Chiến thắng trận Quidditch mà phải đánh đổi bằng cây chổi Nimbus 2000 đã theo Harry suốt hai năm liền. Harry một nửa thấy không đáng, nhưng nửa khác lại thấy đáng giá. Bà Pomfrey khăng khăng bảo là Harry phải nghỉ ngơi trong bệnh thất cho đến hết cuối tuần. Harry không phàn nàn hay tranh cãi gì, nhưng cậu nhất định không chịu để cho bà Pomfrey quẳng đi mớ tàn tích của chiếc Nimbus 2000. Cậu biết làm vậy là ngu ngốc, biết là không trông mong gì sửa chữa vá víu gì được chiếc Nimbus 2000 nữa, nhưng cậu vẫn không thể không giữ những tàn tích đó lại; Harry có cảm giác như vừa mất người bạn thân thiết nhứt.
Khách khứa đến thăm Harry nườm nượp, ai cũng cố làm cho cậu phấn khởi lên. Lão Hagrid gởi tặng cậu một bó bông sâu tai giống như những cái bắp cải vàng khè. Và Ginny, đỏ mặt thẹn thùa, đến thăm với một tấm thiệp chúc "mau bình phục" mà cô bé tự làm lấy. Tấm thiệp ấy cứ hát lên eo éo trừ khi Harry nhét dưới tộ trái cây. Đội Gryffindor trở lại thăm Harry vào sáng chủ nhật. Ron và Hermione chỉ rời khỏi giường của Harry vào ban đêm. Nhưng không có bất cứ ai nói hay làm điều gì có thể khiến cho Harry cảm thấy khá lên được, bởi vì họ chỉ biết một nửa cái điều đã làm cậu điêu đứng.
-- Em có nghĩ hung tin là thật không, Henry?
Harry nhìn chăm chăm lên trần bệnh thất, lơ đãng hỏi Henry đang ngồi cạnh gường, gọt vỏ những quả táo to đùng mà em ấy kiếm được trong nhà kính trồng dược thảo.
-- Anh vẫn bận tâm về điều đó sao? -- Henry đột nhiên làm đứt đoạn vỏ táo được cắt thành một dải dài, dấu bàn tay đang run của mình dưới lớp áo chùng, Henry nhìn Harry bằng một ánh mắt thản nhiên, hỏi lại.
-- Harry, phải nói là em không tin vào bộ môn tiên tri cho lắm, à, ngoại trừ những nhà tiên tri thực sự.... - Henry nhún vai, lại gọt tiếp quả táo, cắt chúng thành tám miếng, đưa cho Harry một cái.
-- Nhưng.... Henry, em chưa từng thấy nó lần nào sao? Chưa từng thấy hung tin lần nào...
Henry lắc đầu, ngắt đi lời Harry muốn nói:
-- Đừng nói gì cả, Harry! Bọn giám ngục ảnh hưởng đến anh nhiều hơn anh tưởng đấy, Harry! Khi nào anh có thể rời khỏi bệnh xá, hãy đến gặp giáo sư Lupin, em nghĩ thầy ấy sẽ có cách giúp anh chống lại bọn giám ngục.
-- Nhưng Henry, anh nghe thấy họ, nghe thấy giọng ba má tụi mình, họ đang cầu xin, cầu xin Voldemort....
Henry trầm mặc, Harry thấy nét mặt cậu em trai không còn vẻ muốn mình im lặng. Cậu hít sâu một hơi, kể lại, kể lại toàn bộ những gì cậu nghe được. Giờ đây Harry đã biết tiếng gào thét mà cậu nghe trong đầu là tiếng của ai. Khi những viên giám ngục Azkaban đến gần Harry, cậu đã nghe những giây phút cuối cùng của má tụi nó, sự cố gắng của bà để bảo vệ hai đứa tụi nó, Harry, Henry, khỏi bàn tay của Trùm Hắc ám Voldemort, và tiếng cười của Trùm Hắc ám Voldemort trước khi hạ sát bà...
---------
Henry nằm dựa vào bộ lông mềm mượt của Titus mà chơi kèn, tiếng kèn đêm nay mang đậm sắc thái u uất và suy tư, thê lương đến nỗi không một sinh vật nào trong rừng cấm có thể vui nổi. Vương của tụi nó đang buồn rầu, có gì đó khiến vương của chúng nó buồn, vô số ánh mắt từ rừng cấm hướng về phía Hắc Hồ, rên lên vài tiếng như thể muốn chia sẽ nổi buồn phiền của vương sang chúng.
"Lộc cộc! Lộc cộc!"
Một con bạch kỳ mã từ trong rừng cấm bước ra, bước từng bước kiêu sa đến bên Henry, cuối cái bờm trắng của chúng dựa vào Henry khiến cậu buồn nhột. Cậu cười lên một tiếng, hướng dẫn con vật xinh đẹp này ngồi xuống bên cạnh mình, bàn tay không tự chủ được vuốt ve cái đầu của nó.
-- Ta xin lỗi vì năm đó không cứu được hai đồng bạn của ngươi...
Bạch Kỳ mã rên lên một tiếng, lại dụi cái bờm của mình vào lòng Henry như an ủi, Henry thấy thế thật ra cũng có chút buồn cười. Cuối cùng tâm trạng không vui cũng đỡ hơn, Henry nhìn mặt trăng sáng quắc trên nền trời, lơ đễnh nói:
-- James và Lily Potter đều đã chết vì bảo vệ anh em ta.... rất nhiều người khác cũng đã chết trong trận chiến trước, lần này ta không muốn ai phải chết cả, Sirius, Remus ngay cả thầy Snape.....
Xong, đột nhiên Henry ngừng nói. Cậu cười, bảo:
-- Crookshanks, mi tìm thấy ta rồi! Và, một người bạn bất ngờ....
Từ trong bóng tối, bốn con mắt sáng choang như bốn cái đèn pha nhìn chòng chọc Henry, Titus cảnh giác quét mắt nhìn, xong nó lại lần nữa nhắm tịt mắt, an tĩnh nằm đấy.
---------------------------
Từ cuối niên học trước, sau khi ở trạng thái hóa đá tỉnh lại, cậu đã thấy nó. Lâu đài Hogwarst, không, là cả vùng đất này, chúng được bao bọc bởi vô số trận pháp cổ xưa với vô số ngôn ngữ mà theo cậu đoán có cổ ngữ Rune, tinh linh ngữ, nhân ngư ngữ, nhân mã ngữ, ngôn ngữ của rồng, thiên thần ngữ - giống ngôn ngữ đã khắc trên chiếc nhẫn mà Remas đã gởi cho cậu, thậm chí còn có... Thần ngữ - thứ ngôn ngữ tối cao đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, nhưng hệ thống trận pháp lại có rất nhiều nơi tổn hại, hiện tại chỉ có một bộ phận nhỏ của trận pháp có thể hoạt động giúp vùng đất này thoát khỏi ánh mắt người Muggle, tránh được những kẻ đột nhập. Nhưng đó vẫn không phải uy lực chân chính của hệ thống trận pháp vĩ đại này.
Từ khi nhập học đến bây giờ, ma lực dư thừa mà Henry thông qua việc thổi kèn để điều tiết cũng không để lãng phí, cậu dùng nó để từ từ xâm nhập vào hệ thống trận pháp, sửa chữa những trận pháp tổn hại, nhưng hệ thống trận pháp quá mức dày đặc, đến nỗi lượng ma lực mà cậu phóng thích cũng chỉ chữa trị được một góc của băng sơn, căn bản không có ảnh hưởng quá lớn. Mà theo những gì cậu nghiên cứu được thì hệ thống trận pháp này có khả năng phòng ngự lẫn tấn công rất khủng bố, không hổ là nơi lánh nạn của phù thủy từ thưở hồng hoang.
