Lão Hagrid hất đầu về phía cửa tiệm Trang phục cho mọi dịp của Phu nhân Malkin.
-- Mua đồng phục trước đã.
Cả hai tưởng lão Hagrid sẽ dẫn mình vô tiệm, nhưng lão lại nói:
-- Hai đứa nè, tụi con có phật ý không nếu ta ghé vô quán Cái Vạc Lủng làm một ly? Mấy toa xe Gringotts hành ta quá sức.
Trông lão có vẻ còn hơi say xe, cho nên Harry gật đầu đồng ý vô điều kiện. Nhưng khi lão Hagrid đi rồi, cậu lại đâm ra lo lắng, Chợt có cánh tay gầy nhom không khác gì cậu quàng qua cổ Harry, Henry cười hì hì nói một câu làm lòng Harry yên lại:
-- Còn có em, không cần lo lắng như vậy! -- Nhìn nụ cười của cậu em trai, Harry chợt nhận ra mình không còn lo lắng gì nữa. Cậu kéo tay Henry vào cửa tiệm. Phu nhân Malkin là một mụ phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà. Harry vừa há miệng toan nói thì bà đã tươm tướp:
-- Đồng phục Hogwarts hả mấy cưng? Ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho tụi con chọn. Như trong kia lúc này có một quý ông trẻ tuổi đang thử đồ đấy.
Đằng sau cửa hàng, một thằng bé có gương mặt nhọn nhợt nhạc đang đứng trên cái bục cho một mụ phù thủy khác lượt thử cái áo chùng đen của nó. Phu nhân Malkin đặt Harry đứng trên một cái bục khác bên cạnh, trùm một cái áo dài qua đầu cậu, bắt đầu đánh dấu chiều dài để xén bớt.
Thằng bé nhợt nhạc chợt nói:
-- Chào, song sinh à? Cũng vô Hogwarts à?
Harry đáp:
-- Ừ...
-- Ba tao đang mua sách cho tao ở tiệm kế bên và má tao thì đã lên phía đầu phố để kiếm mua một cây đũa phép.
Giọng thằng bé này có âm điệu nhừa nhựa chán ngắt. Nó lại nói nhiều:
-- Lát nữa tao kéo má tao đi coi chổi đua. Thật không hiểu tại sao người ta lại không cho phép học sinh năm thứ nhất có chổi thần. Tao tính làm nư với ba má tao để mua cho tao một cây rồi tao sẽ lén đem vô trường.
Harry và Henry nhìn nhau rồi cùng liên tưởng đến thằng anh họ Dudley. Thằng bé vẫn tiếp tục huênh hoang:
-- Nè, mày đã bao giờ có chổi riêng chưa?
-- Chưa.
-- Biết chơi Quidditch chớ?
-- Không.
Harry vừa đáp vừa thắc mắc không biết Quidditch là cái gì? Thằng bé lại tiếp tục vênh váo làm số lần Harry liếc nhìn Henry tăng lên nhanh chóng và cũng chẳng biết đáp lại cái gì ngoài ậm ừ qua loa.
-- Tao chơi xịn. Ba má tao nói tao mà không được chọn vào đấu cho nhà tao thì đó là một tội lỗi. Và tao phải nói, tao đồng ý. Mày biết sẽ ở nhà nào chưa?
-- Chưa.
Harry trả lời mà cảm thấy mình cứ ngu thêm từng phút một. Thằng kia gật gù:
-- Thật ra không ai thực sự biết cho đến khi chính thức nhập học. Nhưn mà tao thì biết là tao sẽ ở nhà Slytherin, tất cả mọi người trong gia đình tao đều từng ở đó mà. Thử nghĩ tao mà bị tống vô nhà Hufflepuff thì chắc tao nghỉ quá. Phải không?
Harry chẳng biết nói gì hơn là phát ra một tiếng ậm ừ trong cổ họng, ước ao sao cho cậu có được điều gì thú vị để nói. Thằng bé nhợt nhạc bỗng kêu lên:
-- Ê ngó lão già kia kìa.
Nó hất đầu về phía cửa sổ. Lão Hagrid đang đứng ở đó. Lão nhe răng cười với Harry và Henry rồi chỉ vào hai cây kem to tướng, ra hiệu lão không vào được. Harry mừng rỡ là giờ đây cậu có biết một hai điều mà thằng bé không biết.
-- Đó là bác Hagrid bác làm việc trong trường Hogwarts.
Thằng bé nói:
-- A, tao có nghe nói về lão. Một loại đầy tớ ấy mà, phải không?
Harry cảm thấy mình càng lúc càng bớt ưa thằng bé. Không riêng gì Harry, đến cả Henry cũng cảm thấy thằng nhóc này không có chút gì làm người ta ưa nổi!
-- Bác ấy là người giữ khóa.
-- Đúng y chang. Tao nghe nói ổng mọi rợ lắm - Sống trong một cái chòi trong sân trường, thỉnh thoảng lại say xỉn, lại còn tập tễnh làm phép thuật nữa chứ, nhưng rốt cuộc lại làm cháy cái giường của mình.
Harry lạnh lùng nói:
-- Tôi thấy bác ấy giỏi lắm.
Thằng bé khịt mũi:
-- Mày tưởng vậy hả? Mà tại sao mày dây dưa với lão? Ba má mày đâu?
-- Họ chết rồi.
Harry không muốn tiếp tục về đề tài đó với thằng bé này nữa nhưng bắt gặp ánh mắt trấn an của Henry, cậu cố không nổi nóng. Thằng đó tỏ ra thương hại:
-- Tội nghiệp. Nhưng ba má mày cũng thuộc giới của chúng ta, phải không?
-- Ý cậu nói là ba má tôi có phải là phù thủy không hả?
-- Mày cũng biết là người ta đâu có thu nhận người thuộc giới khác vào Hogwarts, đúng không? Họ không giống chúng ta, không được nuôi dạy theo cách của chúng ta. Có đứa chẳng biết tí gì về Hogwarts khi nhận được giấy gọi nhập học, tưởng tượng nổi không? Tao nghĩ người ta nên duy trì truyền thống gia đình phù thủy xưa. À, mày thuộc dòng họ nào?
Harry chưa kịp mở miệng thì phu nhân Malkin đã lại nói trước:
-- Con xong rồi cưng ạ.
Harry chẳng hề tiếc cuộc trò chuyện bị chấm dứt ngang xương. Thằng bé kia nhảy khỏi bục rồi nhìn Harry hỏi
-- Thế chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Hogwarts đúng không?
-- Ừm, có lẽ....
Sau khi thằng bé ra khỏi cửa hàng, Henry lầu bầu trong miệng một câu
-- Người gì đâu mà không khiến người khác ưa được!
-- Lần này anh đồng ý với em đấy, Henry! -- Harry thở phào khi không còn phải nghe thằng nhóc đó huênh hoang
Henry nheo mắt, sao mà cậu không nhận ra thằng bé đó là ai chứ! Draco Malfoy -- một tên mà Harry không ưa chút nào ở trong truyện -- Nói thật cho dù trong chuyện hay ngoài đời thật thì Draco Malfoy vẫn đáng ghét như thường. Henry nhận ra mình không ưa Draco một chút nào khi nó mang trên khuôn mặt nhợt nhạt của nó một vẻ kiêu ngạo, khinh khỉnh người khác từ trong xương khiến người khác giận sôi. Henry đã từng nghĩ rằng có thể kéo Draco Malfoy vào cùng chiến tuyến của mình nhưng hiện tại cái suy nghĩ đó đã bị Henry đánh nát từ trong trứng nước. Cậu thật ngu ngốc khi nghĩ như vậy. Đến cả cậu dù đã nổi tiếng toàn quốc nhưng vẫn không dám huênh hoang với người khác, huống chi Draco chỉ mới mười một tuổi!? Coi khinh cậu à?
-- Đến lượt con đấy cưng! -- Phu nhân Malkin kéo Henry đứng lên bục và cũng bắt đầu đo đạt. Đến khi cả hai trả tiền bằng vài đồng Galleons và đi ra ngoài, nhận lấy hai cây kem to tướng trên tay lão Hagrid, tâm trạng của cả hai mới tốt lên một chút. Lão Hagrid mua cho tụi nó hai cây kem sô - cô - la có dâu và đậu phộng to tướng làm Henry lo lắng mình không thể ăn hết nó. Họ dừng chân mua giấy da và viết lông chim. Harry thích thú khi tìm thấy bình mực tự đổi màu khi viết. Ra khỏi tiệm Harry hỏi:
-- Bác Hagrid, Quidditch là cái gì?
-- Cô hồn các đảng ơi, ta cứ quên béng là chú nhỏ này không biết chút gì hết về Quidditch!
-- Bác đừng làm bọn cháu thêm nản lòng mà! -- Harry cười khổ
Harry và Henry bèn thay phiên nhau kể cho lão Hagrid nghe chuyện tụi nó gặp thằng bé nhợt nhạc trong tiệm quần áo của phu nhân Malkin.
-- Nó nói những người sinh trưởng trong gia đình người Muggle không được thu nhận vào Hogwarts.
-- Nhưng tụi con không thuộc gia đình người Muggle. Nếu thằng nhóc đó mà biết hai đứa con là ai - Mà nó nhất định phải biết tên hai con nếu ba má nó thật sự là dân phù thủy. Các con thấy đó, mọi người trong quán Cái Vạc Lủng tỏ ra như thế nào khi họ gặp tụi con. Nhưng dù sao đi nữa thằng bé đó biết khỉ gì mà nói. Vì trong số những phù thủy giỏi nhất mà ta biết cũng có một số người vốn xuất thân từ giới Muggle, nhưng họ có phép màu tự nhiên, như má tụi con là một thí dụ. Con nghĩ xem, má tụi con có một người chị tầm thường như thế nào!
-- Vậy thì Quidditch là cái gì?
-- Là môn thể thao của chúng ta. Thể thao phù thủy. Nó giống như... giống như bóng đá trong thể thao giới Muggle vậy - mọi người đuổi theo Quidditch, chơi trên không nhé, cỡi trên cán chổi mà chơi, và có tới bốn trái banh - Chà, cũng khó giải thích luật lệ.
-- Còn Slytherin và Hufflepuff là cái gì? -- Henry thay Harry hỏi câu tiếp theo
-- Ký túc xá, tức nhà trong trường cho học sinh ở trọ. Có bốn ký túc xá hết thảy. Người ta hay nói Hufflepuff chứa toàn đồ học dốt, nhưng...
Harry rầu rĩ:
-- Chắc là con sẽ bị cho vô Hufflepuff thôi.
-- Harry, anh suy nghĩ bi quan quá rồi đó! Có tới bốn nhà, chưa chắc anh sẽ vào Huflepuff đâu! Với lại thành tích của anh cũng đâu có tệ lắm đâu chứ! -- Henry lên giọng nói. và lão Hagrid cũng đồng ý với cậu
-- Hufflepuff còn đỡ hơn Slytherin. Hồi nào giờ có tên phù thủy ác hoá nào mà không ở lò Slytherin ra đâu? Một thí dụ là kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy.
-- Vol..., xí quên, kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy cũng từng học ở Hogwarts sao?
-- Ờ lâu lắm rồi.
Lão Hagrid mua sách cho Harry và Henry trong một tiệm sách tên là Bổ - và - hại. Ở đó những quyển sách to như tảng đá lát đường bọc da chất cao đụng trần nhà. Lại có sách nhỏ cỡ con tem bọc lụa. Có quyển sách đầy những ký hiệu kỳ cục; có quyển lại không có chữ gì bên trong cả. Đến cả Dudley, một thằng bé không bao giờ thèm đọc sách chắc chắn cũng khoái đưa tay vào sờ thử vào những quyển sách lạ lùng này. Lão Hagrid phải kéo Henry bứt khỏi những cuốn như Nguyền rủa và phản nguyền (Cứu bạn bè và trừng phạt kẻ thù bằng sự phục thù mới nhất: rụng hết tóc, chân cà vẹo, lưỡi cà giựt, và nhiều nhiều trò hay nữa) của giáo sư Vindictus Viridian. Henry với một vẻ mặt thất vọng đến cực điểm khi không thể mua nó
-- Con muốn bữa nào thử nguyền rủa Dudley, dọa nó một phen!
Harry thấy ý tưởng đó rất tuyệt nhưng lão Hagrid đã dập tắt ý tưởng của cả hai bằng một câu nói
-- ... Phù thủy vị thành niên không thể sử dụng pháp thuật bên ngoài trường trừ một số trường hợp đặc biệt
Mà cả hai dù có muốn đi thử nguyền rủa Dudley thì cũng không thể thực hiện được vì tụi nó còn nhiều thứ phải học lắm. Cả ba đến cửa tiệm bán vạc, Lão Hagrid cũng không cho cả hai mua cái vạc bằng vàng (trong danh sách ghi là một cái vạc bằng thiếc), nhưng ông cho phép tụi nó mua hai bộ cân rất xinh để cân các nguyên liệu chế biến quỷ dược, và mua cả hai cái kính viễn vọng bằng đồng thu gọn được. Rồi họ vô tiệm Nhà Bào Chế, một nơi đủ nguyên liệu tuyệt vời để tạo ra bất cứ thứ mùi kinh khủng gì, như mùi trứng thúi pha với mùi bắp cải nhũn. Các thùng đựng nguyên vật liệu chất đầy trên sàn; những hũ dược thảo, các thứ rễ khô, và những bao bột sáng để dựa sát tường. Những bó da, những xâu mồi lửa, những móng vuốt co quắp thòng từ trên trần xuống làm Henry cứ liên tưởng đến những cảnh tượng rùn rợn trong những bộ phim ma mà kiếp trước cậu cùng đám bạn thân rủ nhau nữa đêm thức khuya xem. Trong khi lão Hagrid hỏi người đứng sau quầy về một số nguyên liệu cần thiết cho việc học của hai anh em, thì tự Harry và Henry đã lén đi xem xét mấy cái sừng kỳ lân bạc (giá hai mươi mốt Galleons một cái), và những con mắt bọ cam đen nhánh, nhỏ ti tí (năm Knuts một chung).
Ra khỏi tiệm Nhà Bào Chế, lão Hagrid kiểm lại danh sách đồ cần có của Harry cùng Henry.
-- Chỉ còn cây đũa phép là chưa mua. À, phải rồi, ta còn chưa cho con một món quà sinh nhật.
Harry cảm thấy hai má nó nóng bừng. Còn Henry thì hai mắt đều thiếu chút tỏa sáng như hai cái đen pha
-- Bác không cần phải...
-- Ta biết ta không cần phải làm vậy. Nhưng mà để coi, ta sẽ tặng tụi con một thứ gì nè? Nhất định không phải cóc rồi, cóc đã hết mốt từ lâu, chúng nó sẽ cười nhạo con cho coi. Ta cũng không thích mèo, chúng làm cho ta sổ mũi hắt xì hơi. Vậy ta sẽ sắm cho tụi con hai con cú. Loại này cực kỳ hữu ích, có thể chuyển thư và đủ mọi thứ dùm tụi con.
Hai mươi phút sau, ba bác cháu rời khỏi viện cú Eeylops, một nơi âm u, đầy những tiếng thì thào, những giọng rít nóng, những đôi mắt sáng như ngọc (mặc dù Henry nghĩ mình thật sự nghe được vài tiếng thì thầm trong đám cú vọ). Harry cùng Henry đã có trong tay hai chiếc lồng to, bên trong là hai chú cú, một trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp (của Harry), đang vùi đầu trong cánh ngủ say sưa. Một còn lại thì có vài đốm đen trên bộ lông (của Henry) cũng đang lười biếng ngủ đi. Harry và Henry không thể không lặp lại câu cám ơn lão Hagrid, làm lão nghe đến phát ngán
Lão Hagrid gạt đi một cách thô lỗ:
-- Ơn nghĩa gì! Ta chắc tụi con làm gì mà có được nhiều quà cáp khi ở nhà Dursley. Giờ thì ta chỉ cần đến một tiệm nữa thôi, tiệm duy nhất bán đũa phép, tiệm Ollivanders để kiếm cho tụi con cây đũa phép xịn nhất.
Một cây đũa phép... chính là cái mà Harry cùng Henry nôn nóng muốn có nhất.
Tiệm cuối cùng này nhỏ xíu, vừa hẹp vừa dơ, trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ vàng: Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382. Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu.
Khi cả bác cháu bước vô trong tiệm thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó ở sâu dưới sàn tiệm. Chỗ này thật là chật chội, nhưng trống trơn, ngoại trừ một chiếc ghế đu đưa duy nhất để cho lão Hagrid ngồi chờ. Henry cảm thấy lạ lùng như thể cậu vừa bước vào một thư viện rất ư nghiêm ngặt. Harry phải ráng nuốt vô rất nhiều câu hỏi chỉ chựt vọt ra khỏi miệng, giương mắt ngó hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chất khít rịt lên tới trần. Không biết tại sao bỗng dưng Harry cảm thấy như cổ mình bị kim chích. Cái vẻ bụi bặm và lặng lẽ nơi đây dường như gây một cảm giác kiến bò trong xương người ta bằng một thứ phù phép bí ẩn gì đó.
Chợt một giọng nói dịu dàng vang lên:
-- Chào các cháu.
Harry giật mình nhảy dựng lên, may là có Henry đỡ cậu nếu không cậu đã bật ngửa ra sau. Lão Hagrid chắc là càng nhảy dựng lên vì nghe tiếng xô cái ghế của lão.
-- Cháu chào cụ ạ! -- Henry cười hì hì, hai mắt phun ra lửa nhìn chòng chọc vào cụ già trước mắt. Cụ già đứng trước mặt ba bác cháu, đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên vẻ âm u của cửa tiệm. Harry đã lấy lại được bình tĩnh, lúng túng chào cụ một câu:
-- Cháu chào cụ.
Cụ già nói:
-- À, phải, phải, phải rồi. Ta đã nghĩ là ta sẽ sớm gặp lại cháu. Harry và Henry Potter. Ta tưởng như chỉ mới ngày hôm qua khi ta gặp chính ba mẹ hai cháu trong tiệm này, mua đũa phép đầu tiên của mình. Để coi, cây đũa của mẹ các cháu làm bằng gỗ cây liễu, dài mười inch và một phần tư, thanh nhã. Một cây đũa đẹp thích hợp cho việc luyện bùa.
Cụ Ollivanders tiến đến gần Harry và Henry hơn, chăm chú nhìn vào hai đôi mắt khác biệt. Một chỉ đơn thuần là sự ngạc nhiên một còn lại thì tràn đầy hưng phấn cùng hồi hộp. Harry chỉ mong cho cụ chớp mắt. Đôi mắt bạc màu ánh trăng đó làm cho cậu sởn tóc gáy.
-- Ba của hai đứa, ngược lại, thích một cây đũa phép bằng gỗ cây sao. Dài mười một inch. Uống dẻo được. Nhiều quyền lực hơn và xuất sắc hơn về khả năng biến hoá. Ừ, ta thấy ba của cháu xứng đáng với cây đũa phép đó. Thực ra thì chính cây đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép, đúng vậy.
Ông Ollivanders đã đến gần sát Harry đến nỗi mũi cụ và mũi Harry suýt đụng nhau. Harry có thể nhìn thấy bóng của của cậu phản chiếu trong mắt cụ.
-- Và đây là chỗ...
Ông Ollivanders đưa ngón tay trắng bệch dài thòng sờ vào vết sẹo hình tia chớp trên trán Harry. Ông nói nhẹ nhàng:
-- Ta rất tiếc là chính ta đã bán ra cây đũa thủ phạm của vết sẹo này. mười ba inch rưỡi. Chà, cây đũa phép này rất, rất, rất nhiều quyền phép; Rất quyền phép, mà lại ở trong tay một kẻ ác... A, giá như ta biết cây đũa phép ấy ra đời để làm những chuyện...
Cụ lắc đầu, và rồi, may cho Harry, cụ quay sang lảo Hagrid.
-- Chào Rubeus Hagrid. Thật vui khi gặp lại anh... đũa của anh làm bằng gỗ sồi, dài mười sáu inch, hơi cong, phải không?
-- Đúng đó thưa cụ.
-- Cây đũa đó tốt lắm. Nhưng họ đã bẻ gãy vụn cây đũa của anh khi anh bị đuổi phải không?
Giọng cụ Ollivanders bỗng nhiên đanh lại. Lão Hagrid bối rối:
-- Ơ... phải, họ đã làm như vậy. Nhưng mà tôi vẫn còn giữ những khúc gãy.
Cụ Ollivanders vẫn lạnh lùng:
-- Nhưng anh không sử dụng chúng?
Lão Hagrid vội nói ngay:
-- Không đâu thưa cụ.
Harry để ý thấy lão Hagrid ép chặt cây dù bên trong cái áo khoát đen dày khi phân bua với cụ Ollivanders. Cụ ném cho lão Hagrid một cái nhìn dữ tợn:
-- Hừm, thôi được, bây giờ để ta xem, cây đũa nào thích hợp với cậu cả Potter.
Cụ lấy từ trong túi ra một cuộn thướt dây có dấu khắc bạc.
-- Tay nào của cậu cầm đũa?
-- Ơ... cháu thuận tay phải ạ.
-- Giơ tay lên. Vậy đó.
Cụ đó từ vai đến ngón tay của Harry, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối, và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói:
-- Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh, cậu Potter à. Chúng tôi dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng, và gân rồng. Không có cây đũa Ollivanders nào giống cây đũa Ollivanders nào, bởi vì không hề có hai con bạch kỳ mã, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, cậu không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác.
Henry thích thú ngắm cây thước đo, đang khoảng cách hai lỗ mũi của Harry, tự động làm công việc một mình. Cụ Ollivanders đã bỏ đi tới chỗ mấy cái kệ, lấy xuống vài cái hộp.
Khi cụ nói:
-- Xong rồi.
Thì cái thước đo tự động buông mình rớt xuống sàn.
-- Được rồi, cậu cả Potter, thử cái này xem. Gỗ sồi và gân rồng. Chín inch, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lên vẫy một cái.
Harry cầm cây đũa và (cảm thấy mình ngu ngốc) quơ một vòng nhỏ. Nhưng cụ Ollivanders giật lại cây đũa ngay tức thì.
-- Thử cây này. Gỗ thích và lông phượng. Bảy inch. Khá lợi hại.
Harry thử, nhưng nó chưa kịp giơ cây đũa lên thì lại bị cụ Ollivanders tướt mất.
-- Không, không. Thử cây này. Gỗ mun và lông kỳ lân. Tám inch rưỡi.
Harry thử. Rồi thử. Henry nhìn vẻ mặt sắp thúi hoắc của cậu anh trai, không nhịn được mà cười ra tiếng và nhận được cái lườm u ám của Harry. Harry chẳng hiều cụ Ollivanders có ý chờ đợi phép màu gì. Đống đũa cậu đã thử vun thành đống trên chiếc ghế đu đưa, nhưng cụ Ollivanders vẫn cứ đưa ra thêm nhiều cây đũa khác để thử. Mà càng thử cụ có vẻ càng vui hơn?
-- Tưởng ta bịp hả? Đừng lo. Chúng ta đang tìm một cây phối hợp hoàn hảo nằm đâu đây trong đám đũa này. Ta đang tự hỏi, à phải, sao lại không thử một sự kết hợp khác thường. Cây nhựa ruồi và lông phượng. Mười một inch. Đẹp và dễ uốn nắn.
Cụ lấy ra một chiếc hộp đã phủ hẳn một lớp bụi dày ra từ trong góc. Rồi cụ lấy cây đũa vẫn còn mới toanh nằm trong hộp đưa cho Harry. Harry cầm cây đũa. Cậu thình lình cảm nhận một luồng hơi ấm truyền vào đầu ngón tay. Cậu giơ cây gậy lên cao trên đầu, ngoắc một cái giữa đám bụi lưu niên trong tiệm. Một chuỗi những tia lấp lánh vàng đỏ bắn ra từ đầu đũa y như pháo hoa, tạo thành những điểm sáng nhảy múa trên tường. Henry trợn tròn mắt nhìn một màn đó, trong lòng không thể khống chế mà có chút mong chờ về đũa phép của mình. Lão Hagrid vỗ tay hò reo, còn cụ Ollivanders thì bật khóc:
-- Ôi, hoan hô. Đúng rồi, ôi, hay quá. Ừ. Tốt. Tốt. Thật là kỳ lạ... Ôi kỳ lạ biết bao...
Cụ đặt cây đũa của Harry trở vào cái hộp, gói trong một tờ giấy nâu, vẫn lẩm nhẩm:
-- Kỳ lạ... Kỳ lạ...
Henry hỏi:
-- Cháu xin lỗi, nhưng mà cái gì kỳ lạ với cây đũa của anh trai cháu ạ?
Cụ Ollivanders nhìn chằm chặp vào mặt Harry, sau đó lại quay sang Henry, người đã đặt vấn đề:
-- Ta nhớ mọi cây đũa của ta bán ra, cậu út Potter ạ! Từng cây đũa một. Ngẫu nhiên làm sao là con phượng hoàng đã cho cái lông làm thành cây đũa của anh trai cháu cũng cho thêm một chiếc lông - và chỉ một chiếc. Rất kỳ lạ, nhưng đúng là chiếc lông phượng trong cây đũa của anh trai cháu, chính là anh em của chiếc lông làm nên cây đũa đã để thẹo trên trán anh trai cháu và một cái khác ở chỗ nào đó trên người cháu....
Harry há hốc miệng, trợn tròn mắt. Henry có vẻ bình tĩnh hơn.
-- Chuyện đời kỳ lạ làm sao. Nên nhớ, đũa phép chọn phù thủy. Ta tin là chúng ta có thể trông mong nơi cháu những điều vĩ đại, Potter à... Nói cho cùng, Người - mà - chớ - gọi - tên - ra quả đã làm những điều vĩ đại. Khủng khiếp thật nhưng cũng vĩ đại.
Harry rùng mình. Cậu không chắc là cậu thích cụ Ollivanders lắm. Henry nhanh chóng nắm chặt tay Harry tỏ vẻ an ủi, cậu nhận thấy nét bối rối cùng lo lắng trong mắt anh trai.
-- Nào, giờ đến lượt cháu đấy, cậu út Potter à! Tay nào cháu cầm đũa phép?
-- Giống anh ấy ạ! -- Henry đưa tay phải ra và cụ Ollivander tiếp tục đo giống như Harry.
Nhưng khi cái thước dây đang đo chiều dài cánh tay cậu, cụ Ollivander vốn đang lục tìm thêm vài hộp đũa phép tựa như cảm ứng được cái gì, quay đầu nhìn liếc mắt Henry một cái, nói đúng hơn là liếc đến vết sẹo mảnh mờ nhạt đến nỗi mắt thường phải nhìn kĩ lắm mới thấy trên cổ tay phải của cậu bé, vết sẹo đó ngắn thôi, cũng tựa chừng 5 centimet là cùng, trải ngang qua động mạch chủ ở cổ tay của Henry, dường như do một vật mảnh dài và sắt bén rạch ra. Lấy ánh mắt già đời của cụ mà đánh giá, vết thương này trước kia chắc hẳn phải sâu lắm... mất máu nhiều lắm, nhiều lắm.....
Cũng như cậu anh trai, Henry bị bắt cầm thử cây đũa này đến cây đũa khác nhiều đến nỗi chồng đũa của cậu có lẽ sắp vượt quá chồng của Harry. Henry thật sự lo lắng nếu mình không có một cây đũa phép cho riêng mình.
-- A! Thật là một cậu bé kén chọn! Vậy thì thử cây này vậy, nó là sản phẩm cuối cùng của cụ cố ta trước khi ông qua đời. Làm bằng gỗ hồ đào thượng đẳng và lông đuôi bạch kỳ mã trưởng thành, cứng cáp và linh hoạt. Nó đã nằm ở đây cũng hơn ngàn năm lâu....
Cụ Ollivander lại lấy từ một góc khác ra một chiếc hộp còn phủ một lớp bụi còn dày hơn cả của chiếc hộp của Harry. Henry có một cảm giác rất kỳ lạ khi cậu chạm những ngón tay đầu tiên vào cây đũa. Biết diễn tả sao nhỉ? Như thể, chiếc đũa này đang đợi cậu đến.... Henry cũng cầm cây đũa giơ lên quá đầu và điểm nhẹ vào không trung, một chùm sáng xanh ngọc được bắn ra từ đầu chiếc đũa xen lẫn trong đó là vài đốm xanh lá càng làm cho nó thêm rực rỡ. Cụ Ollivander lại như bị kích động mà khóc nấc lên
-- Ôi, ôi! Thật là tuyệt vời! Một sự kết hợp còn trên cả hoàn hảo! Ta nghĩ chiếc đũa này thật sự đang đợi cháu đến đấy, cậu út Potter! Ôi ngạc nhiên chưa, ta chắc là cháu rất có duyên với những con thú lắm đấy!
Henry thật sự kích động, cậu thật sự có một cây đũa phép hàng - thật - giá - thật cho riêng mình! Harry cười to mà đấm một đấm làm cho Henry hoảng hồn, vội đưa cây đũa phép cho cụ Ollivander gói lại. Tụi nó trả cụ mười bảy đồng Galleons vàng để mua hai cây đũa, và cụ Ollivander cúi chào tiễn ba bác cháu ra tận cửa. Trước khi rời đi, cụ Ollivander còn mịt mờ hỏi thăm vết thương trên cổ tay Henry là có từ bao giờ, bị thứ gì tổn thương, vết thương sâu bao nhiêu centimet. Cụ hỏi như vậy làm Henry sửng số cả nửa ngày cũng không trả lời được. May mắn thay Harry đã giúp cậu trả lời rằng là do hồi nhỏ cậu nghịch ngợm, cầm con dao gọt hoa quả chơi bị cứa chảy máu, vết thương hơi sâu nhưng không có gì đáng ngại. Nhưng cụ Ollivander lại mỉm cười đầy thâm ý mà nhắn lại với riêng Henry một câu.
Xế chiều, mặt trời đã lơ lửng phía chân trời khi hai anh em Harry và lão Hagrid quay trở lại Hẻm Xéo, xuyên qua bức tường, trở lại quán rượu Cái Vạc Lủng, lúc ấy đã vắng hoe. Lão đưa hai đứa lên xe điện sau khi nhét cho hai anh em hai tấm vé xe lửa, dặn dò rằng ngày một tháng chín sẽ tụ trường, bảo tụi nó đừng đến trễ rồi lão biến mất hút trong tầm nhìn của hai anh em.
Henry nhìn dòng người đang lao vùn vụt như tên bắn qua khung cửa sổ của xe điện, cậu đang cố tìm một bóng người khổng lồ nào đó chợp lóe lên trong đám người, hoặc một quán rượi nào đó xập xệ nằm giữa hai cửa hàng mà không ai thèm ngó đến. Nhưng Henry biết, cậu đã bỏ xa nơi đó cũng đến mấy con đường rồi, chợt tầm mắt cậu dời hướng xuống tay phải mình, hay nói chính xác hơn là cổ tay phải, nơi có một vết sẹo mảnh nhỏ đến nổi phải nhìn thật kỹ mới thấy, buồn cười rằng cậu chẳng nhớ nổi khi nào chính mình lại có vết sẹo đó. Thật lạ lùng, khi ông cụ bán đũa phép Ollivander đề cập với cậu về vết sẹo này, vậy mà lúc đó cậu lại hồ đồ nghĩ rằng: " Vết sẹo nào chứ? Là vết sẹo ở vai trái sao?". Khi ông cụ chỉ đến cổ tay phải của cậu, Henry đã sửng sốt mà nghĩ rằng vết sẹo nào đây? Trong thoáng chốc Henry đã nghĩ rằng vết sẹo này không nên xuất hiện nới đúng, nhưng suy nghĩ của cậu lại thản nhiên thừa nhận sự hiện diện của nó, phảng phất như vết sẹo này ngay từ đầu đã ở đó rồi, chỉ do cậu quên mất thôi. Nhưng nếu như là quên mất, vậy tại sao cậu không thể nhớ được vết sẹo này có từ khi nào, bị cái gì rạch phá, vì cái gì bị rạch phá và tại sao cậu không có một chút xíu ấn tượng nào về một cơn đau do vật nhọn cắt đứt phăng mất động mạch chủ của mình cả. Phải biết, đứt mất động mạch chủ, máu sẽ chảy không ngừng, sẽ chảy mãi chải mãi nếu không thể cấp cứu kịp thời sẽ mất mấu mà chết đấy... Nhưng việc trí nhớ có vấn đề là tuyệt đối không thể nào, những đứa trẻ bình thường chắc sẽ lành sẹo nhanh quên đau, nhưng cậu vốn là một kẻ xuyên việt, thậm trí còn là một học bá, lại nói trí nhớ của cậu lại kém đi đâu chứ!
"Cẩn thận bóng tối nhé, cậu út Potter..."
Đấy Là lời nhắn của Ollivander dành cho Henry.
Nhưng ngặt nỗi là cậu chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất á!
Đang khi Henry vò đầu bức tai vì bực tức, bả vai bị đụng đụng một hồi, sau đó giọng của Harry vang lên:
-- Đang suy nghĩ gì vậy?
Henry như là nắm được cọng rơm cứu mạng, không kịp chờ đợi đưa cổ tay phải của mình ra cho Harry xem, nói:
-- Harry, anh kể lại việc em có vết sẹo này đi, nói càng chi tiếc càng tốt, được không?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK