• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn đứa trẻ được hộ tống đến tận tòa tháp của Gryffindor, lão Hagrid mới gầm gè bỏ đi. Cả bốn nhìn nhau, nhịn không được phì cười.

-- Trúng mánh lớn!

Cánh cửa Bà Béo mở ra và bốn đứa cùng vào phòng sinh hoạt chung.

Tối đến, khi mọi sinh vật trong tòa lâu đài đã ngủ say. Tại bên Hắc Hồ ven bìa rừng cấm lại có một bóng dáng màu trắng lượn qua, lượn lại, đi vòng vòng bên bờ Hắc Hồ như chờ đợi ai đó. Một hồi sau, đôi tai tam giác của bóng trắng đột nhiên vểnh lên, nó hăng hái chạy về một hướng, bổ nhào vào bóng người vừa mới xuất hiện không xa từ phía lâu đài. Bóng người bị bóng trắng bổ nhào lên có chút phản ứng không kịp, cười nói.

-- Ha, ha, được rồi Titus! Ta nói được rồi mà!

Thì ra cái bóng trắng đó lại là chú sói Titus đã không thấy bóng dáng hai ngày nay. Còn bóng người khi, đương nhiên, không thể là ai khác được ngoài Henry cả. Trái cầu lông Olive cũng theo đuôi chủ nhân, mặc khác là đôi mắt đen như hạt nhãn kia lại nhìn chăm chăm chiếc vòng bạc bên cổ tay Henry không rời mắt. Green bị nhìn có chút sợ, vội siết chặt hơn quanh cổ tay của vị tiểu chủ nhân của mình chẳng muốn buông ra....

"Tu~~Tu~~Tut~~"

Tiếng kèn thánh thót vang lên, khi ngừng lại, Henry vui mừng nhận ra chiếc kèn mà Elizabeth mới tặng cho cậu cũng không có chịu tổn hại bao nhiêu. Quả nhiên gỗ tần bì vẫn là chắc chắn nhất mà. Henry cười cười, nằm dựa lưng vào bộ lông nhung mềm mại của Titus, hai mắt lim dim, lơ đãng nói:

-- Đã đến rồi tại sao lại không chịu ra đây gặp mặt nhỉ?

Vài tiếng lọc cộc vang lên, trong tầm mắt, Henry có thể thấy được một nhân mã quen thuộc với bộ lông trắng tinh tươm và mái đầu vàng chói. Firenze bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Henry, cuối cái đầu cao ngạo, anh trầm giọng nói.

-- Chúng tôi luôn đợi ngài, thưa ngài....

Không để cho Firenze nói được cái gì, Henry đã lắc đầu, xong hỏi ngược một câu.

-- Các ngươi đã nhìn thấy điều gì qua các vì sao hả, Firenze. Có phải là một tương lai diệt vong với hắc ám cùng tuyệt vọng bao phủ khắp nơi. Hay, một tương lai hòa bình, không chiến tranh, không diệt vong?

Firenze trầm mặt, chàng nhân mã biết Henry đang ám chỉ điều gì, anh biết rằng mình không thể giấu được ánh mắt ngài, cho nên anh chọn nói thật.

-- Không có gì cả, thưa vương của chúng tôi....

-- Không có gì cả sao? - Henry vô thức lặp lại

-- Phải, vô định, qua những vì sao, tôi chẳng thấy gì cả trong tương lai....

-- Vậy, có nghĩa là cần người dựng lên tương lai sao?

-- Đúng thế....

-- Hừm...

Henry không hỏi nữa. Cậu nhắm đôi mắt đã nhanh chóng chuyển sang sắc đỏ như máu của mình, giọng nói phiêu miểu của cậu vang lên nho nhỏ, nhưng Firenze vẫn nghe rõ mồn một.

-- Trước tiên là .... Voldemort, sau đó đến những phù thủy... ngày nay, phù thủy rất yếu... yếu rất nhiều... sau đó...đến lượt....Abyss.....

Giọng Henry tắt lịm đi, trong một thoáng, tiếng hít thở đều đều đã vang lên chứng tỏ chủ nhân của nó đã lâm vào ngủ say. Firenze như trúng bùa định thân khi nghe thấy tên "Abyss" trong lời nói của Henry, vẻ mặt anh ngưng kết ra vẻ không thể tin được.

"Đừng để ý để những lời thằng bé nói...."

Olive không biết từ lúc nào đã đậu trên mái tóc vàng của Firenze, chú chim an nhàn cuộc tròn mình, đôi mắt đen như sắp hít lại đến nơi. Firenze cũng không tức giận khi Olive dám dùng đầu mình làm tổ, giọng anh cẩn trọng hỏi.

-- Ý ngài là như thế nào?

"Ý của ta là, lúc nãy thằng bé chỉ nói mơ thôi, đừng để ý đến nó...."

Cuối cùng, đôi mắt đen của Olive đã kép lại, con vật rên hừ hừ một tiếng, chìm vào giấc ngủ.

------------------

Sáng hôm sau, đúng năm giờ, Harry tự động bật dậy khỏi giường, thay đổi quần áo, lén nhìn qua gường Henry, lại không thấy ai, Harry trực tiếp đi xuống phòng sinh hoạt chung. Quả nhiên, em ấy đang ở dưới đấy, nhưng Harry lại thấy thêm một người nữa cũng quen thuộc không kém đối với Harry, Oliver Wood.

-- Anh Wood!

-- Ồ, chào Harry, em dậy sớm thế nhỉ? - Wood trưng gương mặt rạng rỡ, vẫy tay chào Harry.

Oliver Wood là một học sinh mười bảy tuổi tướng tá lực lưỡng, hiện đang học năm thứ bảy, tức là năm cuối cùng ở trường Hogwarts và cũng là đội trưởng đội Quidditch của nhà Gryffindor. Đội hình Quidditch thì vẫn vậy, với bảy cầu thủ: ba Truy thủy ghi điểm bằng cách thảy trái Quaffle màu đỏ to bằng trái banh da vô mấy cái vòng cao mười sáu thước đứng ở hai đầu của đấu trường; hai Tấn thủ dùng hai cây dùi cui đánh đuổi hai trái Bludger đen xì bay vọt lung tung tìm cách tấn công các cầu thủ; một Thủ quân bảo vệ các cột gôn, và một Tầm thủ lãnh nhiệm vụ khó khăn hơn cả, là tìm bắt cho được trái Snitch vàng có cánh nhỏ xíu, chỉ bằng một nửa quả hồ đào. Trái Snitch một khi bị bắt thì trận Quidditch mới được chấm dứt, và đội nào bắt được sẽ được thưởng thêm một trăm năm mươi điểm.

Harry đã xuống tới nơi, cậu nhìn Henry, rồi lại nhìn Wood đang ngồi đối diện, tò mò hỏi:

-- Hai người đang nói gì thế?

Trông Wood càng tươi cười rạng rỡ hơn bao giờ hết, anh chàng hai mắt sáng long lanh, nhìn chăm chăm Henry đến nổi Harry cảm thấy mình cũng nổi da gà lên thay cho em ấy.

-- Henry, em nói thật chứ? Em có thể chắc chắn không? -- Wood trông rất kích động, anh gấp gáp hỏi lại với giọng thiết tha nhất mà Harry chưa từng nghe lần nào. Lần này thì sự tò mò của Harry đã lên đến đỉnh điểm, cậu khó hiểu nhìn cả hai nhưng Harry cũng không nói xen vào.

-- Đương nhiên là thật, nếu anh chịu tham gia khóa huấn luyện của em, em chắc chắn cúp Quidditch năm nay sẽ không chạy khỏi tay anh đâu! Em xin thề luôn đấy! - Henry cười cười, lấy trong người ra một tấm giấy da mà Harry vô cùng quen thuộc.

Harry thiệt có xúc động muốn nhắc nhở Oliver Wood một chút, nhưng đầu cậu chắc chắn bị lừa đá mới làm như thế! Hai người chịu còn hơn một người chịu, ít nhất cậu còn có người để "giải bày tâm sự", cùng an ủi nhau. Trong lòng Harry thật ra đang nở hoa a!

-- Anh viết tên mình vào đây, nhưng em nhắc nhở trước, đã tham gia thì không được hối hận đâu đấy. -- Henry nhẹ nhàng nói, xong, khóe miệng lại không tự chủ được giương lên nét giảo hoạt.

Oliver Wood đưỡng nhiên sẽ không nhìn thấy rồi, nếu không anh chắc chắn sẽ cân nhắc thêm một chút. Nhưng hiện tại anh đang bị cái ý nghĩ ôm cúp Quidditch che mờ mắt, sảng khoái ký tên lên bản khế ước "ác ma". Harry đương nhiên thấy được và lông gà lông vịt của cậu đều dựng thẳng cả lên, cậu quay mặt không dám nhìn khoảng khắc "tội lỗi" này, chẳng phải đây là tiết tấu lừa người vào tròng hay sao, nhưng trong lòng lại thầm cười trộm. Anh Wood ơi anh Wood, anh đừng trách em, em chỉ bắt bí quá mới không cảnh báo anh thôi, em cũng không muốn chịu Henry hành hạ một mình đâu.

-- Harry, lấy chổi đi, hôm nay không tập chạy nữa. Cả anh nữa đấy Wood!

Một tiếng đồng hồ sau.....

-- Henry!! Em là ác ma hóa thân hả????!!

"Ùm!"

Oliver Wood bị sặc nước khi bị một quả cầu nước đâm sầm vào như một vụ nhổ nhỏ. Hiện tại trên mặt anh là dáng vẻ muốn chết không muốn sống y đúc như vẻ mặt của Harry khi lần đầu tiếp nhận khóa huấn luyện đầy địa ngục.

-- Cắn chặt răng mà bay đi anh Wood!

Henry cười, ngước nhìn tác phẩm của chính mình. Hiện tại trong sân Quidditch là một trận mưa cầu nước, nhiệm vụ của Henry giao cho hai anh em Harry và Wood rất đơn giản, tránh hết quả cầu nước, được phép dùng đũa phép và duy trì trong hai tiếng. Oliver Wood và Harry mém ôm nhau khóc rống khi nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này.

Harry cũng là lần đầu tiên chơi kiểu này đây, cậu cứ nghĩ với ưu thế về tốc độ và phản ứng nhanh nhẹn của mình và cây chổi Nimbus 2000 thì cũng miễn cưỡng tránh được mấy quả cầu đầy nước đó, nhưng cậu đã lầm, với tốc độ nhanh và mật độ dày đặc thế này thì tránh hết là điều không có khả năng. Chưa đầy mười phút đồng hồ, Harry đã bị hơn chục trái cầu nước đập vào người, ướt như chuột lột. Wood càng thảm thiết hơn, chưa tới năm phút đồng hồ, anh ấy đã bị hạ ngục.

-- Henry! Em không công bằng! Không công bằng a!!!

"Ùm! Ùm!"

Lại thêm hai quả cầu nước nữa nhè đầu Wood mà đập vào, làm anh chàng suýt chút rớt khỏi cán chổi, ho sặc sụa. Oliver Wood là một thủ quân, mà một thủ quân đâu thể nào so với một truy thủy, một tấn thủ hay là một tầm thủ với yêu cầu về ưu thế tốc độ đâu chứ. Anh chỉ cần chắn trước cột gôn nhà mình và làm hết sức đón đỡ mấy trái Quaffle là đủ (nói cách khác là đứng đó để người ta ban banh vào mặt). Thế nên tình trạng của Wood trong một tiếng qua bê bết hết chỗ nói, ngoài ướt như chuột lột thì cả người anh đều bê bết bùn sình vì đã ngã khỏi cán chổi không biết bao nhiêu lần mà đếm. Anh hâm mộ nhìn Harry bay vun vút trong màn mưa cầu nước, hận tại sao mình lại không phải là ai khác mà lại là một thủ quân nhịn đánh.

Kết thúc hai tiếng đầy "địa ngục" - đối với hai anh em Harry và Wood. Cả ba vào lại đại sảnh đường, Harry và Wood vội vã chạy về tháp Gryffindor thay quần áo và tha thiết nhanh chóng chạy đến dùng điểm tâm, để lại những vết bùn sình khắp hành lang khiến ông giám thị Filch tức điên lên. Kế đó mấy ngày, Oliver Wood thật sự rât hối hận, hối hận đến nổi buổi tối khi đi ngủ đều sẽ gào trướng lên hai từ "Ác ma" khiến mấy người bạn cùng phòng đều nhảy dựng lên vì hoảng. Oliver Wood đã rất nhiều lần muốn trốn tập, nhưng khổ nổi là đúng năm giờ mỗi buổi sáng, Henry đều sẽ có mặt trước gường của anh để mà "nhẹ nhàng" đánh thức anh dậy. Wood thật sự khóc không ra nước mắt, chỉ đành cắn chặt răng, lao vào đám mưa cầu nước kia mà chịu đánh. Harry thì chẳng khác với Wood là bao, thậm chí còn thê thảm hơn vì còn thực hành đấu tay đôi với Henry mỗi buổi chiều rảnh rỗi và đương nhiên hoàn toàn bị ngược. Đôi lúc hai anh em gặp nhau ở Đại Sảnh đường đều sẽ kéo nhau đến một xó xỉn nào đó, tố khổ hết nội tâm của mình ra để tìm niềm an ủi.

Malfoy không thèm đến lớp mấy ngày; mãi đến xế ngày thứ năm, khi học sinh nhà Slytherin và Gryffindor đang học chung hai tiết môn Độc dược, nó mới xuất hiện. Nó khệnh khạng bước vào căn hầm dùng làm lớp học Độc dược, tay phải quấn băng, treo trước ngực như thể (theo nhận xét của Harry) nó là một kẻ sống sót đầy hào hùng sau một trận chiến kinh hoàng nào đó.

Pansy Parkinson nở nụ cười hết sức điệu, hỏi:

-- Đỡ chưa, anh Draco? Chắc là đau lắm hả?

Malfoy mỉm một nụ cười ra vẻ can đảm:

-- Ừ, đau lắm.

Nhưng Harry nhận thấy khi Pansy nhìn qua hướng khác, Malfoy nháy mắt với Crabbe và Goyle.

Giáo sư Snape lơ đễnh bảo:

-- Ngồi xuống, ngồi xuống!

Harry và Ron đưa mắt nhìn nhau tức tối. Nếu mà tụi nó bước vào lớp trễ thì đừng có mà hòng nghe thầy Snape bảo "Ngồi xuống." Ông cho tụi nó cấm túc ngay ấy chứ. Nhưng Malfoy thì luôn luôn thoát được bất cứ lỗi gì nó phạm trong lớp học của thầy Snape. Giáo sư Snape, chủ nhiệm nhà Slytherin, luôn luôn thiên vị rõ rệt và rất hào phóng đối với học sinh ông chủ nhiệm trước mọi học sinh nhà khác.

Hôm nay, bọn trẻ bào chế một món thuốc mới: Dung dịch Co rút.

Malfoy đặt cái vạc của nó cạnh bên vạc của Ron và Harry, để cả ba cùng chuẩn bị nguyên liệu trên một cái bàn. Malfoy kêu:

-- Thưa thầy, con cần một người giúp con cắt mấy rễ cúc này, bởi vì tay của con...

Thầy Snape không cần nhìn lên, nói ngay:

-- Ron, trò cắt rễ cúc giúp Malfoy.

Mặt Ron đỏ nhừ. Nó rít vào mặt Malfoy:

-- Tay mày có què cụt gì đâu!

Malfoy ngồi bên kia bàn cười ngạo ngược:

-- Ê, Ron, mày nghe giáo sư Snape bảo mà, cắt ba mớ rễ đó đi.

Ron chụp con dao, kéo mớ rễ cúc của Malfoy lại gần, bắt đầu băm vằm chúng thành những mẩu nham nhở đủ kích cỡ. Malfoy lại kêu lên bằng giọng nhừa nhựa:

-- Thưa thầy, Ron nó băm vằm rễ cúc của con, thầy ơi.

Thầy Snape đến gần bàn của tụi nó, chĩa cái mũi khoằm của ông xuống mớ củ rễ, mỉm một nụ cười khó chịu với Ron qua mái tóc đen dài và bóng nhờn của ông:

-- Ron, đổi rễ cho Malfoy

-- Nhưng, thưa thầy...!

Ron đã tiêu hết mười lăm phút để mà tỉ mỉ tỉ mẩn gọt đẽo mớ rễ của nó cho có hình thù kích thước giống hệt nhau. Nhưng bằng giọng nói đầy nguy hiểm nhứt, thầy Snape bảo:

-- Nào, đổi ngay.

Ron hất mớ rễ được cắt tỉa xinh xắn của nó qua mặt bàn về phía Malfoy. Nó lại chụp lấy con dao tiếp tục gọt tỉa nữa.

Malfoy lại nói, giọng chứa đầy tiếng cười độc địa:

-- Và thưa thầy, con cần người lột vỏ trái Sung-quéo và cắt lát sâu bướm cho con ạ.

Thầy Snape ném cho hai anh em Harry một cái nhìn căm ghét mà ông luôn luôn chỉ dành riêng cho tụi nó.

-- Harry, trò lột vỏ Sung-quéo, còn Henry, trò thì cắt lát sâu bướm cho Malfoy đi.

Harry căm tức cầm trái Sung-quéo của Malfoy lên, Henry chỉ lắc đầu cho cái trò ấu trĩ như thế của Malfoy. Tội nghiệp Ron khi nó chuẩn bị thử trau chuốt lại mớ rễ cúc mà nó đã băm vằm nham nhở. Harry lột vỏ trái Sung-quéo thiệt nhanh rồi quăng trả qua bên kia bàn cho Malfoy mà không nói lời nào. Malfoy toét miệng cười đắc ý hơn bao giờ hết. Rồi nó thản nhiên hỏi:

-- Dạo này có gặp lão bạn Hagrid của mày không?

-- Không mắc mớ gì tới mày.

Ron đáp nhát gừng, không thèm nhìn lên. Malfoy giở giọng buồn rầu mỉa mai:

-- Tao e là ổng sẽ không bao giờ làm thầy giáo nữa. Ba tao không được hài lòng lắm về những thương tích của tao...

Ron gầm gừ:

-- Mày cứ nói nữa đi Malfoy, tao sẽ cho mày bị thương thiệt, khỏi cần giả đò.

-- Ba tao đã phàn nàn với Hội đồng quản trị nhà trường và với Bộ Pháp Thuật. Mày biết mà, ba tao có nhiều thế lực lắm. Và một vết thương lâu lành như vầy...

Nó thở dài một cái thiệt to đầy giả tạo:

-- ... ai biết được là rồi đây tay của tao có lành lặn lại như xưa không?

Harry giận đến nỗi tay nó run lên, ngẫu nhiên mà cắt đứt đầu của một cái xác sâu bướm. Harry nói:

-- Vậy ra đó là cái cớ mày bày đặt ra để làm cho bác Hagrid bị đuổi?

Malfoy hạ giọng xuống thành những lời thì thào:

-- Ừ, một phần thôi, Harry à. Nhưng mà cũng có những lợi ích khác nữa.

Malfoy cười một cách đắc chí, Henry phải giữ tay Harry lại để tránh cho anh ấy nhào vào Malfoy mà tẩn nó một trận, sau đó, đẩy phần sâu bướm cắt lát được xem là hoàn mỹ về lại chỗ Malfoy. Phạm phải bệnh nghề nghiệp, Henry không thể băm vằm con sâu bước được, nếu cho Layla biết chỉ sợ cô ấy cũng sẽ băm vằm cậu mất.

Henry lại liếc qua chỗ Neville, suỵt suỵt vài tiếng nhắc nhở cậu bé khi Neville sắp cho nguyên con đĩa đầy nhớt vào cái vạc của mình. Và may thay đến cuối cùng, cái vạc của Neville không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, nó vẫn có màu xanh mà thầy Snape đã nói. Neville tránh được một kiếp, khi tan lớp độc được, cậu bé đi sát bên cạnh Henry, nở một nụ cười hàm hậu, nói:

-- Cảm ơn bạn, Henry! Bạn thật sự cứu mình một kiếp!

Henry lắc đầu, xong, cậu lại thần bí để lại một câu nói cho Neville, xoay người rời đi để lại Neville một mình suy tư:

-- Nếu bạn muốn thoát khỏi lớp vỏ nhút nhát, mình có thể giúp. Chiều nay, năm giờ, tại thư viện.

Harry đi bên cạnh chỉ âm thầm che mặt, cậu thật sự không dám nhìn, lại thêm một nạn nhân sắp sửa bán "linh hồn" mình cho "ác ma" rồi. Kỹ thuật lừa người vào tròng của Henry thật sự rất khó phòng bị a....

Khi bọn trẻ đến lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám để học bài đầu tiên thì giáo sư Lupin vẫn chưa có mặt ở đó. Bọn chúng bèn ngồi xuống, lấy sách, giấy da, và viết lông ngỗng ra, rồi tán dóc cho đến khi thầy Lupin bước vào lớp. Thầy mỉm cười mơ hồ và đặt cái cặp cũ kỹ tồi tàn của thầy lên bàn giáo viên. Trông thầy vẫn xoàng xĩnh như từ trước tới giờ, nhưng có vẻ khỏe mạnh hơn hồi ở trên xe lửa, như thể đã được ăn vài bữa no nê. Thầy nói:

-- Chào các trò. Các trò hãy vui lòng cất hết sách vào cặp. Hôm nay là bài học thực hành, các trò chỉ cần đến cây đũa phép mà thôi.

Cả lớp cất sách đi, vài người trao đổi nhau cái nhìn tò mò. Trước đây, tụi nó chưa từng thực hành Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bao giờ. Ấy là không kể buổi học đáng nhớ năm ngoái, khi thầy giáo cũ dạy môn này mang vào lớp cả một cái chuồng chứa đầy bọn yêu nhí rồi thả chúng ra.

Giáo sư Lupin nói khi mọi người đã sẵn sàng:

-- Tốt lắm. Mời các trò làm theo tôi.

Bọn học trò hơi bối rối nhưng mà thích thú đứng dậy đi theo giáo sư Lupin ra khỏi phòng học. Ông dắt bọn trẻ đi dọc một hành lang vắng vẻ rồi quẹo qua một góc, ở đó cái mà bọn trẻ nhìn thấy trước tiên là con yêu tinh Peeves. Nó đang lộn đầu xuống đất, cất cẳng lên trời, lơ lửng giữa không trung, và đang nhét kẹo cao su vô cái lỗ khóa gần nhứt.

Khi giáo sư Lupin đến cách Peeves chừng hai thước, con yêu tinh mới ngẩng đầu lên. Nó ngọ nguậy hai bàn chân có những ngón chân cong quèo và hát toáng lên:

-- Lupin khùng, Lupin điên

Xưa nay Peeves hầu như luôn luôn hỗn hào bất trị như vậy, tuy cũng biết bày tỏ ít nhiều kính trọng kiểu gì đó đối với các giáo sư. Mọi người đều nhìn giáo sư Lupin để xem ông phản ứng ra sao về chuyện này. Bọn trẻ ngạc nhiên thấy giáo sư Lupin vẫn mỉm cười. Ông nói một cách dễ thương:

-- Nếu tôi là chú em, thì tôi sẽ gỡ bỏ hết cao su dính trong mấy lỗ khóa đó. Để vậy, coi chừng thầy Filch sẽ khó có thể vô trong đó lấy chổi.

Thầy Filch giám thị trường Hogwarts, một phù thủy bất bài, tính tình nóng nảy, người tiến hành cuộc chiến thường xuyên chống bọn học trò và, đúng vậy, chống cả Peeves nữa. Nhưng Peeves chẳng mảy may bận tâm đến những lời giáo sư Lupin nói, ngoài chuyện bỏ hai ngón tay vào miệng huýt sáo thật to.

Giáo sư nhẹ thở dài và rút cây đũa phép ra. Thầy ngoảnh đầu lại nói qua vai mình với đám học trò:

-- Đây là một lời nguyền nho nhỏ rất hữu ích, các trò hãy quan sát cho kỹ.

Ông giơ cây đũa phép lên tầm cao ngang vai, đọc: "waddiwasi!", rồi chĩa đầu đũa vào Peeves. Bằng sức mạnh của một đầu đạn, miếng kẹo cao su văng ra khỏi lỗ khóa và phóng thẳng vô lỗ mũi bên trái của Peeves. Con yêu tinh lộn mèo như cơn lốc, bốc lên, chửi rủa và biến đi.

Dean Thomas hết sức kinh ngạc:

-- Hết sẩy, thưa thầy!

Giáo sư Lupin cất cây đũa phép đi và nói:

-- Cám ơn, Dean. Chúng ta tiếp tục được chứ?

Thầy trò lại tiếp tục đi tới, cả lớp bây giờ nhìn thầy Lupin xoàng xĩnh với một niềm kính trọng được tăng lên đáng kể. Thầy dẫn đám học trò đi xuống hành lang thứ hai và dừng lại, ngay bên ngoài cửa phòng hội đồng giáo viên. Thầy Lupin mở cửa rồi đứng qua một bên nói:

-- Mời vào bên trong.

Phòng hội đồng giáo viên là một phòng ốp gỗ đầy những cái ghế để lộn xộn không ai ngồi, trừ một cái. Giáo sư Snape đang ngồi trên một cái ghế bành thấp. Đôi mắt thầy Snape sáng long lanh và môi thầy thấp thoáng nụ cười nhạo báng độc địa. Giáo sư Lupin bước vào, khép lại cánh cửa phía sau lưng. Giáo sư Snape bèn nói:

-- Cứ để cửa mở, Lupin. Tôi chẳng hứng thú chứng kiến trò này lắm đâu.

Rồi thầy Snape đứng dậy, sải bước đi ngang qua bọn học trò, tấm áo chùng đen của ông phồng lên phơ phất sau bước chân. Đến cửa, giáo sư Snape quay ngoắt một vòng trên gót, và nói:

-- Có lẽ chưa ai khuyến cáo ông, ông Lupin à, nhưng lớp này có một trò tên là Neville Longbottom. Tôi muốn khuyên ông đừng có giao cho trò đó bất cứ việc khó khăn nào, trừ khi có trò Hermione nhắc tuồng bên tai nó.

Neville đỏ mặt. Harry nhìn thầy Snape trừng trừng; hành hạ Neville ở ngay trong lớp thầy đã đủ tệ rồi, giờ lại còn làm cái chuyện đó ngay trước mặt các giáo viên khác. Hễ tới giờ học môn Độc dược là Neville thường xuyên khốn đốn đến te tua. Đó là môn nó học dở nhứt, và nỗi sợ hãi khủng khiếp đối với thầy Snape làm cho tình thế của nó thêm mười lần khốn đốn hơn

Giáo sư Lupin nhướn chân mày lên:

-- Tôi đang trông mong Neville sẽ giúp tôi trong giai đoạn điều hành thứ nhứt, và tôi chắc chắn là trò ấy sẽ thực hiện điều đó một cách đáng nể.

Mặt Neville càng đỏ thêm, như không thể đỏ thêm được nữa. Môi thầy Snape cong lên, nhưng ông bỏ đi, đóng cánh cửa kêu một cái rầm.

Giáo sư vẫy tay ra hiệu cho cả lớp đi về phía cuối phòng:

-- Thôi, bắt đầu.

Cuối phòng không có gì cả ngoại trừ một cái tủ áo cũ mà các giáo sư thường cất những tấm áo chùng dự trữ. Khi giáo sư Lupin bước đến đứng cạnh bên cái tủ áo thì cái tủ bỗng nhiên lảo đảo lắc lư, dộng bức tường ầm ầm.

Vài đứa học trò nhảy lùi lại cảnh giác. Giáo sư Lupin bèn bình thản nói:

-- Chẳng có gì đáng sợ cả. Trong đó có một Ông Kẹ.

Hầu hết lũ học trò đều cảm thấy đó chính là cái đáng sợ. Neville nhìn thầy Lupin với ánh mắt chỉ còn có hãi hùng, và Seamus thì nhìn cái nắm đấm cửa tủ đang kêu lách cách với vẻ lo lắng bồn chồn.

Giáo sư Lupin giảng giải:

-- Mấy Ông Kẹ khoái những nơi đóng kín tối tăm, như tủ quần áo, gầm giường, chạn tủ dưới gầm chậu rửa bát... Có một lần tôi bắt gặp một Ông Kẹ trú ngụ ngay trong một cái đồng hồ đứng cổ lỗ sĩ. Ông Kẹ này mới dọn vô đây vào trưa ngày hôm qua, và tôi đã xin phép ông Hiệu trưởng yêu cầu các giáo viên cứ để mặc nó ở đó để cho học sinh năm thứ ba có dịp thực tập. Vậy câu hỏi đầu tiên mà các trò phải tự hỏi là: Ông Kẹ là gì?

Hermione giơ tay lên ngay:

-- Đó là một con ma thay hình đổi dạng. Nó có thể đội lốt bất cứ cái gì mà nó tưởng làm cho chúng ta sợ nhứt.

Giáo sư Lupin nói:

-- Đúng lắm. Tôi cũng không thể nào giải thích rõ ràng hơn Hermione được.

Mặt Hermione sáng rực lên. Giáo sư Lupin nói tiếp:

-- Như thế khi Ông Kẹ còn ngồi trong bóng tối, nó chưa mang một hình dạng nào hết. Nó chưa biết cái nào sẽ hù dọa được người ở bên ngoài cánh cửa. Chưa có ai từng được biết một Ông Kẹ thì trông như thế nào khi nó ở một mình. Nhưng khi tôi thả nó ra khỏi tủ thì nó lập tức trở thành bất cứ cái gì mà mỗi chúng ta sợ nhứt.

Neville thốt lên mấy tiếng ú ớ khiếp đảm, nhưng giáo sư Lupin phớt lờ đi, nói tiếp:

-- Điều này có nghĩa là chúng ta có một thuận lợi lớn lao so với Ông Kẹ trước khi chúng ta bắt đầu. Trò có biết là gì không, Harry?

Suy nghĩ câu trả lời khi bên cạnh là một Hermione cứ nhấp nha nhấp nhổm trên gót giày với cánh tay giơ tuốt trên cao quả là rất ư khó khăn, nhưng Harry cũng tìm được câu trả lời:

-- Ơ... bởi vì chúng ta có nhiều người, Ông Kẹ không biết nên đội lốt nào.

-- Chính xác!

Cánh tay của Hermione đành hạ xuống thất vọng. Giáo sư Lupin nói tiếp:

-- Luôn luôn nên có nhiều người khi xử lý Ông Kẹ. Con ma đội lốt sẽ bối rối. Nó nên đội lốt gì, một cái xác không đầu hay một con sên ăn thịt sống? Có một lần tôi thấy một Ông Kẹ phạm chính cái sai lầm đó: toan hù dọa hai người cùng một lúc và tự biến mình thành một nửa con sên. Không đến nỗi ghê lắm.

-- Bùa chú để giải tà Ông Kẹ đơn giản thôi. Tuy nhiên cũng cần đến sức mạnh của ý chí. Các trò biết không, cái thực sự chấm dứt một Ông Kẹ là một trận cười. Điều các trò cần làm là buộc nó mang một hình dạng mà các trò thấy tức cười.

-- Chúng ta sẽ thực tập câu thần chú trước, không cần dùng đến cây đũa phép. Các trò hãy nói theo tôi... Riddikulus!

Cả lớp đồng thanh lập lại:

-- Riddikulus!

Giáo sư Lupin nói:

-- Tốt lắm! Rất tốt. Nhưng tôi e là mình chỉ vừa thực tập xong phần dễ làm. Các trò nên biết là chỉ mỗi cái từ đó thôi thì chưa đủ hiệu nghiệm. Và đây là lúc cần đến trò, Neville à.

Cái tủ áo lại rung lắc bần bật, nhưng cũng không đến nỗi thảm như Neville: nó bước tới trước như thể nó đang đi tới cái giá treo cổ. Giáo sư Lupin nói:

-- Được rồi, Neville. Hãy làm cái trước tiên trước: trò hãy nói xem cái gì làm cho trò sợ nhứt trên cõi đời này?

Môi của Neville mấp máy, nhưng không ai nghe được tiếng nào. Giáo sư Lupin vui vẻ nói:

-- Xin lỗi trò, tôi chưa nghe ra.

Neville nhìn quanh với vẻ hoang mang, như thể cầu xin ai đó cứu giúp nó với, rồi nó nói, nghe như một tiếng thì thào:

-- Giáo sư Snape.

Hầu như ai cũng cười. Ngay cả Neville cũng mỉm cười với vẻ hối lỗi. Tuy nhiên giáo sư Lupin lại có vẻ suy tư.

-- Giáo sư Snape... hừm... Neville, thầy nghĩ con sống với bà nội con, phải không?

Neville lo lắng:

-- Ơ... phải, nhưng mà con không muốn Ông Kẹ biến thành bà nội con đâu.

-- Không, không, con hiểu lầm thầy rồi.

Giáo sư Lupin bây giờ lại mỉm cười, nói tiếp:

-- Thầy không biết con có thể nói cho mọi người biết loại áo quần gì mà bà của con thường mặc không?

Neville có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng đáp:

-- Dạ... Bà luôn luôn đội cái nón ấy, một cái nón cao trên đỉnh có gắn một con kền kền nhồi bông. Và một cái áo đầm dài màu xanh lá cây, thông thường... và đôi khi quàng khăn quàng cổ bằng lông cáo.

Giáo sư Lupin gợi ý:

-- Và một cái ví xách tay?

Neville nói:

-- Một cái màu đỏ bự lắm.

Giáo sư Lupin nói:

-- Được rồi. Con thể hình dung những thứ y phục này rõ ràng không, Neville? Con có thể nhìn thấy chúng ở trong đầu con không?

-- Dạ.

Neville đáp không chắc chắn chút nào, hiển nhiên là nó đang thắc mắc chuyện gì tiếp theo đây. Giáo sư Lupin tiếp tục giảng giải:

-- Neville à, khi Ông Kẹ nhào ra khỏi cái tủ áo và trông thấy con, nó sẽ đội ngay lốt giáo sư Snape. Và con sẽ giơ cây đũa phép lên, như vầy, và la lên "Riddikulus", và hết sức tập trung nghĩ đến áo nón của bà con. Nếu con làm tốt thì "giáo sư Snape" sẽ bị đội cái nón có con kền kền nhồi bông trên chóp, mặc cái áo đầm xanh, đeo cái ví bự màu đỏ.

Mọi người phá ra cười to. Cái tủ áo cũng lắc lư dữ dội. Giáo sư Lupin nói tiếp:

-- Nếu Neville thành công, thì Ông Kẹ có thể hướng sự chú ý lần lượt vào từng người trong chúng ta. Tôi muốn tất cả các trò hãy dành ra ít phút bây giờ để nghĩ xem mình sợ cái gì nhứt, và nghĩ xem mình có thể ép nó làm gì cho thiệt khôi hài...

Căn phòng trở nên im lặng. Harry nghĩ... Cái gì khiến nó sợ nhứt trên đời này?

Ý nghĩ đầu tiên là Chúa tể Hắc ám Voldemort - một Voldemort lấy lại đầy đủ sức mạnh. Nhưng trước khi cậu nghĩ ra một kế hoạch có thể phản công lại Ông Kẹ - Voldemort, thì một hình ảnh khủng khiếp lướt thoáng qua đầu Harry...

Một bàn tay nát rữa, nhầy nhụa, loang thoáng, thụt vào bên trong lớp áo trùm đen... một hơi thở dài rung leng keng từ một cái miệng không nhìn thấy được... rồi một cơn lạnh buốt thấu xương như bị chết đuối...

Harry rùng mình, nhưng ngay lúc đó, Henry đã vỗ vỗ vai cậu ra điều an ủi:

-- Em biết là anh đang nghĩ đến cái gì mà... - Henry cười nói. Harry cũng cảm thấy dở khóc dở cười với cậu em trai này.

Nhiều người nhắm tịt mắt lại. Ron đang thì thầm với chính mình: "Gỡ chân nó ra!" Harry đoán chắc là cậu hiểu ý nghĩa câu đó: nỗi sợ hãi lớn nhứt của Ron là nhền nhện.

Giáo sư Lupin hỏi:

-- Mọi người sẵn sàng chưa?

Harry cảm thấy một nỗi kinh hoàng quặn trào lên trong người nó. Làm sao để khiến cho một viên giám ngục Azkaban trông bớt ghê sợ đi? Nhưng nó không muốn xin thêm thời gian nữa; mọi người khác đều đã gật đầu và xắn tay áo lên. Giáo sư Lupin nói:

-- Neville, chúng ta sẽ lùi lại một chút, để cho con có một bãi đấu thoáng rõ, được chứ? Các trò cũng lùi lại hết, tôi sẽ gọi người tiếp theo tới trước... Bây giờ, Neville có thể nhìn thấy rõ hơn...

Tất cả đều thối lui, đứng dựa sát tường để lại một mình Neville bên cái tủ áo. Trông nó xanh xao không còn hồn vía, nhưng nó đã xắn tay áo lên và nắm chặt cây đũa phép trong tay, sẵn sàng.

Giáo sư Lupin giơ cây đũa phép của ông về phía nắm đấm của cánh cửa tủ:

-- Thầy đếm đến ba, Neville nhé. Một - hai - ba! Bắt đầu!

Một chùm lửa sáng xẹt ra từ đầu đũa phép của giáo sư Lupin, trúng ngay cái nắm đấm. Cái tủ áo mở bung ra. Giáo sư Snape bước ra, mũi khoằm, vẻ dọa nạt, quắc mắt nhìn Neville.

Neville lùi lại, đũa phép giơ lên, miệng há hốc không thốt ra lời. Thầy Snape tiến về phía nó, đè trùm lên nó, cho tay vào bên trong lớp áo chùng. Neville chợt thét lên:

-- R-r-riddikulus!

Có một tiếng gì vang lên như tiếng roi quất. Thầy Snape loạng choạng. Rồi thầy mặc một cái áo đầm dài viền ren, đội một cái nón cao trên chóp có một con kền kền bị mối gặm, và tay đung đưa một cái ví bự chảng màu đỏ thắm.

Một tràng cười bùng vỡ; còn Ông Kẹ khựng lại; bối rối, và giáo sư Lupin hét:

-- Parvati! Tiến lên!

Parvati bước tới trước, vẻ mặt đã chuẩn bị. Thầy Snape quay lại cô bé. Một tiếng rắc nữa vang lên, chỗ thầy Snape vừa đứng hiện ra một xác ướp quấn khăn liệm chằng chịt đầy vết máu hoen. Gương mặt quấn kín của cái xác ướp quay về phía Parvati và bắt đầu đi về phía cô bé, một cách chậm chạp, lê lết trên đôi chân cứng ngắc, và đôi tay cứng đơ giơ lên... Parvati hét:

-- Riddikulus!

Một miếng băng ở chân xác ướp bị xổ ra, vướng vô chân xác ướp, khiến nó té nhào tới trước, cái đầu lăn đi lông lốc. Giáo sư Lupin hô to:

-- Seamus!

Seamus phóng qua mặt Parvati.

Rắc! Chỗ vừa rồi là cái xác ướp bây giờ hiện ra một người đàn bà tóc đen dài chấm đất, gương mặt xanh lét trơ xương - chính là Nữ thần báo tử. Bà ta há miệng rộng hoác, một tiếng gì vô cùng bí hiểm tràn ngập căn phòng, một tiếng rít than vãn rợn óc làm dựng cả tóc gáy Harry. Seamus gào:

-- Riddikulus!

Nữ thần báo tử kêu lên mấy tiếng cọt kẹt và chẹn lấy cổ họng mình, tiếng của bà ta tắt lịm.

Rắc! Nữ thần báo tử biến thành một con chuột nhắt, một con chuột cứ xoay vòng vòng cắn cái đuôi của mình, và rồi - Rắc! - biến thành một con rắn rung chuông, quằn quại trườn đi trước khi - Rắc! - biến thành một tròng mắt đẫm máu.

Thầy Lupin la lên:

-- Nó lúng túng rồi! Chúng ta sắp thành công! Dean!

Dean vội vã chạy tới trước.

Rắc! Tròng mắt biến thành một bàn tay mộc mạc, nó búng một cái rồi bắt đầu bò trên sàn như một con cua. Dean gào lên:

-- Riddikulus!

Nghe tách một cái, thế là bàn tay bị mắc vô cái bẫy chuột.

-- Xuất sắc! Ron, tiếp theo!

Ron nhảy vọt tới trước.

Rắc!

Cả đống người rú lên. Một con nhền nhện khổng lồ phủ đầy lông lá, cao chừng hai thước đang tiến về phía Ron, nhắp nhắp đôi càng đầy đe dọa. Trong khoảnh khắc, Harry nghĩ là Ron đã bị đông cứng lại. Thế rồi...

-- Riddikulus!

Ron rống lên, sáu cái chân nhền nhện biến mất. Con nhền nhện không chân cứ lăn tròn lăn tròn. Lavender hét toáng lên, chạy tránh ra khỏi đường lăn của con nhền nhện. Nó lăn tới chân của Harry thì ngừng lại.

Rắc! Cả lớp hú lên một tiếng quái dị khi nhận ra một tên giám ngục Azkaban xuất hiện ở trong phòng. Tay cầm đũa phép của Harry hơi run run, nhưng cậu vẫn hét to:

-- Ri... Ri..Riddikulus!

Chẳng có gì xảy ra, Harry hoảng quá, nổi sợ đã làm cả người cậu tê cứng, miệng không thốt thêm được lời nào, nhưng cậu nghe thấy cổ họng mình gầm lên:

-- Riddikulus!

Xì! Xì!

Tên giám ngục Azkaban tựa như bong bóng bị xì hơi, bay vòng vòng trên không trung, đám học trò nhịn không được một trận phì cười. Giáo sư Lupin thấy thế, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói:

-- Giỏi lắm, Harry!

Thầy Lupin lại gọi:

-- Neville, tiến lên, và kết thúc nó luôn!

Rắc! Lần này Neville lao tới trước với vẻ quả quyết ra mặt.

-- Riddikulus!

Neville hét to, và trong nửa giây, mọi người nhìn thấy hình ảnh thầy Snape trong trang phục đàn bà đầu rua ren, rồi Neville bật ra một tràng cười "Ha ha ha...", và con Ông Kẹ nổ tung thành cả ngàn bụm khói nho nhỏ, xong biến mất.

Giáo sư Lupin thốt lên:

-- Xuất sắc!

Lớp học lại ào lên vỗ tay hoan hô. Giáo sư Lupin nói:

-- Xuất sắc! Neville. Mọi người đều làm giỏi lắm. Để tôi xem, năm điểm cho nhà Gryffindor cho mỗi học sinh đã tham gia khắc phục con Ông Kẹ, riêng Neville thì được mười điểm vì làm đến hai lần... Hermione cũng được năm điểm.

Bọn trẻ rời căn phòng, nói chuyện hào hứng. Tuy nhiên Harry không cảm thấy phấn khởi lắm, cậu phải đọc câu chú đến tận hai lần mới có thể làm tên ông kẹ - Giám Ngục Azkaban đi đời. Điều đó cho thấy trong lòng cậu sợ hãi giám ngục Azkaban lớn đến bao nhiêu. Henry thì lặng lẽ quan sát Henry, nhịn không được cười nói:

-- Hay là em quay lại chỗ thầy Lupin, hỏi xin thầy một ông kẹ để lát nữa tụi mình thực hành nhé?

Harry vừa nghe đến đó lập tức lắc lắc đầu liên tục như trống bỏi. Seamus la lớn:

-- Mấy bồ có thấy tôi trị Nữ thần báo tử không?

Dean vẫy bàn tay của chính nó khắp xung quanh:

-- Và bàn tay ma nữa!

-- Và thầy Snape đội cái nón ấy!

-- Và cái xác ướp của tôi nữa!

Khi tụi nó quay trở về phòng học để lấy lại cặp sách, Ron thích thú nói:

-- Đây là bài học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hay nhứt từ trước tới nay, đúng không?

Hermione công nhận:

-- Thầy có vẻ là một giáo viên giỏi. Nhưng mình ước gì mình cũng có một cơ hội trị con Ông Kẹ...

Ron cười khẩy:

-- Bồ thì sợ cái gì nhứt chứ? Chắc là một bài tập chỉ được chín trên mười điểm chứ gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK