• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng mấy chốc, lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đã trở thành lớp học mà bọn trẻ khoái nhứt. Chỉ có Draco Malfoy và đám nhà Slytherin là vẫn kiếm ra chuyện để nói xấu giáo sư Lupin.

Mỗi khi giáo sư Lupin đi ngang, Malfoy lại cất giọng thì thào rõ to:

-- Ngó bộ dạng cái áo chùng của lão kìa! Lão ăn mặc chẳng khác gì con gia tinh lụ khụ ở nhà tao.

Nhưng chẳng còn ai hơi đâu bận tâm cái áo của giáo sư sờn rách hay vá vía nữa. Bài học kế đến của thầy cũng thú vị như bài học đầu tiên. Sau Ông Kẹ là bọn trẻ học tới Chỏm Đỏ - một thứ sinh vật giống như quỷ lùn rất ư kinh hãi, chuyên rình rập ớ những nơi có đổ máu, trong những hầm ngục của các lâu đài và những hố hốc trên các bãi chiến trường hoang phế, chờ có ai đi lạc vô thì nện cho một dùi cui. Từ Chỏm Đỏ bọn trẻ chuyển tiếp sang Kappa - một loài bò sát sống dưới nước trông giống mấy con khỉ có vảy, bàn tay có màng như chân vịt luôn táy máy chực chờ bóp cổ những kẻ vô tình lội ngang qua cái ao nhà chúng sống.

Harry chỉ ước ao sao cho các lớp học khác của tụi nó cũng được vui như ở lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Nhưng lớp học Độc dược quả thực là cơn ác mộng tồi tệ nhứt của Harry. Dạo này thầy Snape ở trong tâm trạng căm hận cực kỳ, và không cần thắc mắc thì ai cũng biết tại sao lại ra nông nỗi đó. Câu chuyện về con Ông Kẹ đội lốt thầy Snape và cái kiểu ăn mặc mà Neville đã khoác cho thầy - trong bộ áo sống và nón ví của bà nội, đã lan truyền khắp trường nhanh chóng như lửa cháy lan trên trảng cỏ. Thầy Snape dường như không nhận thấy câu chuyện đó có gì là vui nhộn cả. Mắt thầy quắc lên đầy đe dọa mỗi khi có bất kỳ ai nhắc tới tên giáo sư Lupin. Và thầy Snape bây giờ càng bắt nạt Neville khốc liệt, còn hơn cả trước đây nữa. Nhưng cậu bé vẫn suýt soát vượt qua được nhờ tăng ca với Henry.

Neville hiện tại cũng đã nhập bọn với Harry và cũng đã ký vào bản khế ước "ác ma" ngay buổi chiều mà tụi nó học xong lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám đầu tiên. Neville được chăm chút hơn Harry và Wood rất rất nhiều và bắt đầu "nhẹ nhàng" với việc chạy bộ với chú sói Titus to đùng phía sau mông, và Harry thật sự không dám tính xem cậu bạn này của mình đã bị Titus ngoạm bao nhiêu phát vào mông, nhưng cậu nghĩ nó còn đau hơn cậu nhiều! Hơn nữa, Neville còn bị Henry bổ túc một khóa độc dược kéo dài một tiếng sau bữa ăn tối, Harry đã từng đến xem xét, nhưng cậu nhanh chóng tối tăm mặt mày khi chỉ toàn nghe tiếng Henry quát mắng truyền ra từ căn phòng trống mà Henry đã hỏi mượn giáo sư McGonagall để làm phòng tập luyện, Neville thật sự không có chút năng khiếu nào với môn độc dược cả, nhưng học cùng Henry còn đỡ hơn rất nhiều so với học trong lớp thầy Snape - nỗi sợ hãi lớn nhất trong đời nó. Sau một tuần nhồi nhét lẫn chạy hộc hơi, cuối cùng Neville đã không còn luống cuống tay chân và run bần bật mỗi khi bước vào căn hầm tối tăm của lớp độc dược nữa, ít nhất cậu biết làm gì với mớ vật liệu được bày lộn xộn trên bàn của mình. Có lần Neville suýt chút khóc khi nó tự chính mình bào chế ra được một món độc dược mà không cần bất kỳ lời chỉ dẫn nào của Henry hay của Hermione.

Vào buổi tối nào đó tại phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, Oliver Wood cuối cùng bị bức không chịu nổi nữa, lôi kéo cả đội Quidditch đến trước mặt Henry. Anh bày ra vẻ nghiêm túc nói:

-- Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta - cơ hội cuối cùng của tôi - để giành cúp Quidditch năm nay!

-- Anh Oliver, giật cúp Quidditch năm nay thì chả có chút liên hệ gì với việc anh kéo tụi em đến trước mặt Henry cả! - Fred nói

-- Phải đó anh Wood, có chuyện gì anh mau nói đi! Tụi này đã nghe bài diễn thuyết của anh mấy năm liền rồi! - George phụ họa

Mặt mo của Oliver Wood đỏ lên, nhưng anh vẫn tằng hắn lấy giọng, quát hai đứa sinh đôi:

-- Thôi đi, để anh nói hết đã!

Cả Fred và George đều cười hắc hắc, im lặng để nghe xem vị đội trưởng này của tụi nó muốn nói cái gì. Harry phía sau Henry nhịn không được phì cười khe khẽ càng làm cho mặt Wood đỏ chót như đít khỉ, anh lại một lần nữa tằng hắn:

-- E hèm! Tôi sẽ ra trường vào cuối niên học này. Tôi sẽ không còn cơ hội nào khác để đoạt cúp nữa. Nhà Gryffindor đã không đoạt được cúp suốt bảy năm liền rồi. Đành rằng chúng ta gặp toàn những chuyện xui xẻo nhứt thế giới - nào là bị thương, rồi cuộc thi đấu bị hủy bỏ hồi năm ngoái...

Wood nuốt nước miếng, như thể nhớ lại chuyện đó vẫn còn làm anh tức nghẹn họng.

-- Nhưng chúng ta cũng phải biết rằng: chúng ta là một đội xịn nhứt trường!

Anh nắm bàn tay này dộng nắm đấm vô bàn tay kia, cơn hăng tiết cũ lại lóe sáng trong mắt anh:

-- Chúng ta có ba siêu Truy thủ.

Wood chỉ vào Alicia Spinnet, Angelina Johnson và Katie Bell.

-- Chúng ta cũng có hai bất khả bại Tấn thủ.

Fred và George giả bộ đỏ mặt, cùng thốt lên:

-- Thôi đi, anh Wood, anh làm tụi em mắc cỡ quá nè.

Wood vẫn nổ văng miểng, trừng mắt nhìn Harry với một niềm tự hào điên tiết:

-- Chúng ta cũng có một Tầm thủ chưa bao giờ không chiến thắng!

Sau khi cân nhắc một chút, anh nói thêm:

-- Và tôi nữa.

George nói:

-- Tụi em thấy anh cũng rất giỏi, anh Oliver à.

Fred nói:

-- Thủ quân xuất sắc!

Wood tiếp tục vừa nói vừa sải bước:

-- Điểm mấu chốt là cúp Quidditch lẽ ra đã phải có tên của chúng ta trong hai năm vừa qua. Từ khi Harry tham gia vào đội, tôi đã đinh ninh cái cúp ở trong tay mình rồi. Vậy mà chúng ta không có được nó. Và năm nay là cơ hội cuối cùng để chúng ta ghi tên của mình lên cái cúp...

Wood nói với giọng tuyệt vọng một cách tha thiết đến nỗi Fred và George cũng có vẻ thông cảm. Fred nói:

-- Cúp năm nay là của tụi mình, anh yên chí đi, anh Oliver.

Angelia phụ họa:

-- Tụi em sẽ làm được mà, anh Oliver!

Harry cũng khẳng định:

-- Chắc chắn là như thế!

Đùa à, với các bài tập khắc nghiệt của Henry, dùng đầu ngón chân để nghĩ thôi thì đủ biết cúp Quidditch kia đã nằm gọn trong tay nhà Gryffindor rồi. Xong, Harry lại thầm cười trên nổi đau của người khác, lại có thêm vài con thiêu thân dấn thân vào biển lửa, nhưng Harry lại không có ngại nhiều nha, càng nhiều càng tốt a, càng nhiều thì tụi nó càng có tư bản để chống lại ách đô hộ của "ác ma".

-- Vậy đấy, nhưng tôi phải thật lòng nói, mấu chốt chiến thắng của chúng ta phải dựa vào cậu đàn em trẻ tuổi này đây! - Wood vỗ vỗ vai Henry. Xong, khuôn mặt anh lại trở lại vẻ nghiêm trang để dấu đi cái cười giảo hoạt sắp vụt ra khỏi miệng, anh dõng dạc nói:

-- Vì thế tôi quyết định, cả đội sẽ tham gia vào khóa huấn luyện của Henry.

-- Huấn luyện? Huấn luyện gì?

-- Không phải là "ác ma" mà suốt tuần qua anh ấy lầm bầm mãi chứ?

Fred và George thì thầm trao đổi nhanh chóng với nhau, trực giác cho cả hai biết, có âm mưu! Chắc chắn có âm mưu! Vì Henry luôn bắt mọi người tập luyện vào sáng sớm, tránh được luôn các buổi tập dợt Quiddich nên đến tận bây giờ thì chẳng có ai biết đến cái "địa ngục" được dựng lên trong sân Quidditch cả, nên hai anh em nhà này tuy biết có âm mưu nhưng vẫn trốn không thoát ma trảo của Oliver Wood, bất đắc dĩ lắm mới viết tên mình vào tờ giấy cam kết.

-- Em nhắc lại lần nữa, đã ký tên rồi thì không được hối hận đâu đó! -- Henry tươi cười nhắc nhở cả bọn lần cuối.

Nhưng Oliver Wood đã gạt phăng lời nhắc nhở đó sang một bên, bắt đầu giải tán mọi người. Khi cả bọn nghe đến sáng mai phải thức dậy lúc năm giờ sáng, nhịn không được một trận kháng nghị, nhưng bằng vào cường quyền, Wood đã ép cả bọn phải im lặng chấp nhận. Wood thật sự sợ lũ này biết được phong phanh gì đó nên mới cường thế như thế, xong, anh lại tự cười hắc hắc như đắc chí lắm. Harry nhìn Wood đi xa, nhịn không được cười khổ. Anh Wood, anh thay đổi.... Theo Henry hành hạ đến phát điên, Oliver Wood lại theo em ấy học xấu...

Harry bất lực hỏi Henry:

-- Bộ em tính lừa cả trường vào tròng hả, Henry?

Henry nhìn Harry vẻ cổ quái, xong cậu đột nhiên cười, trả lời Harry một câu khiến Harry lạnh hết sống lưng:

-- Cả trường thì xa xôi quá, trước tiên là toàn bộ thành viên nhà Gryffindor cái đã...

Harry mặc niệm ba giây cho nhà của mình.....

--------------------

-- ANH WOOOOOOD!!!!! ANH LỪA TỤI EM!!!!!!!!!

"Ùm! Ùm! Ùm!"

-- Ặc ặc!

Cặp sinh đôi của nhà Weasley bị chục cái cầu nước ập vào người, nhưng dẫu vậy cả hai vẫn gào thét, kháng nghị Wood - một thân ướt sũng và bê bết sình, chẳng có tý tẹo nào khá hơn cả hai là bao nhiêu. Vẻ mặt hiện tại của cặp sinh đôi hiện tại giống y sì của Wood khi lần đầu tiên tập huấn vậy, không riêng gì cặp sinh đôi, cả Alicia Spinnet, Angelina Johnson và Katie Bell đều rất thảm hại. Cho dù là nữ sinh thì Henry cũng chẳng nương tay chút nào cả, hiện tại cả đội Quidditch còn trông ra hình ra dạng cũng chỉ có Harry đang phóng vút bằng một tốc độ nhanh không tưởng để lách qua đám mưa cầu nước. Fred và George hâm mộ nhìn Harry, nhưng cả hai còn chưa kịp hâm mộ lâu bao nhiêu thì lại bị thêm mấy trái cầu nước nữa ập vào người. Cả hai là muốn chết không muốn sống, ngó trừng trừng vào kẻ chủ mưu đã ép bọn họ ra nông nổi này.

Bên một phía của sân Quidditch, Neville đã hoàn thành xong bài chạy bộ một trăm vòng quanh sân Quidditch (vì Henry đã làm một kết giới thấp quanh sân Quidditch, phía trên đầu là hàng chục hàng trăm quả cầu nước dộng ầm ầm, Neville suýt chút bị dọa đứng không vững). Hiện tại cậu bé đang ngồi thở hồng hộc lấy lại sức vừa nhìn Henry đang đùa nghịch một tấm huy hiệu, phía trên có khắc một con gà đang ra sức gáy, bao quanh nó là nười hai khỏa hạt châu đỏ như hạt lựu. Neville tò mò nhìn Henry dùng một con dao nhỏ, thuần thục khắc những từ gì đó mà nó chả hiểu lên tấm huy hiệu, Henry nhận ra có người đang nhìn mình chăm chăm nhưng cậu cũng không ngừng tay, sắp xong rồi. Khi một ký tự cuối cùng của trận pháp được khắc lên, những ký tự khác cũng sáng lên, xong lại ẩn nấp không thấy.

-- Tò mò hả?

Neville thành thật gật đầu. Henry buồn cười, đưa qua cho nó cái huy hiệu:

-- Chỉ là một cái đồng hồ báo thức thôi, nhưng khác là nó có thể báo thức ngay trong đầu cậu, còn có thể tự điều chỉnh lời nhắc nhở, thử xem.

-- Nhưng làm bằng cách nào? -- Neville cầm chiếc huy hiệu trong tay, lòng tò mò liên tục bị khơi ra

-- Đeo lên trước đã.... vậy đó, bạn rót ma lực của mình vào... như cảm giác bạn cầm đũa phép đó, rót từ từ vào.... xong, mười hai hạt châu là cột mốc chỉ giờ, bây giờ thì thử xem lời nhắc nhở đi...

Henry vừa hướng dẫn Neville cách sử dụng vừa ngăn không được cái cười nhếch mép đầy vẻ nham hiểm. Nếu Harry ở chỗ này, chắc chắn đã lạnh run người, cũng thầm cầu nguyện cho Neville qua được một kiếp của "ác ma". Quả đúng như thế, Neville tội nghiệp tưởng như rằng mình vừa bị nổ màng nhĩ vì một tiếng kêu réo của bà cậu vang lên to đùng như một vụ nổ hạt nhân ngay trong óc. Neville hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh tại chỗ.

-- Ấy, mình quên bảo bạn phải điều chỉnh cả âm lượng nữa...

Henry vô tội nói. Cũng làm một phép thức tỉnh lên Neville khiến cậu bé tỉnh dậy. Thật tội nghiệp cho Neville, đến tận khi vào lớp học tay chân nó vẫn còn run lẩy bẩy và tai thì điếc đặc đến nỗi nó còn không nghe được ai gọi mình.

Vài ngày sau đó, ta luôn có thể thấy cả đội Quidditch của nhà Gryffindor luôn trong một trạng thái quỷ dị. Mặt mày tái mét mỗi khi vào bàn ăn (vì nhìn thấy Henry ngồi kế bên), luôn kéo nhau vào một xó xỉnh nào đó rầm rầm rì rì cái gì đó mà khiến ai nhìn thấy đều cảm thấy quái (tập thể lên án Henry), và đương nhiên là tối nào cũng gào trướng lên trong mơ hai từ "ác ma" với niềm hối hận không thể đi xuyên thời gian trở về quá khứ, tát cho chính mình vài cái bạt tai. Tuy không ai nói với ai về cái lời nhắc mà mình cài trong cái huy hiệu đồng hồ báo thức (mà Henry đã phân phát cho mỗi người một cái) là cái gì nhưng hầu như mỗi sáng đều sẽ có người hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, muốn chết không muốn sống mà lê lếch bò tới sân Quidditch. Thậm chí cả đội còn bị hành thê thảm hơn khi bước vào tháng mười, là thời gian mà trận Quidditch đầu tiên sắp diễn ra. Wood được Henry dành cho một khóa huấn luyện mà em ấy nói rằng chỉ - dành - riêng - cho - Thủ - Quân, anh ấy bi thảm đến nỗi cả đội đều không nỡ nhìn Wood như một bãi bùn nhão nằm dài trên bàn điểm tâm, không buồng nhúc nhít một cái ngón chân.

Các buổi tập dợt cho trận Quidditch vẫn diễn ra và cả đội nhanh chóng nhận ra những hiệu quả của các bài tập khắc nghiệt mà Henry đã đề ra cho cả bọn. Ba truy thủ của đội: Alicia Spinnet, Angelina Johnson và Katie Bell đều có thể áp dụng bùa gia tốc lên chổi của mình và điểu khiển nó theo ý muốn và dễ dàng tránh đi những trái Bludger cứ trực chờ nện vô đầu họ. Fred và George trở nên linh hoạt hơn hẳn, tụi nó cảm thấy chơi Quidditch hiện tại dễ dàng hơn nhiều, và thay dổi lớn nhất vẫn là anh chàng Oliver Wood - một thủ quân xuất sắc đúng nghĩa! Vì anh đã không để bất cứ vụ lọt banh nào trong suốt buổi luyện tập. Cả đội đều phải công nhận các bài tập của Henry có hiệu quả rất nhiều nhưng nghĩ đến thời gian đầu mình bị ngược sống không bằng chết, cả đội lại hận đến nghiến răng, nhưng không thể phủ nhận là chiến thắng đã rất gần trong tầm tay chúng. Thế là cả đội bắt đầu luyện tập với lòng tràn đầy quyết tâm, vào ba buổi tối mỗi tuần. Thời tiết ngày càng lạnh và ẩm ướt hơn, đêm tối hơn, nhưng bất kể bùn lầy, gió mưa, đều không thể làm mờ mịt đi hình ảnh tuyệt vời của chiến thắng cuối cùng giành được chiếc cúp Quidditch bằng bạc khổng lồ trong lòng cả đội.

Một buổi tối sau khi luyện tập Quidditch xong, Harry trở về phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, vừa lạnh cóng vừa tê cứng, nhưng rất hài lòng với diễn biến buổi tập, cậu bỗng nhận thấy không khí trong phòng sinh hoạt chung chộn rộn háo hức khác thường.

-- Có chuyện gì vậy?

Harry hỏi Ron và Hermione, hai đứa này đang ngồi trong hai cái ghế bành êm ái nhứt bên lò sưởi và đang hoàn tất nốt bản đồ các vì sao cho môn Thiên văn học. Ron chỉ lên thông báo mới xuất hiện trên tấm bảng thông báo cũ kỹ mòn vẹt.

-- Cuối tuần này sẽ có cuộc đi chơi làng Hogsmeade đầu tiên. Cuối tháng mười. Đúng dịp lễ Hội Ma.

Fred vừa theo gót Harry chui qua cái lỗ chân dung Bà Béo, vừa reo lên:

-- Quá đã! Mình đang cần đi thăm tiệm Zonko's đây, mình gần hết sạch mấy viên Đạn Thúi rồi.

Harry cũng háo hức không kém, nhưng vẫn có một mối bận tâm. Cậu không chắc là nhà trường sẽ để hai anh em Harry ra khỏi trường...

-- Ủa mà, Henry đâu rồi? - Harry nhìn quanh quất nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Henry đâu cả, nhịn không được hỏi.

-- À, cậu ấy đi với Neville rồi!

Ron trả lời, xong như nghĩ ra cái gì, nó đứng dậy, kề sát Harry, hỏi nhỏ bằng giọng nghi vấn.

-- Harry, bồ có cảm thấy mấy bữa nay cả đội Quidditch nhà mình làm sao không? Mình thấy anh Oliver Wood mấy bữa nay trông có vẻ xanh xao quá, không phải họ lo lắng cho trận Quidditch tới với tụi Slytherin đấy chứ? Bồ cũng trong đội mà, bồ có biết gì không? Hơn nữa, sao mấy tuần này bồ với Henry dậy sớm thế, lúc mình ra khỏi giường đã không thấy mấy bồ đâu cả, đến Neville cũng chơi trò thần bí, dù cho có hỏi cậu ta bao nhiêu đi nữa thì cũng không chịu nói. Mình thấy anh Fred và George đang âm mưu phá ai đó, có lần mình nhặt được tờ giấy vẽ kế hoạch của hai ảnh, trên đó ghi đầy cái gì mà "đả đảo ác ma" gì mà "chúng tôi muốn tự do",...

Harry nghe vậy cũng chỉ đành cười khổ, lắc lắc đầu an ủi cậu bạn của mình, cậu không nghĩ mấy người trong đội Quidditch sẽ lan truyền về khóa huấn luyện ác quỷ của Henry ra ngoài khi mà Harry đã thông báo cho họ rằng em ấy muốn lừa cả nhà Gryffindor vào tròng. Cũng như Harry mong muốn có tư bản để đả đảo ách đô hộ của ma quỷ, bọn họ cũng như thế thôi.

-- Mình biết nè! -- Henry không biết đã xuất hiện phía sau hai người từ lúc nào, làm một bộ thần thần bí bí nói với Ron, Harry da gà da vịt nổi hết cả lên, đánh một cái lạnh run. Giật mình nói:

-- Henry, em về hồi nào vậy?

Ngược lại, Ron bị thu hút, tò mò nói:

-- Bồ biết chuyện gì vậy? Nói mình nghe với!

-- Hì hì, muốn biết? Theo mình! - Henry cười lên một cách tinh quái, quay người đi lên phòng ngủ.

Thế là.... Harry vẫy tay... tiễn biệt Ron lên đường cống hiến linh hồn cho ác ma....

---------------

-- Được rồi, Neville! Hôm nay đến đây thôi, bạn đã sơ bộ bắt kịp Harry rồi. Ngày mai bạn sẽ cùng tập bùa chú đấu tay đôi với anh ấy luôn.

Henry tạm biệt Neville sau một tiếng học về độc dược. Cậu cũng phải công nhận rằng Neville chẳng có năng khiếu gì với bộ môn này cả, nhưng cần cù bù thông minh, cuối cùng Henry cũng thu được kết quả khiến cậu hài lòng. Nhìn bóng dáng Neville đi khuất, Henry bất đắc dĩ nói:

-- Đến rồi thì ra đây đi, chính bạn đã hẹn mình mà, Elizabeth!

-- Không biết mình nói với bạn bao nhiêu lần, gọi mình Eli là được mà, dù sao chúng ta cũng là họ hàng. - Elizabeth bước ra từ một góc hành lang

-- Sao cũng được, nếu bạn không muốn đứng đấy nói chuyện thì vào đi!

Henry chỉ có thể bó tay toàn tập đối với cô bạn Ravenclaw này của mình. Elizabeth cũng không từ chối, bước vào phòng trống và không quên khép cửa.

-- Có phải dì Van gửi cho bạn cái gì không?

-- Mình thì không muốn bàn công việc bây giờ đâu Henry!

-- Hả, ý bạn là gì? -- Henry dâng lên một dự cảm không lành.

Elizabeth nắm chặt cái dây buộc tóc có màu đỏ chói với hai hạt châu được đính ở hai đầu trong tay, hay mắt hơi thất thần mà nhìn từng sợi hung đỏ dần chuyển sang một màu tím xinh đẹp đang tung bay trong không khí. Chỉ trong một thoáng Elizabeth dường như nghĩ rằng Henry hợp với màu tím hơn bất cứ thứ gì, bí ẩn, cao quý mà ưu nhã, dường như mọi ánh sáng đều tập trung vào người con trai trước mắt này. Ở Henry có cái gì đó làm người khác rất dễ dàng thân cận, ngay từ lần đầu gặp mặt, Elizabeth đã cảm thấy như thế rồi, và đến tận bây giờ cô bé vẫn cả thấy như vậy. Nhưng cô giật mình khi thấy một đôi con ngươi đỏ như máu nhìn cô, lấp lóe từng tia tức giận lẫn kinh ngạc không dễ phát hiện.

-- Bạn....

Nhưng chưa để Henry thốt ra khỏi miệng một lời nào, một tiếng rít gào tự như tiếng sấm vang lên, và một cái bóng bạc từ cổ tay Henry phóng vút ra, nhắm thẳng mấy cái răng nhỏ xíu của nó vào Elizabeth.

-- Green! Không!

Henry hoảng hồn, nhanh tay chộp lấy cái đuôi của con vật nhỏ, vật nó một cái thiệt đau xuống cái bàn bên cạnh. Green rất nguy hiểm, ngoài đôi mắt hóa đá chết người mà cậu đã vô hiệu hóa, nhưng nọc độc của nó cũng đủ giết chết một con voi, Henry biết rõ điều đó nên mới mang nó luôn theo bên người khi trở lại Hogwarts. May mà cậu bắt lại vẫn kịp, nếu Elizabeth xảy ra chuyện gì thì cậu chẳng còn tư cách gì để gặp mặt gia đình Arhlich cả, ngay cả cậu cũng....

-- Vậy là xấu lắm đấy, Green! Ta đã bảo mi ngoan ngoãn làm một chiếc vòng tay bình thường rồi kia! Vả lại, mi cũng biết Elizabeth cũng không có ý hại ta mà!

Henry một trận răn đe con vật nhỏ tội nghiệp, Green chỉ có thể run lẩy bẩy nằm yên trên bàn. Nếu không có Elizabeth ngăn cản chắc Henry sẽ nén con vật này cho Olive chơi đùa mất.

-- Xong, nói đi, bạn có ý gì?

Henry cuối cùng vẫn đồng ý để con vật nhỏ Green trường lên cổ tay mình lần nữa, và nằm yên như một chiếc vòng tay bình thường. Cậu quay sang Elizabeth - người đã lấy lại nụ cười mỉm xinh đẹp mà Henry luôn thấy, hỏi bằng giọng đanh thép. Elizabeth cũng biết mình đã đi quá giới hạn, nhưng cô bé chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả, thậm chí còn cười tươi hơn khiến tâm trạng không vui của Henry bay biến.

-- Cứ bình tĩnh ngồi xuống đi nào, Henry! Rồi mình sẽ từ từ nói hết cho bạn nghe mà!

Henry chỉ có thể bất lực ngồi xuống, trông Elizabeth có vẻ vui lắm khi thấy vậy.

-- Mẹ mình thật ra chẳng gởi đến thứ gì hết, ngược lại, ba gởi một thứ cho bạn đây!

Henry cảm thấy tóc mình bị cái gì đó động vào, vội quay ngoắt đầu, Elizabeth cầm một chiếc lược gỗ trong tay, bất đắc dĩ nói.

-- Bộ bạn không muốn buộc nó lại à?

Henry đành ngồi yên. Mái tóc dài này của cậu rất vướng víu, lại rất bắt mắt nữa chứ. Từ đầu năm học tới nay, cậu không biết đã ếm bùa xem nhẹ lên bao nhiêu người. Đến các giáo sư cũng ngạc nhiên khi thấy tạo hình mới của cậu nữa chứ, nhất là thầy Dumbledore, chắc hẳn thầy ấy đã nhận ra gì rồi...

-- Từ hồi cuối hè đến giờ, mình chưa nghe bạn chơi kèn lần nào cả...

-- Đấy là bạn không nghe thấy đấy thôi... - Henry không để ý trả lời, cậu có chơi thử một lần, vào giữa đêm ở Hắc hồ, Henry sẽ không nghĩ cô bạn này ở trong lâu đài và ngủ say sẽ nghe thấy.

-- Không đâu Henry, tiếng kèn của bạn rất đặc biệt, mọi người có thể không nghe thấy nhưng mình có thể nghe thấy. Một bản nhạc hoàn chỉnh, mình có thể nghe nó bằng chính linh hồn, không cần khoảng cách nào cả.

Elizabeth vẫn đều tay chải mái tóc dài tím sẫm của Henry, không để ý rằng ánh mắt đỏ như máu của cậu đã liếc nhìn mình một cái. Henry trong lòng hơi giật mình, lúc nãy cậu không nhìn kỹ, hiện tại nhìn lại, Henry có thể thấy trong ELizabeth là một đoàn ánh sáng trắng tinh khiết không một tạp bẩn, trong sáng như thể muốn tinh lọc những ai nhìn nó, tuy chỉ mong manh vài tia nhưng khí tức này không thể nhầm được. Dòng máu của thiên thần, hơn nữa còn có địa vị không thấp. Thảo nào, thảo nào gia tộc Arhlich lại toàn những người sở hữu tinh thần lực rất lớn khi vừa sinh ra, thảo nào mà họ lại có thể thức tỉnh một năng lực thiên phú liên quan đến thời gian, dù mạnh hay yếu, đều do tia huyết thống của thiên thần này cả.

-- Nếu bạn muốn nghe thì mình sẽ chơi! - Henry đành lấy ra cái kèn Harmonica đen bóng được làm bằng gỗ tần bì mà Elizabeth đã tặng. Cô bé cười khúc khích.

Tiếng kèn trầm thấp vang vọng khắp căn phòng, không, phải nói vang vọng khắp lâu đài, nhưng không phải ai cũng có thể nghe thấy nó, như một làn sóng âm vô hình, tòa lâu đài khẽ rùn mình như một con thú lớn đang cuộn mình, nghe tiếng nhạc kỳ diệu đang gột rửa nó. Tuy nhiên, tiếng kèn này lại không thể che dấu qua đôi tai của những giáo sư hay đôi tai của hai bóng người đang ngồi trong phòng hiệu trưởng.

-- Ôi, thật là diệu kỳ! Tiếng kèn hay quá nhỉ, anh Severus! -- Cụ Dumbledore làm ra vẻ say mê, đầu không ngừng lắc lư theo điệu nhạc vang vọng.

-- Tôi thì không nghĩ thế đâu ông hiệu trưởng! -- Thầy Snape vẫn vậy với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén.

-- Thôi nào Severus, anh cũng biết rõ là ai đang chơi nó mà!

-- .....

-- Hơn nữa, vấn đề mà anh muốn biết, tôi đã có câu trả lời từ ngài Remas von Arhlich. Lily thật sự là một thành viên của gia tộc họ nhưng vào tám năm trước họ mới phát hiện việc này, kể cũng kỳ lạ, tên của Lily cứ tự nhiên xuất hiện mà không một lời báo trước trên cây phả hệ của họ, tựa như một phép màu....

-- Chúng ta sẽ nói chuyện này sau, tôi muốn ngài xem cái này!

Thầy Snape lấy từ trong tay áo chúng của mình một tấm huy hiệu quen thuộc, nếu nhìn kỹ, ta có thể thấy một con gà đang gáy và mười hai khỏa hạt châu đỏ được khảm phía trên. Cụ Dumbledore ồ lên một tiếng thích thú, cụ cầm chiếc huy hiệu lên ngắm nghía, xong không nhịn được tán thưởng:

-- Đúng là ý nghĩ độc đáo mà, không biết người tài năng nào đã làm ra món này vậy, anh Severus?

-- Cái này là tôi tịch thu của trò Neville Longbottom lúc nãy, trò ấy bảo chính "nó" đã làm...

-- "Nó"? Thằng bé sao? - Cụ Dumbledore tỏ ra vẻ suy tư.

Hiện tại, lại có một vị khách theo tiếng kèn mà tìm đến căn phòng nơi Henry và Elizabeth đang ở. Penelope Clearwater đang trên đường trở về tháp Ravenclaw, nhưng giữa đường bà chị này lại nghe thấy một tiếng kèn rất mê người, thế là chân không tự chủ được bị đưa đến căn phòng này. Penelope cũng rất tò mò không biết là ai đang chơi kèn, nhịn không được đưa tay mở cửa. Một tiếng kẽo kẹt vang lên, tiếng kèn bị kinh động chợt tắt ngúm. Khi Penelope ngó vào trong, chị không nhịn được kinh hô thành tiếng, chị nhìn thấy một cô bé tóc bạch kim mà mình rất quen thuộc. Elizabeth được vinh danh là nữ hoàng sắc đẹp của cả Ravenclaw từ hồi năm nhất đến bây giờ và còn là một đàn em ham học, đương nhiên Penelope sẽ hết mực quan tâm. Nhưng thứ làm chị kinh hô thành tiếng lại không phải là cô bé. Mái tóc tím dài, thứ mà Penelope cho rằng là thứ đẹp nhất mà mình từng thấy, chị huynh trưởng này đã hoàn toàn tiến vào trạng thái ngây người, chị đang dò xem thử ai trong trường lại có màu tóc đẹp đến thế này thì bị giật mình vì tiếng gọi.

-- Chị Penelope?

Penelope hoàn hồn, lại nhìn thấy đàn em Elizabeth của mình đang chải tóc cho người ta, mà theo Penelope thấy thì chắc chắn là con trai nha, không có ý tứ, không có ý tứ a. Giây phút lãng mạn này lại bị người phá đám, Penelope Clearwater đỏ bừng mặt, vội vàng lắc đầu, nhịn không được vừa khúc khích cười vừa liên tục xua tay nói:

-- Chị không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả, hai đứa tiếp tục đi, không nhìn thấy gì cả!

Xong, chị ấy còn đóng kỹ cửa, chuồn nhanh hơn thỏ. Trên đường trở về phòng sinh hoạt chung, Penelope Clearwater không khỏi thắc mắc người đó là ai.

Henry nhìn cánh cửa đóng chặt, nhịn không được buồn bực.

-- Chị ấy đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ?!

-- Chắc chỉ nghĩ, mình với bạn....

-- Làm gì có chuyện đó! -- Mặt Henry bỗng đỏ lựng lên như một trái cà chua, gắt lên. Elizabeth được một trận cười haha. Thật lâu rồi cô mới lại thấy vẻ mặt đáng yêu này của Henry, nhịn không được lại cười khúc khích khiến Henry một trận buồn bực, uất ức.

-- Xong rồi!

Elizabeth buộc lại tóc cho Henry, nhìn mái tóc đẹp ấy dần chuyển sang màu nâu hung đỏ thường lệ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ giao cho Henry.

-- Ba mình nói cái này có thể điều chỉnh lưu lượng ma lực của bạn, không cần dùng sợi dây để đổi màu tóc nữa.

Henry ngắm nghía vật nhỏ trong tay, nó là một chiếc nhẫn bạc, nhưng Henry có thể thấy rõ toàn bộ trận pháp được khắc trên chiếc nhẫn, toàn là những ký tự cổ mà Henry trong một khoảng thời gian ngắn không thể nhận ra đấy là ngôn ngữ của chủng tộc nào. Chiếc nhẫn nhỏ thôi và cũng chỉ vừa với ngón út của cậu là cùng, nhưng khi đeo nó vào rồi, Henry lại cảm giác rõ ràng dòng ma lực trong cơ thể bị áp chế lại một khoảng không nhỏ, mà theo Henry nghĩ rằng đủ để biến mái tóc cậu trở lại thành màu hung đỏ mãi mãi. Henry cũng rất hài lòng về điều này, nhờ Elizabeth gửi lời cảm ơn đến Remas, cả hai tách ra trở về phòng sinh hoạt chung.

-- Chào mi, Crookshanks. Mi lại tìm Scrabbers phiền toái sao? Yên tâm, sẽ có dịp cho mi đùa bỡn nó thoải mái....

Henry nhìn cục lông hung hung đang lượn quanh chân cậu, nhịn không được ngồi xuống vuốt ve đám lông mao của nó. Henry hít mắt, cười cười, nếu Harry có ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ tránh xa Henry càng xa càng tốt, sắp có người xui xẻo lớn rồi.

Mà ở tháp Ravenclaw lại bùng lên một trận nghị luận nho nhỏ. Nữ hoàng xinh đẹp của họ đã có tình lang, hơn nữa còn là người rất đẹp với mái tóc màu tím rất hiếm và cả tài thổi kèn rất hay. Đám tiểu ưng nhà Ravenclaw rất tò mò, ngay khi Elizabeth bước vào phòng sinh hoạt chung, cô bé đã bị bà chị Penelope cùng với mấy chục người khác quay quanh hỏi han. Elizabeth gặp tình huống như thế này cũng không bối rối, chỉ cười cười bảo họ tại sao không tự tìm hiểu nhỉ, và cho bọn họ một gợi ý xong thì trở về phòng mình. Cả nhà Ravenclaw bùng nổ khi biết được người bí ẩn kia thuộc nhà nào, lên kế hoạch để điều tra và tra khảo toàn bộ thành viên nhà đó. Trong tòa tháp nào đó, Henry nhịn không được nhảy mũi, thắc mắc đang có ai đang nói xấu mình....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK