Ma lực lượn lờ theo từng đám mây mù quanh quẩn nơi đây. Đưa tầm mắt ra xa, ta có thể thấy một mảnh xanh um mơn mởn, nguyên sinh nhưng lại mang theo vẻ cổ kính, xa xưa như thuở hồng hoang. Những tán cây cao lêu nghêu đủ để so với năm tầng lầu của một tòa nhà, từng đàn từng đàn sinh vật vốn đã nên tuyệt chủng trên thế giới tại nơi đây lại sinh sôi nảy nở. Ta có thể thấy các sinh vật vốn chỉ trong truyền thuyết hiện tại lại xuất hiện ở nơi đây: rồng, phượng hoàng, nhân sư, kỳ lân, nhân mã, nhân ngư, tinh linh, hay các thần nữ Nymph được sinh ra từ những cổ thụ già và được ban cho bản chất lương thiện tột cùng, thậm chí cả bộ tộc là vua trời đất Griffon cũng tại nơi này sinh tồn. Bọn nó đều có cho chính mình một địa bàn riêng rộng lớn, nhưng kỳ lạ một điều là tất cả chúng nó, thậm chí có thể nói là toàn bộ sinh vật trong khoảng thế giới này, không một sinh vật nào dám bén mảng đến một nơi, chúng nó tôn thờ nơi đó như một cấm địa thiên liêng, được các tinh linh trông coi, được các con rồng canh giữ, được các tiên cá chúc phúc, thậm chí được cả Griffon bảo hộ.
Cấm địa đó là một thung lũng rộng lớn với rừng cây rậm rạp xum xuê và một hồ nước lớn nằm ngay giữa. Nơi đây cũng chính là trung tâm của vùng đất này, nói chính xác hơn, hồ nước kia là hạch tâm của toàn bộ thế giới này. Mà một vách đá rộng lớn của thung lũng lại được làm thành một kệ sách đầy ắp và cao hơn mười mét, những cuốn sách được đặt ở đây tuy tất cả đề cũ kỹ và mục nát nhưng chúng vẫn ương ngạnh trường tồn cùng thời gian như thể có một lực lượng thần bí nào đó đã đánh cắp đi "thời gian" của chúng vậy. Gần nơi đó, có một căn nhà được làm từ những dây leo cứng cáp mọc lên một cách thần kỳ với kiểu dáng mộc mạc thô sơ, một thiếu niên trẻ tuổi đang ngồi vắt vẻo trên ban công, thiếu niên này rất kỳ lạ, mái tóc của hắn rất dài, rất dài, đến nỗi căn nhà gỗ đã cách mặt đất đến hơn bốn, năm mét nhưng tóc hắn thả rũ xuống vẫn chạm đến mặt đất mang một màu tím thẫm đầy vẻ thần bí, đôi mắt hắn híp lại như có điều suy tư, đôi tròng mắt màu đỏ yêu dị khiến ai cũng cảm thấy như bị nhìn thấu, thần sắc thiếu niên rất chăm chú mà nghiên cứu một cuốn sách rất dày có nội dung liên quan đến các trận pháp ma thuật cổ xưa. Thiếu niên an tĩnh đọc sách, thậm chí cả một vùng thung lũng này đều yên tĩnh đến một cách kỳ lạ, như thể không muốn làm phiền thiếu niên này đọc sách, bên cạnh hắn lại nằm phủ phục một con sói tuyết lớn, cái đuôi phe phẩy gió mát, hai cái tai tam giác ngoe ngoẩy, an tĩnh nằm đó. Trong thung lũng chỉ vang lên tiếng lật giở trang giấy mơ hồ, đến một lát sau, khi thiếu niên đã xem xong trang cuối cùng của cuốn sách, hắn mới nhắm mắt, hít sâu một hơi thả lỏng, phẩy tay đưa cuốn sách tự bay về vị trí cũ, trong mắt thiếu niên không khỏi lộ ra vẻ cảm khái. Nếu nhìn kỹ một chút gương mặt của đối phương, ta có thể cảm thấy một trận quen thuộc.
Không sai!
Thiếu niên này chính là Henry Potter, người đã tiến hành nghi lễ giác tỉnh lẫn tiếp nhận chức vị gia chủ nhà Peverell - dòng họ cổ xưa và lâu đời nhất trong giới phù thủy hiện tại. Henry cũng rất bất đắc dĩ khi ở đây, nhưng tâm lý cậu ngoài hưng phấn vẫn là hưng phấn. Vì sao ư, vì cái thư viện khổng lồ này đây! Henry đã ở đây bao lâu cậu cũng không rõ nữa, nhưng cậu chắc chắn rằng mình ở đây hơn cả trăm năm rồi, nhưng kỳ lạ một điều là trăm năm qua diện mạo cậu không hề thay đổi một chút nào, thứ thay đổi chỉ có "nó". Thời gian dài trải qua, mái tóc này của cậu đã từ từ chuyển biến, từ màu sắc còn pha tạp giữa màu tím và nâu đỏ chuyển hẳn sang màu tím thẫm, vả lại nó lại dài đến quá mức. Henry có thể cảm nhận được ma lực lẫn tinh thần lực của mình theo mái tóc dần chuyển sang màu tím và dài thêm ra, dần dần tăng nhanh, nhưng sự tăng trưởng này lại không ảnh hưởng đến thân thể cậu. Henry biết rằng là do một lực lượng thần bí nào đó trong thế giới này tiến hành áp chế, nếu không với sự tăng trưởng ma lực có thể nói là khủng bố này đã đem cơ thể của Henry xé rách.
"Ríu! Ríu!"
"Xì, xì!"
Hai tiếng động kỳ lạ vang lên, hơi hơi liếc mắt, Henry có thể thấy một trái cầu đầy lông đang giang cánh bay đến, ba cái chân cắp một đoạn dây bạc, nhưng đoạn dây bạc này lại đang giãy dụa, hai cái răng nanh luôn táp bừa trong không khí, ý định dọa cho trái cầu lông thả mình ra, nhưng có vẻ chẳng có tác dụng gì cả. Henry thấy thế chỉ cười trừ, Olive từ khi đến nơi này đã dục hỏa trùng sinh trở lại thời kỳ ấu thú, nó cùng Green phải nói là oan gia, đến nơi này xong, một giờ một trận thiện chiến, một ngày một trận ác chiến. Thế nên, chỉ riêng lông chim của Olive thôi thì Henry không biết mình đã nhặt được bao nhiêu chiếc. Đến cả Green cũng bị cho ăn hành đến sợ, hễ thấy Olive mom mem đến là nó sẽ nhanh chóng quấn lấy Henry cầu xin một phút yên lành. Titus thì rất an tĩnh nằm phủ phục bên cạnh Henry lặng lặng bảo hộ.
Thế giới này là một thứ nguyên không gian độc lập được kết nối song song với gia trang Peverell, thời gian ở đây chênh lệch rất lớn với bên ngoài, ngoại giới một phút ở đây đã qua một năm, sau khi cậu hoàn thành nghi thức thức tỉnh cũng bị kéo đến không gian này, gặp được một vài tinh linh trông coi nơi này và cũng học được không ít từ họ. Đừng tưởng rằng cả trăm năm cậu ở đây chỉ có đọc sách, chí ít, cậu có thể vận dụng mọi thứ trong sách một cách thuần thục. Hơn nữa, cậu còn tìm được vài thứ hữu dụng. Thuốc Bã Sói nguyên bản, khi thấy được phối phương dược tề này, Henry nhớ đến một người, nếu không lầm thì không lâu nữa cậu sẽ gặp được người đó....
Nhưng muốn rời khỏi đây, cậu vẫn phải đọc cho xong hết cái thư viện khổng lồ này đã, chí ít vận còn hơn mười cuốn cuối cùng.... Thế là lại thêm vài tháng, Henry vẫn vùi đầu đọc sách, Titus vẫn lười biếng nằm bên cạnh, Olive và Green vẫn đánh nhau tưng từng như mọi khi, nhưng khung cảnh này lại thêm một người.
-- Vậy là ngài đã đọc hết mọi thứ ở đây rồi!
Đó là một nữ tinh linh, dáng người có lồi có lõm, khuôn mặt xinh đẹp, khoác lên một chiếc váy lá xanh mơn mởn hợp với mái tóc vàng óng làm nổi bật lên vẻ đẹp thôn dã. Đôi tai dài rung rung, khuôn mặt đẹp nở nụ cười mê người, ngồi phía sau Henry, bàn tay nhỏ đẹp mơn trớn thác tóc dài của cậu. Henry cũng cười một tiếng qua loa, vẫn tiếp tục đọc cho xong cuốn cuối cùng trong dãy thư viện này. Nữ tinh linh này tên Layla, là một trong ba tinh linh đang trông coi nơi này, Layla vừa là một nữ chiến binh uy mãnh lại vừa là một vị độc dược sư tài năng, nhiều lắm kiến thức về dược vật đều là Henry học được từ cô ấy. Còn có hai cái nam tinh linh là Ren và Glosbe, Ren và Layla vốn là một cặp, còn Glosbe là một lão tinh linh già và là một nhà giả kim tài hoa, tuy tính tình có chút cổ quái nhưng lão cũng đã dạy Henry không ít việc.
Henry thầm cười, nhưng cũng không đáp lời Layla, cậu tiếp tục đọc sách. Layla cũng không để ý đến cậu, cũng không làm phiền cậu đọc sách, lấy ra một chiếc lược gỗ, nhẹ nhàng chải lên suối tóc Henry. Titus hơi hé mắt nhìn Layla một thoáng, xong, nó lại không để ý đến nữa. Chuyện kỳ lạ xảy ra, Layla chỉ chải một lược xuống, mái tóc tím thẫm của Henry bỗng sáng lên, lược thứ hai xuống, có thể thấy rõ ràng rằng mái tóc dài của Henry ngắn đi một đoạn nhỏ, Layla tiếp tục chải tóc, cũng phải mất một khoảng thời gian Layla mới làm cho mái tóc dài hết bốn, năm mét của Henry ngắn lại đến ngang eo. Lúc này Henry cũng đã đọc xong trang cuối cùng, gấp lại cuốn sách về ký hiệu Ma Thuật -- Cổ Ngữ Rune, cậu lại cảm thấy có cái gì đó là lạ, lắc lắc đầu, cảm giác không quen lại xông đến, hình như đầu cậu nhẹ hơn thì phải....
-- Là ngươi làm sao, Layla? - Henry nhìn thấy mái tóc dài của mình đã được làm ngắn lại đến ngang eo, không nhịn được vui mừng.
Mái tóc dài này rất vướng víu, Henry tuy rất muốn cắt bỏ bớt đi nhưng cậu biết, suối tóc này là nguồn lưu trữ ma lực của cậu, không thể cắt, không thể cắt được! Bây giờ Layla lại có thể làm ngắn lại suối tóc này cũng giải quyết được cái tâm bệnh trong lòng cậu, tuy nhiên, tóc dài đến eo có chút vướng víu, nhưng cũng đỡ hơn lúc trước nhiều. Layla xinh đẹp cười, lại thấy thêm một dây buộc tóc màu đỏ, bắt đầu buộc lên tóc cho Henry, cũng mở miệng giải thích:
-- Ông Glosbe đã làm hai thứ này rất lâu rồi, chiếc lược này có thể áp chế lưu lượng ma lực của ngài, còn dây buộc tóc này có thể đổi đi màu tóc của ngài theo ý muốn. Đến cuối cùng, ngài cũng sắp rời khỏi đây rồi...
Nói xong, Layla buông tay, dây buộc tóc được thắt thành một chiếc nơ bướm, hai viên hạt châu đính ở hai đầu dây buộc nhấp nháy sáng lên, ngay sau đó mái tóc tím dần chuyển sang màu nâu hung đỏ vốn có của Henry, Henry rất thích thú đùa nghịch dây buộc tóc này mấy lượt đổi màu tóc của chính mình, chơi đến rất vui vẻ. Layla nhịn không được phì cười, dù cho trải qua bao nhiêu năm, tâm hồn ngài ấy chỉ là một đứa trẻ thôi, nghĩ đến đây Layla lại nén không được thở dài. Hơn một trăm năm qua, ngài ấy là do cô coi sóc, cũng do cô dạy bảo, nghĩ đến cuộc sống vắng lặng mấy ngàn năm qua của cô, Layla lại cảm thấy không nỡ để ngài ấy rời đi. Ngài đến đây cũng mang đến sức sống cho vùng đất này, hiện tại lại muốn rời đi, Layla không biết rằng mình sẽ nhớ đứa bé mà cô xem như em trai này đến mức nào nữa.
-- Sao vậy, Layla? - Henry nhận ra tâm trạng xa sút của Layla, nhỏ tiếng hỏi
Cô nàng tinh linh lắc lắc đầu, mỉm cười, thông báo:
-- Ngài đã ở đây một trăm năm, ngài đã hoàn thành yêu cầu nghiên cứu hết thư viện sách cổ của ông Glosbe, ngài cũng đã khôi phục hoàn toàn ma lực của chính mình và quan trọng hơn là ngài đã dung hợp hoàn hảo các mảnh nhỏ linh hồn đã thất lạc. Ngài không còn lý do để ở nơi này thêm nữa. Đến lúc ngài phải rời đi rồi, hơn nữa, thế giới bên ngoài còn có người đang đợi ngài....
Henry không nói, tiếp tục nghe Layla căn dặn. Xong, cậu gọi lại Olive và Green, ngồi trên lưng Titus đi theo Layla đến bên hồ nước giữa thung lũng. Và thật bất ngờ thay, bên cạnh hồ nước đã tụ tập không ít sinh vật, hai nam tinh linh, một tinh linh trẻ tuổi với mái tóc đỏ rực như lửa, đôi tai dài run run, và với huyết thống tinh linh vương cao quý, tinh linh trẻ tuổi này sở hữu cho mình vẻ điển trai riêng biệt, đó là Ren, chồng của Layla và cũng là một chiến binh thiện chiến nhất và là một nhà đấu tay đôi cừ khôi nhất mà Henry từng gặp. Kế bên đó là một lão tinh linh già nua với mái đầu đã bạc trắng nhưng diện mạo lại trẻ trung bất bình thường, lão tinh linh nhướng đôi mày luôn cau có, trong mắt có vẻ cô đơn không ai dễ phát giác, ông ấy là Glosbe, vị tinh linh nhiều tuổi nhất trong không gian này và cũng là giáo sư của Henry trong lĩnh vực giả kim thuật, tuy tính tình có chút không dễ chiều nhưng Henry biết chắc rằng vị tinh linh già này rất quan tâm đến mình. Còn có vài ba sinh vật huyền bí cũng xuất hiện ở đây, họ đều là các thủ lãnh của các bộ tộc, nghe tin đến đây tiễn đưa đấng cao quý của chúng rời khỏi vùng đất này.
-- Không cần buồn bã, ta còn sẽ quay lại, đến lúc đó, ta muốn đưa mọi người ra thế giới bên ngoài...
Đó là câu hứa hẹn và cũng là lời khẳng định cuối cùng mà Henry lưu lại cho tất cả, bọn chúng vô điều kiện tin tưởng vào điều đấy, đấng cao quý của bọn họ sẽ không lừa dối bọn họ. Họ chỉ cần tin tưởng là được rồi. Henry nhẹ bước trên mặt hồ, khuôn mặt tươi cười vẫy tay chào, mái tóc hung đỏ lấp lánh dưới trời nắng, dần hóa thành ánh sáng, tan biến vào mặt hồ mênh mông, Titus nối bước theo cùng với Olive nữa tỉnh nữa mê nằm cuộn tròn trên lưng chú sói, và cuộn lông này không quên cắp con rắn khổ sở Green dưới móng của mình. Đến khi mọi thứ tan biến, vùng đấy này cũng trở về sự yên lặng vốn có của nó, sức sống của nó đã rời đi, đứa bé yêu quý của vùng đất này đã rời đi, rời khỏi vòng tay bảo hộ của những người bảo vệ, xông xáo đến thế giới ngoài kia và vác lên vai mình một sứ mệnh không thể chối bỏ....
***********************
Remas sau khi tạm biệt Harry, ông đã nhanh chóng về lại văn phòng của mình. Remas đi đi lại lại trong văn phòng, tuy đã biết chuyện này từ rất lâu rồi nhưng mỗi khi nhớ lại việc đó, lòng ông không khỏi dâng lên vẻ phức tạp. Lily Evan, là một đàn em xinh đẹp, trẻ trung và tài giỏi. Ông cũng đã từng học tại Hogwarts, hơn nữa lại lớn hơn Lily hai năm và cũng biết đến kết cục bi thảm của cô ấy và chồng cô ấy, James Potter - người mà ông cần để mắt đến, và cũng biết đến hai đứa bé sống sót. Nhưng ông không thể ngờ rằng cô đàn em đáng yêu đấy lại là bà con họ hàng xa của mình, hai đứa bé bất hạnh kia lại có quan hệ huyết thống với mình. Remas cũng đã từng đến ngôi nhà số 4 đường Privet Drive sau khi biết được tin tức này và cũng nhận ra thái độ không mấy tốt đẹp của dì dượng hai đứa bé, ông thật rất muốn đón hai đứa bé về sống cùng nhưng, vẫn chưa đến lúc, vẫn chưa đến thời điểm đó. Ông chỉ có thể đợi, đợi đến khi thời cơ đến.
-- Lần đầu gặp - mặt - đúng - nghĩa, thưa ngài Antioch đáng kính của tôi!
Hiện tại, Remas đã xuất hiện tại đại sảnh tòa lâu đài của gia tộc Peverell, tay ông cầm một chiếc gương nhỏ và nếu để ý kỹ, ta có thể thấy nó như bản thu nhỏ của chiếc gương khổng lồ được đặt trong tầng hầm của tòa lâu đài nhà Arhlich vậy. Đây cũng là một chìa khóa có thể mở ra cái khóa cảng để đến gia trang này, tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là, chìa khóa đầu tiên của nó phải được kích hoạt, ngoài ra, chiếc gương này còn có công dụng như một bộ truyền tin, nhờ nó mà ông có thể liên lạc với vị tiền chủ nhân của vùng đất này.
Giờ đây, trước mắt ông là bóng dáng của một hồn ma người đàn ông trung niên và một con tổng quản gia tinh. Antioch nhìn người trẻ tuổi trước mặt mình, nhịn không được cười lên một tiếng, đáp lời:
-- Ôi, Remas đáng yêu của ta! Suốt một nghìn năm rồi, ngươi là người đầu tiên của nhà Arhlich có thể đặt chân đến đây đấy! Chắc hẳn ngươi là đến đón Ignos rồi, đáng tiếc rằng em ấy vẫn chưa trở lại, chỉ phiền ngươi lại chờ thêm một đoạn thời gian. Eln, chuẩn bị trà bánh cho vị công tước trẻ này nào, chúng ta phải cảm ơn một phen người trẻ tuổi này thật tốt!
Tổng quản gia tinh Eln gật đầu. Remas cũng theo mệnh mà nán lại dùng trà. Nhưng cả hai lại không nhàn nhã được bao lâu, một trận rung chuyển diễn ra, cả vùng đất tựa như đang rùn mình. Antioch nhận ra chấn động này, nhịn không được một trận cười dài, lướt nhanh đi ra khỏi phòng khách, phía sau, Remas cũng đã nhanh chân theo sát. Khi ông đến đại sảnh, chỉ thấy nơi này đã biến thành một vùng biển ánh sáng. Con ma Antioch vẫn đang lượn quanh đại sảnh với tiếng cười kéo dài không muốn dứt.
-- Ignos, em trai ta, cuối cùng cũng trở lại! Cuối cùng cũng trở lại! Tương lai của Peverell đang mở ra!
Remas không thể nào nhìn trực diện vào đoàn ánh sáng này, nhưng ông vẫn mơ hồ thấy được một bóng người dần hiện ra. Khuôn mặt thanh tú hơi mỉm cười, tóc dài bay múa, một cổ khí tức thanh lương nhanh chóng tràn ngập cả đại sảnh khiến tinh thần người sảng khoái.
Sau cơn choáng váng nhẹ quen thuộc, Henry mở mắt, sắc đỏ trong ánh mắt nhanh chóng rút đi để cậu khôi phục lại đôi mắt nâu đẹp mà cậu đã kế thừa từ ba James. Titus và cả Olive và Green đều đã xuất hiện sau lưng cậu. Henry hơi ngước nhìn xung quanh, cảnh vật này vừa lạ lẫm mà lại vừa quen thuộc hiện trong tầm mắt, nhìn bóng ma đang có biểu lộ đầy chờ mong nhìn mình chăm chú, Henry không khỏi cười trừ, nhường quyền điều khiển cơ thể cho Ignos đang sốt ruột chờ đợi, Henry dần chìm vào giấc ngủ, cậu bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật đã mà thôi....
Antioch đầy chờ mong mà nhìn đứa em trai mà ông đã đợi bao nhiêu năm, khi ánh mắt nó chạm tới ông, con ma đã rùn mình một cách sung sướng, nhưng ông lại thấy nó nhắm mắt lại, để rồi mở ra lần nữa, cảm xúc quen thuộc lại ùa lên trong ông.
-- Lâu rồi không gặp, Antous! -- Henry, hay nói đúng hơn là Ignos nhàn nhạt cười nói.
Con ma Antioch, dường như cảm thấy mình như nổ tung vì sung sướng. Ignos lại liếc nhìn Remas đang đứng phía sau, cũng cười nói:
-- Remas von Arhlich đúng chứ, Allen chắc hẳn là tổ tiên trực hệ của ngươi đi.
Remas cuối người làm một lễ chào theo phong cách quý tộc, đáp:
-- Đúng vậy, thưa ngài!
Ignos lắc lắc đầu, thở dài:
-- Cứ gọi ta là Ignos là được! Hơn nữa ta chắc rằng Henry cũng không ngại nếu ngươi đối xử nó như anh trai nó.
Xong, Ignos lại gọi tổng quản gia tinh Eln:
-- Cả Eln nữa, rất lâu rồi không ăn được thức ăn ngươi nấu đấy! Henry vẫn chưa rời khỏi đây được đâu, ít nhất, nó phải tiêu hóa một bộ phận ma lực của mình đã.....
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK