Lão Thất đáp:
- Ta nghi ngờ rằng Bắc Minh Bất Dạ thành chính là pháo đài quân sự cấp Thiên Khuynh do Tiên Tần đế quốc lưu lại.
- Bọn chúng từng có được Ngũ Hành Thiên Nhân Đăng tâm pháp, lại thêm Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến này nữa, hoàn toàn chính là thành quả của pháp thuật chiết xuất Tiên Tần.
- Đối phương sử dụng pháp thuật Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến, chính là lấy Ngũ Sắc Thần Quang làm cơ sở, lấy Thiên Ma Giải Thể làm nguồn gốc, chiết xuất nhiều loại pháp thuật, từ đó phát huy uy lực của Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Ngũ Sắc Thần Quang ư, đó cũng là bí thuật Tiên Tần sao?
Lão Thất đáp:
- Đúng vậy, đó chính là Ngũ sắc Thần Quang, một trong chín mươi chín bí pháp Tiên Tần, do Tiên Nhân thượng cổ Khổng Tước Minh Vương sáng chế. Đặc điểm của bí pháp này là bắt, chỉ cần là vật thuộc Ngũ Hành sẽ không thể nào tránh khỏi.
- Xin Thống 1ĩnh Đại nhân chú ý, thuật này chính là kẻ địch trời sinh của Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến. Hai thuật gặp nhau ắt sẽ một mất một còn, chuyện này phải xem kẻ sử dụng nó có tu vi mạnh hay yếu.
Dư Tắc Thành chậm rãi hỏi:
- Pháp thuật chiết xuất Tiên Tần là thứ gì vậy?
Lão Thất đáp:
- Pháp thuật chiết xuất là xu thế nghiên cứu pháp thuật xuất hiện vào lúc Tiên Tần đế quốc tiêu vong, khi đó triều đại Tiên Tần không còn hùng mạnh như trước, rất nhiều ngươi không thể tu luyện những pháp thuật hùng mạnh.
- Vì thế lúc ấy không sáng chế ra thêm pháp thuật mới, mà tiến hành chiết xuất chuyển hóa những pháp thuật đã có sẵn trước kia, khiến cho pháp thuật sử dụng trở nên đơn giản dễ dàng hơn, thuận lợi hơn. Đương nhiên chuyện gì có lợi cũng có hại, so với pháp thuật thuần chủng, tự nhiên uy lực của pháp thuật chiết xuất khiếm khuyết hơn.
- Hơn nữa chỉ có pháo đài quân sự cấp Thiên Khuynh mới có thể tiến hành pháp thuật chiết xuất Tiên Tần này, vào thời Tiên Tần chỉ có hai mươi mốt pháo đài có được năng lực như vậy. Cho nên ta nghi ngờ rằng cả Bắc Minh Bất Dạ thành chính là Di tích Tiên Tần, là một pháo đài quân sự cấp Thiên Khuynh.
Nghe thấy bốn chữ Di tích Tiên Tần, ánh mắt Dư Tắc Thành lập tức rực sáng, vốn hắn có sự đam mê cao hơn hết thảy đối với các loại Di tích Tiên Tần. Bất kể chuyện này là thật hay giả, Bắc Minh Bất Dạ thành lập tức được Dư Tắc Thành xếp vào điểm đến trong hành trình sắp tới của mình.
Lúc này Tuyết Nhai Chân Nhân tới trước mặt Dư Tắc Thành nói:
- Sư huynh, sư phụ cho mời huynh.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới trước mặt mười một vị Nguyên Anh Chân Quân, những ngươi này cũng không hề tỏ ra vui vẻ gì với hắn. Bọn họ đang liều mình ngăn cản sương mù, còn hắn ngồi trong góc ngộ kiếm thuật, cho nên không ai ưa hắn nổi.
Nhưng không ai nói gì về chuyện này, lúc này không phải là lúc đấu tranh nội bộ. Một vi Nguyên Anh Chân Quân lên tiếng nói:
- Các vi đạo hữu, chúng ta bị vây khốn tại đây, mọi người hãy cùng nhau hợp mưu hợp lực, cổ gắng tìm biện pháp phá giải trận này.
Vừa nghe như vậy, tức thì mọi người im bặt. Một lúc lâu sau, thình lình Băng Lan Chân Quân lên tiếng nói:
- Bên ngoài chỉ có năm tên Nguyên Anh Chân Quân, có lẽ chỉ cần giết được một tên, trận pháp này rất có khả năng sụp đổ.
Nam Vân Chân Quân lắc đầu:
- Không có khả năng, chuyện này không thể được.
- Thứ nhất, sương mù này đáng sợ vô cùng, không ai trong số chúng ta có thể đột phá.
- Thứ hai, chúng ta đã thử qua biện pháp này, vừa rồi Kim Giáp Đại ca đột phá trận này cũng là vì mục đích ấy. Huynh ấy muốn tập kích một trong những kẻ bày trận, nhưng khi huynh ấy điều khiển Đoạt Hồn Tang Môn kiếm cửu giai giáng một kiếm mãnh liệt, đã đánh trúng một ngươi trong số chúng. Nhưng pháp trận của đối phương có tới năm người bảo vệ, công kích của một ngươi cũng tương đương với cả năm người. Rốt cục đối phương không tổn thương một cọng lông nào, huynh ấy mới táng thân trong trận.
Dư Tắc Thành tiếp lời:
- Vốn bọn chúng được Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến bảo vệ, pháp thuật này có thể công cũng có thể thủ, cho dù mọi người đánh đến kiệt sức cũng không thể giết chết được một tên nào, biện pháp này là không thể.
Một Nguyên Anh Chân Quân là Nghênh Phong hộ pháp của Băng Tuyết Thần Cung lên tiếng nói:
- Thật ra chỉ cần bốn pháp ấn Phong Hoa Tuyết Nguyệt của chúng ta tập trung lại, là có thể phá giải được trận này.
Vừa nghe lời này, lập tức Băng Lan Chân Quân biến sắc:
- Xin lỗi mọi người, Quan Hoa pháp ấn của ta đã cất trong mật khố rồi.
Nam Vân Chân Quân cũng nói:
- Cho dù huynh mang theo cũng vô ích, Ngộ Tuyết sư huynh đã chết, pháp ấn của huynh ấy đã thất lạc. Cho dù huynh mang theo, chúng ta cũng không gom góp đủ bốn chiếc pháp ấn.
Dư Tắc Thành bên cạnh hỏi:
- Cô cô, bốn pháp ấn Phong Hoa Tuyết Nguyệt là gì vậy?
Nam Vân Chân Quân đáp:
- Công pháp của Băng Tuyết Thần Cung chúng ta xuất xứ từ khai tông tổ sư Đặng Bát Cô. Năm xưa ngài lấy được Băng Tuyết Ấn, một trong chín mươi chín Thiên Địa Pháp Ấn, từ đó ngài lãnh ngộ được Huyền Băng Ngọc Sương, Băng Tuyết Ngũ Biến.
- Đồng thời Băng Tuyết Ấn kia vỡ ra, biến thành bốn pháp ấn nhỏ, chính là bốn pháp ấn Phong Hoa Tuyết Nguyệt của chúng ta hiện tại, do trưởng lão bốn mạch chia nhau nắm giữ.
- Nếu như có đủ năm Nguyên Anh Chân Quân, chia nhau sử ra pháp thuật Huyền Băng Ngọc Sương, Băng Tuyết Ngũ Biến. Lại thêm bốn pháp ấn Phong Hoa Tuyết Nguyệt tập hợp lại, có thể phát ra biến thứ sáu là Tuyệt Đối Linh Độ, Băng Phong Thiên Hạ.
- Pháp thuật này xuất ra, vạn vật thành không, trận pháp sương mù nho nhỏ này hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
- Đáng tiếc vạn năm vô sự, cho nên mọi người không mang theo pháp ấn bên mình. Bích Lạc sư huynh cất trong mật thất, mà Ngộ Tuyết sư huynh đã hy sinh, pháp ấn cũng mất tích, thật là đáng tiếc...
- Quan trọng nhất chính là, trong số chúng ta, không ai có thể ra khỏi trận sương mù này.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Các vị đạo hữu, ta có thể ra khỏi sương mù, các vị có cách nào tìm được pháp ấn bị lạc kia hay không, nếu có xin cứ nói.
Vừa nghe như vậy, lập tức ánh mắt mọi người rực sáng. Dư Tắc Thành có thể ra khỏi sương mù này, quả thật khiến cho người ta không thể nào tin được.
Nam Vân Chân Quân nói:
- Tắc Thành, con không nên lỗ mãng, Kim Giáp Đại ca còn không ra được, con đừng hành động theo cảm tính...
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu:
- Con thật sự có thể ra, bất quá chỉ có thể đi một mình.
Hắn vừa dứt lời, Băng Lan Chân Quân cùng các Nguyên Anh Chân Quân của Băng Tuyết Thần Cung liếc nhìn nhau. Lúc này Nam Vân Chân Quân nói:
- Tắc Thành, thay vì chờ chết tại đây, chi bằng liều một chuyến. Con cầm lấy, đây là pháp ấn của ta, con hãy tới chỗ Băng Lan sư huynh lấy pháp ấn của huynh ấy trước. Đến khi ba ấn hợp nhất, sẽ tự động tìm được pháp ấn thứ tư bị thất lạc.
Nghênh Phong hộ pháp cũng giao pháp ấn của mình cho Dư Tắc Thành:
- Tính mạng mấy ngàn người nơi này, truyền thừa của Băng Tuyết Thần Cung hoàn toàn trông cậy vào ngươi. Dư Chân Quân, xin nhận của ta một lạy.
Lập tức Nghênh Phong hộ pháp vái dài sát đất. Những Nguyên Anh Chân Quân khác thấy Dư Tắc Thành liều mạng xông quan, cửu tử nhất sinh vì mọi người, cũng không khỏi vái theo, ngay cả Băng Lan Chân Quân cũng là như vậy.
Dư Tắc Thành vội vàng đỡ mọi người dậy:
- Tắc Thành này có tài đức gì mà dám nhận trọng lễ như vậy, ta sẽ cố gắng không để nhục mệnh.
Sau đó hắn nhìn Băng Lan Chân Quân. Băng Lan Chân Quân nghiến răng một cái, bắt đầu kể rõ bố trí cơ quan trong nhà xưởng mật thất của mình. Trong đó ngoại trừ pháp ấn ra, còn có ba chiếc phi xa hoàn mỹ nhất của y, là ba trong mười tám phi xa tốt nhất thiên hạ. Vô sô tu sĩ từng trả giá rất cao, y cũng không nỡ bán đi, e rằng hôm nay phải làm lại từ đầu.
Dư Tắc Thành đi tới trước màn sương mù, quay đầu lại nhìn thoáng mọi người một cái. Ánh mắt của năm, sáu ngàn người đều đổ dồn vào Dư Tắc Thành, hiện tại hắn là hy vọng cuối cùng của mọi người.
Dư Tắc Thành lặng lẽ vận chuyển Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, khiến cho nó lưu chuyển khắp toàn thân. Sau đó hắn bước vào trong sương mù, lập tức cất tiếng hét thảm.
Mọi người phía sau sắc mặt trắng bệch, thôi rồi, lại một Nguyên Anh Chân Quân nữa hy sinh, có lẽ đây cũng là kết cục của mọi người, ai nấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Chợt nghe tiếng cười của Dư Tắc Thành vang lên:
- Ta đạp lên hòn đá mà thôi, ha ha ha, vốn muốn đùa mọi người một chút.
Tất cả mọi người kinh ngạc ngẩn người, không biết nên cười hay nên khóc. Dư Tắc Thành quay lại thấy vẫn cười ha hả, sau đó bước thẳng vào trong sương mù.
Sương mù này có thể hủy diệt vạn vật, nhưng gặp phải Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến của Dư Tắc Thành chính là múa rìu qua mắt thợ, không có chút hiệu quả gì. Dư Tắc Thành đi qua sương mù an toàn, nháy mắt thi triển Súc Địa Thành Thốn, dưới tình huống đối phương không chú ý, biến mất không thấy đâu nữa.
Thanh âm chiến đấu bên ngoài đã dần dần dịu xuống, chỉ còn lác đác vài chỗ bùng nổ đao quang kiếm ảnh, còn có một ít đệ tử Băng Tuyết Thần Cung lợi dụng quen thuộc địa hình chống cự, nhưng đã không còn ý nghĩa gì.
Trong Băng Tuyết Thần Cung, khắp nơi toàn là tu sĩ vô cùng hỗn loạn, mục đích của bọn chúng chính là cướp bóc, thứ gì tốt một chút bèn ra sức vơ vét.
Dư Tắc Thành thoáng đảo thần thức, nhanh chóng tìm được nhà xưởng của Băng Lan Chân Quân. Nơi đó có hơn trăm tu sĩ đang điên cuồng công kích đại môn. Bọn chúng cũng biết phi xa của Băng Lan Chân Quân nổi danh thiên hạ, cho nên ra sức đánh cướp.
Dư Tắc Thành thi triển Thốn Bộ Thiên Lý, xuất hiện trước cửa nhà xưởng, cười nói:
- Đây là của ta, các ngươi không có phần, đừng lộn xộn!