Tất cả Kim Đan Chân Nhân đồng thanh đáp:
- Tạ ơn đạo hữu chỉ điểm bến mê.
Mọi người giải tán, Dư Tắc Thành bắt đầu mờ tiệc chiêu đãi các vị hảo hữu của mình. Nhưng thật ra không ai có lòng dạ nào ăn uống, bọn họ đang trông chờ xem đám Kim Đan Chân Nhân này có thể hóa Anh hay không. Nếu như có thể thành công, chắc chắn đây sẽ là một đại sự chấn động kinh thiên trên Tu Tiên Giới.
Chuyện này khác hẳn với Vô Thượng Cảm ứng tông dùng đan dược để đột phá cảnh giới, đây hoàn toàn là nhờ vào bàn thân Kim Đan Chân Nhân tự mình đột phá. tốt hơn rất nhiều so với những Nguyên Anh Chân Quân nhờ vào đan dược mà thành Anh.
Đây chính là biện pháp của Dư Tắc Thành. Thật ra muốn chinh phục người khác cũng không cần phải động đến đao thương. Chỉ cần Dư Tắc Thành có thể làm cho Kim Đan Chân Nhân của những môn phái này thăng tiến Nguyên Anh. Hiên Viên kiếm phái muón đạt tới ngôi vị thiên hạ đệ nhất thượng môn, bọn họ sẽ không hề phản đối, ngược lại còn ra sức úng họ.
Vừa rồi là do thử nghiệm lần đầu tiên. Dư Tắc Thành cần có pháp tắc Thiên Đạo của bọn họ giúp đỡ. Sau lần này, Dư Tắc Thành không còn cần bọn họ nữa, với lực Tự Nhiên của hắn hoàn toàn có thể mô phỏng bất chước pháp tắc Thiên Đạo của Diệu Hóa tông, Cực Lạc Tiêu Hồn tông, Vạn Hóa Ma Tông.
Thí luyện chấm dứt, mọi người rời khỏi, không có ý muốn ở lại đây lâu. Ai nấy nóng lòng dẫn Kim Đan Chân Nhân của mình trở về môn phái, chờ đợi bọn họ bế quan hóa Anh. đê
xem sau lần thí luyện này, bọn họ có thật sự Kim Đan hóa Anh hay không.
Nếu như có hiệu quả, cho dù chỉ một trong mười người có hiệu quả, lượng Nguyên Anh Chân Quân cũng sẽ gia tăng. Mà Nguyên Anh Chân Quân là nền tàng vững chắc trong môn phái, là căn cơ tất yếu khiến cho một môn phái tồn tại, dù chỉ một người cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Dư Tắc Thành đưa bọn họ rời khỏi, khách chủ chia tay, hắn tin rằng rất nhanh bọn họ sẽ quay trở lại.
Dư Tắc Thành trở vào, bắt đầu an bày cho bốn mươi bảy Kim Đan Chân Nhân trong môn mình. Bọn họ muốn gì cấp cho cái đó, dốc hết toàn lực môn phái tiến hành chu cấp, tạo mọi điều kiện vật chất. Sau đó có thể hóa sinh Nguyên Anh hay không, vậy phải trông vào nỗ lực và duyên phận của họ.
Sau khi an bày xong, có Kim Đan Chân Nhân bế quan ngay tức khắc, có Kim Đan Chân Nhân dựa theo thí luyện vừa rồi, tự soi bản tâm của mình, bắt đầu giải quyết những vấn đề của mình.
Chuyện trên đời khó lòng đoán trước, không có gì là thập toàn thập mỹ. Nếu có chừng mười mấy người trong số bốn mươi bảy người này hóa Anh thành công, vậy chính là đại thắng.
Dư Tắc Thành trở lại Thiên Đạo phong, bắt đầu nghiên cứu sang đề tài làm thế nào để giúp tu sĩ Trúc Cơ kết thành Kim Đan.
Thật ra trong đó có vô số pháp môn có thể tiến hành thao tác, nhưng toàn là thuộc loại đốt cháy giai đoạn, đối với bàn thân tu sĩ không phải là chuyện tốt, sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới
tương lai tu luyện của bọn họ. Dư Tắc Thành cũng không muốn bọn họ đạt tới Kim Đan rồi ngừng lại không tiến nữa, cho nên phải tìm ra một phương án vừa an toàn vừa khả thi.
Sắc trời dần tối, Dư Tắc Thành chậm bước dạo trên Thiên Đạo phong, vô tình lang thang tới động phủ của Hán Nghiễm sư tổ.
Năm xưa khi Hán Nghiễm sư tổ vừa chết, đám thể thiếp của ông sau khi biết tin lập tức có hơn phân nửa tuẫn tiết theo ông trong ngày hôm ấy. số còn lại tuy rằng mấy năm qua vẫn sống trong giàu sang nhưng gấm, nhưng nỗi đau mất đi người thân cũng khiến cho các nàng lục tục lìa trần, động phủ của ông cũng vì vậy trở thành hoang phế, nằm trong trạng thái phong ấn. Tương lai nếu có đệ tử Thiên Đạo phong nào chọn nơi này, lúc ấy sẽ lại mở ra.
Người trấn thủ Thiên Đạo phong chính là Đấu Lượng Thần Quân, ông chọn thạch thất năm xưa của lão điên. Bởi vì tính ông nóng như lửa. kiếm pháp cuồng bạo, sau khi trở thành Chân Nhất Thần Quân, nếu không thể khống chế lực lượng của mình, vậy sẽ cách nguy cơ Hóa Đạo không còn xa nữa. Chuyện này đối với ông chính là đại họa, cho nên ông bất chước theo lão điên, tự nhổt mình trong thạch thất tu hành.
Dư Tắc Thành dạo chơi chốn cũ. không khỏi nhớ tới chuyện năm xưa. Thời gian thấm thoát thoi đưa. chuyện xưa như nước chày, trong lòng không khỏi bùi ngùi cảm thán.
Trong lúc Dư Tắc Thành đang tàn bộ, không trung chợt xuất hiện một đạo kiếm quang hết sức lạnh lùng, bay về phía này rất nhanh.
Dư Tắc Thành dùng thần thức đào qua, không khỏi ngạc nhiên sửng sốt. Người nọ chính là Lôi Băng Vân, không biết vì sao nàng lại tới Thiên Đạo phong, hơn nữa chạy thẳng tới chỗ mình, chẳng lẽ là muốn tìm mình?
Rất nhanh Lôi Băng Vân đã tới nơi, đáp kiếm quang xuống bên cạnh Dư Tắc Thành, nhìn hắn gật gật đầu. Dung mạo của nàng cũng không có gì khác trước, lạnh lùng như băng tuyết, không chút cảm tình.
Nàng vẫn như xưa. dáng người thon thà, toát ra khí tức thoát tục bất phàm. Mũi cao môi móng, làn da trắng bóng mịn màng, phát ra một làn ánh sáng mờ mờ, vô cùng xinh đẹp.
Trên người nàng khoác một chiếc Trường Tụ Bạch Vân bảo, trong mặc một chiếc Ngân Ti Lượng Sam bỏ sát người, làm nổi bật bộ ngực cao ngất, vô cùng hấp dẫn
Mai tóc dài của nàng được búi lên cao, dùng mộc trâm cài lại, khiến cho dáng người yểu điệu xinh tươi lại thêm vài phần thanh tú, toát ra dáng vẻ mê hoặc lòng người. Phong tư tuyệt thế nhiếp hồn đoạt phách, khiến cho người ta không khỏi điên đào thần hồn.
Nàng vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, đột nhiên nỡ một nụ cười. Nụ cười này hẳn không nên xuất hiện trên sương mặt lạnh lùng cao ngạo của nàng. Giống như tiên nữ trên chín tầng trời đọa lạc chốn phàm trần, lộ vẻ xinh tươi kiều diễm khó tả bằng lời.
Rất nhanh nàng đi tới trước mặt Dư Tắc Thành, sau đó đứng lặng không nhúc nhích.
Chợt nàng lên tiếng nói, giọng trong trèo chẳng khác oanh vàng:
- Rốt cục cũng tìm được huynh, thần thông tìm người của Linh Tĩnh sư tỷ quả nhiên lợi hại.
Dư Tắc Thành khẽ gật đầu:
- Băng Vân sư muội, muội tìm ta có chuyện gì?
Lôi Băng Vân nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, chợt trong mất nàng bùng lên ngọn lửa nóng bừng bừng, chẳng khác núi lửa đột ngột phun trào, khiến cho Dư Tắc Thành có cảm giác lửa nóng đang đốt xung quanh mình.
Lôi Băng Vân nói:
- Nhiều năm trước, Linh Tĩnh sư tỷ đã hóa sinh Nguyên Anh. Muội đấu với tỷ ấy cả đời, rốt cục bị bỏ lại phía sau rất xa. Mấy năm nay, muội vẫn không hiểu vì sao mình không thể hóa sinh Nguyên Anh.
- Rốt cục tới hôm nay muội đã biết nguyên nhân, thì ra thủy chung trong lòng muội vẫn có một người. Người này năm xưa trên phi xa chém giết yêu ma. cứu vớt vô số sinh linh, cả đời ung dung tiêu sái, nhưng thủy chung vẫn không liếc nhìn muội lần nào.
- Người nọ đã để lại hình ánh trong lòng muội, lúc ở vấn Tâm lộ, hắn ở xa xa nhìn muội, khi đó muội rơi lệ ròng ròng, muội cho rằng mình có thể cắt đứt tơ tình. Sau muội đoạn tuyệt thất tình lục dục, nhưng dù là như vậy, hình ánh kia vẫn còn vương vấn trong lòng. Lúc nào còn có nó, muội vĩnh viễn không thể quên được hắn.
- Người ấy là ai, có lẽ huynh cũng biết. Nhưng vì sao hắn không nhìn muội lần nào, vì sao trong lòng hắn không có muội?
Câu cuối, Lôi Băng Vân aằn từng tiếng một, sau đó nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, ánh mất bừng bừng như lửa, có thể hòa tan hết thảy.
Dư Tắc Thành nhìn lại Lôi Băng Vân, lập tức vô số ký ức năm xưa hiện lên trong đầu, mãi tới hôm nay hắn mới đặc biệt chú ý tới Lôi Băng Vân.
Sở dĩ nàng chậm chạp không thể hóa Anh chủ yếu là vì tu luyện trong quá khứ, đoạn tuyệt thất tình lục dục mới có thể kết thành Kim Đan. Nhưng chính vì như vậy, cảnh giới giậm chân tại chỗ, muốn hóa sinh Nguyên Anh là muôn vàn khó khăn.
Bất quá cũng không phải không có cách nào, việc này vì tình mà ra, cũng có thể dùng tình mà phá. lựa chọn một mối tình trong lòng, thân tình, hữu tình, tình yêu... đột phá tình này tới cực điểm. Yêu đến chết đi sống lại, yêu đến dồn hết tất cả vào đó, đạt tới cực hạn. sau đó dứt khoát đoạn tình, cắt đứt quan hệ với đối phương, hoàn toàn vong tình. Mượn kích động cảm tình như vậy để đột phá ràng buộc năm xưa. xung kích cảnh giới Nguyên Anh. mười phần hết tám chín có thể đột phá. Đây là phương pháp đột phá mà Lôi Băng Vân đã học được trong ảo cảnh hôm nay.
Mà hôm nay nàng đã quyết định chọn mình, Dư Tắc Thành cười nhìn Lôi Băng Vân:
- Thật ra trong lòng người kia cũng có muội, có điều muội không biết mà thôi.
Đã có nhân như vậy, hãy giúp cho nàng đạt được kết quả mà nàng mong muốn. Nếu nàng có thể hóa sinh Nguyên Anh thành công, dù cho hiện tại mình lừa nàng một chút cũng có sao. Dù sao tương lai nàng cũng sẽ đoạn tình này, cứ coi như vui chơi một hồi vậy.
Dứt lời, Dư Tắc Thành ôm chầm Lôi Băng Vân vào lòng, cảm nhận được nàng đang khẽ run lên sợ hãi trong lòng minh, cảm nhận được nàng đang muốn lặng lẽ lui lại. Dư Tắc Thành kéo mạnh một cái, sau đó vòng tay siết chặt nàng, khiến cho nàng có muốn lui cũng không thể được, chỉ có thể nép sát vào ngực mình.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Bất kể tương lai như thế nào, quá khứ như thế nào, giờ phút này hai ta ở đây, đời khi đắc ý hãy nên vui, chớ để chén vàng trơ dưới nguyệt. Nếu đã quyết định, vậy đời này không hối hận. lúc này hãy vui cho tận hứng.
Dứt lời, hắn chợt hôn Lôi Băng Vân. Lập tức khiến cho tim nàng đập mạnh như trống trận, sau đó dần dần bình tĩnh lại, sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu không nói.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Dư Tắc Thành bèn kéo nàng cùng mình chậm rãi dạo chơi trên Thiên Đạo phong, ngắm cảnh sắc non xanh nước biếc, trời đất bao la ở nơi này.
Hết thảy đều tự nhiên, hài hòa như vậy.