Sau khi bốn người của Hiên Viên Kiếm Tông đi rồi, ánh mắt Thủy Nhược Hoành nhìn lướt qua mọi người trước mặt lộ vẻ hơi ảm đạm, thở dài một tiếng:
- Không cần lo lắng cho gia tộc thân nhân các ngươi, bọn họ ắt sẽ được hưởng sự bảo vệ và đãi ngộ tốt nhất của sáu phái. Ta là Tông chủ một tông, có thể bảo đảm chuyện này.
- Con đường phía trước còn dài, tiên lộ gặp ghềnh hiểm trở, các vị, hy vọng chúng ta có ngày tái ngộ, hãy tự lo cho mình, tái kiến!
Nói xong ngự kiếm bay lên. Tùng Tuyền Chân Nhân lúc này còn đang mất hồn mất vía, tâm tư dồn hết vào bản bí tịch tiên thuật Bích Thủy Đông Lưu Chí Thử Hồi, chỉ nhìn thoáng qua mọi người, thờ ơ nói:
-Bảo trọng.
Sau đó lão cũng ngự kiếm bay lên theo sau Thủy Nhược Hoành bay về hướng Thủy Vân tông, theo tư thế của lão, sau khi trở về ắt sẽ bế quan tiềm tu.
Hai người đi rồi tám người bọn Dư Tắc Thành nhìn nhau, trong lòng mọi người cũng có cảm giác bị ruồng bỏ. Long Thiên Hoàng phun một ngụm nước bọt, nói:
- Cái gì Chân Nhân, chỉ là tiểu nhân, bán đứng chúng ta, ca ca ta chết thật oan uổng.
Đây là nhục mạ sư trưởng, Vân Tử Trang lập tức sa sầm nét mặt trừng mắt nhìn Long Thiên Hoàng, định phát tác. Long Thiên Hoàng cảm giác được uy áp của Vân Tử Trang, không tự chủ được lui ra phía sau một bước. Vào lúc này, Dư Tắc Thành bước đến giữa hai người, nói:
- Mọi người hiện tại đang ở trên cùng một chiếc thuyền, nên đồng tâm hiệp lực mới phải, chuyện đã qua đừng để trong lòng, chúng ta phải cùng nhìn về phía trước. Tử Trang Đại ca, y còn nhỏ, ca ca mới mất, xin huynh đừng chấp.
Sau đó Dư Tắc Thành quay sang thi lễ với hai đệ tử Hiên Viên Kiếm Tông:
- Xin hỏi nhị vị tiền bối xưng hô thế nào?
Một trong hai người ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, râu dài ba tấc, trông bề ngoài tiên phong đạo cốt, vẻ mặt đầy chính khí, vừa nhìn đã biết không phải là hạng người tà ác.
Người còn lại chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi tuổi, tinh thần phấn chấn, giống như mặt trời mới mọc, tràn trề sức sống. Bất quá sức sống của y quá nhiều, giống như lưỡi kiếm lộ ra cạnh sắc.
Hai người này vừa rồi có chút hứng thú quan sát thần thái hành vi của bọn Dư Tắc Thành, trong đó vị cao nhân Trúc Cơ chừng ba mươi tuổi đáp lại:
- Không cần gọi tiền bối, hiện tại cứ xưng hô chúng ta là sư huynh đi, đợi sau khi nhập môn, lúc ấy sẽ sắp xếp bối phận lại. Ta tên là Trương Dạ Hàn, các ngươi gọi ta là Dạ Hàn sư huynh đi.
Người còn lại nói:
- Ta tên là Cổ Nhất Trúc, mọi người gọi ta Nhất Trúc sư huynh là được.
Sau đó y đưa mắt nhìn về phía Dư Tắc Thành, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, y đã dò xét được tính cách mọi người, biết Dư Tắc Thành nhất định sẽ ra mặt.
Dư Tắc Thành nhìn thấy ánh mắt của y. lập tức hiểu ý, bèn nói:
- Ta tên là Dư Tắc Thành, năm nay mười sáu tuổi, cảnh giới Thai Tức sơ cấp Luyện Khí kỳ. Đây là phi kiếm của ta, phi kiếm tứ giai Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm.
Nói xong, phi kiếm từ Mi Tâm Dư Tắc Thành bay ra, bay quanh một vòng linh hoạt vô cùng. Đôi khi cần phải thể hiện bản thân mình, biểu hiện ra tài hoa của mình mới có thể được người khác phát hiện và tôn trọng.
Ánh mắt Nhất Trúc nhìn chăm chú Dư Tắc Thành, đồng tử trong mắt y biến hóa, liên tục thay đổi ba loại hình dáng cuối cùng mới nhắm mắt nói:
- Thanh phi kiếm này hẳn là biến thể của Ngũ Hành Nghịch Sinh Niết Sào kiếm của Huyền Không đảo. Tắc Thành sư đệ, phải chăng ngươi tu luyện Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết?
Dư Tắc Thành nghe nói như vậy giật mình đánh thót. Đây là bí mật lớn nhất của mình, y làm thế nào biết được?
Dạ Hàn bên cạnh nghe nói như vậy cũng gật đầu nói:
- Huyết khí trầm ổn, tiên cốt tự sinh, lại không ẩn chứa khí ô uế ắt là Huyết Cương quyết. Lực dương cương vẫn chưa đạt tới đỉnh phong, hẳn là luyện tới Luyện Huyết Hợp
Cương của tầng thứ tư Huyết Cương Hợp Nhất, một niệm trong lòng sinh ra thần thông.
Quả thật rất thần kỳ, hoàn toàn nói ra hết thảy bí mật của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành không tự chủ được gật đầu thừa nhận, thần sắc trở nên cung kính hẵn lên.
Dạ Hàn còn nói thêm:
- Huyết Cương quyết coi như tạm được, có thể tiếp tục tu luyện làm chân nguyên lực nền tảng. Sau khi trở về ta sẽ tìm quyển trung cho sư đệ, còn nhớ trong thư viện có cất quyển trung của Huyết Cương quyết. Quyển hạ không dễ tìm, bất quá sau khi Kết Đan mới có thể dùng đến, chuyện ấy để sau này hãy tính.
- Nhưng sư đệ, ta đề nghị đệ không nên tu luyện pháp quyết nào khác Nhất Khí Hóa Thất Sắc của Vô Thượng Thiên Đạo, ngươi có biết vì sao Vô Thượng Thiên Đạo tông bị diệt vong chăng?
Dư Tắc Thành lắc đầu, hắn thật sự không biết. Hiên Viên kiếm phái này thực sự có lai lịch không nhỏ chút nào, chỉ là một đệ tử Trúc Cơ kỳ đã có thể phát hiện ra bí mật lớn nhất của hắn. Hơn nữa theo lời y nói, dường như ủng hộ hắn tiếp tục tu luyện, còn muốn tìm cho hắn bí tịch quyển trung của Huyết Cương quyết, lập tức khiến Dư Tắc Thành lập tức sinh ra hảo cảm với Hiên Viên kiếm phái.
Dạ Hàn tiếp tục nói:
- Vô Thượng Thiên Đạo tông theo đuổi Vô Thượng Thiên Đạo, theo đuổi hoàn mỹ, số đệ tử có thể tu luyện tuyệt học Vô Thượng Thiên Đạo Thần Quyết trong tông phái càng ngày càng ít. Không có cách nào khác, bọn họ bèn sáng chế ra Nhất Khí Hóa Thất sắc là vô thượng thần công, khiến cho tông phái bọn họ đứng sừng sững vạn năm trong hàng ngũ thượng phái.
- Nhưng bản tính bọn họ vẫn không thay đồi, vĩnh viễn vẫn theo đuổi hoàn mỹ như trước, muốn đệ tử phải luyện xong xuôi thất sắc mới có thể Trúc Cơ kết đan. Nhưng nói thì đễ dàng, tu luyện Thất sắc Thần Quyết cần rất nhiều thời gian và cảm ngộ. Vì vậy khiến cho đệ tử bọn họ nhìn bề ngoài chiếm được ưu thế hùng mạnh trong những người tu tiên cùng cảnh giới, nhưng số lượng người tu tiên đạt tới cảnh giới cao thủ càng ngày càng ít.
- Vào ngàn năm trước, thiên địa xảy ra đại kiếp nạn. Vô Thượng Thiên Đạo tông cũng bị cuốn vào trong đó, cao thủ Nguyên Anh chết hầu như không còn. Cao thủ biến mất, đệ tử mới trưởng thành quá chậm, xuất hiện dấu hiệu thiếu người kế tục. Cuối cùng vào năm trăm năm trước, bị cừu gia phát hiện nội tình, lấy lực phá xảo, lập tức sơn môn bị hủy, môn phái bị diệt, một đại phái truyền thừa mấy vạn năm coi như bị diệt vong.
- Đệ lại là Ngũ Hành Linh Căn, nếu như tu luyện bí tịch loại khác, đời này đệ không thể nào đạt tới cảnh giới Tiên Thiên. Phải chăng Huyết Cương quyết tạo ra cảm giác rằng cho dù chân nguyên đệ đầy đủ, có thể đột phá cảnh giới, nhưng nếu không luyện Huyết Cương quyết đạt đến một mức độ nhất định, vậy không thể đột phá cánh giới Luyện Khí?
Quả thật gần đây chân nguyên Dư Tắc Thành tăng vọt, cảm thấy có thể đột phá được cảnh giới Thai Tức sơ cấp nhưng vì tầng thứ tư Huyết Cương Hợp Nhất của Huyết Cương quyết thiếu chút nữa mới có thể luyện thành, cho nên Dư Tắc Thành chậm chạp mãi không thể thăng tiến được cảnh giới Thai Tức trung cấp.
Dư Tắc Thành vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đúng là như vậy. Đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy lạnh toát, tuy rằng hiện tại mình mạnh mẽ, cứng rắn như vậy, là vì mình có được ba loại tiên thuật hùng mạnh, nhưng nếu tới Hiên Viên Kiếm Tông, nơi ấy tiên thuật nhiều không đếm xuể, lúc ấy mình còn có được ưu thế gì đáng kể trong đám bạn cùng lứa?
Dạ Hàn cười nói:
- Đây là khuyết điểm của Huyết Cương quyết. Không có vấn đề gì, sau khi trở về ta sẽ tìm người hỏi giùm cho đệ. Trong tông môn chúng ta có người tiến hành tu luyện Huyết Cương quyết như một pháp môn chính, nếu hỏi y, y sẽ dốc hết túi mà giảng giải.
Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp. Vân Tử Trang bên cạnh lại hỏi:
- Sẽ dốc túi mà giảng giải? Lấy tất cả kinh nghiệm của mình dạy hắn tất cả mà không cần đền đáp hay sao?
Nhất Trúc nói:
- Nhất định, đệ tử Hiên Viên Kiếm Tông chúng ta tuyệt đổi không có chuyện lừa gạt bên trong nội bộ. Ngươi có thể không thích đồng môn, có thể ghét y nhưng không được dùng đường lối bàng môn tà đạo hãm hại y. Có thể nói chỉ cần ngươi cầu đến y, y không phiền ngươi, quyết định giúp ngươi, sẽ giúp đến cùng.
- Những đệ tử trong môn phái chúng ta tựa như người một nhà, tuyệt đối không có chuyện áp bức đệ tử cấp thấp, hãm hại lẫn nhau sau lưng, chèn ép nhân tài như những môn phái khác, mỗi người đều có quyền tự do độc lập. Đây là chỗ đáng tự hào của đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta.
Phong Linh Tĩnh bên cạnh tỏ vẻ hoài nghi hỏi:
- Trên thế gian này còn có thể có một chốn đào nguyên như vậy sao, không thể nào...
Dạ Hàn cười nói:
- Có chứ, phàm là những kẻ tiểu nhân đều tự nhiên biến mất, bọn chúng không có tư cách tồn tại trong nội môn.
Tuy rằng khi Dạ Hàn nói những lời này vừa nói vừa cười, nhưng Dư Tắc Thành lại cảm nhận được ý lạnh như băng trong lời nói của y, không khỏi cảm thấy rùng mình.
Dư Tắc Thành bỏ qua việc này, mọi người bắt đầu nhất nhất tự giới thiệu. Sau khi Long Thiên Hoàng giới thiệu về mình xong, còn hỏi:
- Ta có thể báo thù không, có thể giết chết tên Vô Lượng Chân Quân kia không?
Dạ Hàn nói:
- Rất khó, Vô Lượng Chân Quân lấy Vô Lượng phái làm tên, chính là cao thủ Nguyên Anh đứng trong một trăm hạng đầu ở thế giới Thương Khung khi trước. Chuyện này rất khó làm được, tuy nhiên chuyện là do con người làm ra, tương lai của đệ khó lòng đoán trước. Hiên Viên kiếm phái có thể cung cấp cơ hội, phương hướng, bảo đảm cho đệ nhưng có thể báo thù hay không, vậy đệ cần phải cố gắng.
Lời nói vừa rồi của Dạ Hàn, Nhất Trúc đã khơi lên hứng thú của mọi người. Có lẽ Hiên Viên kiếm phái thật sự là một địa phương tốt, có lẽ này lựa chọn này cũng không phải là chuyện xấu.
Dường như cảm nhận được cảm giác của mọi người, Dạ Hàn bèn nói:
- Sau này các người sẽ không phải hối hận về quyết định của mình, Tây Lĩnh liên minh ở Cổn châu này, trên toàn thế giới Thương Khung chỉ là một thôn trấn nho nhỏ. Ra khỏi vùng trời đất này các người sẽ phát hiện thế giới vô cùng to lớn, tuyệt đối sẽ không hối hận về quyết định của bản thân.
Nói xong y nhìn về phía Vân Tử Trang, ngầm ra hiệu. Vân Tử Trang lập tức niệm chú, phóng xuất vân xa trở lại. Lần giải thể vừa rồi đã tạo thành thương tổn nhất định với vân xa, tuy nhiên sau khi bổ sung linh thạch, vân xa bắt đầu dần dần khôi phục.
Dạ Hàn và Nhất Trúc đi một vòng xung quanh vân xa, thỉnh thoảng lại sờ mó vân xa. Vân Tử Trang lại nói:
- Vân xa này là do Hành Không Vân Xa của Thủy Vân tông ta và Thanh Yên Khoái Giá của Cẩm Yên tông kết hợp mà thành. Đáng tiếc Mục Phương Hạ đã đi trước, đệ không thể điều khiển phần Thanh Yên Khoái Giá, cho nên chỉ có thể phi hành mỗi ngày tám canh giờ, một canh giờ phi hành được hai trăm dặm. Ước chừng hơn hai tháng mới có thể bay tới đích.
Dạ Hàn lắc đầu, nói:
- Lúc sáu người chúng ta nhận được tin tức vô cùng đột ngột, sư tổ không kịp gọi người khác đã bắt hai chúng ta theo cho đủ số, kết thành Thần Cưu Phi Thiên trận, nhảy thẳng vào Thanh Minh, cho nên chỉ nửa canh giờ đã bay qua mười vạn tám ngàn dặm. Lúc nàyy chúng ta trở về, vì không có cách nào tiến vào Thanh Minh, có những nơi phải đi vòng, cho nên lộ trình không chỉ là mười vạn tám ngàn dặm, mà xa hơn khoảng ba vạn dặm nữa.
Phong Linh Tĩnh bên cạnh chợt hỏi:
- Thanh Minh là nơi nào vậy?
Nhất Trúc chỉ lên không, nói:
- Bay thẳng lên trời bay ra khỏi chín tầng trời chính là Thanh Minh, nơi đó không có không khí, không còn lực hút của thế giới Thương Khung. Tuy nhiên nơi đó thường xuyên có bão từ và thái dương phong (dòng điện do mặt trời phóng ra), vô cùng nguy hiểm.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, không ai tin nổi có một nơi như Thanh Minh tồn tại.
Dạ Hàn lại nói:
- Được rồi, đừng nói nữa, Nhất Trúc làm việc đi.
Nói xong hai người bắt đầu thi pháp xung quanh vân xa. Bọn họ tế luyện vân xa, sửa chữa gia tăng cấm chế cho vân xa, dần dần thay đổi kết cấu vân xa. Bọn họ bước nhẹ nhàng, đánh ra từng đợt pháp quyết, sử dụng lực hết sức hoàn mỹ, tuyệt không nhiều hơn một phần, cũng không ít hơn một phân nào, phát huy pháp lực tới mười phần diệu dụng.
Mọi người nhìn thấy trợn mắt há mồm, quả thực khó lòng tin được. Không đến ba khắc, vân xa lập tức thay đổi bộ dáng, không còn giống một đám mây mù trôi nổi như trước kia, mà là dần dần thu mây mù lại, giống như một phi xa thực thể.
Lúc này Dạ Hàn và Nhất Trúc kết thúc tế luyện, bọn họ vây quanh vân xa ngắm nghía, không ngừng gật gật đầu, sau đó Dạ Hàn nhìn thoáng qua Nhất Trúc hỏi:
- Ai trong chúng ta sè làm cánh .
Nhất Trúc thờ dài một tiếng:
- Đệ làm trước, cứ hai vạn dặm chúng ta đổi mộtt lần.
Dạ Hàn cười ha hả, bắt đầu thi pháp, hình thành một tiêu chí hình kiếm độc đáo trên vân xa. Tiêu chí hình kiếm này có phong cách cổ kính, nhìn giống như một thanh phi kiếm đang phóng lên cao làm cho người ta trông thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Dạ Hàn nói:
- Đây là tiêu chí của Hiên Viên Kiếm Tông chúng tạ, nhìn thấy nó cũng giống như nhìn thấy tông môn chúng ta, dưới tình huống thông thường, tất cả mọi người sẽ nể mặt.
Nhất Trúc nhảy vọt lên trên vân xa, ngồi xếp bằng trên nóc nói:
- Quả nhiên phong cảnh vô hạn, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành.
Trong lúc nói chuyện sau lưng Nhất Trúc dần dần xuất hiện từng thanh phi kiếm, những phi kiếm này mọc ra triển khai từng đôi một, lấy xương sống sau lưng y làm mốc chia ra hai bên đối xứng, giống như từng cặp cánh.
Tổng cộng sinh ra sáu cặp phi kiếm như vậy, sau đó những phi kiếm này bắt đầu chuyển hóa ra vạn đạo kiếm quang. Kiếm quang này dung hợp lại cùng nhau, lập tức hóa thành một đôi cánh khổng lồ trên người Nhất Trúc, sải cánh dài chừng ba trượng. Đôi cánh này chậm rãi vỗ, giống như trên vân xa hình thành cánh chim thật sự.
Mọi người sững sờ nhìn không chớp, Dạ Hàn nói:
- Đây là Nhất Kiếm Phi Dực, một trong Lục Kiếm vang danh thiên hạ của Hiên Viên kiếm phái, Nhất Trúc sư đệ đã tu hành đến cảnh giới thân sinh lục dực. Chỉ cần y tu luyện đến mức tâm sinh cửu dực vậy môn kiếm pháp này cũng coi như tu luyện viên mãn trong cảnh giới Trúc Cơ.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Chỉ là tu luyện viên mãn trong cảnh giới Trúc Cơ, vậy xin hỏi Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ thì sao?
Dạ Hàn cười nói:
- Kim Đan kỳ lấy bách sí, thiên dực chung kết. Nguyên Anh kỳ tâm kiếm vi dực, thần thức vi sí, vạn kiếm dung họp. Đừng tưởng rằng Trúc Cơ kỳ luyện thành cửu dực chính là cảnh giới cuối cùng, kỳ thật thập nhị dực mới là cảnh giới tối cao đại viên mãn của Trúc Cơ kỳ.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Nhất Trúc biến thành phi dực không ngừng toát ra nhiều điểm sáng dung hợp vào vân xa. Mỗi điểm sáng bay vào, trên vân xa lại có thêm một dấu hiệu nho nhỏ.
Thành Lam hỏi:
- Dạ Hàn Đại ca, Nhất Trúc huynh đang làm gì vậy?
Dạ Hàn đáp lại:
- Đây là bố trí kiếm trận trên vân xa. Thiên hạ bao la, không chuyện lạ gì là không có, không thể biết trước chúng ta sẽ gặp phải những nguy hiểm gì cho nên lo trước là hơn. Bày ra kiếm trận này nếu ai coi thường vân xa vậy y sẽ phải hối hận.
Dạ Hàn còn nói thêm:
- Được rồi mọi người lên xe đi.
Nói xong cửa xe mở ra, mọi người chuẩn bị lên xe, đột nhiên Dạ Hàn ngăn trước cửa nói:
- Sau khi lên xe sẽ không có đường lui. Lúc này là lúc ta muốn hỏi mọi người ba vấn đề. Ba vấn đề này trong môn phái chúng ta có tên là Hiên Viên tam vấn, từ năm xưa Trung Hưng Tổ sư Vương Âm Dương lưu lại. Cứ mỗi đệ tử vừa nhập môn đều phải hỏi. Các ngươi nghe cho kỹ, không cần trả lời, trên đường đi suy ngẫm cho cẩn thận ba vấn đề này, đối với các ngươi sẽ có lợi vô cùng.
Nói xong Dạ Hàn nhường cửa ra vào, tiếp tục nói:
- Vấn đề thứ nhất, mục đích ngươi tu luyện là gì? Là trường sinh bất lão hay là phi thăng Thiên giới? Hay là xưng vương xưng bá hay là theo đuôi vô địch, cái này các ngươi phải hỏi cho thật kỹ nội tâm mình, vì sao các ngươi muốn bước lên con đường tu tiên này?
- Vấn đề thứ hai vì mục đích này, các ngươi bằng lòng trả giá gì? Giá phải trả có rất nhiều phương Diện, tiền tài tinh lực, thời gian, ái tình, thân tinh, sinh mạng, hy vọng, lý tưởng... Vì mục đích này ngươi có bằng lòng trả giá hay không, cảm thấy có đáng để trả giá hay không?
- Vấn đề thứ ba, nếu bằng lòng trả giá như vậy, nhưng ngươi vẫn không đạt tới mục tiêu, vậy ngươi nên làm thế nào cho phải?
- Đây là Hiên Viên tam vấn, các ngươi hãy suy ngẫm cho cẩn thận, không nên tùy tiện trả lời, chúng chính là động lực tu tiên của các ngươi. Được rồi, tất cả lên vân xa xuất phát thôi.
Ba vấn đề này vừa đưa ra lập tức mọi người chìm vào trầm tư, thần thái ai nấy tỏ ra đăm chiêu, không ngừng tự hỏi bản thân mình, rốt cục mục đích tu tiên của mình là vì sao. Trong lúc này Vân Tử Trang điều khiển vân xa bắt đầu xuất phát.
Dạ Hàn nói:
- Gượm đã. Tử Trang đệ hãy dạo quanh hồ nước này một vòng, mọi người hãy nhìn cho thật kỹ, đây là lực lượng chân chính của cảnh giới Nguyên Anh thể hiện ra, đây là mục tiêu mà người tu tiên chúng ta theo đuổi. tương lai chúng ta nhất định sẽ có được lực lượng như vậy.
- Nhưng nếu tương lai các ngươi có được lực lượng này lại sử dụng không đúng, sẽ tạo thành hậu quả thế nào, hồ nước trước mặt này chính là tỷ dụ.
- Họa trời như vậy, phàm nhân còn có đường sống hay sao cho nên người tu tiên có câu rằng: trời cao có đức hiếu sinh, cũng có khí thế không giận mà oai. Trong mấy vạn năm qua, hàm lượng thiên địa nguyên khí không ngừng giảm xuống, cao nhân Phản Hư kỳ ngàn năm không thấy một người, đây là sự trừng phạt đối với người tu tiên chúng ta, cũng là do bản thân chúng ta tạo thành. Cho nên mọi người phải biết nghĩ đến ngoại giới, biết chúng ta có được lực lượng mang tính phá hoại tới mức nào mà sử dụng chúng một cách thích hợp.
Mọi người nhất nhất gật đầu, vân xa bay quanh hồ một vòng, phàm là sinh linh trong hồ đang đau khổ giãy dụa, trên vân xa sẽ hạ xuống một đạo kiếm quang giống như lông chim, vớt lấy kẻ rơi xuống nước đưa lên trên bờ. Đây là do Nhất Trúc trên vân xa làm nên, bất kể là người hay là thú, tất cả đều được cứu giúp.
Những người được cứu quỳ trên bờ thành một hàng, bọn họ lớn tiếng la lên, vì cách quá xa cho nên không thể nghe rõ. Chỉ có mấy chữ ‘Tiên sư từ bi' mơ hồ truyền vào tai, bọn họ quỳ bái về phía phi xa tỏ ra cảm kích không thể nói nên lời.
Phi xa dạo qua một vòng, sau đó Dạ Hàn gật gật đầu nói:
- Không còn ai nữa, chúng ta đi thôi, mục tiêu là Gò Hiên Viên bên bờ Cơ Thủy hà. Đi về phía Đông mười vạn tám ngàn dặm.
Nói xong, vân xa chuyển hướng bay đi, hồ nước dần dần biến mất khỏi tầm mắt Dư Tắc Thành. Vân xa bay ngang sơn cốc mà bọn hắn từng tá túc, bay qua cổ đạo, lướt qua từng địa điểm bên dưới, sau đó biến mất ở phương xa.
“Tái kiến quê nhà, tái kiến cổn châu, ta phải đi rồi, tuy nhiên ta sẽ trờ về... ”