• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời dạo này đã bắt đầu chịu chiếu sáng phía trên ngôi trường Hogwarts. Tình hình bên trong cũng sáng sủa hơn, ngày càng có nhiều hy vọng hơn. Không còn vụ tấn công nào khác nữa, kể từ sau vụ Justin và Nick Suýt Mất Đầu cùng Henry bị hóa đá. Bà Pomfrey rất hài lòng báo cáo là tính khí của lũ nhân sâm đang trở nên thất thường và giữ kẽ hơn, nghĩa là chúng đang lớn lên, không còn là trẻ con nữa.

Một buổi trưa, Harry nghe bà Pomfrey ân cần nói với thầy Filch:

-- Khi nào chúng hết mụn trứng cá thì kể như có thể cho thay chậu lần nữa. Sau đó, thu hái xong thì đem hầm nhừ. Chẳng mấy chốc nữa là Bà Noris của thầy sẽ bình phục thôi.

Harry mừng khi biết tin Henry sẽ sớm khỏe lại, cậu nghĩ chắc là Người kế vị Slytherin đã biết sợ. Giờ đây, khi cả trường đã bắt đầu nghi ngờ và cảnh giác thù hẳn việc mở cửa Phòng chứa Bí mật cũng trở thành một hành động hết sức liều lĩnh. Có thể con quái vật, hay con gì đi nữa, giờ đây đã nằm xuống chuẩn bị ngủ một giấc dài năm mươi năm nữa...

Và Hermione thì có vẻ đã chấp nhận thất bại khi cô bé không thể tìm ra bất cứ manh mối nào trong từ "trắng" mà Henry để lại. Harry thỉnh thoảng mới được ghé thăm Henry một lần, bà Pomfrey đã gắt gỏng đến độ cho dù ba người Harry, Ron và cả Hermione có năng nỉ gãy cả lưỡi, bà vẫn kiên quyết chặn ở ngoài. Cả ba không còn cách nào hơn là quay lại phòng sinh hoạt chung. Bà Pomfrey hừ một tiếng và đóng chặt cửa bệnh thất, lầm bầm trong miệng vài câu trách mắng mấy đứa nhỏ, bà bắt đầu đi kiểm tra một lượt tình trạng các nạn nhân bị hóa đá. Colin, Justin, Nick Suýt Mất Đầu và Henry đều nằm cứng đơ trên giường. Bà Pomfrey thở dài khi nhìn bọn họ... Phòng chứa bí mật đã mở ra, năm mươi năm trước đã hại chết một học sinh... Lần này liệu Hogwarts có vượt qua được không? Chợt bà bị một tia sáng khác thường thu hút... Bà nhận ra đó là tia sáng trên mặt dây chuyền của Henry, nó chập chờn và phát ra những ánh sáng yếu ớt như sắp tắt đến nơi. Bà biết chất liệu của mặt dây chuyền này, đó là một loại đá hồi phục tinh thần lực rất hiếm gặp nhưng công dụng hàng đầu của nó lại là... Chữa trị linh hồn... Một nghi vấn dâng lên trong lòng bà Pomfrey, bà đành dùng một phép kiểm tra lên Henry, một quầng sáng màu lục bao phủ khắp người Henry, không có gì bất thường ngoại trừ... Đốm ánh sáng đỏ ở vị trí trái tim của cậu...

Bà Pomfrey hơi kinh ngạc, bà đã từng khám cho hai anh em Henry một lần tổng quát vào năm trước nhưng chẳng phát hiện điều gì bất thường nhưng tại sao bây giờ lại.... Đốm sáng đỏ nhỏ bé ở vị trí trái tim Henry đột nhiên giao động rồi đột nhiên lan tràn ra, ánh sáng tỏa ra trên mặt dây chuyền càng ngày càng mãnh liệt như cố kiềm chế điểm sáng đỏ kia lan ra nhưng có vẻ nó đã rơi vào thế bị động, ánh sáng đỏ ngày càng lan tràn và chưa đến một phút nó đã lan hẳn ra khắp ngực. Bà Pomfrey hoảng hốt khi nhận ra sinh mệnh lực của Henry đang giảm đi một cách nhanh chóng... Không tốt!! Bà nhanh chóng gọi cho thầy Dumbledore....

"Henry.... Henry...!"

Ai, ai đang gọi mình?

"Henry... Henry... tỉnh lại... tỉnh lại..."

Là ai vậy...?... Ai đang gọi mình...?

"Henry... Henry!!"

Giọng nói đó rất thân quen...

Henry giật mình tỉnh lại, cậu chợt cảm thấy mình đang lơ lửng. Cậu đang ở đâu? Nếu nhớ không lầm thì cậu đã bị con quái vật đó hóa đá... Vậy tại sao cậu lại cảm thấy mình lơ lửng cơ chứ? Vội đảo mắt nhìn xung quanh, cậu đang ở trong một không gian hoàn toàn đen như mực và chẳng có bất cứ thứ gì tồn tại. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy? Chợt một đoàn sáng lóa mắt hiện ra, Henry khó chịu nheo mắt lại, mở mắt ra lần nữa cậu ngạc nhiên khi nhận ra khung cảnh quen thuộc của bệnh thất trong Hogwarts.

-- Thằng bé thế nào, Poppy? -- một giọng nói quen thuộc vang lên làm cậu giật mình, hướng tầm mắt xuống nơi vừa phát ra giọng nói, cậu ngạc nhiên khi thấy giáo sư Dumbledore cùng chủ nhiệm bốn nhà của Hogwarts và bà y tá Pomfrey đều tập trung lại đây. Khuôn mặt già nua hiền hậu cùng mái tóc và chòm râu đã bạc trắng, thầy Dumbledore nheo đôi mắt xanh qua cặp kính nửa vầng trăng, Henry có thể thấy nét nghiêm túc trong mắt của ông ấy khi nhìn một thân ảnh đang nằm cứng đơ trên giường bệnh... Đó là cậu! Là cơ thể của cậu!!! Vậy... Vậy... "Cậu" hiện tại... Là cái gì đây?!

Henry hoảng hốt vội kiểm tra cái cơ thể đang có cảm giác lơ lửng của mình nhưng vừa nhìn xong cậu liền bị dọa cho phát ngốc! Tay... Tay... Cậu... Nó đâu rồi?... Cả thân người... Không thấy!... Không thấy đâu cả!! Tổng hợp với tất cả thông tin mà cậu nhận được, Henry tuyệt vọng với một ý nghĩ điên rồ nhưng nó chính là sự thật! Cậu... Cậu đã... Đã...chết...?! Cậu... Cậu... là một hồn ma....?! Henry chết sững người... cậu chợt có xúc động muốn khóc thét!! Cái gì? Cái gì? Cái gì? Cái quái gì đây? Không phải cậu chỉ bị hóa đá thôi sao? Tại sao cậu lại thành như vậy? Chuyện gì đã sảy ra?!!

-- Albus! Sinh mệnh lực của thằng bé đang dần giảm đi! Tuy có loại đá hiếm chuyên chữa trị linh hồn đang cố kiềm chế tốc độ giảm đi nhưng sinh mệnh lực của nó vẫn đang suy giảm nhanh chóng! Albus, nếu không làm gì ngăn lại, tôi e rằng chẳng bao lâu nữa thằng bé sẽ....

-- Poppy! -- Cụ Dumbledore lắc nhẹ đầu, cản những gì bà Pomfrey định nói, rồi cụ nhìn vị giáo sư bận áo chùng đen và mũi khoằm đang bận xem xét cơ thể thật của Henry đang bị bao phủ toàn ánh sáng đỏ, từ ngực lan hẳn xuống tận gót chân và nó vẫn đang cố lan lên. Vị giáo sư độc dược lắc đầu bảo:

-- Tôi không thể tìm được nguyên nhân tại sao sinh mệnh lực của nó lại suy giảm mạnh đến như vậy. Những nạn nhân khác đều không có dấu hiệu kỳ lạ như vậy... Thật đúng là... Thằng nhóc phiền phức!

Sinh mệnh lực suy giảm?!!

Henry xoa cằm suy tư... Rồi giật mình nhận ra cậu thật sự có cảm giác đang xoa cằm mình... Kỳ quái, là một hồn ma thì không có cảm giác thân thể mới đúng... nhưng cậu vẫn cảm giác được mình đang xoa cằm... Không phải là không có thân thể, mà là thân thể cậu hoàn toàn vô hình, không phải, không phải, thân thể thật của cậu đang nằm kia, nếu như vậy, có thể cậu đang tồn tại dưới một dạng trạng thái nào đó hoàn toàn vô hình trong mắt người ngoài, nhưng.... Tại sao lại vậy?

-- Thằng bé bị dính một loại nguyền rủa nào đó tước dần đi sinh mệnh.... - giáo sư môn bùa mê đồng thời là chủ nhiệm nhà Ravenclaw - giáo sư Flitwick nặng nề nói.

--... Không thể được, loại nguyền rủa này chỉ có phù thuỷ hắc ám cao tay mới có thể ám được... Làm sao... Thằng bé... -- giáo sư McGonagall khó khăn nói

-- Tôi đồng ý, nhưng đây là lời giải thích duy nhất cho việc thằng nhóc bị nguyền rủa... - giáo sư Snape khó chịu tiếp lời.

-- Lũ nhân sâm vẫn đang trong quá trình trưởng thành, nếu dùng ngay bây giờ, tôi e dược lực không đủ để phá bỏ lời nguyền. - giáo sư môn thảo dược học - giáo sư Sprout lo lắng thông báo. Giáo sư Dumbledore thở dài một hơi, rồi cụ lại chú ý đến chùm ánh sáng luôn phát ra từ mặt dây chuyền có hình dạng một con sói nhỏ ngày càng mạnh....

Một tia sáng kỳ lạ lóe lên, kéo theo sự chú ý của mọi người, một nguồn ma lực khổng lồ đột ngột xuất hiện và nó gây cảm giác áp lực đến nghẹn thở. Một tiếng đổ vỡ đột ngột vang lên, Henry đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang phình ra rồi lại ép xẹp lại rồi lại phình ra. Henry cảm thấy toàn thân đau đớn như muốn nứt ra từng mảnh. Dấu hiệu của bạo động ma lực... Lại nữa à!!? Henry oán thầm trong lòng nhưng cậu chẳng có nhiều thì giờ để mà oán trách, cảm giác đau đớn lần này còn kinh khủng hơn cả lần trước, cậu cứ tưởng mình như đã chết đi sống lại mấy chục lần rồi. Đến cuối cùng cậu không chịu nổi, đành ngã gục, chìm vào màn đen thăm thẳm......

-- Albus!! -- bà Pomfrey hoảng sợ kêu lên khi thấy bàn tay của cơ thể thật Henry đang nứt dần ra, mọi người đều kinh ngạc nhưng điều kinh ngạc vẫn chưa kết thúc khi vết nứt gần lan ra hết bàn tay thì một quầng sáng màu lam lóe lên, cố gắng hàn lại vết nứt và tạo thành thế giằng co. Nhưng tia ánh sáng lam đó lại hóa mạnh hơn rồi nhanh chóng khôi phục các vết nứt, bà Pomfrey tuy không biết việc gì đã xảy ra nhưng bà mừng khi phát hiện sinh mệnh lực của Henry không còn suy giảm nữa mà đang dần tăng lên.

-- Xem ra tôi đã tìm được nguồn gốc của đợt bạo động ma lực lần trước... Không ngờ cậu bé này lại sở hữu nguồn ma lực bẩm sinh mạnh như vậy... Thôi, các thầy cô! Chắc hẳn không còn việc gì đáng lo lắng cho cậu bé này đâu, hãy để Poppy chăm sóc Henry, chúng ta vẫn còn nhiều công việc phải làm mà, phải không? -- Cụ Dumbledore sảng khoái nói, sau đó dẫn đầu đoàn người ra khỏi bệnh thất. Họ đã không chú ý đến một đốm sáng màu lam đang lấp lóe đang phiêu phù trên không trung.

"Chật, ngài ấy luôn khiến người khác lo lắng như vậy!"

Đến khi Henry có thể tỉnh táo lại lần nữa, cậu vẫn cảm nhận được thân thể mình đang lơ lửng, lại nhìn xuống, cậu đã thấy ngay cơ thể thật của mình. Chẳng có ai đứng đó nữa, cũng chẳng có cơn đau nào ập đến để cậu chứng minh rằng những chuyện khi nãy chỉ là một giấc mơ.... Mà, cậu rất vui mừng nếu đó chỉ là một cơn ác mộng, cơn đau đó, đau như muốn xé toạc linh hồn cậu ra, Henry không muốn nếm trải lại nỗi đau đó một lần nào nữa. Nhưng Henry đau khổ nhận ra những gì đã sảy ra đều là sự thật, bởi vì... cậu vẫn đang ở trong trạng thái lơ lửng vô hình đây!! Henry lệ rơi đầy mặt, trong lòng thiệt uất ức, tại sao cậu lại bị như vậy chứ? Nếu đây chỉ là linh hồn thoát khỏi cơ thể vậy thì cậu có thể nhập vào lại không? Ngay khi suy nghĩ đó lóe lên, Henry thử di chuyển một chút, tốt, không có vấn đề, cậu có thể di chuyển. Henry hạ xuống giường bệnh, nhìn chính mình vẫn đang trừng to mắt mà nằm bất động trên giường, một điểm sáng nho nhỏ lóe lên khiến cậu chú ý, đó là ánh sáng trên mặt dây chuyền hình con sói mà Elizabeth đã tặng cho cậu, nếu cậu không nhầm thì vật này có thể giúp hồi phục tinh thần lực đúng không nhỉ? Henry xoa cằm suy tư, nhưng cậu không nghĩ nhiều, trước tiên phải thử nhập hồn lại cái đã....

Ba mươi giây sau,....

Henry thật sự phát hoảng rồi!! Cậu không nhập vào được! Phải nói là, cậu, "không thể xuyên qua" cơ thể chính mình được! Cậu cứ tưởng là do trạng thái hiện tại của mình và cậu đã thử xuyên qua một bức tường xem sao, kết quả... cậu xuyên qua, xuyên qua thật hẳn hoi nhé! Sau đó Henry còn thử xuyên qua nhiều đồ vật khác nữa nhưng cậu vẫn xuyên qua được, tất cả, chỉ trừ chính cơ thể cậu (Henry thậm chí đã xuyên qua cả Colin và Justin). Thật kỳ quái! Nếu là trước đây chắc chắn cậu đã phát hoảng lên, nhưng được tái sinh trong thế giới mà phép thuật tồn tại như thế này dường như cậu quen với những điều kỳ quái như thế và cũng không phát hoảng lên như những lúc đầu. Nhưng, trạng thái hiện tại của cậu là sao chứ? Có thể xuyên qua bất cứ vật hay người sống, không, không thể gọi là người sống được, phải gọi là người hóa đá mới đúng, thật kỳ lạ, nhưng tại sao cậu lại không xuyên qua được cơ thể của chính mình chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK