Mục lục
[Dịch] Tiên Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địch nhân ngay trước mắt. Đạo Ngân Chân Nhân nói:

- Anh Ngạo cốt, đại thương con vẫn chưa lành, không thể ra tay, con và cố Phán Nhi ở lại trong xe chờ đợi.

Anh Ngạo cốt nói:

- Con... con có thể đánh được...

Cố Phán Nhi cũng nói:

- Con chiến đấu được mà...

Đạo Ngân Chân Nhân nói:

- Nơi đây ta có tu vi cao nhất, lời của ta chính là mệnh lệnh, cố Phán Nhi, trước khi ra đi, phụ thân con đã dặn dò thế nào, con không muốn tuân theo mệnh lệnh của ta sao?

Lập tức Cố Phán Nhi im bặt không nói. Anh Ngạo cốt cũng không nói gì nữa bởi vì trong Thần Giác. Đạo Ngân Chân Nhân đã truyền tử lệnh cho y, bắt y phải bảo vệ an toàn cho Cố Phán Nhi.

Nghe Cố Phán Nhi không tham chiến, ba người Bạch Tố vô cùng cao hứng. Tuy rằng ba người bọn họ không nói gì nhưng kiếm khí trên người dần dần bùng lên. Đến hiện tại, trận chiến này đã không thể nào tránh khỏi.

Đạo Ngân Chân Nhân lại hỏi:

- Tắc Thành, tình huống bọn chúng thế nào?

Xem ra Đạo Ngân Chân Nhân biết Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành quan sát được trong phạm vi rất rộng, cho nên mới hỏi hắn. Dư Tắc Thành nhắm mắt lại cảm ứng, một lúc lâu sau mới mở mắt ra nói:

- Sơn môn Diệu Âm môn đóng chặt, đại trận khởi động, trong phạm vi trăm dặm xung quanh, tất cả thôn trấn của phàm nhân người không nhà trống, xem ra địch nhân đã có chuẩn bị chu toàn.

Đạo Ngân Chân Nhân nói:

- Được, ta sẽ lẻn vào sơn môn của đối phương, năm tên Kim Đan Chân Nhân kia sẽ do ta đối phó. Cho dù có Nguyên Anh Chân Quân, cũng sẽ do ta đối phó. Không phải pháp trận của chúng sắc bén lắm sao. để chuvên gia phá trận ta đây xem thử.

- Các con phụ trách bên ngoài, ở lại đây chờ đợi. Nếu ta bắt đầu chém giết bên trong, bọn đệ tử Trúc Cơ nhất định sẽ chạy ra tập kích các con, khi ấy là lúc các con chiến đấu.

- Nếu như ta tử trận, ắt sẽ có thần thức truyền ra. Lúc ẩy các con hãy lập tức rút lui, chờ viện quân tới, chỉ khoảng một canh giờ sau viện quân phái ta sẽ tới.

- Tắc Thành, sau khi ta vào trong, nơi này do con làm chủ.

Dứt lời, Đạo Ngân Chân Nhân bước xuống phi xa. Dư Tắc Thành thầm than dài. Lúc này Đạo Ngân Chân Nhân không phải là một người lãnh đạo bày mưu tính kế, ông chỉ là một vị sư phụ muốn báo thù cho đồ đệ đã ôm lòng quyết tử. Cho dù chết, ông cũng muốn hủy diệt Diệu Âm môn này trước khi viện quân chạy tới. ông đã bị thù hận và sỉ nhục che mờ lý trí.

Cái gì gọi là phụ trách bên ngoài, thật ra chi là mượn cớ. Mục đích của ông là muốn một mình xông vào doanh địch đại chiến một phen, an bày nhiệm vụ cho mọi người vây xem mà thôi.

Đạo Ngân Chân Nhân ra ngoài phi xa, cao giọng quát to:

- Diệu Âm môn, ta là Hiên Viên kiếm phái Đạo Ngân, vì sao các ngươi vô cớ đánh chết đệ tử ta? Cho các ngươi thời gian ba mươi lần hô hấp để giải thích, nếu không đừng trách ta kiếm hạ vô tình!

Không cần tới ba mươi lần hô hấp, trong đại trận sơn môn của đối phương lập tức bắn ra trăm đạo Địa Nguyên Thiên Cương lôi. Đây là thần lôi hấp thu đại địa Nguyên khí, dùng lực Thiên Cương bắn ra công kích, là một trong những thủ đoạn bảo vệ sơn môn của các phái.

Đạo Ngân Chân Nhân cười nói:

- Hay lắm, như vậy thì dễ rồi...

Dứt lời, trước mặt ông xuất hiện một người gỗ chỉ đường cao chừng hai thước gắn trên một Thiên Tinh bàn. Người gỗ kia xoay tròn một lúc, sau đó ngừng lại. Đạo Ngân Chân Nhân lập tức bước theo hướng chỉ của người gỗ nháy mắt biến mất.

Đạo Ngân Chân Nhân biến mất, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm gì cho phải. Khó coi nhất là ba người Liệt Thiên kiếm phái, tới đây trợ quyền nhưng lại bị bỏ mặc nơi này.

Lúc này là thời khắc mấu chốt, Dư Tắc Thành bèn lên tiếng nói:

- Xin mọi người chờ một lúc, ta tin tưởng thực lực của Đạo Ngân sư thúc, ông nhất định có thể lẻn vào sơn môn đối phương. Nếu bên trong xảy ra chiến đấu, đối phương ắt sẽ dốc hết toàn lực công kích chúng ta khi đó Trận chiến của chúng ta sẽ bắt đầu.

- Huynh đệ Liệt Thiên kiếm phái, có dám đánh cuộc một phen cùng chúng ta hay không? Các vị có ba người, chúng ta cũng có ba người, để xem bên nào giết địch nhiều hơn?

Dư Tắc Thành vừa dứt lời, lập tức bầu không khí nhờ vậy mà trở nên sôi nổi hơn, cảm giác bực tức vì bị bỏ rơi cùng tiêu tan. Bạch Tố trợn tròn mắt hạnh:

- Có gì là không dám, hai ta đánh cuộc, nếu ta thắng, vậy ngươi phải giao phương pháp phối chế Túy Tiên Nhân kia cho ta. Ngươi có đám không?

Dư Tắc Thành cười đáp:

- Được, còn nếu ta thắng, không biết Bạch sư tỷ có đạo lữ hay chưa, nếu ta thắng, hay là làm đạo lữ của ta đi...

Dư Tắc Thành vừa thốt ra lời này, lập tức khiến cho ngàn cơn sóng dậy. Tưởng Thiệu Trị là người đầu tiên mỉm cười:

- Không ngờ có người dám theo đuổi nữ nhân điên... Được, được, việc này ta làm chứng, không ngờ có kẻ muốn kết đạo lữ cùng Bạch Tố điên. Dư Tắc Thành, ta phục ngươi hết sức. Được, chúng ta cùng đánh cuộc thứ gì chứ?

Long Thiên Hoàng nói:

- Có gì có thể đánh cuộc đây, nói không chừng lát nữa tất cả mọi người phải chết tại nơi này...

Sau lưng y chợt xuất hiện một bóng người uể oải vươn vai lắc cổ khiến các khớp xương kêu lên răng rắc, hờ hững nói:

- Hay lắm, đúng dịp để thử kiếm của huynh đệ ta.

Ba đệ tử Liệt Thiên kiếm phái kinh ngạc nhìn Long Thiên Hoàng. Tà đạo Lăng hỏi:

- Thân Ngoại Phân Thân ư?

Bạch Tố nói:

- Không thể nào, tu vi không đủ thần thức phân liệt chăng?

Tưởng Thiệu Trị lắc lắc đầu:

- Hiên Viên kiếm phái quá thật là Kiếm phong tử, không thể hiểu nổi.

Lúc này đột ngột từ sơn môn của địch truyền ra một cỗ dao động khí tức hùng mạnh sau đó Thần Giác của Đạo Ngân Chân Nhân truyền đến:

- Tên thứ nhất.

Mới vừa tấn công, không ngờ đã có khí tức của một tên Kim Đan Chân Nhân của địch bị giết chết phóng xuất. Bên trong vẫn động thủ sau mười mấy lần hô hấp, thanh âm Đạo Ngân Chân Nhân lại vang lên:

- Tên thứ hai, ta đánh bị thương còn muốn trốn, đúng là nằm mơ nguyên hung nằm xuống!

Nguyên hung nằm xuống?! Thiếu môn chủ Diệu Âm môn kia bị Đạo Ngân Chân Nhân tập kích giết chết rồi sao?

Sau đó Dư Tắc Thành mơ hồ cảm nhận khí tức quay cuồng bên trong đại trận, bùng nồ liên tục. Nhưng vì đại Trận hộ sơn ngăn cản. Dư Tắc Thành không thể cảm nhận được tỉ mỉ tình hình trong đó, chỉ có thể cám nhận mơ hồ. Tuy rằng phạm vi cảm ứng tâm linh của Kiếm Ngã thuật này rất rộng, nhưng đã bị đại trận đối phương che mất.

Cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể nhúng tay khiến cho người ta buồn chán. Nhưng một khắc sau, dần dần sơn môn đối phương xuất hiện biến hóa, dường như đang chậm rãi mở ra. Nói cách khác, tình hình bên trong đã được khống chế. Đạo Ngân sư thúc đang phải khổ chiến hoặc bị pháp trận vây khốn, cho nên đối phương bắt đầu rảnh tay thanh lý vòng ngoài.

Quá nhiên đối phương có gần trăm tên đệ tử lao ra khỏi đại trận, xông về phía bọn Dư Tắc Thành. Chúng đã rời khỏi pháp trận bảo vệ, cho nên Dư Tắc Thành có thể cảm ứng được thực lực của chúng.

Hắn bèn nói:

- Địch nhân không có Kim Đan Chân Nhân, chúng ta có thể đánh một trận, có thể thấy rằng tình hình bên trong cũng đang vô cùng căng thẳng. Hiện tại đối phương có hai mươi bảy tên đệ tử Trúc Cơ, sáu mươi sáu đệ tử Luyện Khí kỳ cảnh giới Tiên Thiên, chỉ là một toán nhỏ. Ta lên trước đây.

Bọn Dư Tắc Thành đứng cách sơn môn đối phương khoảng chừng mười dặm, bất chợt trên người Dư Tắc Thành xuất hiện sáu điểm sáng, sau đó lóe lên một cái. Một trong sáu điểm sáng kia hóa thành một đạo bạch quang xé nát không gian, nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mười dặm.

Tên đệ tử Trúc Cơ của địch xông lên trước hết vốn đang chỉ huy người phe mình, bố trí chiến thuật; cho nên không kịp phản ứng. Đánh chết y cũng không ngờ sẽ bị công kích từ khoảng cách này, chỉ thấy trước mắt sáng lòa. Bình một tiếng, trúng một kiếm nổ tung đầu, thi thể rơi từ trên không xuống.

- Khốn kiếp, Đại sư huynh... nạp mạng cho ta!

Tên vừa chết đi có uy tín cực cao ở Diệu Âm môn nháy mắt chết đi lập tức kích động sát ý của đối phương. Bọn chúng gào thét điên cuồng, tốc độ ngự không nhanh hơn vài phần, muốn nhanh chóng tiếp cận, vô số vòng bảo vệ lập tức nổi lên.

Bình... Lại một kiếm nữa, kiếm này toát ra hào quang, cắt ngang qua khoảng không mười dặm đánh trúng hộ thuẫn của một tên đệ tử Diệu Âm môn chạy trước tiên, phát ra thanh âm xé rách vô cùng kinh khủng. Hộ thuẫn kia nháy mắt vỡ tan, tuy rằng tên đệ tử kia không bị nổ tung đầu, nhưng trên người bắn ra vô số máu tươi, từ trên không rớt xuống như một hòn đá. Y rơi xuống trên mặt đá núi, lập tức đầu vỡ nát. Trong quá trình rơi xuống, thân thể không nhúc nhích, thì ra đã chết từ trước.

Bình... lại một kiếm nữa. Cũng là một đạo bạch quang chợt lóe, kiếm quang bay tới trước, tiếng rít tới sau. Lại một tên đệ tử Trúc Cơ vỡ thuẫn nổ đầu mà chết, nháy mắt đã có ba người chết liên tiếp.

Sau cái chết của ba tên sư huynh đệ đồng môn, bọn đệ tử Diệu Âm môn vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Bọn chúng còn tới hơn chín mươi người, đối phương chỉ có sáu người, khoảng cách mười dặm nháy mắt sẽ tới. Hơn nữa tất cả đã lập hộ thuẫn, chỉ cần tiến lên ắt sẽ thắng lợi.Nháy mắt khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chín dặm... tám dặm... bảy dặm...

Bình... bình... bình... Tần xuất bắn kiếm của Dư Tắc Thành đã tăng nhanh hơn trước, tiếng kiếm thứ nhất vừa vang lên, kiếm thứ hai đã tới. Hết kiếm này tới kiếm khác, chẳng khác nào truy hồn sứ giả. Bất kể hộ thuẫn hay phép chú bảo vệ gì dường như không hề tồn tại.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK