Trong số các đệ tử học tập thuật này, người đầu tiên học được không ngờ là Tử Nhạc. Y nhìn Dư Tắc Thành dạy qua một lần, nháy mắt đã học được, lập tức hóa thành một đạo kim quang chạy lên chạy xuống khắp Thiên Đạo phong, vừa chạy vừa cười ngây ngô, giống như vừa tìm được một loại đồ chơi mới lạ.
Thanh Thành vẫn ở bên cạnh tu luyện, dường như chưa hiểu được, nhưng Dư Tắc Thành thừa biết nàng chỉ cần học một lần là xong. Chẳng qua không muốn tiết lộ ra ngoài, tránh cho các sư huynh đệ khác mất mặt.
Ôn Mạn khổ tu một canh giờ cũng dần dần nắm được bí quyết. Nhưng sau đó nàng cũng ra vẻ mình chưa luyện được, không muốn vì vậy mà đả kích sư huynh đệ.
Chỉ có Triệu Trinh Đình, cố Tâm Võ, Trương Vân Động học mãi mà không được.
Thấy Lục sư đệ Tử Nhạc là người đầu tiên học được, Trương Vân Động lộ vẻ lo lắng, cố gắng nỗ lực tu luyện, không muốn bị tên sư đệ ngốc này bỏ quá xa, nhưng càng nôn nóng lại không thể nào tiếp thu được.
Triệu Trinh Đình đột ngột quay đầu lại, gõ cho Trương Vân Động một cái:
- Bình tâm, tĩnh khí, không nên nhìn người khác, tự mình kiên trì là đủ.
Trương Vân Động gật gật đầu, có chút sở ngộ, tiếp tục luyện tập. Rốt cục vào ngày hôm sau, y đã có thể phát ra một đạo kim quang, độn xa trăm trượng, không khỏi cao hứng không ngừng.
Lúc này Triệu Trinh Đình đã có thể độn xa mười dặm, mà Tử Nhạc đã có thể độn xa ngàn dặm.
Nhìn Tử Nhạc hóa thành kim quang tung tăng dạo chơi khắp nơi, Trương Vân Động buông tiếng than dài:
- Trước đây người khác còn khen ta là thiên tài, thật ra so với sư đệ, ta chỉ là phế vật...
Triệu Trinh Đình cười xòa:
- Thật ra sư đệ cũng là thiên tài, nhưng chỉ là thiên tài trong trăm người. Lục sư đệ lại là thiên tài trong vạn ức người, không thể nào so sánh được.
Bên cạnh cố Tâm Võ vẫn đang tu luyện, mãi vẫn không được. Triệu Trinh Đình và Trương Vân Động cổ vũ cho y, sau ba ngày ba đêm, rốt cục cố Tâm Võ cũng hiểu được Kim Quang Phích Lịch Độn.
Tuy rằng phải mất ba ngày, nhưng vì cố Tâm Võ có tư chất kém nhất trong các đệ tử, tu luyện chậm nhất. Nên y luyện thành vẫn tỏ ra không vui không buồn, sắc mặt bình thường, tâm như nước đứng. Sau đó lại tiếp tục khổ luyện, một khắc không ngừng. Dư Tắc Thành thấy vậy, trong lòng khen thầm, có lẽ trong các đệ tử của mình, tương lai y là mạnh nhất.
Dư Tắc Thành lặng lẽ quan sát đám đồ đệ của mình, quan sát nội tâm bọn chúng, sau đó dạy dỗ chúng. Thấy biểu hiện của chúng, Dư Tắc Thành hết sức hài lòng, đám đệ tử mình không tên nào có tính đố kỵ ganh ghét, như vậy cũng tốt.
Bước tiếp theo, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện Chư Thiên Nhất Khí Thần Lôi kinh. Kinh này có chín loại thần lôi: Lưỡng Cực Huyền Thanh Nhất Khí Thần Lôi, Càn Thiên Âm Dương diệt Quang Nhất Khí lôi, Thượng Huyền Diệt Dục Tử Khí Thần Lôi, Hỗn Độn Thái Cực Nhật Khí Phá Hình Lôi, Thiên Đô Huyền Thủy Nhất Khí Diệt Độ Lôi, Càn Khôn Vạn Lưu Nhất Khí Ất Mộc Lôi, Tiên Thiên Vô Thượng Nhất Khí Hậu Thổ Lôi, Khám Ly Giải Hình Nhất Khí Canh Kim Lôi, Cửu Thiên Nhất Khí Huyễn Hỏa Thần Lôi.
Đây là một trong những lôi pháp mạnh nhất thiên hạ. chia làm chín trạng thái, Ngũ Hành, Lưỡng Cực, Âm Dương, Tử Khí, Hỗn Độn
Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện, trong đó Ngũ Hành thần lôi nhờ có Tiên Thiên Linh Bảo Ngũ Hành, cho nên đối với hắn không khó khăn gì. Không đầy nửa năm. Dư Tắc Thành đã luyện thành năm loại thần lôi Thiên Đô Huyền Thủy Nhất Khí Diệt Độ Lôi, Càn Khôn Vạn Lưu Nhất Khí Ất Mộc Lôi, Tiên Thiên Vô Thượng Nhất Khí Hậu Thổ Lôi, Khám Ly Giải Hình Nhất Khí Canh Kim Lôi, Cửu Thiên Nhất Khí Huyễn Hỏa Thần Lôi.
Nhưng bốn loại thần lôi còn lại không có cách nào luyện thành, chỉ có thể để sau này chậm rãi tu luyện. Thật ra thần lôi này với tu vi Nguyên Anh kỳ của hắn cũng chưa thể tu luyện được. Nếu không có Tiên Thiên Linh Bảo Ngũ Hành tồn tại, Dư Tắc Thành cũng không có khả năng luyện được năm loại thần lôi Ngũ Hành kia.
Dư Tắc Thành bắt đầu tế luyện bốn thanh phi kiếm cửu giai mới đạt được.
Đại Ngũ Hành Tuyệt Diệt Quang kiếm chỉ cần hơi tế luyện chút đã đạt tới cảnh giới dung hợp hoàn mỹ. Kiếm này là do Tiên Tần luyện chế, là phi kiếm phối hợp với Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, chuyên môn phối hợp thần quang, có thể hóa kiếm thành quang, cũng có thể hóa quang thành kiếm nhuyễn như sợi tơ, vừa khéo thích hợp với Dư Tắc Thành, chẳng khác nào chắp cánh cho hổ.
Thông Thiên Trảm Tà Phá Kiếp kiếm bất kể Dư Tắc Thành tế luyện thế nào cũng không thấy có phản ứng gì. Kiếm này năm xưa từng giao thủ với vô số phi kiếm cửu giai của Hiên Viên kiếm phái, chém giết vô số, hoàn toàn không chịu chân nguyên lực của Hiên Viên kiếm phái khống chế, vĩnh viễn bất khuất, chỉ có thể để đó không dùng.
Thiên Ma Hóa Huyết Thần đao, đây là Ma đao cửu giai, Dư Tắc Thành muốn dùng vào chuyện khác, cho nên cất đi.
Thúy Mi Thiền Tấn, Dư Tắc Thành vừa tế luyện đã hoàn toàn dung hợp. Đây là lễ vật lão điên cho hắn, kiếm này không động thì thôi, vừa động lập tức kiếm xuất quỷ thần kinh, biệt ly tâm đoạn tuyệt.
Nếu kiếm này kết hợp với lực Thiên Đạo Diệt Tuyệt của lão điên, Dư Tắc Thành cũng không dám tưởng tượng thần uy lão điên tới mức nào. Chẳng trách năm xưa Minh Thần Tử từng bị lão đánh trọng thương, không thể không đoạt xá chuyển sinh.
Sáu món pháp bảo cửu giai, Dư Tắc Thành không tế luyện, hiện tại hắn đã có Sát Na Quang Hoa, Hằng cổ Nhật Nguyệt, Cửu Thiên Đạp Ca, Đại Ngũ Hành Tuyệt Diệt Quang kiếm, Thúy Mi Thiền Tấn.
Năm thanh phi kiếm cửu giai đã là cực hạn của hắn, cho dù có luyện hóa thêm phi kiếm pháp bảo khác, hắn cũng không điều khiển được nữa..
Đến lúc này, Dư Tắc Thành đã tế luyện xong tất cả chiến lợi phẩm của trận chiến sinh tử đạo, xem như đại thành.
Nhưng ngoại trừ vui mừng ra, cũng có phiền não, mà phiền não cũng là vì số chiến lợi phẩm này.
Thế giới Minh Ma do Dư Tắc Thành luyện chế ra trước kia, sau khi nuốt bảy mươi hai Hữu Tướng thần ma, ba mươi sáu Vô Tướng thần ma, dần dần trở thành phiền não của hắn.
Những thần ma này sau khi bị thế giới Minh Ma thu, đã ngủ say trong đó, bị tế luyện trở thành một phần của thế giới này. Mục đích của Dư Tắc Thành hết sức rõ ràng, là thu lấy thần ma của Kim Tuyến Tôn Giả để làm giảm đi chiến lực của lão, nhưng lúc ấy hắn chưa nghĩ tới phương pháp tế luyện để sau này sử dụng.
Hiện tại phiền não đã tới, rốt cục nên xử trí đám thần ma này thế nào, Dư Tắc Thành đang đau đầu suy nghĩ.
Dư Tắc Thành xem thử trong Minh Ma Kinh, cũng có vài loại thuật thần ma có thể tế luyện chúng. Nhưng một ngày kia chợt Thanh Thành nhìn thế giới Minh Ma của Dư Tắc Thành, cau mày nói với hắn:
- Không nên luyện mấy thứ này, vô cùng khó ngửi, sau này tất là mầm họa, phụ thân nên khẩn trương siêu độ chúng đi thôi.
Nhìn qua như lời nói đùa, nhưng Dư Tắc Thành biết Thanh Thành nói thật, trong đó ắt có đạo lý. Những thần ma này toàn là Kim Tuyến Tôn Giả dùng đồ đệ, cường giả do lão đánh chết luyện thành, toàn là những người chết oan chết uổng, lấy oán khí của bọn họ làm lực lượng nguyên thần. Nếu mình tế luyện sử dụng chúng, ban đầu cũng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng tu vi của mình gia tăng, tu vi của chúng cũng gia tăng theo, dần dần khí thế của chúng trở nên hung bạo, sẽ ảnh hưởng tới mình.
Thật ra nói cho cùng, chúng cũng có ích lợi gì nhiều đối với mình. Mình tu luyện Kiếm Đạo, chúng chỉ là hạng vô dụng, trả giá như vậy không đáng chút nào, cho nên Dư Tắc Thành quyết định siêu độ chúng.
Ngoại trừ siêu độ ra, không còn biện pháp nào khác. Bất kể là thế giới Minh Ma hay những thần ma kia đều là vĩnh hằng bất diệt, Dư Tắc Thành không có cách nào hủy diệt được chúng, chỉ có thể siêu độ.
Người thích hợp nhất để siêu độ thần ma chính là Hòa thượng. Bọn họ chính là chuyên gia, chỉ có thể tìm tới bọn họ.
Năm xưa ở Chân Phật tông, mình từng được Âm Tường thiền sư giúp đỡ, hóa giải oán khí. Có lẽ phải đi tìm ông, phải chăng hiện tại ông ấy cũng đã trở thành Nguyên Anh Chân Quân, không, phải gọi là cảnh giới Bồ Tát.
Xưng hiệu ở Phật tông khác với các tông phái khác, tu vi Kim Cương Tôn Giả tương đương Kim Đan Chân Nhân. Bồ Tát Hoạt Phật cũng là cảnh giới Nguyên Anh, sinh thành Phật tâm, hóa thân thành Phật chính là tương đương Phản Hư Chân Nhất.
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành vừa định xuất phát, nhưng một chuyện lớn xảy ra khiến cho hắn không thể nào không ở lại Hiên Viên kiếm phái thêm nửa năm.
Chuyện ấy chính là lão đông tây sư tổ phi thăng. Vừa sang năm mới, vào ngày mồng Tám, lão đông tây tổ sư sẽ phi thăng.
Lần này phi thăng, rút kinh nghiệm lần trước của Hữu Hùng sư tổ, Hiên Viên kiếm phái không để lọt tin tức ra khắp thiên hạ, bảo vệ vô cùng chặt chẽ, người ngoài không ai biết được. Chỉ đến khi kiếp vân sinh ra, những đệ tử khác kể cả Nguyên Anh Chân Quân của Hiên Viên kiếm phái mới biết chuyện này.
Lão đông tây sẽ trải qua lôi kiếp trong lăng mộ Hiên Viên, sau đó phi thăng.
Lão đã ở nơi đó ba ngàn năm, nhìn thấy tất cả đệ tử Hiên Viên tử trận mai táng, cảm ngộ Thiên Đạo, cuối cùng phi thăng.
Đạo của lão không giống như đạo Diệt Tuyệt của lão điên, anh dũng tiến về phía trước, cũng không giống như đạo Thiên Thế của lão bất tử, chuyên tính toán thiên hạ. Đạo của lão là Thiên Nhân Hợp nhất, vật hóa thế gian, trong số các Nguyên Anh Chân Quân chỉ có Hán Nghiễm sư tổ kế thừa được đạo này.
Thật ra trong số Hiên Viên Tam Lão, lão đông tây là người khó phi thăng nhất, cho nên lần này lão tranh thủ phi thăng. Bởi vì lúc Hữu Hùng sư tổ phi thăng đã hứng chịu lôi kiếp mạnh nhất, lôi kiếp lần này sẽ là lôi kiếp đơn giản nhất, bình thường nhất, chuyện này vô cùng có lợi cho lão đông tây.
Mồng Tám, buổi chiều, giờ Thân, tà dương đang dần xuống, mây lành bao phủ trên đỉnh núi xa, cảnh chiều đẹp như tranh vẽ.
Thình lình một tiếng sét nổ vang, giữa không trung xuất hiện kiếp vân, sắc trời đột biến, tuyết bay tán loạn, gió lạnh thấu xương gào thét. Mây đen cuồn cuộn ùn ùn kéo tới, nháy mắt dày đặc chân trời, trùng trùng điệp điệp.
Đây là điềm báo Thiên kiếp sắp xuất hiện, khiến cho tất cả sinh linh trên Gò Hiên Viên cảm thấy trong lòng kinh hãi.
-o0o-