Đến cuối cùng, cậu vẫn phải phát tiết nguồn ma lực đang muốn bạo động của mình. Sớm còn hơn quá trễ, mà cậu cũng chắc rằng một cái cậu khác sẽ tiếp tục các buổi huấn luyện cho hội cho dù cậu có hôn mê đi nữa.... Cuối cùng thì, cũng có lúc cậu phải bộc phát toàn lực....
Một cổ ma lực khổng lồ tràn ngập khắp vùng đất, nó khổng lồ đến nổi không một ai có thể hít thở thông suốt trong một khoảng khắc, nhưng điều này cũng làm kinh động đến rất nhiều người, Albus Dumbledore mở bừng mắt ngay khi cảm nhận được nguồn ma lực khổng lồ, khổng lồ hơn ông gấp trăm gấp nghìn lần, thậm chí trong một thoáng ông còn không thể đo đếm được tận cùng của nó. Ông hoảng sợ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, về phía Hắc hồ. Trong rừng cấm cũng có sinh vật chú ý đến nguồn ma lực này, trong địa bàn của nhân mã, Firenze chỉ có thể trụ được chưa đến năm giây thì đã ngã quỵ như bao đồng bào khác của hắn. Tại đây chỉ còn có duy nhất một con nhân mã có thể đứng vững, con nhân mã này có một gương mặt kiêu hãnh với hai gò má cao và một mái tóc đen dài. Khuôn mặt nó bày ra vẻ hoảng sợ hơn bao giờ hết, tuy biết chắc rằng vương của chúng sẽ không bao giờ làm hại chúng, nhưng áp lực nặng nề này vẫn khiến chúng dâng lên lòng sợ hãi lẫn tôn kính.
-- Ngài Magorian.....
Firenze nặng nhọc thốt lên, nhưng con nhân mã tên Magorian lại lắc đầu một cách khó khăn:
-- Không có gì cả, ngài ấy đang chữa trị cho vùng đất này, không có gì phải lo ngại cả....
-- Nhưng áp lực này.......
-- Không sao cả, ngài ấy sẽ xong ngay thôi....
Lúc này đây, Henry ngồi bên cạnh Hắc hồ, mái tóc dài được giải phong mà hiện ra đúng hình dạng của nó, dài đến hơn năm mét hiện ra một màu tím thuần đầy vẻ thần bí. Mái tóc phát ra ánh sáng, tự động lơ lững giữa không trung, đôi mắt cậu đã chuyển sang màu đỏ như máu từ lúc nào. Cậu nhìn chăm chú một sinh vật đang từ dưới đáy Hắc hồ trồi lên.
"Thưa vương của chúng tôi, ngài vừa gọi tôi sao?"
Đó là một nhân ngư với một cái đuôi cá lớn màu bạc và hoàn hảo kết nối với phần eo, nàng cất lên tiếng nói kỳ lạ của mình, cuối đầu tỏ vẻ tôn kính. Henry chỉ cười, từ trong chiếc túi mà Layla đã tặng, cậu lấy ra một chiếc đàn hạc cổ được làm từ những dây thường xuân trông cứng cáp và cao hơn một mét với hai mươi tư sợi dây đàn trắng tinh như thể được kéo từ những sợi mây.
-- Giúp ta một chút được chứ?
"Gọi tôi là Chirs thưa ngài!"
Nàng nhân ngư tiếp nhận cây đàn, cũng biết rõ mình phải làm gì, nhưng cô không thể áp chế sự kinh ngạc của mình khi tiếp nhận cây đàn hạc cổ này, kiến thức từ truyền thừa cho cô biết đây là vật trân quý đến mức nào. Cây đàn này là báu vật đã thất lạc trong lịch sử tiên cá từ rất lâu, cây đàn của ma pháp và sự sống, cây đàn trong chòm Lyra (thiên cầm), Chirs không ngờ rằng vương của nàng lại có thứ này.
Nhưng nàng vẫn là không có thời gian để mà kinh ngạc. Henry đã bước đến giữa hồ, có một lực lượng nào đó để cậu bước đi dễ dàng trên mặt nước, Chirs ngồi bên bờ, hai ngón tay thử gãy dây đàn, tiếng đàn thanh thúy vang lên, làm rung động tâm linh Chirs, cũng làm rung động vùng đất này. Thời gian ngừng trôi, Henry lơ lửng giữa không trung, đôi mắt đỏ nhìn chăm chú trên không, nhìn chăm chú những trận pháp vô hình. Đàn hạc Lyra là do một nhân ngư trong không gian song song mà cậu từng sống hơn trăm năm trao tặng, cây đàn này có thể kích thích mọi loại ma thuật, trận pháp, dùng cây đàn để kích thích toàn bộ hệ thống trận pháp là một lựa chọn chính xác. Chirs đã bình tĩnh lại, và cũng ổn định chơi một bài nhạc với âm điệu rất kỳ lạ, nhưng chính tiếng đàn kỳ lạ này lại tác động đến những trận pháp vốn phải ẩn nấp vô hình.
Henry nhìn từng vòng từng vòng trận pháp hiện ra trên không trung với sự rung động không thể dấu, nó thật quá khổng lồ. Nhưng cậu lại hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
-- Ertosh, giúp ta!
"Được rồi... "
Giọng nói xa xăm của Ertosh vang lên, trong thoáng chốc, đôi mắt đỏ của Henry lại dựng thẳng lên thành một sọc thẳng như mắt mèo, trên cổ bỗng nhiên xuất hiện một vòng dây được nối với một thanh tiểu kiếm nhỏ. Đây là nguyên trạng của cây "sắt" mà hồi hè Elizabeth đã gửi cho cậu và cũng là chìa khóa để kích hoạt cái khóa cảng liên thông với gia trang Peverell. Chỉ thấy nó tự động trôi lơ lửng trước mặt Henry, và phập một tiếng, thanh tiểu kiếm đó đã cắt một vệt dài trên cổ tay trái Henry, nhưng không có bất cứ một giọt máu nào chảy ra cả, thứ rỉ ra từ vết thương của Henry vậy mà là một chất lỏng trắng tinh sền sệt.
Đấy là ma lực của Henry, chỉ thấy cậu vung tay. Chất lỏng trắng tinh đấy dần dần bị kéo mảnh, theo Henry điều khiển mà tách ra hàng ngàn hàng vạn sợi ti, kéo dài và kết nối đến mỗi một cái trận pháp đã hiện ra gần như hoàn toàn trên không trung, dần dần vá lại những chỗ tổn hại.
"........."
Từ miệng Henry phát ra vài thanh âm kỳ lạ của một loại ngôn ngữ mà chẳng ai hiểu. Cùng lúc đó, mái tóc tím dài của Henry, từng sợi từng sợi lại dần bị rút ngắn, màu tím sẫm lại dần dần bị mất màu. Như thể qua hàng thế kỉ, đến khi toàn bộ hệ thống trận pháp được sửa chữa hoàn hảo và sợi tóc cuối cùng của Henry mất hết màu tím và rút ngắn đến ngang eo, đôi mắt mèo của Henry dần dần giãn ra, màu đỏ dần rút đi, cuối cùng Henry cũng không trụ nổi. Cậu cảm thấy chính mình như bị móc rỗng vậy, trước khi cậu chìm vào bóng đêm, một nguồn ma lực khổng lồ khác từ chính vùng đất này đáp trả lại cho cậu.....
------
-- Henry?
Harry trong lòng đột nhiên dâng lên một trận hoảng hốt, không để ý ngừng lại bước chạy, vội vã nhìn lên phía khán đài. Vẫn ở đó, Harry vẫn thấy được cậu em trai quen thuộc của mình ngồi trên khán đài, nhưng lúc nãy, chỉ một lát thoáng qua, Harry tưởng như rằng cậu sẽ không còn gặp lại em ấy được nữa.
-- Harry!!! Chạy, chạy nhanh đi!!
Neville phía sau cậu thấy Harry dừng lại liền luống cuống, chẳng là cậu bạn này sắp sửa kiệt sức và hai con quái tôm thì dí sát mông cậu bé. Harry cũng hoàn hồn, tiếp tục chạy, nhưng Harry không thể rời mắt khỏi Henry, một cảm giác chẳng lành cứ lẩn quẩn trong lòng cậu mãi không tiêu tan.
-- Có chuyện gì vậy, Harry? Bộ mặt em dính lọ nghẹ hả?
-- À, không có gì.... - Harry lắc lắc đầu, bước nhanh vào lâu đài, cũng không để ý đến nét cười mỉm rất bí hiểm nơi khóe miệng Henry.
Sau bữa điểm tâm, Harry, Ron và Hermione đến căn phòng ẩm thấp dưới tầng hầm để học lớp độc dược. Henry không học cùng với tụi nó, em ấy có lớp số học bây giờ và sau đó lại có lớp bùa chú. Khi đi đến lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sau bữa ăn trưa, Ron nói:
-- Nếu thầy Snape lại dạy lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa thì mình sẽ nghỉ bệnh cho coi. Hermione, bồ ngó thử xem ai ở trỏng?
Hermione đi tới cửa lớp, nhìn vào:
-- Tốt rồi!
Giáo sư Lupin đã trở lại bục giảng. Nhìn cũng thấy rõ thầy Lupin đã bị bệnh nặng. Tấm áo chùng cũ kỹ của thầy rõ ràng trở nên rộng hơn, khoác lỏng khỏng trên thân hình thầy, và dưới mắt thầy là những quầng thâm đậm. Tuy vậy, thầy vẫn mỉm cười với cả lớp khi bọn học trò vô lớp ngồi xuống. Bọn chúng lập tức bùng ra một trận tố khổ về cách đối xử của thầy Snape khi dạy thế thầy Lupin bị bệnh.
-- Không công bằng gì hết, chỉ dạy thế tạm thôi mà sao thầy Snape lại bắt tụi con làm bài tập nộp cho thầy ấy?
-- Tụi con đâu có biết gì về người sói đâu?
-- Dài tới hai cuộn giấy da lận!
Thầy Lupin hơi nghiêm lại, hỏi:
-- Các con có nói với thầy Snape là các con chưa học tới chương đó không?
Trận bép xép lại rộ lên nhặng xị:
-- Có chứ, nhưng mà thầy Snape nói tụi con tụt hậu...
--... thầy ấy chẳng thèm nghe...
--... những hai cuộn giấy da!
Giáo sư Lupin mỉm cười trước vẻ phẫn nộ trên gương mặt của lũ học trò.
-- Các con đừng lo lắng quá. Thầy sẽ nói chuyện với giáo sư Snape. Các con khỏi phải viết bài luận văn.
-- Ôi! Khỏi ư?
Tiếng kêu đầy thất vọng đó là của Hermione. Cô bé nói:
-- Nhưng con đã làm xong hết rồi!
Hôm đó tụi nó lại được một buổi học thú vị. Giáo sư Lupin mang theo một cái bồn kiếng đựng con Hinkypunk, một sinh vật nhỏ xíu có một chân luôn làm ra vẻ như mình được chế tạo bằng những lọn khói, chứ không chỉ mong manh và vô hại.
Giáo sư Lupin giảng giải trong khi lũ học trò hí hoáy ghi chép:
-- Nọ dụ dỗ lữ khách vô đầm lầy. Các con có để ý cái lồng đèn đung đưa trong tay nó không? Nó nhảy tới - người ta đi theo ánh đèn - và rồi...
Con Hinkypunk ré lên một tiếng kinh dị dội vào lớp kiếng chắn bồn để đáp lời thầy Lupin.
Khi chuông reo hết tiết, mọi người lo thu dọn đồ đạc của mình rồi kéo nhau ra cửa, Harry cũng vậy, chen lẫn trong đám bạn, nhưng giáo sư Lupin gọi:
-- Chờ thầy một chút Harry, thầy có điều muốn nói với con.
Harry quay trở lui, nhìn giáo sư đang dùng một tấm vải trùm cái bồn kiếng đựng con Hinkypunk lại. Xong, thầy trở lại bàn giấy, bắt đầu chất cuốn sách vô cái cặp của mình:
-- Thầy có nghe nói về trận đấu và rất tiếc cây chổi thần của con. Có thể còn sửa chữa nó lại được không?
Harry đáp:
-- Dạ, không ạ. Cây Liễu Roi đã đánh nó tan thành trăm mảnh vụn rồi.
Thầy Lupin thở dài:
-- Người ta trồng cây Liễu Roi đó vào đúng cái năm mà thầy đến học ở trường Hogwarts này. Hồi đó học trò thường chơi đùa dưới tán cây, thậm chí còn thử đến gần chạm vào thân nó nữa. Nhưng mà rốt cuộc khi có một thằng nhóc tên là Davey Gudgeon, suýt chột mắt vì giỡn mặt với cây, thì bọn thầy bị cấm đến gần cây đó. Chổi thần cũng không được nương nhẹ hơn là bao.
Harry khó khăn lắm mới mở được lời:
-- Thưa thầy, thầy có nghe nói về những viên giám ngục Azkaban không ạ?
Thầy Lupin ngó nhanh Harry một cái.
-- Có, thầy có nghe nói. Thầy tin là chưa hề có ai trong chúng ta từng thấy cụ Dumbledore nổi giận đến như vậy. Đôi khi những viên giám ngục Azkaban đó phát sốt ruột... chúng nổi giận vì bị từ chối cho vô sân trường... Thầy đoán rằng họ là nguyên nhân khiến con té ngã?
-- Dạ.
Harry đáp. Cậu ngập ngừng, rồi cái câu hỏi mà cậu phải hỏi tự nhiên vuột ra khỏi miệng trước khi cậu có thể tự mình kềm chế được
-- Thưa thầy tại sao như vậy? Tại sao họ có thể ảnh hưởng đến con như vậy? Chẳng lẽ con...
Thầy Lupin nói ngay, như thể thầy đọc được ý nghĩ trong đầu Harry:
-- Chuyện đó không liên quan gì tới sự yếu đuối cả. Những viên giám ngục Azkaban ảnh hưởng đến con tồi tệ hơn đối với những người khác là vì con có những nỗi kinh hoàng trong quá khứ mà những người khác không có.
Một tia nắng mùa đông xuyên qua phòng học, rọi sáng mái tóc muối tiêu trên đầu thầy Lupin và những đường nét vẫn còn trẻ trên gương mặt thầy.
-- Giám ngục Azkaban thuộc về những sinh vật ghê tởm nhứt có mặt trên thế gian này. Chúng tràn vào những nơi bẩn thỉu nhứt, tăm tối nhứt, chúng vinh danh sự thối rữa và nỗi tuyệt vọng, chúng rút cạn sự yên lành, niềm hy vọng và hạnh phúc trong không khí chung quanh. Ngay cả dân Muggle cũng cảm thấy sự hiện hữu của chúng, mặc dù họ không thể nhìn thấy chúng. Người nào quá gần gũi với những viên giám ngục Azkaban thì mọi cảm xúc tốt đẹp, mọi ký ức vui vẻ đều sẽ bị chúng hút kiệt khỏi con người đó. Nếu có thể, những viên giám ngục Azkaban sẽ gậm nhấm kẻ đó cho đến khi chúng thu tóm kẻ đó và biến kẻ đó thành một thứ tưởng tượng như chúng - vô hồn và ác độc. Trong lòng kẻ đó sẽ không còn gì khác hơn là những gì trải qua tồi tệ nhứt trong đời. Và Harry à, điều tồi tệ nhứt đã từng xảy ra cho con đã ám ảnh con khiến con té khỏi cây chổi thần. Con không việc gì phải xấu hổ về chuyện đó...
Harry nhìn đăm đăm cái bàn giấy của giáo sư Lupin, cổ họng cậu khô ran cứng đờ:
-- Khi chúng đến gần con... con nghe Voldemort giết má tụi con.
Thầy Lupin làm một động tác bất chợt như thể ông muốn đưa tay ôm lấy Harry, nắm chặt vai cậu vỗ về, nhưng nghĩ lại không nên. Hai thầy trò yên lặng một lát, rồi Harry cay đắng nói:
-- Chúng đang trở nên háu đói. Cụ Dumbledore không cho chúng vô trường nên nguồn cung cấp nạn nhân người của chúng đang trở nên cạn dần... Thầy cho là chúng không thể kháng cự được sức hút của đám đông lớn tụ tập ở sân đấu Quidditch. Tất cả sự khích động đó... những cảm xúc dâng cao ngất đó... chính là ý tưởng một bữa tiệc dành cho chúng.
Harry lẩm bẩm:
-- Ngục Azkaban ắt là kinh khủng lắm.
Thầy Lupin gật đầu ngay.
-- Pháo đài đó được xây trên một hòn đảo nhỏ ở ngoài khơi giữa biển cả, nhưng thực ra họ cũng không cần đến tường cao hay nước sâu để giam giữ tù nhân. Không cần, một khi những tù nhân đều đã bị mắc bẫy ở ngay trong chính đầu óc của họ, không còn khả năng nghĩ đến một ý tưởng vui tươi phấn khởi nào hết. Chỉ trong vòng vài tuần, hầu hết những tù nhân này đều hóa điên.
Harry chậm rãi nói từng tiếng:
-- Nhưng Sirius Black thoát được chúng. Hắn đã đào thoát...
Cái cặp của thầy Lupin trượt khỏi bàn giấy, thầy phải vội vàng cúi người xuống để chụp lại nó. Thầy nói khi đã đứng thẳng lại:
-- Ừ, chắc là Black đã tìm được cách nào đó chống đỡ bọn giám ngục Azkaban. Thầy không thể tin là điều đó lại có thể... Những viên giám ngục Azkaban thế nào cũng rút cạn sức mạnh của một phù thủy một khi đã bị chúng cận kề kềm cặp quá lâu...
Bỗng nhiên Harry hỏi:
-- Henry đã bảo con nên đến gặp thầy sau khi rời bệnh thất, em ấy bảo rằng thầy sẽ có cách để tự vệ trước lũ giám ngục....
Giáo sư Lupin hơi ngạc nhiên, nhưng thầy vẫn nói:
-- Có những... cách tự vệ nhứt định mà người ta có thể dùng. Nhưng chúng càng đông thì càng khó khăn hơn trong việc xua đuổi chúng.
Harry hỏi ngay:
-- Cách tự vệ như thế nào, thầy dạy con được không ạ?
-- Thầy không muốn làm ra vẻ là chuyên gia chống viên giám ngục, Harry à... ngược lại...
-- Nhưng nếu mấy viên giám ngục lại kéo tới một trận đấu Quidditch khác nữa thì con cần có khả năng chống đỡ bọn chúng...
Thầy Lupin nhìn vào gương mặt lộ rõ quyết tâm của Harry, thầy ngập ngừng một thoáng rồi nói:
-- Thôi... được. Thầy sẽ cố gắng giúp con. Nhưng mà thầy e là phải đợi qua học kỳ tới. Thầy có nhiều chuyện phải làm trước kỳ lễ. Nhè đúng lúc bất tiện nhứt mà thầy lại ngã bệnh.
Tinh thần Harry phấn chấn lên thấy rõ nhờ lời hứa hẹn của thầy Lupin sẽ dạy cậu cách chống đỡ bọn giám ngục Azkaban, việc này khiến Harry tin là cậu sẽ không còn phải nghe lại cái chết của má tụi nó nữa.
----------------
"Rào, rào, rào!"
Giữa lòng Hắc hồ, hai bóng người trồi lên mặt nước. Hai bóng người kia....phải nói là giống nhau cực kỳ, nhưng một trong hai lại bất tỉnh đi, mái tóc dài màu nâu hung đỏ ướt nhẹp bết dính lại với nhau, trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Bóng người còn lại nhìn người hôn mê bất tỉnh được mình cứu lên này, nhịn không được lắc đầu ca thán:
-- Việc này thật liều lĩnh, nhưng chẳng có thể ngăn bản thân mình lại được! Không ngờ rằng sau khi sửa chữa hoàn hảo hệ thống trận pháp, toàn bộ ma lực của bản thân lại bị rút cạn, rút cạn một cách rất triệt để, đến cả nguồn ma lực vẫn chưa được hấp thu cũng bị rút sạch, phù thủy bình thường nếu gặp phải trường hợp này sớm đã phải chết. Nhưng may mắn là có gia trang Peverell và "nơi đó" cung cấp ma lực, đến hệ thống trận pháp này cũng đáp trả lại ma lực phụng dưỡng mới miễn cưỡng kéo bản thân về một cái mạng..... Nhưng không hẳn đã an toàn, với tốc độ hấp thu ma lực này, thế nào cơ thể cũng bị xé rách, đây không giống "nơi đó", có thể cầm cố thời gian, có thể bảo vệ bản thân.... Cũng không giống với lần bạo động ma thuật trước, không thể áp chế được nữa...
Đưa người bất tỉnh lên lại bờ, phẩy tay một cái khiến quần áo cả hai được hong khô, người kia vuốt ve lông mao của chú sói trắng đang lấy lòng vẫy đuôi:
-- Titus, phải làm phiền ngươi một thoáng...
Người bí ẩn nhanh nhẹn đỡ kẻ hôn mê kia nằm gọn trên tấm lưng rộng của chú sói, lại vỗ vỗ đầu con vật, nói:
-- Đưa cậu ta về lại lâu đài, ta chắc rằng thầy Dumbledore đã chờ sẵn rồi.
Albus Dumbledore thật sự đã đợi sẵn ở đại sảnh, ngay khi nguồn ma lực khổng lồ kia biến mất, ông đã cảm nhận được mối liên kết giữa mình và lâu đài Hogwarts lại chặt chẽ hơn bao giờ hết, và ông cũng nhận ra hệ thống trận pháp cổ xưa của vùng đất này được phục hồi một cách... Hoàn hảo! Khi nghĩ đến đó, tâm thần cụ Dumbledore không khỏi run lên, chữa trị một hệ thống khổng lồ với đủ mọi loại ngôn ngữ tạo thành chỉ trong một thoáng chốc... Việc này cần một nguồn ma lực lẫn kiến thức khổng lồ đến mức nào chứ?
Và rồi ông đã thấy, từ phía xa xa hướng Hắc Hồ, một bóng trắng chậm rãi bước đi. Dumbledore nhận biết con vật đó, trong thoáng chốc, ông như không thể tin vào mắt mình được khi chứng kiến thân ảnh nhỏ nhắn đang hôn mê nằm cuộc mình gọn gàng trên lưng con vật đó. Không thể nào! Đó là suy nghĩ đầu tiên đầu tiên bật lên trong đầu ông, nhưng ông nhanh chóng nhận ra điều không đúng. Một nguồn ma lực khổng lồ, khổng lồ không thua kém gì ông cả, nguồn ma lực khổng lồ đó lại không ngừng chen chút và cơ thể của thằng bé, nhiều đến nỗi toàn thân thằng bé cũng hiện ra một vòng gợn sóng ma lực đậm đặc, Dumbledore chỉ đưa tay ra, vẫn chưa chạm vào người thằng bé cũng đã run rẩy thụt tay lại, bàn tay già nua của ông bây giờ lại tràn ngập vết cắt, tuy không sâu đến nổi đổ máu nhưng cảm giác đau đớn vật là thật. Nếu cứa như thế này thì một lúc nào đó thằng bé sẽ bị nổ tung mất.
-- Poppy! Tình huống khẩn cấp đây, tôi e là bệnh thất phải đóng cửa ít lâu mới được.....
Dumbledore nhìn từng phiến từng phiến không gian vặn vẹo quanh thân thằng bé, nhịn không được thở dài nói với bà y tá bên cạnh vẫn chưa từ trong cơn khiếp sợ tỉnh lại.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK