• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Remas đã đồng ý để hai anh em Harry cùng gia đình Weasley đến sân ga Ngã Tư Vua vào ngày mai. Tối đó, Erik đã giúp tụi nó vẫn chuyển hai cái rương hành lý đến quán Cái Vạc Lủng. Ở trong quán, tụi nó gặp ông Weasley đang ngồi đọc tờ Nhật báo Tiên tri. Ông ngước lên, nhìn hai anh em Harry, mỉm cười:

-- Cháu Harry, cháu Henry! Các cháu khỏe không?

--Dạ, tụi cháu khỏe ạ, cám ơn bác.

Cả hai đứa nhỏ kéo hai chiếc rương hành lý của mình vào trong, ông chủ quán Tom đã nhanh nhảu chộp lấy hai cái rương khi hai đứa nó vừa thả tay ra khỏi chúng.

-- Vẫn còn một phòng trống kề bên phòng của cậu bạn tóc đỏ của hai cậu đấy, hai cậu Potter!

-- Cảm ơn, ông Tom! -- Henry cười bảo. Ông chủ quán Tom lắc đầu nguầy nguậy, sau đó nhanh chóng khuân hai rương hành lý lên lầu.

-- Ta chắc là hai con vẫn chưa dùng bữa tối đúng chứ? Và Henry, tóc con....

Henry bất đắc dĩ giải thích qua loa một phen, xong cùng với Harry đến ngồi cạnh ông. Ông Weasley đặt tờ báo xuống, và Harry nhìn thấy ngay một gương mặt bây giờ đã trở nên khá quen thuộc với cậu: Sirius Black. Ảnh của Black đang trừng mắt nhìn Harry. Harry hỏi:

-- Họ vẫn chưa bắt được hắn hở bác?

Vẻ mặt ông Weasley trông cực kỳ nghiêm trọng:

-- Chưa. Người ta lôi bọn bác ra khỏi mọi công việc hàng ngày ở Bộ Pháp thuật để tập trung tìm bắt hắn, mà cho đến giờ vẫn chưa tới đâu.

Nét mặt ông Weasley nhìn kỹ thấy rất căng thẳng. Ông nói:

-- Sirius Black sẽ không tự do lâu đâu. Chính những cai ngục Azkaban mới là những người đem nổi hắn trở về chỗ đó.

Lúc đó bà Weasley bước vào quán, tay xách nách mang đủ thứ hàng vừa mua sắm, vừa vào đến, bà Weasley ngạc nhiên khi thấy mái tóc dài quá của Henry khiến cậu khổ không ngớt. Theo sau bà là hai anh em sinh đôi Fred và George. Hai anh chàng này sắp vào học năm thứ năm ở trường Hogwarts. Ron và Hermione cũng theo sau, có vẻ bà Weasley đang cần người khuân vác.

-- Harry, Henry, cuối cùng hai bồ cũng đến! - Ron và Hermione kêu lên vui mừng khi thấy hai đứa Harry

Tiếp đến là tân Thủ lĩnh Nam Sinh Percy và cô em út đồng thời là cô con gái duy nhứt trong gia đình Weasley, cô bé Ginny.

Cô bé này luôn luôn e lệ trước mặt hai anh em Harry, nhất là Harry, nay lại càng tỏ ra vô cùng bối rối hơn bao giờ hết khi gặp lại cả hai trong quán. Có lẽ vì cô bé cảm thấy nợ Harry ơn cứu mạng hồi cuối niên học vừa rồi ở trường Hogwarts. Cô bé đỏ bừng mặt mũi và lí nhí nói tiếng "Chào hai anh" mà không ngước nhìn tụi nó lấy một lần. Tuy nhiên Percy lại giơ tay ra, lần lượt bắt tay hai anh em Harry một cách trang trọng như thể mới quen tụi nó lần đầu. Anh nói:

-- Chào Harry, Henry, rất mừng được gặp hai em.

Harry cố nhịn cười, bắt tay với ảnh:

-- Chào anh Percy.

Percy bắt tay Henry với vẻ vênh vang như thể bắt tay ông thị trưởng:

-- Hy vọng là em vẫn khỏe chứ? Và anh không nghĩ rằng chỉ trong ba tháng, tóc có thể dài ra đến thế đâu, Henry!

-- Rất khỏe, cám ơn anh. Việc này dài lắm, có thời gian em sẽ kể cho anh nghe.- Henry thật sự toét miệng cười hắc hắc khi nhìn thấy bộ dáng đấy của Percy

Fred thúc cùi chỏ vô Percy để gạt anh ta ra, rồi làm động tác cúi chào thật thấp:

-- Thiệt là tuyệt đỉnh được gặp hai chú mày...

Nói chưa dứt câu thì đã bị George đẩy qua một bên, George chụp lấy tay Harry và cả Henry lắc lấy lắc để:

-- Tuyệt diệu! Cừ khôi hết chỗ nói!

Percy cau có quắc mắt nhìn hai em. Bà Weasley bèn bảo:

-- Thôi, đủ rồi.

Nhưng Fred kêu:

-- Má!

Như thể nó chỉ vừa mới phát hiện ra bà Weasley, và nó chụp luôn lấy tay bà mà lắc:

-- Thiệt là kinh dị được gặp má...

Bà Weasley nhắc lại bằng giọng cứng hơn:

-- Má nói đủ rồi nghen!

Bà đặt các thứ đồ bà mua sắm lên một cái ghế trống:

-- Harry, Henry cưng ơi, bác chắc là cháu biết tin tốt lành của gia đình bác rồi hả?

Bà chỉ vào cái huy hiệu bằng bạc mới toanh đang sáng lấp lánh trên ngực áo Percy:

-- Thủ lĩnh Nam sinh thứ hai trong gia đình đó mấy cháu!

Bà cười rạng rỡ, nở cả mặt mũi vì niềm tự hào.

Fred làu bàu nho nhỏ:

-- Và là người cuối cùng.

Bà Weasley lập tức cau mày nghiêm nghị:

-- Má không nghi ngờ gì về điều đó đâu. Má đã để ý thấy người ta không cho hai đứa bây làm Huynh trưởng nữa kìa, đừng nói gì tới...

Nhưng George có vẻ muốn nổi loạn trước ý tưởng trở thành Huynh trưởng:

-- Làm Huynh trưởng để mà làm gì? Chỉ tổ mất hết niềm vui thú trong cuộc sống.

Ginny khúc khích cười. Bà Weasley bèn quát:

-- Con muốn nêu tấm gương tốt cho em gái con đó hả?

Percy nói với vẻ cao thượng:

-- Ginny còn có những người anh khác để noi gương, má à. Con xin phép đi thay đồ để ăn tối...

Percy vừa đi khỏi là George thở phào ra một cái. Nó nói riêng với hai anh em Harry:

-- Tụi này đã ráng nhốt ảnh vô một cái kim tự tháp. Nhưng xui xẻo là tụi này bị má bắt gặp.

Bữa ăn tối hôm đó đúng là một dịp vui ra trò. Ông chủ quán Tom kê ba cái bàn sát với nhau trong phòng ăn để đủ chỗ cho bảy người trong gia đình Weasley, thêm Harry, Henry với Hermione cùng thưởng thức bữa tiệc năm món ê hề. Khi chén tới món bánh sô-cô-la xả xỉ, Fred hỏi:

-- Ngày mai mình đi ra nhà ga Ngã Tư Vua bằng cách nào hở ba?

Ông Weasley đáp:

-- Bộ Pháp Thuật cấp cho chúng ta hai chiếc xe con.

Mọi người đều ngước nhìn ông. Percy tò mò hỏi:

-- Sao mình được cấp vậy?

George bèn biểu diễn một bộ mặt nghiêm trang:

-- Đó là vì anh đấy, Percy. Và sẽ có cả những lá cờ nho nhỏ trên những cái nơ, kèm theo phù hiệu TLNS...

Fred tiếp lời:

--... dành cho đức ngài Thủ Lĩnh Nằm Sình.

Mọi người, ngoại trừ Percy và bà Weasley, đều sặc ra món bánh sô cô la.

Percy vẫn hỏi lại, bằng giọng rất nghiêm trang:

-- Thưa ba, tại sao Bộ Pháp Thuật lại cấp xe cho mình?

Ông Weasley nói:

-- À, bởi vì mình đâu có chiếc xe nào nữa để đi... và bởi vì ba làm việc ở đó, nên họ giúp đỡ...

Giọng của ông Weasley vẫn tự nhiên, nhưng Harry không thể đừng nhận thấy hai tai của ông đang ửng đỏ, y như tai của Ron mỗi khi Ron bị một áp lực nào đó.

Bà Weasley nhanh nhẩu nói:

-- Cũng là việc tốt. Các con có biết chúng ta có bao nhiêu hành lý cả thảy không? Cứ tưởng tượng cảnh các con khệ nệ khiêng vác hành lý xuống ga xe điện ngầm của dân Muggle... mà ngán. Mà các con thu xếp đóng gói đồ đạc hết rồi chưa?

Percy nói bằng giọng nín nhịn lâu rồi:

-- Ron chưa chịu bỏ những thứ mới mua sắm vô rương của nó. Nó còn để đồ vung vãi đầy trên giường của con.

Bà Weasley lập tức nói vọng xuống cuối bàn:

-- Ron, con nên mau đi sắp xếp gọn gàng hành lý ngay đi, bởi vì sáng ngày mai chúng ta sẽ chẳng có nhiều thì giờ đâu.

Ron quắc mắt nhìn Percy đang cau có.

Sau bữa ăn tối ai ai cũng cảm thấy no nê và buồn ngủ. Từng người một đi lên cầu thang về phòng mình để kiểm tra đồ đạc cho ngày hôm sau. Hai anh em Harry thay nhau kiểm kê lại hành lý và tụi nó chỉ mới đóng cái nắp rương đã sắp xếp gọn của mình lại và bấm khóa xong thì chợt nghe có những giọng nói giận dữ vang qua bức vách ngăn hai phòng. Tụi nó bèn ngó qua phòng kế bên để xem chuyện gì.

Cánh cửa phòng số 12 hé mở và tiếng Percy vọng ra:

-- Lúc nãy nó ở đây, trên cái bàn cạnh giường ngủ. Anh đã tháo nó ra để đánh bóng...

Giọng Ron gào trả:

-- Em không hề đụng tới nó, anh nghe không?

Harry hỏi:

-- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Percy quay lại nói với Harry:

-- Cái huy hiệu Thủ lĩnh Nam Sinh của anh biến mất rồi.

Ron quăng đồ đạc trong cái rương của nó ra tứ tung, phàn nàn:

-- Chai thuốc Bổ Chuột cho con Scabbers cũng biến mất! Mình nghĩ chắc là mình bỏ quên dưới quán...

Percy thét:

-- Em phải tìm cho ra cái huy hiệu của anh đã rồi mới hòng đi đâu thì đi.

Henry nhìn thấy tình cảnh này, nhịn không được lắc lắc đầu, rồi cậu nói với Harry:

-- Em sẽ phụ tìm chiếc huy hiệu cho anh Percy, Harry, anh có thể xuống dưới quan tìm chai thuốc bổ chuột của Ron không?

-- Được, Ron, mình sẽ xuống phía dưới kiếm chai thuốc cho!

Harry nói to, xong, Ron đáp trả bằng giọng biết ơn.

-- Cảm ơn, Harry!

Henry nhìn Harry đi xuống cầu thang tăm tối, nhịn không được thở dài một hơi, có những chuyện vẫn cần chính Harry tự biết. Cậu không thể ngăn cản cốt chuyện này được......

Harry đã tìm thấy chai thuốc Bổ Chuột nằm dưới cái bàn mà hồi tối bọn nó đã ngồi. Men theo hành lang tăm tối lên lầu, cậu lại suy nghĩ về những điều mình mới nghe lỏm được từ cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng Weasley, Sirius Black đang truy sát hai anh em cậu, đó là lý do tại sao ông bộ trưởng lại không đuổi cả hai khỏi Hogwarts - nơi có cụ Dumbledore trấn thủ, ở Hogwarts, tụi nó mới an toàn, còn ở bên ngoài, tụi nó trăm phần trăm sẽ chết chắc! Ông Fudge tỏ ra khoan dung với tụi nó bởi vì ông ấy đã nhẹ nhõm biết bao khi tìm được tụi nó vẫn còn sống. Và ông Fudge còn phái hai chiếc xe tới để chở cả đám nhà Weasley và Harry đến nhà ga Ngã Tư Vua vào ngày mai, để yên chí là gia đình nhà Weasley sẽ chăm sóc hai anh em nó cho đến khi nó được an toàn trên tàu Tốc hành Hogwarts. Vừa lên đến hành lang tầng hai, Harry trợn mắt hốc hồm khi nhìn thấy hai anh em sinh đôi Fred và George, úp mặt vô tường ra chiều muốn chết chẳng muốn sống và kế bên đó là Henry đang tung chiếc huy hiệu Thủ Lĩnh Nam Sinh lên không trung. Và nếu mắt Harry không đánh lừa cậu thì hai chữ "Nam Sinh" trên chiếc huy hiệu hiện tại lại được cải biên thành hai chữ "Nằm Sình".

-- Hai anh gây chuyện nhiều thật, tới giờ anh Percy vẫn chưa buông tha Ron đâu!

-- Ách, Henry, tụi này chỉ muốn chọc ảnh tý thôi mà... -- George lau mồ hôi lạnh nhễu đầy trán, nói

-- Em có thể trả cái đó cho tụi này không, Henry, chỉ còn chút xúi nữa là xong rồi.... - Fred cũng không khá hơn cậu em của mình bao nhiêu.

Henry nhìn hai người như chuột gặp mèo một bộ nịnh nọt, nhìn không được phì cười, sau đó cũng bất lực mà lắc đầu. Nhưng cậu cũng không trả lại chiếc huy hiệu cho cặp sinh đôi, mà đi thẳng, không quên nhắn lại một câu khiến mặt mày cặp sinh đôi sáng rỡ lên.

-- Em sẽ hoàn thành nó, cho nên hai anh nhanh đi ngủ đi!

Harry phì cười, cậu không biết Henry còn có một mặt nghịch ngợm như thế này đâu! À, trừ bộ mặt "ác ma" trong ba tuần qua.... Harry bỗng thấy ớn lạnh sống lưng khi nghĩ đến hai chữ ác ma trong đầu, xong lại một phen hối hận đến xanh cả ruột. Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau, Harry lại theo thói quen bật dậy khỏi giường từ khi trời còn chưa sáng, nhưng nghĩ đến cái gì đó, Harry lại nằm lại xuống giường, Harry quên béng mất là hôm nay cậu được miễn khỏi phải dậy sớm để tập chạy. Cũng do bản năng của cái cơ thể này cả, nó đã bị Titus cắn cho nhạy cảm rồi.Nhưng khi cậu định nhắm mắt lần nữa chìm vào giấc ngủ thì Harry bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang ngồi bên cửa sổ, nơi có ba con chim loi choi rúc rúc in ỏi.

Mái tóc nâu hung đỏ dài vẫn được buộc gọn như thế, nét cười vẫn hiền hòa như vậy. Nhưng chỉ trong một thoáng, Harry cho rằng mình nhận nhầm người. Vài tiếng kèn nho nhỏ vang lên khiến Harry ý thức được cậu em trai này của mình đang làm gì. Dường như nhận ra cậu đang nhìn chăm chăm, Henry quay đầu, đôi tròng mắt đỏ như máu nhanh chóng rút đi nhường lại cho màu nâu thâm thúy, sáng lấp lánh chẳng giống vừa mới dậy chút nào cả, Henry nhẹ cười, nói:

-- Em làm anh thức giấc sao, Harry?

Harry lắc lắc đầu, lúc này cậu lại thấy rõ vật trên tay Henry, là chiếc kèn Harmonica được làm thủ công mà Henry luôn mang theo. Nhưng cái kèn chẳng còn nguyên vẹn như xưa với một vết rách đáng sợ ngay trên thân kèn như thể muốn xé đôi nó ra vậy. Harry rất ngạc nhiên, nếu cậu không nhầm thì mới hôm qua thôi chiếc kèn này vẫn còn nguyên vẹn như mới, tại sao bây giờ lại thành như vậy. Henry cũng để ý đến ánh mắt của cậu anh trai, nhìn chiếc kèn hỏng trong tay, cười buồn nói:

-- Vẫn là em phải tạm biệt nó.... Harry, anh muốn nghe một khúc nhạc chứ? Tất nhiên là không thể chơi cái này được nữa rồi, cái kèn này là của Elizabeth tặng em, nếu bạn ấy biết nó lại bị hỏng chắc sẽ tức giận lắm.

Henry lục lọi trong chiếc rương của mình, một lúc sau thì lấy ra một ống sáo thô sơ mà nhìn qua thôi cũng biết chắc là ai đã làm nó. Harry nhận ra cây sáo gỗ này, chẳng phải là món quà giáng sinh của lão Hagrid hồi năm nhất hay sao. Nhưng chưa kịp cho Harry thời gian đặt câu hỏi, một tiếng sáo vút lên như tiếng cú đêm lọt vào tai cậu, khiến cậu nghe như si như say... Ba con chim cũng hết in ỏi, yên lặng cuộn mình nghe nhạc.... Harry cũng nghe đến quên hết thời gian, quên hết cái lo âu về Sirius Black mà cậu đã giấu sâu trong ý thức, Harry từng tự hỏi, cái gì khiến tiếng nhạc của Henry lại có ma lực lớn đến thế, nhưng giờ thì Harry biết rồi. Đó là do có ma lực của em ấy hòa vào. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, sóng ma lực từ cây sáo trải đầy căn phòng, Harry thử đưa tay ra, cảm giác sền sệt như thể cậu đang ở trong nước vậy.

"Crack!"

Tiếng nhạc bỗng im bặt, vài tiếng đổ vỡ vang lên khiến Harry giật mình. Cây sáo gỗ trong tay Henry không biết từ lúc nào đã nứt ra từng vết rách y như chiếc kèn Harmonica kia, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều.

"Crack! Crack! "

Nó vẫn tiếp tục nứt vỡ, cho đến khi bị nghiền nát thành những mảnh mạt gỗ như thể có một lực lượng nào đó đã đè ép lên nó quá lâu rồi mới ngừng lại. Henry thấy vậy chỉ có thể cười khổ thở dài, xong quay sang Harry, ra chiều hối lỗi lắm, nói:

-- Xin lỗi nhé, Harry. Anh không giận khi em làm hỏng nó chứ?

Harry vô ý thức lắc đầu, xong cậu lại nói:

-- Không sao, hỏng rồi thì tụi mình có thể nhờ bác Hagrid làm một cái khác. Anh chắc rằng bác ấy sẽ vui lòng thôi.

Henry lại một lần nữa lắc đầu, thở dài.

-- Chiếc kèn Harmonica kia là chiếc mà em sử dụng lâu nhất từ khi tập chơi. Lúc đầu, không có một nhạc cụ nào có thể chịu nổi ma lực sung kích của em cả, mỗi chơi một lần, chúng đều bị ma lực của em nghiền nát như lúc nãy vậy.....

Harry cái hiểu cái không, nhưng cậu cũng không hỏi lại, cậu biết Henry có tính toán riêng, nếu em ấy không nói thì cậu cũng sẽ không hỏi....

-- Vậy ra em không chịu ngủ chỉ vì muốn chơi kèn sao?

-- Ôi, Harry, anh không biết đâu, em sợ nếu em ngủ rồi thì sẽ không dậy nổi nữa.....

Thế là hai đứa tụi nó tự giết thời gian bằng cách dò nhau về những bài học trong khóa huấn luyện ác quỷ (Harry đã khóc ròng khi nghe Henry đề nghị như vậy). Đến bảy giờ, ông chủ quán Tom gõ cửa phòng bọn nó, đem cho tụi nó hai tách trà và chào tụi nó bằng nụ cười sún răng. Harry đã thay quần áo xong, Henry thì dụ dỗ hai con cú Hedwig và Corn còn vùng vằng hổng chịu chui vô lồng, lúc đó Ron xông vào phòng tụi nó, vừa đi vừa tròng áo len qua đầu, trông dáng vẻ cáu kỉnh hết sức.

Ron nói:

-- Tụi mình càng lên tàu lửa sớm được chừng nào càng tốt chừng nấy. Ít nhứt là ở Hogwarts mình còn có thể né được anh Percy. Bồ có tưởng tượng nổi không, bây giờ ảnh đang kể tội mình tới mục làm nhễu nước trà lên tấm hình của chị Penelope, bồ của ảnh.

Ron nhăn mặt làm điệu bộ, nói tiếp:

-- Chỉ giấu cái mặt ra khỏi khung hình rồi, vì cái mũi của chỉ đã bị ố vết trà.

-- Ron, Henry...

Harry định kể lại chuyện mà nó đã nghe lõm được tối qua cho Ron và Henry thì George và Fred xông vô phòng tụi nó để chúc mừng Ron vừa mới thêm một lần nữa chọc Percy giận điên lên. Cả bọn kéo xuống phòng ăn dùng điểm tâm. Ở đó ông Weasley đã ngồi sẵn và đang đọc tờ Nhật báo Tiên tri, hai chân mày châu đầu lại tạo thành một cái rãnh ở giữa. Bà Weasley thì đang kể cho Hermione và Ginny nghe về món Tình dược mà bà đã bào chế hồi còn là một cô gái trẻ. Cả ba cùng cười khúc khích với nhau.

Khi ngồi vào bàn rồi, hai đứa nhỏ hỏi Harry:

-- Hồi nãy bồ định nói gì?

-- Có chuyện gì vậy, Harry?

Lúc đó Percy cũng vừa xộc vào phòng ăn nên Harry nói nhỏ:

--Để lát nữa.

Trong cơn hỗn loạn lúc khởi hành, Harry cũng chẳng có cơ hội nào để nói với Henry, Hermione và Ron điều gì. Mọi người đều bận rộn khuân vác những cái rương khổng lồ của mình xuống cầu thang hẹp té của quán Cái Vạc Lủng, rồi chất đống chúng ở gần cửa. Trên đống hành lý đó là ba con cú, Hedwig, Corn và Hermes - con cú mèo của Percy - oai vệ đậu trên hai cái nóc lồng. Ngoài ra, cạnh đống rương còn có một cái rổ mây phun nước miếng om xòm. Nhưng khi một con chim giống như cục banh lông đậu lên gần đó, cái rổ mới yên tĩnh lại, đó là Olive, chú chim này kiêu ngạo không thèm chui vào lồng, chỉ thích bay lông bông ở bên ngoài, đến nổi Henry cũng lười quản. Titus vì hình thể quá to của mình mà Henry phải lén ếm một phép thu nhỏ nó chỉ còn chừng nắm tay và dấu vào túi áo chùng.

Ông Weasley đứng bên ngoài cửa quán đợi xe của Bộ Pháp Thuật. Ông thò đầu vào kêu:

-- Xe tới rồi, đi thôi Harry, Henry ơi.

Ông Weasley hộ tống hai anh em băng qua cái lề đường hẹp, tiến về phía hai chiếc xe hơi màu xanh lá cây thẫm, kiểu xưa rích xưa rơ, mỗi chiếc có một ông tài xế trông hết sức hình sự mặc áo nhung ngọc bích cầm lái.

Hành trình từ quán Cái Vạc Lủng đến nhà ga Ngã Tư Vua nếu so với hành trình trên chuyến xe đò Hiệp Sĩ thì quả là không có sự cố gì đáng nói. Xe hơi của Bộ Pháp Thuật trông có vẻ gần giống xe hơi thường, mặc dù Harry để ý thấy chiếc xe này có thể lướt qua những kẽ hở mà chiếc xe mới của công ty dượng Vernon không đời nào làm được.

Cả bọn đến nhà ga Ngã Tư Vua trước giờ tàu chạy hai mươi phút để kịp chuẩn bị. Hai ông phù thủy tài xế của Bộ Pháp Thuật đi kiếm cho bọn trẻ mấy cái xe đẩy tay, đỡ hành lý của tụi nó xuống, sau đó giơ tay chạm vành nón để chào ông Weasley rồi lái xe đi; xong, chẳng biết bằng cách nào mà hai chiếc xe đã nhảy lên tuốt được lên đầu hàng của dòng xe đang nối đuôi nhau chờ đèn xanh đèn đỏ.

Ông Weasley vẫn kè sát hai anh em Harry suốt đoạn đường vô trong nhà ga. Tới nơi, ông đảo mắt nhìn khắp chung quanh rồi nói:

-- Được rồi. Bây giờ chúng ta vô sân ga từng nhóm một, bởi vì chúng ta đông quá. Tôi với hai anh em Harry sẽ vô trước.

Ông Weasley rảo bước về phía hàng rào chắn ở giữa sân ga số 9 và sân ga số 10. Ông khoái ra mặt khi thấy chuyến tàu Liên thành phố 125 lúc đó vừa tiến vào sân ga số 9. Trao đổi với hai anh em Harry một cái nhìn đầy ý nghĩa, ông Weasley thản nhiên dựa vào cái hàng rào chắn. Harry cũng bắt chước ông, Henry sẽ không để mình bị ngã chổng vó, cậu cứ tự nhiên bước vào.

Chỉ một tích tắc sau, cả ba xuyên qua tấm chắn kim loại ấy, Harry và ông Weasley ngã lăn quay xuống một bên lề đường của sân ga số Chín Ba phần Tư. Cả hai ngước nhìn lên, thấy chiếc tàu Tốc hành Hogwarts, cái đầu máy màu đỏ tía của nó đang phì phò nhả khói trên một sân ga đông nghẹt các ông bà phù thuỷ đang tiễn đưa con mình đến trường. Henry đỡ hai người đứng dậy. Percy và Ginny thình lình xuất hiện đằng sau lưng Harry. Cả hai thở hổn hển, có lẽ vì đã chạy xuyên qua cái hàng rào chắn. Nhưng Percy vuốt tóc lấy lại phong độ ngon lành và mặt lại ửng hồng:

-- A, Penelope kìa!

Henry ho khù khụ, Ginny bắt gặp ánh mắt của Harry và cả hai đều quay mặt đi về để giấu tiếng cười khi thấy Percy lật đật sải bước tiến đến bên cô gái có mái tóc xoăn dài. Cô ta chắc chắn không thể không nhìn thấy cái huy hiệu mới toanh sáng choang trên ngực áo Percy, vì anh bước đi với bộ ngực ưỡn ra trước một cách oai phong lẫm liệt.

Khi tất cả các thành viên còn lại trong gia đình Weasley cùng với Hermione đều đã tề tựu đông đủ, ông Weasley và Harry dẫn đầu phái đoàn này đi về phía cuối đoàn tàu, ngang qua những toa đã đông nghẹt, tìm một toa trông có vẻ còn trống. Mọi người bèn chuyển hành lý lên tàu, nhét cái hai lồng con Hedwig và con Corn và cái rổ con Crookshanks vô ngăn đựng hành lý, rồi quay ra cửa tạm biệt ông bà Weasley.

Bà Weasley hôn tạm biệt các con, hôn cả Hermione, và cuối cùng là Harry và Henry. Bà ôm hôn cả hai đứa khiến Harry bối rối, nhưng cảm thấy sung sướng vô cùng về phần "được thêm" một cái ôm.

Khi bà Weasley đứng thẳng lên, hai mắt bà sáng khác thường, bà nói:

-- Tụi con phải cẩn thận, nghe không Harry, Henry?

Rồi bà mở cái túi xách tay khổng lồ của bà, vừa lấy ra cả một kho thực phẩm vừa nói:

-- Má đã chuẩn bị bánh mì kẹp thịt cho tất cả các con nè; đây là phần của con, Ron... Không, đó không phải là thịt bò muối... Fred à, ủa, Fred đâu rồi? Phần của con đây, cưng...

Ông Weasley nói nhỏ:

-- Harry, Henry! Hai cháu lại đây với bác một chút.

Ông hất đầu về phía một cây cột to, Harry đi theo ông, Henry bất đắc dĩ lắm mới đi theo, tất nhiên là cậu biết ông Weasley muốn nói gì với hai anh em cậu rồi, tách khỏi đám đông đang vây quanh bà Weasley.

Bằng một giọng căng thẳng, ông Weasley nói:

-- Có một điều mà bác muốn nói với cháu trước khi cháu đi...

Harry nói:

-- Không sao đâu, bác cứ yên tâm, tụi cháu biết rồi.

-- Cháu biết rồi? Làm sao tụi cháu biết hả?

-- Cháu... ơ... cháu nghe bác và bác gái nói chuyện hồi tối hôm qua. Cháu tình cờ nghe mà thôi.

Harry vội nói thêm:

-- Cháu xin lỗi, cháu không cố ý nghe lén hai bác nói chuyện....

Ông Weasley có vẻ lo lắng:

-- Chà, bác không định để cháu tự khám phá ra bằng cách đó đâu.

-- Dạ, không sao... thiệt mà, cháu thấy vậy thì tốt hơn. Như vậy thì bác không thất hứa với ông Fudge mà cháu vẫn biết được chuyện gì đang xảy ra.

-- Harry, chắc là cháu đã hoảng sợ lắm phải không...

-- Dạ, không. - Harry thành thật đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK