• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, đúng bốn giờ sáng, Harry đã bật người dậy, thuần thục thay quần áo, rồi tự giác xuống lầu, cậu đã nhận ra Henry đã không còn trong phòng ngủ nữa, và Harry đã biết là kỳ nghỉ của cậu đã chấm dứt. Đến phòng sinh hoạt chung, Harry thấy Henry cũng đã thay xong quần áo, ngồi chờ cậu trên một cái ghế và đang đùa nghịch cái gì đó trong lòng bàn tay. Harry nhận ra đó là cái kèn mà Elizabeth đã đưa hôm qua.

-- Chào anh Harry, anh dậy đúng giờ nhỉ...

Harry cười trừ, cũng đến ngồi xuống một cái ghế gần đó, hỏi han:

-- Sao em cũng dậy? Vả lại, từ hôm qua anh không thấy Titus đâu cả...

Henry thổi vài nốt nhạc, ra vẻ thích thú lắm với chiếc kèn, lơ đãng trả lời:

-- Titus ở đâu đó trong lâu đài thôi, nếu anh nhớ nó đến vậy thì em gọi nó nhé?

Harry vội vàng lắc đầu lia lịa. Đùa, có cho thêm mười lá gan cậu cũng không muốn.

-- Bắt đầu từ hôm nay, thời gian tập luyện của anh sẽ thay đổi, không cần dậy vào giờ này đâu, khoảng năm giờ là được, giờ huấn luyện chính thức của tụi mình là vào buổi chiều, khi mà không có lớp học và cố định vào chiều thứ sáu hàng tuần. Còn hôm nay, để em chạy cùng anh vậy....

Harry cười hắc hắc khi nghe cậu em trai tinh quái của mình nói vậy. Suốt ba tuần qua cậu đã rất chăm chỉ tập luyện đấy nhé.... Những buổi tập Quiddich vẫn chưa bắt đầu, sân Quiddich vắng tanh chỉ có hai bóng người điên cuồng chạy. Đến khi xong buổi tập chạy, Harry hai chân muốn chuộc rút đến nơi, phải nhờ Henry đỡ về tháp Gryffindor nghĩ một hồi mới lê lếch đôi chân đã mỏi nhừ của mình vào đại sảnh dùng điểm tâm, cậu thật sự khóc không ra nước mắt. Ai nói cậu em trai này của Harry độc ác hả, phải nói là siêu cấp độc ác a! Bị hố, bị hố thảm! Harry thật sự hối hận khi thách đấu với tên "ác ma" này.

Khi hai anh em Harry bước vào Đại Sảnh đường để ăn điểm tâm, thì người đầu tiên mà tụi nó thấy là Draco Malfoy. Có vẻ như Malfoy đang mua vui cho một nhóm học sinh nhà Slytherin bằng một câu chuyện chọc cười. Lúc tụi Harry đi ngang qua, Malfoy đang nhại một vẻ mặt đau đớn đến bất tỉnh khá khôi hài, thế là quanh nó nổ ra một tràng cười.

Hermione xuất hiện ngay sau lưng hai anh em Harry, nói:

-- Kệ xác nó. Cứ mặc kệ nó đi, nó chẳng đáng để mình bận tâm đâu... Mà sáng nay hai bồ ở đâu vậy?

-- Tụi mình ở sân Quidditch....

Nhưng không đợi Harry nói hết câu, một tiếng rít lên the thé:

-- Ê, Potter! Potter ơi, viên giám ngục Azkaban đang tới kìa! Potter, Hùuuuu

Đó là con nhỏ Pancy Parkinson, một con bé nhà Slytherin, mặt tẹt da nhăn như mặt chó Pug hét lên. Henry thật sự bực dọc, ấn Harry ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh George ở bàn ăn của nhà Gryffindor. George phát cho tụi nó mấy tờ giấy:

-- Thời khóa biểu của học sinh năm thứ ba đây. Ủa, có chuyện gì vậy mấy đứa? sao mặt đứa nào cũng hình sự cả vậy?

Ron ngồi xuống ghế bên kia George, trừng mắt nhìn qua phía bàn ăn nhà Slytherin, nói:

-- Thằng Malfoy.

George ngước nhìn qua, vừa đúng lúc thấy Malfoy lại đang một lần nữa giả bộ xỉu một cách đầy sợ hãi. George bình thản nói:

-- Thằng nhãi ranh. Nó cũng đâu có oai phong lẫm liệt gì cho lắm khi viên giám ngục Azkaban kiểm tra đoàn tàu tối hôm qua đâu. Nó cũng chạy tọt qua toa của tụi mình, phải không Fred?

Fred khinh bỉ liếc mắt nhìn sang Malfoy:

-- Đồ sém tè trong quần.

George nói:

-- Ngay như anh đây cũng không khoái cho lắm. Họ đúng là kinh tởm thiệt, mấy viên giám ngục Azkaban ấy...

Fred nói:

-- Mấy viên giám ngục Azkaban hút hết niềm vui khỏi cái nhà ngục đó. Ở trong đó, hầu như tất cả các tù nhân ngục Azkaban đều phát điên lên hết.

George đổi đề tài:

-- Ừ, để coi thằng Malfoy sẽ vui như thế nào sau trận Quidditch đầu tiên. Nhớ không? Trận Quidditch đầu mùa là trận giữa đội nhà Gryffindor và nhà Slytherin.

Lần duy nhứt mà Harry và Malfoy đối đầu nhau trong một trận Quidditch cũng là lần Malfoy đã bị thua te tua xiểng liểng. Nhớ lại trận đó, Harry thấy phấn khởi lên chút đỉnh, bèn tự lấy cho mình mấy khúc xúc xích và cà chua chiên.

Hermione còn mải nghiên cứu cái thời khóa biểu mới của mình. Cô bé mừng rỡ kêu lên:

-- Ôi, hay quá! Tụi mình bắt đầu học mấy môn mới ngay hôm nay.

Ron ngó qua vai Hermione đọc ké, mặt mày nghiêm trang hẳn ra. Nó nói:

-- Hermione ơi, người ta làm rối beng cái thời khóa biểu của bồ rồi. Coi nè, họ xếp cho bồ tới mười môn học một ngày. Làm gì có đủ thời giờ.

--Mình sẽ xoay sở. Mình đã dàn xếp xong với giáo sư McGonagall rồi.

Ron vẫn cười, nói:

-- Nhưng mà coi nè, bồ thấy thời khóa biểu sáng nay không? Chín giờ môn Tiên tri. Và ngay phía dưới, chín giờ, Muggle-học. Và...

Ron chồm tới, ghé sát cái thời khóa biểu hơn, vẻ không thể nào tin được:

-- Coi nè, ngay dưới dòng đó: môn Số học, cũng chín giờ. Ý mình nói là mình biết bồ giỏi, Hermione à, nhưng không ai có thể giỏi đến như vậy. Làm sao cùng một lúc mà bồ có thể học ở ba lớp chứ?

Hermione nói cộc lốc:

-- Đừng có ngu. Dĩ nhiên mình sẽ không ngồi học ở trong cả ba lớp cùng một lúc rồi.

-- Hermione, bồ cũng học môn số học à, cần mình xí chổ trước không? - Henry cũng ngó qua thời khóa biểu của cô bé, cười nói

-- Ôi, vậy thì tốt quá Henry! -- Hermione vui vẻ nói

-- Ủa, Henry không học chung với tụi mình môn tiên tri sao? - Ron hỏi

-- Không, nói thật mình không thích tiên tri cho lắm, quá không chắc chắc. - Henry lắc đầu

Vừa lúc đó, lão Hagrid bước vào Đại Sảnh đường. Lão mặc cái áo khoác dài bằng lông chuột chũi, và lão cứ lơ đễnh vung vẫy xác một con chồn hôi trong bàn tay to kếch xù của mình. Trên đường đi tới bàn giáo viên, lão dừng bước nói với bọn trẻ:

-- Ổn cả chứ hả? Các cháu là những học trò trong lớp học đầu tiên mà bác được dạy đó nghe! Lớp bắt đầu ngay sau bữa ăn trưa! Bác phải thức dậy từ lúc năm giờ sáng để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng... Hy vọng đâu đã vô đó rồi... bác đây, một thầy giáo... thiệt tình...

Lão ngoác miệng cười toe toét với bọn trẻ và đi tiếp tới bàn ăn dành cho giáo viên, vẫn vung vẩy xác con chồn hôi. Với một chút lo âu trong giọng nói, Ron thắc mắc:

-- Không biết bác ấy chuẩn bị sẵn sàng cái gì là cái gì nhỉ?

Sảnh Đường bắt đầu vắng bớt khi mọi người lục tục đến lớp học đầu tiên của mình. Ron xem thời khóa biểu của nó:

-- Tụi mình phải đi thôi, để coi, lớp Tiên tri ở tầng trên cùng của Tháp Bắc. Tụi mình sẽ mất mười phút mới đến được nơi đó...

-- Lớp số học của mình ở tháp phía nam, vậy tách ra ở đây nhé!

Bốn đứa chào tạm biệt Fred và George, rồi đi trở ra, băng qua Sảnh đường. Khi tụi nó đi ngang bàn ăn của nhà Slytherin, Malfoy lại biểu diễn trò nhái một cơn xỉu nữa. Tiếng cười rú lên đuổi theo Harry vào tận tiền sảnh. Sau đó Henry tách bọn đến tháp phía nam để đến lớp Số học, giáo viên dạy môn này là giáo sư Septima Vector, một người phụ nữ lạc hậu đam mê với những con số. Và không để Henry chờ lâu, cậu đã thấy Hermione hì hục chạy đến. Lớp số học theo Henry nghĩ cũng không nhàm chán hơn lớp tiên tri là bao nhiêu, nhưng có vẻ cô bạn Hermione trông háo hức lắm. Sau lớp số học là lớp Biến của giáo sư McGonagall, cả hai đến hơi trễ một tí vì phải xử lý tên yêu tinh ranh mãnh Peeves vì nó suýt chút nữa ném một cái bánh sình vào tụi nó khi cả hai đi ngang qua một mảnh hồ nước. Nhưng vừa bước vào lớp, Henry nhận ra có cái gì đó kỳ lạ đang diễn ra. Trong lớp, tất cả học sinh đều im phăng phắc và đứa nào đứa nấy cứ liếc mắt nhìn cậu anh trai của Henry. Này, này, không phải chứ....

-- Henry, Henry! Ở đây! -- Ron đã thấy Henry, vội vàng vẫy vẫy tay ra dấu, Hermione không biết đã ngồi vào chỗ từ lúc nào, Henry đi đến, ngồi bên cạnh cậu anh trai, và rùn mình vài cái khi cảm thấy có quá nhiều ánh mắt vụng trộm liếc nhìn hai anh em tụi nó. Bấy giờ Henry mới hiểu nổi khổ tâm của cậu anh trai, bảo sao anh ấy luôn cuối gằm mặt xuống bàn mãi và không thèm chào lại cậu một tiếng chứ.

Harry hầu như không nghe giáo sư McGonagall giảng được điều gì về Animagus - những phù thủy có khả năng biến thành thú vật theo ý muốn. Cậu thậm chí cũng không để ý đến cậu em trai Henry của mình vào lớp từ khi nào, cũng không thèm nhìn khi giáo sư McGonagall tự biến mình thành một con mèo mướp còn dấu mắt kiếng quanh đôi mắt ngay trước mặt bọn trẻ.

Khi bà trở lại nguyên hình sau một tiếng nổ ngắn gọn "bụp" nho nhỏ, bà lạ lùng nhìn quanh lũ học trò:

-- Thực tình thì hôm nay tất cả các con bị làm sao vậy? Không hẳn có vấn đề, nhưng đây là lần đầu tiên mà lớp học không vỗ tay trước sự biến hình của cô.

Đầu của mọi người lại hướng về Harry, nhưng không ai nói gì. Thế rồi, Hermione giơ tay:

-- Thưa cô, tụi con vừa mới học lớp Tiên tri đầu tiên của tụi con, và tụi con đã học bài bói lá trà, và...

Giáo sư McGonagall bỗng nghiêm trang lại:

-- A, ra vậy. Không cần phải nói thêm nữa, Hermione à. Các trò nói cho tôi nghe xem, ai trong số các trò sẽ chết trong năm nay?

Mọi người tròn mắt nhìn sững giáo sư McGonagall.

Cuối cùng Harry nói:

-- Thưa cô, con ạ.

Giáo sư McGonagall nhìn chằm chằm Harry bằng đôi mắt nhỏ sáng long lanh:

-- Thì ra vậy. Vậy con cũng nên hiểu, Harry à, từ khi giáo sư Trelawney đến trường này, mỗi năm cô ấy đều tiên đoán cái chết của một học sinh. Mà chưa ai trong số đó chết cả. Nhìn thấy điềm báo tử thần là cái cách mà giáo sư Trelawney khoái dùng nhứt để chào mừng một lớp học sinh mới. Cô không bao giờ muốn nói xấu đồng nghiệp, nhưng...

Giáo sư McGonagall chợt ngừng nói, mũi của cô trắng nhợt đi. Cô nói tiếp, bình tĩnh hơn:

-- Tiên tri là một trong những ngành pháp thuật kém chính xác nhứt. Cô không giấu con rằng cô có rất ít kiên nhẫn với bộ môn đó. Những nhà tiên tri thực sự rất hiếm và giáo sư Trelawney...

Giáo sư McGonagall ngừng một lần nữa, rồi lại nói tiếp với giọng hai năm rõ mười:

-- Cô thấy sức khỏe của con rất tốt, Harry à, cho nên con sẽ bỏ qua cho cô nếu cô không tha cho con phần bài tập hôm nay. Cô cam đoan là nếu con chết thì con mới không cần nộp bài cho cô. Và cô tin rằng cậu em trai của con sẽ giúp con làm điều đó thôi.

Hermione bật cười. Harry cảm thấy khá hơn, lại hướng ánh mắt sang Henry đang ngồi kế bên ra chiều hối lỗi lắm, Henry lắc lắc đầu, không nói gì. Cũng khó mà cảm thấy sợ hãi một dúm lá trà khi mà người ta không còn ở trong bối cảnh lớp học của giáo sư Trelawney: âm u ánh đèn đỏ sậm và tỏa ra một thứ mùi khiến người ta mụ mẫm đi.

Tuy nhiên không phải ai cũng tin theo giáo sư McGonagall. Trông Ron vẫn lo âu dữ lắm.

Khi hết giờ lớp học Biến, bọn trẻ nhập vào đám đông đang rần rần kéo tới Đại Sảnh đường để ăn trưa. Hermione đẩy một cái dĩa thịt hầm về phía Ron:

-- Vui lên đi chứ, Ron. Bồ đã nghe giáo sư McGonagall nói rồi đó.

Ron múc mấy muỗng thịt hầm cho vô dĩa của nó, cầm nĩa lên, nhưng không ăn nổi. Nó nói bằng một giọng nhỏ và nghiêm túc:

-- Harry, hai bồ chưa từng nhìn thấy một con chó đen to lớn ở bất cứ đâu, phải không?

Harry ấp úng, lén nhìn Henry đang ăn trưa bên cạnh, nói nhỏ:

-- Thật ra là có... còn nhớ hôm tụi mình gặp nhau ở Hẻm Xéo không. Khi đi xe về nhà chú Remas, trên đường Piccadlly Circus, mình đã thoáng thấy qua một con chó đen lớn trong bụi cây ven đường....

Ron buông nĩa khiến chiếc nĩa rơi xuống, kêu leng keng.

Hermione vẫn bình tĩnh:

-- Có lẽ là một con chó hoang.

-- Em đồng ý với Hermione đấy Harry! - Henry ôn tồn nói

Ron nhìn Hermione và Henry như thể hai người này đã mất trí rồi.

*****

Sau bữa ăn trưa, Harry mừng là được ra khỏi tòa lâu đài. Cơn mưa đêm qua đã tạnh; bầu trời quang đãng, và cỏ thì xanh mềm, ướt mượt dưới chân khi bọn trẻ băng qua sân để đến buổi học đầu tiên của lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.

Ron và Hermione không thèm nói chuyện với nhau nữa vì một cuộc cãi nhau về hung tin. Harry và Henry im lặng đi bên cạnh hai bạn khi cả bọn cùng đi xuống dốc cỏ để đến căn chòi của lão Hagrid nằm bên bìa khu Rừng Cấm. Đến khi nhìn thấy ba cái lưng quá ư quen thuộc ở đằng trước tụi nó, Harry mới nhận ra rằng tụi nó sẽ phải học môn này chung với bọn học sinh bên nhà Slytherin. Malfoy đang hào hứng nói chuyện với Crabbe và Goyle, làm cho hai đứa đó cười như nắc nẻ. Harry đoan chắc là mình biết tụi kia đang nói về chuyện gì.

Lão Hagrid đứng ngay trước căn chòi để chào đón học sinh đến lớp của mình, sừng sững trong tấm áo khoác bằng da chuột chũi, con chó săn Fang đứng sát gót chủ, có vẻ bồn chồn như thể không chờ được nữa phút bắt đầu. Nhưng khi nó thấy bóng dáng Henry thì đã bốn chân vọt tới trước, bổ nhào lên người Henry.

-- Fang! Lại đây nào, con chó hư hỏng này! Chào mấy đứa!

Lão Hagrid gọi:

-- Lại đây, nào, tiến lại gần đây!

Học trò tiến đến gần bên lão.

-- Bữa nay, tôi đãi các trò một bữa ra hồn! Các trò sắp học một bài học vĩ đại! Mọi người có mặt đông đủ chưa? Được rồi, đi theo tôi.

Trong một thoáng khó chịu, Harry nghĩ không chừng lão Hagrid đang dắt cả bọn vô rừng. Lão Hagrid dẫn chúng đi vòng qua rặng cây, và năm phút sau thì mọi người nhận thấy mình đang đứng bên ngoài một nơi có vẻ như một bãi chăn ngựa nho nhỏ. Nhưng mà bên trong bãi chăn không thấy có con gì hết.

Lão Hagrid gọi:

-- Mọi người hãy lại đây tập trung quanh hàng rào! Như vậy đó - Sao cho chắc chắn nhìn thấy rõ nha. Bây giờ, việc đầu tiên tất cả các trò cần làm là mở sách ra...

-- Bằng cách nào?

Giọng Malfoy vang lên nhừa nhựa, lạnh lùng. Lão Hagrid hỏi lại:

-- Hả?

Malfoy lặp lại:

-- Làm sao mà mở sách ra được chứ?

Malfoy rút cuốn Quái Thư Về Quái Vật của nó ra. Cuốn sách đã bị tró gô bằng một sợi dây thừng dài. Mấy đứa học trò khác cũng lôi sách của mình ra, vài đứa cũng giống như Harry đã dùng dây nịt mà khớp mõm cuốn sách lại. Mấy đứa khác tống cuốn sách vô trong những cái bao chật, hay kẹp chặt chúng lại bằng mấy cái kẹp giấy tổ chảng.

Lão Hagrid trông có vẻ tiu nghỉu:

-- Không ai có thể mở được sách ra sao?

Trong khi hầu hết cả lớp đều lắc đầu, Henry đột nhiên huých Harry một cái. Harry đương nhiên hiểu ý, thế nên giữa những học sinh đang lắc đầu, cánh tay giơ quá đầu của Harry trông rất bắt mắt. Lão Hagrid vui mừng quá đỗi:

-- Harry, nói thử xem nào!

Harry ú ớ, cậu vội vàng tháo cái nịt ra khỏi cuốn sách của mình, nhanh chóng vuốt dọc gáy sách, nói:

-- Chúng, chúng, ta phải vuốt dọc gáy sách như thế này....

Harry vừa nói xong, cuốn sách trên tay Harry rùng mình một cái, rồi mở ra và nằm yên lặng trong tay cậu. Lão Hagrid vỗ tay:

-- Giỏi lắm Harry, 5 điểm cho Gryffindor!

Lão Hagrid vừa dứt lời, đám học sinh nhà Gryffindor vỗ tay ào ào.

Nhưng Malfoy lại chế nhạo:

-- Ôi, lũ chúng mình mới ngu ngốc làm sao! Lẽ ra chúng mình phải vuốt ve chúng! Sao mà chúng mình không đoán ra được nhỉ?

Lão Hagrid cũng không thèm để ý đến thằng đó, lão hồ hởi nói:

-- Vậy là các trò đã có sách và... và bây giờ thì các trò cần Sinh vật Huyền bí. Phải. Vậy để tôi đi dắt chúng lại. Chờ một chút...

Lão sải bước xa khỏi bọn trẻ, đi về phía khu rừng và biến mất.

Malfoy nói to:

-- Chúa ơi, nơi này điêu tàn hết chỗ nói. Lão đần đó bày đặt dạy học, tao mà nói cho ba tao biết, ổng thế nào cũng điên tiết lên...

Harry gầm gè nói:

-- Im đi, Malfoy.

-- Cẩn thận đó, Harry, đằng sau mày có một viên giám ngục Azkaban kìa...

-- Ối...

Cô bạn Lavender rú lên, chỉ về phía bên kia của bãi chăn thả.

Một tá sinh vật quái dị nhứt mà Harry từng nhìn thấy đang chạy lon ton về phía bọn học trò. Những sinh vật này có thân, đuôi và chân của ngựa, nhưng chân trước, cánh và đầu là của một con gì giống như con đại bàng khổng lồ, với cái mỏ to màu thép, hết sức hung tợn, và đôi mắt màu cam rực. Móng vuốt của chân trước dài cả một tấc rưỡi, có vẻ như bấu chết người như chơi. Mỗi con quái thú ấy đều đeo vòng cổ bằng da dày, nối với một sợi xích dài, và đầu tất cả những sợi xích đó đều nằm trong bàn tay to tướng của lão Hagrid. Lão đang lơn tơn chạy theo sau đám quái thú vào bãi chăn thả. May mà Henry kịp thời phóng thích ma lực để làm dịu đi cơn kích động của lũ sinh vật này, nếu không tụi nó có mà bạo động cũng nên.

Lão Hagrid giật những sợi dây xích, thúc lũ quái thú hướng về phía hàng rào mà lũ học trò đang đứng, lão gầm lên:

-- Đi nào, tiến tới!

Bọn trẻ hơi lùi lại khi lão Hagrid tiến đến gần chúng để buộc mớ dây xích vào hàng rào (à, trừ Henry nhé). Lão vẫy tụi học trò, vui vẻ gào to:

-- Đây là những con Bằng Mã! Thấy chúng đẹp không?

Harry đại khái hiểu lão Hagrid muốn nói gì. Sau khi qua khỏi cơn kinh hoàng đối diện với một thứ nửa ngựa nửa chim, người ta bắt đầu ngưỡng mộ lớp áo khoác óng ả của những con Bằng Mã, chuyển tiếp hết sức mượt mà từ lông vũ sang lông thú, mỗi con một màu khác nhau: màu xám bão tố, màu đồng, màu lang ửng hồng, màu hột dẻ bóng lưỡng và màu đen mun như mực.

Lão Hagrid xoa hai bàn tay vào nhau, tươi cười với bọn trẻ chung quanh:

-- Vậy đó, các trò làm ơn xích tới gần thêm một chút...

Không ai có vẻ muốn làm theo lão Hagrid. Tuy nhiên, bốn đứa Harry, Henry, Ron và Hermione cũng cẩn thận bước đến gần cái hàng rào. Lão Hagrid nói:

-- Bây giờ, điều trước tiên các trò phải biết về Bằng Mã là chúng rất kiêu hãnh, rất dễ bị tổn thương. Đừng bao giờ xúc phạm chúng, kẻo toi mạng như chơi.

Malfoy, Crabbe và Goyle chẳng buồn lắng tai nghe, chỉ mải rì rầm trò chuyện, và Harry có cái cảm giác khó chịu là chúng đang âm mưu phá hỏng buổi học này. Lão Hagrid vẫn tiếp tục giảng:

-- Các trò phải đợi đến khi những con Bằng Mã tỏ dấu hiệu trước tiên. Phép lịch sự, hiểu không? Các trò bước về phía một con Bằng Mã, nghiêng mình chào và chờ đợi. Nếu như con Bằng Mã cúi chào lại thì các trò được phép chạm vào nó. Nếu nó không cúi chào thì liệu hồn mà tránh xa móng vuốt sắc của nó, bởi vì mấy cái móng vuốt đó gây thương tích đau đớn lắm đó. Rồi, bây giờ ai muốn xung phong nào?

Nghe đến câu hỏi này, gần như cả lớp lùi ra xa hơn. Ngay đến Harry, Ron và Hermione cũng nghi ngại. Mấy con Bằng Mã đang hung hăng hất hất mấy cái đầu dữ tợn, những đôi cánh mạnh mẽ gồng lên, xem ra chúng không thích thú bị xiềng buộc như vầy cho lắm. Vào lúc này, Harry lại bị cậu em trai của mình thúc cho một cái nhắc nhở. Cậu cũng bất đắc dĩ bước ra nói:

-- Con sẽ làm.

Đằng sau lưng Harry có tiếng hít hơi sâu và cả hai cô bạn cùng học lớp tiên tri với Harry là Lavender lẫn Parvati đều thì thầm:

-- Ôi, đừng, Harry. Bạn không nhớ lời bói trà của bạn sao?

Harry bỏ ngoài tai, cứ trèo qua cái hàng rào vào bãi chăn thả.

Lão Hagrid vui mừng la lớn:

-- Giỏi lắm, Harry! Được rồi... để coi trò làm ăn ra sao với con Buckbeak.

Lão tháo một trong những sợi dây xích, kéo một con Bằng Mã màu xám ra khỏi bầy, rồi tháo vòng cổ cho nó. Cả đám học trò đứng bên kia hàng rào dường như cùng nín thở. Mắt Malfoy nheo lại một cách nham hiểm.

Lão Hagrid nói nhỏ với Harry:

-- Bây giờ cứ thoải mái tự nhiên. Trò nhìn vào mắt con Bằng Mã, cố gắng đừng có chớp mắt - Bằng Mã không tin tưởng trò đâu nếu trò cứ chớp mắt lia lịa...

Mắt Harry lập tức ứa nước cay xè, nhưng cậu giữ cho mắt đừng nhắm lại. Con Buckbeak đã xoay cái đầu bự và nhọn về phía Harry, và đăm đăm nhìn cậu bằng một con mắt màu cam dữ tợn.

Lão Hagrid nói:

-- Như vậy đó. Đúng đó, Harry... bây giờ, cúi chào...

Harry cảm thấy không khoái lắm chuyện đưa cổ hay giơ lưng ra ngay tầm mổ của cái mỏ con Buckbeak, nhưng cậu cũng cố làm theo lời lão Hagrid dạy bảo. Harry cúi chào thật nhanh rồi ngước đầu nhìn lên. Con Bằng Mã vẫn cao ngạo nhìn cậu đăm đăm, không buồn nhúc nhích.

Lão Hagrid kêu lên, có vẻ lo lắng:

-- À, thôi được. Lùi lại ngay, Harry, cứ thoải mái thôi...

Nhưng vừa lúc đó, Harry ngạc nhiên vô cùng khi thấy con Bằng Mã bỗng nhiên khuỵu hai chân trước có vảy và nhún mình xuống để thể hiện một cái cúi chào không thể nào nhầm lẫn được. Lão Hagrid mê mẩn tâm thần:

-- Hay lắm, Harry! Được rồi đó... Ừ, trò có thể chạm vào nó! Vỗ về cái mỏ nó đi, làm đi!

Harry cảm thấy lùi xa con quái thú mới là phần thưởng mà cậu khoái hơn, cậu biết ánh mắt Henry vẫn đang nhìn chăm chăm vào cậu, thế là Harry đành phải từ từ tiến lại gần con Bằng Mã và đưa tay sờ vào con vật. Harry vỗ nhẹ lên mỏ con Bằng Mã nhiều lần và con vật nhắm mắt lại một cách lười biếng, như thể khoái lắm.

Tất cả bọn học sinh bỗng ồ lên hoan hô, ngoại trừ Malfoy, Crabbe và Goyle. Ba đứa nó thất vọng ra mặt.

Lão Hagrid nói:

-- Được đó, Harry. Bác cho là có lẽ nó chịu cho con cưỡi một vòng đó!

Điều này thì vượt quá dự tính của Harry. Cậu vốn quen việc cỡi chổi thần mà thôi, nhưng cậu không chắc cỡi một con Bằng Mã thì có giống cỡi chổi thần hay không.

Lão Hagrid giục:

-- Con trèo lên đi, ngay phía sau chỗ nối với cánh, và lưu ý là con chớ có nhổ một cái lông vũ nào nha, Bằng Mã không khoái vụ đó đâu...

Harry đặt chân lên chót cánh của con Buckbeak và tự mình đu lên lưng con vật. Con Buckbeak đứng dậy. Harry không biết nên bấu víu vô đâu, trước mặt cậu chỉ toàn là lông vũ mà thôi. Lão Hagrid phát mông con quái thú, hô to:

-- Tiến lên, nào!

Không báo trước gì hết, đôi cánh dài một thước rưỡi của con Bằng Mã dang ra hai bên; Harry chỉ kịp ôm choàng lấy cổ của con Buckbeak trước khi con vật phóng bay vút lên cao. Chẳng giống cỡi chổi thần chút xíu nào, và Harry biết rõ mình thích cỡi cái nào hơn; đôi cánh của con Bằng Mã vỗ đập hai bên hông cậu một cánh khó chịu, vướng vào phía dưới chân Harry, làm cho cậu cảm thấy như sắp sửa bị quẳng xuống. Lớp lông vũ bóng bẩy hào nhoáng cứ tuột khỏi những ngón tay của Harry, mà cậu thì không dám túm quá chặt. Thay vì những động tác êm ái của chiếc Nimbus 2000 quen thuộc với Harry, bây giờ cậu chỉ cảm thấy như mình đang lắc lư, chồm tới chồm lui trên thân sau của con Bằng Mã, và nhấp nhô lên xuống theo nhịp đập cánh của con quái thú.

Buckbeak chở Harry bay thêm một vòng nữa quanh bãi chăn thả rồi đáp trở xuống mặt đất. Đây chính là cái mà Harry đã lo sợ. Cậu chúi tới khi cái cổ mượt mà của Buckbeak chúc xuống thấp, có cảm giác như sắp tuột ra khỏi con vật, vuột qua cái cổ mượt và cái mỏ của Buckbeak. Kế đến Harry cảm thấy rơi bịch xuống lúc bốn chân không cân đối của con Bằng Mã chạm mặt đất. Harry cố gắng sửa tư thế đàng hoàng và ngồi thẳng lưng lên.

Lão Hagrid gào to:

-- Giỏi lắm, Harry!

Mọi người hè nhau hoan hô, ngoại trừ Malfoy, Crabbe và Goyle. Lão Hagrid lại hỏi:

-- Sao? Có ai khác muốn ngao du không?

Thành công của Harry đã khiến cho đám học sinh còn lại thêm bạo gan, chúng hè nhau trèo qua hàng rào vào bãi chăn thả. Lão Hagrid tháo dây cho từng con Bằng Mã một, và khắp bãi chăn thả chỗ nào cũng có những đứa học trò cúi mình chào một cách đầy căng thẳng. Neville cứ chạy tới chạy lui quanh con quái thú của nó, nhưng con đó không có vẻ gì muốn khuỵu chân xuống. Ron và Hermione thì thực tập với con Bằng Mã màu hột dẻ, Henry thì tiến đến chổ con màu đen, mà ngẫu nhiên làm sao mà Malfoy dắt con Buckbeak đến gần chỗ cậu. Harry bây giờ chỉ đứng quan sát thôi.

Malfoy, Crabbe và Goyle đã giành được con Buckbeak. Con quái thú đã chịu cúi chào Malfoy. Thằng này đang vỗ vỗ cái mỏ con vật, tỏ thái độ khinh thị. Nó kéo dài giọng, đủ to để Harry có thể nghe lọt tai:

-- Mánh này dễ ợt. Tao đã biết ngay là vậy, đến thằng Harry còn làm được... Tao cá là mày đâu có gì nguy hiểm, phải không mậy? -- Ấy là Malfoy nói với con Buckbeak. -- Phải không mậy, con cục súc bự tồ xấu xí?

-- Buckbeak!

-- Buckbeak!

Chuyện xảy ra lúc đó nhanh như ánh chớp của những cái móng vuốt thép. Ngay khi con vật lồng lên và định cho Malfoy hai vuốt, hai tiếng hét đã vang lên. Lão Hagrid luôn trông chừng Malfoy, lão không hi vọng bữa học của mình bị lỡ dở và đã đánh giá được tính nghiêm trọng của vấn đề, lão đã vọt tới ngay. Nhưng có người còn nhanh hơn cả lão.

-- Cậu bé ngoan, bình tĩnh nào! Hạ chân xuống! - Henry đứng cạnh một con Bằng Mã màu đen tuyền, đang nhẹ nhàng vỗ vỗ mỏ của con vật, xong, đôi mắt cậu lại khóa chặt con Buckbeak đang giận dữ kia.

Buckbeak nhẹ kêu lên vài tiếng tức giận, nhưng cuối cùng nó vẫn hạ hai cái chân toàn móng vuốt sắt xuống, đập cánh vài cái bất mãn, con vật trừng trừng tên Malfoy đã sợ hãi đến nổi ngã ngồi xuống đất, và không có vẻ gì là nguôi giận cả. Cả lớp đều nín thở nhìn tình cảnh đang phát sinh, đến cả lão Hagrid cũng ngây người ngay tại chỗ. Henry cảm thấy con vật vẫn đang tức giận, lắc lắc đầu, bảo:

-- Buckbeak, đến đây nào, cậu bé ngoan! Ta thay cậu ta xin lỗi mi được không?

Con Buckbeak vừa nghe đến đó lại một trận lồng lên khiến Malfoy đang ngồi gần đó sợ đến thất hồn lạc phách. Tiếng Henry lại truyền đến, cậu hòa hoãn nói:

-- Được rồi, không đáng thì không đáng. Mi đâu cần chấp nhặt với cậu ta làm gì, chỉ là một học sinh thôi mà. Thôi nào, đến đây!

Con Buckbeak lại đập đập hai cánh, liếc nhìn Malfoy, xong lại nhìn chăm chú Henry. Cuối cùng con vật bước tới, từng bước từng bước, đến trước mặt Henry, nó thân mật dụi dụi cái mỏ của mình vào mặt Henry, khiến cậu một trận nhột đến cười ra tiếng. Một trận hít khí lạnh vang lên từ đám học trò, lẫn cả lão Hagrid. Lão biết Henry có khả năng nói chuyện với lũ thú vật, cũng không nghi ngờ gì rằng thằng bé sẽ trở thành một nhà dưỡng thú tài năng, nhưng tình cảnh bây giờ, thật sự vượt ngoài hiểu biết của gã! Bằng Mã có thể thân thiện như thế này sao?

-- Ôi, tay tôi! - một trận rên la vang lên khiến mọi người hoàn hồn, chỉ thấy Malfoy đang nằm dưới đấy, tay trái ôm lấy cánh tay phải có dấu hiệu bị bẻ ngược ra sau.

-- Con vật đó, nó muốn giết tôi! Nhìn tôi đi, tôi đang hấp hối!

Đến lúc này thì Harry đã nhịn không nổi nữa, cậu sấn đến trước mặt Malfoy, chỉ tay vào mặt nó hét lên.

-- Mày phải cảm thấy biết ơn Malfoy! Chính Henry đã cứu mày! Cánh tay của mày chỉ bị trẹo vì mày ngã chống tay xuống đất, đó là lỗi của mày! Không phải lỗi của một con Bằng Mã hay một giáo sư nào cả!

Nhưng Malfoy cóc thèm quan tâm, nó cứ ôm lấy tay trái vừa ăn cướp vừa la làng.

-- Harry, được rồi! Cánh tay bị trẹo của trò Malfoy là thật, ta phải đưa trò ấy đến bệnh thất trước đã.

Hagrid nhấc bổng Malfoy lên một cách dễ dàng. Và đi nhanh ra cánh cổng mà Hermione đã mở sẵn. Lớp học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí run rẩy bước theo sau, ngoại trừ Henry. Cậu lắc đầu nhìn đám đông đang đi xa dần trong tầm mắt, vỗ về hai con Bằng Mã đang có dấu hiệu kích động. Henry nhẹ nhàng nói.

-- Được rồi hai cậu bé! Các ngươi có quen nhân mã Firenze không nhỉ?

*******************

Câu chuyện Malfoy giả đò bị thương gây chuyện vẫn chưa kết thúc. Harry suýt chút nổi khùng khi thấy thằng đó đang huênh hoang với nhà Slytherin về cánh tay đang bó bột của nó trong lớp học buổi chiều. Bốn đứa Harry, Henry, Ron và Hermione là những đứa đầu tiên đi xuống Đại Sảnh đường để ăn bữa tối, hy vọng gặp lão Hagrid, nhưng chẳng thấy lão đâu cả. Hermione không buồn đụng nĩa vô muốn bánh bíp tết và thận. Cô bé lo lắng nói:

-- Người ta đâu có đuổi bác ấy, đúng không?

-- Dù sao thì chuyện đó mà xảy ra trong buổi dạy đầu tiên của bác Hagrid thì quả là tệ hại hết chỗ nói. Thể nào thằng Malfoy cũng quậy bác ấy cho mà coi... -- Harry tức cành hông

Ron cũng chẳng màng gì ăn uống, nó nói:

-- Họ không nên đuổi bác ấy...

-- Bác Hagrid sẽ không bị đuổi đâu! Có tận mấy chục nhân chứng đứng đó mà! -- Henry thì chẳng tỏ vẻ gì là lo lắng cả.

Harry quan sát bàn ăn của nhà Slytherin. Một nhóm đông, gồm cả Crabbe và Goyle, đang túm tụm với nhau, say sưa bàn bạc. Harry chắc chắn là mấy đứa đó đang thêm mắm thêm muối cho câu chuyện Malfoy bị thương thành trầm trọng.

Ron rầu rĩ nói:

-- Thôi thì, cũng không thể nói hôm nay không phải là ngày đầu tiên học thú vị.

Sau bữa ăn tối, bốn đứa quay trở về phòng sinh hoạt chung và cố tập trung làm bài tập mà giáo sư McGonagall đã ra cho tụi nó. Nhưng chỉ có mình Henry là tập trung được, cả ba đứa kia cứ chốc chốc lại ngừng học, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ của toà tháp. Harry đột nhiên nói:

-- Có ánh đèn ở cửa sổ nhà bác Hagrid.

Ron nhìn đồng hồ đeo tay của nó:

-- Nếu tụi mình gấp gáp lên thì tụi mình vẫn còn kịp để chạy xuống dưới thăm bác ấy, vẫn còn sớm mà...

Hermione nói chậm rãi:

-- Mình không biết...

Harry thấy cô bé liếc nhìn mình. Cậu nói ngay:

-- Tụi mình được phép đi ngang qua sân trường mà. Sirius Black chưa vượt qua được mấy viên giám ngục Azkaban canh gác ở đây, đúng không?

Vậy là ba đứa dọn dẹp đồ đạc, kéo luôn Henry đi chung, cùng chui qua cái lỗ Bà Béo, vui mừng vì không gặp ai hết trên đường đi tới cửa chính, bởi vì tụi nó cũng không thực sự tin chắc là tụi nó được phép đi ra ngoài hay không.

Cỏ trên sân vẫn còn ướt và ngả màu đen thui trong ánh hoàng hôn. Khi tới được căn chòi của lão Hagrid, ba đứa nhỏ gõ cửa và nghe tiếng gầm gừ bên trong vọng ra:

-- Vô đi!

Lão Hagrid đang ngồi thừ người bên bàn gỗ đã mòn sờn của lão, con chó săn Fang thì gác cái đầu nó trên đùi chủ. Chỉ nhìn một cái cũng đủ biết lão Hagrid đã uống khá nhiều rượu. Trước mặt lão là một cái vại thiếc to gần bằng cái xô, và lão dường như khó khăn lắm mới tập trung được tinh thần để nhận ra mấy đứa nhỏ.

Khi đã nhận ra chúng, lão lè nhè:

-- Kỷ lục chứ chẳng chơi. Đố mà kiếm ra được trước đây từng có một thầy giáo nào chỉ làm thây giáo đúng có một ngày.

Hermione thở mạnh:

-- Bác chưa bị đuổi mà, bác Hagrid!

Lão Hagrid hớp thêm một ngụm to nữa của cái thứ gì đó trong cái vại, giọng của lão nghe thê thảm hết sức:

-- Chưa! Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, đúng không, sau khi thằng Malfoy méc ba nó...

-- Nó ra sao rồi hở bác? Thương tích của nó đâu có trầm trọng lắm hả bác?

Ron hỏi, sau khi ba đứa cùng ngồi xuống quây quần bên lão Hagrid. Lão nói giọng chán ngắt:

-- Bà Pomfrey đã chỉnh lại xương cho nó, nhưng nó cứ kêu là nó vẫn còn đau lắm... cứ băng bó... và rên rỉ...

Henry nói ngay:

-- Nó giả bộ đau đó. Bà Pomfrey có thể chữa lành mọi vết thương mà. Năm ngoái bà đã làm mọc lại gần một nửa số xương cho Harry. Thằng Malfoy chỉ cố tình ăn vạ mà thôi.

Giọng lão Hagrid nghe càng thê thảm hơn:

-- Ban quản trị nhà trường dĩ nhiên là đã nghe báo cáo sự việc rồi. Họ cho là bác bắt đầu bằng con vật quá to. Lẽ ra nên để con Bằng Mã ở bài sau... lúc đầu nên cho học mấy thứ như Nhuyễn Trùng và đại loại như vậy... chẳng qua là lỗi của bác...

Hermione hăng hái cãi:

-- Lỗi của Malfoy chứ, bác Hagrid!

Harry nói:

-- Tụi con làm nhân chứng cho bác. Bác đã nói Bằng Mã sẽ tấn công nếu bị xúc phạm. Tại thằng Malfoy không chịu nghe lời mớp gặp tai họa. Tụi con sẽ thưa với cụ Dumbledore đúng như chuyện đã xảy ra.

Ron củng cố thêm:

-- Đúng đó, đừng lo lắng, bác Hagrid. Tụi con sẽ làm chứng cho bác, sẽ ủng hộ bác.

Nước mắt ứa ra từ đuôi mắt đầy nếp nhăn của đôi mắt đen và ti hí như con bọ cánh cứng của lão Hagrid. Lão nắm lấy cả Harry và Ron, (Henry đã tránh ra kịp thời), kéo chúng vào lòng và ôm siết chúng thắm thiết đến nỗi suýt làm gãy xương chúng.

Hermione nói bằng giọng cương quyết:

-- Con thấy bác uống như vậy là đủ rồi.

Cô bé cầm cái vại để trên bàn, đi ra cửa để đổ đi.

-- Ờ, có lẽ con bé nói đúng.

Lão Hagrid buông Harry và Ron ra, hai đứa lảo đảo lùi lại, xoa nắn xương sườn của mình. Lão Hagrid tự nhấc mình ra khỏi cái ghế, loạng choạng bước theo Hermione ra ngoài. Harry và Ron nghe tiếng nước đổ ào xuống đất bắn tung tóe.

Khi Hermione trở vô với cái vại rỗng không, Harry lo lắng hỏi:

-- Bác ấy làm gì vậy?

Hermione đặt cái vại lên bàn, đáp:

-- Bác ấy nhúng đầu vô bồn nước.

Khi lão Hagrid bước vào, tóc râu của lão ướt nhẹp, tay lão vuốt nước trên mặt. Lão lúc lắc đầu để rũ nước, y như một con chó, làm văng nước ướt hết cả bọn trẻ

Lão nói:

-- Khá hơn rồi, nghe đây, các cháu đến thăm bạc như vầy thì thiệt là tử tế, bác thiệt tình...

Bỗng nhiên lão Hagrid nín ngang xương, trừng mắt nhìn hai anh em Harry như thể lão vừa mới phát hiện ra sự có mặt của tụi nó. Lão gầm lên to đến nỗi bọn trẻ nhảy dựng lên cả ba tấc:

-- CÁC TRÒ CÓ BIẾT CÁC TRÒ ĐANG LÀM GÌ KHÔNG? HARRY, HENRY, HAI TRÒ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐI LUNG TUNG KHI TRỜI TỐI! HAI ĐỨA BÂY NỮA, SAO LẠI ĐỂ TỤI NÓ ĐI HẢ?

Lão Hagrid sải bước tới theo bên Harry, túm lấy cánh tay nó kéo ra cửa. Lão giận dữ nói:

-- Đi mau lên! Ta phải đem hết tụi bây trở vô tòa lâu đài mới được. Và đừng có để cho ta bắt gặp tụi bây lẻn xuống thăm ta lần nữa khi trời đã tối, ta đâu có đáng cho tụi bây liều mạng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK