Lý Đại quan nhân cau mày:
- Ngươi nghĩ ta bao nhiều tuổi mà đưa kẹo. cứ đưa hết tiền Đây là đù. tám trăm tám mươi đồng cũng được. Ngươi là người đầu tiên mua sách, bán rẻ cho ngươi vậy.
Dứt lời, Y bèn vứt quyển Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết cho Dư Tắc Thành:
- Có chuyện này, quyển này lúc trước bị cháy mất vài tờ. đưa tiền rồi biến đi, đừng cò kè nữa.
Dư Tắc Thành vét hết tiền trong túi đưa cho Lý đại quan nhân, thuận tay chọn lấy một trong ba quyển sách mà hắn đã lựa:
- Đại ca. hôm nay ta mở hàng cho ngươi, dù sao ngươi cũng phái thơm thảo một chút. Ta vui. mọi người cùng vui. tặng ta thêm quyển này được chăng?
Lý đại quan nhân tức giận khoát tay. bảo hắn cút đi lập tức. Dư Tắc Thành cười ha hả cầm hai quyển sách, rời khỏi nơi này trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, Dư Tắc Thành đưa trâm đồng cho mẫu thân, kẹo cho đệ đệ muội muội. Sau đó. hắn trở về phòng mình, bắt đầu xem hai quyển sách này. Trước khi xem sách, hắn dùng nước sạch rửa tay; rửa mặt. sau đó mới bình tâm tĩnh khí bắt đầu đọc sách, đây là thói quen phụ thân đã dạy hắn.
Trước tiên. Dư Tắc Thành mở Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết ra. chương thứ nhất trong sách này viết:
- Thiên đạo bất công, đại thành mà như thiếu. Vô thượng thiên đạo. cầu phép thành Thánh Tổ. hóa khí vào hư không, diệu dụng vô cùng. Khí chia làm bảy màu: Bạch Mang, Tử Ám, Mặc Viêm, Thanh Sát, Kim Hầu, Huyết Cương, Lục Uyên. Tất cả dung hợp. huyết cương hợp thể. tác dụng vô cùng. Thiên địa biến hóa cũng là như vậy. hư không là nhà. trong thật có hư. trong hư có thật, mông lung mờ mịt. trong chương này kể rõ ràng...
Dư Tắc Thành đọc một hơi. cảm thấy nhức đầu hoa mắt. dường như trong quyển sách này có thứ gì đó hấp thu tinh khí của hắn. chưa xem hết một trang đã phái bỏ xuống, gấp sách lại. một hồi lâu mới khôi phục lại bình thường.
Sách này không thể xem được, trước kia phụ thân hắn đã nói qua tình huống như hiện tại. nếu miễn cưỡng xem tiếp sẽ bị tổn thương nguyên khí. xem ra sách này là thật.
Dư Tắc Thành buông quyển sách này xuống, mở quyển sách khác ra. Quyển này chính là Tiên Tần Khảo Chứng, là do Đại nho Vương Âm Dương viết ra vào bảy ngàn năm trước, khảo cứu và dẫn chứng tỉ mỉ về Tiên Tần đế quốc trong truyền thuyết. Sách này là bản thứ một trăm, đã lưu truyền mấy ngàn năm.
Trong sách ghi lại thời kỳ cận cổ. tiếp theo đời Hoàng đế Hiên Viên thống nhất vào thời thượng cổ. hơn ba vạn năm trước, bốn cõi Thiên Nam. Mạc Bắc, cổ Tần, Sờ Tây từng bị một đại đế quốc thống nhất, chính là Tiên Tần đế quốc. Kẻ thống trị đều là tiên nhân, bọn họ có thể trường sinh, bất tử, gọi gió hô mưa. tạo ra sinh. mạng, khai thiên lập địa. dời non lấp bể, phá nát hư không.
Những tiên nhân này thống trị bốn cõi. chia thiên hạ ra làm ba mươi sáu châu, thống nhất ngôn ngữ. luật pháp, đon vị đo lường, vì loài người lập ra quy củ. thành lập Tiên Tần cổ đạo. tiêu diệt yêu ma mãnh thú. thăm dò ngoại vực không gian. Trong đó có vùng Miêu Cương. Tuy Viễn được phát hiện vào thời đó. con người bắt đầu sinh sống ở những vùng này. Tiên Tần đế quốc hưng thịnh bảy ngàn năm mới sụp đồ.
Sau khi Tiên Tần đế quốc sụp đổ. để lại vô số đi tích động phủ của tiên gia. được gọi là Di tích Tiên Tần. Mỗi một di tích được phát hiện đều khiến cho vô số tiên nhân ùn ùn kéo đến, mỗi lần như vậy đều xảy ra đại chiến. Những trận đại chiến tiên nhân như vậy khiến cho đại lục trôi đi. sông núi thay đổi dòng chảy. làm cho thế giới phàm nhân đầy gió tanh mưa máu. các quốc gia rung chuyển không ngừng. Cho nên tai họa do tiên nhân gây ra cho phàm nhân như vậy. được gọi là họa trời. Ba năm trước. Trần quốc cũng xảy ra một lần. kinh đô trở thành một nơi hoang tàn, dân số chết mất tám phần, mà phụ thân hắn cũng chết ở đó.
Cuối thời kỳ cận cổ. từng xuất hiện bảy đại bá chủ Xuân Thu. Xuân Thu Thất Bá đều phát hiện Di tích Tiên Tần nhờ vào vốn liếng này mà xưng bá thiên hạ. Nhưng không ai trong bọn họ tái hiện được phong thái của đế quốc Tiên Tần năm xưa. Chỉ có thể xưng bá nhất thời mà thôi. Vạn năm gần Đây. các Di tích Tiên Tần bị khai phá gần như không còn. các động phủ của tiên gia nếu không bị các danh môn đại phái chiếm cứ. cũng bị phá hủy. Chỉ có một số rất ít những Di tích Tiên Tần là chưa bị phát hiện, đặc biệt trong ba ngàn năm gần đây không hề có một chút tin tức.
Dư Tắc Thành chậm rãi xem quyển sách này. bất tri bất giác đã đến giữa trưa, hắn chỉ có thể ngừng xem. không thể để trễ công việc hôm nay. Dư Tắc Thành nuối tiếc đặt sách xuống, trong lòng vẫn còn ngạc nhiên thán phục những chuyện được ghi trong sách, không khỏi hồi tưởng lại những năm hưng thịnh của thời đại Tiên Tần, hết lòng hâm mộ những tiên nhân kia.
Dư Tắc Thành kịp thời chạy tới trù phòng phía sau Hắc Hổ đường, trù sư trưởng Vương Học Sâm đang chi huy thủ hạ làm việc, thấy hắn tới bèn hừ lạnh.
Dư Tắc Thành trở lại thang phòng của mình, bắt đầu lựa chọn nguyên liệu, nếm thử nước cốt thang, chuẩn bị thang cho buổi tối. Sở dĩ Dư Tắc Thành dám đấu với Vương Học Sâm. cũng nhờ Thôi Nhân Hùng ủng hộ rất nhiều. Thứ nhất. Dư Tắc Thành vô cùng cung kính với Thôi Nhân Hùng, luôn miệng gọi y là Thôi Đường chủ. Thôi Đại thúc, cho nên Thôi Nhân Hùng hết sức hài lòng.
Thứ hai, lúc trước, ngoại công Trương Phúc Sơn của hắn là hảo hữu với Thôi Nhân Hùng, nê mối quan hệ này. tự nhiên Thôi Nhân Hùng quan tâm chăm sóc hắn nhiều hơn một chút.
Thứ ba. Thôi Nhân Hùng có mâu thuẫn với Vương Học Sâm. nhưng bản thân Vương Học Sâm vốn là trù sư có thực tài, không ai có thể thay thế lão. Hơn nữa lão là phân chi của Trần gia. sau lưng có người ủng hộ. cho nên Thôi Nhân Hùng không thể gạt bo lão được.
Thật ra nguyên nhân khiến cho hai người bọn họ sinh ra mâu thuẫn vô cùng đơn giản, là vì mỗi khi gặp mặt, Vương Học Sâm đều gọi Thôi Nhận Hùng là Thôi Phó Đường chủ, Thôi Phó Đường chủ luôn miệng. Vì cách xưng hô như vậy, cho nên giữa hai người xung khắc như nước với lửa.
Dư Tắc Thành bắt đầu nấu thang, trước kia Vương Học Sâm vì muốn học cách nấu thang bí truyền của hắn từng trảo đổi nguyên liệu, muốn phá hoại thanh danh nấu thang của hắn kết quả mắc bẫy ngược lại của Dư Tắc Thành. Được Thôi Nhân Hùng giúp đỡ. Vương Học Sâm bị Mã Lão Hắc mắng cho một trận, cho nên đến bây giờ cũng không đám động tay chân vào nguyên liệu nữa.
Dư Tắc Thành đang nấu thang, đột nhiên bên ngoài có tiếng động, sau đó có người mỡ cửa thang phòng bước vào. Dư Tắc Thành quay đâu nhìn lại. không ngờ là Đường chủ Mã Lão Hắc dẫn theo Bạch Hà Tích vào thang phòng.
Thấy hai người này tới thang phòng. Dư Tắc Thành sợ tới nỗi giật nảy mình, thầm nghĩ:
“Vì sao bọn họ lại tới nơi này? Mã Lão Hắc ắt sẽ không vô duyên vô cớ tới Đây, nhất định là Bạch Hà Tích muốn tới. Thứ hấp dẫn y tới Đây cũng chỉ có thể là thang của mình, chẳng trách hôm qua y đối xử với mình như vậy...”
Mã Lão Hắc tươi cười nói:
- Tiểu Dư tử, Bạch Thiếu môn chủ muốn học tập thuật nấu thang của ngươi, ngươi không được giấu nghề, phái dạy Bạch Thiếu môn chủ thật là tỉ mỉ. bằng không, sẽ bị xử phạt theo môn quy!
Bạch Hà Tích cười nói:
- Mẫu thân ta đặc biệt thích ăn canh, làm con ắt phái tỏ lòng hiếu kính với phụ mẫu. cho nên ta muốn học thuật nấu thang của lão đệ một cách tường tận. chăng hay Dư lão đệ có bằng lòng dạy ta chăng?
Dư Tắc Thành cười, trong lòng thầm nghĩ:
“Học nấu thang vì mẫu thân ư? Quả thật khéo nói đùa. mời ta đi thì không được, cho nên mới nghĩ đến chuyện muốn ăn thịt thì tự mình nuôi heo ư?”
Nhưng bên ngoài, Dư Tắc Thành vẫn lên tiếng nói:
- Tiểu tử bằng lòng, Tiểu tử bằng lòng.
Mã Lão Hắc thấy sự tình đã an bày xong, bèn xoay người rời đi. để Bạch Hà Tích ở lại. Dư Tắc Thành nhìn Bạch Hà Tích nói:
- Bạch Thiếu môn chủ. Bạch thiếu hiệp, Tiểu tử. Tiểu tử...
Bạch Hà Tích cười nói:
- Gọi ta Bạch Đại ca là được, giữa hai người chúng ta không cần khách sáo. Ta thật sự muốn học thuật nấu thang, nhưng nghe nói có người thực hiện đúng theo phương thuốc và trình tự của ngươi, nhưng vẫn không thể nấu ra được mùi vị như vậy. có việc này ư? Lão đệ có thể kể lại chuyện này cho ta hay không?
Dư Tắc Thành gật đầu không ngờ y lại gọi mình là lão đệ. có thể thấy được y đã hạ quyết tâm phái học cho bằng được cách nấu thang này. Được, cơ hội tốt như vậy. mình phái nắm cho thật chắc, chỉ cần tạo quan hệ tốt với y. nếu được y trợ giúp, nói không chừng sẽ thay đổi được vận mệnh của mình. Cơ hội như vậy có lẽ chỉ có một lần, lão sư từng dạy. nếu có cơ hội nhất định phái nắm chắc, khỏi hổi hận về sau. Mình cũng không thể cúi đầu quá mức với Y. theo như tính cách của y, nên không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh, như vậy mới có thể dần dần giao hảo với y.
Dư Tắc Thành trấn tĩnh lại. bắt đầu kể lại chuyện xảy ra trong thời gian qua, chuyện tranh đấu giữa mình và Vương Học Sâm.
Trong đại sảnh của Hắc Hổ đường. Thôi Nhân Hùng nói với Mã Lão Hắc:
- Hắc ca. rốt cục là Bạch Tiểu tử này muốn làm gì? Trước khi y tỏ ra lạnh lùng như băng giá. ngạo mạn vô cùng, vừa rồi dường như đã biến thành người khác vậy.
Mã Lão Hắc cười nói:
- Tuy y tỏ ra kiêu ngạo trước mặt chúng ta. nhưng trở về núi rồi. cũng chỉ là con chó trước mặt người ta mà thôi. Xích Thủy môn vốn là nơi tụ tập đệ tử ngoại môn của môn phái tu tiên Thủy Vân tông, nhất định là y muốn học cách nấu thang này để trở về nịnh nọt đám nhân sĩ có chức quyển của Thủy Vân tông, đê chạy chọt thân phận đệ tử nội môn.
Thôi Nhân Hùng nói:
- Môn phái tu tiên Thủy Vân tông ư? Hắc ca, vì sao đệ chưa nghe nói chuyện này bao giờ. thế lực của bọn họ ra sao vậy?
Mã Lão Hắc bật cười ha hả:
- Đệ chưa từng nghe qua cũng là chuyện bình thường, sau này đệ cứ coi như chưa từng nghe thấy. Thế lực ra sao ư? Quốc gia chúng ta tên là Thang quốc, nơi Đây là thành Lâm Hải. kinh đô gọi là thành Bí Giang, phía Bắc Thang quốc là Trì quốc, kinh đô là thành Miên Giang. Phía Nam là Mộc quốc, kinh đô là thành Man Ngữ. Nhiều đời Quốc chủ của ba quốc gia này đều có chữ Thủy trong tên của họ. vậy đệ nghĩ xem thế lực của Thủy Vân tông thế nào?
Thôi Nhân Hùng nghe vậy trợn mắt há mồm, không nói nên lời.