-- Lily? Lily!
Giật mình bởi tiếng gọi, người phụ nữ ngẩng đầu và ngay sau đó cô gặp ngay khuôn mặt lo lắng của chồng mình. Nở nụ cười khẽ, cô hơi xoa xoa tay lên phần bụng đã nhô ra quá rõ của mình, đáp lời:
-- James...
-- Có chuyện gì mà trông em ngẩn ngơ như vậy hả, Lily? Có thể nói cho anh nghe không? - người chồng thấy vợ mình đã tỉnh táo lại, cũng buông nỗi lo lắng của mình xuống, cười trêu ghẹo nói.
-- Cũng không có gì! Em chỉ nghĩ con chúng ta là một bé trai kháu khỉnh hay là bé gái dễ thương thôi... -- Người phụ nữ tên Lily nhìn bụng mình, ánh mắt toát ra vài phần yêu thương.
-- Dù trai hay gái, Lily, chúng ta đều sẽ cho nó một mái ấm an toàn nhất! Em không cần phải lo lắng đâu! - Người đàn ông tên James ôm vai cô từ phía sau, thâm tình nói
Cô khẽ cười, vỗ vỗ tay chồng mình, rồi nói bằng giọng ban ơn:
-- May cho anh đấy, em đã nhờ bà Pomfrey xem giúp rồi, là một bé trai khỏe mạnh đấy!
James có vẻ rất vui mừng, reo lên một tiếng, bế thốc luôn Lily đang ngồi trên ghế bành lên cao xoay vài vòng khiến cô kinh hoảng la lên.
-- James, buông em xuống!
-- Hahaha!!
Tiếng cười sung sướng của người đàn ông vang lên văng vẳng cả căn nhà nhỏ, rồi nó xa dần, xa dần, cuối cùng chìm vào tĩnh lặng. Để khung cảnh thay đổi lần nữa, lần này là trong một hành lang trắng xóa, trước cửa một căn phòng đấy có thể nhìn thấy vài người đang đứng đó, trên gương mặt không khỏi toát lên tia sốt sắng lẫn lo lắng. Có thể thấy được người đàn ông tên James kia đang sốt ruột mà đi đi lại lại ngoài cửa phòng, miệng lảm nhảm vài câu gì đó như kẻ tâm thần, đến nổi có người không chịu nổi mà giữ ông ta đứng lại.
-- James, cậu đừng đi đi lại lại như thế nữa, làm bọn này chóng mặt lắm! - người nói là một gã đàn ông cao to với khung vai rộng cùng gương mặt điển trai và giọng nói mạnh mẽ, gã giữ James lại và ấn ông ngồi vào hàng ghế gần đó.
-- Làm ơn ngồi xuống đi và đừng lo gì cho Lily hết, bà Pomtrey sẽ lo được mọi việc thôi!
-- Nhưng làm sao chắc chắn hả, Sirius? Lỡ như Lily có chuyện gì....
-- Đừng nói gở James, chắc hẳn bà Pomtrey sẽ ổn thôi! - lần này là một người đàn ông khác, nhỏ con hơn gã đàn ông tên Sirius, nước da nhợt nhạt và nụ cười hiền hòa, ông ta có lẽ đã an ủi được James phần nào.
-- Uống chút gì đi, và cậu cần bình tĩnh, James! - một gã đàn ông nhỏ thó với khuôn mặt giống chuột đưa cho James một cốc nước.
-- Cảm ơn, Remus, Peter! Có lẽ tôi nên bình tĩnh lại mới được...
-- Peter nói đúng đó, con cần bình tĩnh lại, James! - lại thêm một đám người tiến đến gần căn phòng, dẫn đầu là một cụ già với cặp kính nữa vầng trăng và chòm râu bạc dài lê thê, và cũng chính cụ là người nói.
-- Minerva, cô vào giúp Pomtrey đi, giáo sư Flitwick, giáo sư Snape, không phiền nếu ở lại ngoài này cùng tôi chứ? -- sau lưng ông là một nữ phù thủy với khuôn mặt nghiêm túc và một nam phù thủy với khuôn mặt luôn lạnh lùng cùng với một phù thủy có huyết thống yêu tinh. Cả ba đều gật đầu, nữ phù thủy nhanh chóng vào phòng, hai người còn lại chỉ đứng yên đó.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hét đầy đau đớn vang ra, người đàn ông tên James chỉ vừa nghe thấy nó thôi là đã đứng bật dậy như thể cái ghế ông đang ngồi là lò lửa vậy.
-- James! Bình tĩnh! -- Gã đàn ông cao to tên Sirius giữ chặt người bạn của mình đề phòng ông xông vào căn phòng kia bất cứ lúc nào.
Tiếng hét vẫn tiếp tục và kéo dài hàng giờ liền, hai mắt James đã đỏ hồng, ông dù rất muốn xông vào đó cạnh vợ mình nhưng ngặc nổi là ông không thể thoát khỏi gọng kềm sắt của người bạn thân. Ông chỉ có thể đứng đó đến lặng người mà nghe tiếng hét dần yếu đi, không biết qua bao lâu cuối cùng một tiếng khóc ré lên của trẻ con làm mọi người ở ngoài phòng đều thở phào một hơi nhẹ nhõm nhưng sự nhẹ nhõm của họ không kéo dài được lâu khi tiếng hét yếu ớt kia lại vang lên. James hoảng hốt, đã sinh rồi mà, tại sao vẫn còn tiếng hét? Một trận tiếng động hỗn loạn trong phòng vang ra làm trái tim mọi người rớt xuống vực thẳm. Rồi cửa phòng bật mở, gương mặt của nữ giáo sư nghiêm túc kia tràn đầy một vẻ không thể tin nổi, bà thở hồng hộc, giọng run rẩy thông báo một tin ngoài ý muốn
-- Là song sinh! Không phải chỉ một đứa mà là hai đứa! Ôi trời ơi, ta không thể ngờ, ta không thể ngờ rằng Pomtrey sẽ phán đoán sai!
-- Cái gì!? - những tiếng kinh hô mang đầy lo lắng đồng loạt vang lên, nhất là James, ông dường như đánh bật bàn tay đang giữ mình lại của Sirius mà xông thẳng vào phòng trong khiến mọi người không thể phản ứng kịp.
-- Lily! Lily!
-- Potter, ra ngoài ngay! -- Bà Pomtrey mập mạp phúc hậu nổi khùng ngay khi thấy James bước vào nhưng tiếng hét của người phụ nữ nằm trên giường đã khiến bà lại phải lo sốt vó.
James mặc, ông đến bên gường, vội vã nắm thật chặt bàn tay đã lạnh ngắt và ướt đẫm mồ hôi của vợ mình, vẻ sợ hãi hiện lên trong đáy mắt. Ông mãi gọi tên vợ mình:
-- Lily, xin lỗi, anh xin lỗi Lily, sau này chúng ta sẽ không sinh con nữa, chúng ta đã có một đứa con rồi, hãy bỏ đứa này thôi Lily! Nếu không em sẽ chết mất, Lily! Lily!
Dù đã mệt rã rời và đau đớn không chịu nổi, nhưng người phụ nữ Lily kia vẫn kiên quyết lắc đầu trước lời van nài của chồng mình, đứa bé là con cô, dù ngoài ý muốn như nó vẫn là con của cô, là máu mủ ruột thịt của cô. Cô không thể để nó mất được! Như thể qua hàng thế kỷ, tiếng hét kiên cường của Lily dù có vẻ yếu ớt như thể có thể tắt bất cứ lúc nào nhưng nó vẫn tồn tại, đến cuối cùng, một tiếng ré yếu ớt vang lên và bà Pomtrey cũng đã thả lỏng được phần nào, bà nhanh chóng giao đứa bé còn đỏ hỏn trên tay cho nữ phù thủy có vẻ mặt cương nghị kia mà với tay lấy năm sáu bình dược tề đưa cho Lily, giúp cô uống, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy của Lily nhanh chóng hồng hào trở lại rồi niềm vui mừng khấp khởi bùng lên lòng cô.
James bất đắc dĩ bị bà Pomtrey tống ra ngoài, bù lại, ông đã thấy được hai đứa bé mà vợ ông rất vất vả để sinh ra. Hai đứa bé đều trông rất khỏe mạnh nhưng có vẻ sau này tính cách cả hai sẽ trái ngược lắm. Cậu con cả của ông sau khi sinh ra vài giờ đồng hồ rồi mà vẫn còn khóc ré lên và được vị chủ nhiệm nhà lúc trước của ông bế trên tay dỗ dành, còn cậu em út làm khổ mẹ nó nhất lại vô cùng ngoan ngoãn nằm ngủ trong tay vị hiệu trưởng già, trừ lúc vừa xuất sinh có ré lên vài tiếng khóc, thằng bé cũng không mít ướt như cậu anh trai. Dù ngoài ý muốn nhưng trông thấy hai đứa trẻ bé bỏng này, niềm vui từ tận sâu trong lòng dâng lên khiến khuôn mặt điển trai của ông giãn ra một nụ cười. Ông thầm nói may mắn, may mắn Lily không bỏ cuộc, nếu không ông thật sự sẽ rất hối hận.
.............
Chứng kiến hết thảy mọi chuyện phát sinh, trong mắt Henry chỉ có một cảm xúc là bối rối và cay đắng. Nguyên lai, nguyên lai a, cậu vốn là kẻ ngoại lai. Nếu Lily không kiên trì được thì có lẽ.... có lẽ, trên thế giới này sẽ không có đứa bé nào tên là Henry Potter cả, và cậu -- linh hồn Henry de Corndelias đã tiến về thiên đường từ lâu rồi! Vậy là Lily biết, Lily biết cậu là một linh hồn ngoại lai, bà đã biết tất cả, vậy nên bà mới mạo hiểm cắt đi một phần ký ức của mình mà phong ấn trong tâm trí cậu, vậy nên bà mới không kịp tự cứu mình trước Voldemort. Bà vốn có thể sống, nhưng bà lại không làm vậy....
"Henry, Henry....
Từ khi ngoài ý muốn sinh con ra, ta đã biết con rất đặc biệt, rất đặc biệt.
Trên người con có sứ mệnh, một sứ mệnh rất trọng đại, ta biết điều đó ngay lúc vừa sinh con ra, ta biết sau này con sẽ rất vĩ đại. Đến lúc đó ngay cả Voldemort đều không phải là mối uy hiếp của con. Đừng nghĩ rằng vì con mà ta phải chết, đừng bận lòng với điều đó, là do ta tự nguyện, là ta nguyện bảo vệ con và anh trai con. Henry, dù cho con có đặc biệt đến đâu, hãy luôn nhớ, chúng ta đều yêu thương con, con là một phần gia đình, mãi mãi đều là. Vì vậy ta mới đặt lời nhắn này trong con, đến khi con đủ mạnh để phá vỡ nó, cũng là lúc con đối mặt với sứ mệnh đó.
Điều cuối cùng ta muốn nói, Henry, nhờ con chăm sóc tốt Harry, và chăm sóc tốt cả bản thân con nữa. Chúng ta là gia đình của nhau, mà gia đình nghĩa là không ai bị bỏ rơi cả.
Tạm biệt, Henry!"
Henry mặc dù không cảm giác được gì, nhưng cậu biết mình đang khóc, tâm cậu đau đớn. Đến cả Lily cũng hi sinh vì cậu như vậy, giống như người mẹ kiếp trước của cậu vậy. Vậy mà tại sao! Dù cho cậu có đặc biệt đến đâu thì đây là cuộc sống của cậu! Không ai có thể điều khiển nó cả, vậy mà tại sao?!!
-- Vậy hai người có thể giải thích tất cả mọi chuyện cho ta biết không?
Henry nhận ra, rất lâu trước cũng đã nhận ra. Khi cậu vẫn đắm chìm trong ký ức của Lily, đã có hai luồn ý chí xuất hiện hai bên trái phải của cậu. Bên phải mang một khí tức làm cậu cảm thấy rất thân thiết, loại cảm giác thân thiết đấy là đến từ huyết mạch. Mà tia ý thức bên trái toát ra khí tức lại làm cậu thấy thoải mái, giống như cậu đang đứng giữa một khu rừng rộng lớn thanh tĩnh, hơi thở thiên nhiên khiến cậu cảm thấy thoải mái, thả lỏng.
"Tất nhiên là được! Cũng đến lúc ngươi nên biết...."
Ý chí bên trái bình thản nói
"Để chờ đến thời khắc này, hai chúng ta đã đợi rất lâu, rất lâu rồi!!"
Ý chí bên phải cũng nói.
Henry không nói, để mặc cho hai luồn ý chí đấy giảng giải mọi chuyện, mà, chỉ có tia ý thức bên phải là thao thao bất tuyệt. Cái ý chí đó (theo như hắn nói thì hắn gọi là Ignos) bảo rằng linh hồn của Henry đã tồn tại trên cả ngàn năm rồi (điều đó làm Henry rất kinh ngạc), đó cũng là một sự kỳ lạ, Ignos khi còn sống là người của ngàn năm trước, mà ngàn năm trước hắn là thiên tài ngàn năm có một của gia tộc phù thủy lâu đời nhưng hắn có một bí mật, một bí mật kinh hồn mà ngay cả người thân của hắn cũng không biết. Trong thân thể của hắn có tới ba phần linh hồn nương nhờ, một là của hắn, hai là một phần linh hồn tổ tiên huyết mạch của hắn, mà thứ ba chính là linh hồn của Henry - một người xuyên không đến đây nhưng kỳ lạ là linh hồn của Henry lại lâm vào trạng thái ngủ say. Nhưng hắn từ ký ức truyền thừa của huyết mạch mà biết cái linh hồn đang ngủ say này mang một sứ mệnh rất lớn, nó lớn đến nổi có thể liên quan đến sự tồn vong của thế giới phù thủy. Thế nên hắn đã thi triển một loại huyết chú để truyền thừa huyết mạch cùng linh hồn đang ngủ say này trong cơ thể mình cho hậu đại, và nhờ một người bạn già cùng gia tộc của hắn giúp đỡ trông nom hậu đại của mình cho đến khi phần linh hồn đó thức tỉnh, nhưng di chứng của huyết chú khiến huyết mạch của Ignos chỉ có thể có một người kế thừa mà phần linh hồn ngủ say kia sau nhiều lần truyền thừa đều bị mất đi một phần linh hồn lực cho đến hiện tại phần linh hồn đó đã dần thức tỉnh, tái sinh ra một thân thể và trở thành.... Henry Potter...
-- Vậy đó là lý do? -- Henry cười tự giễu
"Này nhóc, nói thế nào ta cũng là tổ tiên của ngươi đấy!"
-- Vậy thì sao? Vậy thì các người có quyền quyết định tương lai của ta? Điều khiển cuộc đời của ta? Cái sứ mệnh chó má! Chỉ vì nó mà ta mất đi gia đình thứ hai của mình! Tại sao lại là ta? Ta chỉ muốn sống một cuộc sống mới, sống thanh thản và thoải mái bên những người thân, bạn bè ta mà thôi, tại sao luôn muốn phá hủy nó? -- Henry rốt cuộc bị bức cho bạo nộ, la hét
"Ngươi nghĩ là ngươi có thể sao?"
Ngay lúc đó, cái ý thức bên trái từ trước tới giờ không nói chuyện, đột nhiên mở lời, khiến Henry cũng bình ổn lại tâm tình, nghi hoặc hỏi lại:
-- Ý người là gì?
"Ý ta là thế này đây!"
Dứt lời, một đoàn ánh sáng nhanh chóng ngưng tụ trước mặt Henry, cho cậu thấy một hình ảnh kinh khủng nhất mà cậu từng gặp. Đó là một khe nứt, trong khe nứt đó toát ra một cổ áp lực, một loại hơi thở tử vong, vô số tà ác ác niệm ở hội tụ, khủng bố gào thét không ngừng truyền đến, vô số hắc khí bốc lên, tiếng quỷ khóc thần gào làm tâm thần Henry run lên, tâm thần hãm sâu vào nó, trong thâm tâm hiện ra một cổ sợ hãi.
"Đừng sợ hãi nó!"
Henry hoàn hồn, cả người thấy lạnh toát, cảm giác kinh khủng đó vẫn quanh quẩn trong lòng cậu.
"Người không được sợ hãi những thứ đó, càng không cần sợ hãi, chúng chẳng là gì cả, còn có nhiều tồn tại còn kinh khủng hơn nó nhiều! Đấy là căn nguyên của cuộc chiến thần ma lúc trước, dù đã được phong ấn, nhưng đã qua một thời gian dài cái phong ấn này đã bị bào mòn, suy yếu. Một thời gian không xa nữa thôi, nó sẽ lại mở ra, lúc đó không chỉ là thế giới phù thủy, đến thế giới Muggle cũng không tránh khỏi kết cục hủy diệt... Vậy, ngươi vẫn có thể sống cuộc sống an nhàn mà ngươi muốn sao?"
Henry bị dội một gáo nước lạnh toàn thân, toàn thân bầng thần, run rẩy. Cuộc chiến thần ma, Henry đương nhiên biết, đó là thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử, nơi nơi giết chóc, thây chất đầy đồng. Chỉ cần đọc thôi là Henry có thể thấy ngay cảnh tượng thảm thiết đó diễn ra ngay trước mắt. Từ khi Henry xuyên không đến đây, cậu chỉ nghĩ mối nguy hiểm nhất trong thế giới này đối với cậu và cậu anh trai Harry là Voldemort, nhưng hiện tại....
"Ngươi đã hiểu rồi chứ? Đấy là sứ mệnh của ngươi, một sứ mệnh không thể chối bỏ...."
.................
-- Giờ con đã hiểu rồi chứ, Harry?
Harry lâm vào trạng thái ngây ngốc khi nghe Remas kể lại chuyện xưa. Nguyên lai, cậu em trai này của mình lại có lai lịch lớn như vậy. Một cảm giác bức bối xông lên lòng Harry, cậu lại cảm thấy Henry thật đáng thương, ngủ đông suốt ngàn năm để rồi tỉnh dậy và phải gánh một trách nhiệm nặng nề chẳng liên quan gì đến mình. Nếu là cậu, Harry cũng sẽ không chấp nhận có người sắp xếp cuộc đời cậu như vậy. Cậu nhận ra, dù biết vì Henry mà má mình phải chết nhưng cậu lại không cách nào căm hận Henry được cả. Đến cuối cùng.... Henry vẫn là người thân duy nhất của cậu. Tại sao không phải là cậu mà là em ấy chứ?
-- Harry!
Harry giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, cậu nhìn Elizabeth bên cạnh đang vô cùng lo lắng nhìn cậu cùng với Remas ngồi đối diện cậu thì vẫn ung dung. Một trận bất lực dâng lên trong lòng cậu, Harry cay đắng nói:
-- Dù là sứ mệnh lớn đến đâu, các người vốn không thể ép buộc Henry trừ khi em ấy chấp nhận...
-- Đó là điều không thể, đấy là vận mệnh, Harry, một vận mệnh không thể thay đổi. Vậy, liệu con có thể đứng bên cạnh giúp đỡ ngài ấy không? -- Remas ôn tồn nói
-- Henry...là gia đình duy nhất của con, dù sao đi nữa, con sẽ không bỏ rơi em ấy... -- Harry cười khổ nói
-- Nhận được câu trả lời này của con là ta yên tâm rồi, phải không thưa ngài?
Harry ngạc nhiên quay đầu, Henry đã đứng phía sau cậu từ khi nào, vẫn khuôn mặt quen thuộc đó, vẫn là đôi mắt nâu quen thuộc đó, nhưng trong đôi mắt lại không giấu được vẻ xúc động.
-- Henry, em tỉnh?
-- Chào Henry!
Cả Elizabeth và Harry đều đứng dậy đồng thanh nói, Henry không để ý đến Elizabeth chỉ nhìn chăm chăm Harry, không trả lời. Con vật Green nhanh chóng từ trên cổ tay Harry trườn lên cổ tay Henry, nằm im đó mà âm thầm thủ hộ. Harry cảm thấy Henry hơi kỳ lạ, nhưng vẫn không nhịn được quan tâm hỏi han
-- Henry, em sao vậy? Có thấy không ổn ở đâu không?
Lắc lắc đầu, Henry tiến lên một bước, đột ngột ôm Harry chặt cứng khiến Harry cũng ngạc nhiên không kém, nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra một số thứ... Vỗ vỗ lưng cậu em trai, Harry cười nói:
-- Sao thế, em trở nên dễ xúc động rồi! Đấy đâu phải đứa em trai luôn điềm tĩnh mà anh biết chứ!
Henry không đáp, chỉ là ôm Harry chặt thêm một chút, một lúc lâu sau mới thốt lên hai tiếng cảm ơn. Harry chỉ cười cười không đáp. Sau giây phút thân tình, hai anh em mới để ý đến những người xung quanh.
-- Chào Elizabeth. Và cả chú nữa, chú Remas, tôi có thể gọi chú như vậy không?
-- Tất nhiên, theo ý ngài! - Remas gật gật đầu mỉm cười
-- Remas, Ignos bảo gia tộc trông nom hậu đại của ông ấy sẽ có cánh cổng để tôi đến một nơi có thể lấy lại toàn bộ phần linh hồn đã thiếu.....
-- Đúng vậy, nếu ngài muốn đi ngay bây giờ, tôi có thể dẫn đường....
Henry nhìn qua Harry, nhận thấy cái gật đầu của anh trai, Henry đã ra quyết định.
-- Vậy thì đi ngay bây giờ!
Harry, Henry và cả Elizabeth cùng theo Remas đi sâu vào trong lâu đài, đến một tầng hầm âm u. Remas mở một cánh cửa cũ kĩ như thể nó đã được làm cách đây từ rất lâu rồi. Tiếng kẽo kẹt vang lên, cả ba người trẻ tuổi không khỏi ho khan vài tiếng vì đám bụi bốc ra quá dày từ căn phòng đó, nhưng Remas chỉ rút cây đũa phép của mình ra, phẩy nhẹ một cái trong đám bụi, ngay lập tức, như thể một cơn cuồng phong cuốn qua, đám bụi dày đặt trong căn phòng nhỏ nhanh chóng tụ lại rồi tan biến như chưa từng tồn tại.
Từ khi tiến vào căn phòng nhỏ đầy bụi này, Henry cảm thấy tim mình đang gia tốc một cách kỳ lạ. Hồi hộp, thấp thỏm, hưng phấn, lo lắng, khát vọng... đủ thứ cảm xúc đồn dập dâng lên trong lòng cậu khiến Henry hơi hoa mắt. Đến khi tỉnh táo trở lại, cậu mới có dịp quan sát căn phòng này. Nói là phòng chẳng bằng nói là một căn hầm bằng đá thì đúng hơn, trong này trống rỗng chẳng có thứ gì khác ngoài một tấm gương. Một tấm gương cao đến nổi có thể soi rõ ràng thân hình cao lớn của Remas. Tấm gương đó chắn chắn là đồ cổ! Henry dám chắc như thế, khung gương làm bằng gỗ với nước sơn màu nâu đã ngã màu vì thời gian, phía trên chạm chỗ chi chít những ký hiệu ma thuật, trận pháp khiến Henry hoa cả mắt, mặt gương tối đen, mặt cho ánh sáng Lumos từ đũa phép của Remas chíu vào cũng không nhận ra dù chỉ là một tia sáng. Henry không hiểu sao lại có xúc động muốn chạm vào tấm gương này dữ dội, nếu cậu không tự kiềm mình lại, có lẽ cậu đã lao lên trước rồi.
Harry cũng kinh ngạc không kém, nhưng ngạc nhiên nhất vẫn là Elizabeth, cô biết tấm gương này, cô đã thấy có một cái khác được đặt ngay trong phòng của ba mình nhưng nó nhỏ hơn cái này rất nhiều lần, Elizabeth đã hướng ba mình hỏi xin tấm gương đấy rất nhiều lần nhưng Remas lại không đồng ý, nhưng cô không ngờ rằng càng có một tấm còn lớn hơn nằm dưới tầng hầm, nơi tất cả mọi người cấm bén mảng đến khi chưa được sự cho phép của ba cô. "Căn hầm kỳ bí" đó là tên cô đặt cho nơi này lúc bé và vì tính tò mò của mình mà cô đã phải bị cấm túc cả chục lần khi dám bén mảng đến nơi này.
-- Cái này là một khóa cảng, một tính vật từ ngài Ignos giao cho tổ tiên chúng tôi trông nom, khác với những khóa cảng bình thường, tấm gương này cần có chìa khóa tương ứng mới có thể mở ra.
Henry đương nhiên biết khóa cảng là cái gì, Harry thì được Elizabeth bổ túc, nó một dụng cụ ma thuật để dịch chuyển người đến một nơi đã được cố định trước. Vậy là hắn đã chuẩn bị tất cả, Henry ão não suy nghĩ, nhưng cậu nhanh chóng lọc ra được một tin quan trọng trong lời của Remas.
-- Chìa khóa?
-- Phải, tôi đã nhờ Elizabeth gửi cho ngài rồi....
Henry không tin được lục trong túi mình ra một vật:
-- Ý chú nói là thứ này?
Từ khi có được vật này, Henry luôn đem theo bên mình, dù không lý giải được là tại sao nhưng Henry vẫn bỏ nó trong túi mãi. Vậy mà giờ đây Remas nói nó là một cái chìa khóa? Cây sắt rỉ sét này sao? Đừng đùa chứ!! Đúng vậy, thứ đang được Henry lấy ra chính là cái cây sắt mà Elizabeth đã tặng cậu nhân dịp sinh nhật không lâu trước đó, Henry không thể nhận ra điểm nào từ cái cây sắt này là một cái chìa khóa cả, chẳng giống chút nào!
-- Đừng nghĩ rằng tôi bịp thưa ngài, đừng bao giờ để vẻ bề ngoài đánh lừa, những thứ quan trọng đều có vẻ ngoài bình thường cả. Nhưng chỉ cần tìm được chủ nhân của mình, nó sẽ lộ ra vẻ thật....
-- Ý chú là... nhận chủ sao?....
Henry vô thức siết chặt tay, một cảm giác đau nhói truyền từ ngón tay lên đại não cậu khiến cậu giật mình, thì ra, cậu đã bị một góc lồi sắt nhọn của cây sắt đó cắt phải, một giọt máu tươi rỉ ra... Ngay lúc dòng máu dung nhập vào cây sắt, đôi đồng tử Henry đột nhiên trợn trừng, đôi mắt nâu đẹp nhanh chóng bị một sắt đỏ lấn át.......
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK