Bốn đứa bước qua Neville, kéo tấm áo tàng hình trùm lên cả đám. Nhưng bỏ Neville nằm bất động trên sàn như vậy không phải là một việc hay chút nào. Vì ở trong trạng thái căng thẳng, bốn đứa nhỏ cảm thấy bóng của mọi bức tượng đều có vẻ giống như thầy Filch, mọi làn gió thoảng từ xa đều khiến chúng tưởng như con yêu tnh Peeves đang sà xuống trên đầu.
Đi tới chân cầu thang thứ nhất, chúng bắt gặp bà Norris đang lẩn lút gần đầu cầu thang. Ron nói nhỏ vào tai Harry:
-- Ôi, cho mình đá nó một cái, chỉ lần này thôi.
Nhưng Harry lắc đầu. Chúng lên cầu thang, cẩn thận đi vòng qua con mèo. Bà Norris đảo đôi mắt sáng quắc hướng theo chúng, nhưng chỉ thế thôi, không làm gì thêm. Chúng không gặp phải ai khác nữa cho đến khi tới được cầu thang dẫn lên lầu ba. Ở đó, con yêu Peeves đang nhảy nhót giữa chừng cầu thang, làm sút sổ tấm thảm để cho người khác bị trượt té chơi. Khi chúng bắt đầu leo lên thì Peeves thình lình hỏi:
-- Ai đó?
Rồi con yêu nheo đôi mắt đen tinh quái lại:
-- Cho dù ta không thấy mi, ta cũng biết là có mi ở đó nha!Mi là ma, là quỷ, hay là quái học trò?
Con yêu bay lên và lơ lửng ở trên không, nheo mắt liếc chừng dáo dác:
-- Méc thầy Filch, ta méc thầy Filch cho coi, có cái gì đó đang bò loanh quanh mà không có bóng dáng gì hết vậy nè?
Harry chợt bật ra một ý, nó lấy giọng ồm ồm, nói:
-- Peeves, Nam tước Đẫm máu nếu có tàng hình thì cũng là có lý do riêng...
Peeves suýt nữa rụng từ trên không xuống dưới đất vì hoảng hồn. Nó tự vớt mình lên kịp thời và bốc lên lơ lửng phía trên cầu thang chừng ba tất. Giọng con yêu bây giờ nghe ngọt xớt:
-- Dạ xin lỗi ngài Nam tước, dạ bảm ngài Nam tước, ấy là lỗi của con, dạ con nhầm... con không thấy ngài ạ... Dĩ nhiên là con đâu có thấy được, ngài tàng hình mà... xin ngài tha thứ cho thằng Peeves già đầu mà giỡn ngu này, xin ngài ạ.
Harry giả giọng khàn:
-- Peeves, ta có công chuyện ở đây, mi hãy tránh xa chỗ này trong đêm nay.
-- Dạ vâng, bẩm ngài, con chắc chắn sẽ tránh xa ạ!
Con yêu lại bay lên cao lần nữa, và trước khi cút xéo, nó nói:
-- Dạ, bẩm ngài Nam tước, con hy vọng công việc của ngài suôn sẻ tốt đẹp ạ. Dạ thưa ngài Nam tước, con xin không dám quấy rầy ngài nữa ạ.
Ron thì thầm:
-- Harry, cừ lắm!
Vài giây sau, bọn trẻ tới nơi - bên ngoài hành lang tầng ba. Cánh cửa đã hé mở sẵn.
Harry thì thầm nói:
-- Đó, thấy chưa? Lão Snape đã vượt qua con được con Fluffy rồi!
Về mặt nào đó, việc nhìn thấy cánh cửa mở sẵn cũng có tác dụng tốt: nó đánh động cho bốn đứa trẻ về mối nguy hiểm mà chúng sắp phải đương đầu. Dưới tấm áo tàng hình, Harry quay lại nói với hai người bạn:
-- Nếu các bạn muốn quay về thì cứ về, tôi cũng không trách đâu. Các bạn cứ giữ lấy tấm áo tàng hình, bây giờ tôi không cần nó nữa.
Ron nói:
-- Đừng có ngu!
Hermione cũng cãi:
-- Tụi này đi với hai bồ!
Harry đẩy cho cánh cửa mở ra.
Khi cánh cửa rít lên, chúng nghe thấy tiếng gầm gừ của con chó. Cả ba cặp mũi của con Fluffy hít hửi như điên khắp mọi hướng, mặc dù nó không hề nhìn thấy ba đứa trẻ.
-- Nó đang tức giận vì tiếng nhạc không còn! - Henry lắng nghe một chút rồi nói lại với cả đám
Hermione hỏi nhỏ:
-- Nhìn kìa! Cái gì ở dưới chân nó vậy?
Ron đáp:
-- Trông giống cây đàn hạc. Chắc là của thầy Snape bỏ lại đó.
-- Chắc khi tiếng nhạc dừng là con chó tỉnh giấc rồi. Được, để thử coi...
Harry nói xong, đưa cây sáo của lão Hagrid lên môi và thổi. Khó có thể nói đó là một điệu nhạc được, nhưng ngay từ khi âm thanh đầu tiên phát ra, mắt con chó đã bắt đầu cụp xuống. Harry hầu như nín thở mà thổi sáo. Tiếng gầm gừ của con chó nguôi đi rồi im hẳn, nó lảo đảo trên bốn chân rồi khuỵu đầu gối, nằm lăn ra trên sàn, ngủ say.
-- Cứ thổi tiếp nhé!
Ron nhắc Harry khi cả bọn chui ra khỏi tấm áo khoác tàng hình, bò về phía miệng bẫy sập. Khi đến gần ba cái đầu của con quái vật khổng lồ, tụi nó có thể cảm thấy hơi thở nóng hổi và hôi hám của con vật. Ngó qua lưng con quái vật, Ron nói:
-- Mình nghĩ cả ba đứa hùn lại có thể kéo được cái cửa bẫy sập này ra. Bồ muốn đi trước không Hermione?
-- Mình không dám đâu!
-- Để mình vậy!? - Henry bảo
-- Được thôi! Với mình nữa!
Ron nghiến răng bước cẩn thận qua mấy cái chân của con chó cùng Henry. Tụi nó cuối xuống kéo cái vòng của bẫy sập, khiến miệng bẫy bật mở ra.
Hermione hồi hộp hỏi:
-- Bồ có thấy gì không?
-- Không... đen thui... Không có lối leo xuống, tụi mình chỉ còn nước nhảy xuống thôi.
Harry vẫn đang thổi sáo, vẫy tay để Ron quay lại rồi cậu chỉ vào chính mình. Ron hỏi:
-- Bồ muốn xuống trước hả? Chắc không? Mình không biết cái bẫy này sâu cỡ nào đâu nha! Bồ cứ đưa ống sáo cho Hermione để bạn ấy tiếp tục ru con chó ngủ đi!
Harry đưa sáo cho Hermione. Tiếng sáo vừa im được một giây là con chó lại gầm gừ trở mình. Nhưng Hermione vừa bắt đầu thổi là nó lại ngủ say như trước. Harry trèo qua con chó, ngó xuống miệng bẫy. Chẳng thấy đáy gì cả. Cậu thả mình xuống cái miệng bẫy thăm dò, đến khi chỉ còn đeo mấy ngón tay toòng teng bằng mấy ngón tay bám vào miệng bẫy, lúc ấy cậu mới ngước lên nhìn Ron cùng Henry và nói:
-- Nếu có chuyện gì xảy ra thì các bạn đừng theo xuống nhé! Cứ đi thẳng tới chuồng cú và gởi Hedwig cho thầy Dumbledore, nhớ chưa?
Ron nói:
-- Được.
-- Hy vọng lát nữa gặp lại các bạn...
-- Harry! Anh không được nói gở!
Henry la lên nhưng Harry đã buông tay. Không khí ẩm lạnh lùa qua người khi cậu rơi xuống, rơi xuống, xuống, xuống nữa và...
PHỤP!
Cậu rớt xuống một cái gì mềm mềm, gây nên một tiếng phụp nghe hết sức buồn cười. Harry ngội dậy sờ soạng chung quanh, mắt cậu quen dần với bóng tối. Cậu có cảm giác như đang ngồi trên một loại cỏ cây gì đó.
-- Không sao hết!
Harry gọi vọng lên cái khoảnh sáng nhỏ như con tem phía trên đầu, tức là cái miệng bẫy.
-- Mấy bồ cứ nhảy xuống đi, rớt cũng êm ái thôi.
Ron nhảy ngay. Nó rớt xuống, bò tới cạnh Harry, hỏi:
-- Cái giống gì vậy?
-- Không biết. Một thứ cây cỏ gì đó. Chắc là nó mọc ở đây để hứng mấy người rớt xuống. Hermione, Henry, xuống đi!
Tiếng nhạc xa xa tắt ngấm. Tiếng chó sủa vang lên. Nhưng Hermione và Henry đã kịp nhảy xuống rồi. Cả hai rớt xuống bên cạnh Harry, Hermione nói:
-- Chắc là mình ở sâu dưới trường mình hàng dặm ấy.
Ron bảo:
-- Thiệt may là có đám cây cỏ này ở đây.
-- May hả? - Henry bỗng hét lên, nhảy phắt lên, bám vào vách tường ẩm ướt
-- Ngó lại hai bạn kìa! - Hermione thét lên. Rồi nó nhảy lên bám vào bức tường như Henry. Hermione phải cố gắng chống chọi vì ngay từ lúc vừa chạm chân xuống cỏ thì lũ dây leo bắt đầu uốn éo như con rắn, quấn quanh cổ chân con bé. Còn Harry và Ron thì đã bị quấn lên tới bắp chân và bị trói chặt vô lớp cây cỏ ấy mà không hề hay biết.
Hermione và Henry cố tìm cách thoát khỏi những ngọn dây leo đang bám chặt lấy mình. Rồi tụi nó hãi hùng nhìn hai thằng bé vật lộn với đám cây cỏ quấn quanh thân, nhưng càng vùng vẫy càng bị dây leo quấn quanh nhanh hơn và trói chặt hơn.
Hermione ra lệnh:
-- Đừng cử động nữa!
-- Mình biết cái trò này là gì rồi!! Hermione, đó là Tấm-lưới-Sa-tăng! -- Henry bỗng hét to
Ron nhăn nhó:
-- Cha mẹ ôi, biết được tên gọi thì được cái tích sự gì?
Thằng bé đang ngả người ra sau, cố gắng né ngọn dây leo lăm le siết cổ nó. Hermione nghe Henry nói liền hai mắt sáng bừng, rồi cùng bảo:
-- Im đi! Tụi mình đang cố nhớ ra cách tiêu diệt nó đây này!
-- Thì nhanh lên, tôi chẳng thở được nữa rồi.
Đám dây leo đang quấn quanh ngực Harry siết chặt, khiến cậu phải vật lộn vất vả và thở hổn hển. Hermione lẩm nhẩm:
-- Tấm lưới Sa tăng! Tấm lưới Sa tăng... Giáo sư Sprout nói gì nhỉ... Nó thích tăm tối và ẩm ướt...
Harry tức khí:
-- Thì đốt lửa lên!
-- Ừ... Dĩ nhiên rồi... Nhưng mà kiếm đâu ra củi?
Hermione vặn vẹo hai bàn tay khổ sở.
Henry cùng Ron gào to:
-- MẤY NGƯỜI PHÁT ĐIÊN RỒI HẢ? MẤY NGƯỜI CÓ PHẢI PHÙ THỦY HAY KHÔNG?
-- Ờ, phải rồi!
Hermione giơ cây đũa thần lên, vừa vẩy đũa vừa lẩm nhẩm điều gì đó. Từ đầu đũa phát ra một loạt đốm lửa xanh hình chuông giống như ngọn lửa mà cô bé đã dùng để đốt áo thầy Snape. Chỉ trong vài giây, Harry và Ron cảm thấy được nới lỏng khi lũ dây leo co rúm lại trong ánh sáng ấm áp.
Những sợi dây tự động luồn lách và bung ra để tháo khỏi thân thể mấy đứa trẻ. Thế là cả ba đứa thoát! Harry nhảy bám lên tường bên cạnh Hermione và Henry, quẹt mồ hôi trên trán, nói:
-- May là hai người còn để tâm đến môn Thảo mộc học đó, Henry, Hermione.
Ron châm chọc:
-- Phải đó. Và cũng may là Harry không đến nỗi mất trí trong cơn khủng hoảng... "kiếm đâu ra củi!"... Thiệt tình...!
Harry chỉ xuống một lối đi bằng đá, lối duy nhất dẫn ra khỏi chỗ đó. Cậu nói:
-- Lối này đây!
Cả bọn có thể nghe thấy tiếng từng giọt nước nhỉ ra từ vách đá, ngoài ra chỉ có tiếng bước chân của chúng. Lối đi đổ dốc khiến Harry nhớ đến ngân hàng Gringotts. Tim cậu thót lại khi nghĩ tới những con rồng canh giữ các hàm bạc của ngân hàng phù thủy. Rủi mà bốn đứa gặp phải một con rồng bây giờ, một con rồng bự tổ chảng... Ôi, cái con rồng nhí Norbert cũng đủ ngán rồi, huống gì...
Ron thì thầm:
-- Mấy bồ nghe thấy gì không?
Harry lắng nghe. Có tiếng gì xào xạc leng keng dường như đang đến gần phía trên đầu chúng.
-- Có phải ma không?
-- Không biết... mình nghe như tiếng vỗ cánh.
-- ...Không phải là con gì đâu! Mình chẳng nghe tụi nó nói gì hết!
-- Phía trước có ánh sáng, mình thấy cái gì đó đang di chuyển.
Bọn trẻ đi đến cuối con đường và thấy trước mắt hiện ra một căn phòng được thắp sáng, cao trên đầu chúng là cái trần hình vòm đầy những con chim nhỏ, sáng như ngọc. Lũ chim đang chấp chới bay lượn khắp phòng. Đầu kia căn phòng là một cánh cửa gỗ đồ sộ. Henry nheo mắt nhìn kỹ, lũ chim đó không phải là chim mà là một đám chìa khóa.
-- Mình đã bảo tụi đó không phải chim mà, nhìn kĩ một chút đi, đó là những chiếc chìa khóa có cánh!!
-- Bên kia có cánh cửa kìa!
Tụi nó dè chừng đám chìa khóa mà đi đến chỗ cánh cửa, cả đám chỉ lo đám chìa khóa đó sẽ xà xuống đâm cho tụi nó vài phát. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Harry vặn nắm đấm, nhưng cửa khoá. Hermione cùng Henry và Ron đã tới bên cạnh nó. Chúng hè nhau kéo và đẩy cánh cửa, nhưng cánh cửa chẳng thèm nhúc nhích, kể cả khi Hermione xài tới bùa chú Alohomora.
Ron hỏi:
-- Bây giờ làm sao đây?
Hermione nói:
-- Mấy con chim này... tụi nó là chìa khóa...
-- Nhìn kìa! Chổi thần! Mình phải bắt cho được chiếc chìa khoá cửa! -- Henry reo lên chỉ đám chổi đang dựng trong góc
-- Nhưng mà có hàng trăm con lận!
Ron xem xét ổ khoá của cánh cửa:
-- Mình phải kiếm một cái chìa khoá to, kiểu xưa... có lẽ bằng bạc, giống như nắm đấm cửa.
Mỗi đứa bèn tóm lấy một cây chổi, nhảy phóc lên và phóng lên không trung, bay vút vào giữa đám mây chìa khoá. Chúng chụp, bắt, nhưng lũ chìa khóa đã được phù phép cứ xẹt qua, lao xuống, vuột mất nhanh đến nỗi không có triển vọng gì sẽ tóm được một em nào.
Nhưng chuyện Harry trở thành tầm thủ trẻ xuất sắc nhất thế kỷ không đến nỗi vô tích sự. Cậu có khiếu chộp được cái mà không ai chạm tới được. Chỉ sau một phút bay tới xẹt lui như con thoi giữa đám lông cánh ngũ sắc của đám chìa khóa, cậu nhận ra một cái chìa to bằng bạc lấp lánh có đôi cánh cong, như thể đã có lần bị bắt và nhét vô lỗ khoá một cách thô bạo.
Cậu kêu ba đứa kia:
-- Cái đó! Cái bự đó... Đó! Không, đằng kia... Có hai cánh xanh sáng đó... một bên lông cánh bị te tua đó! Đúng rồi!
Ron phóng thật nhanh về hướng Harry chỉ, đâm sầm vô trần nhà, suýt nữa bật té khỏi cán chổi.
-- Chúng ta phải bao vây nó lại.
Harry gọi các bạn, mắt vẫn không rời chiếc chìa khóa có cánh te tua.
-- Ron, bạn vây nó ở phía trên... Hermione, bạn chặn nó ở phía dưới, đừng cho nó bay xuống, Henry, em chặn nó phía sau... Tụi mình sẽ tìm cách bắt nó. Được rồi, BẮT ĐẦU!
Ron lao xuống, Hermione phóng vọt lên, chiếc chìa khoá chuồn khỏi tay cả hai đứa, và Harry rượt sát theo sau cùng Henry, ép cái chìa khóa vào đường cùng. Harry bay nhanh hơn về phía bức tường, Henry cũng nhào tới, dồn chiếc chìa khóa kẹt vô góc tường, Harry một tay dọng chiếc chìa khóa vào khe nứt trên đá lát tường, tạo thành một âm thanh như đá nghiến. Tiếng hoan hô của Ron và Hermione vang dội khắp căn phòng cao rộng.
Cả bọn nhanh chóng đáp xuống đất, Harry chạy tới cánh cửa với chiếc chìa khóa đang vùng vẫy trong tay cậu. Harry đút chìa vào ổ khóa, nó khớp vào ngay. Ngay lúc ổ khoá bật ra, chiếc chìa lại thoát bay đi liền. Giờ đây, sau hai lần bị bắt, cái chìa khoá trông đã hết sức thảm hại.
Harry đặt tay trên nắm đấm cửa, hỏi ba người bạn:
-- Sẵn sàng chưa?
Cả ba gật đầu. Harry mở cánh cửa. Căn phòng tiếp theo tối đến nỗi chúng không nhìn thấy gì hết. Nhưng khi chúng bước vào, ánh sáng đột nhiên tràn ngập, phơi bày một quang cảnh lạ lùng:
Chúng đang đứng bên lề của một bàn cờ vĩ đại, đằng sau những quân cờ đen, mà quân nào quân nấy đều cao hơn chúng và được đẻo khắc từ cái gì đó giống đá đen. Đứng phía bên kia căn phòng, đối diện với những quân cờ đen là quân cờ trắng. Harry cùng Henry, Ron và Hermione đều khẽ rùng mình: những quân cờ trắng cao ngòng ấy đều không có mặt.
Harry hỏi nhỏ:
-- Bây giờ chúng ta làm gì đây?
Henry nói:
-- Quá rõ rồi còn gì? Tụi mình phải chơi ván cờ để đi qua được căn phòng này.
Đằng sau những quân cờ trắng là một cánh cửa khác. Hermione lo lắng:
-- Làm sao đây?
Ron nói:
-- Mình nghĩ có lẽ mình phải đóng vai những quân cờ.
Nó đi tới gần một quân cờ hiệp sĩ đen, đưa tay chạm vào con chiến mã của hiệp sĩ. Lập tức, đá hoá thành người sống. Ngựa gõ móng xuống sàn và vị hiệp sĩ cúi cái đầu và mũ sắt xuống nhìn Ron.
-- Chúng tôi... có... có cần chơi cờ để đi ngang qua phòng không?
Ron lắp bắp. Hiệp sĩ đen gật đầu. Ron quay sang ba người bạn, nói:
-- Cái này cần suy tính đây... Mình cho là tụi mình cần thế chỗ bốn quân cờ đen...
Harry, Henry và Hermione làm thinh nhìn Ron suy nghĩ. Cuối cùng Ron nói:
-- Henry, tuy mình biết bồ là vua chiến lượt nhưng....
-- không cần quan tâm đến mình! Mình biết bồ giỏi môn cờ này hơn ai hết! Mình chỉ chơi thắng bồ vì mình dự đoán trước nước cờ bồ sẽ ra và thói quen của bồ mà thôi! Ai đảm bảo rằng dự đoán của mình luôn đúng chứ! -- Henry cười đến bên Ron mà vỗ thằng bé một cái thiệt mạnh làm nó suýt ngã nhào!
-- Lên đi, mình sẽ làm quân sư cho bồ! -- Ron cũng cười, cuối cũng nó nói:
-- Harry, bồ thế chỗ của quân cờ giám mục, còn Hermione, bồ đi đến cạnh Harry, thế chỗ quân cờ tháp. Henry, cậu sẽ thế chổ quân cờ vua.
-- Còn bạn?
-- Mình sẽ là quân cờ hiệp sĩ.
Những quân cờ hình như lắng nghe từ nãy giờ, bởi vì Ron vừa dứt lời thì các quân cờ tháp, giám mục, vua và hiệp sĩ bèn quay lưng lại các quân cờ trắng và bước ra khỏi bàn cờ, nhường bốn ô trống cho Hermione cùng Henry, Harry và Ron bước vào thay thế.
Ron ngóng cổ nhìn qua bàn cờ nói:
-- Thường thì quân trắng đi trước. Đúng rồi... coi kìa...
Một con tốt trắng đi tới hai ô. Ron bắt đầu điều khiển những quân cờ đen. Chúng lặng lẽ di chuyển tới vị trí mà Ron phái chúng tới. Đầu gối của Harry run lập cập. Nếu phe của tụi nó thua thì sao?
-- Harry! Đi chéo bốn ô về bên phải.
Nỗi kinh hoàng thật sự làm chúng rúng động khi một quân cờ hiệp sĩ khác của phe tụi nó bị ăn. Bà Hoàng hậu của phe trắng quật ngã quân hiệp sĩ đen xuống sàn và lôi hắn ra khỏi ván cờ, thảy hắn nằm sấp ở đó, im lìm, mặt úp xuống sàn.
Ron cũng có vẻ run, nhưng vẫn bảo:
-- Đành chấp nhận vậy thôi. Để tránh đường cho bồ ăn quân giám mục đó, Hermione, đi tới đi.
Mỗi lần phe đen mất một quân cờ nào, phe trắng chẳng bày tỏ một chút xíu thương hại. Chẳng mấy chốc đã có một đống ngổn ngang những quân cờ đen tàn phế nằm lăn lóc dọc theo bức tường. Hai lần, Ron suýt đẩy Hermione và Harry vào tình thế nguy hiểm, may mà Henry kịp nhận ra và nhắc nhở nó. Bản thân nó cứ phòng khắp bàn cờ, ăn gần hết các quân cờ trắng, gần bằng số quân cờ đen bị thua. Bỗng nhiên nó lẩm nhẩm:
-- Tụi mình gần chiếu tướng rồi. Để mình nghĩ xem... để mình nghĩ...
Con Hoàng hậu của phe trắng quay cái đầu không có mặt về phía nó. Ron nói khẽ:
-- Đành vậy... chỉ còn cách duy nhứt đó...
-- Ron!! Bồ điên rồi!! -- Henry nhận ra ý đồ của Ron, vội hét
-- Nhưng Henry, đó là cách duy nhất tụi mình có thể thắng!! - Ron cũng hét lên
-- Nhưng Ron, cậu....- Henry thổn thức
-- Hai người đanh nói gì vậy?! -- Hermione sốt ruột hỏi
Ron cắn răng nói:
-- phải thí tôi thôi.
Harry và Hermione cùng hét:
-- KHÔNG!
Ron ngắt lời chúng:
-- Chơi cờ phải vậy. Phải chấp nhận vài sự hy sinh. Tôi sẽ đi một bước tới và bị Hoàng hậu ăn - như vậy sẽ trống chỗ cho bồ chiếu tướng quân cờ vua bên đó, Harry.
-- Ron!! - Henry lại la lên
-- Nhưng...
-- Hai bồ có muốn chặn bàn tay lão Snape không?
-- Ron... -- Harry nghẹn ngào
-- Nếu hai bồ không nhanh chân thì lão ấy sẽ lấy mất Hòn đá. Không còn cách nào khác nữa.
Mặt Ron hơi tái đi nhưng đầy vẻ kiên quyết. Nó hỏi:
-- Sẵn sàng chưa? Tôi đi đây... Ờ, một khi thắng rồi thì đừng lẩn quẩn ở đây.
Nó bước tới trước, và bà Hoàng hậu vồ ngay nó
-- KHÔNG!! DỪNG LẠI!! -- Henry dường như gân cả cổ lên mà hét, giờ cậu mới nhận ra cảm xúc của Harry cùng Hermione lúc này, suốt cả năm quen Ron, cậu cũng coi Ron là bạn thân chăngt kém cái thằng bạn thân kiếp trước của cậu. Và cậu chắc chắn một điều là cậu không hề muốn Ron gặp chút xíu nguy hiểm nào cả!
Phép màu xảy ra!
Ngay cái lúc bà hoàng hậu định đập đầu Ron một cú nháng lửa bằng cánh tay đá của bà ấy và tiếng hét của Henry vừa dứt.
Henry thấy trước mắt mình hoa lên và cánh tay đá của bà hoàng hậu dường như dừng lại! Không chỉ mình bà ta ngừng lại mà cả Harry, Hermione và Ron, biểu tình của bọn họ đều như bị đông cứng lại.
Henry trừng mắt kinh ngạc
Thời gian... Ngừng lại?... Do cậu làm!?... Nhưng từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng làm được như vậy!!
Nhưng Henry không thể kinh ngạc lâu, cậu nhanh chóng phóng đến bên Ron bằng bùa gia tốc rồi đánh ngất xỉu nó, xong cậu lại chạy ngay về vị trí. Trong lòng suy nghĩ vừa chuyển....
Quả nhiên!.... Thời gian tiếp tục trôi.
Hermione oà khóc khi thấy Ron bị bà hoàng hậu xách quăng ra ngoài bàn cờ nhưng cô bé vẫn đứng vững ở vị trí. Trông Ron như thể đã bị đo ván rồi. Harry run rẩy đi ba ô về bên trái. Ông vua phe trắng giở vương miện khỏi đầu và quăng xuống dưới chân Harry. Bọn trẻ đã thắng. Những quân cờ dạt ra và cúi chào, mở lối đi trống đến cánh cửa trước mặt chúng. Tuyệt vọng ngoảnh nhìn Ron lần cuối, Harry, Henry và Hermione xông qua cánh cửa và lên tới hành lang kế tiếp.
-- Biết làm sao nếu bạn ấy...
-- Bạn ấy không sao đâu. -- Harry nói, cố gắng tự trấn an mình.
-- Bồ nghĩ xem, sắp tới là cái gì nữa đây?
-- Tụi mình đã vượt qua được chặn thử thách của thầy Sprout rồi, đó là Tấm lưới quỉ Sa tăng! - Harry giở giọng phân tích
-- ....cái chìa khóa bay chắc là bị thầy Flitwich phù phép! - Henry tiếp câu tiếp theo
-- Cô McGonagall hẳn đã biến những quân cờ thành người sống; vậy chỉ còn lại bùa chú của thầy Quirrell, và thầy Snape....
Ba đứa đã đến một cánh cửa khác. Harry thì thầm hỏi Henry và Hermione:
-- Sao?
-- Tới luôn!
Harry đẩy cánh cửa ra. Một mùi thúi hoắc xộc vào mũi chúng, khiến cả ba đứa cùng kéo áo lên bịt mũi. Qua làn nước mắt, chúng nhìn thấy một con quỷ còn to hơn con quỷ khổng lồ hôm trước đụng độ, đang nằm thẳng cẳng trên sàn trước mặt chúng, đầu u một cục to rướm máu. Ba đứa cẩn thận bước qua một trong những cái chân ú na ú nần. Harry thì thầm:
-- Thiệt mừng là chúng ta khỏi phả đánh nhau với con quỷ này. Đi lẹ lên. Tôi không thể hít thở được nữa rồi.
Harry mở cánh cửa kế tiếp nữa, và cả ba hầu như không dám nhìn xem có cái gì đang đợi chúng. Nhưng hoá ra không có gì ghê rợn ở trong căn phòng này. Chỉ có một cái bàn với bảy cái chai hình dạng khác nhau đứng thành một hàng.
Harry kêu lên:
-- Trò của lão Snape đây. Chúng ta phải làm gì đây?
Ba đứa vừa bước qua ngưỡng cửa, một ngọn lửa lập tức bùng lên ngay sau lưng chúng, bít lối ra vào. Không phải là lửa bình thường đâu nhé; nó màu tím. Cùng lúc đó, trên lối đi đến cánh cửa đối diện lại bùng lên ngọn lửa đen. Hai cánh cửa đều bị lửa chặn, chúng mắc kẹt rồi.
-- Coi kìa!
Hermione chụp cuộn giấy da nằm cạnh mấy cái chai. Harry và Henry đọc ké qua vai của Hermione.
Trước mặt nguy hiểm, sau lưng an toàn,
Mi sẽ tìm được, hai chai hữu ích
Một chai uống vào, giúp mi tiếng tới
Một chai uống vào, mi sẽ quay lui
Hai trong số bảy, là rượu tầm ma
Trà trộn trong đó, ba chai độc dược.
Hãy chọn một chai, uống vào giải nguy,
Trừ khi mi muốn kẹt hoài ở đây.
Để giúp mi trọn, có bốn gợi ý:
Một là độc dược, dù giấu kỹ càng
Dễ dàng tìm được, bên trái rượu tầm ma;
Hai là hai chai đứng ở hai đầu
Khác nhau và không giúp mi tiếng tới;
Ba, như mi thấy, kích thước khác nhau
Tí hon, khổng lồ, không chứa cái chết
Bốn là hai chai thứ hai mỗi đầu
Nếm thì giống nhau, nhìn thì thấy khác.
Hermione và Henry đồng thời thở phào một cái và Harry ngạc nhiên thấy cả hai mỉm cười, trong tình thế này mà có cho vàng Harry cũng không cười được. Henry nói:
-- Thông minh lắm! Cái này không phải pháp thuật!
- Đây chỉ là thử tài suy luận thôi: một câu đố! Nhiều phù thủy vĩ đại không có một tí đầu óc lý luận nào, vì vậy họ có thể bị kẹt ở đây mãi mãi! - Hermione tiếp lời
-- Chúng ta cũng sẽ vậy thôi!
-- Không đâu. Mọi thứ chúng ta cần đều có trong tờ giấy này rồi. Bảy chai nhé: Ba chai độc dược, hai chai rượu, một chai giúp mình an toàn vượt qua lửa đen, một chai để vượt qua lửa tím. -- Hermione chỉ vài tấn giấy da
-- Nhưng mà mình biết uống chai nào?
-- Cho tụi này một phút.
Hermione đọc đi đọc lại tờ giấy nhiều lần. Henry thì lẩm nhẩm những gợi ý mà không cần nhìn lại tấm giấy da (đùa! Cậu đã đọc đi đọc lại cảnh này nhiều lần lắm rồi, còn suốt ngày lấy nó ra suy luận cả buổi). Cả hai đi lên đi xuống dọc mấy cái chai, chỉ vào chúng lẩm nhẩm Cuối cùng Hermione cùng reo lên, Hermione đứng trước cái chai hình tròn ở cuối hàng và Henry thì đứng ở bên một cái chai tí hon. Hermione chỉ vài cái chai trước mặt nói:
-- Chai này giúp chúng ta vượt qua lửa tím để quay lại!
-- Chai này nhỏ nhất giúp chúng mình băng qua lửa đen, đi tới Hòn đá.-- Henry chỉ cái chai tý hin trước mặt. Cậu cầm lên, ước lượng một chút rồi ảo não
-- Chỉ khoảng hai ngụm nhỏ mà thôi, không đủ cho cả ba đứa mình đâu.
Cả ba nhìn nhau, Harry bảo:
-- Hermione, bạn uống chai đó. Đừng cãi, nghe đây: bạn hãy trở lại cứu Ron. Lấy chổi thần trong phòng chìa khoá bay để bay nhanh ra khỏi miệng bẫy, qua mặt con Fluffy - đi thẳng đến chuồng cú và phái con Hedwig đến kêu cứu thầy Dumbledore. Tụi mình cần thầy giúp. Tụi tôi có thể cầm cự chân lão Snape một lát, nhưng quả thật tụi tôi không phải là đối thủ của lão.
-- Nhưng Harry, Henry à... nếu Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ở bên cạnh ổng thì làm sao?
-- Thì... Đành trông vào hên xui thôi! Tụi tôi đã may mắn một lần rồi, thấy không?
Harry chỉ vào cái thẹo trên trán cậu còn Henry lại vỗ vỗ vai mình, Henry nói tiếp:
-- Biết đâu lần này tụi tôi lại may mắn nữa thì sao!
Môi Hermione run run, bất thình lình cô bé nhào tới ôm chầm lấy Harry và vả Henry.
-- Hermione!
-- Harry, Henry... hai bạn... Hai bạn là những phù thủy vĩ đại.
Harry hết sức bối rối khi cô bé buông tụi nó ra.
-- Tôi đâu có giỏi bằng bạn! - Harry lúng túng
-- Tôi hả?
Hermione nói:
-- Tôi thì chỉ được cái đọc sách và thông minh thôi! Trong khi có những điểu còn quan trọng hơn nhiều... như tình bạn và lòng dũng cảm... Ôi, Harry, Henry... Nhớ cẩn thận nha!
Harry bảo:
-- Bạn uống trước đi. Bạn chắc chắn biết chai nào, phải không?
-- Chắc chắn.
Hermione cầm cái chai tròn ở cuối cùng, uống một hơi dài, rùng mình. Harry hồi hộp:
-- Có phải độc dược không?
-- Không - Nhưng nó lạnh như nước đá ấy.
-- Mau đi đi, kẻo thuốc hết tác dụng.
-- Chúc may mắn. Cẩn thận nha Harry, Henry!
-- ĐI! ĐI! -- Henry vội xua
Hermione quay gót, đi xuyên thẳng qua ngọn lửa màu tím. Harry hít sâu, cầm chai nhỏ nhứt lên. Chỉ bằng một hớp gọn, cậu đưa cái chai cho Henry và cậu uống cạn cái chai. Quả thật, dường như nước đá đang chảy trong châu thân tụi nó. Henry đặt cái chai xuống và bước tới trước, nắm chặt tay Harry và Harry tự động viên mình. Cả hai bước vài ngọn lửa, Henry cảm thấy ngọn lửa đen đang liếm thân thể, nhưng không cảm thấy nóng hay bỏng gì cả. Trong một khoảnh khắc, tụi nó không thấy cái gì cả ngoài ngọn lửa đen thui. Và rồi, "Húp!", tụi nó đã qua được phía bên kia - căn phòng cuối cùng.
Trong phòng đã có sẵn người - nhưng người đó không phải thầy Snape. Cũng không phải Voldemort.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK