Dư Tắc Thành bất chợt phát hiện mình có thêm một cảm giác khác người, đó chính là quan sát huyết khí của người khác. Có người tuy rằng tuổi đã năm mươi, nhưng huyết khí phương cương, có người tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng huyết suy khí nhược, giống như tên sắp chết trên mặt đất kia, huyết khí dần dần tiêu tan. Còn tên Lưu Tiểu Quang tuy rằng thương thế bề ngoài nghiêm trọng, thể nhưng khí huyết không mất. không nguy hiểm tới tính mạng.
Đây là có lẽ là Vọng Huyết thuật; hẳn là ích lợi do lần biến hóa thứ nhất cường hóa huyết mạch mang tới. Từ nay về sau, Dư Tắc Thành lại có thêm một thủ đoạn quan sát người khác.
Lúc này bất chợt có hàng chục người xông về phía này, kẻ cầm đầu chính là Đàm Nhị Lang. Mạc Đồ cũng có mặt giữa nhóm người này. Đàm Nhị Lang tới cứu đám huynh đệ của y bị bắt về đây. nhưng Dư Tắc Thành biết rõ y chỉ làm bộ làm tịch, nếu y thật sự muốn cứu, đã sớm dẫn người đến đây trong thời gian mình tu luyện hai ngàỵ qua. Người dám bắt hai tên phản đồ trên địa bàn của y có thể là ai. nhắm mắt cũng có thể biết rõ ràng, cần gì làm bộ làm tịch như hiện tại.
Đàm Nhị Lang sắc mặt âm trầm, nhìn người chết trên mặt đất. lạnh lùng nói:
- Dư huvnh đệ. nếu ngươi đã xử phạt xong hai huynh đệ này. có thể giao cho ta hay không, để ta mang bọn họ đi hậu táng.
Dư Tắc Thành gât đầu. nói:
- Bọn họ đã chịu xong bang quy, từ nay về sau không còn quan hệ cùng ta, ngươi cứ tùy tiện.
Đàm Nhị Lang vung tay lên. có người đỡ thi thể hai người lên. Đàm Nhị Lang lại nói:
- Làm người không nên quá mức kiêu ngạo, đừng tường rằng cũng chỉ có ngươi biết chút tiên thuật, ỷ thế hiếp người.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Ta tuyệt đổi không vi phạm bang quy tư thông bang khác, cũng sẽ không ác ý ức hiếp đối với các huvnh đệ của mình. Muốn người khác khôngbiết, trừ phi mình không làm!
Đàm Nhị Lang hừ lạnh một tiếng, vung tay lên. dẫn người rời khỏi. Mã Thiên Vũ cũng đỡ Lưu Tiêu Quang dậy, chắc là đưa đi chữa trị.
Dư Tắc Thành quay đầu lại nhin đám đệ tử mới thu. hòi:
- Còn có ai muốn rời khỏii nữa không?
Mọi người đồng thanh quát lớn:
- Tuvệt không rời khỏi.
Dư Tắc Thành hô:
- Được, mở hương đường thu nhận người!
Lại là quy trình như vài lần trước, bày linh bài. đốt giấy vàng, uống rượu máu, lập thệ, chặt cổ gà. Lần này thu hai mươi tám người, hiện tại đệ tử thủ hạ của Dư Tắc Thành đạt tới bảy mươi lăm người, trong đó có ba người tàn tật, không thể ra trận chém giết.
Lễ thu đệ tử chấm dứt. Dư Tắc Thành lệnh cho Lâm Diệp Hồng bắt đầu huấn luyện bọn họ. luyện tập chém giết nơi chiến trận. Mọi người cũng biết Dư Tắc Thành và Đàm Nhị Lang đã trở mặt, tương lai ắt có một trận chiến, cho nên ai nấy đêu ra sức luyện tập.
Phí bảo kẻ của ba thôn trại kia đã đưa tới, châu báu trang sức mà Dư Tắc Thành nhờ người khác bán đổi ra bạc cũng được đưa tới. Hiện tại trong tay Dư Tắc Thành có một ngàn sáu trăm lượng bạc ròng, vàng lá một trăm lượng, bảy món châu báu thượng đẳng, coi như là bản thân giàu có. Lúc này chỉ mới một tháng mà thôi, xem ra làm quan quả nhiên phát tài.
Nếu trở mặt cùng Đàm Nhị Lang, nhất định phải đến Yên Chi lâu xem thử. nếu như được Thạch gia trợ giúp, như vậy mình mới có thể đứng vào thế bất bại. Nói thật Dư Tắc Thành cũng hơi nhớ tới thân hình tuyệt vời của Túy Vi, Mạn Xào... Tâm động không bằng hành động. Dư Tắc Thành gọi bọn Đô Du Tử, Phó Cường. Câu Liên Tam Ưng đi tới Yên Chi lâu.
Lâm Diệp Hồng, Phó Cương thuộc loại nhân sĩ lạc hậu. đối với loại chuyện phong hoa tuyết nguvệt như vậy, tỏ ra cương quvết từ chối, cho nên Dư Tắc Thành không dẫn theo bọn họ.
Mọi người bước chậm trên địa bàn của mình ở huvện thành Sơn Trúc, vô số người quen biết bọn họ chào hỏi Dư Tắc Thành gật đâu đáp lễ. rất nhanh đã đến trước Yên Chi lâu.
Du Tắc Thành nói với Đồ Du Tử:
- Ta muốn tiến hành một loạt cải cách, tỷ như cái chợ kia, ta muốn huỷ bỏ chế độ thuế trước kia, quy hoạch thành hai trăm quầy hàng, mỗi một quầy hàng một ngày cho thuê chỉ lấy muời đồng tiền, sau đó sẽ không thu chi phí khác. Nhưng đổi với những chuyến hàng hóa có số tiền giao dịch cao hơn tám trăm lượng bạc, chúng ta phục vụ bảo kê, thu mười phần trăm, như vậy giao dịch dưới tám trăm lượng bạc sẽ coi như không thu tiền, có thể khiến cho mua bán trở nên sinh động hơn một chút, vun bồi không khí buôn bán từng chút một...
Trong lúc Dư Tắc Thành đang chậm rãi nói, một thương đội có hai mươi mấy người từ trên cầu đá đi xuống, đi về phía Yên Chi lâu. Những người này càng chạy càng nhanh, nhìn chăm chú vào bọn Dư Tắc Thành, càng ngày càng tới gần bọn hắn.
Bất chợt Dư Tắc Thành cảm thấy toàn thân run lên. huyết hải sau lưng dường như bùng lên. lấy làm nghi ngờ bèn quay đầu nhìn lại. Tuy rằng thương đội kia ai nấy đều có vẻ ngoài rất bình thường, còn vừa nói vừa cười với nhau, thế nhưng bọn chúng huyết khí ngút trời, trong huyết khí của từng người đều có chứa sát ý.
Đây là thích khách, là Ma Lễ Thanh! Dư Tắc Thành lập tức có phản ứng. quay đầu chỉ ra. lập tức hỏa phù khởi động, vù vù, tám ngọn lửa phun ra. nhắm về phía những người trong thương đội kia.
Kẻ cầm đầu của đối phương chợt nhìn thấy Dư Tẳc Thành quay đầu lại, liền hét lớn một tiếng:
- Giết!
Sau đó rút trường kiếm ra, xông về phía này. Lúc này ngọn lửa đã bắn tới chỗ bọn chúng, lập tức có năm, sáu người xông tới đầu tiên hóa thành một luồng lửa đỏ. bị đốt cháy gào khóc gọi mẹ kêu cha.
Nhưng trên thân thể người cầm đầu phát ra một đạo bạch quang, bạch quang hóa thành một tầng lá chắn mỏng bên ngoài cơ thể. Đây tuyệt đối không phải là chân khi biến thành, ngọn lửa bắn trúng lá chắn lập tức bị dập tắt.
Người này múa may trường kiếm, chán nhẹ nhàng điểm trên mặt đất. nhanh như thiểm điện, nháy mắt đã vọt tới.
Đồ Du Tử có phản ứng sớm nhất, vội vàng hô:
- Đại ca chạy mau. đây là Sát Lang Ma Lễ Thanh!
Nói xong rút nhuyễn kiếm ra xông tới, muốn ngăn trở Ma Lễ Thanh. Nhưng Ma Lễ Thanh khẽ điểm chân một cái. đột ngột tăng tốc độ nhanh hơn, nháy mắt lướt qua bên cạnh Đồ Du Tử. Đồ Du Tử muốn quay đẩu lại ngăn cản. nhung đã bị số thích khách phía sau xông tới vây quanh.
Câu Liên Tam Ưng lập trận nghênh đón, Ma Lễ Thanh cũng không muốn dây dưa cùng bọn họ. thân pháp khẽ chuyển, bị Câu Liên Tam Ưng liên tiếp đấm trúng, nhưng lá chắn kia lại xuất hiện lần nữa, hất văng đao kiếm của ba người ra, Ma Lễ Thanh vẫn tiếp tục vọt tới.
Lúc này số thích khách phía sau đã vọt tới, đang giằng co cùng Câu Liên Tam Ưng. Phó Cường quát:
- Đại ca chạy mau lên!
Dứt lời, y nhắm Ma Lễ Thanh đánh tới. một hổ ảnh xuất hiện, tuy nhiên chỉ một chiêu đã bị Ma Lễ Thanh đánh ngã.
Ma Lễ Thanh còn cách Dư Tắc Thành chỉ có mười lăm bước, mặt y lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi, sát ý lộ ra ngoài, múa may trường kiếm trong tay chém về phía Dư Tắc Thành. Y phóng xuất ra toàn bộ chân khí. vừa ra ngoài thân thể đã hóa thành một con Sát Lang cô độc, nhắm Dư Tắc Thành vọt tới.
Mắt Dư Tắc Thành cũng không lộ chút cảm tinh nhìn y, chậm rãi rút ra trường đao Hàn Tuyết. hạ giọng nói:
- Đường của ta ngươi không thể nào ngăn cản được, ngươi chỉ là một chướng ngại vật mà thôi.
Trường đao rút ra. hiệu quả cùa Luyện Huyết Đoán Thể phát huy không thể nghi ngờ. huyết mạch cơ nhục toàn thân nháy mắt kích hoạt, hóa thành năng lượng lớn nhất. Bất chợt Dư Tắc Thành tập trung huyết năng toàn thân vào hai tay. hồng quang bừng lên trong mắt, trên người cũng dường như đang phóng xuất chân khí. Vô số tia máu phun ra cả trước lẫn sau cơ thể, xung quanh hắn giống như có huyết hải quay cuồng, sau đó Dư Tắc Thành cũng xông tới. múa trường đao chém ra một đao. Dư Tắc Thành cũng không biết bất cứ đao pháp chiến đấu nào. bí quyết Ngũ Hồ Đoạn Môn Đao hiện tại hắn còn chưa xem tới. Nhưng hắn cũng bất chấp tất cả, chi biết nhắm ngay mũi kẻ thù, ra sức chém một đao từ trên xuống dưới.
Dư Tắc Thành tập trung tất cả tinh khí thần vào một đao này. một đao này đại biểu cho hết thảy niềm tin. hết thảy lý tưởng, hết thảy khát khao, hết thảy phấn đấu trong quá khứ, cùng với tất cả huvết năng của Dư Tắc Thành, toàn bộ tập trung vào đao này. tất cả nằm trong một đao.
Con đường của ta gian nan, gập ghềnh hiểm trở, nhưng tuyệt không buông bỏ. Cho dù mười bước giết một người, phải giết ngàn vạn người, ta cũng tiến lên!
Hai người lập tức va chạm với nhau, những tiếng nổ ầm ẩm vang lên liên tục. Dư Tắc Thành chém xuống một đao. lá chắn kia lại xuất hiện, nhưng vẫn bị một đao này chặt đứt. Sau đó cả bảo kiếm Ma Lễ Thanh đang múa may cũng bị chặt đứt, cuối cùng xả một đao chia Ma Lễ Thanh ra làm hai nửa từ đầu xuống tới chân, theo đường thẳng đi qua mũi xuống dưới.
Ma Lễ Thanh phóng xuất chân khí Sát Lang, sau đó lập tức bị huyết hải bao phủ. Ma Lễ Thanh bị chém làm hai nửa. tốc độ của hắn quá nhanh. Trong mắt người bên ngoài, hai nguời lướt ngang qua nhau, nhưng Ma Lễ Thanh đang chạy thì thân thể tách ra. Đến khi Dư Tắc Thành xông tới. lúc này mới ầm ẩm ngã xuống đất. nội tạng bay tán loạn, máu tươi phun tung tóe, Dư Tắc Thành bị máu bắn ra dính khắp toàn thân.
Dư Tắc Thành nắm đao dừng bước, không kìm nổi bật cười ha hả. Luyện Huyết Đoán Thể này quả nhiên dũng mãnh, bất quá mới chỉ là lần biến hóa thứ hai của tầng thứ nhất, mình đã có thể đánh chết cường giả như vậy. Tất cả những người đang chiến đấu ai nấy hoảng sợ nhìn hắn, đám thích khách bắt đâu chậm rãi lui về phía sau, sau đó chen nhau chạy trốn, không còn ai dám ở lại ám sát Dư Tắc Thành.
Giọng Dư Tắc Thành lanh như băng giá:
- Giết hết không tha!