Harry và Henry thường xuyên gặp Elizabeth và William trong những buổi học hay trong đại sảnh đường. Elizabeth dường như rất thích thú khi nói chuyện với tụi nó, Ron cũng không thoát được nạn. Tuy Elizabeth là một cô bé rất hòa đồng và xinh đẹp nhưng nếu cô bạn đấy lại rất khoái hỏi bạn những câu hỏi khiến bạn á khẩu, lúng túng không biết nên trả lời làm sao ấy. Thì cô bạn đó chỉ làm bạn thêm phiền hà. Nhưng Elizabeth rất tốt nên cả ba không thể từ chối cô bé một cách thẳng thừng được, và thế là Harry và Ron ăn ý đẩy Henry ra làm bia đỡ đạn, theo hai người họ nói thì chỉ có Henry mới khắc chế được Elizabeth. Henry thật sự có xúc động muốn đấm hai người họ một trận nhưng lo đối phó với cô bạn Elizabeth này thật sự không dễ chịu chút nào và cậu cũng quên bén luôn vụ tính sổ chuyện này với họ.
Trước đây Harry vẫn nghĩ rằng trên đời này chắc không còn thằng nào đáng ghét hơn Dudley, cho đến khi cậu gặp Draco Malfoy. Tuy nhiên lúc đầu, học sinh năm thứ nhất của nhà Gryffindor chỉ phải học chung với học sinh nhà Slytherin mỗi môn Độc Dược, nên Harry cũng không đụng chạm nhiều với Malfoy. Hay ít nhất thì cũng không có chuyện gì gay go, cho đến lúc có thông báo dán trong phòng họp của nhà Gryffindor khiến mọi người kêu trời: Những bài học Bay sẽ bắt đầu vào thứ năm - và đám nhà Gryffindor sẽ học chung với đám nhà Slytherin.
Harry rầu rĩ:
-- Sao mà khéo sắp đặt! Mình sẽ lại bị biến thành một thằng đần trước mặt thằng Malfoy cho mà coi!
Henry lại càng buồn rầu hơn, cậu không chắc muốn gặp tên nhóc Malfoy sớm như vậy. Hôm trước nó đã thấy cậu đi cùng Elizabeth và cậu đã bất cẩn trượt té cầu thang khi Elizabeth đang cười. Chắc chắn thằng đó sẽ cười nhạo cậu ngay khi cả hai gặp mặt, thật may là mấy hôm nay Henry rất ít ra khỏi phòng sinh hoạt và không có môn học nào là cậu phải học chung với tụi Slytherin cả. Nhưng may mắn không phải lúc nào cũng đến....
-- Tại sao tụi mình lại không học cùng với nhà Ravenclaw chứ! Tuy Elizabeth khá phiền thật nhưng còn đỡ hơn tên nhóc Malfoy đó! -- Henry làu bàu, Harry cũng đồng ý mà gật mạnh đầu
Thế mà hồi trước Harry cùng Henry đã nôn nóng, trông mong được học Bay hơn bất cứ môn nào khác. Còn bây giờ...
Ron an ủi tụi nó:
-- Đừng nghĩ đần độn như vậy chứ! Thằng Malfoy lúc nào cũng khoe khoang là nó giỏi môn Quidditch. Nhưng mình biết thằng ấy chỉ giỏi nói thôi!
Còn Malfoy, hẳn nó phải khoái môn Bay lắm. Lúc nào nó cũng nói về chuyện bay. Nó còn lớn tiếng phàn nàn rằng trường này sao không bao giờ tuyển học sinh năm thứ nhất vô đội bóng bay Quidditch, rồi kể đi kể lại những chuyện bịa đặt, lúc nào cũng kết thúc bằng cảnh nó thoát hiểm trong gang tấc khi bị bọn Muggle (những người không có phép thuật) săn đuổi bằng trực thăng. Nói nào ngay, Malfoy không phải là đứa duy nhất khoác lác. Đến thằng Seamus cũng hay kể rằng hồi bé nó vẫn thường ngao du vùng thôn quê trên cán chổi. Thậm chí thằng Ron cũng sẵn sàng kể cho bất cứ ai chịu nghe rằng có lần nó suýt đụng phải tàu lượn khi bay trên cây chổi cũ của anh Charlie.
Mấy đứa con nhà phù thủy nòi là hay bàn tán về trò chơi Quidditch nhất. Ron từng cãi nhau tưng bừng với Dean, bạn cùng phòng, về trò bóng đá. Ron nói nó chẳng thấy có gì hay ho cái trò chơi chỉ có một trái banh và người chơi không được phép bay khỏi mặt đất. Có lần Harry bắt gặp Ron đang lấy que chọc vào tấm áp-phích đội bóng đá West Ham, hình như nó cố tìm cách làm cho các cầu thủ bay lên.
Còn Neville, cả đời nó chưa bao giờ được cỡi lên một cán chổi, bởi vì bà nó không đời nào để nó mon men tới gần một cây chổi phù thủy. Harry thì thấy chuyện cấm đoán như thế hoàn toàn có lý, bởi vì Neville đi bằng chân không cũng đã luôn hết gặp tai nạn này đến tai nạn kia, nói gì đến chuyện bay bổng chân trên cán chổi.
Hermione cũng háo hức muốn học bay như Neville. Đây không phải là môn có thể học thuộc lòng trước trong sách, nhưng Hermione vẫn cứ đọc sách trước. Vào bữa điểm tâm ngày thứ năm, con bé làm mọi người ngấy lên khi trích dẫn ra đủ mẹo vặt về thuật bay mà nó đọc được từ một cuốn sách mượn ở thư viện có tựa là "Quidditch qua các thời đại". Chỉ có Neville là nuốt từng lời của con bé, nó tha thiết với bất cứ thứ gì có thể giúp nó sau này đeo được cán chổi. Cho nên mọi người đều khoái chí ra mặt khi thầy bài giảng của Hermione bị cắt ngang vì có thư đến.
Ngoài lá thư trước đây của bác Hagrid, Harry và Henry không hề nhận thêm được bức nào. dĩ nhiên Malfoy cũng có để ý đến chuyện này. Khi con ó của nó mang đến những bọc kẹo từ nhà gửi, nó háo hức bày ra đầy cả bàn nhà Slytherin. Ngày hôm ấy, con cú của Neville mang tới cho nó một gói quà nhỏ của bà gửi. Thằng bé hồi hộp mở gói ra: một quả cầu thủy tinh to bằng hòn bi ve lớn, bên trong mù mịt khói...
Neville giải thích:
-- Đây là trái cầu Gợi Nhớ. Bà biết mình hay quên nên bà gởi cho mình. Trái cầu này sẽ nhắc mình những chuyện mình quên làm. coi nè, mình chỉ cần nắm chặt nó như vầy, nếu nó chuyển màu đỏ... Oái!
Mặt Neville bí xị, bởi vì trái cầu đang đổi sang màu đỏ tía:
-- ... chắc mình lại có chuyện gì quên làm rồi...
Neville đang cố nhớ xem mình đã quên mất cái gì thì Draco Malfoy đi ngang qua bàn của nhà Gryffindor và đưa tay chộp lấy trái cầu Gợi Nhớ trên tay Neville.
Harry cùng Henry và Ron đứng phắt dậy. cả ba đang chờ cơ hội để "dần" cho Malfoy một trận ra trò. Nhưng lúc ấy giáo sư McGonagall, người phát hiện ra rắc rối nhanh hơn hết thảy các giáo viên khác, đã có mặt trong nháy mắt.
-- Chuyện gì đó?
-- Thưa cô, Malfoy giựt mất trái cầu Gợi Nhớ của con.
Malfoy đành cau có bỏ trái cầu xuống.
-- Con chỉ coi thôi mà.
Rồi nó chuồn đi, Crebbe và Goyle lẽo đẽo theo sau.
Trưa hôm đó, vào khoảng ba giờ rưỡi, Harry và Henry, Ron và những đứa khác trong nhà Gryffindor vội vã chạy xuống sân để học bài đầu tiên của lớp Bay. Trời hôm ấy, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa.
Đám trẻ của nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Harry từng nghe Fred và George Weasley phàn nàn về những cán chổi của trường, rằng một số cây cứ run lên bần bật khi mình bay quá cao, và một số cán bay hơi bị lệch sang bên trái. Khi Harry, Henry và Ron đến nơi, tụi nó nghe được Draco Malfoy đang nói gì đó khiến đám nhà Slytherin cười to. Henry có dự cảm không lành, y như những gì cậu không muốn nghĩ đến, khi Malfoy nhìn thấy Henry đang đi phía sau Harry và Ron.
-- Coi kìa! Thằng nhát gái đến rồi!! - Henry mặt tái mét vì giận, cậu muốn bước lên mà đấm vô mặt thằng nhóc hỗn láo đó một cái như cách mà thằng anh họ Dudley đánh Harry vậy. Nhưng cậu vẫn chưa kịp nhảy xổ vào tên nhóc Malfoy thì đã có hai người nhảy ra trước.
-- Ngậm cái miệng thúi của mày lại đi Malfoy! Nếu tao nghe thấy thêm một lời nào nhục mạ em trai tao, tao không ngại cho mày một đấm vào mũi đâu!! - Harry trừng mắt nhìn Draco Malfoy mà hâm dọa
-- Tụi tao không phải trái hồng mềm để mày tự do mà bắt nạt! Chỉ một lời nói xấu Henry và mày sẽ nhận được cơn giận của tụi này! - Ron cũng không kém, khi nó nói cũng nhận được sự đồng tình của đám học sinh nhà Gryffhidoor. Đang lúc không khí muốn giương cung bạt kiếm thì giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.
Bà quát:
-- Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!
Cả đám bèn giải tán, Henry lẽo đẽo theo sau Harry và Ron, lúc nãy cả hai nhảy ra đứng chắn trước Henry làm Henry thật sự xúc động. Cậu chợt nói đùa
-- Hai người đây là trả nợ khi đẩy em đi giải quyết Elizabeth à? - Ron nhe răng cười, Harry lại lắc đầu
-- Vì em là em trai anh, Henry! - Henry cũng nhận ra tâm tình cậu anh trai, cũng mỉm cười rồi tìm cho mình một cán chổi bên cạnh Harry và Ron. Henry liếc xuống cây chổi cạnh chân mình, thấy nó lởm chởm, cũ kỹ làm sao ấy, thật làm cậu thèm cưỡi cán Nimbus 2000 quá trời, mà sau sự kiện này Harry sẽ lấy được nó.
Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:
-- Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN.
Mọi người gào to:
-- LÊN.
Harry và Henry bởi vì nguyên nhân song sinh đồng tâm nên khi cả hai cùng hô một tiếng lên. Hai cây chổi của tụi nó lập tức nhảy tõm vô tay, Harry liếc nhìn Henry và thấy em ấy cũng đã cẩm được cán chổi trong tay, trong mắt lóe lên ý cười. Trong lớp, chỉ có vài người làm được như tụi nó vậy. chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Neville thì không hề nhúc nhích. Harry nghĩ, có lẽ những cây chổi cũng giống như những con ngựa, chúng biết lúc nào người ta đang sợ. Chắc nghe giọng hô "Lên" run run của Neville, cán chổi cũng biết tỏng là Neville hoàn toàn không dám giở hổng chân lên.
Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Harry và Ron khoái chí cực kỳ khi nghe bà Hooch mắng Malfoy là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật.
-- Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba... hai...
Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát:
-- Quay lại, trò kia!
Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước. Harry nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau.
-- Ôi, Neville!! - Tất cả mọi người đều hãi hùng, nhưng vào lúc ấy, đột nhiên một bóng người lao vụt ra khỏi đám người đang há hốc. Bóng đen vừa chạy vừa vội rút cây đũa phép trong tấm áo chùng, chĩa về phía trước, hét:
-- Spongify (Mềm nhũn)!
Mặt đất phía trước đột nhiên nhũn ra như một mặt nước, và cũng chính lúc đó, Neville há hốc miệng hớp hơi, cầm cự không nỗi nữa, tuột khỏi cán chổi, và...
RẦM!!!
Thằng bé rớt xuống đất một cái uỵch, may sao mặt đất mềm mại như mặt nước nên trông có vẻ không đau cho lắm. Nhưng Neville vẫn rên rĩ không thôi, mà bóng người vọt ra lúc nãy không ai khác ngoài Henry, cậu chạy đến bên người Neville, hỏi han:
-- Neville, cậu có sao không?
Nhưng thằng bé lại không trả lời Henry, nó vẫn rên rĩ và nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của Neville vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhát về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.
Bà Hooch với đám học trò cuối cùng cũng chạy đến, bà cúi xuống xem xét Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng bé. Bà lẩm bẩm:
-- Trật cổ tay, may mắn là nó không gãy. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào.
Neville cuối cùng cũng được ngồi dậy, nhưng cổ tay trái nó lại bị bẻ ngược ra sau trông dáng vẻ là rất đau.
Bà quay lại nói với cả lớp:
-- May mắn là có pha cứu nguy của trò Henry Potter, cộng cho nhà Gryffindor 5 điểm. Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy.
Neville, nước mắt ràn rụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó đi.
Cả hai vừa đi khỏi là Malfoy phá lên cười:
-- Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?
Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng.
Parvati Patil quát:
-- Im đi, Malfoy!
Một con bé nhà Slytherin mặt mày đanh đá huýt háy:
- Ủa? Parvati bênh thằng Mông Vểnh đó hả? Không ngờ mày lại khoái mấy em bé mập khóc nhè đó, Parvati!
Chợt Malfoy kêu to:
-- Nhìn nè!
Rồi nó chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ.
-- À, của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà!
Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Henry buớc ra và điềm tĩnh nói:
-- Đưa nó đây, Malfoy!
Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi.
Malfoy cười nhăn nhở:
-- Tại sao phải đưa cho mày chứ, đồ nhát gái?! Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?
Harry hét lên:
-- Im ngay và đưa nó đây!
Nhưng Malfoy đã nhảy lên cán chổi của nó và bay vút lên. Thì ra nó không nói khoác, nó biết bay thật. Lượn lờ trên vòm cây cao, nó gọi vọng xuống:
-- Lên đây mà lấy nè, đồ Potter nhát gái!!
Harry bị tức giận xông lên đầu, nếu Draco Malfoy không nhắc đến hai từ "nhát gái" có lẽ Harry sẽ còn đắng đo với lời dặn của bà Hooch nhưng nó thật sự đã chọc giận Harry, cậu túm lấy chổi. Hermione kêu lên:
-- Đừng! Bà Hooch đã bảo không được rời chỗ. Bạn làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ, tụi mình mới kiếm được 5 điểm cho nhà... Ôi, Henry!! Cả bạn nữa sao?! -- Hermione kêu ré lên
Harry không đếm xỉa gì đến lời cô bé. Máu nóng đã bừng bừng xông lên đầu, cậu trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất và phóng vọt lên không trung. Gió lùa qua tóc cậu, thổi phồng tấm áo dài của cậu bay phần phật ra sau; và một niềm vui dâng trào trong lòng Harry khi nhận ra có những điều không cần đợi thầy dạy cậu cũng làm được. Bay xem ra cũng dễ, và thật là tuyệt. Harry cũng thấy Henry cũng đạp cán chổi mà bay về phía cậu, hai anh em nhìn nhau một cái, đều thấy ý thích thú trong mắt đối phương. Tụi nó kéo cán chổi chếch lên một chút để bay cao hơn, nghe tiếng kêu la xuýt xoa của bọn con gái dưới đất, cả tiếng hò reo đầy thán phục của Ron.
Harry đột ngột xoay cán chổi hướng về Malfoy và Henry thì lái cán chổi kẹp chặt Malfoy ở phía sau, không cho nó chạy. Harry đối diện với Malfoy trong không trung. Mặt Malfoy đanh lại. Harry bảo:
-- Đưa nó đây. Nếu không tụi tao không ngại đấm mày văng khỏi cán chổi đó.
-- Chắc không?
Malfoy cố giữ giọng chế nhạo, nhưng trông nó có vẻ lo lắng rồi. Henry biết phải làm gì. Cậu chồm tới và nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay, phóng thẳng tới Malfoy và Harry cũng lao đến chỗ nó giống Henry như một ngọn lao. Malfoy chỉ kịp né tránh trong tích tắc. Harry xoay lại tức thì và nắm cán chổi thật chắc. Phía dưới mặt đất, tiếng vỗ tay rào rào. Henry đến bên cạnh anh trai, hét:
-- Ở đây chẳng có thằng Crabbe, thằng Goyle để cứu mày đâu!
Chắc là Malfoy cũng vừa nghĩ tới điều đó nên mặt nó tái đi. Nó hét to:
-- Trả cho tụi mày, ráng mà chụp đi!
Nó quăng mạnh trái cầu lên trời rồi vội vàng hạ xuống mặt đất.
Harry nhìn theo trái cầu. Y như một cảnh phim quay chậm, cậu bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt: cậu chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi. Gió rít qua lỗ tai, cùng những tiếng rú kinh hãi của đám người dưới mặt đất đang ngước nhìn lên. Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry vói tay chụp được. Vừa kịp để cậu kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi Nhớ trong tay.
-- HARRY POTTER!
Một tiếng quát làm tim Harry tuột xuống còn nhanh hơn cả lúc nó lao xuống theo trái cầu. Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới. Chân Harry run rẩy đến nỗi nó đứng không vững.
-- Cả đời ta ở Hogwarts... thật chưa bao giờ...
Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:
-- Sao con dám... cả gan... ai cho... Con có thể gãy cổ như chơi...
-- Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ...
-- Tôi không hỏi trò, trò Parvati!
-- Nhưng thưa giáo sư, Thật sự không phải lỗi của anh ấy!
-- Tôi không muốn nghe cậu phân bua đâu, cậu Henry Potter!!
-- Thưa, nhưng mà tại Malfoy...
-- Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay.
Harry nhìn vẻ mặt vênh vang đắc thắng của bọn Malfoy, Crabbe và Goyle, rồi tê tái bước theo giáo sư McGonagall về phía tòa lâu đài. Cậu cầm chắc mình sẽ bị đuổi học. Cậu muốn nói đôi điều để tự biện hộ, nhưng dường như tiếng nói của cậu cũng bị làm sao rồi. Giáo sư McGonagall xấp xải đi một mạch không thèm nhìn tới Harry lấy một lần. Cậu phải vừa đi vừa chạy theo mới kịp. Thế là xong. Cậu mới vào học trường Hogwarts chưa đầy hai tuần, thế rồi đã phải cuốn gói ra đi trong mười phút. Biết ăn làm sao, nói làm sao với dì dượng Dursley lúc quay về bây giờ? Và còn Henry.... Cậu thật sự không muốn tách khỏi em ấy cả một năm....
Cậu lếch thếch đi theo giáo sư McGonagall trèo lên những bậc thềm, bước bào trong lâu đài, đợi mãi vẫn không nghe giáo sư nói với cậu một tiếng nào. Bà giận dữ mở toang cánh cửa đi vào hành lang, Harry lại tất tả theo sau một cách khốn khổ. Có lẽ bà bắt cậu tới gặp cụ Dumbledore. Harry nghĩ đến lão Hagrid, lão cũng bị đuổi học nhưng được giữ lại làm người giữ khóa. May ra thì cậu xin làm phụ tá được cho lão Hagrid. Ruột cậu quặn thắt khi tưởng tượng đến cảnh cả đời đeo cái bị của Hagrid đi loanh quanh sân trường, trong khi Ron, Henry và những đứa khác trở thành những phù thủy tài ba.
Giáo sư McGonagall dừng bước trước một phòng học. Bà mở cửa và thò đầu vào trong.
-- Xin lỗi giáo sư Flitwick, làm ơn cho tôi mượn Wood một chút.
Wood? Là cái gì? Harry suy nghĩ, hoang mang. Nó là cây củi giáo sư McGonagall mượn để phạt cậu?
Hóa ra, Wood là một con người, một học sinh năm thứ năm to con khỏe mạnh. Anh bước ra khỏi lớp với vẻ bối rối.
Giáo sư McGonagall bảo:
-- Cả hai theo tôi.
Họ đi dọc hành lang, Wood tò mò nhìn Harry.
-- Vào đây!
Giáo sư McGonagall chỉ vào một phòng học trống. Trong phòng, chỉ có con yêu tinh Peeves đang viết tục tằn lên bảng. Giáo sư rầy:
-- Peeves, đi ra ngoài.
Peeves liệng viên phấn vô sọt rác, vừa bay sà ra khỏi phòng vừa làu bàu chửi rủa. Giáo sư McGonagall đóng mạnh cánh cửa phòng rồi quay lại nhìn hai đứa học trò:
-- Potter, đây là Oliver Wood. Wood, cô đã phát hiện ra một Tầm thủ.
Vẻ mặt đang bối rối của Wood bỗng trở nên rạng rỡ.
-- Thiệt hả cô?
Giáo sư McGonagall cười giòn giã:
-- Thiệt hoàn toàn. Thằng bé này là một Tầm thủ bẩm sinh. Cô chưa từng thấy ai được như nó. Đây là lần đầu tiên con cỡi cán chổi đó hả Potter?
Harry lặng lẽ gật đầu. Cậu hoàn toàn không hiểu hai người kia đang nói gì, nhưng có vẻ là cậu sẽ không bị đuổi học, thiệt là đáng thở phào. Thế là hai chân thằng bé bắt đầu có cảm giác trở lại.
Giáo sư McGonagall nói với Wood:
-- Nó lao xuống từ độ cao mười sáu thước, chụp được trái cầu, vậy mà không trầy xước chút xíu nào. Đến Charlie Weasley cũng không làm vậy được.
Vẻ mặt Wood nở ra như thể từ đây giấc mơ của anh đã thành sự thực. Anh xúc động hỏi Harry:
-- Có coi Quidditch lần nào chưa, Potter?
Giáo sư McGonagall giải thích:
-- Wood là Thủ quân của đội bóng Quidditch nhà Gryffindor.
Wood đi vòng quanh Harry ngắm nghía và nói:
-- Harry đúng là sinh ra để làm Tầm thủ. Nhẹ nhàng... nhanh nhẹn... Thưa cô, chúng ta phải sắm cho Harry một cây chổi xịn. Em đề nghị một cây Nimbus 2000 hay một cây Cleansweep 7, được không ạ?
-- Cô sẽ nói chuyện với giáo sư Dumbledore để xem chúng ta có thể phá lệ nhận học sinh năm thứ nhất không. Quỷ thần ơi, chúng ta cần có một đội banh mạnh hơn năm ngoái! Kỳ thua Slytherin trong trận đó, ta thiệt tình chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn lão Snape trong mấy tuần liền.
Rồi giáo sư McGonagall nhướn mắt qua cặp kính để nhìn Harry, nghiêm nghị nói:
-- Cô muốn con phải luyện tập chuyên cần, Potter, nếu không cô sẽ đổi ý phạt lại con nặng đấy!
Rồi bà nhoẻn miệng cười, nói tiếp:
-- Ba con mà còn sống chắc ổng tự hào lắm. Bản thân ba con cũng là một cầu thủ Quidditch xuất sắc mà.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK