• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, tại bữa điểm tâm, Henry suýt chút sặc nước bí rợ vì nghe Percy thông báo một tin tức.

-- Penelope nói với anh là nhà tụi mình có một nam sinh rất điểm trai với mái tóc màu tím hiếm lạ. -- Vẻ mặt anh cau có hết sức khi nói đến đó -- Vì thế cổ muốn hỏi tên người đó là ai, mấy đứa có biết ai như thế không? Anh đã nói nhà mình chẳng có ai như thế cả nhưng cô ấy nói đàn em Arhlich đã chắc chắn như thế....

"Phụt"

Lần này thì Henry thật sự phun luôn ngụm nước bí ra khỏi miệng, may mà đối diện cậu - Deans Thomas đã đi khỏi nếu không lại phải gánh đủ.

-- Henry, em có sao không vậy? -- Harry thấy Henry ho khan sặc sụa, nhịn không được lo lắng vỗ vỗ lưng Henry để giúp Henry cảm thấy đỡ hơn. Henry xua xua tay ý bảo không sao, nhưng cậu vẫn ho sặc sụa liên hồi. Harry nhịn không được nói nhỏ:

-- Không phải là em đấy chứ? - Henry chỉ có thể cười khổ

Fred và George ngồi phía trước, trông thấy Henry xúc động như thế, một tia sáng tinh quái lóe lên trong mắt họ. Fred nói vọng xuống:

-- Ôi, quý ngài Henry. Chú mày không sao chứ?

George bày ra điệu bộ đau lòng lắm tiếp lời

-- Henry ơi, thân thể em là báu vật quốc gia đấy! Có chuyện gì làm em kích động đến thế chứ?

Vì vừa mới trở về từ sân Quidditch nên cả đội đều ở đây dùng điểm tâm. Nhìn đến, ta có thể thấy có cả Ron Weasley, như một bãi bùn nhão nằm nhoài ra bàn, vẻ mặt muốn chết không muốn sống, tự mình an ủi mình, trong miệng cứ lẩm nhẩm hai từ "ác ma", "ác ma" đến muốn phát điên, trong lòng đồng dạng hối hận tại sao mình lại nổi tính bép xép để rồi lọt vào bàn tay của tên ác ma kia. Bây giờ cậu đã biết tại sao cả đội Quiddich lại kỳ lạ như vậy rồi, bị hành hạ như vậy không phát điên mới là lạ, Ron đang có dự định tham gia vào cái phong trào Đả Đảo Ác Ma của hai cậu anh trai. Xong cả bọn đều âm thầm cuối gằm mặt mà ăn, không thể nhìn tiếp cặp sinh đôi đang tìm đường chết cho chính mình.

-- Hay không lẽ là em là cái người bí ẩn mà bên nhà Ravenclaw đang tìm?

-- Không thể nha, tuy tóc Henry dài nhưng không có màu tím nha!

-- Không lẽ em ấy dùng bùa đổi màu lông tóc?

-- ... Hừm, có khả năng...

Henry tức tối lau miệng, trên mặt đầy hắc tuyến, giọng nói âm u như ma quỷ vang lên làm thức tỉnh cặp sinh đôi vẫn còn muốn dùng sinh mạng điên cuồng thăm dò địa ngục chiều sâu.

-- Hai anh muốn một kiểu tóc mới chứ gì?

Fred và George giật nảy mình, vội vàng bật dậy khỏi ghế, chạy ra cửa đại sảnh đường, miệng còn hô to:

-- Tụi này chưa nói gì hết!

Henry cười lạnh, chĩa đũa phép của mình ra:

-- Trễ rồi!

Một tiếng nổ đùng vang lên hấp dẫn ánh mắt toàn bộ những ai còn trong đại sảnh đường, chỉ thấy cặp sinh đôi nhà Weasley không biết đã ngã chổng vó từ khi nào, buồn cười hơn là hai đầu tóc đỏ chói của họ bây giờ đã đổi thành một mớ bông xù màu tím trông buồn cười hết sức. Một trận cười nổ ra trong nhà ăn, Henry ăn xong điểm tâm, cắp lấy cuốn sách giáo khoa cổ ngữ Rune ra khỏi đại sảnh đường, nhìn cặp song sinh, cười nói:

-- Để trừng phạt, cả ngày hôm nay mấy anh mang theo nó đi học đi!

Xong, Henry đi mất dạng, để lại cặp sinh đôi đang xem xét mái đầu của mình, trưng ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

Sau giờ học môn Biến của giáo sư McGonagall, vị giáo sư này trang trọng thông báo một tin tức khiến Ron và Hermione dù cho giận nhau vì vụ um sùm giữa hai sủng vật mèo và chuột tối qua cũng phải háo hức lên.

-- Các trò nán lại một chút! Bởi vì các trò là học sinh của tôi chủ nhiệm, nên các trò phải nộp đơn cho phép thăm làng Hogsmeade cho tôi trước ngày lễ Hội Ma. Không có đơn thì không được đi thăm làng, đừng quên đó!

Neville giơ tay lên:

-- Thưa cô, cô làm ơn... con... con nghĩ con đã làm mất...

Giáo sư McGonagall nói:

-- À, Neville, bà của trò đã gởi trực tiếp tờ đơn đó cho tôi rồi. Hình như bà cho là như vậy thì an toàn hơn. Thôi, chỉ có bấy nhiêu đó, các trò ra khỏi lớp học được rồi.

Tụi học sinh túa ra khỏi lớp với miền phấn khởi và tranh nhau thảo luận xem nên mua gì ở làng Hogsmeade. Bữa trưa, Harry nhanh chóng ngồi cách xa Henry càng xa càng tốt, vì sao ư? Vì em ấy đang bắt nạt cặp sinh đôi Weasley khi họ đến xin tha cho mái đầu tức cười của họ. Harry không biết họ nói cái gì mà vẻ mặt cặp sinh đôi hết xanh rồi lại trắng, hết trắng rồi lại hồng, cuối cùng là một bộ ủy khuất khóc không ra nước mắt rời đi.

-- Em đừng ép hai ảnh quá đấy! - Harry về lại bên cạnh Henry, nhỏ giọng nói

-- Hahaha, làm gì có chứ. - Henry cười ha ha, khiến Harry tự đánh cho mình một cái lạnh run, cũng âm thầm cầu nguyện cho cặp sinh đôi.

Vào buổi sáng ngày Hội Ma, Harry cùng thức dậy và cùng xuống lầu với tất cả những học sinh khác để ăn điểm tâm. Sau đó Harry và Henry đi cùng hai bạn đến Tiền sảnh. Ở đó, thầy Filch đứng phía trong cánh cửa chính, kiểm mặt từng trò dựa theo một danh sách dài thòng. Thầy Filch soi mói từng gương mặt một cách ngờ vực, để bảo đảm chắc chắn là không để lọt ra ngoài một trò nào không phép được đi ra ngoài. Khi ông đọc tới hai cái tên của hai anh em cậu, Harry nghĩ rằng thầy ấy nhìn chăm chăm cả hai rất lâu khiến tâm Harry treo lên tận cành cây, nhưng cuối cùng ông vẫn cho tụi nó qua. Bốn đứa tụi nó gộp thành một tiểu tổ, theo đuôi những người khác đến làng Hogsmeade. Nhưng tụi nó không hề biết là trong lâu đài Hogwarts vẫn còn một học sinh năm ba không đi đến làng Hogsmeade.

"Knock! Knock!"

-- Không phiền nếu con ở đây chứ, giáo sư Lupin?

Henry cười cười, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ của văn phòng. Thầy Lupin có vẻ hơi kinh ngạc khi thấy Henry, thầy dợm hỏi:

-- Henry? Tại sao con lại không đi thăm làng Hogsmeade với bạn? Harry đâu rồi?

-- Harry anh ấy cùng Ron và Hermione đến làng Hogsmeade rồi. Cũng may là dì Valentina đã ký cho tụi con tờ đơn xin phép, nếu không Harry sẽ buồn lắm.

-- Valentina? Chị Van sao?

-- Vậy là thầy cũng biết....

Nét cười bí hiểm trên môi Henry càng sâu, cậu bước vào phòng, liếc nhìn cái bồn nước lớn chứa con Grindylow - một sinh vật màu xanh bệnh hoạn có sừng nhỏ và nhọn đang ịn mặt vào vách bồn nước bằng kiếng, méo mó mặt mày, co co mấy ngón tay dài mảnh khảnh. Henry tìm một chiếc ghế và ngồi xuống. Đũa phép trong tay khẽ vung trong không khí, bình trà và hai chiếc cốc bay đến. Henry gõ nhẹ vào cái ấm, một làn hơi nước bay lên.

-- Thầy không phiền nếu trò chuyện chút chứ?

Nhưng đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Thầy Lupin bảo:

-- Mời vào.

Cánh cửa mở ra và thầy Snape bước vào. Thầy cầm một cái cốc đang tỏa một làn khói mỏng. Nhìn thấy Henry đang ngồi trong phòng, thầy Snape đứng khựng lại, đôi mắt đen của thầy nheo lại. Thầy Lupin mỉm cười:

-- À, thầy Snape. Cám ơn thầy nhiều lắm. Thầy làm ơn để nó trên bàn giùm tôi.

Thầy Snape đặt cái cốc bốc khói xuống, mắt thầy nhìn Henry rồi nhìn sang thầy Lupin. Thầy Lupin chỉ cái bồn Thủy quái, thoải mái nói:

-- Tôi vừa mới cho Henry xem con Grindylow của tôi.

Thầy Snape nói mà không buồn nhìn con thủy quái một cái.

--Thú vị thật. Anh nên uống thẳng cái đó, anh Lupin à.

Thầy Lupin nói:

-- Được. Được, tôi sẽ uống ngay.

Thầy Snape nói tiếp:

-- Tôi bào chế cả một vạc đầy ấy. Nếu anh cần thêm thì cứ lấy.

-- Có lẽ ngày mai tôi lại uống thêm một chút nữa. Cám ơn anh nhiều lắm, anh Snape.

-- Không có chi.

Thầy Snape nói rồi bước ra khỏi phòng, không hề mỉm cười, đầy vẻ cảnh giác. Thấy Henry tò mò ngó cái cốc, thầy Lupin mỉm cười:

-- Giáo sư Snape đã rất tử tế pha cho thầy một món thuốc. Thầy không phải là người giỏi về bào chế thuốc men lắm mà món thuốc này lại đặc biệt phức tạp.

Thầy cầm cái cốc lên ngửi, hớp một ngụm, rùng mình, nói thêm:

-- Chất ngọt ngào phỉnh nịnh chỉ làm cho nó vô dụng. Dạo này thầy cảm thấy hơi xuống sắc một tý. Thuốc này là thứ duy nhứt chữa được chứng đó. Thầy thực là may mắn được làm việc chung với giáo sư Snape. Chẳng có mấy phù thủy bào chế được món thuốc này đâu. Trở lại chuyện chính nào, con muốn trò chuyện về vấn đề gì hở, Henry?

Henry một mình đi trong lâu đài giờ đã vắng hoe, cuộc trò chuyện với thầy Lupin đã giúp cậu có được một đáp án hài lòng. Bây giờ cậu còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn ở tháp Gryffindor.

Bà Béo hỏi với giọng ngái ngủ:

-- Mật khẩu?

-- Trúng mánh lớn.

Bức chân dung lệch qua một bên và Henry chui qua cái lỗ để vào phòng sinh hoạt chung. Trong phòng đầy nhóc bọn học sinh năm thứ nhứt và thứ hai đang tán gẫu ồn ào. Có vài học sinh lớp trên, những người này hiển nhiên là đã lui tới làng Hogsmeade thường xuyên đến nỗi bây giờ hết cả hứng phiêu lưu rồi.

-- Anh Henry! Anh Henry! Chào anh Henry!

Đó là Colin Creevy, một học sinh năm thứ hai, một kẻ cực kỳ ngưỡng mộ hai anh em Harry và không đời nào chịu bỏ lỡ một cơ hội để được trò chuyện với tụi nó.

-- Anh không đi chơi làng Hogsmeade hả anh Henry? Sao anh không đi? Anh Harry đâu rồi?...

Colin háo hức nhìn quanh đám bạn nó:

-- Nếu anh thích thì anh cứ lại đây ngồi chơi với tụi em, anh Henry!

Henry mỉm cười, gật đầu. Điều đó khiến Colin mừng rỡ, vội vàng ngồi dịch sang một bên trên cái ghế nó đang ngồi để Henry ngồi xuống.

-- Ginny đâu rồi? Cô bé không xuống đây chơi với tụi em hả?

Henry ngó quanh, nhưng cậu chẳng thấy cô bé Ginny đâu cả.

-- Ấy, Ginny bây giờ chắc đang ở trong phòng với mấy bạn gái khác...

Colin gãi gãi đầu nói. Henry chỉ có thể lắc đầu, ôi con gái. Thế mà cậu còn định "khai đao" trước với em ấy chứ. Nhưng vào lúc này, Henry có thể nghe thấy vài tiếng rì rầm, lẫm nhẫm một câu thần chú rất quen thuộc

-- Wingardium Leviosa! Wingardium Leviosa! Wingardium Leviosa!

-- ÔI, Lance! Cậu đừng vung mạnh đũa như thế!

-- Im lặng đi, Kaite! Mình nhất định sẽ nâng được nó lên, mình nhất định sẽ không chịu thua tên Keith kia đâu!

-- Nhưng giáo sư Flitwick đã bảo rằng phải lắc cổ tay một cách điệu đà và nhẹ nhàng, làm như bạn thì nó sẽ.....

"Đùng!!"

Một tiếng nổ lớn vang lên trong phòng sinh hoạt chung khiến mọi người đều giật mình. Hai đứa học sinh năm nhất ho khù khụ và nhảy phắc ra khỏi chỗ ngồi đã bén lửa từ chiếc lông chim. Nhưng chưa đợi tụi nó la lên hoảng hốt, một dòng nước lạnh đã ập đến, dập đi đám lửa sắp sửa lan ra nơi khác.

-- Hai đứa cái đứa này!

Tụi nó vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, bỗng nhiên một giọng trách cứ vang lên trên đỉnh đầu.

-- Giáo sư Flitwick đã dạy hai đứa thực hiện bùa chú này như thế nào hả? -- Henry buồn cười hỏi

-- Anh là ai, tụi này không cần anh giúp! - đứa nam sinh năm nhất quay phắt người lại, khuôn mặt cau có, buồn bực nói.

"Cốp!"

-- Đau!!

Lance bị đau ôm lấy đỉnh đầu vừa bị cốc sưng. Khuôn mặt Henry âm trầm, lạnh lùng nói:

-- Phải biết tôn trọng đàn anh, hiểu không? Giờ thì trả lời!

Cô bé Kaite ở bên cạnh nhận ra nét mặt âm trầm của Henry, bị dọa sợ đến phát run, lắp bắp nói:

-- Ta phải, phải, đọc đúng ngữ điệu của câu thần chú...

-- Còn gì nữa? - Henry nhìn thẳng cậu đàn em năm nhất độc miệng tên Lance, hỏi.

Lance có vẻ như bị dọa sợ, tiu nghỉu nói:

-- Phải cử động cổ tay một cách nhẹ nhàng....

-- Tốt! Accio, lông vũ! -- Một chiếc lông vũ khác tự động bay đến trước mặt Henry, đưa nó cho Lance, cậu lạnh giọng

-- Làm lại lần nữa.... Nhẹ thôi, cảm nhận lấy dòng ma lực của em.... chúng giống cái cảm giác khi em đang cầm đũa để làm phép đấy..... đúng rồi, thêm một chút nữa....

Sau đó, quay quanh Henry dần tụ tập một nhóm học sinh năm nhất và năm hai khi nhìn thấy cậu dễ dàng hướng dẫn cho cậu bé Lance thực hiện bùa Wingardium Leviosa. Henry ai tới đều không cự tuyệt, giảng giải tận tình và chi tiết đến nỗi những học sinh khóa trên cũng hứng thú, ghé sát đến nghe lóm. Xong, lần này nghe thật sự giúp họ học được rất nhiều thứ, họ còn kinh ngạc khi thấy Henry hướng dẫn cho một học sinh năm hai có thể không cần đũa phép cũng có thể thực hiện bùa Wingardium Leviosa! Thuật biến hình còn có thể biến con thỏ thành một đôi dép được trang trí bởi hình rùa! Thậm chí có học sinh khóa trên đang vướng phải bùa hú thần hộ mệnh, nhờ Henry chỉ điểm đã có thể gọi ra được một đoàn sương trắng lờ đờ. Thậm chí có một đàn anh năm thứ bảy còn hỏi Henry về phép độn thổ và cũng nhận được câu trả lời hài lòng. Cả nhà Gryffindor đều phục cả rồi, phục Henry đến sát đất............

-----------------------------

Chuyến viếng thăm làng Hogsmeade của bốn đứa Harry, Henry, Ron và Hermione thành công rực rỡ, lúc ấy đã hoàng hôn rồi, tụi nó trở về phòng sinh hoạt chung với gương mặt hồng thắm nhờ gió lạnh và vẻ hào hứng như thể chúng vừa sống những giờ phút tuyệt nhứt đời. Làng Hogsmeade có rất nhiều thức tuyệt vời: tiệm Dervish & Banges, tiệm bán trang thiết bị phù thủy, tiệm Giỡn của Zonko, tiệm Ba Cây Chổi Thần để mua mấy ly sủi bọt đựng Bia Bơ, tiệm kẹo Công Tước Mật thì chỉ toàn là kẹo với kẹo và kỳ dị đúng chất phù thủy, còn nhiều nơi khác nữa. Bưu điện thì đầy nhóc cú với những tiếng rúc như điên. Có chừng hai trăm con cú, con nào cũng đậu trên kệ, mỗi con có mã lông tùy theo mong muốn thư được phát chuyển nhanh đến mức nào.

Henry có cảm giác là lạ là mọi người trong phòng sinh hoạt chung đều tập trung ánh mắt vào người cậu. Đặc biệt là các chú sư tử nhỏ năm nhất và năm hai, chúng nhìn cậu như thể nhìn một tín ngưỡng sùng bái đến mù quáng. Đến khi về phòng ngủ để cất đi tấm áo khoác, Henry mới sơ bộ hiểu ra.

"Nhiệm vụ hoàn thành.

Phòng Cần Thiết ở tầng bảy, bức tường đối diện với một tấm thảm thêu vĩ đại, miêu tả nỗ lực ngốc ngếch của ông Barbabas Dở Hơi nhằm huấn luyện mấy con quỷ khổng lồ múa ba lê. Chúc may mắn!

Ký tên, I.P"

Henry nhìn tờ giấy được kẹp chung với tấm giấy da được ếm bùa Cam Kết mà cậu dùng làm danh sách những ai tham gia khóa huấn luyện địa ngục của mình, nhịn không được nhếch miệng cười. Đồng thời đếm những cái tên trong cái danh sách dài thòng mới thêm hơn hai chục cái tên phía trên.

-- Không phải là ông đấy chứ, Ignos?

" Chà! Ta không chắc đâu....."

Tối đến, tụi Harry đến Tiền sảnh và băng ngang Đại Sảnh đường. Nơi đây đã được trang trí bằng hàng trăm và hàng trăm trái bí rợ thắp đầy nến, một đám mây dơi sống vỗ cánh chấp chới, và rất nhiều cờ đuôi nheo màu cam rực rỡ cứ lờ lững bơi ngang qua vòm trần Sảnh đường đầy bão tố y hệt những con rắn nước chói lòa.

Đồ ăn ngon tuyệt; đến như Harry, Ron và Hermione đã no ứ đến suýt nổ bung ra vì kẹo Công tước Mật, cũng ráng ăn mỗi món đến hai hiệp. Harry liếc chừng lên bàn giáo viên. Giáo sư Lupin trông vẫn mạnh khỏe và vui tươi như thường; thầy đang hăng hái nói chuyện có minh họa bằng điệu bộ cho giáo sư tí hon Flitwick, người dạy bộ môn Bùa chú. Harry đưa mắt dọc theo bàn, tới chỗ thầy Snape ngồi. Không biết là do Harry tưởng tượng ra, hay quả thực là đôi mắt của thầy Snape đang nhìn thầy Lupin nhấp nháy liên hồi một cách phi tự nhiên?

Bữa tiệc kết thúc với một cuộc vui do những con ma trường Hogwarts phục vụ. Mấy con ma này đột ngột hiện ra từ những bức tường hoặc trồi lên từ những cái bàn để biểu diễn một màn bay lượn ngoạn mục. Nick-Súyt-mất-đầu, con ma nhà Gryffindor, thành công vang dội với tiết mục phục hiện vụ chặt đầu ông mà chưa đứt hẳn.

Buổi tối thú vị đến nỗi tâm trạng vui vẻ của Harry không bị suy xuyển chút nào khi Malfoy hét qua đám đông lúc tụi nó rời Sảnh đường:

-- Mấy viên giám ngục Azkaban gởi cái hôn cho mày đó, Potter!

Harry, Henry, Ron và Hermione tuôn theo những học sinh khác của nhà Gryffindor dọc theo hành lang quen thuộc trở về tháp Gryffindor, nhưng khi đi đến được bức chân dung Bà Béo ở cuối hành lang, tụi nó thấy học sinh đang túm tụm chật cứng nơi đó.

Ron tò mò:

-- Sao không ai vô trong hết vậy?

Harry nhóng đầu dòm qua những cái đầu phía trước nó. Bức chân dung dường như đóng chặt. Bỗng vang lên giọng nói của Percy, anh đang chen qua đám đông với vẻ quan trọng:

-- Làm ơn cho tôi qua. Việc gì mà dồn đống lại đây như vầy? Chẳng lẽ tất cả đều cùng nhau quên mật khẩu rồi sao? Xin lỗi, cho tôi đi qua, tôi là Thủ lĩnh Nam sinh...

Và rồi sự im lặng lan qua đám đông, bắt đầu từ hàng đầu, và một cơn ớn lạnh tỏa xuống hành lang. Bọn học sinh nghe giọng Percy đột ngột đanh lại:

-- Ai đó đi mời thầy Dumbledore, mau lên!

Mọi người quay đầu lại. Những người ở hàng sau cố đứng nhón trên những đầu ngón chân. Ginny vừa mới đến, thì thào:

-- Chuyện gì vậy?

Chỉ lát sau là giáo sư Dumbledore đến, đi nhanh về phía bức chân dung. Học sinh nhà Gryffindor đứng ép vào nhau để cụ Dumbledore đi qua; Harry, Ron và Hermione cũng thừa cơ tiến sát tới để coi có chuyện rắc rối gì.

Hermione nắm chặt cánh tay Harry kêu lên:

-- Trời ơi...

Bà Béo đã biến mất khỏi bức chân dung, và bức tranh thì bị rạch chém tàn bạo đến nỗi vụn vãi rơi đầy sàn, nhiều mảng lớn của bức tranh đã bị xé tả tơi hoàn toàn.

Cụ Dumbledore nhìn quanh bức tranh đã bị tàn phá rồi quay lại, với đôi mắt ảm đạm, và thấy giáo sư McGonagall, giáo sư Lupin và giáo sư Snape cũng vừa vội vã đi tới.

Cụ Dumbledore nói:

-- Chúng ta cần phải tìm ra bà ấy. Giáo sư McGonagall, cô làm ơn đi tìm ngay thầy Filch và bảo ông ấy đi tìm Bà Béo ở mọi bức tranh trong lâu đài.

Một giọng cười khúc khích vang lên:

-- Mấy người sẽ gặp may đấy!

Chính là con yêu tinh siêu quậy Peeves, đang nhởn nhơ bên trên đầu đám đông, hí hửng như từ trước giờ nó vẫn luôn hí hửng trước cảnh tan hoang hay lo lắng.

Cụ Dumbledore bình tĩnh hỏi:

-- Ngươi ngụ ý gì hả, Peeves?

Cái cười của Peeves hơi héo đi một tý. Nó không dám xấc láo với cụ Dumbledore. Thay vì giọng cười cợt, nó đổi giọng nịnh hót nghe còn chướng hơn cả giọng cười khúc khích:

-- Thưa ngài Hiệu trưởng tôn kính, thiệt là nhục: Bà Béo không có muốn bị ai ngó thấy đâu. Bả bây giờ te tua xơ mướp rồi. Tôi thấy bả chạy băng qua mấy bức tranh phong cảnh ở trên lầu bốn, trốn trong những rừng cây ấy, thưa ngài. Bả khóc chuyện gì đó, khủng khiếp lắm.

Peeves vui vẻ nói thêm, giọng không được thuyết phục lắm:

-- Tội nghiệp!

Cụ Dumbledore bình thản hỏi:

-- Bà ấy có nói là ai đã gây nên chuyện này không?

-- Ô, có chứ, thưa ngài giáo sư Hiệu trưởng.

Peeves nói với vẻ mặt của một người đang ôm một trái bom tổ chảng trong hai tay.

-- Ngài hiểu cho, hắn nổi điên lên khi Bà Béo không chịu cho hắn qua cửa.

Peeves lộn mèo lại, ngó giáo sư Dumbledore qua hai cẳng chân của nó:

-- Cái thằng Sirius Black đó thiệt là nóng tánh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK