Hơi nước đã cuộn lên sùng sục trong đầu máy. Đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh. Hai anh em Harry hộc tốc chạy tới cửa toa, Ron bật mở cửa ra rồi lùi lại cho tụi nó leo vào. Bọn trẻ chồm qua cửa sổ vẫy tay chào ông bà Weasley vẫn còn đứng trong sân ga trông theo cho đến khi đoàn tàu mất hút ở khúc quanh.
Khi đoàn tàu tăng tốc, Harry thì thầm với Henry, Ron và Hermione:
-- Mình cần nói chuyện riêng với ba người.
Ron bèn bảo Ginny:
-- Đi chỗ khác chơi đi, Ginny!
Ginny hờn dỗi bỏ đi. Harry, Henry, Ron và Hermione khuân hành lý đi xuống dọc hành lang, tìm một toa trống, nhưng toa nào toa nấy đều đầy nhóc người, ngoại trừ toa tận cùng của đoàn tàu lửa. Toa này chỉ có một hành khách đang ngồi ngủ gật bên cửa sổ.
Harry, Ron và Hermione cùng xem xét cẩn thận cửa nẻo. Tàu Tốc hành Hogwarts thường thường chỉ dành riêng cho học sinh, tụi nó chưa từng gặp một người lớn nào trên tàu, ngoại trừ mụ phù thủy đẩy xe bán dạo thức ăn. Henry có chút hứng thú quan sát vị khách lạ này.
Vị hành khách xa lạ mặc một bộ đồ phù thủy cực kỳ thảm hại, te tua như xơ mướp, vá víu nhiều chỗ. Trông ông ta có vẻ bệnh hoạn và kiệt sức. Mặc dù ngó nét mặt hãy còn trẻ, nhưng mái tóc nâu nhạt của ông đã lốm đốm bạc. Henry thở dài, chắc hẳn trong mấy năm này chú ấy rất cực khổ.....
Khi tụi nó đóng cửa lại, chọn băng ghế xa cửa sổ nhứt để ngồi xuống, Ron thì thào:
-- Mấy bồ biết ổng là ai không?
Hermione thì thầm đáp ngay:
-- Giáo sư R. J. Lupin.
-- Làm sao bồ biết?
Henry chỉ lên ngăn để hành lý phía trên đầu vị hành khách, đáp:
-- Ron, nó có ghi trên va li của ông ấy kìa.
Harry và Ron ngước nhìn lên và thấy một cái va li bị ràng rịt bằng những sợi dây lòi tói đầu gút thắt. Cái nhãn bị tróc mang hàng chữ "Giáo sư R. J. Lupin" được dán ở một góc.
Ron nhìn gương mặt nghiêng nghiêng xanh xao của giáo sư Lupin, hỏi một cách tiu nghỉu:
-- Không biết ổng dạy cái gì?
Hermione thì thầm:
-- Chuyện đó rõ ràng quá rồi! Ở trường Hogwarts chỉ còn mỗi một môn thiếu giáo viên thôi - môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám.
Tụi nó đã từng học với hai giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cả hai ông đều không tồn tại quá một niên học. Thiên hạ đồn đại rằng môn học đó có huông xúi quẩy.
Ron tỏ ra nghi ngờ:
-- Ờ, mình hy vọng ổng dạy nổi môn đó. Ngó bộ vó ổng thì chỉ cần một lá bùa mê là đủ tàn đời rồi, đúng không? Ờ mà...
Nó sực nhớ ra, quay lại hỏi Harry:
-- Nãy bồ định nói gì với tụi này vậy?
Harry thuật lại hết cuộc cãi vã giữa ông và bà Weasley cùng những lời mà ông Weasley vừa khuyên bảo hai anh em tụi nó. Khi Harry nói xong, Ron có vẻ như vừa bị sét đánh, Henry thì có vẻ hiểu ra, còn Hermione thì chặn cả hai tay lên cái miệng há hốc của mình. Cuối cùng, cô bé cũng hạ được hai bàn tay xuống để nói:
-- Sirius Black vượt ngục để tìm hai bồ thanh toán hả? Ôi, Harry ơi... mấy bồ phải hết sức, hết sức cẩn thận mới được. Đừng có đâm đầu vô rắc rối nghen...
Harry khẳng khái nói:
-- Mình không hề đâm đầu vô rắc rối... Chính là rắc rối cứ nhè tụi mình mà đâm vô.
Ron run run nói:
-- Harry và Henry phải là đứa ngu cực kỳ mới đâm đầu đi kiếm cái thằng điên lăm le giết mình. Phải không Henry? Henry....
Harry đột nhiên nhận ra vai mình bỗng nặng bất thường, nghiên đầu xem, Harry không khỏi cười khổ khi nhận ra Henry đã ngủ say như chết, cho dù có lay em ấy nhiều đến đâu thì Henry chẳng có vẻ gì là chịu tỉnh lại, thậm chí trái cầu lông Olive cũng cuộn mình lim diêm mắt ngủ trong vòng tay chủ nhân nó. Ron khó hiểu nói:
-- Bồ ấy ngủ hồi nào vậy chứ?
-- Harry, Henry không sao chứ? Hồi trước bạn ấy cũng như vậy.... - Hermione lo lắng nói
Harry xua xua tay, bảo:
-- Không sao, như vậy là còn đỡ đấy, hai bồ không biết lúc trước em ấy mê ngủ đến thế nào đâu.
Nhờ Henry mà cái không khí ngột ngạt trong toa tàu mới lắng xuống, cả bọn không nói về Sirius Black nữa mà chuyển đề tài sang vụ đi thăm quan làng Hogsmeade - một ngôi làng toàn phù thủy duy nhất ở nước Anh, Harry cảm thấy may mắn là Valentina đã ký vào hai tờ đơn xin phép đi chơi làng vào cuối tuần của tụi nó, nếu không chắc tụi nó sẽ phải bị cấm túc ở trong trường Hogwarts suốt bất kể kỳ nghỉ. Nhưng lúc này Ron lại đột nhiên nói:
-- Tiếng gì vậy?
Đâu đó vang lên một âm thanh nghe như tiếng huýt sáo khe khẽ. Ba đứa nhỏ cùng nhìn quanh toa tàu.
-- Nó phát ra từ cái rương của bồ đó, Harry!
Ron đứng dậy và với lên ngăn để hành lý. Một lát sau, nó lấy ra từ giữa hai lớp áo chùng của Harry ra hai cái Ống kính Mách lẻo Bỏ túi. Hai cái kính hình bông vụ bằng thuỷ tinh ấy đang xoay tít mù trong lòng bàn tay Ron, phát sáng rực rỡ.
Hermione có vẻ thích thú lắm, cô bé đứng lên để nhìn cho rõ:
-- Có phải là cái Ống kính Mách lẻo Bỏ túi đó không?
Ron đáp:
-- Ừ... bồ đừng để ý, chỉ là một món đồ rất rẻ tiền thôi mà. Nó cũng quay tít thò lò như vầy khi mình buộc chúng nó vô chân Errol để gởi cho Harry và Henry.
Hermione hỏi với giọng ranh mãnh sắc xảo:
-- Bộ lúc đó bồ đang làm chuyện gì bất chánh hả?
-- Đâu có! Ờ... chẳng qua là... mình thực ra không được phép dùng Errol. Mấy bồ biết đó, nó đâu có đủ sức để đưa thư đường dài... nhưng mình còn biết làm cách nào khác để gởi quà cho Harry?
Cái Ống kính Mách lẻo Bỏ túi phát ra tiếng huýt gió dữ dội. Harry khuyên:
-- Nhét nó vô rương đi, không thôi nó đánh thức ông ấy dậy đó.
Harry không lo mấy về việc cái kính có thể đánh thức Henry nhưng với giáo sư Lupin thì vẫn chưa chắc. Ron nhét cái Ống kính Mách lẻo Bỏ túi vô giữa hai chiếc vớ cũ cực kỳ đáng kinh tởm của dượng Vernon, nhờ đó mà tiếng rít róng lịm đi. Ron đóng nắp rương lại, ngồi xuống băng ghế, nói:
-- Tụi mình sẽ đem nó vô làng Hogsmeade để kiểm tra lại. Mấy thứ dụng cụ pháp thuật như cái đó người ta bán nhiều lắm ở Banges, and Fred và anh George nói với mình như vậy.
Hermione hỏi tới một cách háo hức:
-- Bồ có biết nhiều về Hogsmeade không? Mình có đọc, thấy nói đó là nơi duy nhứt ở nước Anh toàn phù thủy cư trú.
Ron nói ngay, không giấu giếm:
-- Đúng, mình cũng biết vậy. Nhưng đó không phải là lý do làm mình muốn đi tới đó. Mình chỉ muốn đến đó để được vô Công tước Mật!
-- Là cái gì hả?
Một vẻ mơ màng hiện ra trên mặt Ron. Nó nói:
-- Là một tiệm kẹo. Ở đó họ có đủ mọi thứ... Nào là Tiểu yêu Ớt, nó làm cho bồ xịt khói miệng luôn. Rồi nào là banh súc cù là béo đầy mứt dâu và kem đặc; những cây viết lông ngỗng bằng đường tuyệt ngon mà bồ có thể ngồi mút nó ở trong lớp mà vẫn có vẻ như đang cắn viết suy nghĩ về bài luận văn sắp viết ấy...
Hermione cứ háo hức hỏi tới:
-- Nhưng Hogsmeade là một nơi rất là thú vị, đúng không? Trong cuốn Những Di Tích Lịch Sử Phù Thuỷ có nói cái quán trọ ở đó là căn cứ địa của cuộc yêu tinh nổi dậy năm 1612, và Lều Hét được coi là toà nhà bị ma ám nhiều nhứt nước Anh...
-- ... và những trái banh kem đá bào khổng lồ mà bồ mút vô thì bồ sẽ lâng lâng bay lên khỏi mặt đất cả nửa tấc.
Rõ ràng là Ron vẫn mơ màng trong tiệm Công tước Mật, chứ không nghe Hermione nói gì cả, Harry nhịn để ngăn mình không phì cười trước hai người bạn.
Hermione bèn nhìn Harry:
-- Được ra khỏi trường đi thám hiểm một tý trong làng Hogsmeade cũng thú vị hén?
Harry nặng nề đáp:
-- Mong là như vậy. Mặc dù đã có người ký vào tờ đơn của tụi mình nhưng mình không chắc nhà trường sẽ cho hai anh em tụi mình ra khỏi Hogwarts....
Ron xì một tiếng, nói:
-- Có gì to tác đâu Harry, chỉ cần có chữ ký trên tờ đơn là mình được phép đi thôi. Đó là luật rồi, và mình không nghĩ giáo sư McGonagall sẽ phá luật đâu.
Harry nghĩ có lẽ đúng thế thật, giáo sư McGonagall, người nghiêm khắc nhất và cũng công bằng nhất mà Hary từng biết, chắc chắn bà sẽ không cưỡng ép hai đứa tụi nó ở lại trường Hogwarts đâu nhỉ..... Mong là như thế.
-- Ron! Mình nghĩ là Harry không nên rời khỏi lâu đài trong khi Sirius Black vẫn còn ngoài vòng pháp luật.
-- Nhưng nếu tụi mình cùng đi với Harry, thì Black sẽ không dám... -- Ron cự lại
-- Ôi, Ron ơi, đừng có nói chuyện ngu dữ vậy.
Hermione ngắt ngang lời Ron.
-- Black đã dám giết cả đống người giữa đường phố đông đúc giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ bồ tưởng hắn sẽ không dám tấn công Harry chỉ vì có hai đứa mình ở bên cạnh sao?
Cô bé vừa nói vừa táy máy mở cái nắp đậy cái rổ của con mèo Crookshanks. Ron la lên:
-- Đừng thả cái con đó ra!
Nhưng đã trễ quá rồi. Con mèo Crookshanks nhẹ nhàng nhảy phóc ra khỏi cái rổ, vươn vai, vặn vẹo thân hình, ngáp, rồi nhảy phóc lên đầu gối Ron. Cái cục cồm cộm trong túi áo Ron run lên như cầy sấy. Ron tống con mèo ra:
-- Đi chỗ khác chơi!
Hermione giận dữ kêu:
-- Ron, đừng mà!
Ron toan cãi lại Hermione thì lúc đó giáo sư Lupin trở mình. Ba đứa nhỏ chăm chú quan sát ông ta một cách cảnh giác, nhưng ông chỉ đơn giản trở đầu qua phía khác, miệng hơi hé ra, và ngủ tiếp.
Tàu Tốc hành Hogwarts vẫn trực chỉ hướng bắc mà chạy. Cảnh trí bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một hoang dã thêm, và trở nên âm u hơn khi những đám mây trên cao mỗi lúc một dầy. Bọn trẻ đang rượt đuổi nhau, chạy tới chạy lui bên ngoài cửa toa của Harry, Henry, Ron và Hermione. Crookshanks bây giờ đã yên vị trên một băng ghế trống. Bộ mặt tẹt bẹt của nó hướng về Ron, đôi con mắt vàng khè của nó cứ lom lom dòm cái túi áo của Ron.
Vào khoảng một giờ thì một bà phù thủy bép múp míp đẩy chiếc xe đồ ăn đến cửa toa của ba đứa. Harry mua một đống bánh quai vạc, định kêu Henry dậy ăn chút gì nhưng mãi em ấy chẳng chịu mở mắt khiến Harry bó tay toàn tập. Tụi nó cũng tính kêu vị giáo sư Lupin dậy ăn chút đồ, nhưng giống y Henry, ông ấy cũng chẳng chịu dậy nốt, tụi nó chỉ đành ăn một mình. Khi bà bán đồ ăn đi ra và khép cửa lại, Ron nhìn chằm chằm ông giáo sư Lupin, nói nhỏ.
-- Mình chắc ổng chỉ ngủ thôi... tức là ổng chưa chết đâu há?
Hermione cầm cái bánh Harry đưa, thì thào:
-- Không, không đâu, ông ấy còn thở mà.
Kể ra giáo sư Lupin không phải là người đồng hành thú vị cho lắm, nhưng sự có mặt của ông trong toa tàu này cũng có công dụng tốt. Vào xế chiều, trời bắt đầu mưa, làm mờ mịt hết những đồi núi chập chùng bên ngoài cửa sổ tàu lửa. Lúc đó bỗng nhiên ba đứa nhỏ nghe có tiếng bước chân đến bên ngoài cửa toa tàu của chúng. Và rồi xuất hiện những người mà chúng ít mong gặp nhứt trong số tất cả trò ở trường Hogwarts. Đó là Draco Malfoy, và sát hai bên sườn nó là hai thằng bạn nối khố: Crabbe và Goyle.
Ngay trong hành trình đầu tiên của tụi nhỏ trên tàu Tốc hành Hogwarts, Malfoy và Harry đã trở thành kẻ thù. Giờ đây, tên học trò mặt nhọn, tái nhợt, và khinh khỉnh này đã làm Tầm thủ của đội Quidditch mà Slytherin, cũng giống như Harry là Tầm thủ của đội Quidditch nhà Gryffindor. Còn hai thằng Crabbe và Goyle hình như sinh ra đời chỉ để tuân lệnh Malfoy. Cả hai thằng đều to con lớn xác, tuy Crabbe có cao hơn một chút, cổ núng nính, tóc cắt bèn bẹt như úp quả dừa khô. Goyle thì tóc ngắn lởm chởm dựng đứng trên đầu, lại thêm đôi cánh tay dài thòng như tay đười ươi.
Kéo cánh cửa toa ra, Malfoy cất lên cái giọng lè nhè uể oải thường ngày của nó:
-- Ủa, lại đây coi ai nè. Harry Cái Bô với lại Ron Mặt Chồn! Ồ, có cả Henry Nhát Gái nữa nè, ê, sao bữa nay thằng đó lại nuôi dài tóc rồi? Định giả gái à?
Harry giận, cậu căm tức nhìn Malfoy như ăn tươi nuốt sống. Nếu không phải còn có Henry đang ngủ li nì trên vai cậu thì Harry dám chắc là mình sẽ nhảy xổ vào nó mà dần nó một trận nên thân.
Crabbe và Goyle hinh hích cười phụ họa Malfoy:
-- Tao nghe nói rốt cuộc ba mày cũng vớ được tý vàng hồi mùa hè vừa rồi hả, Weasley? Má mày có mừng đứng tim mà chết giấc không?
Ron đứng phắt dậy, nhanh đến nỗi nó hất văng cái rổ của con Crookshanks xuống sàn tàu. Ngay lúc đó giáo sư Lupin ngáy một tiếng to. Malfoy tự động lùi một bước khi nhìn thấy giáo sư Lupin.
-- Ai vậy?
Hermione lúc đó cũng đã đứng thẳng lên để có gì thì giữ Ron lại. Cô bé nói:
-- Thầy mới. Mày mới nói gì hả Malfoy?
Đôi mắt xanh xám của Malfoy nheo lại; nó không ngu đến nỗi kiếm chuyện đánh nhau ngay trước mũi của thầy giáo. Nó bực bội làu bàu với hai thằng bạn:
-- Đi thôi.
Và tụi nó biến mất.
Hermione và Ron ngồi xuống. Ron xoa bóp mấy khớp ngón tay. Nó tức giận nói:
-- Năm học này mình nhứt định sẽ không chịu đựng thằng Malfoy nữa, mình sẽ ghè đầu nó ra rồi...
Ron giơ tay làm một động tác hung dữ trong không trung, Hermione chỉ vào giáo sư Lupin, rít lên nho nhỏ:
-- Ron, nói năng cẩn thận.
Nhưng giáo sư Lupin vẫn ngủ say như chết.
Một lát sau đó lại có người đến gõ cửa toa xe của bọn nhỏ, người đến cũng không xa lạ gì với ba đứa trẻ, đó là Elizabeth, và cả William nữa.
-- Cuối cùng cũng tìm thấy hai người, Harry, Henry! Ôi, Henry lại ngủ nữa à, ầy, bạn ấy lại làm hỏng rồi sao?
-- Có chuyện gì sao, Eli? - Hermione thân thiết hỏi han cô bạn thích đọc sách giống mình.
Elizabeth chỉ là đến đưa đồ, một chiếc kèn Harmonica, mới toanh và có màu đen thui trông rất đẹp, xong cũng rời đi. Hermione và Ron rất tò mò về cái kèn, cũng thử thổi một chút, âm thanh nó tạo ra nghe rất hay. Trời mưa càng lúc càng to, đoàn xe lao về phương bắc trong màn mưa mờ mịt. Những khung cửa sổ giờ đây chỉ còn là những cái khung trống trơn mà xám xịt lung linh làn nước mưa, rồi dần dần tối sẫm. Dọc khắp hành lang và trên những ngăn để hành lý, đâu đâu cũng thắp lồng đèn. Đoàn tàu lắc lư, mưa trút rào rào, gió gầm rú... mà giáo sư Lupin và Henry vẫn ngủ tỉnh bơ.
Ron chồm tới trước để dòm qua cái cửa sổ bây giờ đã hoàn toàn đen thui phía sau vai giáo sư Lupin. Nó nói:
-- Chắc là tụi mình gần tới nơi rồi.
Nó nói chưa dứt lời thì đoàn tàu bỗng dưng hãm tốc độ.
-- Hay quá!
Ron reo lên. Nó đứng dậy, cẩn thận đi ngang qua giáo sư Lupin để tìm cách nhìn ra ngoài cửa sổ.
-- Mình đang đói chết đi được, chỉ muốn nhào vô ăn tiệc ngay thôi.
Hermione xem đồng hồ nói:
-- Giờ này thì chưa thể tới nơi được...
-- Vậy tại sao đoàn tàu ngừng chạy?
Đoàn tàu đang hãm dần tốc độ, càng lúc càng chậm hơn. Khi tiếng máy tàu xình xịch chìm đi thì tiếng mưa gào gió rú bên ngoài cửa sổ nghe càng rõ thêm.
Harry là đứa ngồi gần cửa nhứt, nhưng vướn Henry, cậu chỉ có thể rướn người lên để nhìn ra hành lang. Dọc suốt các toa tàu, chỗ nào cũng thò ra những cái đầu ngơ ngác tò mò.
Đoàn tàu Tốc hành Hogwarts thình lình khựng lại, và khắp các toa vang lên tiếng ạch đụi của rương hòm rớt khỏi mấy ngăn để hành lý. Rồi, chẳng báo trước gì hết, tất cả đèn trên tàu bỗng tắt phụt, mọi người bị vùi trong bóng tối đen ngòm.
Giọng nói của Ron vang lên đằng sau Harry:
-- Chuyện gì xảy ra vậy?
-- Ui da! -- Hermione kêu thất thanh -- Ron ơi, bồ dẫm lên chân tôi rồi!
Ron hỏi:
-- Bồ có nghĩ là tàu bị hư không?
-- Ai mà biết! Chờ tí để tôi thắp sáng cho! Lumos!
Một đốm sáng lẻ loi nhá lên trong không gian tăm tối này, Hermione kêu lên một tiếng làm như nhớ ra, thất vọng nói:
-- Đũa phép của mình đều để ở trong rương....
-- Của mình cũng vậy, làm sao mà cậu lại biết tụi mình sẽ gặp chuyện này mà cầm theo đũa phép bên người vậy, Harry? - Ron cũng nói. Xong nó cố chùi một mảng cửa kính cho trong để thử nhìn ra ngoài.
-- Ấy, cái này là do Henry bảo mình như vậy. Một phù thủy sẽ không để đũa phép ở nơi nào mà không thể với tới ngay lập tức. -- Harry cười bảo
Lúc này Ron lại nói:
-- Có cái gì đang di động bên ngoài. Mình nghĩ có lẽ người ta đang lên tàu.
Cửa toa tàu của tụi nó bỗng xịch mở, và ai đó ngã dúi dụi lên chân Harry. Harry hoảng hồn, vội chĩa đũa phép xuống và thấy rõ đó là ai.
-- Neville hả?
-- Ối! Xin lỗi bạn, Harry! Bạn có biết chuyện gì đang xảy ra không? Ui da, xin lỗi nha...
Cậu nắm được tấm áo choàng của Neville, kéo nó dậy. Neville mừng rỡ:
-- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
-- Mình chẳng biết gì cả. Ngồi xuống đi.
Neville ngồi xuống, nhè ngay đầu con Crookshanks, con mèo ré lên đau đớn. Giọng của Hermione vang lên:
-- Để mình đi hỏi bác lái tàu xem có chuyện gì.
Hermione đi ngang qua chỗ hai anh em nó, cánh cửa toa tàu lại mở ra, rồi Harry nghe ình một cái như hai vật chạm mạnh nhau, và hai tiếng kêu đau cùng thốt ra.
-- Ai đó?
-- Ai đó?
-- Ginny hả? - nhờ ánh sáng yếu ớt của cây đũa phép, Hermione miễn cưỡng thấy được người trước mặt là ai.
-- Chị Hermione phải không?
-- Em đang làm gì vậy?
-- Em đi kiếm anh Ron...
-- Vô đây, ngồi xuống đi.
Harry vội kêu lên, Ginny nhanh nhảu đi vào, ngồi bên cạnh Neville. Bỗng vang lên một tiếng "tách" nhỏ, rồi ánh sáng lung linh chan hoà khắp toa. Giáo sư Lupin cuối cùng cũng bị đánh thức, ông xuất hiện với một nắm lửa trong tay. Ngọn lửa chiếu sáng gương mặt xám ngoét mệt mỏi của ông, nhưng đôi mắt ông thì long lanh đầy cảnh giác và thận trọng. Cũng bằng cái giọng khàn khàn, giáo sư Lupin ra lệnh:
-- Ai ở đâu thì ở yên đó. Harry, không cần Lumos nữa đâu, con cất đũa phép vào đi.
Harry vội vàng làm theo và cũng không có nhiều thì giờ để nghĩ xem tại sao giáo sư Lupin lại biết tên cậu. Cậu vội vàng lay Henry tỉnh lại, nhưng em ấy vẫn ngủ say như chết, ngược lại trái cầu lông Olive thì bị đánh thức, chú ta bất mãn kêu lên vài tiếng, xong, bay lên ngăn để hành lý, đậu ba cái móng vuốt trên nắp rương, đôi mắt đen cảnh giác nhìn về phía cửa.
Giáo sư Lupin chậm rãi đứng lên, cánh tay giơ ra trước, bàn tay cầm lửa soi đường. Nhưng cửa toa lại mở ra trước khi giáo sư Lupin đi tới cửa.
Ánh sáng lung linh từ ngọn lửa trong tay giáo sư Lupin tỏ ra một hình thù trùm áo khoác cao lừng lững gần đụng nóc toa, đứng ngay trên lối ra vào. Gương mặt của kẻ đó hầu như khuất lấp dưới cái mũ trùm đầu. Harry cũng bị làm cho chú ý.
Ánh mắt của Harry trượt xuống phía dưới, và cái cậu nhìn thấy làm cho bao tử cậu quặn lên. Ở chỗ tay áo của tấm áo khoác thò ra một bàn tay nhầy nhẫy, xám xịt, nhờn nhợt, ghẻ lở, và gớm ghiếc như một cái xác chết trôi đã trương sình.
Bàn tay chỉ lộ dạng trong tích tắc. Con vật nấp dưới tấm áo khoác dường như cảm nhận được cái nhìn trừng trừng của Harry, bàn tay chợt thụt vô trong nếp áo choàng màu đen.
Và cái khuất lấp dưới cái mũ trùm đầu, không rõ đó là cái gì, chỉ biết nó đang hít một hơi thở dài chậm rãi tạo thành những tiếng khò khè, như thể đang cố gắng hút cái gì đó từ trong không trung, chứ không chỉ hít không khí mà thôi.
Một luồng khí lạnh lẽo quét qua mặt tất cả mọi người đang có mặt trong toa tàu. Harry cảm thấy hơi thở cậu không sao thoát ra được khỏi lồng ngực. Luồng khí lạnh thấm buốt da, luồn sâu vào buồng phổi của Harry, thấu tận tim...
Mắt Harry như lộn ngược vô trong đầu, không còn có thể nhìn thấy gì nữa. Nó đang chìm đắm trong cơn lạnh chết người, bên tai như có tiếng nước chảy xiết. Nó có cảm giác mình bị nhấn chìm xuống nước, càng lúc càng xuống sâu, tiếng gầm gào càng lúc càng lớn hơn...
Vào ngay lúc này, thời gian ngừng lại, không biết từ lúc nào, Henry đã thức giấc, mắt cậu mở trừng trừng nhìn vào cái hình thù gớm ghiếc kia. Đôi mắt đỏ như máu nói không hết vẻ kinh diễm, mái tóc nâu hung đỏ của cậu cũng dần chuyển sang màu tím thuần sắc đầy vẻ huyền bí. Henry đứng dậy, đến đứng trước mặt giáo sư Lupin và cũng đứng trước mặt sinh vật ghê tởm kia, môi cậu mấp máy vài từ nhỏ như muỗi kêu, không ai có thể nghe rõ, nhưng có vẻ như hình thù ghớm ghiếc kia lại nghe được, nó chợt run rẩy cả người, tâm tình sợ hãi hiện ra rõ mồn một.
-- Vẫn còn một chút nữa.... Nếu cứ như vậy thì khi đến Hogwarts thì mình cũng tỉnh lại được rồi....
Henry lại quay về bên cạnh Harry, đôi mắt đỏ yêu dị lại lim dim, cậu nói thầm một câu, xong, đôi mắt lại nhắm lại, hơi thở trở nên đều đều cho thấy cậu lại chìm vào ngủ say, mái tóc dài lại một lần nữa chuyển đổi, trở lại thành màu nâu hung đỏ như thường ngày. Ngay khi mái tóc Henry vừa nhuộm sang màu sắc vốn có, thời gian xung quanh mới tiếp tục vận chuyển.
-- Không ai trong số chúng tôi ở đây giấu Sirius Black dưới lớp áo khoác đâu. Đi đi!
Giáo sư Lupin, nói to với tên gớm ghiếc đó. HÌnh thù kinh tởm kia dường như cũng do dự, nó nhìn về phía Henry đã ngủ say bên vai Harry, đột nhiên co rúm, nhanh chóng bay đi. Giáo sư Lupin nhíu mày, ông không nghĩ đến lũ sinh vật này lại dễ nói chuyện như vậy đâu. Ông kéo lại cánh cửa, đóng hết chốt an toàn. Đến khi chắc rằng cả bọn đều đã thoát được một kiếp, Hermione run run đôi môi, nhỏ giọng hỏi:
-- Thưa giáo sư, đó, đó có phải là, là một giám ngục không ạ?
-- Đúng vậy đấy các trò, ta không nghĩ giáo sư Dumbledore lại cho lũ giám ngục lên kiểm tra tàu.
Giọng của giáo sư rất bất mãn. Lúc này, các bóng đèn đều đã được thắp sáng lại, đoàn tàu lại sáng choang như ban ngày, Neville rú lên một tiếng lo lắng chỉ về phía Harry.
-- Harry, bồ có sao không? Trông mặt bồ trắng bệch chẳng có tý máu nào cả!
Cả bọn đều nhìn lại và giật mình khi thấy hai anh em Harry, Henry vẫn ngủ li bì còn Harry thì khuôn mặt đã tái nhợt và trắng bệch đến nổi có thể thấy được mạch máu dưới da.
-- Harry, bạn không sao chứ? -- Ron lo lắng hỏi han.
Harry liên tục lắc đầu, nhưng mọi người đều có thể thấy sắc mặt của cậu chẳng khá hơn tí nào. Giáo sư Lupin bước qua tụi nhỏ, với lấy cái giỏ xách của ông và lôi ra một thanh sôcôla thiệt to. Một tiếng "rắc" vang lên rõ to khiến cho mấy đứa nhỏ cùng nhảy dựng lên. Ấy là giáo sư Lupin vừa bẻ thanh sôcôla vĩ đại thành nhiều miếng nhỏ. Ông đưa cho Harry một miếng đặc biệt to.
-- Đây, ăn đi. Ăn vô là thấy đỡ lắm đó. Đừng có lo lắng nhiều quá, ai gặp qua bọn nó đều như thế cả, tùy vào độ nhẹ hay nặng thôi.
Harry nhận miếng sôcôla, giáo sư Lupin phân phát tiếp sôcôla cho những người khác, thản nhiên nói:
-- Một trong những giám ngục Azkaban, chắc bọn nó đang truy lùng tên Black!
Mọi người tròn mắt nhìn sững giáo sư. Ông vò miếng giấy gói sôcôla lại rồi nhét nó vô túi áo. Ông nhắc lại:
-- Ăn đi! Ăn vô là thấy đỡ lắm. Tôi phải đi gặp người lái tàu một lát. Xin lỗi nhé...
Giáo sư sải bước ngang qua chỗ Harry, rồi biến mất trong hành lang.
Hermione nhìn Harry hết sức lo lắng. Cô bé ân cần hỏi:
-- Bồ có chắc là bồ không sao chớ, Harry?
Harry lau mồ hôi vẫn đổ hột trên trán, nó run giọng đáp:
-- Ờ, chắc không sao đâu!
Neville nói, giọng eo éo hơn bình thường:
-- Thiệt là kinh khủng khiếp. Mấy bồ có cảm thấy lạnh như thế nào không khi viên giám ngục Azkaban bước vô đây?
Ron nhún vai một cách khó chịu:
-- Mình cảm thấy hết sức quái đản, như thể mình sẽ không bao giờ vui lên được nữa...
Ginny từ nãy giờ vẫn co rúm ở một góc, trông thê thảm không thua gì Harry, bây giờ mới để bật ra tiếng thổn thức. Hermione vội đi tới bên cạnh cô bé, vòng tay ôm lấy Ginny an ủi vỗ về. Harry run giọng hỏi:
-- Mọi người có sao không?
Ron lại nhìn Harry lo lắng:
-- Không. Nhưng Ginny thì run như điên ấy.
Harry không thể hiểu nổi. Cậu cảm thấy mình cũng run rẩy, yếu ớt, như thể cậu vừa qua một cơn sốt cúm tệ hại.
-- Mà, tại sao đến tận bây giờ Henry vẫn không tỉnh lại nhỉ. Lúc nãy, có cho mình một trăm lá gán mình cũng không dám ngủ trước mặt một tên giám ngục đâu. -- Ron xoa xoa hai vai, rùn mình một cái nói.
-- Mình không biết đâu, đừng hỏi mình! - Harry thở hắc ra một hơi, cau có nói.
Giáo sư Lupin trở lại. Ông dừng một chút khi bước vào trong toa tàu, nhìn quanh, rồi mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
-- Các trò biết mà, tôi đâu có tẩm thuốc độc trong sôcôla.
Harry bèn cắn một miếng sôcôla và cậu kinh ngạc thấy cơ thể lập tức ấm lên, hơi ấm lan ra đến từng đầu ngón tay ngón chân.
Giáo sư Lupin nói:
-- Chúng ta sẽ đến trường Hogwarts trong vòng mười phút nữa. Trò có sao không, Harry?
Harry ngượng ngùng đáp lí nhí:
-- Dạ, con thấy khỏe hơn rồi ạ.
Trong suốt chặng đường ngắn còn lại, không ai nói chuyện gì nữa. Cuối cùng, khi đoàn tàu dừng lại ở ga Hogsmeade, một cảnh hỗn loạn táo tác diễn ra: cú rúc inh tai, mèo ngao nhức óc, và dưới cái nón của Neville là con cóc của nó cũng bắt đầu kêu ộp ộp. Trên sân ga nhỏ, trời lạnh buốt, mưa vẫn đang rủ xuống những tấm màn lạnh giá. Cuối cùng Henry đã chịu tỉnh, nhưng trông cậu vẫn lờ đờ lắm, Harry dìu Henry xuống tàu theo sau Hermione và Ron.
-- Học sinh năm thứ nhứt đi theo lối này!
Nghe giọng nói quen thuộc ấy, Harry, Ron và Hermione cùng quay đầu nhìn lại, và nhìn thấy hình dáng đồ sộ của lão Hagrid đứng ở tuốt đầu kia của sân ga. Lão đang ra hiệu và hướng dẫn mấy đứa lính mới tò te mặt mày hãi sợ của năm thứ nhứt đi tiếp hành trình "truyền thống" băng ngang mặt hồ. Lão gào qua đầu đám đông:
-- Bốn đứa bây khỏe hết hả?
Cả bốn đứa giơ tay vẫy chào lão Hagrid, nhưng chúng chẳng thể có cơ hội nào để nói chuyện gì với lão cả, vì đám đông chung quanh tụi nó cứ ép đẩy tụi nó tiến dọc theo sân ga. Cùng với tất cả học sinh còn lại của trường Hogwarts. Henry có vẻ đã lấy lại tinh thần sau một hồi tranh kéo, cả cậu, Harry, Ron, và Hermione đều bước ra một con đường lầy lội, nơi có ít nhứt hàng trăm cỗ xe đang đậu sẵn, chờ đưa đám học sinh từ năm thứ hai trở lên về lâu đài. Harry đoán là mỗi cỗ xe được kéo bằng một con ngựa vô hình, bởi vì khi tụi nó đến gần đám xe, chúng cứ run lắc như thể mừng rỡ lắm. Đấy là Harry không nhìn thấy có cả tá con vong mã với hình dáng giống một con ngựa nhưng không có lông, chúng có cánh như cánh dơi và đen tuyền một màu, Harry không thấy được chúng vì chúng vô hình với mọi người, chỉ có những ai đã từng chứng kiến cái chết mới có thể nhìn thấy chúng. Henry đã từng chứng kiến cái chết của Lily Potter nên cậu mới có thể thấy được chúng nó, nhưng cho dù không từng chứng kiến cái chết, Henry vẫn sẽ nhìn thấy chúng bởi đồng thuật của mình. Henry bất đắc dĩ phóng thích một chút ma lực để làm dịu đi lũ vong mã để chúng không bu lại chỗ cậu nữa, vất vả lắm Henry cùng Harry và hai người bạn yên vị trên một cỗ xe, con vong mã kéo chiếc xe xem ra có vẻ hưng phấn lắm, chú ta cứ chúi cái mũi đầy xương của mình vào người Henry mãi, đến nỗi con vật Green đang quấn quanh cổ tay Henry giả đò làm một cái vòng tay, cũng khó chịu lên, hâm dọa một hồi mới khiến con Vong mã ngừng làm nũng với tiểu chủ nhân của nó. Cuối cùng thì những cổ xe cũng bắt đầu di chuyển.
Cỗ xe thoang thoảng mùi mốc và rơm rạ. Nó khập khểnh tiến về phía đôi cánh cổng sắt nguy nga được trang trí lộng lẫy, hai bên có hai cột đá mà trên cùng là tượng của đôi lợn lòi có cánh. Harry cũng nhìn thấy thêm hai viên giám ngục Azkaban cao lêu nghêu và trùm đầu kín mít đứng gác ở hai bên. Một cơn ớn lạnh hăm he nuốt chửng cậu lần nữa, nhưng lúc này Henry lại ấn cậu dựa lưng vào cái lưng ghế gồ ghề, ánh mắt sắc bèn trừng trừng hai tên giám ngục cho đến khi cổ xe của tụi nó đi qua cánh cổng.
Giờ thì con đường đổ dốc dài về phía toà lâu đài nên cỗ xe chạy cũng nhanh hơn. Hermione đang chồm qua cửa sổ nhỏ của cỗ xe để ngắm nhìn những tháp canh và tháp ký túc xá đang hiện ra lớn dần, rõ dần. Cuối cùng cỗ xe dừng lại, Ron và Hermione nhảy ra khỏi xe.
Khi Harry đặt chân xuống đất, cậu nghe bên tai một giọng nói nhừa nhựa với âm sắc hí hửng:
-- Mày suýt chút nữa thì xỉu hả Potter? Thằng Neville nói có đúng không? Mày thiệt sự xỉu sao?
Malfoy và đám của nó ôm bụng cười khúc khích, mà chính nó lại làm bộ lè lưỡi bày ra tư thế té xỉu. Harry khó chịu liếc mắt, trong một thoáng cậu nghĩ mình thật bị xông cho bốc khói đầu, chỉ muốn nhào vào cái tên đáng ghét này mà tẩn nó một trận nên thân. Nhưng lúc đó lại có một cái xe khác chạy đến và giáo sư Lupin bước ra, Harry chỉ có thể nhịn mà đi theo ba đứa bạn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK