh họ bị thịt của cả hai. Nhắc đến vị anh họ này, Henry đã không còn từ ngữ gì nữa mà để nhổ nước bọt. Nếu thằng bé này mà không có một bài tâp thể dục lẫn ăn kiêng nghiêm cẩn thì không tới hai mươi tuổi, cân nặng của nó đủ để đè dẹp một con heo!
Bây giờ Henry đã thấu hiểu sâu sắc tình cảnh cũng như những mất mát và tổn thương mà Harry đã chịu suốt mười năm. Cũng thật khổ cực cho người anh trai từ trên trời rơi xuống này, đến cả một người trầm tính như Henry cũng suýt chút bùng nổ với cái gia đình này, mà Harry lại phải sống một mình cùng với họ suốt mười một năm! Không biết anh ấy vượt qua như thế nào nữa... Henry hơi quay người đồng thời đánh thức luôn cả Harry đang nằm bên ngoài mép giường khiến cậu suýt ngã xuống sàn, may mắn sao Henry đã kịp kéo lại.
-- Chào buổi sáng, Henry! Em vẫn dậy sớm như vậy! -- Harry xoa đôi mắt xanh biếc mà ngáy ngủ của mình, hỏi han cậu em trai luôn lấy thức dậy sớm làm niềm vui.
-- Không còn sớm đâu, anh trai! Dì Petunia sắp.... - Chưa đợi Henry nói xong, cửa phòng xép đã bị dập rầm rầm không thương tiếc. Tiếng the thé của dì Petunia vang lên
− Dậy! Dậy ngay, cả hai đứa bay!
Tiếng đập cửa của dì ấy thành công khiến Harry tỉnh cả ngủ. Hai anh em nhìn nhau rồi nở một nụ cười khổ. Harry lôi từ dưới gầm giường ra hai đôi tất cũ đã bạc màu, đưa cho Henry một đôi rồi tự mình đi tất vào.
-- Henry, em biết không? Hôm nay anh lại mơ thấy chiếc xe gắn máy biết bay đấy. Anh cứ ngờ ngợ rằng mình đã thấy chiếc xe đó ở đâu rồi nhưng anh lại chẳng thể nhớ ra mình đã gặp nó ở đâu... - Henry cười cười, cậu biết rõ chiếc xe đó lắm chứ. Đó chính là chiếc xe đã đưa cả hai đến với căn nhà số 4 đường Privet Drive này mà.
-- Em cũng hay mơ về nó. Có lẽ chúng ta thật sự bắt gặp chiếc xe đó ở chỗ nào rồi. -- Henry an ủi, nhưng lúc này tiếng dì Petunia lại vang lên
− Tụi mày dậy chưa hả?
− Sắp rồi ạ. -- Cả hai đồng thanh, ngán ngẩm trả lời
− Mau, ra đây tao cần mày trông chừng món thịt muối. Mày liệu hồn nếu để nó cháy. Tao muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo vào ngày sinh nhật của Dudley.
Tuyệt! Sinh nhật của Dudley. Làm sao mà Harry và Henry có thể quên được? Harry và Henry cùng đẩy cửa và đi qua hành lang xuống bếp. Cái bàn đầy ắp quà sinh nhật của Dudley. Có vẻ như Dudley đã có được cái máy tính mới mà nó đòi, một cái ti vi nữa, và một chiếc xe đạp đua. Vì sao Dudley tự nhiên lại đòi một chiếc xe đạp đua thì quả là một bí mật đối với hai anh em Harry, bởi vì Dudley mập ú và ghét thể thao hết chỗ nói, ngoại trừ môn thể thao ngắt véo người khác. Đối tượng ngắt véo mà Dudley khoái nhất chính là Harry và Henry, nhưng ít khi nào nó tóm được Harry còn Henry thì luôn lỉnh đi ngay khi nhận ra ý đồ của nó. Trông Harry chẳng có vẻ nhanh nhẹn lắm, nhưng khi bị Dudley săn đuổi thì cậu tẩu thoát nhanh lạ lùng. Henry thầm cười, anh trai cậu là một tầm thủ bẩm sinh đấy, đố mà thằng anh họ béo ú Dudley bắt được anh ấy!
Có lẽ do sống trong phòng xép tối tăm dưới gầm cầu thang mà hai anh em Harry cứ ốm nhom nhỏ thó hơn tuổi thật của mình. Đã vậy trông cả còn ốm và nhỏ hơn thực tế nữa vì luôn phải mặc quần áo cũ của Dudley, mà Dudley thì lớn xác gấp đôi hơn cả hai anh em gộp lại! Harry có một khuôn mặt gầy nhưng vẫn có vài nét thanh tú, tay chân loẻo khoẻo, tóc vừa đen vừa xoăn của ba James, mắt xanh biếc sáng long lanh như má Lily. Cậu đeo một cặp kiếng cận đầy băng keo vì bị gãy gọng sút cáng nhiều lần do Dudley khoái đấm vào giữa mũi Harry (Henry cũng đã suýt bị cận khi bị Dudley đấm vào mũi cậu một đấm khi nó may mắn túm được cậu một lần năm bảy tuổi khi cậu định giật lại cái kiếng của Harry). Henry cũng cùng một guộc với anh trai và cậu có mái tóc nâu đỏ rất đẹp được di truyền từ má Lily (Tuy nó không xoăn dữ lắm như của Harry) và có một đôi mắt nâu đen của ba James, đôi lúc Henry cảm thấy mình và Harry thật là một cặp song sinh kỳ lạ nhất mà cậu từng gặp. Cả hai chẳng di truyền từ ba hoặc má mà là từ cả hai, Henry không biết song sinh cùng trứng có trường hợp như vậy hay không nhưng cậu vẫn có chút thỏa mãn. Mà Harry, anh trai cậu lại hài lòng về vết sẹo hình tia chớp trên trán anh ấy hơn. Cả hai đều mang vết sẹo đó từ lâu lắm rồi, từ hồi không thể nhớ được nữa. Harry chỉ nhớ là lần đầu tiên cậu hỏi dì Petunia làm sao mà cậu có vết thẹo đó thì dì nói:
− Trong vụ xe đụng làm cho ba má tụi mày chết. Không được hỏi nữa, nghe không?
Không được hỏi - đó là nguyên tắc thứ nhất để sống yên thân trong gia đình Dursley.
Dượng Vernon, tức ông Dursley, bước vào nhà bếp khi Harry đang lật mầy miếng thịt muối và Henry đang tìm mấy quả trứng. Dượng nạt cả hai một câu như lời chào buổi sáng:
− Chải tóc, tụi bay!
Khoảng một tuần một lần, dượng Vernon lại ngước mắt ra khỏi tờ báo dượng đang đọc để quát anh em Harry rằng cần phải cắt tóc (Mặt dù tóc tai Henry vẫn còn tốt chán). Hẳn là số lần cắt tóc của bọn con trai cả lớp cộng lại cũng không nhiều bằng của Harry và Henry, nhưng điều đó cũng chẳng làm cho cái đầu của tụi nó khác đi được mấy, tóc tụi nó cứ tỉnh bơ mọc lên như cũ, khắp đầu. Thí dụ có một lần, dì Petunia lấy cái kéo nhà bếp cắt trụi lủi mớ tóc trên đầu Harry đi, khiến cho cái đầu anh ấy trọc lóc. Dì chỉ để chừa lại một chỏm trên trán, theo dì nói là để che cái thẹo kinh khủng kia đi. May mắn là dì không tuyệt tình lắm khi sởn hết mớ tóc nâu đỏ của Henry nhưng cậu cũng chẳng khá hơn cậu anh trai được bao nhiêu, Harry ít nhất vẫn còn giữ lại một chỏm tóc nhưng Henry thật sự là lấy bóng loáng đến xưng cái đầu trọc của mình, nơi trước đây còn là một mái tóc nâu đỏ rất đẹp (Henry đã tiếc hận một hồi). Chẳng là, dì đã cáu tiết khi thấy ai anh em đi tiệm hớt tóc về mà đầu vẫn cứ bờm xờm như không hề được cắt tỉa vậy.
Hôm đó Dudley được một bữa cười đến phát nấc cục còn Harry thì thao thức suốt đêm, đau khổ tưởng tượng đến ngày hôm sau phải vào trường, Henry thì không có hẳn thời gian để thương thay cho cái đầu trọc của mình mà cố vắt hết óc tìm đủ mọi câu từ để an ủi cậu anh trai này của mình. Nhưng Harry lại chẳng lạc quan thêm được chút nào, ở trường với mớ áo quần rộng lùng thùng của Dudley mà tụi nó phải mặc và chiếc kính dán đầy băng keo của Harry, cậu vốn đã là một trò tiêu khiển cho những đứa khác. Vậy mà sáng hôm sau khi tức dậy Harry thấy tóc cậu vẫn y như trước khi dì Petunia cạo láng, ngay cả tóc Henry cũng mọc dài ra như chưa hề có sự gì phát sinh qua, hệt như một giấc mộng. Vì tội này mà hai anh em Harry đã bị nhốt vô gầm cầu thang một tuần mặc dù tụi nó cố gắng phân bua rằng tụi nó không thể giải thích được làm sao mà tóc tụi nó lại mọc lên nhanh như vậy.
Henry thật sự còn rất khoái sự không khốn chế được ma pháp của chính mình hay của Harry, nhiều khi làm ra những việc không thể dùng khoa học để lý giải. Có một lần, vì để chạy trốn khỏi ma trảo của băng đảng Dudley mà Harry đã nhảy tót lên mái nhà bếp của trường học mà đến chính cậu đều không thể hiểu tại sao mình lại nhảy cao đến như vậy. May mắn có Henry tại, nhanh chóng kéo cậu xuống để tránh người khác phát hiện, nếu không khẳng định chắc chắn Harry sẽ lại ăn mắng lẫn bị nhốt khóa trong gầm cầu thang chẳng biết khi nào được phóng thích, thậm chí có khả năng liên lụy đến cả Henry.
Khi Harry chiên tới trứng thì Dudley cùng mẹ xuất hiện ở cửa nhà bếp. Cậu quý tử trông giống y chang cha nó: mặt to hồng hào, cổ cao không tới một ngấn, mắt nhỏ màu xanh lơ mọng nước, tóc vàng dày được chải mướt trên cái đầu lắm mỡ. Henry không thể hiểu nổi tại sao dì Petunia lại trông Dudley béo nút nít như vậy thành một thiên thần được. Harry thì thường nói Dudley trông giống như một con heo trong chuồng heo hơn, tất nhiên là Henry đồng ý vô điều kiện. Harry đặt hai đĩa trứng muối và thịt muối lên bàn, cái bàn hầu như chẳng còn chỗ trống nào nữa vì chất đầy quà sinh nhật của Dudley. Nó đang đếm các món quà. Mặt nó xịu xuống, rồi nó nhìn ba má nó phụng phịu:
− Có ba mươi sáu hà. Ít hơn năm ngoái hai món quà
− Cưng ơi, con đếm sót quà của cô Marge rồi kìa, nó nằm dưới gói quà to của ba mẹ đó.
Dudley đỏ mặt.
− Ừ, cũng chỉ mới có ba mươi bảy thôi.
Từng chứng kiến nhiều lần cơn nhõng nhẽo của của Dudley, Harry và Henry không hẹn mà cùng vội vàng ăn món thịt muối của mình càng nhanh càng tốt để phòng trường hợp Dudley hất tung cái bàn lên. Lại nói song sinh đồng tâm, Harry cùng Henry chẳng cần trao đổi quá nhiều, chỉ một cái liếc mắt là cả hai đã biết đối phương đang nghĩ gì.
Dì Petunia hiển nhiên là cảm nhận được nguy cơ đó, bởi vậy dì vội nói:
− Ba má sẽ mua thêm cho con hai món quà nữa khi đưa con đi chơi bữa nay. Được hông cưng? Hai món quà nữa nha?
Dudley suy nghĩ một lát. Henry trông nó suy nghĩ thiệt là vất vả mà cảm thấy buồn cười. Cuối cùng nó nói chậm rãi:
− Vật vậy là con sẽ có ba mươi... ba mươi...
− Ba mươi chín, cục cưng của má à.
Henry nghĩ mình đã sắp không nhín cười được nữa, Harry huých cậu một cái cảnh báo khi thấy cả người Henry run bần bật vì nén cười. Dudley nặng nề ngồi xuống và chụp lấy món quà gần nhất:
− Ừ, được rồi đó.
Dượng Vernon đưa tay xoa đầu con trai:
− Còn nhỏ mà biết tính kỹ hén. Thiệt xứng đáng là con của cha, cậu Dudley ạ.
Lúc đó điện thoại reo, dì Petunia đi nghe điện thoại, dượng Vernon ngồi nhìn Dudley mở quà: xa đạp đua, may quay phim, máy bay điều khiển từ xa, mười sáu trò chơi điện tử mới, và một đầu máy video. Nó đang lột giấy bao khỏi một cái đồng hồ đeo tay bằng vàng thì dì Petunia trở lại bàn ăn, vẻ mặt giận dữ và lo lắng. Henry đã dí mũi vào đĩa thịt muối còn thừa của cậu mà mặc niệm vì cậu biết kết quả sau khi dì ấy nghe xong cuộc điện thoại đó.
Tim Harry nhảy cẫng lên khi nghe sẽ không phải ở nhà cụ bà Figg hôm nay. Hằng năm vào dịp sinh nhật của Dudley, ba má nó dắt nó và bạn nó đi chơi cả ngày, nào là tới khu vui chơi giải trí, vô nhà hàng hay đi coi hát. Vào dịp đó hàng năm, Harry và Henry bị gởi ở nhà bà Figg. Harry ghét lắm, vì bà Figg là một mụ già điên khó tính sống cách đó hai dãy phố. Ở nhà bà toàn là mùi bắp cải (và khiến Henry bị dị ứng với bắp cải luôn) và bà Figg cứ bắt hai anh em Harry xem hình mấy con mèo của bà nuôi mãi. Tuy Harry biết là mình nên tội nghiệp cho bà Figg bị gãy chân, nhưng khi nghĩ đến chuyện khỏi gặp lại mấy con mèo của bà thì cậu không dễ gì kiềm nén được niềm vui khấp khởi. Henry thì càng chán việc mỗi ngày gặp lại mụ phù thủy già khọm đó, tuy không biểu hiện ra điều gì khác thường nhưng... nói nhỏ nhé, Henry đã từng mò được một hũ bột Floo nằm trong một góc của lò sưởi đấy, còn về việc dùng thử...chậc, chậc, bí mật bị người biết đã không còn là bí mật tồn tại tất yếu... (Thật ra Henry không có cơ hội nào để thử cả, mấy con mèo canh giữ cái lò sưởi dữ lắm, cậu thử mấy lần lén đi qua nhưng đều thất bại tan tác mà về).
Quả là, sau cuộc tranh cãi của hai ông bà Dursley, trò giả khóc của Dudley và lời đe dọa của dượng Vernon (Ông cấm cả hai làm ra những trò quỷ quái nếu không sẽ bị nhốt vào trong phòng xép từ đây cho đến Noen. Nhưng Henry nghĩ chuyện đó sẽ không có khả năng vì cậu đã thuộc nằm lòng cả cốt truyện như lòng bàn tay rồi). Và bây giờ Harry và Henry đang ngồi trên chiếc xe mới toanh của dượng Vernon cùng với gia đình Dursley lên đường đến sở thú lần đầu tiên trong đời (Kiếp trước Henry vẫn chưa đến những nơi như thế bao giờ). Đương nhiên Henry cũng háo hức nhưng vẫn không bằng cậu anh trai đang phấn khởi ra mặt và đang nhấp nhổm không yên ngồi bên cạnh. Đến sở thú, hai anh em cố gắng đi cách xa gia đình Dursley nhất có thể và thăm thú đủ mọi loại động vật, Henry cứ có ảo giác là mỗi khi mình đi ngang qua một chuồng thú, cậu đều có thể nghe thấy dăm ba câu nói không hợp với không khí của sở thú đại loại như: "Thật nhàm chán!" hay "Lũ người dở hơi" vân vân và mây mây. Nhưng cậu vẫn không để ý nhiều. Đến buổi trưa, cả hai được hưởng sái cái bánh kem của Dudley (Vì nó đòi cái to hơn)
Sau buổi ăn trưa, đúng như dự đoán và họ đến khu chuồng nuôi các loài bò sát. Henry hồi hộp nhìn quanh tìm con rắn Boa Constrictor định mệnh và không quên kéo tay Harry phòng khi hai đứa lạc nhau. Và Henry cuối cùng cũng tìm được chuồng rắn đó, kéo Harry đến trong khi Dudley đang nài nỉ dượng Vernon đập vào tấm kính để làm con vật cử động. Henry chờ hai cha con họ rời đi xa, rồi mới dám kéo Harry lại gần cái chuồng rắn. Trong tấm kính đấy là một sinh vật với lớp vảy bóng loáng màu nâu đang cuộn tròn mình lại và nằm ườn ra vì chán chường.
-- Nó thật tội nghiệp! - Harry cảm thán. Nếu mà con rắn đã chết vì chán ngán thì Harry cũng không lấy làm ngạc nhiên. Nghĩ coi, chẳng có ai bầu bạn ngoại trừ mấy thằng ngốc gõ gõ ngón tay lên tấm kính ngăn để quấy rầy nó suốt ngày. Còn tệ hơn là ở trong cái phòng xép dưới gầm cầu thang, nơi chỉ có dì Petunia tới đập cửa kêu dậy, ít nhất ở đó còn được đi qua nhà bếp hay loanh quanh trong vườn. Henry đồng tình với suy nghĩ của Harry và không nói gì, chỉ nắm chặt tay Harry và nhìn chòng chọc vào con rắn đó, chờ đợi một kỳ tích!
Thình lình con rắn mở mắt ra, hai con mắt như hai hòn bi thủy tinh. Rồi rất từ tốn, nó ngóc đầu lên cho đến khi mắt nó ngang tầm với mắt Harry và Henry.
Nó nháy mắt.
Harry kinh ngạc nhìn con rắn chằm chằm. Rồi cậu liếc nhanh chung quanh xem có ai đang ngó chừng không. Không có, Harry bèn nhìn con rắn và nháy mắt với nó.
Con rắn hất đầu về phía Dudley và ông Dursley, nhướng mắt nhìn lên trần nhà rồi ném cho Harry cùng Henry một cái nhìn mang ý nghĩa rõ ràng là:
− Ta quá nhàm vụ đó rồi.
-- Mày có thể hiểu bọn này nói gì sao? - Henry tò mò, đánh giá cái đầu tam giác đang ở trước mắt cậu. Con rắn gật gật cái đầu càng làm cho hai anh em kinh ngạc.
Harry thì thầm qua những tấm kính mặc dù không chắc con rắn có thể nghe được:
− Tao biết. Chắc là khó chịu lắm.
Con rắn gật mạnh cái đầu, Harry lại hỏi:
− Nhân tiện xin hỏi mày ở đâu ra vậy?
Con rắn ngoắc cái đuôi chỉ vào tấm bảng cạnh tấm kính. Harry đọc: Boa constrictor, Brazin.
− Xứ đó đẹp không? - Harry hâm mộ hỏi
-- Harry, con vật này sinh trưởng trong sở thú! - Henry chỉ vào dòng chữ nhỏ trên tấm bảng giới thiệu, nhỏ giọng nói
− À tao hiểu rồi vậy là mày chưa từng tới Brazin? - Harry hơi cảm thấy có lỗi, lại nói.
Con rắn lắc đầu, vừa lúc một tiếng thét kinh hoàng vang lên phía sau làm cho hai anh em Harry và cả con rắn đều giật bắn mình. Henry nhanh tay kéo Harry sang một bên nhưng vẫn bị chậm nửa nhịp và thế là bị Dudley đụng vào một cái làm cả hai đều ngã ra sàn bê tông đau điếng người. Điều xảy ra tiếp theo nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn thấy là nó đã xảy ra như thế nào: Tích tắt thứ nhất, Dudley dí mắt lên tấm kính, tích tắt thứ hai, nó bật ngữa ra sau với tiếng rú hãi hùng. Tấm kính ngăn chuồn con Boa constrictor đã biến mất. Con rắn khổng lồ đang lẹ làng trường trên sàn. Mọi người trong khu chuồng bò sát vừa la hét vừa chạy thoát thân ra cửa. Nhưng cũng có những kẻ kỳ lạ giống như cô bé trước mặt cả hai đây...
-- Này, mấy bạn không sao chứ? - trong khi Henry đang lồm cồm bò dậy, một bàn tay nhỏ trắng nõn đã đưa ra trước mắt cậu. Đó là một cô bé trông trạc tuổi Harry và cậu với khuôn mặt xinh xắn và mái tóc bạch kim kỳ lạ cùng đôi mắt xanh như đại hải tràn đầy lo lắng. Henry một phút sửng sốt, cậu thề là chưa bao giờ đọc được tình tiết nào trong câu chuyện về cô bé này á! Thế đây là nhân vật nào nhảy vô đây?
-- À, mình... Mình không sao! - Henry luống cuống bắt lấy bàn tay nhỏ của cô bé mà đứng dậy, sau đó cậu đỡ Harry dậy và cảm ơn cô bạn lạ mặt này một cái, cô bé cười cười rồi để lại một câu nói khó hiểu làm Henry có chút bận tâm. Cô ấy nói rằng "Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi!" và bỏ đi mất. Lúc này con rắn đang trường ngang qua, Harry nghe như có một giọng trầm trầm xúc động vang lên:
− Ta về Brazin đây... cám ơn lắm lắm, bạn ta.
Henry kinh ngạc nhìn về phía Harry cũng đang há hốc miệng và cũng đang liếc nhìn về phía cậu, cả hai đều biết đối phương đều nghe thấy những gì con rắn nói.
Ông giám đốc sở thú đích thân pha một tách trà đậm có đường cho bà Dursley, rối rít xin lỗi không thôi. Dudley gần như á khẩu. Theo như Harry chứng kiến thì con rắn không làm gì ai ngoài chuyện táp đùa không khí lúc trường ngang qua chân bọn họ. Nhưng một khi đã an toàn ngồi trên xe của ông Dursley thì Dudley bắt đầu ba hoa chuyện con rắn suýt nữa đã táp trúng giò cẳng của nó. Nhưng điều kinh khủng nhất đối với Harry và Henry, là khi Dudley hoàn hồn lại và chỉ vào hai anh em rồi la toáng lên nói:
− Lúc đó tụi mày đang nói chuyện với nó, phải không?!
Ông Dursley đợi cho đến khi về đến nhà ông, rồi mới quay sang Harry và Henry. Ông giận đến nỗi không thốt lên lời, chỉ hổn hển nói được mấy tiếng:
− Tới - gầm cầu thang - ở đó - nhịn ăn.
Rồi ông ngã vật xuống chiếc ghế bành, bà Dursley phải lật đật chạy đi rót cho ông một ly rượu vang lớn.
Harry nằm dài trong phòng xép dưới gầm cầu thang thật lâu sau đó. Cậu không biết bây giờ là mấy giờ mà cũng không chắc là gia đình Dursley đã đi ngủ hết chưa. Họ mà chưa ngủ thì tụi nó không dám liều mạng mò vô bếp kiếm cái gì ăn.
Harry thở dài, anh em cậu đã sống ở nhà Dursley gần mười năm, mười năm khốn khổ, từ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh và ba má tụi nó chết vì một tai nạn xe cộ, theo như Harry được biết. Cậu không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra ở trong chiếc xe bị nạn khiến ba má nó chết. Đôi khi, vào những lúc bị phạt nhốt trong gầm cầu thang nhiều giờ liền, Harry cố vắt trí nhớ để nhớ lại và loáng thoáng thấy một hình ảnh lạ: Một lằn chớp xanh lè lóa mắt và một cơn đau buốt ngay giữa trán. Henry bảo có lẽ là do vụ đụng xe gây ra, nhưng Harry không tưởng tượng nổi lằn chớp xanh đó xuất phát từ đâu. Cậu cũng không thể nhớ gì về ba má cả. Dì dượng Dursley không bao giờ nói cho tụi nó biết chút gì về họ cả. Và tụi nó thì dĩ nhiên là bị cấm hỏi. Trong nhà Dursley không có tấm hình nào của ba má anh em Harry.
Hồi Harry còn nhỏ hơn nữa, cậu từng mơ đi mơ lại một giấc mơ được một người bà con khác đến nhận nuôi hai anh em và đem tụi nó đi khỏi nhà Dursley. Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra: Dursley là gia đình duy nhất cho tụinó dung thân....
-- Henry, em có cảm thấy đôi lúc ở ngoài đường có người nhận ra tụi mình không?
-- Em nghĩ là có đấy anh trai! Còn nhớ lần tụi mình đi cùng dì Petunia mua sắm không? Lúc đó đã có người nhặt giúp em đồ bị rơi và ông ta còn chào em trước khi rời đi...
-- Nhưng họ lại không phải là người tụi mình đợi....
-- Em biết, có vẻ buồn nhưng đó có lẽ là sự thật...
Buổi tối hôm đó, hai anh em nói chuyện suốt đêm và ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK