• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi Justin, Nick Suýt Mất Đầu và Henry bị hóa đá đến nay đã bốn tháng, hầu như mọi người đều tin là thủ phạm, cho dù là ai đi nữa, chắc đã rửa tay gác kiếm rồi. Đến con yêu tinh Peeves cũng đã phát chán cái điệp khúc chính nó sáng tác "Ôi, Harry Potter, đồ thối tha" mặc dù lúc nào nó cũng bị cái gì đó sút bay. Henry vẫn bên cạnh Harry mà đi loanh quanh, cậu cũng không đề cập đến gợi ý của mình mà Harry cũng không hỏi, khi nào Henry muốn thì em ấy sẽ nói thôi. Và vào tháng ba, lũ nhân sâm đã mở một bữa tiệc vỡ tiếng hết sức ồn ào trong nhà kính số ba. Chuyện này làm cho giáo sư Sprout vui lắm. Giáo sư nói với Harry:

-- Đến cái lúc mà tụi nó bắt đầu dọn vô chậu của nhau ở chung là coi như chúng đã trưởng thành. Lúc đó chúng ta sẽ có thể hồi sinh mấy người bệnh tội nghiệp đang nằm trong bệnh thất.

Vào những ngày lễ Phục sinh, học sinh năm thứ hai bận một chuyện đau đầu. Ấy là lúc phải chọn môn học cho niên khóa sau. Đây là một vấn đề mà, ít ra cũng được cô bé Hermione coi là hết sức quan trọng, xem ra cô bé đã thông suốt không đi ngâm cứu mấy cái gợi ý của Henry nữa, cô bé nói với Ron:

-- Nó có thể ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta.

Hai đứa đang dò bảng liệt kê những môn học mới, đánh dấu môn được chọn.

Harry nói:

-- Tôi chỉ mong bỏ phứt môn Độc dược.

Ron rầu rĩ:

-- Tụi mình đâu có bỏ được. Tụi mình phải giữ lại tất cả các môn học cũ, chứ nếu không thì mình đã bỏ quách cái môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám.

Hermione có vẻ bị sốc vì ý kiến của Ron:

-- Nhưng mà môn đó rất quan trọng!

Ron dè bỉu:

-- Nhưng cái cách mà thầy Lockhart dạy môn đó thì quan trọng cái nỗi gì. Tôi chưa học được nơi ổng chút kiến thức gì ngoài chuyện không nên thả lỏng mấy con yêu nhí.

Neville nhận được vô số thư từ của tất cả những phù thủy bà con gần xa của nó, nhiệt tình và đầy trách nhiệm gởi đến những lời khuyên bảo khác nhau về việc chọn môn học nào. Neville hết sức bối rối và lo âu, ngồi thè lưỡi đọc bảng liệt kê các môn học, băn khoăn hỏi mọi người vậy chứ môn Toán phù thủy có khó hơn môn Ký hiệu ma thuật không. Dean Thomas thì cũng giống như Harry, từng lớn lên trong gia đình Muggle, cuối cùng đã quyết định bằng cách nhắm mắt lại, giơ cây đũa phép lên trên bảng liệt kê, úm ba la một cái, đầu đũa chỉ vô môn nào thì học môn đó cho xong. Hermione không cần hỏi ý kiến ai hết, ghi danh học tất cả các môn.

Harry chỉ biết một mình mỉm cười đau khổ khi nghĩ xem dượng Vernon và dì Petunia nói gì nếu cậu thử thảo luận với họ về tương lai phù thủy của cậu. Cậu còn thỉnh thoảng trêu đùa Henry vài lần khi nhận ra nét không cam trong lời nói của cậu em trai. Cuối cùng, Harry chọn mấy môn mới giống y như Ron, vì cảm thấy nếu mà cậu dở môn đó quá thì ít ra cũng có ai đó thân thiện sẵn lòng giúp đỡ.

Trận Quidditch tiếp theo của nhà Gryffindor là trận đấu với đội nhà Hufflepuff. Wood cứ bắt cả đội luyện tập mỗi đêm sau bữa ăn tối thành ra Harry cũng không thì giờ để làm gì khác hơn là luyện tập Quidditch và làm bài tập. Tuy nhiên, những đợt luyện tập đang khá dần lên, ít nhất thì trời cũng đang khô ráo dần. Vào buổi tối trước trận đấu ngày thứ bảy, Harry bước về phòng ngủ trong tháp Gryffindor, buông cây chổi thần ra với niềm tin chắc chắn là đội nhà Gryffindor đang có cơ hội chiến thắng ngon lành hơn bao giờ hết. Nhưng tâm trạng phấn khởi của cậu không kéo dài được bao lâu. Khi lên hết bậc cầu thang của tháp Gryffindor, Harry gặp Neville đang ở trong trạng thái kinh hoảng.

-- Harry ơi, mình không biết ai đã làm vậy – mình chỉ phát hiện ra...

Nó vừa sợ hãi nhìn Harry, vừa đẩy cánh cửa buồng ngủ ra.

Những thứ trong rương của Harry bị quăng tùm lum khắp phòng. Tấm áo trùm của cậu nằm trên sàn rách teng beng. Khăn trải bị lôi ra khỏi giường và ngăn kéo bị rút ra khỏi kệ tủ và các thứ bên trong bị đổ ụp xuống nệm.

Harry bước lại gần giường, miệng há hốc, giẫm lên mấy trang rời của quyển Du hành cùng Quỷ khổng lồ. Khi cậu và Neville cùng kéo chăn lên giường thì Ron, Dean và Seamus bước vào. Dean nguyền rủa ỏm tỏi:

-- Chuyện gì vậy, Harry?

Harry nói:

-- Chẳng biết nữa.

Ron kiểm tra các áo chùng của Harry, nhận thấy tất cả các túi đều bị lộn trái. Ron nói:

-- Có ai đó đang tìm kiếm cái gì đó. Bồ coi có mất cái gì không?

Harry bắt đầu thu lượm lại các thứ đồ đạc của cậu, quăng trở vô rương. Khi cậu quăng tới cuốn sách cuối cùng của thầy Lockhart vô rương thì cậu chợt nhận ra hình như còn thiếu cái gì đó. Harry nói chỉ vừa đủ cho Ron nghe:

-- Cuốn nhật ký của Riddle mất rồi.

-- Cái gì?

"Haizz..."

Harry chợt nghe thấy tiếng thở dài của Henry, không hiểu tại sao cậu lại nghĩ Henry biết thủ phạm là ai, hơi hơi hất đầu với Ron về phía cửa phòng ngủ, Ron đi theo cậu ra ngoài. Cả hai đứa vội vàng phóng xuống phòng sinh hoạt chung lúc đó đã khá vắng, chỉ còn một số nửa học sinh còn ngồi làm bài hay trò chuyện. Tụi nó đến ngồi bên cạnh Hermione. Cô bé đang ngồi một mình đọc cuốn "Ký hiệu ma thuật".

Nghe tin cuốn nhật ký bị đánh cắp, Hermione hết sức kinh hãi:

-- Nhưng... chỉ có dân Gryffindor mới có thể làm chuyện chôm chĩa đó... đâu có ai biết mật khẩu của chúng ta...

Harry nói:

-- Đúng như vậy.

Cậu hơi hơi liếc về một khoảng trống không, nơi mà Henry đang đứng, tuy có một bụng thắc mắc nhưng Harry tôn trọng Henry, không hỏi đến. Hôm sau mọi người thức dậy thấy trời trong, nắng ấm, gió mát.

-- Điều kiện tuyệt hảo cho một trận đấu Quidditch đây!

Wood hăng hái nói ở bàn ăn nhà Gryffindor, chất vô dĩa của các cầu thủ trong đội cả đống trứng chiên. Anh gọi Harry:

-- Ăn nhiều vào, Harry. Em cần một bữa điểm tâm ra trò đấy!

Harry mải nhìn suốt dãy bàn dài của nhà Gryffindor, thắc mắc không biết chủ nhân mới của cuốn nhật ký Riddle có đang ở ngay trước mặt mình không? Hermione đã xúi Harry đi báo mất đồ, nhưng Harry không thích ý kiến đó. Nếu đi cớ mất thì Harry sẽ phải thuật lại cho thầy cô tất cả những chuyện liên quan đến cuốn nhật ký. Mà trong số đó không biết có được mấy người biết chuyện lão Hagrid đã bị đuổi cách đây năm mươi năm? Harry không muốn mình là người khơi lại tất cả những chuyện đó.

Khi Harry, Ron và Hermione cùng rời khỏi Đại Sảnh đường để đi lấy trang thiết bị cho trận đấu Quidditch, thì một nỗi lo trầm trọng nữa lại được thêm vô cái danh sách ngày càng nhiều điều lo nghĩ của Harry: vừa mới đặt chân lên những bậc cầu thang cẩm thạch thì bỗng nhiên cậu lại nghe thấy tiếng nói ấy một lần nữa:

-- Phen này thì ta giết... ta băm ra... xé nát...

Harry hét lớn, cả Ron và Hermione đều giật nẩy mình nhảy bắn ra sau.

Harry ngoảnh nhìn lại phía sau:

-- Giọng nói! Tôi vừa mới nghe lại giọng nói – các bạn có nghe thấy không? Có nghe thấy không?

Ron lắc đầu, hai mắt mở to. Nhưng Harry lại không nhìn Ron mà là nhìn về phía khoảng không phía sau Ron! Henry đã rối rắm cả lên, một mặt cậu muốn cản cốt truyện, một mặt lại bị linh cảm ngăn cản, khiến cậu rất rối rắm, Henry hiểu Harry là đang hỏi cậu, cũng đáp lại một tiếng "Nghe thấy!" rồi lại lâm vào một vòng tuần hoàn rối rắm. Nhưng chưa chờ cậu rối rắm xong chợt Hermione thì vỗ vỗ bàn tay lên trán như sực nghĩ ra điều gì:

-- Harry, mình nghĩ là mình hiểu ra rồi! Mình phải đi tới thư viện đây!

Henry lại một lần nữa rối rắm khi nhìn Hermione khuất bóng. Trong khi Harry và Ron vẫn đang bàn tán, nội tâm của Henry đã thành một bãi chiến trường đấu tranh tâm lý. Cuối cùng cậu quyết định. Làm! Nhất định làm! Cho dù bị cốt truyện chơi xỏ cậu vẫn sẽ làm! Hermione là cô bạn rất tốt, Henry lại rất có thiện cảm với cô bạn này, nếu không cứu được cô, Henry thật sự sẽ rất hối hận. Vậy nên khi Harry chạy lên tháp Gryffindoor để lấy cây chổi Nimbus 2000, Henry đã quyết chí lôi Harry đi. Harry chạy trong dòng người đổ xô ra sân bóng thiệt vật vã, cậu không biết tại sao Henry gấp gáp như vậy nhưng khi nghe Henry giải thích, Harry lại nóng nảy.

"Hermione đang gặp nguy hiểm!!"

Harry không có thời gian để nghi ngờ câu nói của Henry, vừa nghe tên Hermione cậu cũng sốt sắng chẳng thua kém Henry. Cuối cùng cả hai cũng chạy đến thư viện, cũng mặc kệ luôn bà thủ thư Pince, cậu chạy theo cảm giác tồn tại của Henry với mình mà chạy qua mấy kệ sách.

"Harry, đẩy Hermione ra!!"

Khi đã thấy bóng lưng Hermione trong tầm mắt, Henry la lên với Harry. Harry cũng bất chấp, nhào đến chỗ Hermione khi cô bé vẫn chưa giơ được tấm gương trong tay lên khiến chiếc gương rơi xuống đất mà nứt vỡ thành vô số mảnh.

"Đừng quay đầu lại, Harry!!"

Henry đã thấy nó, đôi con mắt to tổ bố mà vàng ké đầy chết chóc đang trừng về phía Harry đang đẩy ngã con mồi của nó. Lại nói kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt, trên người Henry thật sự bộc phát ra một cổ khí thế đầy giận dữ, đứng chắn trước hai người Harry và Hermione. Con quái vật chỉ cảm thấy một cổ áp lực đột ngột áp lên người nó, hơi hơi rùn mình nhưng nó không bỏ cuộc.

"Cút ngay!!!"

Chợt một tiếng quát xuyên thấu linh hồn nó khiến nó không những rùn mình mà còn làm nó tràn ngập sợ hãi, sự sợ hãi giống y hệt khi nó đối mắt với kẻ kia, vội vàng thu mình, nó nhanh chóng lẩn đi mất. Mà lúc này Harry và Hermione cũng đã đứng dậy, Harry vẫn còn run run sau khi nghe tiếng quát áp lực đấy của Henry, còn Hermione đã bất mãn mà chất vấn Harry tại sao lại đẩy mình nhưng thấy Harry cả người cứ run run, cô bé lại mềm lòng hỏi han, Harry giải thích mọi chuyện cho Herimone nhưng cậu ém nhẹm về chuyện Henry, Hermione một phen lạnh cả người rồi đột nhiên thốt lên một tiếng.

-- Ôi! Chị Penelope!!

-- Ai cơ?

Nhưng câu nói của Harry lại bị một tiếng hét cắt đứt, đó là tiếng của bà thủ thư Pince, cả hai lại giật mình vội vội vàng vàng chạy ra chỗ có tiếng hét. Ngay sau đó cả hai liền thấy một nữ sinh năm thứ năm có mái tóc dài xoăn tít đang nằm ngay đơ trên sàn trước cửa thư viện với một chiếc gương trong tay, bà Pince đã chạy đi đâu mất. Harry nhận ra đây chính là cô gái bên nhà Ravenclaw mà ba đứa bọn Harry đã tình cờ gặp và nhờ chỉ đường đến phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin hôm giáng sinh. Harry lại bối rối lo lắng, không kịp ư? Nhưng Harry lại cảm thấy một cổ áp lực bùng lên bên cạnh mình, một giọng nói gần như nghiến răng ken két vang lên.

"Con bò sát chết tiệt!! Dám qua mắt ta hại người!!"

Harry dắt díu Hermione chạy về phía tháp Gryffindoor, nhập vào đoàn người đông đúc đang đổ xô vào lâu đài. Trận bóng đã bị hủy bỏ, đúng ý như lời Henry đã nói. Harry, Hermione đã nhanh chóng tìm thấy Ron và nhập bọn cùng đám thành viên đội Quidditch Gryffindoor, cả ba vừa đi vừa thì thầm về việc Hermione suýt chút nữa bị tấn công, Ron chỉ có thể rú lên bày tỏ sự kinh ngạc trong thầm lặng. Cuối cùng cả bọn tập hợp trong phòng sinh hoạt, giáo sư McGonagall với vẻ mặt buồn buồn cùng lo lắng thông báo:

-- Tất cả học sinh phải trở về phòng sinh hoạt chung vào lúc 6 giờ tối. Sau giờ giới nghiêm đó không một học sinh nào được rời phòng ngủ. Mỗi buổi học sẽ có giáo viên đi kèm các con đến lớp. Không học sinh nào được vào nhà vệ sinh mà không có giáo viên cùng đi. Tất cả những cuộc luyện tập và thi đấu Quidditch đều phải hoãn bỏ. Các sinh hoạt học tập giải trí buổi tối cũng tạm ngưng.

Giáo sư McGonagall cuộn tờ giấy da ghi bản thông báo mà bà vừa đọc xong. Bà nói thêm với giọng nghẹn ngào:

-- Cô không cần phải nói thêm rằng cô chưa bao giờ lại đau buồn như lần này. Rất có thể trường sẽ phải đóng cửa nếu có kẻ chủ mưu đằng sau những cuộn tấn công vẫn chưa bị bắt. Cô tha thiết khuyên các con, bất cứ ai, nếu nghĩ mình có biết được điều gì về những chuyện này thì hãy mạnh dạn nói ra.

Ngay sau khi giáo sư McGonagall vất vả chui qua cái lỗ chân dung Bà Béo và đi khuất, thì cả nhà Gryffindor rộ lên nói râm ran. Bạn thân của anh em sinh đôi nhà Weasley là Lee Jordan đang xòe tay ra đếm:

-- Vậy là đã có hai đứa nhà Gryffindor bị hại, chưa kể một con ma nhà Gryffindor, một đứa nhà Ravenclaw và một đứa nhà Hufflepuff. Không biết có thầy cô nào lưu ý rằng nhà Slytherin vẫn bình an vô sự không? Chẳng lẽ không thấy rõ ràng là tất cả vụ này xuất phát từ nhà Slytherin sao? Nào là Kẻ Kế Vị Slytherin, Quái vật của Slytherin. Tại sao không kiểm tra thanh lọc từng đứa một bên nhà Slytherin?

Đó đây trong phòng rộ lên sự tán thành ý kiến của Lee. Sau lưng Lee là Percy ngồi lặng yên trong một chiếc ghế, lần đầu tiên không tỏ ra hứng thú ra mặt hay phát biểu ý kiến. Trông anh nhợt nhạt và bị choáng váng nặng.

George nói thầm với Harry:

-- Anh bị xúc động ghê lắm. Nữ sinh bên nhà Ravenclaw bị tấn công ấy, chị Penelope ấy, chị cũng là một Huynh trưởng. Chắc Percy đang bị sốc vì con quái vật đã tấn công mọi người, không tha cả Huynh trưởng.

Harry chỉ nghe George nói có một tai. Đầu óc cậu vẫn chưa thể nào dứt ra khỏi được hình ảnh nữ sinh năm năm nằm dài trên giường trong bệnh thất như thể một bức tượng được tạc ra từ đá tảng, và nếu cậu đến chậm một chút Hermione có lẽ cũng sẽ có kết cục như vậy, đó là kết quả mà cậu không muốn nhất. Và nếu mà kẻ chủ mưu mà không sớm bị bắt thì tương lai của cậu cũng sẽ thê thảm không kém. Cậu hãi hùng ôn lại cuộc sống với gia đình Dursley. Riddle đã phải giao nộp lão Hagrid chính vì Riddle phải đương đầu với viễn cảnh trở lại cuộc sống trong một trại mồ côi dân Muggle nếu trường Hogwarts đóng cửa. Giờ phút này Harry cảm thông sâu sắc tâm trạng Riddle năm mươi năm trước.

Bên tai Harry, giọng của Ron vang lên khe khẽ:

-- Tụi mình phải làm gì đây? Bồ nghĩ coi người ta có nghi ngờ bác Hagrid không?

-- Không đâu, mình đã tìm ra con rắn mà Henry đã gợi ý rồi! - Hermione nói một câu khiến cả Harry và Ron đều sửng sốt, Henry nghe mà cũng thầm gật đầu tán thưởng cô bé.

Cả ba lại một lần nữa tụ tập lại một góc ít ai chú ý trong phòng sinh hoạt chung, Hermione lục lọi trong áo chùng của mình mà lấy ra một tờ giấy bị vò đến thảm, vuốt vuốt thẳng, cả ba chụm đầu vào đọc.

Trong số những ác thú và quái vật đáng sợ đi lang thang trên mảnh đất của chúng ta, không có con nào lạ lùng hơn và nguy hiểm hơn con Basilisk (Tử Xà – basilik là con rắn có cái nhìn và hơi thở chết người trong truyện thần thoại), còn được gọi là Tử Xà. Con rắn này có thể sống đến nhiều trăm năm, và đạt tới kích thước lớn kinh hồn. Nó được phôi thai trong một cái trứng gà, nhưng được một con cóc ấp nở ra. Phương cách giết người của nó thật kỳ lạ: ngoài những chiếc răng nanh có nọc độc chết người, tất cả những ai bắt gặp ánh mắt của Tử Xà, thì chỉ một cái nhìn cũng đủ chết ngay lập tức. Nhền nhện thường trốn chạy trước khi Tử Xà xuất hiện, bởi vì đó là kẻ tử thù của chúng. Và Tử Xà thì chỉ bỏ chạy khi nghe tiếng gáy của gà trống, tiếng gà trống gáy là tai họa chí tử đối với Tử Xà.

-- Tử Xà? Có phải do mình lầm không mà cảm thấy cái tên mày hơi quen quen...

-- Henry! -- Hermione nhắc làm Ron vỗ tay cái bốp, thốt lên

-- Tại sao mình lại không nghĩ đến! Rắn, là con Từ Xà này, còn từ trắng, không lẽ là chỉ nguy hiểm nhất? Con rắn nguy hiểm nhất, quá rõ rồi!

-- Xem ra cậu vẫn không ngốc quá. -- Hermione tán thưởng một câu

Harry nghe cả hai trao đổi mà một mặt chẳng hiểu cái mô tê gì, Henry đành giải thích một phen.

-- Harry, giọng nói mà cậu và Henry nghe thấy trong những bức tường là từ con Tử Xà này, một con rắn khổng lồ, cậu là một Xà Khẩu còn Henry thì có thể nghe hiểu tụi thú vật nói gì.

-- Tử Xà giết người bằng cách nhìn vào mắt họ, năm mươi năm trước nó đã giết một học trò, nhưng bây giờ mấy người ở đây không ai chết – bởi vì không ai nhìn thẳng vào mắt nó. Colin nhìn nó qua ống kính máy chụp hình. Cái nhìn của Tử Xà đã đốt cháy tất cả phim trong máy chụp hình, còn Colin thì bị hóa đá. Còn Justin... Justin hẳn là nhìn thấy Tử Xà xuyên qua thân hình trong suốt của Nick Suýt Mất Đầu là kẻ lãnh đủ hiệu lực cái nhìn của Tử Xà, nhưng con ma đâu có thể chết thêm lần nữa... Còn Henry, Henry là cái cửa sổ, em ấy nhìn ra của sổ và thấy nó còn chị Huynh trưởng bên nhà Ravenclaw thì được phát hiện với một cái gương bên cạnh. Hermione, bồ đã nhận ra con quái vật chính là Tử Xà. Mình dám cá là bồ ngay lập tức đã khuyên bảo người đầu tiên mà bồ gặp là hãy dùng một cái gương soi để ngó chừng các góc tường trước khi đi qua. Và chị bên nhà Ravenclaw đã rút ra một cái gương soi... và...

Hermione gật đầu lia lịa, còn miệng Ron đã há hốc ra. Nó nôn nóng hỏi nhỏ:

-- Còn Bà Noris?

Harry suy nghĩ một hồi, hình dung lại cảnh trí đêm Hội Ma. Nhưng chưa chờ cậu nghĩ ra, Hermione đã trả lời:

-- Nước... Sàn buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle lúc đó ngập nước. Mình đoán là Bà Noris chỉ nhìn thấy bóng phản chiếu...

Harry lại nhìn tờ giấy đọc lên:

-- ... tiếng gáy của gà trống là tai họa chí tử đối với Tử Xà. Hèn gì mấy con gà trống của bác Hagrid bị giết. Người kế vị Slytherin không muốn có con gà trống nào quanh quẩn gần lâu đài một khi Phòng chứa Bí mật được mở ra. Nhền nhện thường trốn chạy trước khi Tử Xà xuất hiện! Hoàn toàn phù hợp!

Ron vẫn thắc mắc:

-- Nhưng làm cách nào mà Tử Xà di chuyển quanh lâu đài được? Một con rắn khổng lồ... thì phải có ai đó thấy nó chứ?

Hermione đột nhiên cười lên một tiếng đắc ý, cô bé nói:

-- Ống nước! Nó dùng hệ thống ống nước để di chuyển. Harry và Henry nghe tiếng nói bí ẩn vang lên từ bên trong những bức tường đúng không!

Ron thình lình nhảy dựng lên, nhưng cả bọn vẫn còn trong phòng sinh hoạt chung, nó chỉ đành ngồi thụp xuống nhưng vẻ kích động trong giọng nói của nó không có mất. Giọng nó khác hẳn:

-- Lối vào Phòng chứa Bí mật! Hổng chừng là một cái buồng tắm!

-- Năm mươi năm trước có một trò bị giết, hổng chừng người đó chết trong một cái buồng tắm! Không chừng người đó vẫn chưa ra khỏi buồng tắm, không chừng người đó vẫn ở đó thì sao?

-- Không lẽ, không lẽ người đó là một con ma trong lâu đài, một con ma ám trong buồng tắm....

Cả ba đột nhiên ngớ ra, rồi đồng thanh thốt lên:

-- Con ma khóc nhè Myrthe!!!

Ba đứa ngồi trân ra đó, khó tin nổi chuyện đó, toàn thân trong tình trạng bị kích động mạnh. Harry nói:

-- Điều này có nghĩa là mình không phải Xà Khẩu duy nhất trong trường Hogwarts. Người kế vị Slytherin cũng là một Xà Khẩu. Nhờ đó mà hắn điều khiển được Tử Xà.

Ron chớp mắt lia lịa:

-- Bây giờ tụi mình làm sao đây? Tụi mình có nên đi gặp trực tiếp giáo sư McGonagall không?

Harry đứng phắt dậy:

-- Đi! Tụi mình đi đến phòng giáo sư đi. Chắc giáo sư đã có mặt ở đó rồi!

-- Bình tĩnh Harry, cậu gấp gáp quá rồi! Tụi mình đâu thể chắc rằng học sinh bị tấn công đó là con ma Myrthe.

-- Chớ bây giờ tụi mình làm sao đây? Chẳng lẽ cứ ngồi đây chờ, chờ thêm một người nữa bị tấn công? -- Ron hơi hơi kích động

-- Tụi mình cần đi xác nhận, tụi mình cần đến cái buồng tắm nữ nơi con ma Myrthe ở! - Harry bảo

Nhưng đảo mặt ngó xung quanh đông nghịt người, nếu bây giờ rời đi sẽ bị chú ý, hơn nữa còn có thông báo của cô McGonagal còn bảo cả đám ở yên trong phòng sinh hoạt chung. Tụi nó không dám chắc là tụi nó có thể lẻn ra ngoài mà không ai chú ý.

-- Mình nghĩ đã đến lúc lại xài tới cái áo khoác Tàng hình của ba mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK