Sáng hôm sau, cơn mưa bão tuyết hồi hôm đã chuyển thành cơn bão tuyết. Tuyết rơi dày nghịt đến nỗi buổi học Dược thảo cuối cùng của học kỳ bị hoãn lại: giáo sư Sprout cần phải mang vớ và choàng khăn quàng cho lũ nhân sâm, một công việc đòi hỏi sự khéo léo cực kỳ mà bà thì lại không tin cậy ai đủ để mà giao phó; nhất là khi lũ ấy cần phải lớn gấp lên để còn kịp hồi sinh cho Bà Noris và Colin. Việc chăm sóc lũ nhân sâm do đó càng trở nên quan trọng bội phần.
Trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, Harry ngồi bên lò sưởi gậm nhấm nỗi buồn phiền của mình, trong khi Hermione và Ron thừa lúc được nghỉ này cùng chơi một ván cờ phù thủy. Henry lại tiếp tục vẽ vời.
Trong khi quân cờ hiệp sĩ của Hermione bị quân cờ giám mục của Ron quật ngã và lôi ra khỏi bàn cờ, Hermione gắt Harry:
-- Harry ơi, nếu bạn thấy chuyện Justin làm bạn khổ sở như vậy, thì chi bằng bạn đi tìm nó mà nói quách cho rồi.
Thế là Harry đứng dậy, từ chối ý muốn đi cùng của Henry và chui qua cái lỗ chân dung ra ngoài, lòng thắc mắc không biết Justin đang ở đâu. Tòa lâu đài âm u hơn ngày thường vì màn tuyết xám mù mịt dày nghịt bên ngoài các cửa sổ. Rùng mình vì ớn lạnh, Harry lang thang ngang qua các lớp đang học, loáng thoáng thấy các cảnh đang diễn ra bên trong các phòng học. Giáo sư McGonagall đang la rầy một đứa học trò nào đó, mà căn cứ vào lời rầy la ấy thì đứa nghịch ngợm ấy đã biến bạn mình thành một con lửng. Cố sức cưỡng lại ý muốn ngó coi chuyện xảy ra thế nào, Harry đành bỏ đi. Nghĩ là có thể Justin nhân lúc rảnh rỗi này đang làm gì đó, có thể đi tra cứu bài vở chẳng hạn, Harry bèn đi lên thư viện trước nhất.
Một nhóm học sinh nhà Hufflepuff được nghỉ tạm giờ học Dược thảo đang ngồi túm tụm ở cuối thư viện, nhưng không có vẻ gì đang làm bài. Giữa hai hàng kệ sách sao, Harry có thể ngó thấy đầu đám này chụm vào nhau, trông như thể tụi nó đang say sưa trong một cuộc chuyện trò hấp dẫn lắm. Harry không nhìn ra được là có Justin trong đám đó không. Đang đi về phía đó thì ngẫu nhiên câu chuyện rì rầm lọt vô tai Harry, nó bèn đứng lại, nấp sau dãy kệ Vô hình, lắng tai nghe. Một đứa to béo nói:
-- Thành ra, tao bảo Justin cứ trốn trong ký túc xá đi. Ý của tao là, nếu Harry có chấm nó làm nạn nhân kế tiếp, thì tốt nhất là nó cứ tránh mặt một thời gian. Dĩ nhiên Justin cũng đã đoán là chuyện đó thể nào cũng xảy ra, kể từ khi nó lỡ hé môi cho Harry biết nó là con nhà Muggle. Justin đã trót kể cho hắn nghe là nó được ghi danh vào trường Eton. Chuyện như vậy ai lại đem nói tào lao thoải mái với kẻ kế vị Slytherin, đúng không?
Một con bé có bím tóc vàng lo lắng hỏi:
-- Vậy bạn tin chắc kẻ kế vị đó chính là Harry hả Ernie?
Thằng bé to con làm vẻ mặt nghiêm trọng:
-- Hannah, hắn là một Xà khẩu. Ai cũng biết đó là dấu hiệu của một phù thủy Hắc ám. Bạn có bao giờ nghe nói một người đàng hoàng tử tế mà đi nói chuyện với rắn không? Chính Slytherin còn có tên là Xà khẩu mà.
Tiếng xì xầm nổi lên khi nghe đến chi tiết này, nhưng Ernie vẫn nói tiếp:
-- Có nhớ cái thông điệp viết trên tường không? "Kẻ thù của Người kế vị, hãy liệu hồn." Harry có chuyện đụng độ với thầy Filch, vậy là sau đó, như tụi mình đều biết, con mèo của thầy Filch bị tấn công. Còn cái thằng nhóc năm thứ nhất, thằng Colin ấy, chỉ vì dám quấy rầy Harry trong trận đấu Quidditch vừa rồi, dám chụp hình Harry đang be bét trong vũng sình, nên bị lãnh đủ sau đó, thấy không?
Hannah hoang mang:
-- Nhưng mà mình thấy nó lúc nào cũng dễ thương lắm mà. Với lại nó là đứa đã làm cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy biến mất. Vậy thì nó đâu có thể tồi tệ như vậy được?
Ernie bèn hạ thấp giọng một cách bí mật, cả đám Hufflepuff cùng chồm tới chụm đầu sát vào nhau. Harry cũng nhích tới trước để cố lắng nghe coi Ernie nói gì.
-- Đâu có ai biết nó sống sót như thế nào sau vụ sát hại của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Ý tôi nói là hồi chuyện đó xảy ra, nó chỉ là đứa bé sơ sinh mà. Lẽ ra nó đã phải bị nát như tương vì những lời nguyền rồi. Chỉ có phù thủy Hắc ám thực sự mạnh mới sống sót được những lời nguyền khủng khiếp đó.
Nó lại hạ thấp giọng đến nỗi hầu như không thể nghe được, nói tiếp:
-- Có thể đó chính là lý do Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn giết nó ngay từ đầu. Kẻ đó không muốn có một Chúa tể Hắc ám khác cạnh tranh quyền lực với mình. Không biết Harry còn giấu giếm bao nhiêu quyền năng chưa xài tới nữa đây.
Harry không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Cậu đằng hắng rõ to, rồi bước ra khỏi chỗ núp sau kệ sách. Nếu mà cậu không đang trong cơn tức giận cực kỳ thì chắc là cậu phải phì cười trước cảnh tượng lúc ấy: mấy đứa nhà Hufflepuff dường như hóa đá khi nhìn thấy Harry xuất hiện, và cái mặt Ernie thì cắt không còn hột máu.
Harry nói:
-- Chào các bạn. Tôi đang tìm Justin Finch-Fletchley.
Nỗi sợ hãi tệ nhất của đám Hufflepuff hiển nhiên như vậy càng được khẳng định. Tất cả đều sợ sệt nhìn Ernie.
-- Mày kiếm nó làm gì? – Ernie hỏi lại bằng giọng run run.
Harry đáp:
-- Tôi muốn giải thích cho bạn ấy hiểu chuyện đã thực sự xảy ra với con rắn ở Câu lạc bộ Đấu tay đôi.
Ernie cắn đôi môi trắng bệch của mình, rồi hít sâu một cái, nói:
-- Tất cả tụi này đều ở đó. Tụi này cũng với con rắn, nó đã rút lui không?
Giọng Ernie vẫn còn run vì sợ, nhưng nó vẫn bướng bỉnh:
-- Tất cả những gì mà tụi này thấy là mày nói Xà ngữ và xua con rắn về phía Justin.
Giọng Harry cũng run lên, vì giận:
-- Tao không hề xua con rắn cắn Justin. Con rắn còn chưa đụng tới Justin mà! Với lại Henry đang đứng ngay bên cạnh, bộ tụi mày nghĩ tao sẽ hại em trai mình?
-- Ai mà biết được! Nó chỉ táp hụt trong đường tơ kẽ tóc.
Rồi Ernie nói thêm:
-- Và trong trường hợp mày có ý đồ nhắm tới tao, thì tao nói cho mày biết mày có thể truy tới chín đời dòng họ nhà tao đều là phù thủy và dòng máu của tao cũng thuần chủng như máu bất cứ phù thủy chân chính nào...
Harry giận dữ ngắt lời Ernie:
-- Tao không cần biết tới dòng máu mày thuộc giống gì! Tại sao tao lại muốn hại những người mang dòng máu Muggle chứ?
Ernie đáp ngay lập tức:
-- Tao nghe nói mày căm ghét những người Muggle sống chung nhà với mày.
Harry kêu lên:
-- Không thể nào sống chung với gia đình Dursley mà không thấy ghét họ! Mày cứ thử sống với họ đi rồi biết!
Harry quay gót, lao ra khỏi thư viện, bị bà Pince quắc mắt quở trách; lúc ấy bà đang đánh bóng cái gáy mạ vàng của một cuốn sách thần chú khổng lồ.
Harry lầm lũi đi ngược lên hành lang, hầu như không để ý mình đang đi đâu trong cơn điên tiết ấy. Hậu quả là cậu đâm sầm vô một cái gì đó to lớn chắc chắn và bị dội ngược lại, té lăn cù xuống sàn. Cậu ngó lên, thốt kêu:
-- Ôi, chào bác Hagrid.
Khuôn mặt lão Hagrid hoàn toàn được bít kín mít trong chiếc nón trùm bằng len bám đầy tuyết. Nhưng cái thân hình đồ sộ trong tấm áo khoác bằng da chuột chũi gần lấp hết hành lang thì không thể nào nhầm lẫn với ai khác được. Trong bàn tay đeo găng to bè của lão là xác một con gà trống chết.
Lão kéo cái nón len trùm đầu xuống để có thể mở miệng nói chuyện:
-- Có sao không, Harry? Sao con không ở trong lớp học?
Harry đứng dậy:
-- Lớp học được nghỉ tiết Dược thảo. Còn bác, bác làm gì ở đây?
Lão Hagrid giơ xác con gà trống xụi lơ lên:
-- Đây là con thứ hai bị giết hại trong học kỳ này. Có thể thủ phạm là cáo mà cũng có thể là Ngáo ộp Hút máu, bác phải lên xin cụ Dumbledore cho phép bác xài một chút pháp thuật để ếm bùa mấy cái chuồng gà.
Rồi lão trố đôi mắt dưới hàng lông mày rậm bám đầy tuyết để nhìn Harry thật kỹ:
-- Con có sao không đó? Trông mặt mày con sao mà quạu đeo vậy!
Harry không thể nhịn được, xì ra hết cho lão Hagrid nghe câu chuyện mà Ernie và mấy đứa khác của nhà Hufflepuff nói về cậu. Cậu nói:
-- Nhảm nhí hết sức. Nhưng mà con phải đi đây, bác Hagrid à, sắp tới giờ học môn Biến rồi, con phải về lấy sách.
Cậu bước đi mà trong đầu vẫn ong ong những lời Ernie đã nói về cậu. "Justin cũng đã đoán là chuyện đó thể nào cũng xảy ra, kể từ khi nó lỡ hé môi cho Harry biết nó là con nhà Muggle."
Cậu giậm chân bước lên cầu thang, quẹo vô một hành lang dài khác. Hành lang này đặc biệt tối tăm vì những ngọn đuốc đã bị tắt ngấm trước những cơn gió mạnh lạnh buốt thổi qua những cánh cửa sổ đóng không kín.
Cậu đi được nửa hành lang thì vấp phải cái gì đó nằm trên sàn. Cậu quay lại liếc coi cái gì đã làm cậu vấp té và chợt thấy ruột gan mình lộn tùng phèo.
Justin đang nằm dài trên sàn, cứng đơ và lạnh ngắt, đôi mắt vô hồn trợn trừng ngó lên trần, nét kinh hoàng sửng sốt còn nguyên trên gương mặt. Và không chỉ một một mình Justin. Cạnh bên nó là một hình thù khác, một hình thù quái lạ nhất mà Harry từng thấy.
Đó là Nick Suýt Mất Đầu, nhưng con ma này không còn trong suốt với chút màu trắng mờ mờ nữa, mà đen thui và ám khói, cũng ngay đơ cán cuốc, nhưng lơ lửng trên không trong tư thế nằm ngang, cách mặt sàn chừng hai tấc. Đầu của con ma Nick Suýt Mất Đầu đã rớt ra một nửa, và vẻ mặt của nó cũng mang một vẻ kinh hoàng không khác gì mặt Justin.
Harry cố đứng lên, hơi thở của cậu gấp gáp dồn dập, tim cậu đánh bưng bưng trong lồng ngực. Cậu hoang mang ngó lên ngó xuống dãy hành lang xuống vắng, chỉ thấy một lũ nhền nhện nối nhau mà chạy xa hai cái thi thể càng nhanh càng tốt. Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy lúc đó là tiếng giảng bài của các thầy cô văng vẳng vọng lại từ những lớp học dọc hai bên hành lang.
Harry nghĩ mình cần phải chạy thật nhanh ra xa khỏi chỗ này, sẽ không ai biết cậu từng có mặt ở đây. Nhưng cậu không thể bỏ mặc hai kẻ bị nạn nằm trơ ra đó... Cậu thấy mình cần phải làm gì đó để giúp đỡ... Liệu có ai tin là cậu không dính dáng gì tới vụ này không?
-- Harry!!! - Harry giật nảy mình nhìn Henry đang đứng phía xa, cậu kinh hoàng, lắp bắp
-- Không.... không....không phải, không phải anh, Henry! Không phải anh....
-- Em biết, Harry! Em đều biết cả! Anh không cần phải lo gì hết! -- Henry vội chạy đến cho anh trai mình một cái ôm.
Trong khi Harry còn đứng đó trong nỗi kinh hoàng, thì cánh cửa ngay bên phải tụi nó chợt mở banh ra. Con yêu tinh Peeves phóng vọt ra kêu ré lên:
-- Ủa? Thì ra là hai thằng nhãi ranh nhà Potter!
Con yêu tinh nhào vô hai anh em Harry để đi băng ngang qua, quơ trúng cặp kiếng của Harry làm cặp kiếng lệch đi.
-- Ê, Harry, làm gì vậy? Sao lại giấu giấu giếm giếm như vậy hả?
Ở lưng chừng không trung, con yêu tinh Peeves chợt dừng lại. Nó lộn đầu xuống, quan sát Justin và Nick Suýt Mất Đầu. Rồi nó bật trở lại, vọt lên cao hớp hơi đầy buồng phổi mà hô hoán ầm ĩ:
-- TẤN CÔNG! LẠI TẤN CỐNG MỘT CUỘC TẤN CÔNG KHÁC! KHÔNG CÒN NGƯỜI TA HAY MA CỎ GÌ YÊN THÂN ĐƯỢC NỮA! LIỆU MÀ CHẠY THOÁT THÂN! TẤẤẤẤN CÔÔNG!
Két – Két – Két – những cánh cửa dọc hai bên hành lang thi nhau mở ra và người ta đổ xô ra ngoài. Trong mấy phút dài dằng dặc sau đó, tình huống thật là rối rắm, đến nỗi Justin có nguy cơ bị đè bẹp, còn Nick Suýt Mất Đầu thì bị dẫm đạp lên mình liên tục. Harry và Henry thì đứng tựa sát tường như bị ghim vô đó, trong khi các thầy cô ra sức quát học trò để giữ trật tự.
Giáo sư McGonagall chạy tới, đằng sau cô là cả một lớp chạy theo, có người còn mang nguyên bộ tóc vằn vện sọc đen sọc trắng. Giáo sư dùng cây đũa phép gõ nên một tiếng nổ lớn khiến cho mọi người nín khe. Bấy giờ giáo sư ra lệnh cho mọi người trở về lớp học. Chẳng mấy chốc mọi người giãn ra, vừa lúc Ernie của nhà Hufflepuff chạy đến hiện một, thở hổn hà hổn hển. Gương mặt nó trắng bệch, ngón tay nó chỉ thẳng vào Harry, và nó gào lên đầy kịch tính:
-- Bắt quả tang tại trận!
Giáo sư McGonagall đanh giọng:
-- Được rồi, Ernie.
Peeves vẫn còn đung đưa phía trên đầu mọi người. Nó thăm dò tình huống, nhe răng cười một cách xảo trá. Peeves luôn luôn khoái những cảnh náo động hỗn loạn. Khi các giáo viên cúi xuống xem xét Justin và Nick Suýt Mất Đầu, Peeves hát rống lên:
-- Ôi Potter, đồ thối tha, mày đã làm gì hả? Giết lần học trò đi, chắc là mày khoái tỷ tỳ ty.
Henry tức giận, cậu rút cây đũa phép của mình ra, chĩa vào Peeves, quát:
-- Im ngay! Petriticus Totalus! Levicorpus!
Con yêu tinh cười to và nhìn Henry như một thằng hề, đương nhiên nó chắc rằng bùa phép của Henry chẳng làm gì được nó, nó - một bán yêu ma tinh, nó tin tưởng rằng chỉ với hai cái phép nhỏ bé tí tì ti của một thằng nhóc mười hai tuổi còn không đủ gãy ngứa cho nó. Nhưng nó đã lầm, tiếng cười the thé của nó đột nhiên ngưng bặt vì hai tay hai chân cứng đơ không thể nhúc nhít dù chỉ là một ngón tay, cả người bị treo ngược trên trần nhà. Hai mắt con yêu tinh trừng to ra vẻ không thể tin, Henry nhếch mép cười tà ác. Bùa trói toàn thân và treo ngược, cậu đã luyện tập hai loại bùa này rất nhiều lần để có ngày treo ngược được Dudley lên đánh một trận. Không ngờ lại phải khai đao với tên yêu tinh lắm mồm này trước.
-- Chú ý đến cái mồm của ngươi, Peeves! -- Henry lườm Peeves một cái sắc lẻm khiến con yêu tinh không tự chủ mà run lên, một nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn dâng lên trong lòng nó, con yêu tinh thật sự ngoan ngoãn mà im mồm. Mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều há hốc cả mồm, giáo sư Flitwick kinh ngạc, lại sâu kín liếc nhìn Henry nhiều hơn một chút, một mối nghi hoặc dâng lên trong lòng ông.
Giáo sư Flitwick và giáo sư Sinistra của khoa Thiên văn học khiêng Justin đến bệnh xá, nhưng không ai biết làm sao với Nick Suýt Mất Đầu. Cuối cùng, giáo sư McGonagall búng ngón tay một cái, lấy ra từ không trung một cái quạt bự chảng. Giáo sư đưa quạt cho Ernie, hướng dẫn nó cách quạt nhè nhẹ để đưa Nick Suýt Mất Đầu lên cầu thang. Ernie làm theo lời hướng dẫn, quạt Nick Suýt Mất Đầu bay từ từ phía trước như một làn khói tàu ma, đen đủi và thầm lặng.
Như thế, chỉ còn lại hai anh em Harry với giáo sư McGonagall với nhau. Giáo sư bảo:
-- Đi theo ta, cả hai con, Harry, Henry!
Harry nói ngay:
-- Thưa cô, con thề là con không hề...
Giáo sư McGonagall sẵn giọng:
-- Chuyện này vượt ta ngoài phạm vi xử lý của ta, Harry à!
Họ rời đi và bỏ lại Peeves bây giờ đã la oai oái, giãy dụa khỏi bùa trói toàn thân và bùa treo ngược của Henry. Cả ba lặng lẽ bước vòng qua một góc hành lang, đến trước một miệng máng xối khổng lồ bằng đá khắc hình một con thú cực kỳ xấu xí.
Giáo sư McGonagall nói:
-- Kẹo chanh!
Hiển nhiên đây là một mật khẩu, bởi vì con thú bằng đá bỗng nhiên sống động, nhảy phóc một cái, tránh qua một bên, và bức tường đằng sau nó tách ra làm đôi. Mặc dù đang hoảng sợ lo lắng về những gì vừa xảy ra, Harry vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Đằng sau bức tường là những bậc cầu thang xoắn ốc êm ái chuyển động lên cao, giống như cầu thang cuốn tự động vậy. Henry thích thú ngắm nghía và nghĩ ngay đến thang máy, khi bước theo giáo sư McGonagall vào bên trong, Harry nghe tiếng bức tường đóng ập lại đằng sau lưng. Ba người được nâng lên theo hình xoắn ốc, càng lúc càng cao, cho đến khi Harry cảm thấy hơi chóng mặt thì tụi nó nhìn thấy trước mặt là một cánh cửa bằng gỗ sồi bóng láng có nắm đấm cửa bằng đồng đúc theo hình dạng một con sư tử đầu chim. Đó là con Mãnh sư đại bàng, biểu tượng của nhà Gryffindor.
Bây giờ Harry đã biết tụi nó bị đưa đi đâu. Nhất định đây chính là nơi cụ Dumbledore sống. Harry cùng Henry và giáo sư McGonagall bước ra khỏi bậc thang đá trên cùng, rồi giáo sư McGonagall gõ nhẹ lên cánh cửa. Cánh cửa lặng lẽ mở ra, cả hai bước vào. Giáo sư bảo hai anh em Harry đứng chờ, rồi bỏ tụi nó lại đó, một mình.
Harry ngó chung quanh. Chắc chắn một điều: trong số tất cả các văn phòng thầy cô mà Harry từng bước vào, thì văn phòng cụ Dumbledore là nơi thú vị nhất. Nếu mà cậu không ở trong tình trạng lo sốt vó lên về chuyện có thể bị tống ra khỏi trường, thể nào cậu cũng khoái chí nhân dịp này mà... tham quan chốn riêng tư của cụ Dumbledore.
Đó là một căn phòng tròn rộng rãi, đầy những âm thanh buồn cười. Một mớ dụng cụ bằng bạc lạ lùng xếp trên mấy cái bàn chân cẳng khẳng khiu, cứ kêu vo vo và xịt ra những cụm khói nho nhỏ. Mấy bức tường treo đầy chân dung các thầy hiệu trưởng và cô hiệu trưởng cũ của trường Hogwarts. Tất cả đều đang ngủ gà ngủ gật trong khung tranh. Henry vừa bước vào văn phòng hiệu trưởng, cậu liền liếc nhìn về một góc nào đó trong văn phòng, không biết tại sao cậu có cảm giác có ai đó đang nhìn mình chăm chăm... Đó không phải là ánh mắt của cụ Dumbledore, nó giống như... Ánh mắt của một cô gái.... Là cô ấy sao?...
Nhưng Henry nhanh chóng bị Harry thu hút sự chú ý khi anh ấy đến gần một cái kệ và trên cái kệ ấy là một cái nón phù thủy te tua sờn nát: cái nón phân loại.
Harry ngần ngừ. Cậu liếc mắt một vòng quanh các bức chân dung phù thủy đang ngủ gật trên tường.
-- Harry, anh đang làm gì vậy? - Henry hỏi một câu khi thấy Harry do dự đội lên chiếc nón phân loại.
Harry không trả lời Henry, cậu lặng lẽ đặt nón lên đầu mình. Cái nón quá to so với cái đầu nên sụp xuống che khuất cả mắt cậu, y như lần trước, khi cậu lần đầu tiên đội cái nón ấy lên đầu. Cậu nhìn đăm đăm vào cái khoảng không tối thui bên trong nón và chờ đợi. Một giọng nói nhỏ vang lên bên tai cậu:
-- Đang rầu rĩ chuyện gì hở Potter?
Harry thì thầm:
-- Dạ... Ơ, xin lỗi đã làm phiền... ông, cháu chỉ muốn hỏi...
Cái nón lém lỉnh nói ngay:
-- Cháu đang băn khoăn không biết ta có đặt cháu vô đúng ký túc xá không chứ gì? Chà... cháu quả là đặc biệt, rất khó phân loại. Nhưng mà ta vẫn giữ nguyên cái ý kiến ban đầu của ta.
Trái tim Harry nhảy thót lên. cái nón nói tiếp:
-- Nếu cháu mà vô nhà Slytherin thì cháu sẽ tha hồ phát huy tài năng...
Harry có cảm giác bao tử của cậu tuột ra khỏi bụng rồi. Đột nhiên cậu cảm thấy ai đó nắm cái chóp nhọn của cái nón kéo ra. Cái nón xộc xệch, cũ kỹ, tàn phai, rũ xuống trong tay Henry. Harry nhìn Henry đặt trả cái nón lên kệ trong lòng cảm thấy rất nặng nề.
-- Anh không cần băn khoăn vấn đề này, Harry! Dù nó lúc đầu muốn anh vào Slytherin nhưng hiện tại, anh không phải là một tiểu sư tử của Gryffindor hay sao?
Harry cảm thấy tâm trạng mình chẳng tốt lên được bao nhiêu, cậu nói:
-- Em biết sao, Henry? Em biết cái nón phân loại muốn xếp anh và Slytherin?
--Anh đừng quên song sinh đồng tâm. Anh đang lo lắng về những gì Ron bảo, hậu duệ của Salazar Slytherin? Nực cười! Harry, Anh đừng có quên, bây giờ anh đang sống trong nhà Gryffindor, là một phần tử của Gryffindor! Tử địch của Slytherin! Anh không thắc mắt tại sao cái nón không xếp anh vào nhà Ravenclaw hay Hufflepuff mà lại vào Gryffindor à?
Harry lâm vào trầm tư... Phải nhỉ, tại sao cái nón lại không phân cậu vào hai nhà khác mà lại vào Gryffindor?
-- Có lẽ em đúng, Henry.... -- Harry thở dài một hơi, buồn phiền tích tụ trong lòng cũng được xả ra.
Harry bước lùi lại, chằm chằm cái nón. Bỗng nhiên từ đằng sau cậu vang lên một âm thanh lúc túc rất lạ, khiến cậu lập tức phải xoay người lại.
Hóa ra chẳng phải chỉ có hai đứa tụi nó ở trong phòng. Đằng sau cánh cửa có một nhành cây vàng, và đậu trên nhành cây đó là một con chim già lụ khụ trông như một con gà tây hom hem bị vặt lông hết một nửa. Harry trợn mắt ngó con chim và con chim cũng đáp lễ bằng một cái nhìn thâm hiểm, tiếp tục phát ra thứ âm thanh lúc túc kia. Harry thấy con chim này có vẻ bệnh hoạn quá. Hai mắt nó lờ đờ và lông lá nó cứ rụng tơi tả, ngay cả khi Harry nhìn nó.
Harry vừa thoáng nghĩ là chỉ còn thiếu điều con chim kiểng của cụ Dumbledore lăn ra chết trong khi đang ở trong phòng, một mình với tụi nó, thì vừa lúc đó, con chim bỗng bùng cháy. Harry hét lên kinh hoàng và nhảy lùi ra sau cái bàn giấy.
-- Đừng hoảng Harry, nó là một con phượng hoàng! Khi nào tới số chết thì phượng hoàng bừng cháy lên để rồi lại được tái sinh từ đống tro tàn của mình. Coi kìa...
Harry nhìn xuống đống tro tàn, vừa đúng lúc một con chim con mới nở, nhăn nheo và bé tí xíu, đang thò đầu ra khỏi đống tro. Con chim mới này trông cũng xấu xí y chang như con chim cũ.
"Bốp, bốp!!"
Harry giật mình nhảy phắt lại và đối diện cậu là khuôn mặt phúc hậu cùng chòm râu bạc trắng của cụ Dumbledore, cụ đang vỗ tay, ánh mắt lóe lên ý cười tán tưởng qua cặp kính nửa vầng trăng.
-- Chào thầy, thầy Dumbledore! - Henry cười toe, nói.
-- Con đúng là một bác học nhí tài năng đấy, Henry! Thiệt xui là tụi con đã nhìn thấy Fawkes đúng vào ngày Hỏa thiêu. Thực ra ngày thường nó đẹp lắm, với bộ lông vũ vàng và đỏ hết sức tuyệt vời. Phượng hoàng là những sinh vật kỳ diệu lắm. Chúng có thể mang rất nặng, mà nước mắt chúng lại có sức mạnh hồi sinh. Phượng hoàng mới thiệt là đồ đệ trung thành tuyệt đối.
Trong lúc hoảng hốt về chuyện con Fawkes bốc cháy, Harry quên béng chuyện của mình. Nhưng khi cụ Dumbledore ngồi xuống cái ghế cao sau bàn làm việc và nhìn chằm chằm Harry bằng đôi mắt xanh, sáng quắc và soi mói, thì cậu sực nhớ ra ngay vì sao tụi nó bị đưa tới đây.
Tuy nhiên, trước khi cụ Dumbledore thốt ra lời nào thì cánh cửa văn phòng lại bị mở bung ra bằng một sức đẩy rất mạnh, và lão Hagrid xông vô phòng, mắt nhìn hớt hải, cái nón trùm đầu trệch khỏi mái tóc đen bù xù, và xác con gà trống vẫn còn lủng lẳng trong bàn tay to tướng của lão.
Lão khẩn thiết nói với cụ Dumbledore:
-- Thủ phạm không phải là Harry đâu, thưa giáo sư Dumbledore. Chính tôi vẫn còn trò chuyện với nó chỉ mấy giây trước khi thằng nhỏ kia bị tấn công; nó đâu có đủ thì giờ làm gì đâu, thưa ngài...
Cụ Dumbledore định nói điều gì đó, nhưng lão Hagrid vẫn luôn mồm nói không nghỉ, tay vung vẩy xác con gà trống trong cơn xúc động, làm cho lông gà bay tơi tả khắp nơi.
-- Không thể nào là Harry được, thưa ngài, tôi sẵn sàng tuyên thệ bảo lãnh trước Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nếu như tôi phải...
-- Bác Hagrid, tôi...
-- Ngài bắt nhầm thủ phạm rồi, thưa ngài, tôi biết Harry không bao giờ...
-- Bác Hagrid!
Cụ Dumbledore buộc phải to tiếng:
-- Tôi không hề nói rằng Harry tấn công hai người đó.
-- Ủa?
Lão Hagrid khựng lại, cánh tay nắm xác con gà trống cứng đơ buông xuôi xị. Lão xìu xuống:
-- Thôi được, thưa ông hiệu trưởng, tôi sẽ chờ ở bên ngoài.
Lão thẹn thùng bước cồm cộp ra ngoài.
Cụ Dumbledore phủi mấy cái lông gà trên mặt bàn giấy, Harry lặp lại câu nói của cụ một cách tràn đầy hy vọng:
-- Thưa thầy, thầy đâu có nghĩ thủ phạm là con, phải không thầy?
-- Không. Thầy không nghĩ vậy.
Cụ Dumbledore nói, vẻ mặt lại trở nên buồn rười rượi.
-- Dù vậy, thầy vẫn muốn nói chuyện với con. Với hai anh em con, Harry, Henry.
Harry đợi chờ căng thẳng trong khi cụ Dumbledore dò xét cân nhắc, đầu những ngón tay rất dài của cụ chụm vào nhau.
Cuối cùng cụ nói nhẹ nhàng:
-- Harry, Henry à, thầy phải hỏi hai con, rằng tụi con có điều gì muốn nói với thầy không? Bất cứ điều gì.
Harry không biết nói gì. Cậu nghĩ đến cái câu mà Malfoy thét: "Mày sẽ là đứa tiếp theo, đồ Máu Bùn!" và món thuốc Đa dịch đang sôi ùng ục trong buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle. Rồi cậu nghĩ đến giọng nói của kẻ vô hình mà cậu đã nghe hai lần và nhớ cả những lời Ron nói: "Nghe được tiếng nói mà không ai khác nghe được thì không phải là điều hay ho gì, cho dù trong thế giới phù thủy đi nữa". Cậu cũng nghĩ về điều mà mọi người đang nói về cậu, và nỗi lo sợ ngày một lớn hơn trong lòng là cậu có thể có họ hàng gì đó với Slytherin...
Nhưng Henry đã không chờ cậu nghĩ xong, em ấy đã nói ngay:
-- Thưa thầy, buổi tối đêm hội ma lúc trước, không phải tụi con bắt gặp bóng ai đó khả nghi mà đuổi theo.
Harry hoảng hốt vội bụm miệng Henry lại, nhưng thầy Dumbledore đã nghe thấy và hiểu rõ ý tứ trong lời Henry.
-- Ồ?! - đôi mắt cụ nheo lại, nghiêm nghị nhìn Harry, cụ nói -- Một lời thú tội thú vị, tiếp tục đi Henry, và con, Harry, con có thể nói thay Henry nói nếu con sẳn sàng!
Harry buông Henry ra, hồi hộp hỏi:
-- Thầy sẽ tin những gì tụi con nói chứ?
-- Tất nhiên rồi! - cụ gật đầu khẳng định.
Thế là Harry cùng Henry thay phiên nhau kể về giọng nói thần bí mà chỉ có tụi nó nghe hiểu trong những bức tường. Cụ Dumbledore đâm ra suy tư về những gì được nghe, Harry thật lo sợ khi nghĩ rằng cụ Dumbledore cũng sẽ không tin mình, nhưng, chẳng có lời nhận xét nào, cụ gật đầu với cả hai và cho cả hai ra về.
Cuộc tấn công một lúc hai nạn nhân Justin và con ma Nick Suýt Mất Đầu đã biến sự căng thẳng có sẵn từ trước thành nỗi kinh hoàng thực sự. Lạ một cái là, người ta lo lắng về số phận của con ma Nick Suýt Mất Đầu nhiều hơn tình trạng của Justin. Người ta hỏi lẫn nhau cái gì có thể gây ra một chuyện như vậy đối với một con ma, quyền lực khủng khiếp nào lại có thể ám hại cả một kẻ đã chết từ đời tám hoánh nào rồi.
May mà kỳ nghỉ Giáng Sinh đã cận kề, học sinh nháo nhào lo đi đặt chỗ trên tàu tốc hành Hogwarts để về nghỉ lễ với gia đình.
Ron nói với Harry và Hermione:
-- Tới nước này thì chỉ còn lại tụi mình ở trường thôi. Tụi mình với tụi Malfoy, Crabbe và Goyle. Kỳ nghỉ này rồi đây vui phải biết!
Crabbe và Goyle cũng đã ghi tên ở lại trường trong kỳ kễ Giáng Sinh, bởi vì cả hai đứa này luôn làm theo những gì Malfoy làm. Nhưng Harry cũng mừng là hầu hết các học sinh khác đều đã về nhà. Cậu đã ngán tới tận cổ cái cảnh người ta cứ né né giạt giạt ra xa khỏi cậu trong hành lang, như thể cậu sắp sửa nhe răng nanh hay xì nọc độc ra. Và cũng đã chán ngấy những trò chỉ trỏ xì xầm lẫn huýt háy mỗi khi cậu đi ngang qua.
Tuy nhiên, Fred và George lại thấy tất cả những trò ấy rất vui. Hai đứa lanh chanh bước dõng dạc phía trước Harry để mở đường và hô to:
-- Hãy tránh đường cho Người kế vị Slytherin, phù thủy ác độc chân chính đang du hành đây!
Percy cực lực phản đối hành động đó. Anh lạnh lùng mắng hai em:
-- Đây không phải là chuyện đáng cười đùa.
Fred xua tay:
-- Ôi, tránh đường giùm coi, anh Percy. Harry đang gấp lắm mà.
George hùa thêm:
-- Đúng vậy, nó phải đi gấp tới Phòng chứa Bí mật để uống trà với đám tay chân đầy nanh độc đấy!
Ginny cũng không thú vị chút nào với trò đùa của hai anh. Mỗi lần Fred hỏi to Harry là cậu dự định tấn công ai tiếp theo, hay khi George giả đò trừ tà Harry bằng một củ tỏi, thì Ginny kêu lên đầy khổ sở:
-- Ôi, đừng mà!
Harry chẳng thèm bận tâm. Ít nhất thì cậu cảm thấy dễ chịu hơn khi thấy Fred và George coi cái chuyện người ta đồn đại cậu là Người kế vị Slytherin là tào lao nhảm nhí. Nhưng mà trò cười của anh em Fred và George lại có vẻ như đã chọc tức Draco Malfoy, mỗi lần thấy anh em Fred diễn trò cười đó, trông Malfoy càng thêm chua chát.
Ron suy diễn:
-- Là bởi vì nó chỉ muốn ra rằng chính nó mời là Người kế vị. Mấy bồ cũng biết mà, cái mà thằng đó ghét nhất là bị đánh bại trong bất cứ chuyện gì. Vậy mà bây giờ tiếng tăm của mấy chuyện bẩn thỉu nó làm thì Harry lại lãnh hết, vậy sao không tức?
Hermione nói bằng giọng đắc ý:
-- Không lâu nữa đâu! Thuốc Đa dịch gần xong. Cũng sắp tới ngày tụi mình moi được sự thật từ thằng nào đó ra rồi.
Cuối cùng học kỳ một chấm dứt, và lâu đài chìm trong một sự yên ắng sâu lắng như lớp tuyết dày phủ bên trên. Harry nhận thấy tòa lâu đài trở nên yên tĩnh đi chứ không phải âm u đi, và điều cậu thích nhất là nó, Hermione cùng anh em nhà Weasley được làm "bá chủ" toàn tháp Gryffindor, nghĩa là chúng tha hồ chơi pháo bung xòe tưng bừng mà không ngại làm phiền ai hết, lại mặc sức thực tập đấy tay đôi riêng với nhau. Fred, George và Ginny đã chọn ở lại trường thay vì đi theo ông bà Weasley thăm anh Bill ở Ai Cập. Percy không tán thành những hành vi của tụi nó – những hành vi mà anh cho là trẻ con – nên ít khi anh có mặt trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor. Anh đã nói với bọn trẻ một cách hơi vênh vang rằng anh ở lại trường trong kỳ lễ Giáng Sinh này chỉ vì nhiệm vụ Huynh trưởng của anh là phải hỗ trợ các thầy cô giáo trong thời gian khó khăn này mà thôi. Nhưng Fred và George lại phát hiện ra một số chuyện thú vị (tỷ như có lần hai anh em bắt gặp ảnh đang cố tập cười hay giả làm ngầu trong gương,...). Lại thêm Henry thêm chút xíu gợi ý bên trong, cả hai đã chắc chắn vị huynh trưởng này đang có bạn gái.
Bình minh ngày Giáng Sinh trắng toát và lạnh buốt. Harry, Henry và Ron là ba đứa duy nhất còn lại trong phòng ngủ. Cả ba bị đánh thức dậy khi Hermione chạy vô phòng. Cô bé đã ăn mặc chỉnh tề, tay cầm quà cho cả ba người bạn. Hermione vừa kéo màn cửa sổ vừa kêu to:
-- Dậy thôi!
Ron giơ tay che ánh sáng chói mắt, càu nhàu:
-- Hermione, bồ đâu có được phép vô đây...
Nhưng Hermione quẳng cho Ron một món quà, vui vẻ nói:
-- Chúc mừng Giáng Sinh hạnh phúc! Mình đã thức dậy cả nửa giờ đồng hồ rồi, cho thêm vô thuốc một mớ ruồi cánh mỏng. Bây giờ thuốc đã bào chế xong!
Harry ngồi bật dậy, đột nhiên tỉnh táo hẳn:
-- Chắc không?
-- Chắc!
Hermione khẳng định, vừa đẩy con chuột Scabbers xê ra để cô bé có thể ngồi xuống phía cuối giường của Ron.
-- Bạn thiệt tuyệt vời, Hermione!! - Henry háo hức
-- Nếu tụi mình muốn thử, thì mình có thể nói là ngay tối nay cũng được.
Lúc đó, Hedwig và Corn lao vào phòng, mỏ ngậm hai cái gói nhỏ. Khi hai con cú đáp xuống hai Harry và Henry, Henry vui vẻ chào:
-- Mạnh giỏi hả? Tụi mày chịu nói chuyện lại với tụi tao chưa?
Con Corn rỉa vành tai Henry một cách thân ái và Hedwig cũng bắt chướt làm theo, coi như một món quà xịn hơn cái mà nó mang về cho hai anh em Harry rất nhiều. Cái đó hóa ra là quà của dì dượng Dursley. Họ gởi cho hai anh em một cái tăm xỉa răng kèm theo một bức thư bảo tụi nó nhắm coi có thể ở luôn lại Hogwarts vào cả mùa hè không?
Những món quà Giáng Sinh khác của hai anh em Harry làm tụi nó vui sướng hơn nhiều. Lão Hagrid tặng hai anh em Harry một hộp kẹo mật, tiếng là kẹo mềm, nhưng Harry quyết định là nên hơ lửa cho nó hơi nhão ra rồi mới có thể ăn được và Henry đồng ý ngay tắc lự. Khi Harry mở món quà cuối cùng ra thì cậu thấy hai chiếc áo len đan tay của bà Weasley và một cái bánh mận to tướng. Harry đọc tấm thiệp mừng Giáng Sinh của bà Weasley với một niềm hối hận tái trào dâng khi nhớ đến chiếc xe hơi của ông Weasley. (Chiếc xe đó từ sau trận đụng độ với cây Liễu Roi đến nay vẫn mờ mịt tông tích). Cậu cũng áy náy nghĩ tới vụ vi phạm nội quy mà tụi nó và Ron sắp sửa tham gia.
Không ai lại không khoái bữa tiệc Giáng Sinh ở trường Hogwarts, kể cả những đứa đang âm mưu thử nghiệm món thuốc rùng rợn Đa dịch.
Đại Sảnh đường được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy. Không kể một tá cây thông Giáng Sinh phủ tuyết trắng và hàng chùm hàng chuỗi hoa ô rô và hoa tầm giăng mắc khắp trần; Sảnh đường còn được phù phép cho tuyết rơi êm đềm, tuyết phù phép nhẹ, ấm và khô, rơi từ trên trần xuống. cụ Dumbledore lĩnh xướng mấy ca khúc Giáng Sinh mà cụ yêu thích nhất. Lão Hagrid thì nói cười oang oang, càng lúc nói càng to sau mỗi ly rượu tròng trắng trứng lão nốc vào. Fred đã làm phép biến phù hiệu Huynh trưởng của Percy thành Đinh Trưởng, mà Percy thì không để ý, nên cứ lấy làm lạ và hỏi tại bọn nhỏ cứ rúc rích cười miết. Harry chẳng bận tâm chuyện Malfoy ngồi bên kia dãy bàn của nhà Slytherin đang to tiếng bình luận về cái áo len mới của nó. Lát nữa, nếu bọn Harry may mắn, thì bọn Malfoy sẽ lãnh đủ một đòn đau đích đáng. Lạ một cái là Elizabeth, William và Erik đều ở lại trường trong dịp giáng sinh, Henry đã rất đau đầu khi Elizabeth kéo luôn cậu qua dãy bàn nhà Ravenclaw để ăn tiệc, Harry rất thông cảm với em trai nhưng có cho cậu cả núi tiền cậu cũng không muốn bị Elizabeth lôi đi đâu.
Harry và Ron chưa ăn xong dĩa bánh Giáng Sinh thứ ba thì Hermione đã lùa cả hai đứa ra khỏi Sảnh đường để đi thực hiện âm mưu của chúng vào tối hôm đó. Còn Henry.... (Ôi thôi cho miễn đi! -- Nguyên văn lời nói của Hermione). Henry rất bức bối khi cả ba người đá cậu khỏi phi vụ này, cậu còn bị Elizabeth kéo đến thư viện Ravenclaw, hành xác cả tiếng đồng hồ. Tuy Henry rất biết ơn Elizabeth về việc chỉ cho cậu cách khống chế tinh thần lực của mình nhưng hành xác cậu như vậy khiến cậu rất muốn bùng cháy.
Mà ngay lúc này đây, tại một toà lâu đài khổng lồ, mang vẻ uy nghi cổ kính của một lâu đài trung cổ với hai tháp lớn, hoàn toàn xây bằng đá tảng granite và thiết kế cầu kỳ, tỉ mỉ đến từng chi tiết. Một lâu đài khổng lồ có thể chứa hơn 10 000 người nhưng sinh sống trong đó chỉ có năm mươi con gia tinh cùng một con tuyết lang yêu và... Một hồn ma....
Trong lâu đài, cái bóng trắng lượn lờ đấy thở ra một tiếng đầy vui vẻ, nó nhìn vào một tấm gương cổ kính được treo trên tường và trong tấm gương đấy lại không phản chiếu lại bóng ma mà lại là hình ảnh của một nam nhân trung niên điển trai trẻ tuổi đang diện một bộ lễ phục quý tộc với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt lam sắc xinh đẹp, khóe môi người đó cũng đang cười mà nhìn thẳng vào bóng ma.
-- Remas! Phong ấn đã không trụ nổi rồi! Hahaha, vùng đất này đã chờ chủ nhân của mình rất lâu rồi! Cuối cùng ta cũng chờ được.... em trai ta... ta sắp được gặp lại nó....Remas! -- Bóng ma cuồng tiếu, trông giống như cách một đứa trẻ thích thú với đồ chơi mới của mình, nó xoay tròn trên không trung một cái ra chiều ăn mừng thắng lợi.
"Đó là trách nhiệm của gia tộc tôi, thưa ngài! Qua ngày cuối cùng, tôi sẽ đích thân đưa ngài ấy trở về, vì điều này mà gia tộc tôi đã dây dưa ở Anh Quốc gần cả ngàn năm rồi!"
-- Ngàn năm.... suốt ngàn năm vậy mà mối liên kết giữa nó và vùng đất này chưa từng biến mất dù chỉ là một giây! Remas, ta muốn gặp nó.... Dù chỉ là ngắn ngủi thôi cũng được....
"... Ngài biết là tôi không thể mà, thưa ngài! Nhưng đổi lại, tôi sẽ gửi tặng ngài một món quà, nó được vẽ từ chính tay ngài ấy! Vậy thôi, hẹn gặp lại ngài vào lần tới!" -- Vừa dứt lời, hình ảnh người trung niên trong tấm gương dần biến mất và cái gương lại hiện ra vẻ ảm đạm với khuôn mặt một nam trung niên khác, trong suốt và cả thân người đều lơ lửng trên không. Bóng ma cười vang một cái thích thú và đã bay ngay đến vỉ lò, nơi đã đứng sẵn một con gia tinh với chiếc tạp đề trắng phau phau trước ngực.
-- Ôi, Eln, thật may mắn khi có ngươi! -- bóng ma đó vui vẻ nói với con gia tinh, con gia tinh chỉ cuối người đáp lại.
Ngay sau đó, trong vỉ lò đột nhiên bùng lên một ngọn lửa và có vật gì đó đột ngột phóng ra từ trong đó. Eln nhanh tay chộp lấy, đó là một tấm giấy da lớn, được cuộn tròn và buộc bằng một dải ruy băng màu lam, ngó qua vị tiền chủ nhân của mình, nó mới chầm chậm mà mở cái ruy băng ra, trải rộng trên không trung với bùa bay. Cái bóng ma đó ồ lên một tiếng, bỗng nhiên kích động mà la to:
-- Titus!!! -- đáp lại tiếng la to của bóng ma là một tiếng gầm gừ nhè nhẹ, một bóng dáng trắng như tuyết với đôi mắt màu băng lam lạnh lẽo xuất hiện trên một thanh cột nhà. Sinh vật đó duyên dáng đáp xuống cạnh bóng ma, hai tai tam giác phe phẩy cùng chiếc mũi đen khụt khịt, đôi mắt băng lam lạnh lẽo ngó chăm chú vào bức họa được trải rộng trên không. Đôi mắt băng hàn của tuyết lang vương dần dần bị hòa tan với một tia sửng sốt.
-- Xem ra chủ của ngươi rất nhớ ngươi, Titus!
-- Đừng gọi ta bằng cái tên đó! Đó đã là quá khứ rồi! -- Một giọng nam lạnh giá trầm trầm vang lên, tuyết lang vương biến mất tại chỗ, để lại một tiếng tru bi thương nhưng lại xen lẫn vài tia vui mừng. Bóng ma khoái chí cười:
-- Chưa bao giờ gặp tên này vui vẻ đến vậy. Phải, tất cả đều là quá khứ rồi! Cái ta cần là một tương lai. Một tương lai thiệt huy hoàng, đánh dấu sự trở lại của gia tộc Peverell!!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK