Henry bực tức lẫn cười khổ khi nhận ra mình lại bị kéo vào cái không gian không cảm giác này. Cậu tức giận la hét, trách cứ:
-- Ignos! Ta đã bảo phải nói cho ta một tiếng trước khi kéo ta vào đây mà!
"Này nhóc, không kịp đâu... là Assim làm đấy!"
Ignos rất bất đắc dĩ mà giải thích, Ertosh - là tên của cái ý thức đã cho cậu thấy cảnh tượng khủng khiếp kia. Ertosh cho cậu thấy áp lực dữ dội, cảm giác như, dù cậu có cố giãy dụa đến mức nào đi nữa đều không thể thoát khỏi bàn tay hắn.
"Chuẩn bị một chút đi, ngươi sẽ tiếp nhận ký ức từ chúng ta lẫn những mảnh linh hồn đã lưu lạc của ngươi, thức tỉnh huyết thống của ngươi và.... tiếp nhận sứ mệnh của ngươi..."
Cái giọng nói bình thản của Ertosh vang lên khiến ý thức của Henry một trận mông lung, đến khi tỉnh táo lại, cậu nhìn thấy một cảnh tượng, không chỉ cậu mà cả Ignos đều có thể thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng Henry lại không thể nào điều khiển được cơ thể mình. Cơ thể cậu vẫn bị Ertosh chiếm giữ.
Căn hầm đá lúc trước đã biến mất, cả Harry, Elizabeth và Remas đều không thấy đâu. Nhường lại một cảnh tượng mà Henry đang chứng kiến phải há hốc mồm kinh ngạc, trước mắt cậu là một cảnh tượng rất quen thuộc, một tòa lâu đài, tòa lâu đài khổng lồ, mang vẻ uy nghi cổ kính của một lâu đài trung cổ với hai tháp lớn, hoàn toàn xây bằng đá tảng granite và thiết kế cầu kỳ, tỉ mỉ đến từng chi tiết, một lâu đài khổng lồ được bao quanh bởi cây cối bạt ngàn, rất nhiều sinh vật huyền bí sống quanh đó ví như rồng, nhân ngư. Một cái huy hiệu được khảm phía trên cổng lâu đài khắc một thanh tiểu kiếm được quấn quanh bằng một vòng dây thường xuân trên nền đỏ của một ngọn lửa tựa như một hình tam giác. Đây không phải là tòa lâu đài mà cậu đã vẽ ra hay sao? Nó là có tồn tại?
Nhưng chưa kịp để Henry kinh hô thành tiếng, ngay khi họ đặt chân lên mảnh đất này, cả vùng đất đã rùn mình một cái, ngay lập tức thân thể Henry được Ertosh điều khiển đã đột nhiên biến mất ngay tại vị trí để rồi xuất hiện lần nữa đã là ở giữa một đại sảnh to lớn, rồi một bóng ma đột ngột lao đến khiến Henry hét lên thành tiếng. Đó là hồn ma của một người đàn ông trung niên, khuôn mặt ông tươi cười sáng láng như thể vừa trúng giải lớn, khiến Henry rùn mình, cái khí lạnh lẽo từ một hồn ma khiến cậu khó chịu.
-- Ignos! Cuối cùng em cũng đã trở lại rồi, ta đã chờ em rất lâu rồi!
Hình như người này biết Ignos, Henry chỉ kịp nghĩ như thế thì Ertosh đã nói - bằng giọng của Henry - một cách bình thản đến nỗi không có một chút cảm xúc nào:
-- Tránh ra Antioch!
-- Ôi, Ignos! Đã ngàn năm rồi, em đang kinh thường lão già này sao, dùng kính ngữ để ta tốn thọ thêm à? -- Hồn ma tên Antioch dường như bị tổn thương sâu sắc lắm, bày ra giọng điệu sầu thảm mà lải nhãi mãi, theo sau Henry hay nói là Ertosh thì đúng hơn, nhưng khi đôi mắt đỏ như máu của Ertosh liết ông một cái, hồn ma không lải nhãi tiếp, dường như bị kinh sợ, Antioch ngậm chặt mồm nhưng vẫn theo sau.
Đi sâu vào trong lâu đài, xuyên qua một hầm ngầm, Henry cảm giác mình vừa xuyên qua một tầng kết giới, tuy có chút cảm giác bị ngăn trở nhưng vẫn có thể vượt qua dễ dàng, không khí trong hầm ngầm thanh lãnh nhưng không âm u, ánh sáng êm dịu từ những lam thạch nạm đầy thẩm mỹ lên dãy tường đá đen xám. Trung tâm căn hầm, ngay giữa sàn nhà, một hoạ đồ sao năm cánh bằng đá với những vòng tròn, tam giác và đường thẳng chồng lên nhau, biểu tượng mặt trời và mặt trăng ở hai bên, ngoài rìa là những đường tròn ma văn cổ xưa kì bí phức tạp.
Ertosh đứng ngay giữa trận pháp, mái tóc nâu đỏ ngắn ngủn đột ngột dài ra hơn thắt lưng, nhanh chóng biến hóa chuyển thành một màu pha trộn giữa màu đỏ và tím sẫm, đôi mắt màu đỏ tươi hút hồn thâm thuý, khí chất quanh cậu trầm ổn, lão thành, cao quý nhượng người khác không thể xem thường.
-- Ta, Henry James Avfles Lucia Lewis Peverell, kẻ kế thừa tiếp theo, triệu hồi ngươi, hỡi người bạn đồng hành của gia chủ nhà Peverell.
Ba thanh âm trong vắt đầy ma lực ngâm nga câu khẩu lệnh bằng tiếng ma văn cổ đại, đồng thời Ertosh lấy từ đâu ra một thanh tiểu kiếm nhỏ, cắt nhẹ đầu ngón tay. Một giọt máu rơi vào tâm ma pháp trận. Đồ trận sáng lên thất thải ánh sáng. Antioch mắt mở to chờ đợi, sốt ruột lượn lờ quanh ngoài pháp trận. Ông thật tò mò a, em trai ông mấy ngàn năm trước cũng đã được vùng đất này công nhận là chủ nhân, nhưng ông biết còn có một huyết thống khác còn cao quý hơn cả dòng máu tinh linh vương của gia tộc ông bị phong trong người em trai ông, không biết nó sẽ kêu gọi được loại sinh vật huyền bí cường đại như thế nào? Gia chủ nhà Peverell chỉ được công nhận chính thức khi được một sinh vật thượng cổ chấp nhận đồng hành và nhận chủ. Sinh vật càng cường đại và cao quý chứng tỏ nhân phẩm và sự vĩ đại của gia chủ. Đây là một bí mật của họ, đứa con mang dòng máu lai giữa tinh linh và phù thuỷ.
Khi thời đại các vị thần kết thúc, tinh linh trở thành huyền thoại, chỉ có một số ít những đứa con mang dòng máu thần thánh ấy còn sống sót, dòng máu được các thượng cổ sinh vật công nhận. Và nhà Peverell là một trong những hậu duệ còn sống sót lâu đời nhất. Chỉ có đứa trẻ mang dòng máu Peverell, bước qua được cổng xuống căn hầm, tức là đứa trẻ có tài trí, nhân phẩm và ma lực vĩ đại, mới có tư cách thừa kế và khởi động ma trận triệu hồi.
Ý thức của Henry cả thấy rất mơ hồ, cậu không rõ mình vừa nói cái gì, mà cũng không quan tâm đến. Cái làm cậu chú ý chính là cái ký hiệu đang được khắc giữa ma trận kia, Antioch, Ignos và cả Peverell! Không lẽ Ignos lại chính là Ignotus Peverell, người em út trong ba anh em nhà Peverell - chủ nhân của một trong ba bảo bối tử thần - chiếc áo khoác tàng hình, và cũng là tổ tiên mấy đời của Harry và cả Henry! Và cả tòa lâu đài này, cả cái gia huy kia nữa, không lẽ nơi đây chính là gia trang Peverell trong truyền thuyết?!
Nhưng chưa cho Henry ngây ngốc bao lâu, một tiếng sói tru đã khiến cậu tỉnh táo, sau đó một tiếng ca thánh thót khiến tâm linh cậu bình ổn trở lại. Hai đoàn ánh sáng một bạc một kim lóe lên rồi bùng ra khiến góc nhìn của Henry trắng xóa. Hồn ma Antioch đứng bên ngoài ma trận nhịn không được một trận há hốc mồm. Trong cả cuộc đời ông, ngay cả cuộc đời làm ma của ông, chưa bao giờ, chưa bao giờ,.....
Đoàn ánh sáng bạc kia nhanh chóng rút đi, để sinh vật đứng trong đó hiển lộ ra. Thân hình thon dài, bộ lông trắng bạc lấp lánh như ánh sao, cái đầu sói to lớn và đôi tai tam giác ngoe nguẩy cùng đôi mắt băng lãnh màu lam, khẽ hừ hừ một tiếng, nhiệt độ trong căn hầm đột ngột giảm mạnh. Trên lưng hai đôi cánh khổng lồ vung ra thể hiện uy thế của mình, khí thế vương giả tỏa ra khiến kẻ khác không thể khinh thường. Henry biết chắc con vật này, chẳng phải đây là con sói mà cậu đã vẽ ra hay sao?
Ertosh mỉm cười:
-- Chào ngươi trở lại, Titus!
Một tiếng sói tru lại vang lên, Tuyết Lang Vương khuỵu hai chân, cuối xuống cái đầu cao ngạo, ra hiệu trung thành. Xong, vẫn chưa cho nó phát tiết ra nổi kích động, đoàn ánh kim kia lại có dị động, sau khi quang mang tán đi có thể thấy một sinh vật tuyệt đẹp hiện ra, bốn đôi cánh trắng tinh khiết giang rộng, cái đầu ưu nhã khiếu lên một tiếng tựa như tiếng gáy phượng hoàng nhưng lại tựa như thiên âm khiến ai nghe cũng không thể nào dậy lên nổi một tia tà niệm. Đấy là một con quái điểu, thoạt nhìn là một con tuyết ưng thật lớn nhưng bộ lông đuôi dài và rực rỡ như đuôi công, trên đỉnh đầu hiện ra một chiếc độc giác màu tím sẫm, lấp lóe hàn khí bức người, kỳ lạ nhất là nó có tận ba cái chân với những cái móng vuốt sắt bén. Bốn đôi cánh vỗ nhẹ một cái, một làn gió mạnh mẽ thổi đến trên thân Ertosh nhưng chỉ làm mái tóc dài đặc biệt pha trộn hai loại màu tung bay, Ertosh không hề lui lại dù chỉ một bước trong khi đó hồn ma Antioch và Tuyết Lang Vương Titus đã nhanh chóng thối lui đi đến lối vào của hầm ngầm, kém chút thổi bay ra ngoài.
"Là ai? Là ai đánh thức ta từ giấc ngủ vạn năm? Là ai dám xâm phạm uy nghiêm của đức Ngài?"
Một tiếng nói trầm thấp vang vọng khắp hầm ngầm khiến cả căn hầm đều run rẩy, các bụi bay khắp nơi, nhưng như có một lực lượng thần bí nào đó, những mảng bụi đó lại không cách nào bám lên được thân Ertosh mảy may. Sinh vật to lớn đấy lại giang rộng bốn đôi cánh, khiếu lên một tiếng chấn động tâm thần, đôi mắt đen to như hạt nhãn quét quanh thân Ertosh, lạnh lùng nói:
"Nhân loại, là ngươi! Là ngươi đánh thức ta!"
-- Không phải ta, là hắn! - Ertosh không nhanh không chậm nói
Đôi mắt đen của sinh vật đó nheo lại như thể nhìn thấu qua Ertosh, nhìn thấu qua bức màn linh hồn, nhìn đến Henry, nó nói:
"Nhân loại, trên người ngươi ta ngửi ra được hương vị của đức Ngài cùng với một huyết thống cao quý không cho phép ai khinh nhờn!"
-- Vậy, ngươi đồng ý khế ước đồng hành với hắn không?
"....."
"Được thôi, nhưng, linh hồn của chủ nhân ta há lại để thứ ghê tởm kia vấy bẩn!"
Ertosh hơi hơi nhìn xuống vai trái, lại nhún vai:
-- Ta biết nhưng với trạng thái ta bây giờ nhất thời không thể bức "nó" ra được...
Sinh vật đó lại khiếu lên một tiếng, tỏ ra vẻ khinh thường, bốn đôi cánh lại đập lên một hồi, một luồng gió xoáy hình thành, tùy ý càn quét nhưng nó lại không có chút xíu nào ảnh hưởng đến Ertosh dù chỉ là một góc áo, tóc dài bay múa. Sinh vật đó như thể đã trút xong tức giận, lại khép lại hai cánh, hai mắt đen to như hạt nhãn nhìn chăm chú Ertosh, cuối cùng nó cũng cúi đầu đến trước mặt Ertosh, biểu hiện thần phục.
Ertosh, hay chính xác hơn là Henry, ngay lúc sinh vật kia cúi đầu, Ertosh đã trả lại quyền khống chế cơ thể cho Henry, cũng nói cho cậu biết nên làm gì lúc này. Henry bất đắc dĩ, nhưng cũng đưa tay áp trên chiếc độc giác màu tím kỳ lạ của sinh vật kia, chậm rãi nói:
-- Tên ngươi là.... Olive....
Một đoàn ánh sáng bùng lên, Antioch cũng là một trận cả kinh, vội vội vàng vàng tránh đi. Nhưng chỉ một lúc sau ánh sáng thối lui, nhưng trong hầm ngầm lại một trận tĩnh mịt, người đã không còn. Henry, Tuyết Ưng Olive và cả Tuyết Lang Vương Titus đều biến mất không một tăm tích như thể họ chưa bao giờ xuất hiện tại đây, nhưng Antioch lại không có vẻ ngoài ý muốn, lắc lắc đầu lại một trận thở dài, không biết khi nào ông mới có thể gặp lại người em trai này đây?
-----------------------------
Mà giờ đây, tại ngay tầng hầm của lâu đài nhà Arhlich. Remas, Elizabeth và cả Harry, sau một hồi hốt hoảng đột nhiên nhận ra Henry đã không còn trong căn hầm, mà chiếc gương cổ kia như thể mang theo một cổ sinh khí, trở nên mới tinh như thể mới mua, thậm chí mặt gương cũng không còn một màu đen quái dị nữa mà lại sáng bong, soi ảnh ba người bên trên. Harry có chút gấp gáp, nhìn quanh không thấy Henry đâu, lo đến phát hoảng.
-- Đừng lo lắng, ngài ấy đã đến nơi rồi! Chúng ta không cần ở đây nữa. Mà, ta cũng phải giải quyết một số việc phiền toái đã.... -- Remas thản nhiên nói
-- Phiền toái? - Harry u mê hỏi lại
-- Cũng liên quan với cậu đấy, Harry. Ba mình đã để ông ấy chờ cả buổi rồi! -- Elizabeth cười cười tinh nghịch, Harry một mặt khó hiểu, theo Elizabeth kéo ra ngoài.
--------------------------
Cornelius Fudge hiện tại là một mặt buồn bực mà đi đi lại lại trong cái đại sảnh xa hoa. Tối hôm qua ông nhận được tin là hai đứa bé kia, chính là hai đứa bé đó đấy! Chúng biến bà cô của chúng thành bóng bay, hơn nữa còn phá hết kính của nhà dì dượng chúng. Nhưng việc đó cũng không có vấn đề gì, vấn đề lớn nhất lại là chúng nó.... bỏ nhà ra đi! Khi nghe được tin này, Cornelius Fudge thật sự gấp, bọn chúng không thể li khai nhà dì dượng nó được, đặc biệt là trong khoảng thời gian nguy hiểm này!
Nhưng khi nhân viên bộ pháp thuật của họ đến giải quyết hậu quả, ông lại nhận được một tin động trời. Bị mang đi rồi, hai đứa bé đó đã được người khác nhận nuôi! Cornelius Fudge phản ứng đầu tiên là không tin, ông đã nghe Dumbledore mập mờ nói qua, chỉ khi ở nhà Dursley, hai đứa bé đó mới có thể an toàn lớn lên. Với lại, hai đứa bé đó không còn họ hàng thân thích nào khác ngoài gia đình Dursley cả! Vậy là ai chứ? Vậy là đến một hồi điều tra, cuối cùng lại cho ông một kết quả khiến ông lạnh toát cả người. Ngay sáng sớm, nhanh vội vội vàng vàng đến khu Mayfair này.
Bây giờ đây, Cornelius Fudge thật sự rất buồn bực. Mình đều tìm đến nhà, vậy mà chủ nhà lại không cho mình mặt mũi, bắt mình chờ cả một buổi sáng! Cornelius Fudge rất buồn bực, nhưng ông lại không dám có cái gì bất mãn việc làm, đùa, gia tộc này không dễ chọc, không dễ chọc! Nhưng theo tiết tấu như thế này không phải đem ông chờ cho hết ngày à? Cornelius Fudge thật sự nhịn một bụng bất mãn, trong lòng thầm mắng.
-- A, xem ai đến này! Ngài Bộ Trưởng Pháp Thuật, thật quý quá quá khi thấy ngài ở đây!
Cornelius Fudge khi nhìn thấy người đàn ông đang ung dung xuống đại sảnh, hai mắt nhịn không được phún lửa, nhưng trên mặt lại mang vẻ mỉm cười lấy lòng.
-- Ngài Arhlich, rất hân hạnh khi gặp ngài, tôi đã đợi ngài lâu rồi! Xin chào, tiểu thư Elizabeth. Và cháu đây rồi Harry, tụi cháu làm bọn ta đến một phen khốn đốn đấy! Và cậu Henry đâu rồi?
Vị bộ trưởng pháp thuật thở phào một hơi khi thấy Harry được Elizabeth kéo xuống, trái tim ông bé nhỏ của ông cũng nhanh hồi phục bình tĩnh. Bấy giờ Harry đã hiểu vì sao chú Remas lại bảo là chuyện phiền toái, khi thấy ông Cornelius Fudge, Harry cũng là một phen toát mồ hôi khi nhớ đến những gì hai anh em tụi nó đã làm vào tối hôm qua. Tụi nó đã phạm luật, phù thủy vị thành niên không được sử dụng phép thuật bên ngoài trường học, và, đáng lẽ tụi nó đã bị bộ pháp thuật gông cổ vào ngay lúc đó rồi. Harry hiện tại một trận rối rắm, một nửa thì lo lắng hai anh em cậu có thể bị đuổi học, một lại hi vọng rằng chú Remas có thể giải quyết êm xui vụ này. Cậu không muốn khi Henry trở lại thì nghe được tin xấu rằng tụi nó sẽ không còn học ở Hogwarts nữa. Ngay cả cậu đều không muốn chuyện này xảy ra.
-- Ông Fudge, không phiền chứ nếu đến phòng khách dùng chút trà? - Remas một mặt nhã nhặn mời chào, kéo ông khỏi sự chú ý về sự mất tích của Henry, nhưng Cornelius Fudge lại nhanh lắc lắc đầu, nói
-- Ngài Arhlich, tôi biết chắc là ngài biết tôi đến đây vì chuyện gì mà! Tôi cần một lời giải thích...
Harry nhịn không được hỏi:
-- Không phải ông đến để bắt tụi cháu sao?
-- Bắt? Tại sao chứ? - ông Cornelius Fudge khó hiểu hỏi lại
Harry ậm ừ:
-- Ý cháu là.... hình phạt, cháu và Henry đã vi phạm luật - Đạo luật Giới hạn Phù thủy Vị thành niên...
-- Ôi, con trai của tôi ơi, chúng ta đâu nỡ trừng phạt con vì một chuyện cỏn con như thế. Đó chỉ là một tai nạn. Chúng tôi không tống giam người ta vô ngục Azkaban vì tội thổi phù to một bà cô bao giờ cả. Vả lại. mọi chuyện cũng đã được xử lý tốt, quý cô Marge đã được châm xì hơi và điều chỉnh lại trí nhớ. Cô sẽ không nhớ gì hết về tai nạn vừa xảy ra. Vậy đó, và không có di hại gì cả.
Nhưng điều này không giải tỏa được nỗi ám ảnh của Harry về vụ lôi thôi trong quá khứ của tụi nó với Bộ Pháp thuật. Cậu cau mày, nói:
-- Năm ngoái, tụi cháu nhận được một lời cảnh cáo chính thức chỉ vì một con gia tinh làm bể cái bánh kem trong nhà của dì dượng cháu! Bộ Pháp thuật nói là hai anh em cháu sẽ bị đuổi khỏi trường Hogwarts nếu còn để xảy ra phép thuật gì nữa trong ngôi nhà đó.
Không lẽ đôi mắt của Harry đánh lừa cậu, chứ rõ ràng là cậu thấy ông Bộ trưởng Pháp thuật bỗng nhiên đâm lúng túng hết sức:
-- Tình thế đã thay đổi, Harry à... Chúng ta nên lưu tâm tới... trong không khí hiện nay... mà chắc chắn là cháu đâu có muốn bị đuổi hả?
-- Dĩ nhiên là không ạ.
Harry nói ngay. Và ông Cornelius Fudge cười vui vẻ:
-- Vậy thì, làm cho om xòm nhặng xị lên để làm gì? Giải quyết trong yên lặng là được rồi. Nhưng có một vấn đề chúng ta không thể không quan tâm. Ngài Arhlich, ngài có thể giải thích tại sao ngài lại muốn nhận nuôi hai đứa bé nhà Potter không? Trong khi đó tôi lại không nghe được thông tin nào cho thấy rằng hai đứa trẻ này còn một người họ hàng thân thích nào cả.
Remas không xen ngang cuộc nói chuyện của Harry với ngài bộ trưởng, nhận được câu hỏi từ ông Fudge. Remas chỉ mỉm cười, đáp trả:
-- Rất đơn giản, Lily Evan, là hậu duệ của một nhánh xa xưa của dòng họ Arhlich. Câu trả lời này đã khiến ngài hài lòng phải không, ngài bộ trưởng?
Cornelius Fudge cho rằng mình đang nghe lầm! Không đúng, không, không đúng a! Gia đình Evan chỉ là một gia đình Muggle bình thường nha, từ chục năm trước ông đã tra qua gia phả nhà Evan nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy họ Evan này liên quan đến một đại gia tộc phù thủy nào cả! Sự thật này... cũng có chút khủng bố đi!
-- Ngài bộ trưởng? Ngài Cornelius Fudge?! Không lẽ ngài còn có nghi vấn? Nếu không có ngài liền có thể rời đi! - Remas cũng không thèm nhìn sắc khó coi của ông bộ trưởng, trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Cornelius Fudge một mặt không dám tin nhìn chằm chằm vào Remas nhưng ông không tìm được manh mối nào hữu ích, đành bất đắt dĩ mà theo Erik rời đi. Nhưng ông không biết rằng còn có người kích động hơn ông đến nổi đứng chết trân tại chỗ! Harry cảm thấy mình nhất định đang nằm mơ! Chắc chắn là đang nằm mơ! Nếu không, nếu không sao cậu có thể nghe được một tin động trời đến mức này, cậu có thân thích khác ngoài gia đình Dursley! Cậu không cần phải trở lại căn nhà số 4 đường Privet Drive thêm một lần nào nữa!
Nhưng!
Tại sao suốt mười ba năm qua, bọn họ lại không đón tụi nó về ở cùng chứ?
Harry nhịn không được ngước nhìn Remas, trùng hợp, Remas cũng đang quan sát cậu. Ông thấy được sự chờ mong, hi vọng, lẫn thất vọng đan xen trong đôi mắt xanh lơ đó, Remas thở dài, ông phức tạp nói:
-- Ta không biết Harry, đến tận mấy năm trước, ừm, lúc tụi con bảy tuổi, ta mới phát hiện ra việc này! Lúc đó ta cũng không ngờ đến, mẹ tụi con, Lily lại là hậu duệ của một người đã tách khỏi gia tộc hơn mấy thế kỷ rồi, chúng ta cứ tưởng huyết mạch của người đó đã đứt đoạn, nhưng không ngờ, không ngờ.....
Remas thở dài một hơi, quay đi.
-- Elizabeth, đưa Harry đến đó đi! Ta còn có việc phải giải quyết, con hãy cùng Harry đi tham quan lâu đài, có thể đến Hẻm Xéo chơi cũng được, khi nào ngài Henry quay lại, ta sẽ bảo Erik thông báo.
Nói rồi Remas rời đi. Harry cũng ngây người tại chỗ, tin tức này quá lớn, quá oanh tạc, Harry cảm thấy chính mình vẫn như đang nằm mơ. Cậu thật sự tiêu hóa không xong, tiêu hóa không xong rồi!
-- Harry, Harry! Theo mình nào!
Harry giật mình, Elizabeth đã leo lên cầu thang tự khi nào, cô vẫy vẫy tay với Harry. Elizabeth đưa cậu đi đến đỉnh của một tháp nhỏ của lâu đài bằng cách đi qua thật nhiều dãy cầu thang, coi như Harry được mở mang tầm mắt về sự hoa lệ của nơi này rồi. Trong lâu đài ngày đầy nhóc những con gia tinh như Dobby, bọn chúng đều cuối chào hai đứa mỗi khi ngang qua, những khung hình thì huyên náo chào Harry khiến cậu giật nãy cả mình. Gia tộc Arhlich mỗi người đều có tóc bạc và mắt xanh cả, chúng thật sự rất đặc biệt. Mà, Harry cảm thấy thắc mắc, hình như từ tối hôm qua đến bây giờ cậu chưa từng thấy mẹ của Elizabeth - phu nhân Arhlich đâu cả.
-- À, mẹ tớ thường không ở nhà vào thời gian này, bà là lương y của bệnh viện Thánh Mungo, có thể tối nay bạn có thể thấy mẹ mình trong bữa tối. Đến nơi rồi!
Đó là một căn phòng duy nhất trong tháp này, và nó trống không, ngoài một tấm lụa nhung lớn được đính trên tường, thêu lên một cây phả hệ, chằng chịt như một bản đồ đường xe lửa thì chẳng còn cái gì khác. Harry có chút hoa mắt mà nhìn vô số cái tên được liệt kê phía trên tấm lụa nhung, xong, trong lòng cậu cũng rõ ràng lý do tại sao chú Remas lại bảo Elizabeth đưa cậu đến đây.
-- Harry, Harry, đến đây nào. Thứ cậu đang tìm ở đây này! -- Elizabeth chỉ cho cậu xem một nhánh nhỏ nhất và cũng ngắn nhất nằm trong một góc của tấm lụa nhung. Và Harry đã thấy nó, tên của mẹ Lily của cậu, và phía dưới một thế hệ lại có cả tên của Henry!
-- Tấm lụa này đã được ếm bùa di truyền huyết thống của gia đình mình. Trong giới phù thủy, chỉ có duy nhất gia đình mình khi vừa sinh ra đã nắm giữ được một lượng tinh thần lực khổng lồ cùng với một thiên phú đặc biệt. Vì thế nên, bất cứ ai có huyết thống này khi vừa sinh ra, tên của họ sẽ được viết lên tấm lụa và cũng được thừa nhận là một thành viên của gia tộc Arhlich. Nhưng mẹ bạn lẫn Henry đều là một trường hợp đặc biệt, không biết tại sao, vào khoảng tám năm trước, nhánh này đột nhiên khắc lên thêm hai cái tên.... -- Elizabeth chậm rãi giải thích cho Harry, xong cô lại cười.
-- ... Giờ bạn đã hiểu rồi chứ, Harry?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK