• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giáo sư Dumbledore cho đưa tất cả học sinh nhà Gryffindor trở lại Đại Sảnh đường. Tụi nó ở đó được mười phút thì học sinh các nhà Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin cũng được đưa tới nhập bọn, đứa nào đứa nấy đều có vẻ cực kỳ bối rối.

Khi giáo sư McGonagall và thầy Flitwick đóng tất cả cửa vào Sảnh đường, giáo sư Dumbledore nói với học sinh

-- Các thầy cô và tôi cần hướng dẫn một cuộc kiểm tra khắp lâu đài. Tôi e rằng các con phải ngủ lại đây đêm nay vì sự an toàn của chính các con. Tôi yêu cầu các huynh trưởng canh gác ở các lối vào Sảnh đường và tôi giao trách nhiệm cho các Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh, bất cứ động tĩnh nào cũng phải được báo cáo cho tôi ngay tức thì.

Cụ quay qua nói với anh chàng Percy đang ưỡn ngực một cách tự hào và long trọng:

-- Phái một trong những con ma đi báo cáo cho tôi.

Giáo sư Dumbledore ngừng nói, chuẩn bị ra khỏi Sảnh đường thì sực nhớ ra:

-- À, phải, các con cần...

Cụ Dumbledore chỉ cần vẫy nhẹ một cái cây đũa phép trong tay, mấy cái bàn dài liền bay véo vô sát tường và tự dựng mình lên đó; một cái vẫy khác, sàn Sảnh đường lập tức xuất hiện hàng trăm cái túi ngủ êm ái màu tía.

-- Ngủ ngon đi các con.

Giáo sư Dumbledore đi ra và đóng cánh cửa lại.

Đại Sảnh đường lập tức vang lên tiếng rì rầm xao xác; những học sinh nhà Gryffindor đang kể lại cho cả trường biết chuyện gì vừa xảy ra. Percy rao lên:

-- Tất cả hãy nằm vào túi ngủ. Mau lên đi, không nói chuyện nữa! Mười phút nữa sẽ tắt đèn!

Ron nói với Harry, Henry và Hermione:

-- Mau lên!

Tụi nó xí bốn cái túi ngủ, kéo chúng vô sát góc phòng. Hermione thì thầm một cách hồi hộp:

-- Mấy bồ có nghĩ là Black vẫn còn ở trong lâu đài không?

Ron nói:

-- Thầy Dumbledore hiển nhiên cho rằng Black có lẽ còn ở trong lâu đài.

Vẫn mặc nguyên một bộ đồ, tụi nó chui vào trong túi ngủ, chống mình trên cùi chỏ mà tiếp tục chuyện trò. Hermione nói:

-- Cũng may là hắn chọn đêm nay để đột nhập, mấy bồ thấy không, nhè cái đêm tụi mình không có mặt trong tháp...

Ron nói:

-- Mình đoán là hắn không còn biết ngày tháng nữa, bị vì đang đào tẩu mà. Hắn không nhớ ra đêm nay là lễ Hội Ma. Chứ không thì hắn đã nhào vô ngay chỗ này rồi.

Hermione rùng mình. Chung quanh tụi nó, mọi người đều hỏi lẫn nhau cùng hệt một câu hỏi:

-- Làm sao hắn vào được tòa lâu đài?

Một học sinh nhà Ravenclaw nằm cách tụi nó một thước, nói:

-- Có thể hắn biết cách độn thổ. Mấy bồ biết không, độn thổ rồi bỗng nhiên hiện ra ở đâu đó.

Một học sinh năm thứ năm nhà Hufflepuff nói:

-- Có thế hắn cải trang.

Dean Thomas thì cho rằng:

-- Hắn có thể bay vô đây chứ.

Hermione nói với Ron và Harry:

-- Thiệt tình, hổng lẽ mình là người duy nhứt đã chịu khó đọc cuốn Hogwarts, Một Lịch Sử?

-- Có mình nữa đây! -- Henry ngáp một cái

Ron nói:

-- Có thể chỉ có hai bồ thôi. Mà sao vậy?

Hermione giải thích:

-- Bởi vì, mấy bồ biết không, lâu đài không phải chỉ được bảo vệ bằng những bức tường, mà còn có đủ loại bùa phép ếm trên đó để ngăn chặn kẻ gian đột nhập. Người ta không thể độn thổ vô đây.....

-- Và cho dù có giả trang bằng cách nào thì cũng chẳng lừa được những viên giám ngục Azkaban. Họ canh gác kỹ lưỡng mọi ngóc ngách dẫn vào sân trường.

Hermione gật đầu đồng ý với Henry, cô bé tiếp tục nói:

--Nếu hắn mà bay vô trường thì thể nào họ cũng phải thấy chớ. Còn thầy Filch thì biết tất cả mọi hành lang bí mật. Họ sẽ cho phong tỏa hết...

Percy hô lớn:

-- Đèn sắp tắt ngay bây giờ. Tôi yêu cầu mọi người chui vào túi ngủ và không nói chuyện nữa.

Tất cả nến tắt phụt cùng một lúc. Ánh sáng duy nhứt còn lại là ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ mấy con ma màu bạc đang trôi lãng đãng chung quanh trò chuyện với mấy huynh trưởng. Cái trần đã được ếm bùa phép để trông giống như bầu trời thực bên ngoài, giờ đây lấm tấm những ngôi sao. Với hình ảnh đó và tiếng thì thào vẫn còn rì rầm trong Sảnh đường, Harry có cảm giác như thể cậu đang ngủ ở ngoài trời trong làn gió nhẹ thoảng qua.

Cứ mỗi một giờ lại có một giáo viên trở vào Sảnh đường để xem xét coi mọi thứ có được yên tĩnh không. Vào khoảng ba giờ sáng, khi nhiều học sinh đã ngủ say, giáo sư Dumbledore bước vào. Harry thấy cụ nhìn quanh để tìm Percy. Anh đang len lỏi giữa những túi ngủ, biểu mấy đứa nhiều chuyện đừng nói nữa. Lúc đó Percy chỉ cách chỗ hai anh em Harry, Ron và Hermione mấy bước chân. Nghe tiếng bước chân cụ Dumbledore đến gần, cả bốn đứa tụi nó bèn giả bộ ngủ say.

Percy thì thào hỏi:

-- Thưa thầy, có thấy dấu vết gì của hắn không ạ?

-- Không. Mọi chuyện ở đây ổn hết chứ?

-- Thưa thầy, mọi chuyện đều ổn cả.

-- Tốt. Bây giờ thì không cần dời tất cả mọi người đi. Thầy đã tìm một gác dan tạm thời để canh cái lỗ chân dung nhà Gryffindor. Ngày mai thì con con có thể đưa tất cả trở về tháp.

-- Còn Bà Béo thì sao, thưa thầy?

-- Bà ấy trốn biệt trong bản đồ vùng Argyllshire ở tầng lầu hai. Rõ ràng là bà ấy đã không chịu cho Sirius Black vô vì hắn không có mật khẩu, cho nên hắn mới tấn công. Bà ấy vẫn còn buồn bực lắm, nhưng khi bà bình tĩnh lại thì chúng ta sẽ nhờ thầy Filch phục hồi bức chân dung.

Harry nghe tiếng cánh cửa vào Đại Sảnh đường mở ra và có thêm nhiều tiếng bước chân khác.

-- Thưa thầy hiệu trưởng?

Đó chính là giọng thầy Snape. Harry càng nín lặng và dỏng tai nghe thật kỹ:

-- Cả tầng lầu ba đã được lục soát kỹ càng rồi. Hắn không có ở đó. Thầy Filch thì đã lục soát tầng hầm; cũng không có gì ở đó cả.

-- Còn Tháp Thiên văn thì sao? Phòng của giáo sư Trelawney? Chuồng cú nữa?

-- Tất cả đều đã được lục soát...

-- Tốt lắm, thầy Snape. Tôi thực sự không nghĩ hắn còn nấn ná trong lâu đài.

Thầy Snape hỏi:

-- Giáo sư có giả thuyết nào về cách thức hắn đột nhập tòa lâu đài không ạ?

Harry hơi ngóc đầu lên khỏi cánh tay một chút để có thể nghe bằng cả hai tai:

-- Nhiều giả thuyết lắm, thầy Snape à. Mà không cái nào giống cái nào.

Harry hi hí mắt liếc về phía các thầy đứng trò chuyện. Cụ Dumbledore quay lưng về phía tụi nó, nhưng Harry có thể nhìn thấy mặt anh Percy đang mải mê chăm chú lắng nghe, còn thầy Snape thì trông ra điệu giận dữ lắm. Thầy Snape nói, miệng hầu như không mở ra, như thể không muốn cho Percy nghe được câu chuyện:

-- Giáo sư có nhớ cuộc trò chuyện của chúng ta lần trước không, lúc... lúc trước khi học kỳ bắt đầu ấy?

Cụ Dumbledore đáp, nghe trong giọng nói của cụ dường như có vẻ muốn cảnh cáo:

-- Tôi nhớ, anh Snape à.

-- Có vẻ... hầu như không thể nào... mà Black tự một mình đột nhập tòa lâu đài nếu không có sự giúp đỡ từ bên trong. Tôi đã bày tỏ mối quan ngại của mình khi giáo sư chỉ định...

-- Tôi không tin có một người nào ở trong lâu đài này có thể trợ giúp Black đột nhập vào đây được.

Giọng cụ Dumbledore có một âm điệu mang ý nghĩa rõ ràng là đề tài đó coi như đã được chấm dứt, thầy Snape bèn không nói nữa. Cụ Dumbledore nói tiếp:

-- Tôi phải đi gặp những viên giám ngục Azkaban. Tôi đã nói là sẽ thông báo với họ sau khi chúng ta làm xong việc kiểm tra lâu đài.

Percy hỏi:

-- Thưa thầy, họ có muốn giúp đỡ chúng ta không ạ?

Cụ Dumbledore lạnh lùng:

-- À, có chứ. Nhưng tôi e là sẽ không có một viên giám ngục Azkaban nào được bước chân qua ngưỡng cửa tòa lâu đài một khi tôi còn là hiệu trưởng ở đây.

Percy có vẻ hơi bối rối. Cụ Dumbledore rời khỏi Đại Sảnh đường, bước chân nhanh và lặng lẽ. Thầy Snape đứng lại một lúc nhìn theo ông hiệu trưởng với một vẻ oán trách sâu xa hiện rõ trên gương mặt, rồi thầy cũng bỏ đi ra nốt.

Harry liếc qua bên Ron và Hermione. Cả hai đứa nó cũng đã mở mắt tháo láo, trong mắt đầy ánh sao phản chiếu từ trần nhà, lại nhìn qua Henry, không biết từ lúc nào em ấy đã ngủ say. Ron cũng không để ý đến Henry, nó há miệng thắc mắc:

-- Tất cả những chuyện này là cái gì vậy?

--------------------

Rừng Cấm vào buổi tối âm u một cách bất thường, nhưng có một sinh vật rất bắt mắt lại đi lồ lộ ra đấy giữa khu rừng âm u, tối tăm và đầy những cơn gió lạnh thấu xương. Với bộ lông trắng tinh như ánh trăng, đôi mắt xanh lam đẹp đẽ, chú ta đi loanh quanh trong rừng cấm và sẵn sàng bỏ ngoài tai những gì mà vị tiền chủ nhân của mình đang ca cẩm.

-- Này Titus, chúng ta phải chờ đến khi nào đây? Thằng bé đã ngủ quá lâu rồi, ta cũng sắp cho chờ chán rồi! Chẳng có gì thú vị trong cái khu rừng này cả! Ồ, ngoại trừ một số thứ.... Thú vị, thật thú vị mà! Khi nào trở lại, ta phải nói cho thằng bé biết mới được, mà, có lẽ thằng bé đã biết rồi cũng nên... Này, Titus, người có nghe ta nói không? Titus? Thôi mà, trò chuyện với ta một chút đi....

Bóng trắng càng đi càng xa, xa đến nỗi không phát hiện một bóng đen to lớn vẫn nhìn họ từ trong bóng tối của khu rừng. Tiếng kèn vang lên văng vẳng trong khu rừng mãi không tan.

-----------------------

Sáng hôm sau, Henry rất hài lòng khi thấy các thành viên đã trót ký vào bản khế ước "ác ma" tập trung đầy đủ dưới sân tập Quidditch, có cả Ron với gương mặt nhăn nhúm như trái mướp đắng. Không trách tại sao họ lại tự giác như thế, hôm qua có lẽ "cậu" đã phân phát cho họ cái huy hiệu báo thức đã cài đặt sẵn, hướng dẫn dùng và... quên mất nhắc nhở phải điều chỉnh âm lượng. Thế nên sáng sớm nay đã có không ít người miệng sùi bọt mép, bật dậy tại chỗ, đón đợi họ đương nhiên là Henry đã chờ sẵn từ khi nào. Đội Quidditch hôm nay không tập bay vượt chướng ngại vật, họ cùng chung chỗ tập với tụi ma mới. Mà tụi ma mới đa số đều là năm nhất, năm hai, có cả cô bé Ginny và một số anh chị khóa trên. Mặc dù sự kiện của bà béo gây ra rất nhiều tiếng hoảng sợ cho mọi người nhưng với Henry mà nói, nó không được coi là một lý do để từ bỏ buổi tập luyện sáng hôm sau, do đó cậu đứng thẳng trước một đám đông vẫn đang vật vờ, mơ mộng trong giấc ngủ, dõng dạc nói:

-- Vậy đấy, theo như mọi người đã thấy, thành viên của chúng ta đã thêm ra rất nhiều người. Tôi mong rằng những người cũ sẽ "quan tâm chiếu cố" ma mới. Và yên tâm, sẽ không dừng lại ở đây đâu, thành viên của chúng ta sẽ dần tăng thêm thôi. Vậy thì bắt đầu, chạy quanh sân Quidditch một trăm vòng, được phép dùng phép thuật và ma cũ thì phải chạy gấp đôi, còn ngáy ngủ hả? Nhanh chạy!!!

"Gào! Gào!"

"Rù! Rù"

"Áaaaaaaaa!!!!"

-- Henry, bồ lừa mình!!!! -- Ron gào toán lên khi bị con quái đuôi tôm chít vào mông mấy cái liền, muốn chết không muốn sống mà vật vã chạy, nó cũng là ma mới nha. Nhất là Henry còn "ưu ái" kèm cặp nó rất rất rất chặt chẽ với môn bùa mê và phép biến. Khiến Ron suốt ngày tìm Harry để tố khổ đủ điều.

Giờ đây ta có thể thấy một mảnh hỗn độn diễn ra tại sân Quidditch, tụi học trò thì cắm đầu cắm cổ chạy, phía sau mông lại theo hai con quái đuôi tôm cứ chực chờ để chích cái bùm vô mông đứa nào tụt lại phía sau. Đau khổ nhất vẫn là ma mới, hết phân nữa đều không chịu nổi hai mươi vòng đã bị con quái vật chích không dưới chục cái. Neville đau khổ khi cứ bị con quái tôm chích liên tục sau khi nó vượt qua một trăm vòng và tiêu hao thể lực lẫn ma lực ghê gớm, đội Quidditch lần đầu thử phương pháp huấn luyện này, nhưng có trận mưa cầu nước làm cơ sở, bọn họ còn dễ dàng hơn một tí nhưng chạy hết hai trăm vòng là không khả năng. Ấy vậy mà Henry còn chơi trò hâm dọa!

-- Cắn răng mà chạy đi, cho dù bò lê bò lếch thì cũng phải đủ một trăm vòng. Bỏ cuộc giữa chừng sẽ bị trừng phạt như hai anh Fred và George. Ma cũ nếu bỏ cuộc giữa chừng thì phạt nặng gấp đôi!

-- Henry!! Em là ma quỷ!!!! - Fred và George gào trướng lên khi hai con quái tôm cứ dí mông tụi nó mà chích.

-- Fred, George, riêng hai anh thì phạt gấp ba! - Cặp sinh đôi thật muốn khóc khi nghe giọng lạnh băng của Henry vang lên, trực tiếp phán tụi nó án tử hình.

Một ngày này, đâu đâu cũng có thể thấy học sinh sở hữu mái đầu bông xù màu tím hết sức tức cười ngồi trong phòng học, thất hồn lạc phách, luôn miệng lẩm nhẩm "Ác ma", "Ác ma" hai từ. Riêng tổ quậy Fred và George một ngày này đều phải mang mái đầu sặc sỡ nhất mọi thời đại -- bông xù như cái nón với ba phần xanh lá, ba phần hồng và bốn phần tím, y như một cây kẹo bông đường giữa những tràn cười khúc khích mà ráng học cho xong hết tất cả các lớp học của tụi nó. Tụi nó muốn trốn phạt nên đã đến nhờ hết giáo sư này đến giáo sư khác giải phép nhưng sự thực phủ phàng, đến cả giáo sư môn bùa chú là giáo sư Flitwick đều bó tay thì tụi nó đã vô phương cứu chữa. Các giáo sư cũng tò mò hỏi thăm chuyện gì xảy ra, nhưng Fred và George chỉ có thể ngậm miệng, không nói, tụi nó không thể nói, mà nếu tụi nó có muốn nói thì cũng nói không ra lời, cặp sinh đôi cũng thử kể qua với người khác về việc này nhưng dường như có một lực lượng vô hình nào đó cấm khẩu tụi nó, làm tụi nó chỉ có thể ú a ú ớ không nói ra lời. Fred nghĩ là do bản khế ước mà tụi nó đã ký có ếm bùa bí mật - cấm tiết lộ. Tụi nó chỉ đành chuyển dời sự chú ý của các giáo sư đến trên người Henry.

Cũng có rất nhiều người nổi tính hiếu kỳ, muốn đi xem xem đám sư tử bốc đồng của Gryffindor đang làm cái quái gì. Những thành viên Gryffindor khác thì lại tìm cách moi móc thông tin từ những người trong nhóm huấn luyện nhưng những gì họ nhận được chỉ có hai thông tin, hai từ một cái tên đó là "ác ma" và "Henry Potter". Những thứ đó làm lòng hiếu kỳ của họ lại nổi lên.

-- Cậu nghĩ tụi Gryffindor đang làm cái gì hở, Cedric?

Một học sinh năm thứ năm của nhà Hufflepuff, lười biếng nằm dài trên bàn ăn, mắt nhìn chăm chăm vào dãy bàn Gryffindor - nơi tụ tập hơn mười mấy cái đầu lông xù tức cười và cũng là nơi tập trung ánh mắt mọi người nhiều nhất. Anh ta ngồi dậy, hỏi ý kiến cậu bạn thân ngồi kế bên vẫn đang nhấm nháp bữa trưa của mình, Cedric Diggory được mệnh danh là hoàng tử của Hufflepuff và cũng là đội trưởng của đội Quidditch của Hufflepuff mới nhận chức năm nay.

-- Đừng hỏi mình, mình không biết đâu, Sam!

Cedric thật ra cũng cảm thấy rất tò mò, anh cũng tính đi nhìn xem thử một chút nhưng tên bạn cùng phòng này của anh thì không có cách để cậu ta dậy vào giờ đó được. Cedric chỉ cười qua loa đối phó, xong, anh rời khỏi Đại Sảnh đường để đến lớp học tiếp theo của mình.

Ngày thứ hai, một tin động trời khiến những ma cũ của khóa huấn luyện kêu than dậy sóng

-- Sau bữa tối, tập hợp ở tầng ba, căn phòng trống kế bên lớp lọc môn biến! Tôi sẽ bắt đầu buổi huấn luyện chính thức....

-- Những thứ trong cả tháng qua vẫn chưa được coi là chính thức sao?! - Fred uể oải nằm lê lếch trên khán đài, khi nghe tin này đều không tự chủ được la lên

-- Đúng đấy, huống chi tụi này sắp có trận đấu.... - George phụ họa

-- E hèm!!.... Đúng là đội Quidditch sắp có trận đấu, nhưng căng quá thì dễ gãy, từ đây cho tới trận đấu, bãi bỏ tập dợt Quidditch....

Oliver Wood hú lên với vẻ không thể tin

-- Henry, em hại bọn này!! Chính em nói nhà mình sẽ đoạt cúp Quidditch mà!! Tụi mình phải luyện tập chăm chỉ chứ!!! Anh phản đối!

-- Phản đối thất bại! Tối nay mọi người nhất định phải đến. Những ai không đến thì.... hừ hừ... đừng trách tôi độc ác!

Cả bọn tránh không được một trận lạnh run, xong trong lòng một trận ngao gào to tràn đầy hối hận. Trong ngày hôm đó, một trận đả đảo ác ma đã được lập trình sẵn sàng với người cầm đầu lại là cặp sinh đôi nhà Weasley. Những người không tham gia trận đả đảo, kể cả Harry đều không nỡ nhìn hai người họ đi tìm đường chết. Nhưng Henry lại phản ứng trái ngược với những gì tụi nó đã nghĩ, khi nhìn thấy băng rôn tự đổi màu viết mấy chữ "Đả đảo Ác ma - Chúng tôi muốn Tự Do", Henry lại đột nhiên tươi cười mà trả lời:

-- Muốn tự do? Được thôi, nếu mọi người có thể đánh bại tôi trong một - cuộc - đấu - tay - đôi!

Fred và George như được đánh tiết gà, hăng hái lạ thường, nghe Henry yêu một chấp hai, cả hai tin tưởng rằng chiến thắng đã tới tay. Nhưng sự thật rất phủ phàng, đến khi bị Henry ngược đãi đến muốn chết không muốn sống, cặp sinh đôi mới hối hận về sự hấp tấp của chính mình. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, không biết địch ta thì chờ bị ngược đi là vừa! Harry từ khi bắt đầu trận đấu thì đã che mắt, cậu không dám nhìn Henry ngược hai người đó đâu,

-- Vẫn là quá yếu... Hừm, đổi lại, nếu có ai đánh thắng Harry thì có thể rút khỏi khóa huấn luyện.

Nghe vậy, Fred và George rục rịch ngóc đầu dậy, vẫn là một chấp hai. Harry cũng là một trận kinh ngạc, nhưng cậu là vô pháp chống đối Henry, cũng đành lên nghêng chiến. Trận này, phải nói sao nhỉ, tuy không như trận đầu bị ngược cho thê thảm trầm trọng nhưng cũng bị ngược có chút ít thê thảm. Fred và George nội tâm thật sự sụp đổ. Lại kéo nhau đến góc phòng ngồi xổm vẽ vòng tròn. Harry một trận phấn khởi vì thắng được hai học sinh năm thứ năm, bây giờ cậu mới thấy những bài tập của Henry thật sự có ích. Nhưng Henry lại một trận suy tư, nghe cậu nói, Harry tâm lý có chút sụp đổ:

-- Vẫn quá yếu....Hừm, lại đổi! Neville, bạn lại đây!

Neville bị gọi có chút hoảng, nhưng thời gian gần đây tính cách cậu bé đã có sự thay đổi lớn lao, ít nhất cậu cũng không tỏ vẻ sợ hãi khi thầy Snape liếc nó trên những hành lang. Neville hít sau một hơi, bước lên phía trước.

-- Hai anh rời đi là không thể rồi, hai anh thử đấu với Neville một lần coi, đương nhiên vẫn là một chấp hai!

Neville bị nói có chút run run, nhưng cậu bé vẫn đứng thẳng người. Fred và George tâm lý vẫn còn bên bờ sụp đổ, không cam tâm, bây giờ tụi nó chỉ muốn tìm cái gì đó để xả giận. Henry đưa ra Neville thật là quá đúng lúc. Lại một trận đấu tay đôi không công bằng một chấp hai diễn ra, Fred và George tâm lý triệt triệt để để sụp đổ, bởi vì sao ư? Bởi vì bọn họ lại thua! mặc dù thua một cách suýt sao nhưng không thể phủ nhận, họ lại thua! Fred và George không tìm thấy lý do để sống trên cõi đời này nữa, thua trong tay Neville - một người nhút nhát và yếu kém, cặp sinh đôi rất muốn ôm nhau khóc thét lên. May mà có cô em gái nhỏ Ginny an ủi, nếu không cặp sinh đôi thật muốn đi nhảy lầu.

-- Quá yếu! - Henry lắc đầu thở dài, xong, cậu quay qua đám đông vẫn đang trợn mắt há hốc mồn vì kinh ngạc, cậu cười:

-- Còn ai muốn rút khỏi hội không?

Cả đám lắc đầu lia lịa như trống bỏi, trong đó có cả Oliver Wood. Wood nghĩ mình không thể chiến thắng Henry, thậm chí anh nghĩ mình cũng không phải đối thủ của Harry nữa cơ. Vì an toàn của mình, Wood chỉ đành đầu hàng trước cường quyền không điều kiện. Ron chỉ có thể há hốc mồn không sao khép miệng được, thế là kế hoạch tham gia hội Đả đảo Ác ma của nó bị bóp nghẹn trong trứng nước. Thế là mấy ngày sau đó, tính tự kỷ của cả đám lại tăng thêm một tầm cao mới, không nhưng liên tục lẩm bẩm hai từ "ác ma" mà còn dị ứng luôn hai từ đó, chỉ nghe ai đó nhắc đến hai chữ đó thôi là họ đều nhảy dựng lên, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, cứ như là có mãnh thú nào đó rượt đuổi phía sau vậy. Điều đó làm mấy học sinh nhà Gryffindor càng tò mò hơn, thậm chí đến các giáo sư cũng tò mò không ngớt, cũng có người quyết định tìm hiểu xem tụi nhỏ đang làm điều gì kỳ quái, đương nhiên tiên phong không ai khác ngoài chủ nhiệm nhà Gryffindor, giáo sư McGonagall.

-- Chào giáo sư, hôm nay cô dậy sớm thế? - Henry cười cười đón vị nữ phù thủy nghiêm khắc này lên trên khán đài. Không để ý đến vẻ mặt cổ quái của bà khi nghe vài tiếng gầm gừ và tiếng la dữ dội vang vọng từ sân Quidditch.

-- Duy trì dùng bùa gia tốc đi! Ma cũ, dùng bùa nhẹ tênh!! - Henry tay cầm một cái loa to, hét lên một tiếng nhắc nhở.

Giáo sư McGonagall cũng kinh ngạc khi thấy đám học trò đang cắm đầu chạy như bay và sau mông chúng lại là hai con quái đuôi tôm to đùng đang đuổi theo sau, chỉ liếc mắt thôi thì bà cũng nhìn ra là đứa nào đứa nấy cũng dùng bùa gia tốc ếm lên người, thậm chí bà còn thấy có đứa ếm luôn hai loại bùa gia tốc và bùa nhẹ tên lên thân và duy trì chúng một cách hoàn hảo. Nhưng điều làm bà kinh ngạc là đến cả Neville - một học sinh nhút nhát và luôn luôn làm hỏng mọi việc, cũng ở trong đội ngũ đấy.

-- Trò Potter, trò có thể giải thích những chuyện này với tôi không?

Giáo sư McGonagall đanh mặt lại, nhưng Henry lại để ý đến khóe môi bà mím nhẹ, cho thấy là bà đang muốn cười. Xong cậu cũng không giữ bí mật, nói hết những kế hoạch của cậu cho vị chủ nhiệm nghiêm khắc này, cậu tin vị chủ nhiệm nhà này sẽ đồng ý cách làm của cậu thôi.

-- Thật sáng tạo đấy, trò Potter. Không biết con có thể cho ta cái này không, chúng cũng rất hữu ích với ta đấy! -- Giáo sư McGonagall ngắm nghía cái huy hiệu báo thức, cuối cùng cũng nở một nụ cười, nói

-- Nếu giáo sư muốn đưa cho giáo sư Dumbledore xem thì không cần đâu. Con tin chắc là cụ cũng có một cái mà thầy Snape đã tịch thu của Neville vài tuần trước.

Giáo sư McGonagall cười ra tiếng, xong, bà đứng dậy, giấu chiếc huy hiệu vào tay áo chùng, bà nghiêm mặt nói:

-- Con có chắc với kế hoạch của mình không?

-- Chắc như đinh đóng cột! Nhưng con phải để toàn bộ thành viên nhà Gryffindor "vào tròng" đã. Đấy là cách mà Harry nói....

Vị giáo sư lại cười một tiếng khúc khích, nói:

-- Kể cả ta sao?

Henry lắc lắc đầu, đáp:

-- Nếu giáo sư muốn!

-- Haha, không đùa với con nữa, ta sẽ giúp con, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải thắng trận Quidditch sắp tới với nhà Slytherin. Nhà chúng ta đã mất cúp tám năm liền rồi....

-- Đó là điều tất nhiên! -- Henry đương nhiên đáp ứng

-- Và còn một điều nữa, mấy đứa sẽ không khơi khơi giữa sân như thế đâu, cô sẽ nhờ một giáo sư hay huynh trưởng để mắt đến hai anh em con, con không phiền chứ? - Giáo sư McGonagall nghiêm giọng bảo.

-- Con thì không sao, nếu người giám sát có thể dậy sớm và giữ kín giúp con việc này thì con không ý kiến đâu.

Sau vụ của bà béo, trong vài ngày tiếp theo sau đó, toàn trường không nói gì khác ngoài chuyện Sirius Black. Những giả thuyết về cách thức hắn đã đột nhập được vào trong tòa lâu đài càng lúc càng trở nên hoang đường. Một con bé bên nhà Hufflepuff, Hannah Abbott, đã tiêu gần hết thì giờ trong buổi học Dược thảo để kể cho bất cứ ai chịu nghe rằng Black có thể hóa thành một bụi hoa.

Tấm tranh rách nát của Bà Béo đã được gỡ khỏi tường và thay thế bằng chân dung Ngài Cadogan và con ngựa con xám múp míp của ông. Không ai vui mừng lắm về chuyện này (Harry đã kể cho Henry nghe về cái tính... "điên điên" của ông ta) . Ngài Cadogan dành một nửa thì giờ của ông thách thiên hạ đấu tay đôi, và một nửa thì giờ còn lại thì ông dành để nghĩ ra những mật khẩu phức tạp hết sức kỳ cục mà ông thay đổi ít nhất hai lần mỗi ngày.

Seamus Finnigan tức giận nói với Percy:

-- Ổng phát khùng rồi. Chúng ta không thể kiếm người nào khác sao?

Percy nói:

-- Không một bức tranh nào khác chịu nhận công việc này. Ai cũng hoảng vía vì những gì đã xảy ra cho Bà Béo. Chỉ có Ngài Cadogan là người duy nhứt đủ dũng cảm để tình nguyện nhận việc.

Tuy nhiên Ngài Cadogan là mối lo nghĩ nhỏ nhứt của Harry. Bây giờ hai anh em Harry luôn bị giám sát chặt chẽ. Các giáo viên luôn kiếm được cớ để đi kèm theo tụi nó dọc hành lang và Percy (Harry nghi ngờ anh làm theo lời má anh) thì cứ lẽo đẽo theo đuôi tụi nó ở khắp mọi nơi như một chú chó vệ sĩ cực kỳ vênh váo. Những buổi tập dợt Quidditch bị bãi bỏ và mỗi ngày sau buổi tối hai tiếng, tụi nó sẽ đến tầng ba, nơi có căn phòng trống mà Henry dùng làm căn cứ chính để huấn luyện, tuy nhiên, lang thang vào buổi tối là bị cấm, nhưng giáo sư McGonagall đã nhờ bà Hooch - giáo sư môn bay và là trọng tài của trận Quidditch giám sát bọn nhỏ nên cũng không có gì đáng lo ngại.

Thời tiết cứ càng lúc càng tệ hại hơn khi gần đến ngày diễn ra trận đấu Quidditch đầu tiên. Và cả đội Quidditch đều mừng khi mình không cần phải tập luyện dưới thời tiết xấu như thế này, riêng Oliver Wood vẫn còn vẻ cáu kỉnh, anh nghĩ mình cần phải làm quen với thời tiết thế này, nhưng Henry lại nói bãi bỏ hết những buổi tập dợt Quidditch, điều đó khiến anh chàng đội trưởng cảm thấy chẳng có chút niềm tin chiến thắng nào. Nhưng một câu nói của Henry lại khiến anh chàng tỉnh ngộ ra....

-- Thôi nào anh Wood! Cơn bão này so được với trận mưa cầu nước của em sao?

-- ... Hừm, anh nghĩ là đến xách giày cũng không xứng...

Thế rồi, vào đầu tuần cuối cùng trước trận đấu ngày thứ bảy, Oliver Wood thông báo cho cả đội biết một tin chẳng lành chút nào. Wood nói, có vẻ giận lắm:

-- Chúng ta sẽ không đấu với đội Slytherin! Flint vừa mới gặp tôi. Thay vào đó, chúng ta sẽ đấu với đội Hufflepuff.

Tất cả thành viên còn lại trong đội tuyển đều đồng thanh hỏi:

-- Tại sao?

Wood nói, răng nghiến trèo trẹo:

-- Flint cáo lỗi rằng cánh tay của Tầm thủ đội họ vẫn chưa lành. Nhưng lý do thực sự khiến họ làm như vậy thì quá rõ ràng: không muốn thi đấu trong điều kiện thời tiết này! Họ cho rằng thời tiết xấu sẽ làm hỏng cơ may của họ...

Suốt ngày nay luôn có gió lớn và mưa to, và trong khi Wood nói, cả đội nghe tiếng sấm rền vọng lại từ xa xa.

Harry tức tối nói:

-- Tay của Malfoy chẳng bị làm sao hết! Nó chỉ giả vờ mà thôi!

Wood nói một cách cay đắng:

-- Anh biết chuyện đó, nhưng chúng ta không thể chứng minh được. Bấy lâu nay chúng ta đã luyện tập trong tinh thần và chiến thuật đấu với Slytherin, chứ không phải với Hufflpuff, phong cách của hai đội này hoàn toàn khác nhau. Đội Hufflepuff lại có một đội trưởng kiêm Tầm thủ mới: Cedric Diggory...

Angelina, Alicia và Katie bỗng nhiên khúc khích cười.

Trước sự vô tư này, Wood cau mày hỏi:

-- Chuyện gì vậy?

Angelina nói:

-- Có phải anh ta là một anh chàng cao lớn đẹp trai không?

Katie nói thêm:

-- Mạnh mẽ và lặng lẽ nữa.

Cả ba cô gái lại khúc khích cười tiếp. Fred sốt ruột:

-- Anh ta cứ lặng lẽ là vì anh ta đần đến mức không thể xâu hai từ lại với nhau để nói thành câu. Anh Wood, em không biết tại sao anh lại lo lắng như vậy, Hufflepuff là đội dễ xơi nhứt. Năm ngoái, trong trận tụi mình đấu với họ, Harry đã bắt được trái banh Snitch trong vòng có năm phút! Anh nhớ không?

Wood quát ông ổng, hai mắt anh lồi ra sáng quắc:

-- Chúng ta đã chơi trong những điều kiện hoàn toàn khác bây giờ! Diggory đã tổ chức được một đội rất mạnh! Nó là một Tầm thủ xuất sắc! Anh lo là các em sẽ phải chịu như vầy: chúng ta không được xả hơi! Chúng ta vẫn phải giữ mục tiêu của chúng ta! Tụi Slytherin đang tìm cách chơi xỏ mình! Chúng ta phải thắng!

Fred tỏ ra có phần sợ hãi:

-- Bình tĩnh đi anh Oliver! Chúng ta sẽ thi đấu với đội Hufflepuff một cách nghiêm túc. Hết sức nghiêm túc.

-- Vả lại chúng ta có vũ khí bí mật nha! -- George bổ sung

-- Em không nghĩ với nỗ lực hành hạ chúng ta suốt hai tháng là công cốc đâu anh Oliver! -- Fred nói

-- Đúng thế, anh cứ chống mắt lên nhìn đội mình đè bẹp tụi Hufflepuff!

-----------------------

"Hú~~~~ Hú~~~~ Hú~~~~~~"

Tiếng sói tru vang vọng khắp làng Hogsmeade, khiến nhiều người đều đánh một cái lạnh run, nhất là khoảng thời gian này lại có Giám Ngục Azkaban lượn lờ ngoài đường. Mọi người đều đóng chặt cửa, không dám hé mở dù chỉ là một cái khe. Nhưng tiếng sói tru kéo dài không lâu, dần tắt ngấm trong màn đêm.

-- Được rồi, được rồi! Chú không cô đơn đâu, có con ở đây! Chú không còn phải sợ hãi nữa... không cần phải sợ hãi gì cả...

"Ư~~~ ử~~ ử~~"

Một sinh vật kỳ quặt với cái lưng cong vòng. Lông mọc ra tua tủa trên khắp mặt mũi tay chân, và những ngón tay ngón chân thì cong lại thành những móng vuốt nhọn sắc. Khuôn mặt của sói và rên ư ử, đôi mắt nó nhắm chặt ra vẻ mệt mỏi lắm, nó nằm co quắp, cuộn mình như một chú chó nhỏ trong lòng một bóng người. Mái tóc dài màu hung đỏ được ánh trăng chiếu lên tựa như khoác lên mộ vầng ánh màu bạc tinh khiết, đôi mắt đỏ kinh diễm nhẹ nhàng ngắm nghía sinh vật trong lòng mình, bàn tay không kiêng dè gì mà vuốt ve an ủi sự kích động trong người sinh vật kỳ dị kia, xong, một tiếng kèn vang lên, chúng quanh quẫn tại nơi này và hầu như không ai có thể nghe thấy, ừm, ngoại trừ một người một thú....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK