• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-- Thằng bé sao rồi Poppy? - cụ Dumbledore với khuôn mặt già nua hỏi han bà y tế mập mạp đang đã đi ra khỏi bệnh thất.

Bà Pomfrey chỉ đành bất đắc dĩ thở dài lắc đầu, xong mới nói:

-- Đã tỉnh lại rồi, thằng bé cũng hôn mê lợi hại, hết một tháng đấy! Không ăn không uống, cả người chỉ còn da bọc xương!

-- Ầy cũng không trách thằng bé được... Còn nguồn ma lực kia? -- cụ Dumbledore cũng thở dài tiếp tục hỏi. Nhưng bà Pomfrey lại lắc đầu khiến ông biết tình hình cũng chẳng khả quan gì lắm. Nếu tiếp tục như vậy nữa thì thắng bé sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất...

Bệnh thất, trên giường bệnh gần khung cửa sổ nhất, một thân ảnh thất thần nhìn khung cảnh trắng xóa do bão tuyết tạo thành bên ngoài, trong đôi mắt đỏ máu đó là một sự phức tạp không nói nên lời. Mái tóc tím thẫm cứ mỗi một phút lại dài ra, dù chỉ khoảng vài ba centimet thôi nhưng sau cả một tháng nó đã dài đến quá gối của cậu rồi. Hiện tại thì Henry không thể nào áp chế được dòng ma lực của chính mình nữa, đành phải lộ ra diện mạo thật của mình, cậu cần một giấc ngủ đông thật dài thật dài để tiêu hóa bớt ma lực dư thừa của mình nhưng nếu như vậy thì mọi thứ cậu làm bây giờ sẽ trở nên vô nghĩ mất. Và cả Harry, thầy Lupin, thầy Snape và cả.... Sẽ không còn kịp nữa....

"Cạch"

Tiếng động làm Henry giật mình quay đầu, cửa bệnh thất lại mở, và lần này không phải là bà y tá Pomfrey vừa mới bạo lực tọng cho cậu hàng chục chai dược tề với mùi vị kinh khủng mà là một người khác, người mà cậu vốn rất quen thuộc.

-- Là thầy à, giáo sư Dumbledore...

Henry cười khẽ, cụ Dumbledore không có vẻ gì là ngạc nhiên với tạo hình quá bắt mắt của cậu cả, cụ đến gần giường bệnh, phẩy phẩy cây đũa phép trong tay, một chiếc ghế gỗ đột nhột nhiên hiện ra bên cạnh giường, cụ vững vàng ngồi xuống. Henry có thể thấy đôi mắt sáng của ông sau cặp kính nửa vầng trăng ánh lên vẻ gì đó phức tạp lắm.

-- Vậy đây là hình dạng thật của con?

-- Hừm, Henry trước kia mới là thật, con bây giờ... Chỉ là một linh hồn ở nhờ thôi...

Có vẻ như lời nói của Henry khiến vị giáo sư già hơi kinh ngạc, xong, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười. Cụ cười như không cười nói:

-- Vậy con cũng biết nguy cơ của chính mình chứ?

-- Đương nhiên rồi! - Henry đáp, lại lơ đễnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cậu nhẹ nhàng nói

-- Thầy cũng không cần lo lắng cho cơ thể con chịu không nổi áp lực đâu! Lần này con chỉ cần ngủ một giấc thật dài, thật dài là có thể hóa giải được nguy cơ lần này thôi, chỉ là con không biết sẽ là bao lâu, một tháng, một năm, mười năm mà cũng có thể lâu hơn nữa....

Henry cũng không nói khoác, khoảng thời gian cậu sống trong không gian thần bí kia, Layla ngày nào cũng bắt cậu phải uống đến mấy liều dược tề để tăng cường tố chất thân thể, còn Kai thì hành hạ cậu cả buổi với những bài tập thể lực cường độ cao, đến khi cậu đã sơ bộ lấy lại vài mảnh linh hồn lưu lạc của mình thì anh ta mới ngừng cái khóa huấn luyện đầy địa ngục đó. Nên nếu so cường độ khỏe mạnh của thân thể thì Oliver Wood có lẽ còn thua xa Henry đây! Vấn đề duy nhất của Henry là thời gian mà thôi....

Cụ Dumbledore sâu xa liếc nhìn Henry một cái, xong, cụ cũng không nói gì. Một lúc sau cụ Dumbledore rời đi.

Henry cũng không có để ý đến nữa, tầm mắt cứ lơ đãng nhìn khung cảnh trắng xóa ngoài cửa sổ, đột nhiên cửa sổ bệnh thất bật mở, hai cái bóng đen nhảy vào mang theo từng làn gió lạnh, Henry mới bất mãn kêu:

-- Olive, Titus! Không được nhảy cửa sổ!

Hai cái bóng đen đấy cũng chẳng thèm để ý, hấp một cái đã nhảy lên gường bệnh của Henry. Không ai xa lạ ngoài hai sủng vật mà cậu bỏ quên mất một tháng. Titus thân thiết dụi dụi cả cái đầu vào mặt Henry, còn Olive thì nhảy lên đỉnh đầu Henry lười biếng cuộn mình, bộ dáng đáng đánh đòn đến nổi khiến Henry cười khổ không thôi.

-- Được rồi, được rồi mà, ta không sao! Không sao đâu! Green đến chỗ Harry rồi sao? Thời gian này ngươi cũng ở chỗ Harry đi, an ủi anh ấy một chút.....

-----------------------------

Harry không nhớ rõ ràng tại sao hôm đó cậu vẫn an ổn về lại lâu đài, cậu chỉ biết là chuyến trở về hầu như không mất bao nhiêu thời gian, và cậu khó mà nhận thức được những gì cậu làm, bởi vì đầu óc vẫn còn vang lùng bùng câu chuyện mà cậu đã nghe được tại quán Ba Cây Chổi Thần. Henry đã rất nhiều lần an ủi, động viên cậu, nhưng Harry chắc chắn biết trong lòng cậu em trai này của mình cũng không dễ chịu như lời nói.

Harry đã tìm thấy hình ảnh của người đàn ông được gọi là cha đỡ đầu của tụi nó trong cuốn album hình ảnh lưu niệm bọc da mà lão Hagrid đã tặng hai anh em nó cách đây hai năm, trong đó có đầy hình phù thủy của ba má anh em chúng nó. Harry và Henry đã cùng xem, trong tấm hình ngày cưới của ba má hai đứa. Ba tụi nó đang vẫy tay chào tụi nó, tươi cười rạng rỡ, mái tóc đen rối bù mà Harry được thừa hưởng đang xù ra khắp các hướng. Còn đây là má tụi nó, mái tóc nâu đỏ rất xinh đẹp được Henry thừa hưởng, mượt mà như lụa được thả xõa, rạng rỡ với niềm hạnh phúc, tay trong tay với ba tụi nó. Và đây... ắt hẳn là hắn. Phù rể trong đám cưới... Trước đây Harry chưa hề nghĩ tới hắn.

Nếu như không được biết trước rằng đây cũng chính là con người đó thì Harry sẽ không đời nào đoán ra được Black trong tấm hình cũ này. Gương mặt hắn không hóp sâu và trắng bệch như sáp, mà tươi tỉnh đẹp trai. Không biết khi chụp tấm hình này hắn đã trở thành tay sai của Voldemort chưa? Hắn đã lên kế hoạch giết chết những người đang đứng bên cạnh hắn chưa? Hắn có ý thức chăng rằng hắn sẽ ở tù mười hai năm trong nhà ngục Azkaban, và mười hai năm ấy sẽ khiến cho không ai có thể nhận ra hắn nữa?

-- Những viên giám ngục Azkaban dường như không có ảnh hưởng gì nhiều đối với hắn...

-- Harry, anh đang bị cơn giận che mờ mắt đấy....

Henry nhỏ giọng nói, xong giọng cậu càng ngày nhỏ cuối cùng Henry cũng bại trận trước cái ánh mắt trừng trừng tóe lửa nhìn cậu của Harry.

Harry cũng thu hồi ánh mắt, cậu biết em trai mình đang cố giúp cậu giữ bình tĩnh, không để lửa giận che mờ lý trí mà đâm đầu đi làm chuyện gì đó nguy hiểm. Nhưng Harry cảm thấy mình không thể khoanh tay đứng nhìn được, cậu suy nghĩ lung tung, hai mắt nhìn đăm đăm vào gương mặt đẹp trai tươi cười của kẻ đó, thầm nhủ: "Hắn không bị nghe tiếng gào khóc của mẹ ta mỗi khi bọn giám ngục đến quá gần sao? Hắn không cảm thấy ăn năn một chút nào ư?".

Buổi tối hôm đó Harry chằng chọc ngủ không yên, cho dù cậu em trai luôn cho cậu dũng khí đang nằm bên cạnh cậu nhưng Harry vẫn cảm thấy lòng mình cứ bồn chồn, khó chịu, nỗi căm ghét vẫn quanh quẫn mãi không tan. Harry chưa từng bao giờ biết đến trước đây, bây giờ lại đang ngấm vào người cậu như thuốc độc. Cậu có thể nhìn thấy Black đang cười nhạo Harry xuyên qua bóng tối, như thể ai đó vừa dán tấm hình trong cuốn album vô ngay tròng mắt cậu. Harry nhìn, như thể ai đó vừa cho chiếu trước mắt cậu một đoạn phim: Sirius Black làm nổ tung Pettigrew (người đó sao mà giống Neville Longbottom) thành ra cả ngàn mảnh vụn. Harry có thể nghe được giọng thì thầm trầm trầm đầy kích động (dù cậu không biết giọng nói của Black như thế nào):

-- Chuyện xảy ra rồi đó, thưa ông chủ... Potter đã chọn tôi làm Người giữ Bí mật...

Và rồi một giọng khác cất tiếng cười ghê rợn, tiếng cười mà Harry đã nghe từ sâu thẳm trong tâm trí cậu mỗi khi bọn giám ngục Azkaban đến gần...

"Soạt!"

Lúc này Harry giật mình khi cảm thấy có cái gì đó lạnh như băng trườn lên tay cậu. Trong bóng tối Harry cảm thấy ánh sáng bạc lóe lên, một tiếng xì xì mà trầm trầm rất quen thuộc vang lên khiến Harry biết cái vật trườn lên cổ tay mình là cái gì. Chả là con vật nhỏ Green đấy mà...

-- Ngươi đang an ủi ta sao? - Harry khẽ cười chọc chọc vào người con vật nhỏ giọng nói

-- Ta biết, Henry chỉ không muốn ta gặp nguy hiểm thôi.... Cảm ơn vì lời an ủi của ngươi, Green...

--------------------------

Gió mùa đông vẫn lạnh lẽo như thường lệ, nhưng bão tuyết đã tan hết và mặt trời thì đã chịu tỏa ánh nắng yếu ớt lên mặt đất. Tháp thiên văn của Hogwarts, một thiếu niên không sợ chết mà ngồi vắt vẻo trên thành ban công, không hề để ý đến độ cao hơn mấy trăm mét mà đung đưa hai chân. Áo chùng đen dày cộm và khăn choàng của Gryffindor được quấn kín mít để giúp cậu chống đối với cái lạnh, trong miệng cậu lại ngâm nga lên một giai điệu nhẹ nhàng, thân người hơi lắc lư theo điệu nhạc, mái tóc nâu đỏ dài được buột gọn tung bay trong gió cứ như một ngọn lửa rực cháy. Chợt, thiếu niên ngừng ngâm nga, quay đầu nhìn lại phía sau thiếu nữ tóc bạch kim đang nhìn cậu chằm chằm từ nãy đến giờ. Cậu chợt cười hỏi:

-- Có chuyện gì thế, Elizabeth? Làm sao mà bạn lại nhìn mình bằng ánh mắt cảnh giác đó thế?

Elizabeth phảng phất như không nghe thấy lời của cậu, đôi mắt xanh lam trong suốt đấy cứ nhìn chăm chăm cậu, đến một lúc lâu sau, thiếu nữ mới mở miệng nói:

-- Bạn không phải Henry.....Bạn là ai?

Nụ cười mỉm trên khóe môi thiếu niên cứ như đã biết chắc rằng cô sẽ hỏi thứ gì, như thể cậu đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Thiếu niên quay đầu, tầm mắt nhìn về phía xa xa, nhìn về một góc trong sân trường, nơi cái chòi của người gác cổng Hagrid tọa lạc và ba bóng người đang lo lắng cho con bằng mã đáng thương Buckbeak bị kết tội oan uất, dần đi về lâu đài. Giọng cậu hờ hững nói:

-- ....Bạn chỉ cần biết mình không phải là Henry của hiện tại.... là được rồi!

Elizabeth như thể nghĩ đến chuyện gì đó, cắn cắn môi nhỏ, xoắn xuýt không thôi. Xong, cô lại thở ra, gắng gượng nở nụ cười, cô bỏ lại một câu rồi quay người rời đi:

-- Cũng... sắp đến giờ ăn trưa rồi.... bạn đừng để bị cảm đấy!

Cùng lúc đó, ở những chỗ khác trong lâu đài, những món đồ trang hoàng Giáng sinh diễm lệ hằng năm đã được giăng lên, bất chấp thực tế là cũng chẳng còn mấy đứa học trò ở lại lâu đài để mà thưởng thức chúng. Những chuỗi giấy kim tuyến và nhánh cây tầm gửi treo dọc theo hành lang, ánh sáng huyền bí chiếu rọi ra từ bên trong mỗi bộ áo giáp và Đại sảnh đường thì được trang hoàng như thông lệ bằng mười hai cây thông Noel lấp lánh những ngôi sao vàng. Mùi thức ăn ngon lành hấp dẫn tỏa khắp hành lang, và vào đúng đêm Giáng sinh, mùi thơm ngon đó bốc lên càng dữ tợn, đến nỗi con Scrabbers phải thò mõm ra khỏi nơi trú ẩn trong cái túi áo của Ron để hít hửi làn không khí thơm ngon một cách tràn trề hy vọng.

Vào buổi sáng ngày Giáng sinh, Harry bị đánh thức bằng hai cái gối quăng vô đầu cậu:

-- Dậy đi, anh trai! - Henry reo

-- Ê! Quà nè! - Ron cũng cười toe toét chỉ chỉ đống nhỏ quà dưới chân giường cậu.

Harry vớ ngay cặp mắt kiếng đeo lên sống mũi, nhíu mắt nhìn xuyên qua khoảng không gian tranh tối tranh sáng để ngó thấy một đống nho nhỏ những gói quà đặt dưới chân giường mình. Còn Ron đã xé toạc lớp giấy gói những món quà phần của nó:

-- Một cái áo len chui đầu nữa của má tặng... lại màu rượu chát nữa... hai bồ coi có bị tặng một cái không?

Anh em Harry cũng có một cái. Bà Weasley tặng cho Harry một cái áo len chui đầu màu tía có đan hình một con sư tử Gryffindor trước ngực áo và của henry thì là một cái màu đỏ; một tá bánh nhưn thịt băm cây nhà lá vườn, vài cái bánh Giáng sinh và một hộp kẹo đậu phộng. Khi Harry đặt những món quà này qua một bên, cậu ngó thấy một gói dài, ốm, nằm ở dưới cùng.

Ron chồm qua nhìn, tay vừa mới mở một gói quà có một đôi vớ cũng màu rượu chát. Nó hỏi:

-- Cái gì vậy?

-- Hổng biết.

Harry xé bao bì cái gói của mình ra và há hốc miệng nín thở trước một cây chổi thần sáng loáng lộng lẫy vừa lăn xuống giường. Ron buông rơi đôi vớ và nhảy phóc ra khỏi giường nó để ngó cho gần hơn. Nó nói giọng khàn khàn:

-- Mình không thể tin được!

Đó chính là cây chổi thần hiệu Tia Chớp, y chang cây chổi thần trong mơ mà Harry đã từng đứng ngắm ở Hẻm Xéo suốt hàng giờ đồng hồ đến nỗi quên mất về nhà. Cán chổi sáng lấp lánh khi Harry cầm lên. Cảm giác cán chổi đang rung lên, Harry bèn buông tay ra. Cán chổi cứ dựng đứng trong không trung không cần ai giữ, ở một độ cao vừa phải chính xác cho Harry trèo lên cỡi. Mắt nó lướt từ số đăng ký bằng vàng ở đầu cán chổi xuống tới những nhánh cây dương trơn láng, thẳng tưng một cách hoàn hảo kết thành cái đuôi chổi.

Ron hỏi bằng một giọng chết lặng:

-- Ai tặng bồ món quà này vậy?

Harry nói:

-- Để coi có gửi kèm theo một tấm thiệp không?

Henry xé mớ bao bì của cây chổi thần Tia Chớp ra.

-- Không có gì hết á!

-- Mèn ơi, ai mà tiêu cả đống vàng cho bồ như vậy chứ? - Ron chắc lưỡi.

Harry cảm thấy choáng váng. Henry nói:

-- Em cá là không phải của dì dượng Dursley đâu. Chắc luôn!

Ron bây giờ đi vòng quanh cây chổi thần Tia Chớp, ngắm nghía từng phân sáng chói của nó:

-- Mình cá là quà của thầy Dumbledore đây. Có lần thầy đã gởi nặc danh cho bồ tấm áo tàng hình...

Harry nói:

-- Nhưng mà tấm áo tàng hình là quà của ba mình đó chứ. Thầy Dumbledore chỉ chuyển giao lại cho mình thôi. Thầy Dumbledore không thể tiêu hàng trăm đồng Galleon cho mình được. Thầy cũng không thể cho học trò một thứ như vầy...

Ron nói:

-- Thì chính vì vậy mà thầy không nói ra là của thầy tặng cho bồ! Để phòng trường hợp có những thằng như Malfoy phân bì bồ là học trò cưng của thầy. Ê, Harry...

Ron bật ra một tràng cười giòn tan:

-- Thằng Malfoy! Chờ đó cho đến khi nó nhìn thấy bồ cỡi cây chổi thần này! Nó sẽ phát bệnh như một con heo. Đây là một cây chổi thần tiêu chuẩn quốc tế, đúng vậy!

Harry mơn trớn bàn tay dọc theo cán cây chổi thần, lẩm bẩm:

-- Mình không thể nào tin được! Ai nhỉ?

Trong khi đó Ron đã lăn ra giường của Harry mà cười lộn ruột với ý nghĩ về Malfoy. Cố gắng tự kềm chế, Ron nói:

-- Mình biết rồi! Mình biết có thể là ai rồi - thầy Lupin.

-- Cái gì?

Harry kêu lên và bắt đầu cười đến tức bụng:

-- Thầy Lupin hả? Nghe nè, nếu mà thầy có nhiều vàng đến như vậy thì thầy đã có thể tự sắm cho thầy vài bộ áo chùng mới rồi.

Ron nói:

-- Đúng vậy. Nhưng mà thầy thích bồ lắm. Lúc cây chổi thần Nimbus của bồ bị tiêu tùng thì thầy lại đi vắng; có lẽ thầy nghe nói lại và thầy quyết định đi tới Hẻm Xéo mua cho bồ cây Tia Chớp này.

Harry ngạc nhiên:

-- Bồ nói thầy đi vắng là ý làm sao? Thầy bị bệnh khi mình đang thi đấu trong trận đó mà.

Ron nói:

-- Ờ, thầy Lupin không có trong bệnh thất. Mình đã ở đó, cọ rửa mấy cái bô tiêu tiểu vì bị thầy Filch phạt cấm túc, bồ còn nhớ không?

Henry xen lời:

-- Em không nghĩ thầy Lupin lại đủ tiền mà sắm nổi một món đồ như vầy.

Hermione bước vào phòng, mặc đồ ngủ, hai tay bồng con Crookshanks, con mèo này tỏ ra cáu kỉnh hết sức với sợi dây kim tuyến cột vòng quanh cổ nó.

-- Mấy bồ cười cái gì vậy?

Ron vội vã chụp con Scrabbers tuốt dưới đáy giường và nhét con chuột già khụ ấy vô túi áo ngủ nó đang mặc. Ron la lên:

-- Đừng đem cái con đó lại đây!

Nhưng Hermione chẳng thèm nghe. Cô bé thả con Crookshanks xuống cái giường trống của Seamus và há hốc miệng trố mắt ngó cây chổi Tia Chớp.

-- Ôi, Harry! Ai tặng cho bồ cái đó vậy?

Harry nói:

-- Ai mà biết! Chẳng có cái thiệp nào kèm theo hết.

Harry ngạc nhiên hết sức khi thấy Hermione không tỏ ra chút hồi hộp hay tò mò nào trước cái tin này. Ngược lại, mặt Hermione xịu xuống, và cô bé cắn môi. Ron hỏi:

-- Bồ bị làm sao vậy?

Hermione chậm rãi đáp:

-- Mình không biết, nhưng có cái gì đó không ổn, đúng không? Ý mình là cái này chắc được coi là một cây chổi xịn, phải không?

Ron thở ra một hơi dài, bực bội. Nó nói:

-- Đây là cây chổi thần tốt nhứt trên đời, Hermione ơi!

-- Vậy thì nó phải mắc ghê lắm...

Ron vui vẻ nói:

-- Có thể mắc hơn tất cả những cây chổi của cả đội Slytherin gom lại.

Hermione nói:

-- Vậy thì... ai đã gởi cho Harry một món đồ mắc tiền như vậy, mà thậm chí không cần cho Harry biết là ai gởi?

Ron sốt ruột:

-- Cóc cần biết. Ê, Harry, cho mình cỡi thử nó được không? Mình cỡi nha?

Hermione hét lên the thé:

-- Mình nghĩ tốt nhứt là không ai được cỡi lên cây chổi đó hết!

Harry và Ron cùng nhìn Hermione. Ron nói:

-- Vậy chứ bồ tính Harry làm gì với cây chổi đó? Đem quát sàn hả?

Nhưng trước khi Hermione kịp mở miệng ra trả lời, thì con Crookshanks đã phóng từ trên giường của Seamus lên, nhắm ngay vô ngực áo của Ron.

Ron gào lên:

-- ĐEM - NÓ - RA - KHỎI - ĐÂY!

-- Crookshanks!! -- Henry cũng bất ngờ, la lên nhưng vẫn trễ.

Móng vuốt của con Crookshanks đã cào rách túi áo ngủ của Ron và con Scrabbers cuống cuồng phóng vọt qua vai Ron để mà chạy trốn. Ron tóm được đuôi con Scrabbers và đá một cái vô con Crookshanks, không nhắm trước, nên con mèo bay một cái vèo đụng vô cái rương đặt ở chân giường Harry, khiến bản thân nó thì ngã vật xuống còn Ron thì nhảy loi choi tại chỗ, hú lên vì đau do sái khớp chân.

Chùm đuôi của con Crookshanks bỗng dựng đứng lên. Một tiếng huýt sáo nhỏ xoáy óc vang lên khắp phòng. Đó là hai cái ống kính Mách lẻo Bỏ túi tự bật ra khỏi chiếc vớ của dượng Dursley và đang xoay tít, tỏa sáng trên sàn phòng.

Harry cúi xuống lượm cái ống kính Mách lẻo lên.

-- Mình quên béng nó đi! Mình không đời nào mang đôi vớ đó trừ khi cùng bất đắc dĩ...

Cái Ống kính Mách lẻo vẫn cứ xoay tít và rít lên trong lòng bàn tay của Harry. Crookshanks thì gừ gừ đe nẹt cái ống kính.

Ron giận sôi gan, ngồi trên giường Harry xoa bóp mấy ngón chân mình:

-- Tốt nhứt là bồ đem con mèo đó ra khỏi đây đi, Hermione!

Hermione ngoe nguẩy bỏ đi ra khỏi phòng, đôi mắt vàng khè của con Crookshanks vẫn nhìn Ron trừng trừng. Ron quay lại cự nự Harry:

-- Bồ không thể nào làm cho cái đồ đó im được đi hay sao?

Harry nhét hai cái Ống kính Mách lẻo trở vô chiếc vớ và quăng nó trở vô cái rương. Bây giờ tất cả âm thanh mà Harry còn có thể nghe thấy được chỉ là tiếng rên rỉ khó nhọc của Ron vì đau đớn và tức giận. Con chuột Scrabbers thì co rúm lại trong hai tay Ron. Cũng lâu rồi Harry mới thấy con chuột già ấy chịu ló ra khỏi túi áo của Ron. Harry ngạc nhiên một cách khó chịu khi thấy con Scrabbers một thời ú na ú núc mà bây giờ chỉ còn da bọc xương, đến lông cũng đã rụng đi từng đốm lớn. Harry nói:

-- Coi nó không được khỏe há?

Ron nói:

-- Nó bị căng thẳng quá! Nếu trái banh lông bự chảng ngu ngốc đó chịu để cho nó yên thì nó khoẻ lại thôi!

Henry liếc nhìn con chuột khốn khổ, xong cậu cũng không để ý đến nữa.

Nhưng Harry nhớ lại lời người bán hàng ở tiệm Động vật Huyền bí nói về chuột, rằng chúng chỉ sống lâu lắm là ba năm. Harry nghĩ, ắt là con Scrabbers này phải có những quyền năng mà nó chưa chịu bộc lộ ra, bằng không thì nó đang sống những tháng ngày cuối cùng của đời nó. Và mặc dù Ron luôn miệng phàn nàn là con Scrabbers hoàn toàn vô dụng và chán phèo, Harry chắc chắn là Ron sẽ buồn khổ ghê lắm nếu mà con Scrabbers chết đi!

Tinh thần lễ Giáng sinh rõ ràng là yếu ớt trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor vào buổi sáng ấy. Hermione đã nhốt con Crookshanks trong phòng ngủ nữ, nhưng cô bé vẫn còn giận Ron lắm về chuyện Ron đá Crookshanks một cái chí mạng; trong khi Ron thì vẫn tức điên lên về vụ tấn công mới nhứt của con mèo Crookshanks nhắm vô con chuột Scrabbers. Harry chịu thua và Henry chỉ nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, không sao làm cho hai người đó nói chuyện lại với nhau được. Harry đành dồn tâm trí vô chuyện nghiên cứu cây chổi thần Tia Chớp mà cậu xách theo xuống phòng sinh hoạt chung. Không hiểu vì lý do gì mà chuyện đó có vẻ làm cho Hermione càng thêm điên tiết. Cô bé chẳng thèm nói gì, nhưng cứ uất ức ngó chừng cây chổi, như thể cây chổi ấy cũng chê bai con mèo của cô bé.

Đến giờ ăn, cả bốn đứa xuống đến Đại Sảnh đường thì thấy những bàn ăn của bốn nhà đã lại được treo hết lên tường, và ở giữa phòng chỉ có mỗi một bàn ăn duy nhứt, được sắp xếp chỗ ngồi cho mười lăm người. Các giáo sư Dumbledore, McGonagall, Snape, Sprout, và Flitwick đã ngồi sẵn ở bàn, cùng với thầy giám thị Filch. Thầy Filch đã thay chiếc áo khoác màu nâu thường mặc hàng ngày bằng một cái áo khoác đuôi tôm trông còn mốc meo cũ kỹ hơn cả cái áo cũ. Ngoài nhóm Harry, Henry, Ron và Hermione, ba người Elizabeth thì chỉ có ba học sinh khác: hai đứa năm thứ nhứt trông ra vẻ căng thẳng cực kỳ và một đứa năm thứ năm của nhà Slytherin có bộ mặt rầu rĩ vô cùng.

Thấy tụi Harry đi đến gần bàn, cụ Dumbledore nói:

-- Chúc mừng Giáng sinh vui vẻ! Ngồi xuống, ngồi xuống đi các con! Chúng ta chỉ có ít người thôi nên bày biện hết bàn ăn của các nhà thì có vẻ hơi ngu...

Anh em Harry, Ron và Hermione ngồi xuống bên cạnh nhau ở phía cuối bàn.

-- Nổ pháo lên!

Cụ Dumbledore phấn khởi hăng hái nói, rồi đưa thầy Snape cái ngòi của một viên pháo bạc to đùng. Thầy Snape cầm lấy với vẻ bất đắc dĩ rồi giật mạnh cái ngòi. Một tiếng nổ ĐÙNG vang lên như tiếng súng, viên pháo bay lên, tách ra, để lộ một cái nón phù thủy chóp nhọn to tướng, trên đỉnh lại có một con kền kền nhồi bông.

Harry nhớ ngay đến con Ông Kẹ, liếc sang bắt gặp ánh mắt Ron, cả hai đứa nhe răng cười. Thầy Snape thì mím chặt đôi môi mỏng và đẩy cái nón về phía cụ Dumbledore, cụ bèn đổi ngay cái nón pháp sư cụ đang đội trên đầu. Cụ rạng rỡ nhìn quanh bàn và khuyên mọi người:

-- Chén thôi!

Khi Harry đang lấy món khoai tây nướng cho mình thì cửa vào Đại Sảnh đường lại mở ra. Giáo sư Trelawney xuất hiện, lướt về phía mọi người như thể đang trượt trên những bánh xe. Bà đã khoác lên người một tấm áo màu xanh lá cây được trang trí bằng hột cườm nhân dịp lễ trọng đại này, khiến cho bà càng trông giống một con ruồi xanh bóng láng bự quá khổ hơn bao giờ hết.

Cụ Dumbledore đứng dậy:

-- Đây đúng là một ngạc nhiên thú vị, cô Sybill à!

Giáo sư Trelawney đáp bằng giọng xa xôi huyền bí nhứt của bà:

-- Thưa ông Hiệu trưởng, tôi đã chiêm nghiệm quả cầu tiên tri và tôi ngạc nhiên nhận thấy mình từ bỏ bữa ăn trưa nhẹ của mình để đến gia nhập với quí vị. Tôi là ai mà dám cãi lại sự định đoạt của số phận nào? Vì vậy tôi lập tức vội vàng rời khỏi Tháp Ngà của tôi, và tôi xin quí vị hãy tha thứ cho tôi sự trễ nải này...

Đôi mắt cụ Dumbledore nhấp nháy lấp láy:

-- Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi! Để tôi kéo cho cô một cái ghế...

Và cụ quả thực đã kéo một cái ghế từ không trung xuống bằng cây đũa phép của cụ. Cái ghế này vùng vằng vài giây trước khi rớt cái ạch xuống giữa giáo sư Snape và giáo sư McGonagall. Tuy nhiên, giáo sư Trelawney vẫn chưa chịu ngồi xuống; đôi mắt bự thô lố của bà đảo quanh bàn, và rồi bà đột ngột thốt lên một tiếng kêu nghe như tiếng thét nho nhỏ:

-- Thưa ông Hiệu trưởng, tôi không dám đâu! Nếu tôi tham gia bữa tiệc này thì tôi sẽ là người thứ mười sáu! Không còn gì xui xẻo hơn được nữa! Đừng bao giờ quên rằng khi có mười sáu người cùng ăn với nhau thì người đầu tiên đứng dậy sẽ là người đầu tiên qua đời!

Giáo sư McGonagall sốt ruột:

-- Chúng ta thử liều xem sao, Cô Sybill! Cô làm ơn ngồi xuống cho, món gà tây sắp nguội như đá rồi.

Giáo sư Trelawney ngập ngừng, rồi an tọa trên cái ghế trống, mắt nhắm lại, miệng mím chặt, như thể cầu mong cho sấm sét đánh ngay vô cái bàn ăn. Giáo sư McGonagall thọc cho một cái muỗng bự chảng vô liễn đồ ăn gần nhứt, hỏi:

-- Dùng món lòng bò không, cô Sybill?

Giáo sư Trelawney phớt lờ giáo sư McGonagall. Bà lại mở mắt ra, nhìn quanh một lần nữa và nói:

-- Nhưng còn giáo sư Lupin thân mến đâu rồi?

Cụ Dumbledore vừa ra dấu cho mọi người cứ thoải mái ăn uống, vừa nói:

-- Tôi e là ông giáo khốn khổ ấy lại phát bệnh mất rồi. Thiệt là không gì xui xẻo bằng khi bệnh ấy lại phát ra đúng vào ngày Giáng sinh.

Giáo sư McGonagall nhướn mày lên hỏi:

-- Nhưng mà chắc cô đã tiên tri được việc đó trước rồi chứ hả, cô Sybill?

Giáo sư Trelawney ném cho giáo sư McGonagall một cái nhìn lạnh lùng. Giọng bà đanh lại:

-- Đương nhiên là tôi biết trước chứ, chị Minerva. Nhưng người ta đâu có rêu rao cái thực tế là mình là Người - biết - tất - cả. Tôi thường cư xử như thể tôi không hề bị ám ảnh bởi Nội Nhãn, để khỏi khiến người khác phải hoảng hồn.

Giáo sư McGonagall đáp một cách chua chát:

-- Ra vậy. Cái đó giải thích được nhiều điều đấy.

Giọng của giáo sư Trelawney đột ngột trở nên bớt đi rất nhiều sự mập mờ huyền bí:

-- Chị Minerva, chị phải biết là tôi đã tiên đoán rằng giáo sư Lupin sẽ không ở lại với chúng ta lâu đâu. Chính bản thân ông ấy cũng ý thức rằng thời gian của ổng ngắn lắm. Khi tôi đưa cho ổng quả cầu pha lê, ổng đã tránh né một cách cực kỳ bối rối...

Giáo sư McGonagall nói cộc lốc:

-- Chỉ tưởng tượng!

Cụ Dumbledore lên tiếng, nghe hồ hởi phấn khởi tuy cũng có hơi cao giọng một tí để chấm dứt câu chuyện giữa giáo sư McGonagall và giáo sư Trelawney.

-- Tôi chắc chắn là giáo sư Lupin không bị một mối nguy hiểm cấp thời nào đâu. Thầy Snape, thầy đã bào chế thêm thuốc đặc trị cho thầy Lupin rồi chứ?

Thầy chủ nhiệm nhà Slytherin nói:

-- Rồi, thưa ông Hiệu trưởng:

Cụ Dumbledore nói:

-- Vậy là tốt! Rồi thầy ấy sẽ sớm bình phục thôi... Kìa Derek, con đã thử qua món xúc xích Ăng-lê này chưa? Món này ngon hết xẩy!

Được thầy Hiệu trưởng nói chuyện trực tiếp, thằng nhóc năm thứ nhứt đỏ bừng mặt như gấc chín. Nó đưa hai tay run lẩy bẩy nhận cái dĩa xúc xích cụ Dumbledore đưa.

Giáo sư Trelawney cư xử gần như bình thường cho đến cuối bữa tiệc kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. No nê đến bể bụng được sau bữa tiệc Giáng sinh, Harry và Ron cùng đứng dậy trước tiên, Henry theo sau và giáo sư Trelawney ré lên:

-- Quỷ thần ơi! Đứa nào trong hai trò đứng dậy trước tiên hả? Đứa nào?

Ron đáp, đưa mắt nhìn Harry vẻ khó chịu:

-- Con không biết.

Giáo sư McGonagall lạnh lùng bảo:

-- Tôi chắc chắn là ai đứng dậy trước cũng không có gì khác nhau. Trừ khi có một thằng điên vác búa đang đứng đợi ngoài cửa để làm thịt kẻ đầu tiên đi ra Tiền sảnh.

Đến Ron cũng bật cười. Giáo sư Trelawney tỏ ra bị xúc phạm ghê gớm.

Harry nói với Hermione:

-- Đi chưa?

Hermione làu bàu:

-- Chưa. Mình có mấy lời cần thưa với giáo sư McGonagall.

Ron ngập ngừng khi cùng đi với hai anh em Harry ra Tiền sảnh, nơi tuyệt đối không có một thằng điên vác búa nào đứng chực sẵn. Ron nói:

-- Chắc là con nhỏ đó tìm cách học thêm vài môn nữa.

Henry tách nhóm đi riêng sau khi tạm biệt Harry và Ron. Khi hai đứa đi tới cái lỗ chân dung thì thấy Ngài Cadogan vẫn còn đang vui vầy yến tiệc Giáng sinh với hai thầy tu và nhiều vị Hiệu trưởng tiền nhiệm của trường Hogwarts cùng cả con lừa béo bệu của ngài nữa. Ngài đội mũ giáp, kéo tấm che mặt lại và bưng cả hũ rượu mật ong lên chúc mừng:

-- Giáng sinh... híc... vui vẻ! Mật khẩu!

Ron đáp:

-- Chó điên!

Ngài Cadogan rống lên:

-- Và xin chúc ngài điều tương tự!

Tấm tranh lẳng qua một bên để cho Ron và Harry chui vô.

Harry đi thẳng lên phòng ngủ để lấy cây chổi thần Tia Chớp và bộ dụng cụ Bảo quản Chổi thần mà Hermione đã tặng nhân ngày sinh nhật của Harry, đem tất cả xuống lầu và thử kiếm chuyện gì đó để chăm chút cây chổi Tia Chớp. Tuy nhiên, chẳng có tới một cọng chổi rối để mà chải gỡ, và cán chổi thì đã sáng choang và bóng lộn đến nỗi không thể nào đánh bóng thêm được nữa. Harry và Ron chỉ còn cách ngồi mà ngắm nghía ngưỡng mộ từng góc của cây chổi, cho đến khi cái lỗ chân dung lại được mở ra và Hermione chui vào, theo sau là giáo sư McGonagall.

Mặc dù giáo sư McGonagall là giáo sư chủ nhiệm nhà Gryffindor, nhưng từ trước tới nay Harry chỉ thấy bà vô phòng sinh hoạt chung một lần mà thôi, và lần đó bà vô để thông báo một điều kinh khủng. Harry và Ron đều tròn mắt nhìn giáo sư McGonagall, tay Harry nắm chặt cán chổi Tia Chớp. Hermione đi vòng qua tụi nó, ngồi xuống, cầm cuốn sách gần nhứt lên và vùi đầu vô sách mà đọc.

Giáo sư McGonagall nói nhỏ nhẹ nhưng rõ từng tiếng một:

-- Ra là nó đó?

Giáo sư đi qua phía trước lò sưởi để đến gần ngắm cây chổi thần chăm chú:

-- Hermione vừa mới báo cho cô biết là trò được gởi tặng một cây chổi thần, phải không Harry?

Harry và Ron cùng ngoái đầu lại nhìn Hermione. Tụi nó có thể thấy bên trên cuốn sách bị cầm ngược, phần trán nhô lên của cô bé đang ửng đỏ.

Giáo sư McGonagall nói:

-- Cô có thể xem được không?

Nhưng bà không cần đợi câu trả lời đã kéo cây chổi ra khỏi tay hai đứa nhỏ. Bà cẩn thận kiểm tra từ đầu cán chổi đến tận mút đuôi chổi.

-- Hừm! Không có thư hay thiệp gì kèm theo hết sao, Harry?

Harry ngây ra đáp:

-- Thưa cô, không ạ.

Giáo sư McGonagall nói:

-- Cô hiểu... Thôi thì Harry à, cô e là cô phải tịch thu cây chổi này.

-- Cái... cái... gì? Tại sao ạ?

Harry suýt khuỵu chân té. Giáo sư McGonagall nói:

-- Nó cần phải được kiểm tra bùa ếm ngải thư. Dĩ nhiên là cô không phải chuyên viên, nhưng cô dám nói là bà Hooch và giáo sư Flitwick sẽ trừ giải được nó.

-- Trừ giải nó?

Ron lập lại, như thể nó nghĩ giáo sư McGonagall điên rồi.

Giáo sư McGonagall nói tiếp:

-- Chỉ trong vài tuần lễ là xong. Lúc đó trò có thể nhận lại cây chổi nếu kết quả kiểm tra chắc chắn là nó không bị ếm bùa hay thư ngải gì hết.

Harry nói, giọng hơi run:

-- Thưa cô, thiệt tình... nó không bị trù ếm gì đâu ạ.

Giáo sư McGonagall ân cần bảo:

-- Con không thể biết chắc chắn điều đó đâu Harry! Chỉ tới khi nào con bị nổ tung ra, một cách dễ dàng. Cho nên cô e là cho đến khi chúng ta chưa biết chắc là nó có bị trù ếm hay không thì chúng ta vẫn không thể coi thường việc này được. Cô sẽ báo tin cho con biết tình hình cây chổi sau.

Giáo sư McGonagall xoay gót và đem cây chổi thần Tia Chớp theo, chui qua cái lỗ chân dung. Harry đứng sững nhìn theo bà, cái hộp xi đánh bóng Hoàn Tất Chất Lượng Cao vẫn còn nắm chặt trong tay. Nhưng Ron thì quay lại vặc Hermione:

-- Trò méc cô McGonagall để làm gì hả?

Hermione quẳng cuốn sách qua một bên. Mặt cô bé vẫn còn đỏ hồng, nhưng cô bé đứng thẳng, mặt đối mặt với Ron một cách thách thức:

-- Bởi vì tôi nghĩ - và giáo sư McGonagall đồng ý với tôi - rằng cây chổi đó có thể do chính Sirius Black gởi cho Harry!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK